Sao Trời Tựa Anh

Chương 4
Edit: Leo

Khoa Vật lý của đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh có hai chuyên ngành, một ngành là Vật lý địa cầu, một ngành khác là Thiên văn học. Hai chuyên ngành cũng chỉ có một lớp học. Lớp 1101 ngành Vật lý địa cầu đã bắt đầu huấn luyện quân sự mấy ngày trước, mà lớp 1101 thiên văn học của Sầm Nịnh buổi sáng hôm nay cũng bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự.

Mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, nắng gắt tháng chín thiêu đốt toàn bộ sân trường. Hôm nay huấn luyện quân sự, toàn bộ học sinh đều tập trung xếp hàng chỉnh tề trên sân tập. Vì sân tập có hạn nên chỉ có các lớp của ba khoa Vật lý, khoa Nhân văn và khoa Luật pháp xếp hàng hôm nay. Khoa Vật lý chỉ có hai lớp mà khoa Nhân văn và khoa Luật pháp tổng cộng có mười sáu lớp, vì vậy phần lớn không gian sân tập đều bị lớp của khoa Nhân văn và khoa Luật pháp chiếm.

Sầm Nịnh rất vui vẻ vì lúc đầu đã chọn ngành thiên văn học, bởi có thể học cùng một khoa với Lục Tinh Diễn. Cô cũng định báo danh những chuyên ngành mà cô đoán Lục Tinh Diễn sẽ báo danh, nhưng cuối cùng, cô vẫn nghe sự lựa chọn từ sâu trong lòng mình, bởi vì Lục Tinh Diễn là ngôi sao, ánh sáng, mặt trời… mà cô luôn theo đuổi. Nói tóm lại thì trong rất nhiều thiên thể giống nhau không thể với tới ngoài vũ trụ kia, anh là sự tự do và lãng mạn, mà ở trong mắt Sầm Nịnh, thiên văn học đang là một chuyên ngành như vậy, là chuyên ngành duy nhất có màu sắc lãng mạn trong khoa Lý.

Cho đến hôm nay, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia trên sân tập, thấy Lục Tinh Diễn đứng trong đội ngũ huấn luyện quân sự lớp 1101 khoa Vật lý địa cầu, Sầm Nịnh mới hoảng hốt cảm thấy dường như người này cách cô cũng không xa vời đến thế.

Huấn luyện quân sự buổi sáng diễn ra một nửa, nửa còn lại dành mười phút thể dục điều hòa nghỉ ngơi. Sầm Nịnh ngồi nghỉ ngơi xung quanh gốc một thân cây ở sân tập. Dưới bóng cây tương đối mát mẻ, rất nhiều học sinh ngồi nghỉ ngơi nói chuyện dưới bóng cây.

“Uống ít nước đi. Tớ thấy cậu không cầm theo nước. Trời nóng như vậy, rất dễ bị cảm nắng.” Bạn cùng phòng Phương Thiến Thiến đi đến chỗ Sầm Nịnh, đưa cho cô chai nước.

“Cảm ơn.” Sầm Nịnh nhận lấy chai nước.

Phương Thiến Thiến tự nhiên ngồi bên cạnh Sầm Nịnh. Cô chân thành, nhiệt tình hơn một chút so với hai người bạn cùng phòng khác, cho nên Sầm Nịnh và Phương Thiến Thiến khá thân thiết. Vừa mới nhập học không được mấy ngày, phòng ký túc xá 808 tự nhiên đã phân chia làm hai tập thể nhỏ, Sầm Nịnh và Phương Thiến Thiến, Diệp Tử Khâm và Hướng Uyển.

“Không ngờ khoa chúng ta lại có anh đẹp trai như vậy, thật sự hiếm lạ. Ở khoa Vật lý còn có trai đẹp để ngắm. Cứ tưởng là các anh đẹp trai đều sẽ ở khoa giáo dục thể chất và khoa Mỹ thuật cơ.” Phương Thiến Thiến nhìn cách đó không xa nói.

Sầm Nịnh nhìn ánh mắt Phương Thiến Thiến, nhìn theo ánh mắt của cô, trong nháy mắt đã biết anh đẹp trai mà cô nói là ai.

Phương Thiến Thiến nói xong không bao lâu thì đứng dậy trở lại sân tập.

Sầm Nịnh nhìn bóng người đã đi xa của Phương Thiến Thiến, không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Tinh Diễn ở bên kia. Anh đẹp trai trong miệng Phương Thiến Thiến chắc chắn là anh, dù sao năm đó, Lục Tinh Diễn là người giữ vững vị trí nam sinh đẹp trai nhất liên tiếp trong ba năm cấp ba ở Huyên thành.

Mà bên kia, Lục Tinh Diễn đang ngồi khoanh chân cùng ba nam sinh khác dưới gốc cây. Mấy người vừa cười vừa nói, Sầm Nịnh nghĩ mấy nam sinh kia có lẽ là bạn cùng phòng của anh. Mặc dù tất cả mọi người đều mặc cùng một bộ quân phục màu xanh giống nhau, nhưng Lục Tinh Diễn lại cực kỳ nổi bật trong đám người. Trên trán anh chảy mồ hôi, ngũ quan mặt mày vẫn anh tuấn chỉnh tề như cũ, lúc không nói chuyện luôn mang cho người ta cảm giác lạnh nhạt.

Sầm Nịnh nhớ lại ngày mới tới đại học báo danh, Lục Tinh Diễn cầm chai soda có ga vị bạc hà cô định mua, trong khoảnh khắc kia, trong lòng cô lại thấy hơi vui vẻ, cuối cùng bọn họ cũng có một sở thích giống nhau.

Ngày hôm đó, Sầm Nịnh cũng viết thêm một câu trong cuốn nhật ký: Thì ra Lục Tinh Diễn cũng thích uống soda có ga vị bạc hà.

-

Trong nháy mắt, huấn luyện quân sự trong một tuần đã kết thúc, buổi lễ khai giảng toàn trường cũng tiến hành đúng kỳ hạn. Sau đó, mỗi khoa tổ chức một cuộc họp định hướng trong tòa nhà giảng dạy chuyên dụng của riêng mình.

Một trong những học sinh mới ưu tú khoa Vật lý, tất nhiên có một chỗ của Lục Tinh Diễn. Anh lấy thân phận là Trạng nguyên khoa lý thành phố Huyên năm 2011 để trúng tuyển vào đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh.

Sầm Nịnh ngồi ở vị trí hàng sau cùng bên cạnh cửa sổ trong phòng học, yên tĩnh nghe người trên bục phát biểu, giống như trong buổi lễ tựu trường lớp mười cấp ba năm đó ở Huyên thành và trong đại hội tuyên thệ trước lễ trưởng thành hai trăm ngày năm lớp mười hai. Giống như thời gian chưa bao giờ trôi xa, và hóa ra cô đã âm thầm thích anh hơn ba năm, mặc dù chỉ từ một phía.

“Xin chào các bạn học, tớ là Lục Tinh Diễn ở lớp 1101 khoa Vật lý địa cầu. Rất vui được quen biết các bạn ở đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh. Trong buổi lễ khai giảng ngày hôm nay, tớ sẽ nói qua nguyên nhân tớ chọn chuyên ngành Vật lý địa cầu này. Thật ra thì những gì tớ nói ngày hôm qua không phải ý nghĩ thật sự trong lòng tớ. Nguyên nhân thật sự rất đơn giản, bởi vì tớ yêu hành tinh nơi tớ đang sống, hy vọng có thể hiểu biết nhiều hơn các câu chuyện liên quan đến trái đất, mà ước mơ lớn nhất của tớ chính là được đi khắp thế giới…”

Giọng điệu lời nói của Lục Tinh Diễn vô cùng tự tin, mà lời anh vừa nói ra, trong nháy mắt, dưới khán đài đã có rất nhiều lời xì xào bàn tán.

“Lục Tinh Diễn này hình như ngông nghênh quá đấy. Còn muốn đi khắp thế giới? Anh ta tưởng anh ta là ai chứ.”

“Có thể anh ta cảm thấy anh ta biết bay đấy.”

“Ha ha ha ha.”

Một số nam sinh cảm thấy Lục Tinh Diễn cướp mất sự chú ý của bọn họ, nên lời nói ra cũng có vẻ khinh thường, mà phần lớn nữ sinh đều rất tán thưởng.

“Lục Tinh Diễn đẹp trai quá đi mất. Không biết đã có bạn gái chưa nữa.”

“Nghe nói từ năm lớp mười cấp ba, anh ấy đã từ chối hết tất cả nữ sinh tỏ tình với anh ấy, còn có cả nam sinh nữa.”

“Vậy rốt cuộc anh ấy thích người như thế nào?”

“Ai biết được chứ.”



Một số tiếng bàn tán của học sinh xung quanh truyền đến tai Sầm Nịnh. Cô không tham gia vào bất kỳ cuộc thảo luận nào của bọn họ, chỉ im lặng ngồi trong góc như cũ, ánh mắt vẫn thủy chung nhìn bóng người đang nói trên bục giảng cao ngất kia. Ánh sáng buổi chiều từ cửa sổ chiếu vào, miêu tả đường nét nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô gái.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, Lục Tinh Diễn trực tiếp bước đôi chân dài xuống khán đài, ngồi vào vị trí hàng đầu tiên lần nữa, từ góc độ này của Sầm Nịnh nhìn sang, trong biển người rộng lớn, chỉ có thể nhìn được một chút sau gáy của nam sinh kia từ trong khe hở, những thứ khác đều bị chặn kín. Cô dứt khoát thu hồi tầm mắt. Mấy học sinh mới đại biểu ưu tú khác cũng lần lượt lên phát biểu, cô cũng không nghe bài phát biểu của bọn họ nữa, một câu cũng không nghe mà lấy sách chuyên ngành 《 Lời giới thiệu về vật lý thiên thể 》 ra bắt đầu chuẩn bị bài.

Đợi đến khi lễ chào mừng sinh viên mới kết thúc, tất cả mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng học, chỉ còn Sầm Nịnh vẫn đang đắm chìm trong những trang sách vở.

“Sầm Nịnh, tại sao cậu còn chưa đi?” Một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Sầm Nịnh ngẩng đầu, thấy Phương Thiến Thiến đang đứng giữa lối đi của hàng ghế của cô.

“Đi thôi. Tớ với cậu cùng đi đi.” Sầm Nịnh bỏ sách vào trong túi vải màu trắng mang theo, sau đó đứng dậy đi về phía Phương Thiến Thiến.

“Cậu lại định ăn bữa tối muộn chút đúng không?” Phương Thiến Thiến hỏi.

“Ừ. Cậu đi ăn trước đi. Tớ về ký túc xá một lúc mới đi.”

-

Phòng ăn học sinh ở đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh tổng công chỉ có hai cái, số học sinh thì nhiều, mỗi ngày đến giờ ăn cơm thì hầu như không có chỗ ngồi, cho nên cho đến bây giờ Sầm Nịnh luôn lùi giờ ăn cơm lại. Nơi bán đồ ăn bên ngoài cho học sinh cũng không ít, chỉ là vì tiết kiệm tiền nên Sầm Nịnh vẫn lựa chọn ăn ở phòng ăn. Gần bảy giờ tối, cô mới đi từ ký túc xá ra phòng ăn. Ở cửa quầy phân phát đồ ăn ở tầng một khu Bắc, sau khi gọi một phần mì thịt bò khoai tây, Sầm Nịnh liền ngồi chờ cách cửa quầy không xa, khi Sầm Nịnh đang cúi đầu cầm điện thoại lướt Weibo, đột nhiên nghe một loạt tiếng nói chuyện ồn ào, trong đó có một âm thanh cô không thể quen thuộc hơn. Cô vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ thấy bốn nam sinh hùng hùng hổ hổ đi vào nhà ăn. Sau khi thấy được người cao nhất trong số đó, cũng là bóng người cô quen thuộc nhất, Sầm Nịnh lập tức quay đầu lại, giả bộ tiếp tục lướt điện thoại, nhưng tâm hồn đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.

“Các anh em, bữa tối ăn gì? Ăn xong đá bóng tiếp không?” Nam sinh dẫn đầu là bạn cùng phòng của Lục Tinh Diễn, Chu Bắc Minh, là người Đông Bắc, giọng điệu cũng đặc trưng của vùng Đông Bắc, trong tay cậu đang cầm một quả bóng rổ.

“Được. Các cậu muốn ăn gì, tớ mời khách.” Lục Tinh Diễn vừa cúi đầu xem điện thoại vừa trả lời thoải mái.

“Đại thiếu gia Lục thật hào phóng. Các cậu gọi món đắt nhất đi, không cần tiết kiệm tiền cho người này đâu.” Tống Ngạn Trần cũng nói đùa bên cạnh.

Bốn nam sinh đều chọn thức ăn nhanh, cầm khay đựng đồ ăn ngồi chỗ ngồi đối diện với Sầm Nịnh, mà Sầm Nịnh ngồi đối diện với cửa quầy, cho nên quay lưng về phía họ. Cô đang do dự có nên quay lại chào hỏi với Lục Tinh Diễn không, dù sao cũng là bạn học cùng lớp thời cấp ba, mặc dù có thể Lục Tinh Diễn sẽ không nhớ ra cô.

Ngay khi Sầm Nịnh đang do dự, ở cửa quầy đột nhiên vang lên một giọng nam mạnh mẽ vang dội.

“Mì thịt bò khoai tây xong rồi.”

Suy nghĩ của Sầm Nịnh giống như bị thứ gì đó đột nhiên đánh trúng vậy. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó đứng lên, bước chân tự nhiên đi về phía cửa quầy, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, bưng mì thịt bò khoai tây đến khu vực khác. Giờ phút này cô chỉ muốn cách xa bọn họ một chút, mà bốn nam sinh cũng hoàn toàn không chú ý tới cô, sau khi ăn cơm xong thì kề vai sát cánh rời khỏi phòng ăn.

“Chúng ta là sơn trại bản F4 đó. Ha ha ha ha”. Tiếng cười càn rỡ của Tống Ngạn Trần đã thu hút ánh mắt của những người khác đang ăn trong phòng ăn vào mấy người họ.

“Anh Lục của tớ nhất định sẽ treo F4 lên đánh. Chỉ có ba chúng ta là sơn trại.”

“Ha ha ha ha.”



Sầm Nịnh liếc mắt nhìn mấy nam sinh rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tập trung ăn phần thức ăn còn lại. Phần đồ ăn ở phòng ăn rất đầy đủ, cô dùng đũa chậm rãi gắp những sợi mì còn lại trong bát, nghĩ thầm, luôn tránh né không chạm mặt không phải chuyện tốt, dù sao cô và anh đều đang học cùng một trường, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sẽ có một ngày chạm mặt nhau. Sầm Nịnh quyết định không trốn tránh Lục Tinh Diễn nữa, nếu lần sau gặp mặt, cô nhất định sẽ thoải mái lên tiếng chào hỏi với anh, mặc kệ anh có nhớ ra cô hay không.

-

Gió ban đêm thổi đi một ít cái khô nóng của mùa hè. Khuôn viên trường buổi đêm vắng lạnh yên bình, chỉ có một ít góc khuất lấp ló những nỗi niềm riêng tư mà thẳng thắn của thời học sinh.

Sầm Nịnh đi dưới những bóng cây ở sân trường, gió đêm thổi qua gò má và mái tóc, cái se lạnh khiến cô không tự chủ được co lại một chút. Lúc này âm thanh cuộc gọi Wechat vang lên, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, là Lâm Lộc gọi tới.

Mới ấn nút nghe, Sầm Nịnh đã nghe thấy đối phương ở bên kia vừa khóc vừa mắng cái gì mà Hạ Vân Khanh không phải người, cái gì mà cặn bã các loại.

“Sao vậy? Lại cãi nhau với bạn trai à?” Giọng nói Sầm Nịnh dịu dàng, không có một tia mất kiên nhẫn nào, bởi vì cô đã sớm quen với tình huống Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh, hai người cữ cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn rồi, sau khi chiến tranh lạnh mấy ngày là sẽ lại làm lạnh như lúc ban đầu, mà phe cúi đầu nhận sai kia vĩnh viễn là Hạ Vân Khanh. Cho nên nhiều lúc, cô chỉ cần làm một người lắng nghe thôi.
Chương kế tiếp