Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 14: Đêm đầu tiên (H) Tư thế nữ ngồi trên ma sát huyệt nhỏ, ôm eo làm
Hai tay Nghiêm Kỷ, một tay vừa vuốt ve đùa bỡn bầu ngực, một tay trơn tru luồn qua váy, vén quần lót cô lên. Cách lớp quần lót mỏng manh, ngón tay thon dài không ngừng cọ xát, kéo khe nhỏ hẹp ướt át kia ra.

Cơ thể mềm nhũn của Mộc Trạch Tê không ngừng run rẩy. Cô ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng mà.”

Nghiêm Kỷ không để ý, vẫn không ngừng động tác.

Mộc Trạch Tê say rượu, cả người vốn tê dại mềm nhũn, bây giờ lại bị Nghiêm Kỷ âu yếm gợi tình như vậy, anh lướt đến đâu là cô cảm thấy tê dại đến đấy. Cô khẽ rên, bụng dưới đột nhiên nóng lên, chỉ trong chốc lát mà quần lót đã ướt nhẹp.

Nghiêm Kỷ tóm cái ghế gần đó, ném Mộc Trạch Tê ngồi lên ghế rồi tách hai chân cô ra. Dâm thủy trong suốt thấm vào quần lót, có thể thấy mơ hồ hình dạng của hoa huyệt.

Nghiêm Kỷ muốn tự tay cởi quần lót nhưng lại bị Mộc Trạch Tê giữ lại, cô lắc đầu từ chối, cơ thể rụt vào lưng ghế dựa.

“Buông tay, không được cử động.”

Mộc Trạch Tê vốn luôn sợ hãi Nghiêm Kỷ, từ trong tiềm thức, cô đã e ngại anh, bây giờ cô càng không đủ dũng khí để từ chối, mà cũng chẳng dám động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Nghiêm Kỷ tụt quần lót của mình xuống.

Sau khi quần lót được cởi, huyệt nhỏ mềm mịn non nớt lộ ra. Hình dạng xinh xẻo trơn nhẵn, cánh hoa căng tràn nở rộ, khe nhỏ ở phía dưới càng mịn màng hơn nữa.

Đây là lúc Nghiêm Kỷ thật sự nhìn kĩ huyệt nhỏ của Mộc Trạch Tê. Cơ thể Mộc Trạch Tê mềm mại trắng trẻo, khe nhỏ chật hẹp kia cũng non mềm căng mọng, chẳng khác nào đóa hoa e ấp trong nụ đợi ngày nở bừng.

Nghiêm Kỷ bất giác liếm môi, muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.

Anh để đôi chân trắng trẻo của Mộc Trạch Tê vắt lên hai tay vịn của ghế, khiến cơ thể cô phơi bày trước mắt anh. Dưới ánh đèn sáng trưng, dáng vẻ cắn môi khóc nức nở của cô được ánh sáng bao phủ, da thịt trơn láng như được phủ một tầng sương trắng.

Nghiêm Kỷ thầm than trong lòng, cuối cùng mình có thể ăn miếng bánh trắng mịn này rồi.

Ngón tay thon dài vươn ra, sờ mó khe hẹp căng mịn mềm mại của Mộc Trạch Tê. Kế tiếp, anh duỗi ngón tay đẩy nụ hoa, đóa hoa nhỏ xinh tuyệt đẹp cứ thế nở rộ ngay trước mắt anh.

Cánh hoa mềm mại đã sớm ướt đẫm vì vừa bị trêu chọc trước đó; huyệt nhỏ chảy dâm thủy, giống như mật hoa thơm ngát ngọt ngào thấm ra từ phần nhụy.

Đẹp thật đấy, lại còn ngọt nữa.

Dưới ánh mắt nóng rực của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng vươn tay che lại huyệt nhỏ của mình. Đang xem cảnh đẹp lại bị bàn tay trắng như ngọc ngăn cản, Nghiêm Kỷ hơi cau mày nhìn Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê nước mắt lưng tròng rúc vào ghế sofa, hai chân bị ép tách ra vắt lên hai bên tay vịn, kiên quyết che chở chút “riêng tư” cuối cùng trên cơ thể mình.

Nghiêm Kỷ đột nhiên nhớ lại, Mộc Trạch Tê giống như hồi nhỏ, dù bị ức hiếp chỉ dám rơi nước mắt chứ không dám kêu khóc. Ví như bây giờ, rõ ràng cô không muốn nhưng cùng lắm chỉ dám đưa tay che lại nơi riêng tư nhất trên người mình.

Trông cô tội nghiệp như vậy, Nghiêm Kỷ càng nảy sinh ý muốn chà đạp cô, anh thích làm cho Mộc Trạch Tê khóc.

Nghiêm Kỷ biết mình vốn là trai hư.

Anh dọa cô: “Không chỉ muốn ngắm mà còn muốn sờ, muốn liếm, muốn cắm vào. Buông tay ra.”

Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tê lên chiếc giường mềm mại, để cô ngồi lên côn thịt của anh, để cô tự cọ xát. Cánh hoa non mềm dán vào côn thịt cứng ngắc, cộng với sự va chạm ướt át, cọ khiến âm đế nhạy cảm trở nên tê dại ngứa ngáy.

Nghiêm Kỷ vuốt ve đùa bỡn hai bầu ngực của cô, để cô tự mình chuyển động.

Mộc Trạch Tê chỉ cố gắng một chút đã mềm cả người, cơ thể cô run rẩy: “Không...”

“Đợi tôi động là côn thịt sẽ đâm thẳng vào huyệt nhỏ của cậu đấy.”

Mộc Trạch Tê đành phải nghe lời, đong đưa eo mông, chủ động cọ xát côn thịt dưới thân mình. Côn thịt nóng hổi cứng rắn sắp sửa hòa tan đóa hoa mềm mịn, cánh hoa non nớt có thể cảm nhận rõ gân xanh đang nổi dày đặc trên thân dương vật kia.

Hai bộ phận cọ xát nhau, khoái cảm lập tức như điện xẹt qua cơ thể hai người. Nghiêm Kỷ ngửa đầu thở hổn hển, cổ họng không ngừng phát ra hơi thở thỏa mãn. Mộc Trạch Tê lại không ngừng run rẩy, khẽ ngâm nga.

Cô không dám ngừng, ra sức cọ xát côn thịt của ai kia, mệt đến độ mồ hôi đầy người, cơn say đã qua đi...

Mộc Trạch Tê lập tức lấy lại tinh thần. Thấy mình dang chân ngồi trên người Nghiêm Kỷ, ngay dưới vùng kín nhạy cảm lại là vật thể hình trụ nóng hổi cứng ngắc...

Cô dừng lại, kinh ngạc đến mức nói không nên lời: “Tớ...”

Nghiêm Kỷ vốn thấy Mộc Trạch Tê say đến mơ màng, tuy anh muốn làm cô, làm thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Anh thầm nghĩ, mình ma sát một lúc rồi bắn là xong, nhưng không ngờ giữa chừng cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh quá hiểu Mộc Trạch Tê, lập tức thay đổi ý định. Anh muốn làm cô.

Nghiêm Kỷ co người, khuôn mặt anh tuấn đổ mồ hôi, cộng thêm hơi thở hổn hển, đáng thương như vừa bị chà đạp, giọng nói khàn khàn như đang nghẹn ngào: “Cậu tỉnh rồi? Cậu không tỉnh lại mà cọ tiếp, tôi sẽ điên mất.” Lại còn nói một tràng lập lờ nước đôi.

Anh học theo dáng vẻ của cô, trong chốc lát đã biến mình thành người bị hại.

Mộc Trạch Tê tỉnh táo lại, thấy mình dạng chân ngồi ngang hông Nghiêm Kỷ, thấy đôi môi tái nhợt ngày thường của anh đỏ đến lạ thường, hơn nữa chỗ cổ áo sơ mi anh còn có dấu răng khá rõ.

Nhớ lại việc mình chủ động cắn Nghiêm Kỷ, trong đầu cô đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng cô lại không xâu chuỗi được. Nghe Nghiêm Kỷ nói vậy, cộng thêm trước giờ ai mới là người sống chết quấn lấy Nghiêm Kỷ, đương nhiên cô sẽ cảm thấy mình say quá nên nổi cơn điên.

Chuyện này còn kinh khủng hơn nhổ râu hùm, Mộc Trạch Tê sợ tới mức run lẩy bẩy: “Xin lỗi... Nghiêm Kỷ, tớ...” Cô sợ đến độ chuẩn bị xuống khỏi người Nghiêm Kỷ.

Khi Mộc Trạch Tê nâng mông lên, cô nhìn thấy dâm dịch chảy ra từ huyệt nhỏ của mình và dịch trong suốt chảy ra từ quy đầu Nghiêm Kỷ trộn lẫn vào với nhau. Theo động tác nâng người lên của cô, giữa nơi ấy của hai người bị kéo ta một sợi tơ nhỏ.

Cô bị hình ảnh dâm đãng như vậy làm cho xấu hổ đến không biết nên làm thế nào.

Nghiêm Kỷ đè mông nhỏ kia lại, Mộc Trạch Tê bỗng chốc lại ngã ngồi xuống trên côn thịt, hai người không nhịn được cùng phát ra một tiếng kêu rên. Tay Nghiêm Kỷ đè lên vòng eo Mộc Trạch Tê, gân xanh trên bàn tay trắng nõn nổi lên cực kỳ dâm dục: “Không làm tiếp nữa hả?”

Mộc Trạch Tê sợ ngây người, cô vỗ nhẹ vào đầu còn đang mơ màng. Sao lại thế này? Hai người bọn họ? Nam chính và nữ phụ không thể có kết quả được đâu.

Nghiêm Kỷ cầm bàn tay nhỏ non mềm của Mộc Trạch Tê nắm lấy nơi thô dài của mình nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở dồn dập: “Tôi bị cậu cọ đến mức cứng lên rồi, không nhịn được nữa, tôi đau quá.”

Côn thịt trong tay nóng đến kinh người, theo động tác vuốt ve, lòng bàn tay non mềm của cô có thể cảm thấy được bắp thịt sôi sục, vô cùng cứng rắn. Mộc Trạch Tê xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Như vậy chắc chắn là rất đau.

Nghiêm Kỷ nhìn phản ứng của Mộc Trạch Tê, đợi xem cô sẽ trả lời như thế nào.

“Nghiêm Kỷ… tớ… chúng ta không thể như vậy.”

Mình không nên hỏi Mộc Trạch Tê. Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ ở trong hoàn cảnh lúng túng như vậy, dương vật của anh vừa cứng vừa sưng, một loại co rút đau đớn từ dương vật lan ra dọc theo bụng dưới.

Bây giờ cuối cùng Nghiêm Kỷ đã biết cái gì gọi là cứng đến phát đau. Lúc này ở trong đầu Nghiêm Kỷ chỉ muốn cắm vào trong huyệt nhỏ mềm mại ướt át kia để dập lửa.

Nghiêm Kỷ không phải loại người sẽ để mình phải chịu ấm ức, nếu đã đạt được mục đích vậy thì cũng có thể ăn rồi.

Anh đột nhiên xoay người đè Mộc Trạch Tê ở dưới thân, để toàn bộ côn thịt dựng đứng trước khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê: “Tình huống như bây giờ, chỉ có cắm vào bên trong cậu mới có thể giảm bớt, làm tiếp đi.”

Côn thịt thô dài đỏ bừng nghênh ngang đứng thẳng trước mặt, gân xanh ở trên thân nổi lên, hung hãn mà nhảy lên một cái. Theo từng nhịp đập, dòng nước trong suốt ở trên đầu dương vật hơi rỉ ra, dữ tợn mà dâm đãng.

Mộc Trạch Tê bị cự vật như vậy dọa cho sợ hãi. Cái thứ như vậy mà đi vào trong thân thể thì không biết cô sẽ thế nào. Mộc Trạch Tê co rúm lại, lùi về phía sau run giọng nói: “Nghiêm Kỷ… chúng ta đều uống say… đừng xúc động!”

Nghiêm Kỷ hừ lạnh một tiếng, biết ngay cô gái nhỏ Mộc Trạch Tê này sẽ bạc tình bội nghĩa như vậy, trêu chọc mình xong liền bỏ trốn, châm lửa rồi chạy mất.

Anh túm chặt cổ chân trắng nõn đang không ngừng lùi về sau của Mộc Trạch Tê, kéo thật mạnh về phía mình. “A!” Nháy mắt Mộc Trạch Tê đã bị túm trở về, côn thịt thô cứng kia đặt ở giữa hai chân cô.

Nghiêm Kỷ dễ dàng áp thân thể mềm mại và đôi chân dài trắng nõn của Mộc Trạch Tê vào ngực mình, lộ ra huyệt nhỏ đang chảy nước kia. Anh đỡ côn thịt, rướn người về phía trước.

Mộc Trạch Tê cảm nhận được khí thế của côn thịt hung hãn thô to kia, khi cọ khi chọc vào cửa huyệt của mình, ngo ngoe rục rịch.

Mộc Trạch Tê vô cùng kinh ngạc, duỗi tay chống lên ngực Nghiêm Kỷ ngăn cản anh, nức nở cầu xin: “Không thể! Nghiêm Kỷ không thể! Đừng mà!” Mộc Trạch Tê kinh hoảng không thôi, lần này có lẽ mình và Nghiêm Kỷ đều vì rượu mà phải ăn trái cấm sớm rồi.

Cô duỗi hai chân, lấy tay đẩy Nghiêm Kỷ ra.

Nghiêm Kỷ ngoảnh mặt làm ngơ. Anh không quan tâm Mộc Trạch Tê giãy giụa, đôi tay bóp chặt eo cô rồi chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể cô. Quy đầu to lớn mạnh mẽ phá vỡ cửa huyệt nhỏ hẹp, hung hăng đẩy vào.

Bên trong huyệt nhỏ hẹp chặt hẹp đột nhiên bị phá vỡ, cơn đau buốt xé toạc cơ thể Mộc Trạch Tê.

“Đau quá đi…” Mộc Trạch Tê nắm chặt áo sơ mi trắng của Nghiêm Kỷ, lông mày của cô vì đau đớn mà nhíu chặt lại. Đôi chân đang giang rộng lại vì cảm giác đau đớn và tê dại khi bị xâm chiếm mà căng chặt run lên không ngừng.

Vì cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng nên huyệt nhỏ cũng co chặt theo, kẹp côn thịt vừa đau lại vừa sướng, kẹp cho Nghiêm Kỷ nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Nghe tiếng Mộc Trạch Tê kêu lên vì đau đớn, Nghiêm Kỷ chỉ có thể tạm dừng lại. Trên người anh đầm đìa mồ hôi, trầm giọng thở gấp gáp.

Tuy Nghiêm Kỷ đã xem rất nhiều AV, nhưng đây là lần đầu tiên, lại bị tình dục xông lên đầu. Chớp mắt anh đã quên mất Mộc Trạch Tê quá nhỏ, mà anh lại không dùng ngón tay khuếch trương huyệt nhỏ. Nhưng mà chỉ vừa vào được cái quy đầu mà đã phải rút ra sao?

Huyệt nhỏ ướt dầm dề kia cứ như vậy hút chặt quy đầu, sung sướng đến mức xương sống tê dại. Mới chỉ vào một phần quy đầu đã sướng như vậy rồi, vậy thì toàn bộ đi vào huyệt nhỏ kia thì sẽ tuyệt vời đến mức nào đây?

Nghiêm Kỷ nhấp nhấp môi mỏng, không làm được, anh không thể làm được chuyện rút ra ngoài. Tóm lại, chỉ có thể tiếp tục làm mà thôi.

“Thả lỏng thân thể, đừng căng chặt người như vậy, để tôi đi vào sẽ không đau nữa.” Anh cúi người xuống nhẹ giọng dỗ dành Mộc Trạch Tê, vừa hôn lên chiếc cổ non mềm của cô, bàn tay to lại vừa xoa bóp ngực cô để cho cô ướt hơn một chút, giảm bớt nỗi đau khi phá thân của Mộc Trạch Tê.

Một tay Nghiêm Kỷ giữ chặt sau gáy Mộc Trạch Tê, để khuôn mặt nhỏ của cô ngẩng lên, anh hôn sâu nồng nhiệt, eo chậm rãi hạ xuống.

Mộc Trạch Tê bị đau không dám giãy giụa, cảm giác rõ ràng cự vật xâm nhập. Nghiêm Kỷ thật sự tiến vào…

“Ưm…” Mộc Trạch Tê sợ hãi trừng lớn mắt, lại bị bịt kín cái miệng nhỏ, chỉ có thể nức nở.

Cửa huyệt chưa từng được khai phá, xoắn chặt mị thịt cố gắng chống cự nhưng lại không chống lại được côn thịt cứng rắn, chỉ có thể chậm rãi chấp nhận, chầm chậm bao lấy côn thịt.

“A!” Mộc Trạch Tê rên rỉ ra tiếng, ngón chân trắng nõn cuộn tròn. Cô có thể cảm giác được nhịp đập thình thịch của côn thịt cứng nóng trong cơ thể mình.

Sau khi Nghiêm Kỷ thực hiện được mới buông môi Mộc Trạch Tê ra. Chặt, chặt quá, kẹp anh vừa sướng vừa đau. Thì ra ở bên trong huyệt nhỏ là cảm giác này, tựa như có vô số giác hút ướt dầm dề quấn lấy hút chặt côn thịt, hút vào từng chút một.

Khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu, xương sống tê dại từng đợt, hơi thở của Nghiêm Kỷ càng dồn dập hơn so với lúc trước. Nghiêm Kỷ muốn va chạm, va chạm thật mạnh, va chạm vào thật sâu bên trong.

Anh nhẹ nhàng rút côn thịt ra, vào lúc chậm rãi cắm vào, quy đầu to lớn phá mở tầng tầng mị thịt, nhẹ nhàng chậm rãi khuếch trương lối vào lần đầu.

Mộc Trạch Tê rưng rưng nước mắt, sợ đau không dám động, thân thể căng cứng mặc cho Nghiêm Kỷ thọc vào rút ra.

Nghiêm Kỷ đè lên cả người Mộc Trạch Tê, chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng mê ly của cô, thân dưới chậm rãi cắm rút, vừa nhìn vừa đâm vào.

Ban đầu vẫn có cảm giác đau, bây giờ có cảm giác tê tê nhẹ nhàng, như thể có dòng điện từ huyệt nhỏ lúc bị thọc vào rút ra dần dần lan tràn khắp cơ thể.

Đó là cảm giác gì? Đây chính là khoái cảm sao? Mộc Trạch Tê chưa từng cảm nhận được. "Ưm… Nghiêm Kỷ...." Cô rên khẽ, bối rối níu chặt áo sơmi đang mở rộng của anh.

"Hửm." Nghiêm Kỷ biết cô sợ hãi, kiên định đáp lại cô một câu.

Trong huyệt nhỏ bắt đầu co rút lại càng trở nên ướt át, dòng nước trơn trượt bao quanh côn thịt đang ma sát khiến côn thịt đưa đẩy càng lúc càng dễ dàng.

Nghiêm Kỷ cảm thấy cơ thể Mộc Trạch Tê không còn căng cứng nữa, mà mềm nhũn ra. Anh đưa tay đan mười ngón tay với cô, hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm: "Bây giờ cảm thấy dễ chịu rồi chứ?"

Nghiêm Kỷ thấy Mộc Trạch Tê đã dần thích ứng liền không nhịn được nữa. Anh kéo chân Mộc Trạch Tê quấn ngang hông mình, nâng hông bắt đầu tăng tốc rút ra đút vào, tận tình đâm rút. Côn thịt nóng hổi ướt đẫm dâm dịch, từng chút đâm vào chỗ sâu.

Côn thịt mạnh mẽ hung hãn liên tục tách mở huyệt nhỏ chật kín, cọ xát mị thịt ướt đẫm mềm mại đầy nếp uốn trong huyệt nhỏ, huyệt nhỏ bị nhét đến đầy tràn.

Lúc đầu cô còn có cảm giác đau đớn, bây giờ bị cắm liên tục, khoái cảm tê dại như dòng điện lan tràn cả người. "Ừm… a… ưm… a… a..." Mộc Trạch Tê nằm trong ngực Nghiêm Kỷ bị đưa đến một nơi xa lạ, thân thể mềm mại bị đâm đến mức run rẩy.

Nghiêm Kỷ ôm eo mềm mại của Mộc Trạch Tê nhẹ nhàng cắm vào, bộ ngực khẽ dao động. Nghiêm Kỷ cúi người ngậm đầu vú trắng trẻo lắc lư trước mắt, mút mát tạo thành tiếng chậc chậc: "Cậu có thích tôi không?"

Mộc Trạch Tê bị khoái cảm bao phủ đột nhiên nghe Nghiêm Kỷ hỏi câu này, trong chớp mắt cảm giác bối rối tràn ngập trong lòng. Lâm Thi Vũ... Nam nữ chính...

Bất chợt Mộc Trạch Tê lại nức nở, cô không biết, bây giờ cô không biết vì sao chuyện lại biến thành thế này: “Tớ không... thích... thích... cậu rút ra đi có được không... chúng ta không thể như thế..."

Không thể? Là không để cho anh đụng vào người sao? Bỗng chốc, trong lòng Nghiêm Kỷ trở nên lạnh lẽo, con ngươi co rút lại.

Anh chậm rãi rút ra, huyệt nhỏ bị căng chặt được thả lỏng. Ngay lúc Mộc Trạch Tê đang cảm thấy may mắn, Nghiêm Kỷ lại thẳng lưng đâm mạnh côn thịt vào sâu trong huyệt nhỏ.

"A! Đừng! Ưm…" Mộc Trạch Tê mới bị phá thân, vừa thích ứng với động tác rút ra đâm vào nhẹ nhàng của Nghiêm Kỷ, bây giờ sao chịu được anh thế này.

Nghiêm Kỷ nâng gương mặt cô lên, thẳng thừng nói: "Không thích cũng phải chịu." Sau đó anh thẳng lưng, vì trừng phạt Mộc Trạch Tê, cũng vì đã nhẫn nại hồi lâu, anh bắt đầu đong đưa eo đâm mạnh vào.

Côn thịt cương cứng đến mức đau đớn đã lâu không đâm vào thật sâu, lúc này vừa nhanh vừa vội đụng vào chỗ sâu nhất. Quy đầu to lớn hình ô chọc mở mị thịt, nặng nề đâm vào rút ra, vội vàng ma sát làm cho huyệt nhỏ co rút run rẩy trào nước.

Khoái cảm sôi sục mà mãnh liệt từ chỗ hai người kết hợp ma sát lan tràn ra.

"Ưm... kỳ lạ quá kỳ lạ quá! Ưm... tớ muốn đi tiểu!" Mộc Trạch Tê hét lên, Nghiêm Kỷ biết cô sắp cao trào nên tăng nhanh tốc độ đâm rút.

Đôi mắt Mộc Trạch Tê đẫm lệ, trong đầu vô cùng trống rỗng. Tay cô nắm chặt chăn, cong người, một lượng lớn mật dịch phun ra.

Trong huyệt cao trào co rút siết chặt côn thịt, côn thịt bị siết lại khiến anh rên lên một tiếng như sắp bắn ra. Cơ bắp anh căng cứng, tế bào toàn thân đều vui sướng.

Anh nâng gương mặt đỏ hồng mê ly của Mộc Trạch Tê lên, hôn lên môi cô. Cuối cùng, sau hơn mấy chục lần mạnh mẽ đâm vào rút ra, anh không nhịn được bắn tinh.

Lúc tinh dịch nóng hổi bắn vào tử cung, Mộc Trạch Tê mới biết Nghiêm Kỷ lại xuất tinh vào trong. Cô đẩy Nghiêm Kỷ ra, cầu khẩn: "Đừng! Đừng cho vào trong, đừng!"

Nghiêm Kỷ hôn lên môi lưỡi cô, phần eo run lên, vừa bắn vừa đẩy vào trong chỗ sâu, rót không thừa một giọt tinh dịch nào vào tử cung của Mộc Trạch Tê.

"Ưm... a..." Mộc Trạch Tê bị tinh dịch nóng hổi sền sệt bắn cho cao trào lần nữa.

Dư vị cao trào còn quẩn quanh hai người, thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Nghiêm Kỷ thở dốc, rút côn thịt ra khỏi huyệt nhỏ.

Thân thể Mộc Trạch Tê run rẩy, tóc mai lộn xộn, mê ly mở miệng thở gấp. Theo côn thịt rút ra, tinh dịch từ huyệt nhỏ chảy ra hòa lẫn vài sợi tơ máu.

Hai tay Nghiêm Kỷ xoa bóp bờ mông tròn ưỡn lên ngạo nghễ của Mộc Trạch Tê, lại xoa dịu bên ngoài huyệt nhỏ mới bị cắm vào, ngón cái đẩy âm môi  ra chọc côn thịt vào lần nữa.

Mộc Trạch Tê còn đang vùi vào chăn nức nở, cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, uốn éo mông muốn bò về phía trước: "Huhu... không phải kết thúc rồi sao?"

Nghiêm Kỷ đè eo cô xuống, côn thịt gạt mở nếp gấp mị thịt chui vào chỗ sâu lần nữa, sau đó lại bắt đầu đong đưa mãnh liệt.

Lần thứ nhất anh chỉ làm hai mươi phút, đương nhiên cảm thấy không vừa lòng, thanh niên vừa trải nghiệm chuyện này sao có thể ngừng lại được. Anh vừa rút ra đâm vào vừa thỏa mãn thở dốc: "Ai nói kết thúc rồi, tớ vẫn chưa bắn đủ đâu."

"Ừm... ưm... a không..." Mộc Trạch Tê níu lấy chăn, miệng rên rỉ yêu kiều.

Đến khi Nghiêm Kỷ đâm mạnh vào trong, huyệt thịt ướt sũng đầy đặn quấn chặt lấy côn thịt, lúc rút ra còn siết chặt kéo ra thịt huyệt non mềm.

"Bây giờ dễ chịu hơn khi nãy chưa?" Nghiêm Kỷ đè eo Mộc Trạch Tê vỗ nhẹ vào huyệt nhỏ, thở dốc: "Huyệt nhỏ quấn chặt tôi không thả giống như đang nói không đủ không đủ, côn thịt vẫn chưa cắm đủ."

Thoải mái, rất thoải mái...

Mộc Trạch Tê bị cắm, ánh mắt hơi tan rã, bị Nghiêm Kỷ đưa vào cơn sóng tình ái...

Cũng bước vào địa Ngục ác ma của Nghiêm Kỷ.
Chương kế tiếp