Sau Khi Bật Nắp Quan Tài Ra, Ta Bắt Đầu Bắt Quỷ Kiếm Tiền

Chương 20

Editor: Lạc

Ác quỷ kêu lên thảm thiết, giãy giụa dưới chân Tư Hàng.

Đông tác giãy giụa của ác quỷ cực kỳ kịch liệt, Tư Hàng cũng không nhịn được hơi hơi nhíu mày.

Tư Hàng lạnh lùng đè chặt ác quỷ dưới đất, sau đó, y trầm mặt xuống, nói với Liêu Minh đang đứng ở cửa: "Ra ngoài lấy hai cành liễu vào đây."

Liêu Minh ngây ngốc, không phản ứng lại.

Liêu Minh nhỏ giọng hỏi: "...Sư phụ, cành liễu là cái gì?"

Mặt Tư Hàng đen sì.

Nhìn mặt sư phụ nhà mình đen đi, Liêu Minh hơi co rụt người lại ra sau một chút.

Cậu...Cậu không biết thật mà.

Gân xanh trên trán Tư Hàng giật giật, nhẫn nại nói: "Cành của cây liễu."

Lúc này Liêu Minh mới ngộ ra.

Liêu Minh ngoan ngoan vâng một tiếng, quay người chạy ra ngoài bẻ cành liễu.

Mặc dù cây liễu thuần âm, nhưng vì nó là pháp khí ở gần nhà Phật, cho nên tự bản thân nó đã vô hình mang theo Phật quang và bóng Phật, vì vậy, yêu ma quỷ quái cũng cực kỳ sợ hãi.

Trước kia, ở trong một thôn làng nào đó, bọn họ còn mang cành liễu cắm ở cạnh cửa nhà, có tác dụng trừ tà.

Nhưng vì đã trôi qua quá lâu rồi, nên cũng ít người biết đến.

Mà Tư Hàng là một lệ quỷ đã sống qua ngàn năm, mấy thứ này, tất nhiên là không có chuyện y không biết được.

Tốc độ của Liêu Minh cực nhanh, cậu phi như bay đến khu vườn phía trước biệt thự bẻ mấy cành liễu, sau đó quay người chạy như bay quay trở lại trong nhà.

Chỉ có điều, khi chạy đến cửa, Liêu Minh lại do dự.

Liêu Minh đứng ở ngoài cửa lớn biệt thự, không biết có nên đi vào hay không.

Vừa rồi sư phụ nói cửa lớn bị phong ấn rồi, chỉ có thể vào không thể ra, nếu bây giờ cậu đi vào, vậy chẳng phải là không thể đi ra sao...

Khi Liêu Minh đứng ngoài cửa do dự, cậu nghe thấy tiếng Tư Hàng không kiên nhẫn kêu ở trong phòng khách: "Đi vào."

Liêu Minh ấp úng vâng một tiếng, lập tức không chút do dự nhấc chân đi vào phòng khách.

Nếu sư phụ bảo cậu đi vào, vậy chắc chắn là không có việc gì.

Liêu Minh vừa nghĩ vừa vui vẻ chạy đến bên cạnh sư phụ nhà mình, sau đó cẩn thận đưa cành liễu trong tay cho y.

Tư Hàng giơ tay lên muốn cầm lấy, kết quả duỗi tay ra sờ sờ, cảm giác số lượng không đúng lắm.

Y chầm chậm quay đầu lại, nhìn lòng bàn tay Liêu Minh, sau đó thấy trong lòng bàn tay Liêu Minh nắm cành liễu, số lượng này, đã không phải là hai cành nữa rồi, mà là hai mươi cành.

Tư Hàng: "..."

Liêu Minh nhìn vẻ mặt của sư phụ, hơi có chút xấu hổ nhỏ giọng giải thích: "Con sợ hai cành không đủ dùng..."

Sau đó...'Không cẩn thận' bẻ nhiều hơn chút.

Tư Hàng im lặng không nói gì liếc mắt nhìn Liêu Minh một cái, sau đó quay đầu đi.

Y lạnh lùng cầm lấy hai cành liễu, cánh tay còn lại thì túm lấy cổ tay lạnh băng của ác quỷ, sau đó thuận thế không thương tiếc bẻ hai cánh tay ác quỷ ra sau lưng.

Trong quá trình này, ác quỷ cực kỳ không phối hợp, giãy dụa kịch liệt, thậm chí còn muốn xoay người giết chết y. Y cũng lười dây dưa với nó, lãng phí thời gian, vì thế, mặt y lạnh tanh hung dữ ấn ác quỷ trên mặt đất, chỉ một tay mà cứng rắn bẻ gãy tay nó.

Không phối hợp? Vậy bẻ gãy đi.

Xương cốt bị bẻ gãy, tiếng xương gãy giòn cũng đồng thời vang lên.

Nhìn vẻ mặt dửng dưng của sư phụ nhà mình, Liêu Minh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó đưa tay sờ sờ cánh tay phát lạnh của mình.

Cũng may cậu không bị quỷ ám...

Tư Hàng lạnh lùng bẻ gãy hai tay ác quỷ, sau đó thuận theo tư thế cong xoắn này, ấn hai tay ác quỷ ở sau lưng, dùng cành liễu trói lại.

Cành liễu cũng không trói quá chặt.

So với dây thừng trói vừa nãy, Tư Hàng buộc lỏng hơn rất nhiều.

Liêu Minh nhìn cành liễu quấn lỏng lẻo một vòng trên cổ tay ác quỷ, không khỏi có chút lo lắng, sốt ruột hỏi: "Sư phụ, có phải là hơi lỏng quá rồi không? Nếu nó giãy thoát ra..."

Liêu Minh còn chưa nói ra mấy chữ "thì phải làm sao bây giờ", thì Tư Hàng ở bên cạnh đã nhàn nhạt phun ra hai chữ "không đâu".

Vì thế Liêu Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nếu sư phụ đã nói không đâu, vậy thì nó sẽ không thoát ra được.

Cành liễu khác với dây thừng, cành liễu thân mang bóng Phật, ma quỷ sẽ cảm thấy sợ hãi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cho dù có trói lỏng, chỉ cần bóng Phật này vẫn còn, trong chốc lát, nó tuyệt đối không có cách nào thoát ra được.

Sau khi buộc xong, Tư Hàng nhẹ nhàng đứng lên.

Y lạnh lùng liếc nhìn con quỷ đang la hét trên mặt đất, ung dung chuyển tầm nhìn.

Tiếp sau, y nhìn sang Tả Minh Trác hai mắt dại ra ngồi trong phòng bếp.

Y nhìn chăm chú vào vẻ mặt dại ra của đối phương, Tư Hàng chán ghét cau mày.

***

Chậc.

Tư Hàng nghiêm mặt mở miệng nói: "Còn ngồi ở đó làm gì."

Tả Minh Trác giật mình, lúc này mới hoàn hồn.

Sau khi hoàn hồn, mặt hắn đỏ bừng đứng từ dưới đất lên rồi đi trở lại phòng khách.

Sau đó, hắn tỏ ra xấu hổ nói: "Cảm ơn cậu..."

Nhớ đến vừa nãy mình nói câu 'tôi thấy cậu cũng không có nhiều tác dụng lắm', càng nghĩ, Tả Minh Trác càng thấy xấu hổ.

Chưa nói xong, Tư Hàng lạnh lùng cắt ngang.

Tư Hành: "Tôi không muốn nghe mấy lời nói nhảm."

Vẻ mặt Tả Minh Trác xanh trắng, yên lặng ngậm miệng lại.

Tư Hàng vừa dứt lời, mặt không biểu tình hất hất cằm về phía ác quỷ.

Tư Hàng: "Tự xử lý."

Tư Minh Trác thuận thế nhìn theo.

Tả Minh Trác hạ tầm mắt, cúi đầu nhìn hai tay quỷ bị cành liễu trói lại, nằm trên mặt đất không thể động đậy, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc phức tạp.

Nếu là kẻ lừa bịp giang hồ, chắc chắn không có khả năng làm được như vậy.

Nhưng...

Lúc trước lúc hắn nhìn thấy y, từng cử chỉ hành động của y, nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ lừa bịp giang hồ.

Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Chỉ đó điều bây giờ cẩn thận nhìn lại người này, dù là thái độ hay là biểu cảm, thậm chí là khí thế, người này hoàn toàn khác biệt với lần gặp mặt trước đó.

Thật giống như đã biến thành người khác vậy.

Tả Minh Trác nhìn ác quỷ bên chân, thầm nghĩ.

Nhìn xong, một lần nữa Tả Minh Trác chuyển tầm nhìn đến một người một quỷ trước mặt.

Tả Minh Trác xấu hổ mở miệng lần nữa: "...Tôi nên làm gì bây giờ?"

Trong khoảnh khắc cúi đầu chăm chú nhìn ác quỷ, hắn vẫn không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì.

Liêu Minh nghe thế, cũng quay đầu nhìn sư phụ nhà mình.

Sau đó, cậu thấy sư phụ nhà mình lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Minh Trác một cái, vẻ mặt ghét bỏ xùy một tiếng, không thèm trả lời.

Vẻ mặt Tả Minh Trác cứng đờ, câm nín.

Liêu Minh đứng xem ở một bên im lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Nếu như cho sư phụ cậu một cơ hội thực hiện điều ước, cậu sẽ không chút nghi ngờ, sư phụ cậu kiểu gì cũng ước "toàn bộ thiên sư trong thiên hạ đều chết hết đi".

Tư Hàng không nhả một chữ, khinh bỉ Tả Minh Trác.

Tả Minh Trác xấu hổ đứng yên tại chỗ, đuối lý.

Dáng vẻ lúng túng không biết nên làm gì mới tốt kia của Tả Minh Trác, khác xa hoàn toàn với thái độ vênh mặt hất hàm cao cao tại thượng sai khiến người khác lúc nãy.

Vào lúc Tả Minh Trác không biết nói gì, tiểu đồ đệ của hắn lại phản ứng nhanh nhất.

Đầu tiên tiểu đồ đệ nhỏ giọng nói cảm ơn với Tôn Dung đã bảo vệ mình rồi mới nâng cái chân ngắn ngủn của mình đi về phía sư phụ mình, sau đó cậu bé cẩn thận kéo kéo tay áo hắn.

Tiểu đồ đệ giơ tay chỉ chỉ bàn thờ ở cách đó không xa, giọng nói non nớt: "Sư phụ, anh ấy muốn chỉ cái này phải không?"

Tả Minh Trác nhìn về phía tiểu đồ đệ chỉ, bây giờ mới tỉnh ngộ.

Sau khi tỉnh ngộ, mặt Tả Minh Trác lập tức càng đỏ lên vì xấu hổ.

Đường đường là một thiên sư như hắn, khi trừ tà lại còn chờ người khác nhắc nhở nên làm cái gì.

***

Nếu hắn biết Tư Hàng không phải là người mà là quỷ, thì e rằng hắn sẽ xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống sông tự sát.

Trong lòng Tả Minh Trác phức tạp, cảm thụ không quá dễ chịu.

Chỉ có điều vào lúc này, Tả Minh Trác hoàn toàn có thể xác định, người trước mắt này, tuyệt đối không phải người thường.

Càng không thể là cái loại lừa bịp giang hồ gì gì đó.

Vì thế, Tả Minh Trác kính cẩn hỏi Tư Hàng: "...Vị này có phải là đạo hữu không?"

*Đạo hữu: Người cùng nghề, người cùng đường, cùng lý tưởng.

Liêu Minh choáng váng, trong nhất thời không phản ứng kịp.

Hở...Đạo hữu? Có ý gì?

Liêu Minh không rõ nguyên do vì sao Tư Hàng ở bên cạnh lại đen mặt.

Tư Hàng: "Cút."

Tả Minh Trác không đoán được y sẽ trả lời như thế, đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối, trong nhất thời lại không khỏi đỏ mặt lần nữa.

Mặc dù Liêu Minh không hiểu lắm ý của từ "đạo hữu", nhưng thấy vẻ mặt ấm ức của Tả Minh Trác, Liêu Minh chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái.

À, có câu tục ngữ như nào nhỉ?

Nghĩ ra rồi.

Gọi là: "Ta của quá khứ ngươi mặc kệ, ta của hiện tại ngươi với không tới".

Quan hệ hiện giờ của vị thiên sư này và sư phụ cậu, chính là như thế.

Sau khi nghe xong, Tả Minh Trác với vẻ mặt ấm ức khó có thể tin nói: "Nếu không muốn trả lời thì cũng thôi đi, sao cậu có thể...có thể...cộc cằn như vậy."

Thân phận thiên sư vô cùng tôn quý, sống trong nhung lụa, khi ra khỏi cửa, đã quen được người khác tôn sùng là khách quý. Có lẽ là được người khác tâng bốc quen rồi, Tả Minh Trác gần như chưa từng bị người khác đối xử như vậy bao giờ.

Tả Minh Trác cứng họng, lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng mới nghẹn khuất phun ra hai chữ 'cộc cằn'.

Nếu nói vừa rồi Liêu Minh còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ 'đạo hữu', thì sau khi nghe thấy câu trả lời thô lỗ cộc cằn vừa rồi của sư phụ nhà mình, cậu lập tức ngộ ra rồi.

Liêu Minh mặc niệm trong lòng ba giây cho Tả Minh Trác.

Nếu cậu đoán không nhầm thì vị thiên sư đại nhân này, có lẽ đã coi sư phụ cậu là một thiên sư rồi...

Lo sợ vị thiên sư đại nhân này bỗng dưng lại phọt ra một câu 'thiên sư" nữa, Liêu Minh vội vàng chen ngang nhỏ giọng nói: "Cái đó...."

Tả Minh Trác chuyển tầm mắt nhìn về phía cậu.

Liêu Minh cẩn thận nhắc nhở: "Sư phụ tôi không thích người khác gọi mình là…thiên sư."

Khi nói xong hai chữ cuối cùng, giọng Liêu Minh đã nhỏ lại còn nhỏ hơn, chỉ sợ sư phụ cậu bỗng dưng nổi giận.

Liêu Minh vừa dứt lời, Tả Minh Trác cau mày khó hiểu.

Tả Minh Trác hỏi ngược lại: "Vì sao?"

Thân phân thiên sư tôn quý, được người khác kính ngưỡng, vì sao y lại không thích bị gọi là thiên sư?

Tả Minh Trác không nghĩ ra.

Còn có thể vì sao chứ?

Bởi vì sư phụ cậu là quỷ!

...Làm gì có con quỷ nào thích được người khác gọi là thiên sư hả!

Nhưng lý do này, Liêu Minh không nói ra được, cũng không thể nói ra.

Vì thế, Liêu Minh xấu hổ cười cười, trả lời ậm ờ: "Thì...thì...là bởi vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau...Dù sao thì sư phụ tôi chính là...ờm...Không thích bị người khác gọi như thế..."

Nói xong, Liêu Minh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Liêu Minh duỗi tay chỉ chỉ bàn thờ bên cạnh, hỏi: "Cái đó, anh còn không đến lấy à?"

Lúc này Tả Minh Trác mới nhớ đến chuyện này.

Tả Minh Trác: "À đúng."

Tả Minh Trác vội vàng xoay người đi đến bên cạnh bàn thờ, cần lấy bát sứ, chuẩn bị làm phép một lần nữa.

Mà vào lúc này, cuối cùng thì những người còn lại trong phòng khách cũng hoàn hồn.

Mấy người trong phòng khách nhìn chằm chằm vào tình huống trước mắt, tâm tình phức tạp.

Đặc biệt là người bảo vệ.

Vừa nãy người bảo vệ còn thề son sắt, từng câu từng câu nói bọn họ là lừa bịp giang hồ, nhưng ai mà biết được, đối phương căn bản không phải là kẻ lừa bịp giang hồ.

Không chỉ như vậy, thậm chí so với vị thiên sư thật là Tả Minh Trác đang ở trong phòng khách kia, y còn lợi hại hơn rất nhiều.

Vừa nãy, khi đứng ở cửa, chính miệng y phủ nhận mình là thiên sư, nhưng đó chỉ là vì y không thích bị người khác gọi là thiên sư thôi, mà không phải do y là kẻ lừa bịp giang hồ.

Tâm trạng của người bảo vệ phức tạp khó hiểu, há há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mà bà chủ ngôi biệt thự là Tôn Dung càng vui mừng hơn.

Tôn Dung sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn, bà kinh ngạc vui mừng đứng lên, đưa tay ra muốn nắm lấy tay Tư Hàng.

Nhưng lại bị Tư Hàng nhanh tay lẹ mắt tránh thoát.

Chương kế tiếp