Sao Em Còn Chưa Thích Anh

CHƯƠNG 11: LỚN NHƯ VẬY VẪN CÒN LÀM NŨNG.
Editor: TTTN

"Thẩm Ngang! Đừng nghịch điện thoại trong nước!" Huấn luyện viên hét lên.

Buổi huấn luyện vừa lúc kết thúc, vừa rồi là vòng bơi cuối cùng của Thẩm Ngang.

Nhưng cho dù không kết thúc đúng lúc, anh ấy cũng sẽ ngay lập tức bỏ tập luyện về nhà sau khi nhận được cuộc gọi của Dịch Khuynh.

Nghe được tiếng gào thét của huấn luyện viên, Thẩm Ngang tặc lưỡi, một tay đỡ thành bể bơi đi lên bờ, toàn thân ướt sũng nước chảy xuống đi ra ngoài.

Ngay khi anh sắp đi qua góc bể bơi, cách Thẩm Ngang ba bốn bước có tiếng hét.

Một cô gái hốt hoảng tát vào mặt nước vùng vẫy, trông như thể cô ấy đột nhiên bị chuột rút ở chân hoặc giẫm phải vòi xả nước dưới đáy bể bơi.

Thẩm Ngang cau mày, đi nhanh về phía đối phương, khom người nắm cánh tay của cô gái đó.

Người sắp chết đuối gần như không có lý trí, cô gái vô thức dùng sức nắm lấy Thẩm Ngang, hành động đó giống như kéo anh xuống nước hơn là so với cầu cứu.

Thẩm Ngang nhất thời không để ý, suýt nữa đã bị cô ấy kéo xuống, thậm chí một nửa thân trên của anh cũng rơi xuống nước.

Những người khác cũng vội vàng chạy tới đây, huấn luyện viên thậm chí còn hét lớn: "Thẩm Ngang, cậu quên hết nội dung của tiết học an toàn cứu hộ rồi sao!"

Thẩm Ngang không kiên nhẫn cau mày, một tay chống mép bể bơi, một tay dùng sức, "Ầm" một tiếng, anh trực tiếp xách cô gái đã túm lấy mình như cọng rơm cứu mạng ra khỏi bể bơi, giống như một con mèo rơi xuống nước.

Cô gái được anh tùy ý đặt lên bờ, huấn luyện viên chạy như điên tới vội vàng kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Một huấn luyện viên bên cạnh khác chạy tới, kinh ngạc túm lấy Thẩm Ngang đang xoay người muốn rời đi: "Chờ đã, Thẩm Ngang! Cánh tay của cậu bị xước ở chỗ này, chính cậu cũng không có cảm giác gì sao?"

Thẩm Ngang cúi đầu nhìn thấy cánh tay vừa bị người chết đuối lôi xuống nước va vào thứ gì đó, để lại một vết rạch dài sáu bảy centimet, máu và nước hòa vào nhau chảy xuống đầu ngón tay, lại tạch tạch rơi xuống đất, toàn bộ bể bơi trông giống như một hiện trường vụ giết người.

Nhưng trước khi được huấn luyện viên nhắc nhở, Thẩm Ngang hoàn toàn không để ý.

Không ngứa, không đau, giống như có con chuồn chuồn đậu trên cánh tay.

Trong lúc hỗn loạn, suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Thẩm Ngang là "may mắn là hôm nay Dịch Khuynh không có ở đây".

Dịch Khuynh không thể biết mình còn [không bình thường].

"Bên cạnh bể bơi có thể có vật sắc nhọn nào đó, mau đi theo tôi xử lý vết thương, cần tiêm phòng uốn ván." Huấn luyện viên rất có kinh nghiệm, lôi kéo Thẩm Ngang đi ra ngoài: ''Quần áo và túi của Thẩm Ngang ai đi hỗ trợ cầm một chút!''

"Tôi đi tôi đi! Tôi biết tủ chứa đồ của Thẩm Ngang là cái nào!" Lập tức có người đáp ứng.

“Không cần.'' Bước chân Thẩm Ngang đứng vững không bị huấn luyện viên kéo đi: “Tôi còn có việc phải về nhà, lát nữa tôi sẽ tự mình đến bệnh viện.”

"Như vậy sao được!" Huấn luyện viên lập tức bác bỏ, hung ác mắng: "Vết thương của cậu lớn như vậy mà cậu còn muốn về nhà? Có muốn tôi gọi điện thoại cho người lớn trong nhà cậu nói rõ tình huống à?!"

Thẩm Ngang cảm thấy cho dù ai gọi cho nhà họ Thẩm, điều đó sẽ có một chút rắc rối. Nếu gọi Dịch Khuynh, vậy còn càng rắc rối hơn.

Thế là anh không nói gì, mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Dịch Khuynh: [Có lẽ em sẽ đến muộn, xin lỗi.】

Chắc Dịch Khuynh đang lái xe, trả lời bằng tin nhắn thoại: "Không sao, có lâu không? Nếu lâu thì không cần đến đâu, tôi gọi thức ăn ngoài hoặc là ra ngoài ăn cũng được."

Thẩm Ngang gõ hai chữ: [Không lâu.】

Dịch Khuynh trả lời lại: "Vậy tôi đi mua đồ ăn trước, cậu cứ thong thả."

Lúc này Thẩm Ngang mới đặt điện thoại xuống, đồng ý đi xử lý vết thương với huấn luyện viên.

Dáng người anh cao lớn như cái chày khổng lồ cắm ở trên bờ, huấn luyện viên kéo anh mãi, cảm giác như đang kéo một hòn đá.

Buồn cười chết mất, căn bản kéo không nhúc nhích.

Toàn bộ vụ tai nạn ngoài ý muốn kết thúc nhanh chóng, cô gái suýt chết đuối chỉ bị sặc một ngụm nước trong lúc hoảng hốt được mọi người ứng cứu kịp thời cũng không lo ngại.

Ngược lại Thẩm Ngang đi ngang qua cứu người hình như bị thương nặng nhất, được đưa đi sát trùng rồi tiêm thuốc, may mà bác sĩ của trường tay có nghề cao nên trực tiếp khâu lại.

“Vết thương tuy dài, cũng may không làm tổn thương đến cơ bắp.” Bác sĩ của trường bình tĩnh nói: “Nhưng để an toàn, nếu sau này có cảm giác khó chịu thì phải lập tức đến bệnh viện, hiểu không?"

Thẩm Ngang hững hờ không để ý đáp, lại nhìn đồng hồ một lần nữa.

“Cậu vội vàng cái gì?” Huấn luyện viên giận không chỗ phát tiết: “Hai cánh tay của cậu, chẳng lẽ còn không quan trọng hơn so với chuyện trước mắt sao?”

''Không thể so.” Thẩm Ngang nói.

"Gì?"

Thẩm Ngang cầm túi đứng dậy: “Tay không thể quan trọng hơn chuyện kia.”

Huấn luyện viên hận không thể rút gậy đánh tuyển thủ hạt giống này một trận, nhưng thấy Thẩm Ngang bị thương nặng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ôm hận nhìn bóng lưng anh rời đi.

Ngược lại, bác sĩ của trường như có điều suy nghĩ nói: "Có phải là bởi vì cậu ta vừa mới cứu người tiết ra quá nhiều adrenaline không? Hình như vừa rồi cậu ta còn không có chút cảm thấy đau đớn nào."

...

Đau đớn, một trong những nhu cầu cần thiết của con người, thường gắn liền với nỗi sợ hãi.

Nếu bạn không biết cảm giác lúc đau như thế nào thì bạn sẽ không biết cảm giác sợ hãi là như thế nào.

Một người bình thường nên sợ đau và ghét đau.

Trên đường về nhà, ở ngã tư đèn đỏ, Thẩm Ngang cúi đầu nhìn, thấy một góc băng gạc trên cánh tay rơi ra.

Thẩm Ngang nhìn chằm chằm vết thương mới được khâu lại trên cánh tay mình một lúc, đột nhiên có chút tò mò muốn biết phản ứng của Dịch Khuynh khi nhìn thấy vết thương là gì.

Anh cố gắng kéo căng cơ bắp trên cánh tay, sau đó từ từ thả lỏng chúng, sau nhiều lần tập, đèn đỏ chuyển chuyển sang màu xanh.

Khi Thẩm Ngang mở cửa nhà của Dịch Khuynh và chào hỏi cô xong, khi vừa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và đau lòng của Dịch Khuynh khiến anh rất hài lòng.

Dịch Khuynh gần như ném bộ điều khiển trò chơi trong tay đi thẳng đến trước mặt Thẩm Ngang, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao thế?"

“Vừa rồi trong lúc huấn luyện tôi không cẩn thận bị trầy xước.” Giọng điệu Thẩm Ngang thoải mái nói: “Vết thương nhỏ, trong lúc luyện tập khó tránh khỏi xảy ra tai nạn, đã có bác sĩ của trường xử lý tốt.”

“Cậu nói 'có lẽ phải đến muộn một chút', là bởi vì chuyện này?" Dịch Khuynh kinh ngạc kéo anh đi về phía phòng khách, được hai bước lại dừng lại: "Không được, cậu đã như vậy rồi thì trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, cậu không cần phải tới đến khi nào vết thương của cậu lành.''

Thẩm Ngang há miệng muốn phản bác, nhưng lời vừa nói tới miệng, anh đột nhiên thông minh xoay chuyển, anh rầm rì làm nũng nói: "Nhưng hiện tại em rất đói bụng."

Dịch Khuynh, người không có bất kỳ kỹ năng nấu ăn nào, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: "...Tôi cũng không thể nấu mì gói cho người bị thương."

Thẩm Ngang "Ra vẻ mạnh mẽ": "Dù sao cũng không đau lắm, để tôi nấu cơm cho."

Dịch Khuynh che dấu biểu cảm, nhìn anh một lúc như có chút tức giận, sau đó đưa tay chọc vào cánh tay anh, không đâm trúng vết thương, chọc vào bên cạnh.

Nhưng Thẩm Ngang ngay lập tức rên rỉ như thể anh bị chọc vào chỗ đau.

“Không đau?” Dịch Khuynh tức giận rút tay về, mấy giây sau mới thở dài thỏa hiệp: “…Quên đi, tôi đưa cậu ra ngoài ăn cơm.”

Thẩm Ngang mặt mày hớn hở cười: “Được, đi thôi.”

Có lẽ vì mẹ của Dịch Khuynh đã qua đời vào năm họ gặp nhau, Dịch Khuynh có ý muốn bảo vệ quá mức khi anh thường xuyên bị thương.

Nhìn thấy anh bị thương chảy máu, Dịch Khuynh đau lòng cũng không kịp nên không thể tức giận với anh quá lâu.

Lúc đặt ba lô xuống, Thẩm Ngang lại "lỡ tay" kéo vết thương lên, nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh.

“Rất đau sao?” Dịch Khuynh không yên tâm đến gần anh: “Đứng dậy cho tôi xem vết thương.”

Thẩm Ngang tủi thân cho cô xem vết thương đã được khâu trên cánh tay trông giống như một con rết đang bò.

Động tác kiểm tra của Dịch Khuynh rất cẩn thận.

Đặc biệt là khi cô phát hiện cơ bắp xung quanh vết thương càng lúc càng căng lên, động tác vốn đã nhẹ nhàng của cô lại càng nhẹ hơn, trên trán cô bắt đầu chảy ra những hạt mồ hôi nhỏ li ti.

Dựa vào lợi thế về chiều cao, Thẩm Ngang hơi híp mắt lạitừ trên cao nhìn xuống Dịch Khuynh, thu hết mọi biểu cảm và động tác của cô vào mắt mình, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm thấy tham lam đáng khinh.

Thẩm Việt biết cái gì.

Nếu một người có thể giả vờ trong một ngày thì anh có thể giả vờ trong ba mươi sáu nghìn năm trăm ngày.

...

Phúc Châu thực sự rất lớn, nhưng đôi khi những chuyện có tỷ lệ nhỏ nhất cũng có thể xảy ra.

Rõ ràng là Thẩm Ngang chọn nhà hàng, nhưng Dịch Khuynh lại gặp một người đàn ông xem mắt lần trước ở cửa, cả hai bên đều có biểu cảm kinh ngạc.

Người đàn ông trẻ đang đứng cùng một nhóm nam nữ quay đầu lại nói gì đó, sau đó bước nhanh về phía Dịch Khuynh, xấu hổ chào hỏi: “Dịch tiểu thư, không nghĩ tới sau lần gặp mặt trước còn có cơ hội gặp lại cô."

“Xin chào.” Dịch Khuynh lễ phép bắt tay với đối phương: “Thật trùng hợp?”

"Hừm... Nghe nói thịt bò nước suối ở đây rất nổi tiếng, tôi và đồng nghiệp công ty tới đây liên hoan."

Chàng trai trẻ với đôi lông mày thanh tú và làn da trắng nõn nói xong nhìn Thẩm Ngang, do dự một lúc rồi hỏi Dịch Khuynh: "Vị này là?"

“Đây là em trai hàng xóm của tôi.” Dịch Khuynh tùy ý giới thiệu, nhưng không đề cập đến tên của anh.

Cuộc gặp gỡ này được xem như là ngoài ý muốn, hơn nữa cô không định tiếp xúc nhiều hơn với người đàn ông này.

Sau khi kết thúc buổi xem mắt, có rất nhiều người cả đời không qua lại với nhau.

Người đàn ông trẻ tuổi lễ phép nói: “Xin chào.” Sau đó ánh mắt vô thức dừng ở trên cánh tay Thẩm Ngang một chút.

Thẩm Ngang có chút xấu hổ giơ cánh tay lên: “Tôi không cẩn thận làm tay bị thương, vốn là tôi giúp Dịch Khuynh nấu cơm.”

Dịch Khuynh: "..." Mặc dù nghe có chút kỳ quái, nhưng hình như đúng là chuyện như thế.

"... Vậy sao." Vẻ mặt người đàn ông trẻ có chút buồn bã, trên mặt lộ ra nụ cười gượng gạo: "Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa."

Dịch Khuynh gật đầu: "Gặp lại sau."

—— Mặc dù đã nói lời tạm biệt với nhau, nhưng nhà hàng lớn như vậy, cuối cùng hai bàn người ngồi vào vị trí cách nhau không xa.

Cũng may Dịch Khuynh đã ngồi quay lưng lại với cả bàn, giả vờ như bọn họ không tồn tại.

Ngược lại, Thẩm Ngang liên tục đối mặt với những người bàn bên kia.

Vì vậy hơn mười phút sau, Thẩm Ngang tò mò đặt câu hỏi: “Anh ta vẫn còn đang nhìn chị, bạn trai cũ?”

“Đối tượng hẹn hò.” Dịch Khuynh thản nhiên nói.

Thẩm Ngang sửng sốt một chút, sau đó hất cằm trêu chọc: “Chú Dịch bắt đầu thúc giục chị kết hôn rồi sao?”

“Cũng không hẳn.” Dịch Khuynh lắc đầu.

Mặc dù cha thỉnh thoảng vẫn nói về việc muốn có con rể, nhưng phần lớn khi nào nhớ tới mới thúc giục một chút, cũng không quá phiền, bình thường Dịch Khuynh hoàn toàn là nước đổ đầu vịt.

“Sự nghiệp của chị đang trên đà phát triển, cho nên không cần vội kết hôn.” Thẩm Ngang phân tích nói: “Gặp được người mình thích thì càng không có thời gian để nói chuyện đâu.”

“Ngược lại cũng không phải vì xem mắt, mà là công việc...” Dịch Khuynh suy nghĩ một chút, sau đó hạ giọng kể cho hắn nghe đầu đuôi câu chuyện.

Thẩm Ngang sững người một lúc, che mặt không nói nên lời.

"Đừng cười, đây là điều tra nghiên cứu hợp tình hợp lý." Dịch Khuynh bất mãn nói.

Thẩm Ngang từ kẽ ngón tay lộ đôi mắt ra nhìn cô, hiển nhiên dáng vẻ là không nhịn được cười, còn muốn nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Không phải, em nghĩ tới một chuyện vui vẻ.”

''... Không cần chơi mỹ nhân ngư với tôi!”

"Thực sự nha."

Dịch Khuynh: "..." Oa, lớn như vậy rồi mà còn làm nũng.

... Nhưng nhìn cậu ta cảm thấy đáng yêu, chắc mắt mình có vấn đề rồi.

Dịch Khuynh lặng lẽ uống một ngụm nước để bình tĩnh lại.
Chương kế tiếp