Sao Anh Lại Meo Meo

Chương 9
Edit: Annie

“Bố đừng sợ, con sẽ bảo vệ hức… Bố!”

“Không cần...... Con vứt nó đi mau! Vứt đi!!!”

Âm cuối của Khanh Thương run lên, anh ôm cây, cảnh giác duy trì khoảng cách mười mét, một bàn dùng sức vung về phía mặt đất.

“Lập tức! Lập tức!”

“Nhưng mà bố ơi, nó vì… Hức bảo vệ con nên bị thương.”

Tiểu A Lương nhìn chằm chằm anh đầy tội nghiệp, hốc mắt và chóp mũi đều ửng hồng, lúc nói chuyện còn vừa nói vừa nấc.

“Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nó hình như còn chưa cai sữa. Ban nãy nếu không phải nhờ mèo con thì người xấu kia đã chém dao hức… Vào con.”

“......”

Nghe vậy, Khanh Thương có hơi dao động, nhưng anh vẫn chần chừ.

“Bố, con có thể mang nó về nhà không, à, đúng rồi, còn có Hoa Lê, Đại Quất, Tiểu Bạch, Hoa Hoa…”

Tiểu A Lương càng nói càng mất tự tin, cúi đầu, không nhịn được nắm lấy một góc bộ quần áo, nắm chặt đến mức vải nhăn lại.

Khanh Thương: “...?!!”

Chỉ có một con mèo con thì đã đành, lại còn muốn nuôi cả một đám?!!

Người đàn ông còn chưa kịp phản đối, Tiểu A Lương đã lập tức nói thêm:

“Dưỡng thương! Dưỡng thương xong sẽ đưa đi! Chẳng phải nhà của chúng ta vẫn còn một căn phòng trống ở tầng một sao, con không để chúng nó lên tầng hai. Ngoài ra, con hứa với bố con sẽ chăm chỉ quét dọn phòng mỗi ngày, giặt quần áo và thông gió, đảm bảo sẽ không có bất cứ mùi gì!”

Nói đến cái này, cô đã vô thức ngừng nấc. Khanh Thương ôm cây mím môi, vẻ mặt ngưng trọng, không nói lời nào.

“Ai da bố à, con xin bố đấy, chỉ lần này, một lần thôi được không?”

Tiểu A Lương đáng thương nhìn chằm chằm anh, khắp người toàn vết trầy, cặp mắt nai con ngân ngấn nước, chỉ cần nhìn lướt qua đã khiến cho người ta không nhịn được mềm lòng.

“......”

Vì thế, là một người cuồng con gái, Khanh Thương không cưỡng lại được. Sắc mặt anh cực kì khó coi, ôm thân cây do dự một hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng ngay sau đó anh căng thẳng nhấn mạnh:

“Chỉ… Chỉ lần này thôi, sau khi vết thương lành lại thì quăng ra ngoài ngay lập tức!”

“Dạ dạ! Bố là tốt nhất.”

Nói rồi, Tiểu A Lương lập tức nín khóc mỉm cười, chạy vài bước về phía người đàn ông như chú chó Corgi chân ngắn, Khanh Thương sợ tới mức vội lùi lại năm, sáu mét, trán đầm đìa mồ hôi.

“Dừng! Dừng dừng dừng!”

“Trời ạ tiểu tổ tông của tôi…. Khanh Lương Lương con đứng im đó! Đừng có nhúc nhích, đừng tới đây——”

Tiểu A Lương đội con mèo lên đầu, hoàn toàn không hiểu vì sao bố cô lợi hại như vậy mà lại sợ một con mèo con. Nhưng cô vẫn ôm mèo con, nghe lời đứng đó, còn nấc một cái.

“Vâng hức… ạ.”

#

Cho nên lúc đầu có hai mươi ba con mèo lớn, giờ chỉ còn lại mười hai con, Hoa Hoa mất máu quá nhiều, đến khi Tiểu A Lương quay lại tìm đã không còn hơi thở.

Những con mèo chết được hỏa táng và chôn cất, còn lại Khanh Thương tìm một cái xe đẩy dùng để kéo gạch, anh miễn cưỡng che miệng và mũi lại, kéo tất cả về.

Hoàng Đại Tiên mù một con mắt, mất máu nhiều đến mức chỉ còn lại một hơi thở. Vì thế Khanh Thương trực tiếp đâm một nhát kết thúc giúp ông ta, sau đó đốt thi thể, xử lý dấu vết còn tồn tại trong phòng, đương nhiên tất cả chuyện này đều không để trẻ con làm.

Tiểu A Lương đi theo sau bố, ôm mèo con khóc suốt, không phải gào khóc như vừa rồi, chỉ là khóc thút thít một cách khó khăn, giọt nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc trai. Hốc mắt bắt đầu sưng lên.

Khi về đến nhà, đã là ba, bốn giờ sáng, tuy vẻ mặt Khanh Thương bất mãn, nhưng vẫn nhanh chóng dọn căn phòng trống dưới tầng, đặt chăn bông và ga giường cũ không dùng nữa lên ván giường gỗ.

Sau đó anh đứng canh giữ ở cửa, chờ Tiểu A Lương ôm từng con mèo vào phòng.

Vì mèo đen nhỏ quá bé nên được đặt nằm trong một cái ổ riêng biệt, Tiểu A Lương dùng khăn lông ướt lau máu giúp nó. Rơi mạnh như vậy, không biết nội tạng có bị thương không, nhưng mà cô sờ móng vuốt, chân và xương sườn gì đó đều ổn.

Nơi này không có bệnh viện thú y, thậm chí không có cả bác sĩ thú y. Mèo con này có vẻ như vừa cai sữa, không có mẹ, không biết nó có thể tự sống được không.

Tiểu A Lương càng nghĩ càng đau lòng, cô vừa sát trùng vết thương trên thái dương của mèo con, vừa lặng lẽ rơi nước mắt, khóc vô cùng thương tâm, ngay cả vết thương trên người mình cũng chưa xử lý. Sau đó cô lại kiểm tra vết thương từng con mèo, vết thương ngoài da thì dùng cồn sát trùng, vệ sinh đơn giản, còn vết thương bên trong thì không có cách nào.

Đám mèo đều rất ngoan ngoãn, dù có đau cũng chỉ khẽ rên rỉ, không giơ móng vuốt, cũng không kêu gào. Hoa Lê uể oải nằm xuống ga giường, đau đớn đến mức run rẩy cũng không kêu tiếng nào.

Đại Quất bên kia thì khác, trên người đầm đìa máu, nhưng khi nhìn kĩ thì lại không có miệng vết thương, có lẽ là chỉ dính máu của những con mèo khác, sau đó bị đá mấy cái.

Tuy vậy, Tiểu A Lương vừa đến nó liền khóc, nước mắt lưng tròng, lông trên mặt đều bị ướt hết, liên tục dụi đầu vào trong lòng cô, đáng thương rên rỉ.

“Meo ngheo... Meo ngheo ngheo ngheo...”

【 Đau quá đau quá, Tiểu A Lương Tiểu A Lương, mau ôm meo đây một cái đi hu hu hu… 】

Vì thế những con mèo khác chỉ cần xử lí miệng vết thương, nhưng đến Đại Quất thì Tiểu A Lương còn phải làm đủ trò vuốt ve, an ủi, xoa bóp, ôm một cái mới được. Bởi vậy lúc này, tất cả ánh mắt của mấy con mèo khác đều nhìn nó như đang nhìn một con trà xanh mập ú.

“Meo ngao meo!”

【 Hừ, đồ mèo tâm cơ! 】

“Bố ơi… Hức bố, bố nói Meo Meo… Có thể sống được không?”

Tiểu A Lương quay lại, nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm anh. Khanh Thương ngồi xổm ở cửa, bóp mũi không dám đi vào, nhưng thấy con gái khóc thì lại đau lòng không chịu nổi, lông mày nhíu lại như sắp xoắn vào nhau.

“Được rồi tiểu tổ tông của bố, con đừng chỉ lo cho những con mèo đó nữa, mau ra đây bố rửa vết thương cho con nào.”

Làn da trẻ em mềm mại, phía trên xanh xanh tím tím, lại chi chít các vết trầy, thực sự khiến người ta nhìn mà hoảng sợ. Bình thường chỉ ngã một chút, ông bố già đã thổi phù, đau lòng dỗ dành hơn nửa ngày, lần này bị thương nhiều như vậy thì càng khỏi phải bàn.

“Không được, con muốn chăm sóc chúng nó.”

Bình thường Tiểu A Lương rất nghe lời, nhưng khi cứng đầu thì mười con trâu cũng không kéo lại được.

“Chậc...”

Khanh Thương bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của mình, ngồi xổm ở cửa nhìn về phía mèo con với ánh mắt hung dữ. Một lớn một nhỏ giằng co hồi lâu, cuối cùng đứa lớn vẫn bị đánh bại.

Anh quay đi, toàn thân co lại thành quả bóng, dáng vẻ nhìn hơi nhút nhát, như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng vài phút sau, Khanh Thương đã quay lại, lăn một cái bình nhỏ màu trắng xuống mặt đất.

Lúc này, sắc mặt của Khanh Thương xấu không chịu nổi.

“Hừ, bên trong là thuốc, nghiền nát rồi pha vào nước, chấm một ít rồi cho uống một ngụm, đảm bảo không chết được.”

“Dạ?”

Tiểu A Lương sửng sốt, nhanh chóng dùng cánh tay xoa xoa nước mắt, nhặt cái lọ lên rồi đổ mấy viên thuốc màu đen ra. Khanh Thương ở cửa lập tức sốt ruột, nhưng anh vẫn không dám tiến vào.

Tiểu A Lương sửng sốt.

“Này này này, nửa viên! Chỉ cho nửa viên! Thuốc trị nội thương này đắt lắm.”

“Hức, vâng ạ.”

Tiểu A Lương lại ngoan ngoãn cho hết chỗ thuốc còn dư lại vào, sau đó bẻ nát, khuấy đều trong nước, cho mỗi con mèo một ngụm, bé mèo đen còn quá nhỏ mà lại bị thương nặng, vì thế cô đút nhiều hơn.

Cô bé căng thẳng nhìn chằm chằm Meo Meo yếu ớt, hỏi bố:

“Như vậy đã được rồi ạ, bao giờ mới khoẻ vậy ạ?”

“Trời ạ tiểu tổ tông của bố ơi, chắc chắn không chết được, con mau ra đây đi, nhỡ vết thương để lại sẹo sẽ xấu lắm.”

Giọng điệu Khanh Thương vừa vội lại vừa tức, nói là mèo thích con bé thì thôi đi, chuyện đấy không tránh được, mà sao con bé còn hăng hái hơn vậy.

Cuối cùng anh khuyên can mãi, phí lời một lúc lâu mới dỗ được cô bé ra bôi thuốc. Đầu tiên Khanh Thương dùng khăn lông ướt lau sạch bụi đất trên người, sau đó mới cẩn thận bôi thuốc cho cô bé.

Tiểu A Lương không kêu đau, bởi vì thần kinh căng thẳng được thả lỏng nên cô bé rất buồn ngủ, đầu nhỏ dụi dụi trong lòng bố, mắt díp vào nhau. Bình thường chín giờ cô đã ngủ rồi, lại còn chạy xa thế, bây giờ đã là bốn giờ sáng rồi, cô bé đã mệt hết cỡ rồi.

Sau khi Khanh Thương xử lý xong vết thương trên người cô bé, anh bế cô lên giường ở tầng trên, đắp chăn ngay ngắn rồi mới đi ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh đứng yên lặng ở cửa mấy giây, sau đó mới xoay người nhìn về phía nữ quỷ đồ đỏ đang lơ lửng trong góc:

“Chuyện tối nay, cảm ơn cô.”

Kết giới xung quanh nhà ở là để đề phòng yêu quái và một số thứ dơ bẩn, không có phản ứng với con người, nếu không phải nữ quỷ này bất chấp bị thương cũng đến kích động kết giới thì anh cũng không thể về nhanh thế được.

“Không sao, Tiểu A Lương bình an là tốt rồi.”

Gương mặt nữ quỷ chảy máu đầm đìa, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến bất ngờ.

Thật ra sau khi chết cô ấy mới biết được trên đời này thật sự có quỷ, ví dụ như chính cô ấy; đương nhiên cũng thật sự có yêu. Ví dụ như người đàn ông đẹp trai trước mặt cô

Chính là một con đại yêu đáng sợ thần bí.

Ừm, tuy không biết rõ là yêu gì, nhưng lại rất thích ăn hạt dưa, đậu phộng các thứ.

Tác giả có lời muốn nói: Thiết lập nhân vật của Khanh Thương: Bố ngốc cuồng ma bảo vệ nhóc con, hamster béo nhát gan sợ mèo, nam yêu tốt kiếm tiền chăm gia đình.
Chương kế tiếp