Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 17
Edit: Leo

“Reng reng reng…”

Khi đang chơi với bé mèo đen nhỏ, bỗng nhiên Tiểu A Lương nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng khách. Cô chạy đến phòng khách nghe máy, còn không quên ôm bé mèo trong lòng.

“A lô?”

Trong ống nghe truyền đến giọng nói dịu dàng của người đàn ông. Chỉ là có quá nhiều tạp âm điện từ, tiếng người đàn ông có hơi nhỏ, không nghe rõ.

“Tiểu A Lương, bố phải đi công tác. Mấy ngày nay con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi bố. Về việc đi học… tạm thời con không cần đi đâu. Bố đã xin nghỉ với giáo viên giúp con rồi.”

Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên, Tiểu A Lương đã quen rồi. Cô vừa ôm bé mèo trong ngực, vừa kẹp ống nghe trên vai nói với bố.

“Vâng… Được ạ. Khi nào bố về ạ?”

“Không chắc chắn được. Dù sao cũng chỉ đi ba bốn ngày. Trong tủ lạnh có đầy đủ đồ ăn. Trứng gà, sữa bò, mì sợi, cái gì cũng có. Nếu con đói thì nấu ăn.”

Chuột hamster mập mạp ngồi xổm trong động tối đen như mực, điện thoại di động bên cạnh cũng to gần bằng nó. Ánh sáng xanh nhạt chiếu vào khuôn mặt đầy lông, phản chiếu vẻ mặt của người bố.

Bàn chân của chuột hamster nhỏ vô thức dậm xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch. Anh cau mày, dặn dò liên tục —

“Không được uống nước đá, cũng không được đưa ngón tay vào cánh quạt. Khi nấu cơm cẩn thận cắt vào tay. Trước khi ngủ nhớ kiểm tra khí ga…”

“Dạ. Dạ. Vâng. Vâng. Con biết rồi ạ.”

Tiểu A Lương ngoan ngoãn trả lời, vuốt ve chú mèo trong tay, xoa đầu, gãi cằm, bóp bóp phần thịt.

“Meo meo meo grừ grừ grừ grừ…”

【 Đừng động vào tôi. Đừng động. Đừng grừ grừ… 】

Ban đầu Phong Cửu định từ chối, dùng miếng đệm thịt vỗ vào bàn tay cô bé vươn tới. Nhưng khi được xoa, nó nhận ra thế này rất thoải mái. Vì vậy nó nằm xuống mặc kệ đời.

Nếu đứa trẻ loài người này đã ân cần như vậy, vậy thì nó thỏa mãn cô một chút cũng được.

Chỉ là, người bố già cũng không biết con gái bé bỏng mà anh lo lắng đang chơi đùa với kẻ thù truyền kiếp của mình, vẫn còn tận tình dặn dò các thứ cần chú ý.

“Buổi sáng nhớ khóa cửa.”

“Grừ grừ grừ…”

“Nhớ đóng cửa sổ.”

“Grừ grừ grừ…”

“Còn nữa —”

“Grừ grừ grừ…”

Tiếng ngáy của bé mèo đen càng ngày càng lớn, sắp truyền đến điện thoại rồi. Vì vậy, Tiểu A Lương không thể không đặt ống nghe ra xa. Sau đó nắm lấy mũi của bé mèo đen, nói nhỏ.

“Mèo con, em kêu nhỏ chút. Chị sắp không nghe rõ rồi. Bố đang nói đấy.”

Người bố nghe được hết mọi thứ ở đầu bên kia: “...???”

Phong Cửu bị nắm đến khó thở: “...???”

Sau khi sửng sốt một lúc, sắc mặt Khanh Thương lập tức đen lại. Chuột hamster khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm túc, giọng anh trầm xuống, nghe rất có uy nghiêm của một người bố.

“Khanh Lương Lương! Con mang mèo vào phòng khách đúng không?!”

“...?”

Tiểu A Lương sững người, lập tức che miệng mèo lại, ấp úng không lên tiếng hồi lâu. Bởi vì cô không giỏi nói dối. Vì vậy cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu ủ rũ.

“Bố, con sai rồi.”

Vốn dĩ Khanh Thương định nói thêm vài câu để thể hiện uy nghiêm của cha già. Nhưng đột nhiên anh cảm nhận được điều gì đó, chỉ có thể vội vàng để lại một câu “ngoan ngoãn ở nhà” rồi cúp điện thoại.

Tiểu A Lương ngơ ngác đứng ngẩn ngơ một hồi lâu rồi mới đặt điện thoại xuống. Tâm trạng cô trùng xuống. Mặc dù đã quen, nhưng ở nhà một mình vẫn thấy hơi buồn.

Cô ôm bé mèo đen co rúc trên ghế sô pha, yên lặng một lúc lâu.

Yên tĩnh —

Hồi lâu sau, cô mới nói nhỏ.

“Mèo con, sau này khi lớn lên, chị nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền… Rất rất rất nhiều.”

“Meo?”

Phong Cửu không hiểu sao lại chuyển đề tài xa như vậy. Chỉ là chẳng mấy chốc, nó hừ lạnh trong lòng.

【 Hừ. Quả nhiên loài người đều tham lam tiền của. Ngay cả đứa trẻ mới lớn cũng không ngoại lệ. 】

“Sau đó mua thật nhiều thật nhiều hạt dưa, đậu phộng, còn cả quả hạch, chất đầy mấy phòng. Như vậy bố chị sẽ không phải vất vả đi công tác bên ngoài nữa.”

“...”

Bé mèo đen sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy đối diện. Sạch sẽ, thuần khiết như một hồ nước trong không gợn sóng.

Đứa bé mím môi, hai cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào lập tức lún xuống hai bên má. Có lẽ có chút giận dỗi, cô cười ngại ngùng. Sau đó đến gần lỗ tai Phương Cửu, nói nhỏ với nó.

“Chị cũng sẽ mua cho em thật nhiều loại hạt cho mèo và cá nhỏ. Chị thấy rất nhiều mèo nổi tiếng trên tivi đều ăn những thứ đó.”

“... Meo meo.”

Bỗng tai bé mèo nhỏ nóng lên, ngay cả ngực cũng nóng rực, trong miệng lẩm bẩm. Sau đó không được tự nhiên quay đầu, co người thành hình tròn.

【 Ngu ngốc! Tôi không thèm gì thứ đó! 】

Có lẽ giống như mở đã ra nút ấn kỳ lạ nào đó, Tiểu A Lương bắt đầu nói liên tục về đủ loại chuyện trẻ con.

Như chuyện bố luôn bận rộn làm việc kiếm tiền, một ngày không nói chuyện với nhau được mấy câu.

Như chuyện mấy bạn ở nhà trẻ không thích cô, vẽ linh tinh lên sách giáo khoa của cô bé, xả rác vào ngăn kéo bàn học của cô.

Như chuyện cô rất thích rất thích mèo, nhưng bố sợ nên không được. Vì vậy chỉ có thể âm thầm sờ hai cái ở bên ngoài.

“Còn nữa, thật ra chị rất nhớ chú nướng chân giò hun khói ở bên ngoài cổng trường học…”

— Nhưng tiền tiêu vặt đã cầm đi mua cá cho mèo ăn rồi.

Phong Cửu không có hứng thú gì với chuyện của trẻ con. Chỉ là bây giờ nó chỉ có thể vùi vào ngực của đứa trẻ loài người này, tận hưởng được gãi cằm, nghe cô nói những chuyện nhỏ nhặt linh tinh.

“Meo meo grừ grừ grừ grừ…”

【 Nhàm chán meo meo grừ grừ grừ… 】

Cùng lúc đó —

Khanh Thương cẩn thận tắt điện thoại di động, nhét vào túi. Đây là thiên phú của chuột yêu Hamster, tương đương với có một không gian nhỏ để đựng đồ vật.

Sau đó anh lấy ra một chai thuốc bột loại bỏ đi mùi của Hạ Nhiêu trên người anh. Trước đó, anh cố tình đi vòng một vòng lớn để lại mùi hương, rồi đi hướng ngược lại thị trấn. Còn cho mấy con giun lớn dính hơi thở, đánh lừa tầm nhìn, để tránh Hạ Nhiêu phát hiện ra đứa trẻ.

Đều nói mũi chó thính. Nhưng thật ra, khứu giác của mèo cũng nhạy như vậy. Vì thế Khanh Thương tốn rất nhiều công sức mới lấy được loại bột loại bỏ hơi thở yêu quái này. Chuột hamster nhỏ mập mạp co thành hình tròn, lấy móng vuốt chà xát mạnh vào gáy nó.

Có trời mới biết anh thấy ngột ngạt như thế nào khi trở thành một con chuột hamster với mùi của một con mèo khắp người.

Cổ, vai, bụng đều lưu lại mùi hương. Chỉ là khi sờ bụng, ma xui quỷ khiến khiến anh dùng móng nhéo một cái. Lông mềm mại, bóp một cái ra thịt. Từ góc độ này nhìn tiếp, dưới bụng là ngón chân, ngay cả chân cũng không thấy.

Chuột hamster nhỏ mập cúi đầu nhìn hồi lâu, mới lặng lẽ thở dài.

“Aizz… Vẫn gầy quá.”

— Dù sao khi anh biến về hình dạng ban đầu, ngay cả ngón chân cũng không thấy đâu.

Nếu biết giảm cân có thể bảo vệ tính mạng, anh cũng không cần phải vất vả chạy như thế. Chỉ là, mấy năm nay chạy quá khổ cực, có lẽ do thế nên cân nặng đã giảm xuống…

Dĩ nhiên, đây chỉ là nói đùa thôi. Nhìn bộ dạng kia của Hạ Nhiêu, sợ là nếu không cầm được gốc tiên thảo kia về là sẽ không bỏ qua. Nghĩ đến đây, Khanh Thương buồn bã xoa lỗ tai tròn của mình.

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ẩn thân không tệ, nhà anh mới chỉ xây nền móng. Lần này chỉ có thể bôi dầu vào chân chạy tiếp.

— Quá thảm rồi.

Là một yêu quái ngàn năm lại lăn lộn đến mức này, có lẽ chỉ có anh. Trong lòng chuột hamster nhỏ khổ sở, không nhịn được xoa xoa tai. Tai nhỏ cũng bị xoa đỏ…

Lúc này, bốn bức tường bắt đầu rung chuyển nhẹ. Cát đá liên tục rơi xuống. Chấn động kinh khủng và sụp đổ bắt đầu từ xa đến gần. Động tác của Khanh Thương ngừng lại. Chỉ là trên mặt không có chút biểu cảm bất ngờ nào. Anh khoanh tay trước ngực, nhíu mày, đứng im, giống như đang đợi thứ gì đó.

Lúc này, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết nứt, dày đặc, lan ra nhanh chóng. Khanh Thương liếc mắt, chê bai.

“Thật là… Sao lần nào cũng vậy chứ.”

Ầm —

Vừa dứt lời, một con vật to lớn gần bằng ô tô đột nhiên lao ra từ phía dưới, cát đá văng tung tóe, bụi trên đỉnh đầu lăn xuống, giống như một trận lở đất kinh khủng.

Lúc này, không biết từ lúc nào quanh người Khanh Thương đã xuất hiện kết giới màu xám nhạt, ngăn lại toàn bộ đất cát bụi bẩn, ngay cả lông tơ cũng không nhúc nhích. Hai phút sau, tất cả cát đá bắt đầu lắng xuống, cuối cùng con vật to lớn cũng hiện ra.

— Là một con chuột đồng tinh cực lớn mập ú lông xám.

Nó cuộn lại thành một đống lớn, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Khanh Thương trên mặt đất, cũng sắp thành mắt gà chọi. Chỉ là điều này cũng không ảnh hưởng đến việc chuột đồng ân cần nịnh hót:

“Bái kiến cụ cụ cụ… cụ cụ tổ!”

“Một tháng không gặp, da lông của ngài vẫn bóng loáng mượt mà như vậy. Ngay cả dáng người cũng cao lớn. À. Nhất là bụng mập này, nhất định là —”

Sắc mặt Khanh Thương trầm xuống: “... Câm miệng.”

Bây giờ ai nói anh béo, chính là muốn chọc tức anh! Vì vậy lúc này, sắc mặt đại yêu đáng sợ bổ sung thêm một câu.

“ — Nếu không sẽ vất mi cho mèo ăn!”

Cho… cho mèo ăn?!!!

Chuột đồng bị dọa sợ biến thành pho tượng: “... Chít!”

Đáng… đáng sợ quá.
Chương kế tiếp