Sau Khi Bị Nam Chính Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 57: Gấp đôi lông xù xù, gấp đôi niềm vui

Úc Ly bất đắc dĩ đưa tay đỡ nàng dậy: "Đau không?"

Du Đào đau đến mức phải mất một lúc mới có thể nói thành lời, nàng lắc đầu, "Không đau."

Nàng có chút chột đa, có tật giật mình mà né tránh cánh tay hắn, tự mình đỡ cây đứng dậy, nhìn về phía căn nhà gỗ nói sang chuyện khác, “ Tiểu sư huynh, nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?”

Úc Ly nhìn bàn tay trống không của mình, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc nhưng hắn cũng không nói gì, có lẽ do nàng không chú ý tới mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, đã làm xong rồi.”

Du Đào bước vào xem, nó không lớn, có một cánh cửa có thể đóng lại được.

Nàng gõ lên tấm gỗ, không ngờ nó lại khá chắc chắn, nhưng vấn đề là trong căn nhà gỗ chỉ có một chiếc giường, trong khi bọn họ lại có đến hai người.

Chiếc giường trông có vẻ khá lớn, có thể chứa được hai người.

Du Đào đau đầu nhéo lấy ngón tay mình, chẳng lẽ tiểu sư huynh …đang thực hiện lời nói “làm ấm giường” của nàng sao?

Nghĩ đến đây, Du Đao cẩn thận quay đầu định uyển chuyển nói với hắn rằng không cần thiết phải “làm ấm giường”

Sau lưng lại truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên.

"Cởi y phục ra."

Dư Đào: ???

Du Đào khiếp sợ xoay người nhìn về phía thiếu niên vẫn đang bình tĩnh như thường ngày.

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Du Đào thậm chí còn cho rằng những gì hắn vừa nói chỉ là “hôm nay thời tiết thật đẹp”, là do nàng bị ảo giác mà thôi.

Úc Ly ngước mắt lên, đôi mắt vàng nhạt lạnh lùng, có chút nghi hoặc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì vậy?”

Tin tốt: Đó không phải ảo giác, lỗ tai nàng không có vấn đề gì.

Tin xấu: Không phải ảo giác, tiểu sư huynh, huynh ấy thật sự nghiêm túc.

Đại não của Du Đào nhanh chóng hoạt động, nàng đem tiếng tim đập thình thịch kìm xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Tiểu sư huynh, thật ra… không cần cởi y phục cũng không sao, bình thường ta cũng ngủ như vậy.”

Ách, nàng đang nói cái gì vậy, không cởi y phục ôm tiểu sư huynh ngủ nàng cũng không thể làm được.

Úc Ly càng thêm nghi hoặc, hắn nhìn lọ thuốc mỡ trong tay rồi hỏi: “Không cởi y phục cũng có thể bôi thuốc được sao?”

Bôi như vậy thuốc mỡ sẽ không bị dính vào y phục sao?

Du Đào nhìn thấy liền sửng sốt.

Bôi thuốc sao?

Cho nên tiểu sư huynh bảo nàng cởi y phục ra là để bôi thuốc cho nàng sao?

Gương mặt Du Đào trở nên đỏ hơn khi nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung, nàng nhỏ giọng đáp: "À, tiểu sư huynh, cái này không cần phiền đến huynh, ta tự làm được.”

“Muội có thể làm được, nhưng loại thuốc này cần phải dùng linh lực mới có thể hấp thu được, muội còn bao nhiêu linh lực? "

Du Đào: "..." Xong rồi, nàng đã dùng hết linh lực khi đối phó với những sợi dây leo kia rồi.

"Cái đó... Tiểu sư huynh..."

Thấy nàng ấp a ấp úng, Úc Ly chợt hiểu ra nàng đang lo lắng điều gì, trong nháy mắt lỗ tai hắn cũng đỏ lên, hắn ho nhẹ một cái rồi nói: "Thật xin lỗi... Vừa rồi ta không nghĩ nhiều như vậy, muội tự mình bôi đi, bôi xong thì gọi ta, ta sẽ dùng linh lực để giúp muội.”

Úc Ly đặt thuốc trên mép giường, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Du Đào vỗ nhẹ khuôn mặt nóng bừng của mình sau đó đem y phục cởi ra để lộ bả vai, nàng lấy một ít thuốc mỡ màu trắng sữa rồi bôi lên bả vai của nàng.

Sau đó lại cẩn thận bôi lên vết bầm tím trên cánh tay, sau khi bôi xong nàng mới mặc y phục vào, sau đó mới nhỏ giọng gọi người đang đứng ở ngoài cửa một tiếng “tiểu sư huynh”

Thiếu niên đi vào, kỳ quái chính là hắn không nhìn nàng, đôi mắt vàng nhạt chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường bên kia.

Du Đào hiểu được ý của hắn, vì vậy trái tim nàng cũng trở nên ấm áp hơn, "Tiểu sư huynh, ta ở đây", nàng đưa tay về phía hắn.

Linh lực ấm áp dễ chịu làm thuốc tan ra, đau đơn trên người được thuốc xoa dịu, miệng vết thương cũng trở nên mát lạnh, không còn đau đơn như trước.

Từ góc độ này nàng có thể nhìn thấy xương quai hàm trắng trẻo lạnh lùng của thiếu niên, tựa hồ hắn có chút khẩn trương cho nên cổ hơi căng thẳng, yết hầu chuyển động lên xuống.

Du Đào nhìn một lúc đột nhiên phát hiện phía trên chiếc vòng cổ một chút có vết đỏ do móng tay cào xước, vì vết xước nằm trên chiếc cổ trắng nõn nên vô cùng rõ ràng.

Hình như nó... là do nàng cào xước.

Khi bị đuôi mèo mềm mại quấn quanh cổ tay, nàng liền vòng tay ôm lấy cổ thiếu niên vì vậy nàng đã không cẩn thận cào vào cổ hắn.

Ký ức sâu dưới đáy biển đột nhiên quay trở lại, cuối cùng Du Đào cũng đã nhớ ra mình đã bỏ qua điều gì.

Nụ hôn dài... dưới nước.

Tại sao lại nói là hôn, bởi vì Du Đào cảm thấy nếu chỉ là truyền khí thì không cần thực hiện những bước sau đó có đúng không?

Du Đào nuốt nước miếng, tuy nàng chưa từng yêu đương nhưng nàng đã từng nhìn thấy những cặp đôi khác yêu nhau, những người đó thường hôn nhau như vậy.

Tại sao tiểu sư huynh lại hôn nàng như vậy chứ?

Du Đào nảy ra một ý nghĩ hoang đường, tim nàng đột nhiên đập loạn xạ.

Có lẽ do nàng đang mơ tưởng hão huyền.

Nhưng liệu có khả năng… tiểu sư huynh… thích nàng hay không?

"Du Đào, sao mặt của muội lại đỏ như vậy?"

Sau khi thuốc đã ngấm hết, Úc Ly rút tay về, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, đôi mắt trong veo dường như bị hơi nóng làm ướt.

Du Đào sững sờ một lúc: "Không sao, chỉ là do thuốc ngấm vào người nên có chút nóng mà thôi.”

"Ừm."

Úc Ly khẽ gật đầu, “Vậy muội nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói xong hắn liền xoay người chuẩn bị ra khỏi nhà gỗ.

Du Đào sửng sốt: "Tiểu sư huynh, huynh đi đâu vậy?"

Úc Ly dừng bước, ngước mắt lên: “Có chuyện gì sao?”

Du Đào chớp mắt, nhìn anh có chút kỳ quái: "Tiểu sư huynh, muộn như vậy rồi huynh vẫn còn ra ngoài à, huynh không ngủ được sao?

Hòn đảo này rất kỳ lạ, không biết ban đêm sẽ có nguy hiểm gì, đương nhiên phải có người canh gác.

Nhưng... Úc Ly trầm mặc nhìn vào mắt nàng. Nàng hỏi như vậy, không phải là đang muốn để hắn ngủ cùng với nàng chứ?

Nhớ tới lúc trước nàng từng nói “Ôm ngủ”, bên tai Úc Ly nóng lên, hắn ho nhẹ một tiếng: “Đêm nay… không được.”

Du Đào có chút ngốc: Hả?

"Trên hòn đảo này có rất nhiều điều bất ổn, nếu chúng ta đều ngủ sẽ rất nguy hiểm. Đợi sau khi chúng ta trở lại môn phái rồi nói.”

Cuối cùng Du Đào cũng hiểu hắn đang nói về điều gì, hắn đang nói về yêu cầu “làm ấm giường” của nàng, hắn cho rằng nàng hỏi hắn không ngủ được là đang hỏi hắn tại sao không ngủ với nàng.

Nháy mắt gương mặt nàng đỏ bừng, ấp úng.

Đầu óc nàng trở nên rối loạn, Du Đào cũng không biết mình đang nói cái gì, nàng ngồi trên giường lẩm bẩm: "Vậy tại sao huynh lại làm một chiếc giường lớn như vậy?"

Thiếu niên im lặng một lúc sau đó thành thật nói: “Đêm muội trở về từ Tàng Thư Các, muội đã nắm tay ta lăn lộn trên giường.”T🆈T

Ý là.

Nếu không phải hắn ngăn lại thì ngày hôm sau nàng đã tỉnh dậy từ dưới gầm giường rồi.

Trên mặt đất trong phòng ở trúc đình Hoài Thuỷ được trải bằng thảm mềm, ngã xuống sẽ không sao nhưng nơi này lại không có, ngã xuống không những bị đập đầu mà còn bị dính một thân đầy bùn.

Dư Đào: "..."

Cứu, cứu nàng.

Hình tượng của nàng trước mặt tiểu sư huynh đã không còn gì nữa rồi.

*

Sau khi Du Đào biết được phải canh gác vào ban đêm, nàng nói với Úc Ly nàng sẽ ngủ trước, đến giờ thay ca, Úc Ly gọi nàng dậy để nàng canh gác thay hắn.

Nàng thật sự rất mệt cho nên vừa ngã đầu xuống liền ngủ thiếp đi cho đến tận buổi trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng mở cửa ra liền nhìn thấy thiếu niên đang ôm trường kiếm yên tĩnh ngồi chờ ở cửa.

Thấy nàng đi ra, hắn lãnh đạm nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm cấm chế mắt trận.”

Du Đào ừ một tiếng rồi đi theo phía sau hắn, vừa mới tỉnh dậy cho nên nàng vẫn còn có chút mơ hồ, giọng nói khàn khàn: "Tiểu sư huynh, sao huynh không đánh thức muội dậy?"

"Không cần, chỉ một đêm thôi mà."

Du Đào buồn ngủ ngáp một cái, rõ ràng nàng đã ngủ lâu như vậy rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy rất mệt và buồn ngủ.

"Sư huynh, chúng ta không đi tìm Liên Hoa sư huynh và những người khác sao?”

Úc Ly bình tĩnh nói: "Tối hôm qua bọn họ đã tìm được mắt trận thứ hai, đang tìm cách phá nó. Bây giờ chúng ta đi tìm mắt trận thứ ba.”

Du Đào vừa định hỏi Lưu Li kính không thể truyền tin vậy làm sao hắn có thể biết được, chợt nhớ đến con hắc miêu vẫn luôn ở cùng với Hoa liên sư huynh, sau khi vào cấm chế hải vực nó liền ngủ say không tỉnh lại. Hiện tại cấm chế đã được giải cho nên hẳn là nó đã tỉnh lại rồi nhỉ.

Con hắc miêu này với tiểu sư huynh giống nhau như đúc, cũng mang vòng cổ, nhất định là nó có quan hệ gì đó với tiểu sư huynh, hẳn là thứ gọi là nguyên thần nào đấy.

Một ý nghĩ bất chợt này sinh ra trong đầu nàng.

Nếu tiểu sư huynh và hắc miêu đồng thời xuất hiện dưới hình dạng của một con mèo, vậy có phải nàng sẽ có hai linh sủng đúng không?

! ! !

Gấp đôi lông xù xù, gấp đôi niềm vui!

Hai người cứ như vậy mà tìm kiếm trên hòn đảo, từ ban ngày tìm đến tận đêm khuya, trên đường gặp phải rất nhiều yêu thú, yêu thú cấp bậc cao sẽ do Úc Ly giải quyết, cấp bậc thấp hơn sẽ do Du Đào dùng kiếm chém từ từ.

Úc Ly ở bên cạnh hướng dẫn nàng, dạy nàng một vài chiêu kiếm, điều chỉnh tư thế cầm kiếm và cách vung kiếm cho nàng. Du Đào học theo một cách vô cùng nghiêm túc.

Buổi tối hai người dừng lại nghỉ ngơi, Du Đào nhóm lửa nướng cá và ăn thêm một chút trái cây để lấp đầy bụng.

Nhìn thiếu niên trước mặt đang ăn một cách chậm rãi, động tác tao nhã, Du Đào cắn một miếng cá cười tủm tỉm nghĩ, chẳng trách Hoa Liên sư huynh nói hắn thích ăn cá, mèo đương nhiên là thích cá rồi.

Đêm nay vẫn là Du Đào ngủ còn Úc Ly lại canh gác suốt đêm.

Du Đào cảm thấy như vậy không được: “Tiểu sưu huynh, huynh cũng cần phải ngủ.”

Úc Ly cài cây trâm vào búi tóc, sau đó buông tay ra rồi trả lời: “Chỉ là một hai ngày mà thôi, không sao đâu.”

Du Đào vuốt mái tóc được chải chuốt một cách kỹ càng, lần này hình như không phải là búi tóc kiểu hồ điệp, sờ lên trông hơi giống một con thỏ nhỏ.

Nàng không được khéo tay cho lắm, vừa rồi khi búi tóc nàng không cẩn thận làm gãy cây trâm, là cây trâm bạch mộc.

Có thể do ngâm trong nước quá lâu, gỗ trở nên không còn chắc nữa cho nên chỉ cần dùng một ít lực cũng đã làm cho nó gãy đôi. Nàng cảm thấy rất đau lòng, tuy rằng chỉ là một cây trâm tùy tiện làm ra nhưng nó là do tiểu sư huynh tặng cho nàng đó.

Chương kế tiếp