Sao Trời Tựa Anh

Chương 33
Qua một học kỳ ôn tập, cuối cùng Sầm Nịnh cũng thành công vượt qua bài thi tiếng Anh cấp sáu. Vào cuối học kỳ sắp nghỉ hè, cô nhận được một tin nhắn WeChat của Lục Tinh Diễn.

LXY: 【 Đã lâu không liên lạc, lần sau gặp lại có lẽ sẽ là lúc tốt nghiệp năm cuối. 】

Nhìn thấy tin nhắn này, tim Sầm Nịnh bỗng đập nhanh hơn, cô suy nghĩ rồi nhắn lại: 【 Cậu định đi đâu? 】

LXY: 【 Nước Mỹ, theo giáo sư Lưu và những người khác, vẫn làm các dự án trong phòng thí nghiệm, chẳng qua là hợp tác cùng các sinh viên bên trường nước ngoài. 】

Sầm Nịnh: 【 Chúc cậu thuận buồm xuôi gió. 】

LXY: 【 Cậu không còn điều gì muốn nói với tôi sao? 】

Thật ra Sầm Nịnh có rất nhiều điều muốn nói với anh, cô vẫn chưa cùng anh leo núi Hương Sơn, chưa đi dạo bờ biển, chưa đến Hậu Hải ngắm bình minh, chưa đi đến Tam Lí Truân, còn rất nhiều rất nhiều nơi muốn đi cùng anh. Cô cũng rất muốn nói thật to cho anh biết rằng, cô đã thích anh từ rất lâu rồi, từ ánh hoàng hôn ở ngõ Bạch Mã đến tia nắng bình minh ở Bắc Kinh, cô vẫn luôn đuổi theo ánh sáng ấy. Nhưng cô không thể nói nên lời, vì sợ sẽ thất vọng, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa.

Sầm Nịnh không trả lời, lúc sau, bên kia cũng không có thêm tin nhắn nào nữa.

Cứ như vậy, Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn mất liên lạc.

-

Thời gian không ngừng trôi, chớp mắt đã qua hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều người và rất nhiều chuyện.

Trong hai năm qua, Sầm Nịnh đã giảm bớt tần suất gặp bác sĩ tâm lý, tuy nỗi đau trong lòng không thể chữa lành hoàn toàn, nhưng cô đã dần học được cách thoát khỏi quá khứ không dám nhớ lại ấy và đón nhận một cuộc sống hoàn toàn mới.

Hai năm qua, vẫn có người luôn ở bên cạnh và chủ động quan tâm cô, đó là Giang Vũ.

Giang Vũ vừa tốt nghiệp Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh vào năm ngoái, nghe nói là anh trực tiếp kế thừa xí nghiệp của gia tộc, không phải lao đầu đi tìm việc như những sinh viên mới tốt nghiệp khác. Thậm chí Phương Thiến Thiến còn thường hay nói đùa với Sầm Nịnh rằng, cô thật sự đã câu được một phú nhị đại chất lượng tốt.

Nhưng Sầm Nịnh biết, cô và Giang Vũ chỉ là bạn.

“Bé Nịnh, còn hai tháng nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, cậu có dự định gì không?” Phương Thiến Thiến hỏi.

“Tớ vẫn chưa nghĩ nữa.” Sầm Nịnh vừa lật cuốn sách thi công chức, vừa trả lời cô ấy.

“Không phải chứ, cậu đang chuẩn bị thi công chức đấy à? Cậu không biết bài thi công chức bây giờ kinh khủng như thế nào sao?” Phương Thiến Thiến nhìn cuốn sách trên bàn Sầm Nịnh với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chưa thử sao biết mình không làm được? Nghìn quân vạn mã chen cầu độc mộc, tớ chỉ muốn trở thành người có thể qua cầu.”

“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cậu và Giang Vũ thế nào rồi? Có tiến triển gì mới không?”

“Không.” Sầm Nịnh lạnh nhạt trả lời.

Không thám thính được chuyện gì, Phương Thiến Thiến buồn chán bỏ đi.

Buổi tối, Giang Vũ hẹn Sầm Nịnh cùng nhau đi ăn, địa điểm vẫn là một quán cơm nhỏ trong phố mỹ thực ở gần trường học, mấy năm nay Sầm Nịnh thường đến đó ăn cơm cùng Giang Vũ.

Hai người có rất nhiều chủ đề chung, dần dần Sầm Nịnh cũng mở lòng và trở thành bạn tốt với Giang Vũ.

Sầm Nịnh không có nhiều bạn lắm, ngoại trừ các bạn cùng phòng và Lâm Lộc, bạn khác giới thì cũng chỉ có hai người là Lục Tinh Diễn và Hạ Vân Thanh, vì vậy Giang Vũ là là một trong số ít những người bạn tốt mà cô đã kết bạn trong suốt quãng thời gian qua. Rất ít khi cô chủ động đi kết bạn, là Giang Vũ từng bước tiếp cận, sau đó bất tri bất giác tiến vào cuộc sống thường ngày của cô. Hơn nữa, thái độ của anh đối với mọi người khiến Sầm Nịnh cảm thấy có thể hòa hợp với anh mà không cần suy nghĩ nhiều về mấy đạo lí đối nhân xử thế.

“Dạo gần đây thế nào?” Giang Vũ hỏi cô sau khi dập tắt điếu thuốc.

“Vẫn ổn, sắp tốt nghiệp rồi, em đang chuẩn bị tìm công việc.” Sầm Nịnh ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi chững chạc ở đối diện.

“Em không định học cao à?” Giang Vũ hỏi.

“Không thi đỗ, không học nữa.”

“Có hứng thú đến công ty của anh không? Chỉ là chỗ anh không có vị trí thích hợp với chuyên ngành thiên văn học, nhưng em có thể đến làm thư ký, giúp anh viết một số tài liệu, không biết cậu thấy sao.” Giang Vũ ném cho cô một cành ô liu.

Sầm Nịnh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối. Bởi vì cô còn đang chờ Lục Tinh Diễn, chờ một kết quả, cô muốn đợi anh trở về rồi nói cho anh biết lòng mình, bất kể anh chấp nhận hay từ chối, mối tình dài đằng đẵng này vẫn sẽ được đặt một dấu chấm hết. Cô không muốn tiếp tục bị tình cảm đơn phương này ràng buộc nữa, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Trước lúc đó, cô không định đi tìm việc.

“Xin lỗi, em tạm thời không có dự định vào công ty của học trưởng, cảm ơn học trưởng.”

“Không sao.”

Giang Vũ cũng không ép buộc cô.

“Nhưng mà sau này em đừng gọi tớ là học trưởng nữa, cứ gọi Giang Vũ là được rồi, gọi học trưởng xa lạ lắm.”

“Ừ.”

Hai người yên lặng ăn cơm, không ai nói gì nữa.

Giang Vũ uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống.

Anh không muốn kìm nén tình cảm của mình với Sầm Nịnh nữa, anh quyết định bày tỏ lòng mình với cô.

“Sầm Nịnh, thật ra anh…”

Sầm Nịnh ngước mắt nhìn anh, không ngờ lại nhìn thấy trong số những chàng trai đi vào từ cửa phía sau Giang Vũ, có một người cô đã ngày nhớ đêm mong, luôn muốn được gặp.

Hình như anh đã cao lên một chút, và có hơi gầy so với trước, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen nên không thể thấy rõ khuôn mặt và biểu cảm.

Mấy chàng trai đó đẩy cửa đi vào, một người có giọng nói cực kì lớn: “Người anh em, sao cậu về nước mà không báo trước cho mấy anh em chúng tớ một tiếng, chúng tớ không kịp đón gió cho cậu, chỉ có thể đến quán này ăn. Nhưng mà vẫn còn kịp chụp hình tốt nghiệp và tham gia tiệc chúc mừng tốt nghiệp, cậu trở về đúng lúc thật đấy.”

Giang Vũ thấy Sầm Nịnh ngẩn người nhìn chằm chằm phía sau anh, vì thế cũng quay đầu lại, kết quả thấy một người mà anh không muốn gặp. Vậy mà Lục Tinh Diễn về nước rồi, Giang Vũ thu hồi ánh mắt, hỏi Sầm Nịnh: “Cậu quen bọn họ à?”

Sầm Nịnh hồi phục tinh thần, giả vờ bình tĩnh tiếp tục ăn, sau đó nói: “Có một người là bạn học hồi cấp ba của tớ, có học chung một năm đại học, còn những người khác thì không quen lắm.”

“Thì ra là thế.” Giang Vũ thong thả uống một ngụm canh, nói: “Lục Tinh Diễn, cậu quen không? Nó là em của tớ.”

Sầm Nịnh rất kinh ngạc, nhưng cảm xúc ấy không biểu lộ trên mặt, cô nói: “Cậu ấy chính là bạn học cấp ba, cũng là bạn học chung một năm đại học tớ vừa nhắc đến.”

“Anh Lục, đó không phải là Sầm Nịnh sao? Người đối diện cậu ấy là ai vậy? Nhìn như loại văn nhã bại hoại.” Tống Ngạn Trần vỗ vai Lục Tinh Diễn đang cúi đầu xem thực đơn.

Nghe vậy, ngón tay đang lật thực đơn bỗng dừng lại, Lục Tinh Diễn ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp cảnh Sầm Nịnh và Giang Vũ đang vừa nói cười vừa ăn cơm.

Hai năm không gặp, cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng đơn thuần dễ lừa gạt. Cô gái nhỏ ngây thơ, không rành chuyện đời.

Lục Tinh Diễn trực tiếp ném thực đơn cho Tống Ngạn Trần, nói: “Mấy cậu ăn trước đi, tớ qua đó xem thử.”

Vẻ mặt Tống Ngạn Trần đầy dấu chấm hỏi.

Cô nhóc Sầm Nịnh kia cho Lục đại thiếu gia của bọn họ uống bùa mê thuốc lú gì à? Hai người này chắc chắn có gian tình.

Cuối cùng cây vạn tuế cũng nở hoa rồi.

“Trùng hợp vậy sao? Gặp hai người ở đây.”

Lục Tinh Diễn đi đến bên cạnh Giang Vũ và Sầm Nịnh, nhìn từ trên cao xuống, bộ dạng như đến hỏi tội.

“A Diễn, em về nước lúc nào vậy? Sao không báo cho gia đình biết?” Giang Vũ ngẩng đầu, có vẻ quan tâm hỏi anh.

“Cảm ơn anh, anh quan tâm em nhiều như vậy, chẳng thà tự quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của bản thân đi.” Lục Tinh Diễn gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không phải bố mẹ mới giới thiệu anh với vị thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Lưu à? Sao anh còn ăn cơm cùng cô gái khác? Nếu nhà họ Lưu biết chuyện này, anh nghĩ ông Lục có bỏ qua cho anh không?”

“A Diễn, em đừng nói vậy, Sầm Nịnh chỉ là bạn của anh.” Giang Vũ bình tĩnh giải thích.

“Nếu là bạn bè gặp mặt thì em không làm phiền hai người nữa.” Lục Tinh Diễn nói xong liền bỏ đi.

Sầm Nịnh vẫn luôn cúi đầu, không nói chuyện. Cô biết Lục Tinh Diễn có thể đã hiểu lầm mối quan hệ của cô và Giang Vũ, cô định lát nữa gặp riêng anh rồi giải thích.

Lục Tinh Diễn và đám bạn vội vàng ăn xong và rời đi. Anh không hề nhìn hai người Sầm Nịnh bên này lần nào nữa.

Sầm Nịnh buông đũa, hỏi Giang Vũ: “Hai người là anh em, tại sao lại khác họ?” Đây là câu mà cô rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi ban nãy.

“Bởi vì nó là em trai khác cha khác mẹ với anh.” Giang Vũ nói xong câu đó, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Anh là con nuôi, được mẹ kế của nó nhận nuôi từ cô nhi viện.”

Sau khi nghe những lời của anh, cô cảm thấy hơi buồn và cũng có chút đau khổ.

“Tính tình A Diễn từ nhỏ đã luôn khó hiểu như vậy, đặc biệt là sau khi mẹ nó mất, nó như trở thành một người hoàn toàn khác…”

Giang Vũ ngưng nói tiếp, dường như không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện gia đình của anh với Sầm Nịnh.

Sầm Nịnh cũng không có hỏi nhiều, tiếp tục ăn mì trứng cà chua còn lại.

Thì ra quan hệ gia đình Lục Tinh Diễn phức tạp như vậy, chắc hẳn anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện.

Sầm Nịnh thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi Giang Vũ đưa Sầm Nịnh trở về ký túc xá, anh đã mời cô tham gia một tiệc rượu bể bơi vào tuần sau, nói là muốn đưa cô đi quen biết nhiều bạn bè hơn.

Vì dị ứng cồn không uống được rượu nên Sầm Nịnh từ chối thẳng thừng.

Nhưng Giang Vũ vẫn cực lực khuyên bảo, nói là không cần uống rượu, chỉ đi để trải nghiệm, quen nhiều bạn hơn. Anh còn nói tiệc rượu này rất có ích, Sầm Nịnh sắp tốt nghiệp đại học, không thể mãi mãi ở trong tháp ngà voi, một ngày nào đó phải bước vào xã hội.

Vì thế, Sầm Nịnh miễn cưỡng đồng ý dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Giang Vũ.

Sau khi trở về ký túc xá, Sầm Nịnh quyết định gửi tin nhắn cho Lục Tinh Diễn, tìm được ảnh đại diện nhân vật 2D quen thuộc, tin nhắn viết một lúc lâu vẫn chưa gửi đi, cuối cùng vẫn xóa hết.

Sau cùng cô không gửi tin nhắn nào cho anh cả. Cô và anh từ đầu đến cuối chỉ là bạn bè bình thường, không cần thiết phải giải thích, giải thích càng thêm mập mờ hơn.

Anh muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cây ngay không sợ chết đứn.

Chương kế tiếp