Sau Khi Bị Nam Chính Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 43

Hoa Liên liếc Úc Ly bên cạnh, thiếu niên đang ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó, hắn chọc chọc: “Sư đệ, sao lại ngẩn ngơ như vậy, tặng lễ vật đi.”

Úc Ly thản nhiên thu hồi ánh mắt, giơ tay lên đưa chiếc hộp qua: “Chu sư thúc.” “Những năm trước cho dù yến hội lớn thế nào cũng không thể nhìn thấy ngươi, nhưng năm nay thật bất ngờ, vậy mới phải, ra ngoài nói chuyện với mọi người luôn là điều tốt, nhưng ngươi vẫn luôn không chịu ra ngoài.”

Chu Tú cầm lấy hộp ngọc, chợt phát hiện trên cổ tay thiếu niên buộc một mảnh vải trắng, cẩn thận phân biệt mùi thuốc: “Úc sư điệt, ngươi bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Nơi này của ta còn có linh đan chữa thương…”

Úc Ly rút tay lại: “Không sao ạ.”

Hoa Liên ngáp một cái, xua tay: “Chu sư thúc đừng lo lắng, đã có người quan tâm đến hắn rồi, hắn đã được băng bó rất tốt.”

Chu Tú như suy nghĩ gì đó: “Du Đào à?”

Hai mắt của Hoa Liên hơi mở to, kinh ngạc: “Thúc cũng có thể đoán được điều này à, mới vừa tính quẻ sao?”

“Thúc không phải là cũng giống đại sư huynh kia của ta biết xem bói ấy chứ?”

“Không có.” Chu Tú cười nói: “Chỉ là mấy ngày trước ta nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau.”

Hoa Liên nói như vậy, nghĩ lại thì quan hệ của bọn họ quả thật không bình thường, chuyện linh sủng nhất định chỉ là chuyện nhỏ giữa hai người bọn họ mà thôi.

Hoa Liên cười: “Ta cũng từng nói nếu ngài thích cái này thì ta sẽ cho ngài một cái mai rùa đúng không?”

Chu Tú trầm mặc một lát: “... Không phải là xác của đại sư huynh ngươi đấy chứ?”

Hoa Liên cười tủm tỉm.

Chu Tú: “...”

Thật không hổ là sư huynh đệ mà.

Hoa Liên nghĩ đến ngày hôm qua, do dự nói: “Chu sư thúc, ta thấy Văn Minh đã trở lại tông môn ngày hôm qua.”

“Ta biết.” Chu Tú nhẹ thở dài nói ra thỉnh cầu của mình về việc Văn Minh xúc phạm Du Đào cho Hoa Liên biết: “Vì vậy hắn đã đến gặp Du Đào để xin lỗi.”

Hoa Liên đột nhiên hiểu tại sao ngày hôm qua hắn (UL) lại để Văn Minh ở dưới chân núi.

Du Đào không quan tâm đến những điều này nhưng một số người thì có.

Hoa Liên: “Vậy hôm nay Văn Minh không định về sao?”

Chu Tú lo lắng: “Bây giờ không thấy, chắc là vậy.”

Hoa Liên vỗ vỗ bả vai an ủi: “Chu sư thúc yên tâm, hôm nay ta sẽ liều mạng bồi quân tử, cùng ông ấy uống rượu một đêm, nhất định sẽ không để ông ấy nhớ tới việc này.”

Nói xong, hắn nhìn Úc Ly: “Sư đệ, chắc chắn người cũng sẽ ở cùng với ta chứ, đúng không?”

Úc Ly chậm rãi liếc nhìn hắn nhưng không nói.

Trong khu vực tiệc chính, mọi người ngồi ở hai bàn riêng, Hoa Liên thực sự không thất hứa, lập tức cầm vò rượu đi đua rượu với đại trưởng lão.

Đại trưởng lão tính tình tốt, lâu ngày cũng quen thói ngang ngược của hắn nên cười cười cùng hắn uống rượu.

Hoa Liên muốn kéo Úc Ly lại, hắn lại nói nhẹ một câu: “Uống rượu sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục vết thương.”

Hoa Liên:? Tên tiểu tử nhà ngươi.

Đại trưởng lão đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hoa Liên sư điệt, đừng để hắn uống rượu, sức khoẻ của hắn quan trọng hơn.”

Cho nên Hoa Liên đành phải hy sinh mạng sống của mình, một mình phụng bồi quân tử, nước mắt lưng tròng uống hết chén này đến chén khác.

Trong yến tiệc, có một bàn mấy vị gia chủ ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có con cái, trên mặt ai nấy đều mang nụ cười nửa thật nửa giả, bầu không khí khá hòa thuận.

Đột nhiên, một thiếu nữ mặc váy màu lam khóe miệng nhếch lên nói gì đó, sắc mặt gia chủ Tô gia Tô Thừa Phong đột nhiên đại biến, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.

Những người xung quanh thiếu nữ cũng hoảng sợ, bắt đầu làm dịu mọi chuyện nhưng sắc mặt của Gia chủ Tô gia vẫn không hề cải thiện.

Úc Ly không có hứng thú với những thứ này, hắn ngồi ở trong góc, ánh mắt hơi cụp xuống, sắc mặt lạnh lùng.

...Với khả năng uống rượu của đồ ngốc thì bây giờ chắc nàng cũng đã say rồi nhỉ.

Vì vậy hắn nói với đại trưởng lão một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi bàn.

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên đụng phải một tên say rượu đang ngồi xổm ở cửa thò đầu nhìn xung quanh.

Chính là một kẻ say rượu.

Người nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ bừng, trong mắt như phủ một tầng sương mù ướt át.

Ngẩng đầu nhìn thấy hắn, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Huynh thật là đẹp nha.”T🆈T

Úc Ly: “...”

Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng tức giận nói: “Muội đã uống bao nhiêu vậy?”

“Hai bình?”

“Hai ly.”

“...” Hắn đúng là đã đánh giá quá cao nàng rồi.

Liếc thấy không có ai xung quanh nàng, Lục Thanh Vũ vừa mới ở bên cạnh nàng khi nàng ở khu vực chính cũng đã không thấy.

“Muội tự mình đi đến đây sao?”

Du Đào gật đầu nói với giọng mềm mại: “Ừm, ta đang tìm huynh.”

Một thoáng kinh ngạc lướt qua đôi mắt của Úc Ly, giọng điệu hơi trì trệ: “Muội vẫn biết ta là ai sao?”

Du Đào cụp mắt xuống, khó hiểu: “Huynh là tiểu sư huynh mà.”

Nàng đưa tay ra giật mạnh ở tay áo của mình.

“Bên trong có rất nhiều người, có thể gọi đại trưởng lão giúp ta được không? Nghe nói Văn đồng học đi đến phòng của ông ấy để đưa lễ vật, hiện tại đi qua là có thể nhìn thấy hắn, lát nữa hắn sẽ rời đi.”

... Say rượu còn nghĩ đến người khác.

Úc Ly nhìn vào đôi mắt trong veo và sạch sẽ của nàng, im lặng hồi lâu rồi thở dài.

“Đã biết rồi.”

Hắn đem tin tức này đem nói cho đại trưởng lão, đại trưởng lão sửng sốt một chút sau đó đặt ly rượu xuống, cùng Chu Tú rời khỏi yến hội.

Còn về sau xảy ra chuyện gì thì hắn không cần quan tâm.

Ánh trăng ngoài cửa hơi lành lạnh, gió mát thổi cành liễu rủ nhau.

Nữ hài vẫn luôn giữ chặt ống tay áo của hắn, Úc Ly cụp mắt nhìn nàng: “Bây giờ đã yên tâm rồi chứ?”

Lông mày và đôi mắt của Du Đào cong lên: “Ha ha, đã yên tâm rồi.”

Tuy đại trưởng lão đã đi nhưng yến hội vẫn chưa kết thúc.

Trong nhà còn đang uống rượu say sưa, cũng không có mấy người chú ý tới tình huống này.

Tô Thuận Phong bị lời nói của tiểu cô nương Chúc gia làm cho nghẹn ngào, lúc này sắc mặt không hề nhẹ nhõm, khó chịu nhìn ra ngoài cửa, nhất thời sững người.

Ánh trăng soi nhè nhẹ.

Thiếu nữ váy trắng cười như vầng trăng khuyết, nàng lanh lợi, nắm lấy tay áo chàng trai khẽ nói, hai người chuẩn bị rời đi.

Ông ta ngơ ngác nhìn, dường như không thể tin được, khẽ thì thầm: “A Du…”

Gia chủ Tô gia thường ngày luôn vững vàng đột nhiên đứng dậy chạy về phía cửa.

Bên ngoài trống trải, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo, chẳng mấy chốc, mây đen che khuất mặt trăng, ngay cả ánh trăng cũng biến mất.

Như thể mọi thứ ông vừa nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo ảnh của ông mà thôi.

Những người cùng bàn khác đuổi thfo ông ta ra ngoài, quan tâm đến ông ta: “Có chuyện gì sao?”

Mấy người trong Chúc gia chỉ tay Chúc Minh Ngọc: “Nhìn những gì ngươi vừa mới nói đi, làm cho Tô thúc thúc tức giận đến như vậy, mau xin lỗi đi.”

Chúc Minh Ngọc hờ hững giật giật khóe miệng, chớp chớp mắt giả vờ vô tội: “A? Nhưng mà con chỉ kể một câu chuyện về một người sẽ làm bất cứ điều gì vì quyền lực mà thôi.”

Ánh mắt của nàng sắc lạnh nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng và mềm mại: “Chẳng lẽ Tô thúc thúc đã thay thế loại người vô tâm và vô ơn đó rồi à?”

*

Du Đào từng bước đi theo Úc Ly, bởi vì nàng vẫn còn say, bước chân còn hơi loạng choạng nên nàng phải nắm tay áo của hắn để bước đi.

Úc Ly nhìn xuống cái bóng trên mặt đất, như thể nàng đang đi trên cái bóng của hắn vậy.

Khi họ đến trúc đình Hoài Thủy, Úc Ly đưa đồ ngốc còn nghiện rượu này về phòng, đắp chăn cho nàng.

“Ngủ đi.”

“Tiểu sư huynh.”

Úc Ly nhướng mắt: “Hả?”

Đồ ngốc nghiện rượu gãi gãi mép chăn, híp mắt rạng rỡ một cách đáng ngạc nhiên: “Huynh thật đẹp nha.”

Úc Ly: “...”

Nàng nhanh chóng mím môi, chớp mắt hỏi rất lịch sự: “Xin hỏi, ta có thể hôn huynh được không?”

Úc Ly lập tức nóng tai: “Không được.”

Nàng đang suy nghĩ lung tung gì đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Đào đột nhiên rũ xuống, nàng thất vọng nói: “Vậy thì được rồi.”

Sau khi bị từ chối, nữ hài đã định thần lại nhưng nàng cũng không nhắm mắt lại mà cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Úc Ly không biết làm sao dưới ánh mắt thiêu đốt của nàng, hắn thẳng thừng nói: “... Ngủ đi.”

Nữ hài sửng sốt nhưng nàng lập tức ngồi dậy, vén chăn ra khỏi giường, nhìn xung quanh: “Ta vẫn chưa ngủ được, thuốc của Lê Lê vẫn chưa được thay!”

Sau khi nhìn quanh phòng nhưng không thấy con mèo của mình, nàng mở cửa đi về phía Xuân Thâm Đài.

Úc Ly: “...” Uống say thế mà trí nhớ vẫn còn tốt thật đấy.

Hắn bất đắc dĩ đến Xuân Thâm đài trước nàng một bước, hắc miêu dùng chân giật cái nơ, định để nàng đi ngủ tiếp sau khi thay thuốc.

Du Đào loạng choạng đến Xuân Thâm Đài, tìm thấy mèo nhỏ trên đài, nàng leo lên đài rồi ngồi xuống mép.

Thật bất ngờ, lần này con mèo đen rất nghe lời, thậm chí còn chủ động nhảy lên đùi nàng, duỗi chân ra hiệu cho nàng thay băng.

Du Đào ngạc nhiên chớp mắt: “Lê Lê, hôm nay ngươi thật ngoan.”

Chắc chắn nó đã quen với sự hiện diện của nàng và đã bắt đầu chủ động rồi!

Du Đào nhanh chóng tháo chiếc nơ cũ ra, thay thuốc và buộc chiếc nơ mới bằng một tấm vải trắng mới.

Sau khi thay thuốc xong, nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay mèo con, nhìn nói: “Lê Lê, ngươi thật là đẹp nha.”

Hắc miêu: “...”

Nàng rốt cuộc đã nói điều này với bao nhiêu người rồi.

“Ta rất thích ngươi đấy.” Du Đào chân thành nói, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện trên khóe miệng.

Hắc miêu chỉ muốn thở dài, nửa đêm đồ ngốc nghiện rượu đến đây tỏ tình với mèo.

Trời bất chợt đổ mưa, mây mù mịt, hạt mưa rơi nhè nhẹ, lá cây bị gió thổi xào xạc.

Thấy mèo con bất động, Du Đào nghi hoặc cau mày, mèo con... ngươi không hiểu sao?

Nàng đột nhiên nhớ tới thú ngữ mà nàng đã học được vài ngày trước, Thu Triều sư thúc nói rằng nó có nghĩa là “Ta rất thích ngươi”, điều này vừa phù hợp với tình hình hiện tại.

Du Đào nhớ lại cách phát âm của thú ngữ này, cố gắng nói vào tai con mèo đen một cách không thành thạo: “δψ”

Sau đó, nàng tiến lại gần mèo, thân mật hôn lên mặt mèo con.

“Ưm!”

Mưa to dần, mưa như trút nước.

Nữ hài rít lên một tiếng đau đớn, chiếc chuông ngọc trên cổ chân nàng phát ra âm thanh hỗn độn.

Mèo nhỏ mềm mại trong tay đột nhiên biến mất, bóng đen trước mắt vụt qua, cả người bỗng nặng trĩu như bị vật nặng đè lên.

Tay cũng bị thứ gì đó đè xuống Xuân Thâm Đài, hơi đau do sức nặng đột ngột.

Những giọt nước lạnh như băng dọc theo mái tóc trượt xuống bệ ngọc, từ từ thấm ướt quần áo, nước lạnh khiến cơ thể Du Đào run lên bần bật.

Hương rượu ngào ngạt, mưa rơi theo gió.

Chương kế tiếp