Sai Lầm Anh Phạm Phải

Chương 11
Buổi tối hôm nay Triển Ngưng cõng Trình Cẩn Ngôn khóc lóc khóc lóc trở về nhà, Triển gia ở tầng 11, có thang máy.

Lúc chờ thang máy, Trình Cẩn Ngôn bám cổ Triển Ngưng, hậu tri hậu giác phản ứng lại đêm nay tựa hồ náo loạn có chút lớn.

Anh nhỏ giọng tỏ vẻ có thể tự mình đi, Triển Ngưng ước gì ném người, vừa muốn buông tay.

Lý Tri Tâm không mặn mà nói: "Cõng đi, khóc một hồi cũng tương đối tổn thương nguyên khí, nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Triển Ngưng: "..."

Rốt cuộc ai là con ruột??

Triển Ngưng đối với việc mẹ cô cẩn thận săn sóc đến mức này đã không còn lời nào để nói.

Giữa đường Trình Cẩn Ngôn có một khoảnh khắc hoảng hốt, bọn họ chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy, bả vai đệm cằm còn rất mỏng manh, trong hô hấp có mùi thơm nhẹ nhàng, gần giống với mùi trên chăn của cô.

Trên vách thang máy chiếu lên gương mặt phiền não mơ hồ của Triển Ngưng, cô nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang nhảy phía trên, tựa như một giây cũng không muốn chờ nhiều.

Trình Cẩn Ngôn lại nghĩ đến tình cảnh hai chị em Triển gia ở chung ngày xưa, anh hâm mộ Rriển Minh Dương khi đối mặt với Triển Ngưng thành thạo, lại ghen tị Triển Ngưng đối với Triển Minh Dương khi yêu thương có thừa, anh thầm nghĩ: "Mình và Triển Minh Dương so với bất luận phương diện nào cũng không kém.”

Hai tay ôm cổ Triển Ngưng siết chặt.

"Ai, cậu buông lỏng một chút, tôi đều bị cậu bóp chết rồi."

Trình Cẩn Ngôn nhanh chóng liếc nàng một cái, thoáng buông lỏng một chút lực đạo.

Lý Tri Tâm ở một bên nhìn hai người một hồi, không nói thêm gì.

Sau khi về đến nhà, Triển Ngưng ném người về phòng, tắm rửa xong đi ra ngồi theo thường lệ trên bàn làm việc, khuấy động tài liệu trang phục mình thu thập được.

Tuổi tác hạn chế, có thể tiếp xúc với các điểm kiến thức bao gồm cả thực hành rất hạn chế, chỉ có thể trong hình thức mô-đun để tiếp xúc với một số góc cạnh, không ai sẽ đồng ý với quan điểm của một đứa trẻ mười hai tuổi, giống như sẽ không có ai coi một đứa trẻ mười hai tuổi như một người lớn.

Triển gia không giàu có bao nhiêu, nhưng tổng hợp xem ra coi như khá giả, Triển Ngưng bình thường tiền tiêu vặt cũng không ít tiền, cộng thêm ngày lễ đặc biệt của trẻ con "được nhận tiền", số tiền tiết kiệm của mình còn có thể xem.

Cô đã đăng ký hai kỳ của hai loại tạp chí thời trang, một tạp chí hàng tuần, một tạp chí hàng tháng, hai vấn đề trước đây. Sau đó chỉ cần có thời gian ở đó lật xem, lật xem xong liền cắt dán dán vào quyển sổ.

Học thiết kế trang phục bất cứ lúc nào mấu chốt nhất vẫn phải biết phối hợp, từ chất liệu màu sắc, đến việc sử dụng phân loại đám đông và vóc dáng, mặc dù hầu hết mọi người đều có tài năng hạn chế, nhưng nỗ lực sau này vẫn là không thể thiếu.

Lúc Lý Tri Tâm đẩy cửa tiến vào, Triển Ngưng đang ngẩn người trước tạp chí, cô đang cân nhắc trang điểm cảm động màu đỏ hồng lục lục của người mẫu trên đó cùng quần áo trên người có liên quan gì tất nhiên, có một số nhà thiết kế tương đối trừu tượng, cô rất khó tìm ra một chút có từ những đường nét hình thể khoa trương kia.

"Hôm nay phiền Triển tiểu thư dành chút thời gian cho lão nương, chúng ta đến nói chuyện một chút." Lý Tri Tâm kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên vểnh chân lên: "Mau, đem quyển sổ kia cất đi, nghiêm túc một chút."

Triển Ngưng cợt nhả đặt tạp chí sang một bên: "Buổi tối đừng nghiêm túc nha, mẹ làm con khẩn trương."

“Nên, con không khẩn trương thì ai là người khẩn trương ở đây."

Triển Ngưng: "Đây là muốn cùng con nói chuyện gì?”

Lý Tri Tâm đặt hai tay lên đầu gối, không chút để ý nói: "Hôm qua ba con nói với tôi, nói ông chủ của ba con gần đây lại muốn đi công tác, thiếu chút nữa phải đi công tác ít nhất một tháng, một năm trôi qua một nửa thời gian phải ở bên ngoài như vậy, hơn phân nửa thời gian phải bay trên trời, nhìn như vậy người có tiền cuộc sống này cũng không dễ dàng.”

Triển Ngưng đem tư tưởng trung tâm không cho nàng lời này là gì, tròng mắt đảo đảo tiếp tục rửa tai nghe.

"Hình như Trình gia bên kia không có mấy người thân ở cùng, ở đây đều là bảo mẫu gia đinh, thế hệ trước người đã chết thấu đáo, bằng không Trình gia cũng không đến mức phân liệt đến muốn đem con trai ruột mình đưa ra ngoài."

Triển Ngưng hồi tưởng lại, đây là muốn nói tiểu tử Trình Cẩn Ngôn kia.

Quả nhiên Lý Tri Tâm trong lòng một câu liền nhắc tới đứa nhỏ này: "Trình Cẩn Ngôn so với thằng nhóc nhà chúng ta là làm cho người ta bớt lo hơn nhiều, ngày xưa ta nhìn cũng là đau lòng, ở nhà không gặp được bố mẹ của mình, tuổi còn nhỏ ở bên ngoài phải nhìn sắc mặt người khác, cũng quả thực không dễ dàng.”

Lý Tri Tâm không phải là người có học cao hiểu rộng, mỗi ngày chìm trong củi gạo dầu muối rơi xuống, một chút thị trường buôn bán tán chuyện của những phụ nữ phố phường, nhưng điều này không có nghĩa là người này liền vô tri, thậm chí nói đến đạo lý lớn đến từng đạo một, Triển gia từ già đến nhỏ chỉ cần bị công tác tư tưởng của bà thuyết phục, đều sẽ có loại cảm giác mẹ là người dạy từ thuở bơ vơ.

Bất quá người này tâm tư thông suốt, dưới tình huống bình thường cũng không tùy ý tìm người giảng dạy, hôm nay nói sau, rất rõ ràng là có chút ý kiến đối với Triển Ngưng.

Trong lòng Triển Ngưng nhất thời đánh một đống bản thảo bụng để ứng phó với mẹ cô.

Lý Tri Tâm mở rộng nói chuyện: "Nói đi, con có ý kiến gì với thằng bé?”

Việc này không thể cứng đối cứng, Triển Ngưng đánh ha ha: "Con có thể có ý kiến gì, không mỗi ngày con đều nghe lời đưa đón cả hai đứa sao?”

"Con bớt nói qua loa với mẹ, cho là mẹ mắt mù dễ lừa gạt hay sao?” Lý Tri Tâm “bốp” một tiếng vỗ xuống bàn, lớn tiếng nói: “Con so với Cẩn Ngôn lớn hơn 5 tuổi, nhiều hơn vài năm học, ăn nhiều cơm hơn, là một người lớn lại đi ăn hiếp một đứa nhỏ à? Con thật có bản lĩnh, Triển Ngưng, Triển gia sinh ra một đóa hoa tuyệt thế như con vậy thật đúng là không dễ dàng! Có phải là mẹ còn phải tạo thêm điều kiện cho con hay không?”

Triển Ngưng chết cũng không chịu nhận: "Mẹ có nhìn thấy con khi dễ cậu ta sao?”

"Buổi tối khuya mặc cho một đứa bé ngồi trên đất khóc, con ở bên cạnh trơ mắt xem, đức hạnh này chẳng lẽ rất tốt?”

“Con là ngồi chồm hổm khuyên cậu ta!"

"Ngày nào đó mẹ đánh em trai con, có bản lĩnh con cũng ngồi bên cạnh khuyên đi!"

"......"

Triển Ngưng bất đắc dĩ, từ góc độ những người khác xem xét việc này, xác thực là cô không thể giải thích được gì, nhưng cô có lý do của cô, đáng tiếc lý do này lại không thể cho người ngoài biết.

Thật ra thì Triển Ngưng cảm thấy bản thân cũng rất oan khuất, thời gian này trôi qua cũng rất khó chịu.

Lý Tri Tâm thấy cô không lên tiếng, liền nói thêm: “Hôm nay mẹ để những lời này tại đây, thành tích trong thi cử của con cũng không tệ, nghĩ đến cũng là một đứa nhỏ thông minh, mẹ tin tưởng con không đến mức nghe không hiểu ý mẹ. Ngày mai bắt đầu con chú ý thái độ của mình một chút cho mẹ, nếu không sửa đổi, gặp người liền muốn khi dễ, cũng không phải không được, con cứ tiếp tục khi dễ, sau đó mỗi tối chúng ta cũng sẽ tiếp tục trò chuyện như vầy, tự con suy nghĩ cho kỹ.”

Triển Ngưng: "Mẹ......"

"Đừng gọi, vô dụng!" Lý Tri Tâm đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa liền xoay đầu lại: “Thời gian không còn sớm, tranh thủ đi ngủ sớm đi.”

Ngày hôm sau, sau khi chuông báo thức reo ba lần, Triển Ngưng lề mà lề mề đi ra ngoài, hai đứa nhỏ đã ăn bữa sáng được 7-8 phần.

Triển Ngưng đưa mắt nhìn qua, hôm nay là mì vằn thắn. Triển Minh Dương ngậm mì vằn thắn mút mút, ăn đến bừa bãi không có cách nào nhìn.

Trình Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh cậu, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không biết có phải là nguyên nhân tối qua ầm ĩ hay không mà có chút không được tự nhiên.

Triển Ngưng thuận tay rút một tờ khăn giấy lau miệng cho Triển Minh Dương: “Ngày nào đó phải sửa lại thói quen ăn uống này của em mới được, thật là bẩn mà.”

Triển Minh Dương nhếch má lúm đồng tiền lên cười với cô: "Không cần."

Triển Ngưng đập một cái vào ót của cậu, ngẩng đầu chống lại tầm mắt trầm tĩnh quan sát của Lý Tri Tâm, giống như thầy chủ nhiệm cả ngày giống như u hồn lượn lờ ngoài hành lang ngoại trừ tìm học sinh phạm lỗi thì không có chuyện gì khác để làm.

Triển Ngưng cùng đồng chí Lý đối mắt khoảng 2 giây, nhớ lại đoạn giáo dục tư tưởng tối qua, lập tức liền bại trận, thuận tay rút một tờ khăn giấy khác qua lau miệng cho Trình Cẩn Ngôn.

Trình Cẩn Ngôn lập tức kinh hãi trợn to mắt, giống như thấy quỷ.

"Thu hồi con ngươi của cậu lại, còn trừng nữa liền rơi ra ngoài.” Triển Ngưng nói xong liền chuyển người, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Hôm nay ra cửa, Trình Cẩn Ngôn đeo cặp sách đi bên cạnh, bước chân so với ngày thường nhẹ nhàng không ít, còn thỉnh thoảng nhìn trộm Triển Ngưng, tự cho là đã che giấu động tác rất tốt lại không biết toàn bộ quá trình đều rơi vào trong mắt người khác.

Sau kỳ thi giữa học kỳ không bao lâu liền tới lần đại chuyển trong lớp, Triển Ngưng cùng Tôn Uyển như cũ ngồi cùng bàn, bàn trước bàn sau thì lại thay đổi triệt để.

Tống Dương ngồi phía trước Triển Ngưng.

Tôn Uyển nói: “Duyên phận thật sự là muốn ngăn cản cũng cản không được. Nhìn về phía trước ai quen biết ai nha, kết quả lần đầu tiên có một người bạn cùng chung hoạn nạn, sau lại được chủ nhiệm lớp đề cử.”

Tôn Uyển chọt chọt đầu vai của Tống Dương, cười đùa: “Nương nương, sau này nhờ cậu chăm sóc nhiều.”

Tống Dương mềm như bánh bao như cũ đẩy đẩy kính mắt.

Khoảng cách gần, tiếp xúc dĩ nhiên là nhiều hơn. Tôn Uyển đối với kho tài liệu miễn phí Tống Dương hết sức hài lòng, thậm chí bắt đầu mỗi ngày đúng hạn nộp bài tập, câu hỏi qua tay cô trong giây lát liền biến thành ít hơn phân nửa.

Dĩ nhiên tình hữu nghị của hai người ở đây đạt được hình thức thăng hoa vĩ đại, mặc dù là đơn phương.

Tối qua có thể là do ăn xoài nhiều, hôm nay bụng có chút khó chịu, giờ lên lớp hơn phân nửa thời gian phải ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh mới yên tĩnh một chút.

Phòng vệ sinh ở tầng lầu tận cùng phía Tây, theo sát cầu thang, bên cạnh đúng lúc là phòng học để trống không sử dụng, luôn chất đống một số vật dụng lẫn lộn.

Ngược lại với một góc yên tĩnh ngày thường, hôm nay có chút náo nhiệt.

Triển Ngưng vừa rửa tay xong đi ra liếc mắt liền nhìn thấy ba người trong lớp cùng Tôn Uyển, mấy người này không biết là chỗ nào không hợp, không khí giương cung bạc kiếm chuẩn bị đánh nhau.

Tính tình Tôn Uyển ở trường học có chút cố chấp, nguyên nhân thường liên quan đến anh họ của cô. Anh họ của Tôn Uyển trước đây học trường này, đến nay đã tốt nghiệp được 3 năm, chuyện xưa hoang đường vị anh họ này lưu lại đến nay vẫn còn là đề tài cho người ta nói chuyện say sưa.

Nghe nói người nó trong mắt các giáo viên có tiếng là gỗ mục bỏ đi, đánh nhau ẩu đả đều là chuyện nhỏ, có vài người quậy đến tình trạng nhất định sau đó hoàn toàn không cách nào sửa trị, giáo viên giáo dục cũng chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ, trong lòng đều cầu nguyện vị đại Phật này ngàn vạn lần đừng rơi vào trên đầu mình.

Vậy mà người có tác phong bất thường kia lại nhấc lên một làn sóng khiến người khác sùng bái trong đám học sinh. Đương nhiên người được lợi sau làn sóng triều này chính là Tôn Uyển bây giờ rồi, lưu manh toàn trường không có một người nào dám trêu vào vị này.

Tôn Uyển chỉ vào chóp mũi một người trong số đó: “Chơi rất đã phải không? Có muốn tôi cùng cậu chơi hay không?”

Đối phương trưng ra khuôn mặt dài như cái bánh mình loại lớn, chiều cao ngang bằng so với Tôn Uyển, tròng mắt nhìn thẳng vào ngón tay của cô, hai mắt như chọi gà liếc qua, dùng loại giọng điệu thương lượng nịnh nọt nói: “Cái này vẫn là thôi đi, phía trước cậu cũng không cần quản nữa.”

Tôn Uyển chộp lấy cái ót đối phương: “Chị đây hôm nay muốn nhúng tay vào được không?”

Mặt bánh mì lớn bị cô chộp lung lay, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, âm thầm trừng mắt nhìn cô, không lên tiếng.

Hai người khác bên cạnh cười ha ha khuyên can: “Náo lớn như vậy tính làm gì đây, từ nay về sau chúng ta nhìn thấy liền đi đường vòng được không? Chị? Đại tỷ?”

Tôn Uyển cười như không cười nói: “Được rồi, cái này thì có cái gì mà không được, để những thứ vừa đạp đổ trở lại chỗ cũ là được.”

Hai người khác không nói tiếng nào.

Người tàng hình Tống Dương trốn ở góc tường nảy giờ lúc này chạy đến kéo kéo vạt áo Tôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Không, không có việc gì.”

Tôn Uyển chậc một tiếng, thần bí nhìn anh ta một cái.

Tống Dương bị cô chậc một tiếng rụt cổ lại, từ từ thả tay ra, cả người ỉu xìu cúi đầu, giống như con chó nhỏ bị mưa to gió lớn thổi qua, đáng thương muốn chết.

Nhưng người bị hại cũng đã tỏ thái độ, Tôn Uyển cũng không nói thêm gì, ba người kia rất nhanh liền bỏ đi.

Tôn Uyển mới phát hiện Triển Ngưng đứng xem diễn hồi lâu, kinh ngạc nói: “Cậu đến đây lúc nào?”

Triển Ngưng cười hì hì đi tới: "Thời điểm cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

"Được lắm!” Tôn Uyển chỉ Tống Dương, ghét bỏ nói: “Cậu vừa nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia rồi chứ, mình sắp bị tức chết.”

Tống Dương cúi đầu không lên tiếng.

Khoảng cách gần, Triển Ngưng mới phát hiện trên người Tống Dương rơi xuống không ít bụi, mặt cũng có chút rách da, thoạt nhìn càng chật vật.

Trong ấn tượng thường ngày Tống Dương cũng không có bị người khác khi dễ, về sau mới biết được hôm nay Tống Dương vừa rửa tay xong đi ra không cẩn thận giẫm phải mặt bánh mì kia, cái chết là hôm nay mặt bánh mì lại còn mang một đôi giày mới, bởi vậy cơn tức giận phút chốc tăng cao, gián tiếp dẫn đến kết quả Tống Dương bị hung hăng đánh một trận.

"Tức cái gì, sau này có cậu bảo vệ còn ai dám khi dễ lớp phó học tập.”

"Mình?” Tôn Uyển ra vẻ còn đang buồn bực đối phương không có tiền đồ: “Gậy gộc đánh người yếu ớt, mình xem cậu ta chính là thiếu đòn thì có.”

Triển Ngưng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Đi thôi, cách giờ tan học còn 10 phút, chúng ta phải trở về.”

Tôn Uyển nháy mắt ra hiệu cười nói: “Trở về làm gì, muốn trốn liền trốn!"

"......" Triển Ngưng: "Có đi hay không?"

"Đi đi đi đi!"

Lúc xoay người Triển Ngưng từ trong túi tiền rút ra bao khăn giấy ném cho Tống Dương.

Tống Dương luống cuống tay chân tiếp được, thoáng ngẩng đầu nhìn qua, hai người kia kề vai sát cánh đã đi được một khoảng xa.

Anh ta rút ra vài tờ, đẩy mắt kính lên, khóe miệng run run lau lau mắt.
Chương kế tiếp