Sau khi bất ngờ mang thai tôi trở nên bất tử (phần sau)

Chương 9: Án cũ của cha Vãn ( IV)
Vãn Hồi Chu đã nói qua với Thẩm Phán về quan hệ trong gia đình mới của mẹ anh. Vì vậy vừa bước vào Thẩm Phán lướt qua cũng biết người nào là người nào.

Tô Hồng bốn mươi tuổi tái hôn, người đàn ông Tề Hạ lớn hơn bà 5 tuổi. Vợ trước bệnh qua đời để lại một trai một gái, con trai Tề Minh Hiên, con gái Tề Minh Tư. Khi Tề Hạ theo đến với kết hôn với Tô Hồng, con cái đều ở nước ngoài, con trai định cư còn con gái vẫn đi du học, nghe ý cũng không tính trở lại. Kể từ khi vợ cũ bị ung thư qua đời đã bảy năm, Tề Hạ vốn chưa nghĩ đến việc tái hôn cho đến khi ông gặp Tô Hồng.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Tề Hạ sẽ kết hôn với Tô Hồng, lấy điều kiện gia thế Tề Hạ lúc đó, nói có thể lấy một cô gái trẻ chưa kết hôn cũng không khoa trương. Tô Hồng tay trắng dựng nghiệp kinh doanh thời trang cũng lớn nhưng tài sản vẫn ít hơn Tề gia. Khi đó bốn mươi mặc dù chăm sóc bản thân tốt, ngoại hình và khí chất cũng khá nổi bật nhưng vẫn lớn tuổi.

Nhưng mà Tề Hạ rất vừa ý Tô Hồng, bắt đầu theo đuổi. Sau khi ly dị với Vãn Lợi Dân, Tô Hồng một lòng tập trung vào sự nghiệp, một người phụ nữ gầy dựng sự nghiệp không dễ dàng gì, nhất là còn mang theo Vãn Hồi Chu. Bà vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc tái hôn, sau đó không chịu nổi sự theo đuổi của Tề Hạ mà cuối cùng vẫn động lòng.

Tô Hồng hỏi qua ý kiến của con trai. Bây giờ vẫn còn nhớ, con trai luôn luôn ít nói vô cùng nghiêm túc trao đổi với bà một phen.

Thích thì con đồng ý, con ủng hộ mẹ.

Phía Tô Hồng không có vấn đề, bên Tề hạ có nói chuyện với con cái, hai anh em từ nước ngoài chạy về, ôm ý kiến phản đối, cuối cùng không lay chuyển được cha mình đành chạy đi tìm Tô Hồng. Tô Hồng vừa nhìn cũng biết ý hai anh em là gì, cùng ngày bà liền nói với Tề Hạ đồng ý kết hôn, công chứng tài sản trước khi cưới, bà sẽ không dính dáng đến một phân tài sản của ông, của bà sẽ để lại cho Hồi Chu.

Tề Hạ tất nhiên không đồng ý, cảm thấy đau lòng Tô Hồng. Ông giáo dục con cái rằng công việc gia đình hay tài sản là do ông kiếm được, ông muốn cho ai thì cho người đó. Nhưng mà Tô Hồng đã quyết tâm, không công chứng trước sẽ không kết hôn, cuối cùng Tề Hạ bất đắc dĩ vẫn phải đi công chứng.

Chuyện này hai người không nói với ai, hai anh em Tề Minh Hiên, Tề Minh Tư cũng từ nước ngoài trở về. Hai anh em đều đã có gia đình, cũng nuôi nấng con cái, đứa lớn hôm nay đi học, đứa nhỏ bình thường gửi nhà trẻ nay được dẫn theo tới.

“Ông nội, Vãn Giang Giang vừa về một cái thì ông không ôm con nữa rồi.” Cô bé nhỏ trên ghế sofa cột tóc hai chùm không vui bĩu môi. Đây là con gái của Tề Minh Tư.

Từ khi Giang Giang đến, chân không chạm đất được ôm vào phòng khách, Tô Hồng yêu thương vô cùng, Tề Hạ cũng chơi đùa với Giang Giang. Giang Giang hôm nay mặc đồ con trai, tóc ngắn áo thun hình vịt lớn màu vàng cùng với quần jean, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút bụ bẫm, nghe vậy lanh lảnh nói “Em mới nói là tui mới trở về đó thôi, đã lâu không gặp nên mọi người quan tâm tui, con nói có phải không bà nội?”

Tô Hồng vui vẻ xoa xoa mặt Giang Giang, giọng cũng mềm xuống “Không phải thế sao? Đã lâu không gặp tiểu bảo bối, bà nội không nỡ buông tay.”

“Giang Giang mới về, Mẫn Mẫn không quậy, ông nội thích con nhất đó.” Tề Minh Tư dỗ dành con gái nói.

Tề Hạ gật đầu, ôn tồn an ủi “Tới đây ông nội ôm cái nào.”

“Con không muốn, mọi người đều yêu Vãn Giang Giang, con không muốn qua đó.” Cô gái nhỏ trượt xuống từ trên ghế sofa tức giận chạy đi.

Tề Minh Tư lúng túng cười, “Con đi xem một chút.”

Bầu không khí trong phòng khách nhất thời không tốt lắm, Tô Hồng làm như không thấy, vẫn như cũ lấy quà vặt hỏi Giang Giang ăn không, nhóc liền gật đầu vui vẻ nhào tới trong lòng bà nội làm nũng. Bầu không khí lập tức náo nhiệt lên, mọi người cười ha hả.

Tề Minh Hiên trên ghế sofa khách khí nói chuyện phiếm với Vãn Hồi Chu, Thẩm Phán.

“Thẩm tiên sinh vẫn còn đi học sao?”

“Không có, tôi vừa tốt nghiệp liền kế thừa gia sản của gia đình.” Thẩm Phán cây ngay không sợ chết đứng nói mình là con ông cháu cha.

Tề Minh Hiên nghẹn họng, mới vừa rồi nghe thấy quan hệ của Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán ở cửa. Trong lòng lập tức có chút xem thường, không nghĩ tới Vãn Hồi Chu là cảnh sát lại tìm tới một bạn trai nhỏ. Nhưng mà ba hắn từ khi kết hôn với Tô Hồng như bị chuốc thuốc mê hồn, Tề Minh Hiên không dám lộ ra một chút biểu tình nào trên mặt nên chỉ có thể để trong lòng. Thầm nghĩ cậu trai này nhìn anh tuấn nhưng còn nhỏ tuổi như vậy, không phải là Vãn Hồi Chu lén lút dụ dỗ con nhà người ta đấy chứ?

“Thẩm tiên sinh làm việc gì nhỉ?”

“Ngành dịch vụ.” Thẩm Phán không muốn để ý tới Tề Minh Hiên, nói xong liền quay đầu nói chuyện với Vãn Hồi Chu. Tề Minh Hiên vừa nghe ngành dịch vụ không coi là kiếm được tiền, cũng không hỏi nhiều nữa.

Buổi trưa mọi người ở lại Tề gia ăn cơm, bình thường hai anh em đều không ở đây, chỉ có một tháng mới dẫn con cái về thăm một lần.

“Giang Giang lại đây ngồi với bà nội.” Tô Hồng ôm Giang Giang ngồi trên ghế, cười dịu dàng “Bà nội tự mình chưng canh trứng cho con đó.” Sau đó bà vào phòng bếp bưng ra, trên khay là hai chén nhỏ giống nhau như đúc.

“Mẫn Mẫn con có muốn ăn không?” Tô Hồng hỏi.

Cô gái nhỏ lắc đầu “Con không muốn ăn.” Tề Minh Tư liền vội vàng cười nói “Con bé này không thích ăn, cảm ơn dì Tô.”

“Bà nội làm canh trứng ăn ngon nhất.” Giang Giang vô cùng vui vẻ khen. Thẩm Phán ở đối diện cũng không khách khí, cười nói “Mẹ, chén kia cho con được không? Con muốn nếm thử.”

“Cha, hương vị thực sự siêu ngon luôn.” Giang Giang lại nhanh nhảu khẳng định lần nữa.

Tô Hồng bị Thẩm Phán như đã quen từ trước làm có chút không chống đỡ nổi. Nhưng so với khách sáo trên mặt thì Tô Hồng càng thích như vậy, bà đưa canh trứng cho Thẩm Phán. Thẩm Phán nói cảm ơn, nếm xong miệng nịnh nói rất ngon, xong đưa qua cho Vãn Hồi Chu nếm thử. Vãn Hồi Chu vẻ mặt bình tĩnh, vành tai đỏ bừng, cùng Thẩm Phán thân mật như vậy trước mặt nhà họ Tề, anh không quen lắm.

“Trước kia Hồi Chu chỉ thích ăn cái này.” Tô Hồng nói.

Vãn Hồi Chu nhớ tới cảnh tượng khi nhỏ, liền nhận cái muỗng Thẩm Phán nếm thử.

Trên bàn ăn anh em Tề gia thấy vậy nhìn nhau một cái, trong mắt cũng là cười nhạo, đã mang đàn ông về nhà lại còn ân ân ái ái thể hiện tình cảm không biết nói gì cho phải. Ba còn đem đứa con riêng cưng chiều như vậy, cháu trai cháu gái nhà mình cũng không thấy ôm hôn được một cái…

Dùng xong bữa, Tô Hồng dẫn Giang Giang đi công viên tản bộ, bà cũng gọi Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán cùng đi.

“Hai đứa Minh Hiên, Minh Tư là vậy đó, bình thường khách sáo cũng không thường lui tới, chỗ mẹ không có chuyện gì hết.” Tô Hồng đột nhiên chậm rãi nói.

Vãn Hồi Chu không lên tiếng, Tô Hồng cười một cái, nói tiếp “Mẹ ở đây không có gì phải ấm ức, có một số chuyện nhỏ nhặt không đáng mẹ cũng không để trong lòng, dù sao cũng không thường gặp, không chấp nhặt với trẻ con làm gì. Hồi Chu, con còn bận công việc bên ngoài, không cần phải lo lắng cho mẹ. Con chăm sóc Giang Giang, chú ý thân thể thật tốt là được rồi. Mẹ còn khỏe, chú Tề con cũng rất tôn trọng mẹ.”

Tô Hồng nói những lời này vì muốn con trai yên lòng, bà có công ty, có sự nghiệp cũng có sức khỏe. Vài ba lời sỉ vả không nói được trước mặt kia bà thật sự không để trong lòng. Nói cho cùng, không nói việc công chứng trước khi cưới với hai anh em Tề gia nên mỗi lần thấy hai anh em đúng giờ dẫn con đến thăm lão Tề cũng khá thú vị.

“Mẹ, con biết.” Vãn Hồi Chu thấy thần sắc mẹ thản nhiên không có dáng vẻ bị ấm ức liền an tâm.

Tô Hồng cười cười nhìn về phía Thẩm Phán, bà nói tiếp “Mẹ lớn tuổi rồi, chúng ta không cần nhà họ Tề, mẹ giữ hết cho con. Con đừng nói không cần, mẹ cũng chỉ có một đứa con là con thôi. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, sau khi mẹ ly hôn với lão Vãn con đi theo mẹ, tính tình càng ngày càng lầm lì không thích nói chuyện. Hồi Chu, bây giờ con đã tìm được người con thích, hôm nay còn dẫn về gặp mẹ, mẹ rất yên tâm.”

Thẩm Phán lặng lẽ thẳng người, bảo đảm với bà ”Mẹ, con sẽ đối xử tốt với Chu Chu.”

“Chờ khi nào các con tiện thì hẹn ngày gặp phụ huynh con, chúng ta định ngày lành tháng tốt.” Tô hồng thuận theo tự nhiên nói “Mặc dù trong nước không thừa nhận, nhưng nên có vẫn phải có, không thể lén lén lút lút.”

Thẩm Phán nghe hiểu, vội vàng gật đầu đồng ý “Mẹ, con nghe theo ý Chu Chu. Nhà con lúc nào cũng được ạ, con là con một của cha mẹ, bọn họ không quá quản thúc con lắm. Cái gì cũng theo ý con, sẽ không lén lút đâu ạ.”

Tô Hồng lúc này mới yên tâm, dẫu sao Thẩm Phán tuổi còn nhỏ, bà chỉ sợ cậu không nghiêm túc với chuyện này.

“Bà nội, trong hồ có con vịt kìa.” Giang Giang như phát hiện đại bảo bối kêu lên. Tô Hồng cười từ ái “Bà nội dẫn con đi xem con vịt nha, còn có thiên nga nữa.”

Tô Hồng dẫn Giang Giang đến bên hồ, trên đường chỉ còn lại Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán. Thẩm Phán cúi đầu nhìn anh, “Chu Chu, khi nào chúng ta có thể kết hôn? Anh không thể ngủ với em rồi mà không chịu thừa nhận, cho em một cái danh phận đi.”

Vãn Hồi Chu nhìn về phía bờ hồ, một lát sau nói “Từ Vân thành về rồi tính.”

Buổi tối hôm đó họ không ở lại nhà Tề gia nên nói lời tạm biệt. Tề Hạ lại vô cùng nhiệt tình giữ lại, nói trong nhà có phòng cho khách, Tô Hồng hồn nhiên không thèm để ý nói “Bên cạnh mới mở một khách sạn không tệ, ở đâu không quan trọng, nếu con bận rộn không ai trông Giang Giang thì gửi mẹ trông. Mẹ phải trò chuyện cùng tiểu bảo bối của mẹ thật nhiều mới được.”

“Bà nội, con là đại bảo bối của bà nha.” Giang Giang vui vẻ nói.

Điều này chọc cho Tô Hồng cười lớn, Tề Hạ cũng cười theo, khen Giang Giang tốt nhất.

Anh em Tề gia ở bên cạnh thần sắc khác nhau, không biết đang suy nghĩ cái gì không ai nhìn bọn họ. Tô Hồng biết tính con trai, không thể nào xin nghỉ dài hạn trở về chỉ để chơi, nhất định là có chuyện phải làm, bây giờ công ty của bà đã ổn định, thời gian rảnh rỗi hơn nhiều, rất vui khi có thể giúp đỡ trông Giang Giang.

Lái xe đến khách sạn không xa, chỉ mất chừng hai mươi phút. Khách sạn này mới mở hai năm trước, được rất trang hoàng rất khang trang.

Thẩm Phán yêu cầu một căn phòng, hai phòng ngủ một phòng khách. Thẩm Phán với Giang Giang sắp xếp hành lý. Vãn Hồi Chu đứng trên sân thượng gọi điện thoại, liên lạc với đồng nghiệp cũ ở Vân thành.

“Ừ, hôm nay mới về tới, trong tay tớ có một số thứ cần cậu hỗ trợ một chút. Buổi tối? Được.”

Đã liên lạc bên này xong. Vãn Hồi Chu đem bằng chứng mang từ Yến thị lên, là tài liệu với ổ cứng máy tính đã bị cháy hỏng lục soát được ở thư phòng Khương gia. Nhìn thời gian chỉ ba giờ chiều, anh thấy vẫn còn đủ thời gian bèn nói với Thẩm Phán: “Thẩm Phán, anh phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Anh đi đâu? Em có thể đi cùng anh không?”

Giang Giang thả quần áo của mình xuống, nằm sấp trên giường lanh lảnh nói “Ba, con cũng đi.”

“Cùng nhau đi.” Vãn Hồi Chu không để Thẩm Phán lái xe “Đón xe đi, bên kia không dễ đậu xe.”

Thẩm Phán gật đầu, ba người bắt xe, Vãn Hồi Chu báo địa chỉ, tài xế cho là bọn họ ở nơi khác đến du lịch, muốn lượn quanh thành phố. Vãn Hồi Chu lên tiếng “Đi đường vành đai thứ hai đến đường Phong Tây.”

“Tôi nghĩ ở đó có chút kẹt xe.” Tài xế giải thích, nhưng cũng biết ba người bọn họ không phải người vùng khác, liền đi theo lời Vãn Hồi Chu nói.

Vân thành lớn, những năm gần đây xây lên rất nhiều đường, nhiều người nhiều xe, tai nạn xe cũng nhiều hơn.

Một giờ sau đến nơi.

“Xe không vào được, toàn là ngõ hẻm quá hẹp, mấy người xuống ở đây đi.” Tài xế nói.

Sau khi trả tiền xong, Thẩm Phán ôm Giang Giang nhìn con hẻm chật hẹp cũ kỹ trước mắt, con đường vốn dĩ là đường ba làn xe qua lại, nhưng hai bên đều đậu chật cứng ô tô, người đi đường tới lui không ngớt, quả thật rất chật chội. Vừa đi qua, Thẩm Phán nhìn thấy phân cục cảnh sát hình sự Vân thành, trong lòng lập tức đoán được là nơi nào.

“Chỗ của cha anh.”

Vãn Hồi Chu giải thích, nhấc chân đi vào. Thẩm Phán đi bên cạnh, trong lòng suy nghĩ quả nhiên đoán đúng.

Lúc Tô Hồng kết hôn với Vãn Lợi Dân, ông là cảnh sát cơ động không thể ở đây, sau đó hai người ly dị, nhà cửa con cái đều thuộc về Tô Hồng. Vãn Lợi Dân một thân một mình cắm đầu vào công việc, cuối cùng từ bên cơ động thuyên chuyển về nơi này, một lần này là hai mươi năm.

Xuyên qua con hẻm, đi một lúc lâu cuối cùng cũng tới cửa tiểu khu.

Thẩm Phán nhìn tiểu khu này so với tiểu khu của Chu Chu ở Yến thị còn cũ hơn. Dãy chung cư kiểu cũ nhìn cũng không còn tốt, ở đầu cổng cầu thang có để xe đạp nylon giấy bìa các loại. Lúc ba người lên lầu, một số người ra vào cũng nhìn, hiển nhiên không biết Vãn Hồi Chu.

Vãn Lợi Dân sống ở lầu hai, căn phòng diện tích năm mươi mét vuông chia ra làm hai phòng ngủ một phòng khách nhìn vào rất chật chội. Vãn Hồi Chu đẩy cửa ra, bụi bay đầy lên, Giang Giang một tay che mũi, một tay khác che mũi Thẩm Phán.

Thẩm Phán thì đi che mũi Vãn Hồi Chu.

“Chu Chu, bụi quá.”

“Bảy tám năm rồi.” Vãn Hồi Chu không thèm để ý nói.

Sau khi Vãn Lợi Dân qua đời, căn nhà này liền thuộc về Vãn Hồi Chu.

Tài sản để lại sau khi chôn cất xử lý xong, nhà Vãn Hồi Chu không bán đi cũng không cho thuê, đồ đạc được đóng gói đơn giản, đồ dùng trong nhà dùng ga trải giường phủ lên, lúc này cả phòng phủ đầy bụi.

Phòng ở lầu hai không đủ ánh sáng, phòng khách còn khá tốt. Tuy nhiên đồ dùng trong nhà không nhiều nên diện tích nhỏ cũng không ngại bừa bộn.

Thẩm Phán mở cửa sổ thoáng gió, lâu không sử dụng nên điện nước trong nhà đều đã cúp. Thẩm Phán vừa đụng vào đã dính đầy bụi nhưng cậu không kêu ca. Ngoan ngoãn đi theo Vãn Hồi Chu một vòng. Phòng ngủ chính đơn giản có một cái giường, một tủ treo quần áo còn có tủ đầu giường. Phòng ngủ phụ có một kệ gỗ, trên đất có vài cái hộp.

Vãn Hồi Chu ngồi xổm ở đó mở hộp ra.

Giang Giang tò mò thò đầu qua nhìn, đều là đồ chơi bé trai, các loại mô hình xe hơi máy bay.

Thẩm Phán đoán cha vợ mua cho Chu Chu, nhưng mà không thể đưa qua, hoặc là đồ chơi Chu Chu chơi khi còn bé.

“Chu Chu, có phải anh tìm chứng cứ không?” Thẩm Phán đột nhiên nghĩ đến cái chết khó hiểu của cha vợ.

Vãn Hồi Chu ừ một tiếng rồi giải thích “Lúc ấy anh đi vào, trong phòng đã có dấu vết bị lục lọi, anh biết có chỗ không đúng nhưng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cho là bị ăn trộm, bây giờ suy nghĩ lại rất có thể là có kẻ đến tìm đồ của ông. Anh chưa bán đồ gì trong nhà, tất cả đồ sách trang trí đều để ở đây.”

“Quần áo thì sao? Có thể ở trong túi quần áo cha vợ thì sao?” Thẩm Phán cung cấp ý tưởng.

Vãn Hồi Chu lắc đầu “Anh đã thu dọn lại thì không có, cũng không biết có phải là bị bọn chúng lấy đi—— Không đúng, nếu đã cầm đi thì vụ nổ ở hôn lễ Tiếu Lôi sẽ không xuất hiện, những người này không tìm được, rốt cuộc đồ giấu ở chỗ nào?”
Chương kế tiếp