Sao Trời Tựa Anh

Chương 21
Edit: An

Ngày 20 tháng 5 năm 2021 đúng lúc là sinh nhật theo lịch âm của Sầm Nịnh, hôm nay cũng là Tiết Tiểu Mãn (*), cô sinh vào Tiết Tiểu Mãn năm 1992, cho nên nhũ danh là Mãn Mãn, chỉ có người lớn trong nhà mới gọi nhũ danh của cô, lâu lâu Lâm Lộc cũng sẽ gọi nhũ danh của cô.

(*) Tiết Tiểu Mãn ta có thể hiểu “Tiểu” là nhỏ, “Mãn” là đầy đủ, là lượng nước dồi dào, Tiểu Mãn ở đây là trận lũ nhỏ. Đây là lúc kết thúc và chấm dứt tình trạng khô hạn, thiếu nước do những đợt nắng nóng, oi bức đầu mùa. Ngoài ra Tiểu Mãn còn được hiểu là sự chuẩn bị đầy đủ về mặt lương thực, thực phẩm. Giai đoạn này các loại cây cối hoa màu đang vào lúc kết hạt, ra trái và chuẩn bị được thu hoạch. hạ. Bên cạnh đó cũng sẽ giúp cho khí hậu, thời tiết mát mẻ và dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâm Lộc biết Sầm Nịnh chỉ đón sinh nhật âm lịch, cho nên trước đó một ngày đã gọi điện thoại cho cô, hỏi cô định đón sinh nhật hai mươi tuổi như thế nào, dù sao qua sinh nhật tuổi hai mươi, thì đã thành người lớn rồi, cho nên vẫn phải kỷ niệm một chút.

Thật ra sau khi lên cấp ba Sầm Nịnh rất ít khi đón sinh nhật, vốn dĩ định không đón, nhưng Lâm Lộc cứ phải nằng nặc đòi giúp cô, hơn nữa đã lên kế hoạch từ một tháng trước, cuối cùng cô đành phải đồng ý.

Vì vậy buổi trưa hôm sau, Lâm Lộc đã gửi tin nhắn cho Sầm Nịnh.

【 Lộc Lộc: Bé Nịnh, tớ đã đặt một phòng riêng của nhà hàng kết hợp với KTV, có thể vừa ăn cơm vừa hát, tối nay sẽ tổ chức sinh nhật của cậu ở đấy, đón sinh nhật xong vừa hay có thể đi rạp chiếu phim cạnh đấy xem phim. 】

Sầm Nịnh thật sự không muốn cô ấy phải tốn kém, từ chối một lần không thành, chỉ có thể miễn cưỡng thuyết phục cô ấy chia đôi.

【 Lộc Lộc: Tớ có gọi thêm mấy người bạn đến chúc mừng sinh nhật với cậu, đông người càng vui vẻ, chỉ mỗi hai người chúng ta sẽ rất buồn chán đó. 】

Trong lòng Sầm Nịnh thật sự rất muốn từ chối một vạn lần, chỉ là đón sinh nhật thôi thực sự không cần rầm rộ như vậy đâu, cô cũng không phải Hạ Vân Khanh.

Nhưng mà chuyện Lâm Lộc đã quyết định, thì cho dù chín con trâu cũng không kéo lại được, cô cố gắng thế nào cũng không thay đổi được, chẳng ăn thua.

Thật ra Sầm Nịnh có nghĩ đến Lục Tinh Diễn, nhưng vừa nghĩ đến quan hệ bây giờ của hai người, hình như cũng không thân quen gì lắm, cho nên cũng không gọi anh đến tham gia tụ tập, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ đó là, Lục Tinh Diễn bị Hạ Vân Khanh kéo đến, còn nhân tiện kéo thêm Tống Ngạn Trần người bạn cùng phòng của anh đến luôn, cộng thêm mấy người anh em hay chơi cùng với Hạ Vân Khanh, xấp xỉ khoảng mười người.

Trong phòng bao một đám người hò hét ầm ĩ, ai ăn cơm thì ăn cơm, ai hát thì hát, ai đùa thì đùa, chỉ có duy nhất nhân vật chính lại không giống nhân vật chính nhất, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh hé miệng cười nhìn bọn họ vui đùa, thỉnh thoảng uống ngụm nước ăn chút đồ ăn vặt.

Dùng câu nói của Tống Ngạn Trần để nói đó chính là cực kỳ thục nữ, quả thật không phải người cùng một thế giới với bọn họ, cô là người xuyên qua từ không gian khác đúng không.

Hôm nay có thể nói Sầm Nịnh tỉ mỉ ăn diện hơn một chút, bình thường cô không hay trang điểm nhưng hôm nay lại trang điểm nhạt, mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt và đi đôi giày da nhỏ màu trắng, tóc buộc nửa đầu, xinh đẹp trong trẻo lại đáng yêu.

Không biết đã chơi bao lâu, hát karaoke qua mấy vòng, bánh sinh nhật cũng cắt rồi chia hết, mặt Sầm Nịnh cũng bị bôi một lớp kem trắng, nhưng mà mười phút trước, lúc bánh kem vừa mở ra, cô dùng điện thoại chụp lại bánh sinh nhật hoàn chỉnh còn cố ý chụp thêm Lục Tinh Diễn đang ngồi trong góc.

Lúc đó anh đang cúi đầu ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, không chú ý đến động tĩnh của bọn họ bên này, cũng không nhìn Sầm Nịnh, cũng không hề biết Sầm Nịnh chụp trộm anh một tấm.

Đúng lúc này có người đột nhiên nói một câu: “Có phải chủ xị của chúng ta vẫn chưa hát bài nào không, thế này là không được đâu.”

Ngay sau đó có nhiều người bắt đầu hò hét: “Hát một bài, hát một bài.”

Da mặt Sầm Nịnh mỏng, hơi mất tự nhiên mở miệng từ chối: “Ngũ âm (*) của tớ không đầy đủ, thật sự không hát được.”

(*) m nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.

“Này có gì đâu, tìm thêm một người song ca là được, tìm một người biết hát để kéo, nào nào nào, mấy người đang ngồi, ai biết hát, giơ tay.”

“Để tớ hát với cậu ấy cho.”

Không biết từ lúc nào Lục Tinh Diễn đã từ sô pha đứng dậy đi đến cạnh máy chọn bài hát.

“Ôi ôi ôi, anh Lục, được nha.”

“Tôi còn chưa bao giờ nghe anh Lục hát đâu, không biết thế nào, hiếm thấy nha, hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt rồi.”

“Anh Lục bắt đầu bao che cho vợ rồi.”

“Anh Lục của cậu là chân nhân bất lộ tướng (*) nha.”

(*) Chân nhân bất lộ tướng chính là những người giỏi giang, đắc đạo, những người tài giỏi, thông minh sẽ không để lộ thân phận, tài năng cũng như sự giỏi giang ra bên ngoài để người khác thấy được mà thường sẽ che giấu, ẩn mình.

Đủ loại tiếng cười đùa vang lên không dứt, Lục Tinh Diễn lại mắt điếc tai ngơ, tự mình chọn bài 《 Lúm đồng tiền nhỏ 》, sau đó đi đến trước mặt cô đưa một cái micro cho cô.

Sầm Nịnh chỉ có thể nhận lấy, lại chậm chạp không mở miệng hát.

Sao cậu lại chọn bài hát ngọt như này chứ, trước đây cô nghe nói đây là bài hát yêu thích nhất của các cặp tình nhân bên nhau đã lâu và hiểu rõ nhau.

Nội tâm Sầm Nịnh đã sụp đổ rồi.

Không muốn hát.

Nhạc đã vào đoạn mở đầu rồi, Sầm Nịnh vẫn không có dấu hiệu chuẩn bị bắt đầu hát, Lục Tinh Diễn chỉ có thể mở miệng hát trước.

“Anh vẫn đang tìm kiếm một người để anh có thể nương tựa để anh thương yêu

Ai sẽ cầu nguyện cho anh lo lắng cho anh

Tức giận đòi quyền lợi cho anh đấu tranh vì anh

Những dấu hiệu của hạnh phúc bắt đầu xuất hiện

Định mệnh từ từ kéo ta lại gần nhau hơn…”

Giọng hát của Lục Tinh Diễn hay ngoài tưởng tượng, đây cũng là điều Sầm Nịnh không ngờ đến.

Giọng anh lúc hát so với giọng nói thường ngày thấp hơn một tone, lúc hát bài này giống như đang kể lại câu chuyện của bản thân anh vậy, rủ rỉ bên tai.

“Lúm đồng tiền nhỏ đôi mi dài

Đó là những nét đẹp nhất của em

Mỗi đêm anh không thể chợp mắt mãi nhớ đến nụ cười của em

Em không biết em quan trọng thế nào với anh đâu

Có em cuộc sống của anh thật trọn vẹn

Lúm đồng tiền nhỏ đôi mi dài chúng cuốn hút mãi thôi

Anh biểu hiện tình cảm một cách nhẹ nhàng cảm giác như người đang say rượu

Anh cuối cùng đã hiểu hạnh phúc khi được hòa hợp cùng người khác là thế nào

Một cuộc sống ấm nồng và hạnh phúc anh sẽ yêu em mãi mãi đến khi ta răng long đầu bạc.”

Nếu cả bài hát để một mình Lục Tinh Diễn hát thì thật sự là không ổn.

Vì thế sau khi vào phần điệp khúc, cô cũng tùy ý hát theo mấy câu.

Không ngờ tới hai người song ca lại cực kỳ ăn ý.

Sầm Nịnh vẫn luôn lệch tone vậy mà cũng chầm chậm tìm được rồi.

Lần đầu tiên cảm thấy bản thân hát cũng được.

Hát xong bài hát, những người đang ngồi vẫn chưa thỏa mãn, nhao nhao lên bảo hai người hát thêm một bài nữa.

Lục Tinh Diễn không để ý bọn họ, chỉ nói với cô một câu: “Sinh nhật vui vẻ, Sầm Nịnh.”

“Cảm ơn cậu, Lục Tinh Diễn.”

Cảm ơn cậu hôm nay lại giúp tớ giải vây.

Buổi sinh nhật kết thúc, Lâm Lộc dừng cực kỳ đúng lúc, vừa hay bảy giờ tối, rạp chiếu phim gần đây nhất mở cửa lúc bảy giờ mười lăm phút.

Cuối cùng vẫn là tiểu đội nhỏ bốn người đi xem phim, mấy người khác về trước rồi.

Vì thế nên Lâm Lộc còn đặc biệt lập một nhóm chat trên Wechat tên tiểu đội nhỏ bốn người.

Quản trị viên: Lâm Lộc.

Thành viên: Lục Tinh Diễn, Sầm Nịnh, Hạ Vân Khanh, Lâm Lộc.

Lâm Lộc cảm thấy việc lập nhóm chat này rất cần thiết, hẹn ăn cơm hẹn xem phim, tụ tập, làm một bàn mạt chược gì đó đều rất thích hợp.

Nhân số của nhóm này tốt nhất là đừng tăng lên.

Lúc bốn người đến rạp chiếu phim, đã có rất nhiều người đang xếp hàng mua vé rồi, lúc này đã có hình thức mua vé online, nhưng bọn họ vẫn đi xếp hàng mua vé.

Lục Tinh Diễn xếp hàng sau lưng Sầm Nịnh, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh đang xếp hàng ở một bên khác.

Xếp hàng trước Sầm Nịnh là một đôi tình nhân nhỏ, cô ghét nhất chính là trường hợp như thế này, đặc biệt là rạp chiếu phim vào ngày 520 (*), ăn cơm chó đến vỡ bụng.

(*) Ngày 520 chính là ngày 20 tháng 5 bởi người Trung Quốc thường đọc lịch theo thứ tự năm - tháng - ngày nên ngày 20 tháng 5 sẽ được viết là 5 - 20. Đây được xem như là ngày tình nhân của cư dân mạng Trung Quốc bên cạnh ngày Valentine (14/2) và ngày Thất Tịch (7/7).

Đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cũng không phân biệt hoàn cảnh, cứ như vậy ở trước mặt cô ôm ôm ấp ấp anh anh em em.

Quan trọng nhất là Lục Tinh Diễn còn đứng đằng sau không nói lời nào.

Cô quay đầu liếc nhìn người sau lưng, anh vẫn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi cúi đầu nghịch điện thoại.

Tôi nói này rốt cuộc mấy người muốn xem phim gì thế.

Sầm Nịnh nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi ý kiến anh.

“Lục Tinh Diễn, cậu muốn xem phim gì thế?”

“Thoải mái đi.”

Tớ thật sự phục cậu rồi.

Sầm Nịnh có chút tức giận quay đầu lên.

Vừa quay lên đã nghe thấy đôi tình nhân nhỏ lại bắt đầu bày tỏ tình yêu với nhau.

Người con trai kia nói với người con gái một câu: “1314520 (*).”

(*) 1314520 = anh yêu em một đời một kiếp.

Người con gái trả lời một câu: “520 vui vẻ, honey.”

Buồn nôn quá đi.

Đây là nơi công cộng đó, làm phiền hai người đổi một chỗ khác để rải cơm chó được không.

Đừng có ngược chó độc thân.

Bắt nạt tôi không có người yêu đúng không.

“Hôm nay 520, hay là xem phim tình cảm đi.”

Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

Sầm Nịnh hóa đá tại chỗ.

Cậu có ý gì, tôi với cậu xem phim tình cảm, còn là 520, này tính là gì.

Lâm Lộc với Hạ Vân Khanh xem phim tình cảm còn hiểu được.

Không được không được, hai chúng ta xem không thích hợp.

Sầm Nịnh từ chối, đề nghị xem phim khoa học viễn tưởng, Lục Tinh Diễn kiên trì muốn xem phim tình cảm, hai người không thể nào thống nhất ý kiến.

Sầm Nịnh không hiểu nổi tại sao một người con trai lớn như vậy rồi mà lại cố chấp với phim tình cảm như vậy, con trai không phải nên thích mấy loại phim như khoa học viễn tưởng, chiến tranh hay sao.

“Vậy thì chia nhau ra xem, tự mình mua vé, tớ xem của tớ, cậu xem của cậu.”

Lục Tinh Diễn từ chối cho ý kiến.

Đội ngũ xếp hàng vừa vặn đến Sầm Nịnh, kết quả đã nghe thấy Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh bên cạnh đang gọi hai người họ.

Lâm Lộc: “Nhanh lên nhanh lên, hai cậu đừng xếp hàng nữa, bọn tớ bên này mua bốn vé rồi, 《 Chuyện nhỏ như yêu thầm 》, người xem trước đều nói rất hay đấy.”

Sầm Nịnh: “…”
Chương kế tiếp