Sau khi bất ngờ mang thai tôi trở nên bất tử (phần sau)

Chương 3: Bắt cóc (III)
Trong văn phòng đèn điện sáng trưng.

Em trai Phùng Lệ Phương là Phùng Hữu Tài bị mời đến cục, đang bị Ngô Cường thẩm vấn. Phùng Hữu Tài năm nay đã ngoài bốn mươi, nhỏ hơn Phùng Lệ Phương mười tuổi, hắn cũng giống chị hắn, dáng người cao lớn mập mạp, ngồi trên ghế lau mồ hôi.

“Cảnh sát, có chuyện gì vậy?”

“Khương Hoàn bị bắt cóc anh có biết không?” Ngô Cường vào thẳng vấn đề.

Mồ hôi trên trán Phùng Hữu Tài càng nhiều, cũng liên quan đến suy nhược cơ thể, nói “Chị tôi có nói với tôi, nhưng mà anh rể tôi bị bắt cóc thì mấy người đi tìm tên bắt cóc, gọi tôi tới đây làm gì?”

“Có một nhân chứng nói rằng đã chứng kiến mấy ngày trước anh với Khương Hoàn đã xảy ra tranh chấp, nói anh chửi đổng Khương Hoàn là đồ không có lương tâm, muốn giết chết hắn có phải không?” Ngô Cường lên giọng ”Phùng Hữu Tài, đây là một vụ bắt cóc.”

Phùng Hữu Tài ngồi không yên, cuống cuồng giãi bày “Chỉ là nói mấy câu ngoài miệng thôi, người nọ nghe lầm rồi. Anh đừng có nói bậy bạ.”

“Nhà máy đường Phùng thị quy mô nhỏ, anh muốn mở rộng nên tìm Khương Hoàn hỗ trợ vốn, nhưng Khương Hoàn từ chối nên có phải anh thẹn quá hóa giận đến mức chịu không nổi, cuối cùng trực tiếp bắt cóc đối phương đúng không?!” Ngô Cường tiếp tục hù doạ.

“Không có không có. Thật sự không có!” Phùng Hữu Tài kích động đứng lên, sắc mặt trắng bệch, bị cảnh sát bên cạnh khuyên ngồi xuống. Hắn bình tĩnh lại mới gật đầu thừa nhận “Chúng tôi có xích mích cãi nhau nhưng mà tôi không có bắt cóc anh ta. Thật đó, anh đừng có oan uổng người vô tội.”

Ngô Cường gõ bàn “Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chiều hôm qua anh đang làm gì? Có ai làm chứng không?”

“Một tuần trước tôi nghe nói Hoàn Khoa muốn ra thị trường, anh rể làm ăn lớn dĩ nhiên là tôi cũng vui lây, tôi liền qua chúc mừng anh rể. Tôi lên lầu hai, chị nói anh rể ở thư phòng nên tôi qua đó tìm, bên trong anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Sau khi tôi vào thì sắc mặt anh rể rất khó coi, tôi nhắc tới Hoàn Khoa muốn ra thị trường Mỹ, sắc mặt anh ấy hoà hoãn xuống, nói vẫn không xác định lúc nào. Tôi đã nói về kế hoạch mở rộng nhà máy đường thành một thương hiệu dây chuyền, việc này tôi đã muốn làm từ lâu rồi. Anh ấy nói đến lúc đó rồi xem xét, kết quả ngày đó không thèm nghĩ ngợi nói không thể đưa tiền cho tôi, nói Hoàn Khoa sẽ không đầu tư nhà máy đường. Tôi vô cùng tức giận nói có chút khó nghe, nhưng mà ngay từ đầu Khương Hoàn anh ấy được như hôm nay đều nhờ vào nhà chúng tôi, nếu không phải lúc đầu nhà chúng tôi cho anh ấy khoản tiền kia thì Hoàn Khoa có được ngày hôm nay sao, tên tiểu nhân qua cầu rút ván…”

Cuối cùng Phùng Hữu Tài bắt đầu nói mấy lời oán trách Khương Hoàn không có tình người, không có lương tâm vân vân.

“Ngày hôm qua ở đâu? Làm gì?” Ngô Cường cắt đứt lời oán trách của Phùng Hữu Tài. Cái tên này anh rể hắn bị bắt cóc mà không có lo lắng thương tâm gì, lại vui sướng cười trên sự đau khổ của người khác.

Phùng Hữu Tài lúc này mới ngưng, nói “Buổi sáng tôi ở nhà ngủ đến 11 giờ, sau đó ăn cơm trưa ở nhà, đến xế chiều tôi qua nhà máy đi dạo vòng vòng. Khoảng hơn 2 giờ chiều bạn tôi rủ đi đánh mạt chược thì tôi liền qua đó. Đánh một mạch tới hơn 8 giờ tối thì chị tôi gọi tới nói Khương Hoàn bị bắt cóc, sau đó bị mấy người gọi tới đồn cảnh sát.”

“Tôi đều có nhân chứng, tôi không có bắt cóc Khương Hoàn, không tin thì các người đi kiểm tra đi.”

Ngô Cường nói “Không cần anh dạy cảnh sát tra án.”

Sắp xếp lại lời khai xong, Ngô Cường đến phòng làm việc tìm đội trưởng báo cáo, “Vãn đội, tôi cảm thấy tiểu tử Phùng Hữu Tài này không có vấn đề, khôn nhà dại chợ*, không giống có gan đi bắt cóc.”

(小窝里横: chỉ người giỏi to mồm với người thân nhưng lại sợ người ngoài.)

Vãn Hồi Chu lật lời khai “Phùng Hữu Tài có nghe được lúc ấy Khương Hoàn nói chuyện điện thoại với ai không? Còn có nội dung cuộc nói chuyện nữa.”

“Không có, tôi đã hỏi rồi, theo lời Phùng Hữu Tài kể là cách âm trong phòng tốt nên căn bản không nghe được gì.”

Vãn Hồi Chu nhìn thời gian của lời khai, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, tiếp tục phân phó “Cậu điều tra lịch sử gọi điện thoại của Khương Hoàn một tuần trước, trọng điểm là chiều hôm đó.”

“Rõ.”

Điền Quân dẫn người của bộ phận kỹ thuật ở lại biệt thự Khương gia, theo dõi để phòng ngừa tên bắt cóc gọi điện thoại tới để xác định vị trí. Những người khác đều ở lại trong văn phòng ở cục để xem camera an ninh. Đoạn đường Khương Hoàn đi qua trong ngày, nhà hàng công ty vân vân. Video an ninh quá nhiều, thời gian cũng dài, trước mắt chỉ biết buổi trưa chừng 12 giờ trưa Khương Hoàn ra khỏi công ty đi đến nhà hàng đã hẹn với Bách Kỳ Cẩm. Hai người bàn công chuyện khoảng một tiếng, 1 giờ 30 trưa rời khỏi nhà hàng, thời gian đó Khương Hoàn nhận một cuộc điện thoại, đi thẳng đến một cửa hàng đồ ngọt.

Bách Kỳ Cẩm đi theo ra ngoài, cầm trong tay một cây bút, nhìn quanh một vòng thấy Khương Hoàn rồi đi theo.

Lúc này khoảng 1 giờ 45, hai người một trước một sau đi vào cửa hàng đồ ngọt rồi sau đó không có đi ra nữa.

Trong video có thể thấy Khương Hoàn là người vào tiệm trước, sau đó ông đi thẳng về hướng phòng vệ sinh. Một phút sau Bách Kỳ Cẩm đến, hỏi nhân viên phục vụ trong tiệm sau đó mới đi đến phòng vệ sinh.

“Lúc này chắc là lúc hai người bị bắt cóc.” Mai Lỵ phân tích.

Hà Hiểu Phong dụi mắt nhấn nút tạm dừng, thò đầu qua phía video của Mai Lỵ, nói “Bây giờ trễ rồi, tiệm này giờ đã đóng cửa, sáng mai qua hỏi một chút.”

“Tôi đi điều tra xem buổi sáng tiệm mở cửa lúc nào.” Mai Lỵ nói xong, hỏi “Bên đó cậu sao rồi?”

“Camera an ninh ở con đường phía sau tiệm đồ ngọt bị bong bóng che mất rồi, đại khái chỉ có thể nhìn được có một chiếc xe van đậu ở đó, thứ khác không nhìn rõ.” Hà Hiều Phong thấy Mai Lỵ nhìn qua nên nhấn nút lùi lại rồi cho chạy.

Con đường phía sau yên tĩnh hơn nhiều, nhưng mà khu thương mại vào ban ngày nên thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi đường đi đường tắt để đi qua. Trong video, có đứa trẻ bảy tám tuổi cầm trong tay một cái bóng tay, đến tiệm đồ ngọt thì thả bóng bay ngay chỗ camera, nó dùng băng dính dán đầu dây bóng bay trên tường chắn toàn bộ màn hình camera, nhưng có gió thổi qua đong đưa có thể nhìn thấy chút hình ảnh, nhưng phần lớn cũng là không có gì, rất mơ hồ.

“Cậu xem, xe van đậu ở vị trí này, có người xuất hiện.” Hà Hiểu Phong chỉ một chỗ, còn nói “Nhưng mà cũng vô dụng, bóng bay lại trở về chỗ cũ cản tầm nhìn, căn bản không nhìn thấy rõ bảng số xe cùng với mặt người.”

“Kiểm tra thời gian lúc xe van rời đường lớn một chút.” Vãn Hồi Chu đứng phía sau lên tiếng.

Hai người xem quá chăm chú, không có phát hiện đội trưởng tới đây. Hà Hiểu Phong gật đầu, lấy ra video cùng lúc đó trên đường lớn. Mai Lỵ thì báo cáo phát hiện mới tìm ra “…Ngày mai tôi tới cửa hàng đồ ngọt điều tra thêm.”

“Ừ.” Vãn Hồi Chu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy cũng gần 11 giờ rồi, anh bèn nói “Hôm nay mọi người vất vả rồi, Mai Lỵ gọi đồ ăn khuya đi, tôi mời.”

Tất cả mọi người đều biết rằng họ sẽ thức cả đêm nay, xem sạch video an ninh, chưa kể đến khoản mục của tập đoàn công ty Hoàn Khoa, kết thù ân oán đối thủ của Khương Hoàn vân vân. Án bắt cóc khác với những vụ giết người đã xảy ra án mạng. Cần phải chạy đua với thời gian vì không ai biết bọn bắt cóc sẽ muốn giết con tin khi nào.

Đã quen với tiết tấu làm việc của Vãn Hồi Chu, tăng ca suốt đêm còn có đồ ăn đêm đã rất tốt rồi. Mọi người đều lên tinh thần.

Vãn Hồi Chu chuyển tiền vào tài khoản Mai Lỵ, điện thoại trong tay vang lên, là Thẩm Phán. Anh vừa đi vừa nói “Em đừng tới đây, anh muốn đi một chuyến tới Khương gia, Giang Giang ngủ rồi thì tốt, anh bên này vẫn ổn, em ngủ đi —— Được rồi, vậy anh chờ em.”


Đi xuống lầu, không bao lâu chiếc Cayenne của Thẩm Phán đã đậu ở trước cổng cục cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Phán hiện trong màn đêm, còn chưa kịp xuống Vãn Hồi Chu đã mở cửa xe trước, hỏi “Bách Thanh trở về chưa?”

“Còn chưa về, đang đi tìm.” Thẩm Phán khởi động xe, nói “Em dỗ nhóc mập ngủ rồi, để nhóc ở chỗ Phương Tình.”

Vãn Hồi Chu thấy an tâm một chút liền gật đầu “Cảm ơn em.”

“Chu Chu, anh là vợ em, nhóc mập là con trai em, anh đừng có khách sáo như vậy.” Thẩm Phán ngoài miệng chiếm tiện nghi, quay xe đi về hướng Khương gia, nói “Phía sau có hộp cơm giữ nhiệt, em mang đồ ăn khuya cho anh đó, anh mau ăn đi. Anh từ chiều đến giờ cũng chưa ăn. Anh không còn trẻ nữa, thức đêm như vậy thì thân thể sao có thể làm việc được? Chu Chu, không phải em trách anh nhưng anh không thể như vậy được, phải biết yêu quý thân thể mình….”

Vãn Hồi Chu nghe Thẩm Phán nói dông dài không cảm thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Sau xe có một lồng thức ăn giữ nhiệt, anh mở hộp ra, một tầng đựng sủi cảo, tầng dưới có đựng cháo. Muỗng đũa cũng chuẩn bị đầy đủ.

Thẩm Phán bất giác chạy chậm lại, cháo và sủi cảo vẫn còn khá ấm, cũng không nhiều lắm. Vãn Hồi Chu ăn xong, vừa thu dọn muỗng đũa thì xe cũng đã tới cửa biệt thự Khương gia.

“Chu Chu, anh cứ để đó đi, để em dọn cho .” Thẩm Phán dừng xe.

Vãn Hồi Chu đặt đồ trong tay xuống, gọi Thẩm Phán.

Thẩm Phán vừa quay đầu thì vừa vặn đối diện với ánh mắt nhìn sang của Vãn Hồi Chu. Thật giống như có hàng vạn lời muốn nói, tim cậu không tự chủ được đập loạn xạ, cậu nói “Chu Chu anh đừng nhìn em như vậy, em sẽ không nhịn được đâu.”

Vãn Hồi Chu cười khẽ, đứng đắn nói “Buổi chiều ở phòng khách Khương gia, cuộc điện thoại gọi tới của tên bắt cóc là em gọi đúng không?”

“A?” Thẩm Phán ấp úng, rồi sau đó gật đầu giải thích “Em chỉ muốn giúp anh, người nhà này không thành thật. Không tin anh mà đi tin cái tên bắt cóc gì đó đầu óc có vấn đề.” Yêu tinh lông mi nhà hắn dùng bộ dáng nghiêm chính đường hoàng này mà nói chuyện thật là hấp dẫn.

Vãn Hồi Chu không lên tiếng.

“Chu Chu anh giận à?” Thẩm Phán dè dặt hỏi, trong đầu nghĩ như này vẫn kém tuyệt chiêu làm nũng của nhóc mập nhiều lắm.

Vãn Hồi Chu cười một cái, tiến tới hôn một cái lên môi Thẩm Phán, nhanh chóng lùi ra xuống xe, nói “Thẩm Phán, hôm nay em vô cùng đẹp trai.”

Chờ đến khi Thẩm Phán lấy lại tinh thần, Vãn Hồi Chu đã ở trong phòng khách Khương gia rồi. Thẩm Phán ở trong xe cố gắng bình ổn cảm xúc, xem ra yêu tinh lông mi nhà hắn càng lúc càng biết dụ dỗ rồi.

Trong phòng khách Khương gia là một bầu không khí u ám sầu thảm tràn đầy mù mịt.

Điền Quân với người của bộ phận kỹ thuật canh giữ ở trong phòng khách, thấy Vãn đội đến dẫn đầu nói ”Tên bắt cóc không có gọi điện tới, Khương Dao với chồng cô ấy đã về. Khương Khoa với vợ ông ấy một mực không đi, bây giờ đang ở trên lầu. Phùng Lệ Phương trở về phòng nghỉ ngơi. Con trai Khương Trí của bà vẫn ở lại phòng khách, không có gì khác thường thưa đội trưởng.”

“Vợ chồng Khương Khoa luôn ở trên lầu?” Vãn Hồi Chu hỏi.

“Dạ vâng, theo người giúp việc nói, Khương Khoa luôn có phòng ở nhà Khương Hoàn, quan hệ hai anh em rất tốt, Khương Khoa thường xuyên tới ở mấy ngày.” Điền Quân nói.

Vãn Hồi Chu đi lên tầng, Điền Quân nhanh chóng đi theo. Người giúp việc ở phía sau khẩn trương nói “Hai vị cảnh sát có chuyện gì để tôi đi thông báo cho, hai người có thể ở lại tầng một chờ mà.”

“Tại sao? Tầng hai có gì đặc biệt à?” Điền Quân hỏi.

Khương Trí từ phòng khách đi tới kêu người giúp việc lui xuống, giải thích “Không có gì đặc biệt cả, thư phòng ba tôi ở tầng hai, bình thường nhà có khách cũng không có dẫn lên tầng hai. Mấy người biết đấy đều là cơ mật của công ty, ngay cả tôi với mẹ tôi bình thường cũng không thể đi vào, ba tôi rất cẩn thận. Nhưng mà mấy người là cảnh sát, bây giờ tôi cũng không thể quan tâm mấy chuyện này nữa, tôi chỉ muốn ba tôi bình an trở về.”

Khương Trí tự mình dẫn đường, người giúp việc không dám nói cảnh sát chờ ở phòng khách nữa.

Bố cục ở tầng hai tương đối đơn giản, Khương Trí đi phía trước giới thiệu “Đây là phòng của tôi đang ở, đây là phòng của ba mẹ.”

Vãn Hồi Chu để ý tới thư phòng cách rất xa mấy phòng ngủ, bên cạnh thư phòng còn có một căn phòng khác. Dựa theo sự cẩn trọng của Khương Hoàn với thư phòng thì chỗ này không thể nào là phòng cho khách được.

“Phòng này ai ở vậy?”

Trên mặt Khương Trí hiện lên vẻ lúng túng “Ba tôi ở.” Giải thích “Công việc của ba tôi bề bộn nhiều việc, thường xuyên mang công vụ ở công ty về nhà làm việc, mệt mỏi thì qua phòng kế bên nghỉ, không quấy rầy mẹ tôi nghỉ ngơi.”

Hai vợ chồng chia phòng ngủ, trên mặt Khương Trí mất tự nhiên cùng với lúng túng, hiển nhiên cũng biết tình cảm ba mẹ cũng không tốt lắm nên kiếm cớ giữ thể diện cho gia đình mình.

Vãn Hồi Chu không hỏi nhiều, để ý tới cửa thư phòng với phòng kế bên đều khoá chặt, thuận miệng hỏi “Bình thường thư phòng cũng khoá sao?”

“Vâng, ba tôi cầm chìa khoá, ngay cả quét dọn đều là tự ba làm. Bên trong có bộ sưu tầm của ông ấy, ông ây rất coi trọng.” Khương Trí đi phía trước, đến cửa một gian phòng khác nói “Đây là phòng ngủ của chú tôi.”

Quả nhiên trong dự liệu, phòng ngủ, sinh hoạt thường ngày của toàn bộ Khương Gia và mẹ con Phùng Lệ Phương đều cách rất xa thư phòng. Ngược lại thì phòng của chú Khương khoa lại ở kế bên phòng ngủ của Khương Hoàn.

Hai anh em quan hệ rất tốt, hơn nữa còn có bí mật gì đó nữa.

Cách cửa phòng, có thể nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ vọng ra.

“….Tiểu Bảo ở nhà em không yên tâm, dù sao anh ấy bên này còn có cảnh sát, chỉ một lúc thôi hẳn không có chuyện gì——”

‘Bốp!’

Một tiếng động vang lên.

“An toàn của anh ấy còn chưa chắc chắn, cô muốn đi đâu?” Là tiếng của Khương Khoa.

Khương Trí vội vàng gõ cửa, nói “Chú, hai vị cảnh sát muốn hỏi chú chút chuyện.”

Không bao lâu sau cửa phòng mở ra, Vãn Hồi Chu chú ý thấy một bên má vợ Khương Khoa đỏ lên, Khương Khoa mặt không biểu cảm gì, nói “Không phải cô nói phải về xem Tiểu Bảo sao? Về đi.”

Vợ Khương Khoa xách túi xách, cố nén cơn giận tỏ ra khách sáo với mấy người khách bọn họ, lại dịu dàng nói với Khương Khoa như không có chuyện gì xảy ra “Em về nhìn con trai một chút rồi quay lại ngay, có cần em mang quần áo để anh thay không?”

“Không cần, ở đây cái gì cũng có.” Trên mặt Khương Khoa lộ vẻ không kiên nhẫn.

Vợ Khương Khoa rất hiểu ý, cười cười nói “Được rồi.” Sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.

“Khương Khoa tiên sinh, có chút vấn đề muốn hỏi anh.” Vãn Hồi Chu nói.

“Xuống dưới phòng khách nói chuyện đi.” Khương Khoa xoa trán, nói “Để mấy người chê cười rồi, tung tích anh tôi không rõ, tâm trạng tôi không tốt lắm.”

Tâm trạng không tốt liền đánh vợ, tình cảm giữa huynh đệ Khương Khoa Khương Hoàn này cũng quá tốt đi. Điền Quân suy nghĩ trong lòng.

Mấy người đi xuống tầng, Phùng Lệ Phương ở phòng ngủ chính đã dậy rồi, vốn đã mập nay mắt lại đỏ hoe như mới khóc xong, cả khuôn mặt hơi sưng lên. Khương Trí đi tới đỡ mẹ mình hỏi han “Mẹ, có phải mẹ khó chịu ở đâu không? Có cần mời bác sĩ không?”

“Mẹ không sao, chỉ là lo lắng cho ba con, tên bắt cóc có gọi điện tới không?” Phùng Lệ Phương nắm tay con trai.

Khương Trí lắc đầu, trấn an mẹ “Mẹ, mẹ yên tâm đi, có cảnh sát ở đây rồi. Chú cũng giúp, ba con sẽ bình an trở về mà.”

“Chị dâu, em đảm bảo anh ấy có thể bình an trở về.” Khương Khoa mở miệng hứa hẹn “Tiểu Trí, cháu đỡ mẹ cháu vào phòng nghỉ ngơi đi, nếu không thoải mái thì gọi bác sĩ riêng tới.”

Khương Trí gật đầu, đỡ Phùng Lệ Phương vào phòng.

Vãn Hồi Chu nhìn Khương Khoa không khỏi suy nghĩ, đảm bảo bình an trở về? Khương Khoa dựa vào đâu mà đảm bảo?

Ba người đến phòng khách ở tầng một, một mình Thẩm Phán chiếm cả ghế sofa thoải mái như nhà mình. Trong tay bưng ly trà, nhấp một hớp rồi ra vẻ chê bai rồi đặt xuống. Khương Khoa nghĩ Thẩm Phán là cảnh sát, cũng không để ý quá nhiều. Bèn ngồi xuống bàn trà, người giúp việc phục vụ trà cho từng người.

“Một tuần trước Phùng Hữu Tài có xảy ra tranh chấp với anh cả ông, ông có biết không?” Vãn Hồi Chu nói thẳng.

Tay bưng ly trà của Khương Khoa sững lại, không khách khí mắng “Cái tên chó má đó, nếu không phải nể mặt chị dâu thì tôi nhất định phải giết chết hắn.” Đặt ly trà lại bàn, sắc mặt không tốt lành gì nói “Tôi biết thằng nhóc kia trước mặt anh tôi nó nói cái gì. Không phải là mắng anh tôi vô lương tâm vong ân bội nghĩa sao, mấy năm này thằng ranh đó gây ra biết bao chuyện rắc rối đều là anh tôi giải quyết ổn thoả. Không có bản lĩnh gì suốt ngày chỉ biết khoác lác, anh tôi tốt tính không so đo. Nếu không phải anh tôi nhớ ân tình khi xưa thì cái nhà máy đường Phùng gia kia đã sớm bị thằng ranh đó chơi phá sạch rồi.”

“Ngày thường anh trai ông có gây thù với ai không?”

Đáy mắt Khương Khoa thoáng qua suy nghĩ sâu xa, lắc đầu nói “Anh tôi là người rất tốt, không có gây thù với ai.”

Vãn Hồi Chu nhận ra được rằng Khương Khoa giấu giếm một ít chuyện.

Lại hỏi thêm mấy câu, Khương Khoa này không biết che giấu cảm xúc, nhìn thì có vẻ rất nóng tính bộc trực nhưng thật ra rất cẩn thận, hơn nữa ý chí rất kiên định, sẽ không tiết lộ chút gì về những lời không thể nào để lộ ra.

Thật sự hết cách.

Điện thoại ở phòng khách vang lên.

Tiếng chuông như kéo căng dây thần kinh trong mỗi người, Tiểu Tiễn của bộ phận kỹ thuật lập tức bật thiết bị, chuẩn bị xác định vị trí. Trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân, là Khương Trí đỡ mẹ mình Phùng Lệ Phương, Vãn Hồi Chu chú ý tới Khương Khoa trên ghế sofa giật mình, nhìn điện thoại mười phần căng thẳng.

“Nhận đi, cố gắng kéo dài thời gian.” Vãn Hồi Chu tập trung vào việc quan trọng lúc này

Khương Khoa nhận điện thoại nhấn nút loa ngoài. Cả phòng khách đều im bặt, một tiếng điện xẹt xẹt vang lên, sau đó là giọng nam trầm thấp hung ác của tên bắt cóc.

【Các người báo cảnh sát.】

“Đừng động vào anh tôi, tôi sẽ cho anh tất cả số tiền anh muốn—— “

【Mười giờ sáng mai, Khương Khoa ông đích thân tới đây. Mang theo tiền, nếu không ông chờ nhặt xác anh trai ông đi.】

Cộp. Cúp điện thoại.

Tiểu Tiễn lắc đầu, thời gian quá ngắn không truy lùng được.

Tên bắt cóc làm sao biết Khương gia báo cảnh sát? Sau khi Khương Trí báo cảnh sát, những người Vãn Hồi Chu sắp xếp mặc đồ thường điều tra trong ngoài lân cận nhà Khương gia, không có người khả nghi.

Khương Khoa ném ly trà “Con mẹ nó! Bọn chó đẻ này!”

Thẩm Phán trên ghế sofa như đại gia đột nhiên đứng lên.

“Chu Chu, Bách Thanh trở lại.”

Vãn Hồi Chu lập tức hiểu ra, là Bách Thanh tìm được Bách Kỳ Cẩm cho nên mới kinh động đến tên bắt cóc.
Chương kế tiếp