Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 1: Đúng thế, chúng ta có một đứa con
Khi hoa hồng nở rộ, một buổi tụ họp để thưởng thức hoa hồng được tổ chức trong khu vườn của nhà họ Lý, mời các cô chủ, bà chủ của các gia đình giàu có đến thăm quan.

Bức tường hoa hồng đầy trong khu vườn đẹp đến ngỡ ngàng; rượu sâm panh, món tráng miệng ngon lành cùng khách khứa qua lại.

“Này? Anh có nhìn thấy người phụ nữ đó không? Đứa trẻ cô ta đang bế có đúng là cháu trai trưởng của nhà họ Nghiêm không? Nghiêm Kỷ đó thực sự sắp kết hôn rồi à?” Một cô chủ con nhà giàu A hỏi.

Cô chủ con nhà giàu B nói: “Thực sự là Mộc Trạch Tê! Từ khi tốt nghiệp cấp ba đã không còn gặp cô ta nữa, cô ta đã thật sự bám được vào danh gia vọng tộc nhà họ Nghiêm rồi?”

“Không phải chứ?! Không phải người ta đồn Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ mới là một đôi sao? Hai người bọn họ thường cùng nhau làm việc mà!” Cô chủ con nhà giàu A kinh ngạc nói.

Vài quý cô giàu có tề tựu lại với nhau, nhìn một cô gái trẻ ở phía xa, phong thái đoan trang và dung mạo xuất chúng, đang đứng bên cạnh Phương Dung Hoa, bà chủ nhà họ Nghiêm mà thì thầm bàn luận.

Nhà họ Nghiêm là một nhà dòng dõi tri thức có quyền thế hơn người, nhà họ Nghiêm từ sớm đã gia nhập quân đội, còn tham gia bảo vệ an ninh quốc gia, là một đại công thần. Gia phong, cách hành xử nghiêm khắc, sau này bố của Nghiêm Kỷ vào giới kinh doanh mới dần được thiên hạ để mắt tới.

Nghiêm Kỷ không chỉ có gia cảnh tốt mà còn có ngoại hình đẹp, tính tình điềm đạm. Khi còn là học sinh, anh luôn là phong cảnh đẹp đẽ và nổi bật nhất trường, thành tích xuất sắc, tính cách ôn hoà, bất kể là bạn học và thầy cô đều đánh giá anh rất cao.

Một Nghiêm Kỷ xuất sắc và đẹp trai như vậy lại muốn kết hôn với Mộc Trạch Tê khét tiếng là giả tạo và trà xanh?!

“Hứ! Một kẻ thứ ba thăng hạng thành công.” Lý Vi mang theo vẻ khinh thường, chua ngoa nói.

Sau khi nghe lời này, những quý cô giàu có nhanh chóng kéo Lý Vi, nhỏ giọng hỏi: “Lý Vi, cô biết sự thật sao? Mau nói đi! Nhanh lên!”

“Lúc còn ở trường trung học tôi học cùng lớp với Mộc Trạch Tê. Cô ta xuất thân từ một gia đình nhỏ, nhưng lại luôn được đối xử như cô chủ. Thành tích tốt, vẻ ngoài cũng ổn, luôn mang dáng vẻ thuần khiết, xinh xắn, được học múa và luyện nhạc cụ, còn biết dịu dàng chăm sóc. Nghe nói mẹ cô ta bồi dưỡng cô ta như một công chúa vì muốn bám víu vào gia đình giàu có! Làm người thứ ba của người khác!”

Những cô chủ con gia đình giàu có này đều nhốn nháo, bố của bọn họ ở bên ngoài ít nhiều cũng có một vài người, nên ngay lập tức đương nhiên cũng khinh thường và chán ghét một người phụ nữ như vậy.

Không khỏi quay đầu lại nhìn Mộc Trạch Tê, xem rốt cuộc cô có bản lĩnh thế nào mà cuối cùng có thể được gả vào nhà họ Nghiêm. Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy dáng dài, thẳng màu đen với cổ chữ V đơn giản, hoàn toàn tôn lên được dáng người mảnh mai và những đường cong uyển chuyển của cô. Khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, dáng vẻ và nhất cử nhất động đều điềm tĩnh và thanh tao.

Nếu không biết còn thực sự nghĩ cô là một cô chủ nhà giàu đoan trang và cao quý, nào trông giống như một hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ người khác.

“Kể từ khi tốt nghiệp cấp ba thì đã không còn tin tức gì về cô ta nữa. Tôi nghe nói trước đây ngay cả khi không danh không phận cô ta đã luôn dây dưa với Nghiêm Kỷ, còn sống với nhau trước khi kết hôn! Nghiêm Kỷ chỉ có thể bao nuôi cô ta ở bên ngoài. Sau này Mộc Trạch Tê đó tính kế, cái bụng cũng rất biết tranh giành, dựa vào việc sinh ra đứa cháu cho nhà họ Nghiêm mà cuối cùng cũng đã được vào nhà cũ của nhà họ Nghiêm.” Lý Vi đã sắp ganh tỵ đến mức không chịu nổi rồi, nếu như ngay từ đầu cô ta mặt dày một chút, có phải người gả cho Nghiêm Kỷ đã là cô ta rồi không.

Cô chủ con nhà giàu A giễu cợt nói: “Không biết sau này có danh phận hay không nữa.” Đa số nhà giàu chỉ cho sinh con cái, chứ không cho có danh phận.

Lý Vi cười đáp: “Nhưng mà Mộc Trạch Tê này cũng có thể xem là khá khiêm tốn. Cho dù là trước đây đi theo Nghiêm Kỷ, hay là sau khi vào nhà cũ của nhà họ Nghiêm, cô ta cũng chưa từng ra ngoài, cũng không hề rêu rao um xùm.”

“Có lẽ Nghiêm Kỷ chê cô ta làm mất mặt. Nếu không cũng đã không đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra và không thể che giấu được nữa mới cho cô ta ra ngoài. Cô ta thực sự có bản lĩnh đấy, dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ của mình mà đeo bám được vào nhà họ Nghiêm.”

Những ánh mắt dò xét của các cô chủ nhà giàu hận chỉ mong sao có thể đâm thủng vài lỗ trên người Mộc Trạch Tê.

Sau khi Mộc Trạch Tê xin phép Phương Dung Hoa đi nghỉ, đột nhiên đi về phía Lý Vi, nở một nụ cười hào phóng: “Bạn học Lý Vi. Đã lâu không gặp.”

Nhóm người đã lập tức bị cái gọi là hào phóng to lớn của cô làm cho có chút chột dạ, các cô chủ con nhà giàu tụ họp lại với nhau, tự cho nhóm của mình thêm sự tự tin. Lý Vi ưỡn thẳng ngực và lên tiếng lấy khí thế cho mình: “Thế nào?”

Lý Vi thực sự rất phục tâm lý của Mộc Trạch Tê, cô nhất định là đã nghe thấy những lời bọn họ nói rồi nhưng lại không hề có chút phản ứng nào, còn tươi cười chào hỏi cô ta. Quả nhiên tâm lý của những người có thể leo bám được đến Nghiêm Kỷ phải nằm ngoài sức tưởng tượng.

Mộc Trạch Tê đã nghe thấy toàn bộ những lời bàn tán của bọn họ, cô không tức giận, bởi vì những lời các cô gái giàu có này nói không hoàn toàn đúng, cũng không hoàn toàn sai.

Mộc Trạch Tê biết rằng mình thực sự đã làm rất nhiều điều ngu ngốc và sai trái. Một là cô đã từng thực sự tốn rất nhiều tâm tư để bám vào Nghiêm Kỷ, để được gả vào nhà họ Nghiêm, hai là vì Nghiêm Kỷ mà ghen tị với Lâm Thi Vũ, làm rất nhiều điều xấu với cô ấy.

Mộc Trạch Tê nhớ người bạn đã xuyên sách đến đây, cũng là bạn duy nhất của mình, La Nam Nam. Cô ấy đã nói rằng thế giới này chỉ là một câu chuyện trong sách, Nghiêm Kỷ là một nam chính nghiêm túc và ôn hòa, Lâm Thi Vũ là một nữ chính ngọt ngào và liều lĩnh nhưng kiên cường; một câu chuyện đẹp mà cả hai bọn họ cùng nhau phát triển từ trường học đến nơi làm việc. Còn Mộc Trạch Tê là một nữ phụ độc ác, thời còn đi học mơ mộng hảo huyền muốn đeo bám vào nam chính, làm rất nhiều chuyện độc ác với nữ chính, cuối cùng mọi chuyện bị bại lộ, cô bị nữ chính tát vào mặt, bị tất cả mọi người ghét bỏ.

Một câu chuyện ly kỳ như vậy nhưng Mộc Trạch Tê tin. Bởi vì những việc làm xấu xa của mình đều đã từng bước bị vạch trần, bị tát vào mặt, tất cả những điều này đều đã linh nghiệm.

Trước kia, Mộc Trạch Tê đột nhiên tỉnh ngộ và từng bước thay đổi để tốt hơn, muốn trở thành một người mới. Mạch truyện vẫn diễn ra, cô vẫn bị tát vào mặt nhưng nam chính Nghiêm Kỷ thì lại khác.

Nghiêm Kỷ không ở bên Lâm Thi Vũ; anh lại dây dưa với cô đến mức không thể tách rời, thậm chí bây giờ con có cả con với nhau.

Nghiêm Kỷ đang kiểm soát cô... còn cô thì không nơi nương tựa. Còn La Nam Nam, người đối xử tốt với cô nhất, lại biết rõ tình tiết của câu chuyện, đã biến mất, không chút tin tức. Mộc Trạch Tê cấp bách muốn tìm được La Nam Nam, dùng những lời cô ấy đã dạy cô để nói với cô ấy rằng nam chính sụp đổ rồi! Cứu cô với!

Lý Vi liếc mắt nhìn Mộc Trạch Tê, cô vẫn giống như khi còn học cấp ba, thật sự không thay đổi chút nào, hoa hồng trong khắp khu vườn cũng không đẹp bằng khuôn mặt của cô.

“Lý Vi, cậu còn nhớ La Nam Nam không?” Mộc Trạch Tê thấp giọng hỏi.

“La Nam Nam? La Nam Nam nào?”

Sắc mặt Mộc Trạch Tê tái nhợt, cô thận trọng nói: “Cậu có thể giúp tôi vào trong nhóm hỏi xem ai có tin tức gì về La Nam Nam không?”

“Có thể. Mộc Trạch Tê, tôi nói này, trong mấy năm qua cậu đã đi đâu vậy? Đã làm bà chủ nhà họ Nghiêm sao còn sợ đầu sợ đuôi như vậy? Thế nào? Không đủ năng lực trèo nhà cao cửa rộng nên té đau?”

Mộc Trạch Tê cười gượng, Nhìn cô trông có vẻ rất cảnh giác chung quanh, vốn định nói thêm đôi lời nhưng cũng chỉ có thể im miệng. Gật đầu chào với Lý Vi và mọi người rồi rời đi.

Vẻ mặt Lý Vi đầy dấu chấm hỏi, cô ta thấy Mộc Trạch Tê khôi phục dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô. Lúc đang giúp cô tìm người thì chợt nghĩ tới có người lớn tiếng thông báo chuyện Mộc Trạch Tê chưa kết hôn đã có con trong nhóm trò chuyện.

Cục thịt nhỏ trong lòng ngực Phương Dung Hoa bỗng nhiên kêu ê a, cái tay nhỏ kia quơ quơ muốn với tới Lý Vi, hoá ra là chú ý đến di động của Lý Vi, kêu nháo muốn lấy.

Phương Dung Hoa thấy cháu mình thích nên nói với Lý Vi: “Tiểu Vi, thằng cháu nhà cô Nghiêm Mẫn thích di động này của cháu, không biết cháu có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích không. Cô vừa lúc có món trang sức mới nhất mà cháu thích, rất hợp với người trẻ tuổi các cháu, vì không hợp với khuynh hướng thẩm mỹ của con dâu cô nên tặng cháu vậy.”

Lý Vi nghe được từ quan trọng, con dâu? Mộc Trạch Tê gả vô nhà họ Nghiêm thật sao? Trong chớp mắt Lý Vi cảm giác cay đắng đan xen. Lúc trước khi thích Nghiêm Kỷ vì không tạo được thiện cảm với Nghiêm Kỷ nên tìm mọi cách vớt vát, không ít lần lấy lòng Phương Dung Hoa. Việc nhỏ như thế này đương nhiên cô ta sẵn lòng rồi.

Mộc Trạch Tê ở bên cạnh cảm thấy căng thẳng trong lòng, cô cho rằng hành vi thích đồ vật dù là cướp đoạt cũng phải lấy bằng được sẽ ảnh hưởng không tốt đến phát triển đối với Nghiêm Mẫn, con cô. Nhưng cô không lên tiếng được, cô cần một chiếc di động không bị theo dõi từ xa.

Điện thoại di động của Mộc Trạch Tê reo lên báo có nhận tin nhắn: [Chồng: Anh sắp về rồi.]

Đúng lúc này bác Trần - quản gia riêng của Nghiêm Kỷ ở nhà họ Nghiêm đi tới, hơi khom lưng nói khẽ: “Mợ chủ, hôm nay cậu chủ sẽ trở về sớm, mợ nên chuẩn bị về nhà.”

Mộc Trạch Tê đành ôm con trai, xin phép Phương Dung Hoa đi về trước. Trước khi đi Mộc Trạch Tê nghe thấy Lý Vi nói móc: “Không biết có làm nổi bà chủ gia tộc dòng dõi tri thức giàu có không đây?”

Trên đường về nhà cũ nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê ôm con trai ngồi trong xe hơi xa hoa thoải mái. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe mà dâng lên cảm giác xúc động. Cô nhớ La Nam Nam nói đến vài câu chuyện tiểu thuyết có nội dung quen thuốc trong thế giới của bọn họ.

Thường là vào tình huống này, nữ chính sẽ vô cùng mạnh mẽ đập gáy khiến tài xế hôn mê rồi ôm con chạy. Tiếp đó nữ chính cao chạy xa bay cùng nam phụ thích mình, khiến nam chính theo đuổi vợ, bắt đầu tình tiết anh theo em trốn.

Mộc Trạch Tê lắc đầu nhìn liếc mắt nhìn bác Trần lái xe vững vàng và nghiêm túc, bác Trần đã lớn tuổi sẽ không chịu được một cú đập. Mà bản thân cô cũng không có nam phụ để dẫn cô đi, dù sao chính cô là nữ phụ chuyên làm điều ác khiến người ta ghét. Vả lại cô nào dám đưa cháu nhà họ Nghiêm đi, chưa được hai cây số đã bị tóm rồi.

Nghiêm Kỷ đối với cô cũng không có chút thương tiếc, thậm chí còn hơi hung dữ. Nếu là cô lại trốn không biết anh lại tra tấn cô thế nào nữa. Nghĩ đến ‘món đồ chơi’ ở ngăn tủ trong phòng, Mộc Trạch Tê chỉ có thể dẹp bỏ ảo tưởng này.

“Nam Nam… rốt cuộc cậu đang ở đâu…”

Tay của cục thịt nhỏ ốp điện thoại di động trang trí lấp lánh, ngửa khuôn mặt nhỏ, ê ê a a gọi mẹ nhìn xem. Mộc Trạch Tê cúi đầu, thì ra trang trí hình mặt trời giống mặt dây chuyền trên cổ cô.

Mộc Trạch Tê vỗ mông nhỏ con mình: “Thì ra tưởng là đồ của mẹ nên mới lấy của dì Lý Vi sao? Mẹ cảm ơn con nhé, nhưng làm vậy là không đúng, về sau không được làm như vậy nữa.”

Sau đó đưa mặt kề sát khuôn mặt nhỏ của bé cưng, nói khẽ: “Đừng trở nên giống bố con, không tốt đâu, mẹ cũng không thích.”

Cục thịt nhỏ nghe không hiểu, chỉ biết sờ mặt mẹ mình cười hihi.

-------------------------------------

Cửa phòng cách âm vô cùng tốt bây giờ đang mở ra một cái khe lớn. Mộc Trạch Tê nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian người đàn ông trở về.

Bé cưng chui rúc ở trong ngực bú sữa mẹ, làm loạn. Mộc Trạch Tê vừa dỗ bé vừa nôn nóng chờ trả lời.

Giao diện nhắn tin hiện ra lần nữa: [La Nam Nam nào vậy?] [Lý Vi cậu sao thế? Sao hôm nay nói chuyện quái đản vậy?] [Không phải Nghiêm Kỷ là người học giỏi nhất sao?]

Mộc Trạch Tê vô cùng nôn nóng, sắp sụp đổ. Cô dùng thông tin Lý Vi lân la dò hỏi cách liên lạc với La Nam Nam, nhưng tại sao không có ai nhớ tới cô ấy? Cho dù bạn học có trí nhớ tốt cũng không nhớ rõ.

Rốt cuộc là bản thân đang nằm mơ hay Nam Nam gặp vấn đề gì?

Bước chân vang lên cùng với tiếng giày da giẫm sàn nhà ngoài hành lang, Mộc Trạch Tê sợ hãi nhìn về cửa phòng đang mở, nhìn chằm chằm hành lang dài. “Lạch cạch, lạch cạch” trên hành lang vang lên tiếng giày da giẫm sàn nhà càng lúc càng gần, mỗi một bước như là đánh vào trong lòng đang lo lắng của Mộc Trạch Tê.

Cô run tay nhanh chóng bấm xóa khung trò chuyện trên màn hình.

Bé cưng còn nằm trên khuỷu tay trong lòng mẹ bú sữa. Miệng nhỏ ngậm một bên, một cái tay khác còn xoa ngực mẹ bên kia, hai bên đều muốn chiếm, vô cùng ngang ngược.

Điện thoại di động hơi nóng một chút, có thể sẽ bị phát hiện đã sử dụng.

“Cục cưng, giúp mẹ.” Mộc Trạch Tê dời đi cái tay múp đang đặt ở ngực bên kia, vừa cầm điện thoại di động vừa bắt lấy tay múp, cố gắng làm thằng bé cầm được.

“Giúp mẹ.” Mộc Trạch Tê dỗ nhẹ, cái tay múp kia mở ra năm ngón tay cầm chặt di động.

Lúc Nghiêm Kỷ đẩy cửa vào, thấy Mộc Trạch Tê đang ngồi ôm con trên giường cho bú. Quần áo mở rộng ra, lộ ra phần vai trắng nõn. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào làm mặt nghiêng xinh đẹp của cô ẩn vào bóng tối, da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Mộc Trạch Tê nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn người đàn ông. Vóc dáng Nghiêm Kỷ cao gầy, mặc tây trang được thiết kế khéo léo càng phác họa ra biểu cảm lạnh lùng của anh. Trên mắt kính phản chiếu ra tia sáng lạnh lẽo che đậy ánh mắt anh, chỉ có thể thấy được chiếc mũi cao thẳng và môi mỏng mím chặt. Trong lúc nhất thời Mộc Trạch Tê không nhìn được cảm xúc trên khuôn mặt anh

Đôi chân dài của Nghiêm Kỷ bước tới gần kèm theo cảm giác áp bách khiến người khó thở…
Chương kế tiếp