Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 24:  Có chạy đằng trời VS tình nguyện dỗ dành em Ai ăn ai (H)
Trong phòng của Nghiêm Kỷ, hai người ngồi cạnh bàn trà.

 Nghiêm Kỷ cầm chiếc thìa chậm rãi đút cháo cho Mộc Trạch Tê, còn thổi mấy hơi mới đưa tới bên miệng cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, Mộc Trạch Tê mắt không liếc, miệng không nói, miễn cưỡng húp cháo, anh biết cô đang tức giận.

Cô ăn cháo rất nhanh, dường như có thể ăn ba bát, chỉ là không tình nguyện đến đây.

 Mộc Trạch Tê giận dỗi nhưng vẫn phải ăn. Lần chạy hôm nay có thể so sánh với cuộc thi chạy nước rút một trăm mét, lại bị Nghiêm Kỷ dày vò lâu như vậy, Mộc Trạch Tê thật sự rất đói.

 Cô rất thích món cháo nấm hương với hải sản này, cô cũng chẳng muốn đôi co với Nghiêm Kỷ là cô có tay, có thể tự ăn nữa, anh thích phục vụ vậy cô sẽ theo ý anh, Mộc Trạch Tê cô chỉ muốn ăn no, bổ sung thể lực.

 “Có muốn ăn món gì nữa không? Từng này là được rồi à?” Nghiêm Kỷ đặt thìa xuống, ngón tay thon dài lột vỏ tôm, nhúng ngập súp đút cho Mộc Trạch Tê.

 Mộc Trạch Tê cũng ăn từng miếng một, kiềm chế một lúc vẫn không chịu được liền chế nhạo: “Cậu Nghiêm cũng có lúc biết chăm sóc người khác à.”

 Nghiêm Kỷ không ngừng động tác bóc tôm, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lúc này của Mộc Trạch Tê.

 Cô mặc bộ váy ngủ mà Nghiêm Kỷ thích, chỉ là chiếc váy màu đen đơn giản với vải dệt mềm mại, nhưng cô mặc vào lại vừa quyến rũ vừa đơn thuần. Chiếc váy ngủ làm lộ ra da thịt trắng như tuyết, vẫn còn ngưng đọng hơi nước sau khi tắm, gương mặt vô cùng tuyệt đẹp.

 Như ẩn như hiện nửa vòng cung của bộ ngực sữa, vẫn còn sót lại dấu hôn từ lần ân ái trên xe, tất cả đều do anh để lại. Dáng vẻ như bị chà đạp khiến khí thế vừa dâng lên của Mộc Trạch Tê có thêm vài nét đáng thương.

 Trong lòng Nghiêm Kỷ rất thỏa mãn, Mộc Trạch Tê là người phụ nữ của mình.

 Nghiêm Kỷ muốn đè cô dưới thân mình, làm đến khi cô khóc lóc cầu xin. Anh càng muốn đặt cô trong lòng, can tâm tình nguyện dỗ dành. Cô bị làm nên chắc chắn sẽ rất đau và chịu khổ, dỗ dành cô là được.

 Nghiêm Kỷ lột vỏ tôm đưa tới miệng Mộc Trạch Tê: “Lúc làm tình sướng đến mức khóc lóc gọi anh Nghiêm, bây giờ lại gọi cậu Nghiêm sao?”

 Nhắc tới chuyện này thì Mộc Trạch Tê lại nghẹn ngào, rốt cuộc là ai bắt ép cô phải gọi chứ, cô lắc đầu không cho anh đút: “Tớ muốn về nhà.”

 “Xem ra cậu đã no rồi, chúng ta tiếp tục.” Nghiêm Kỷ không quan tâm, anh lau tay xong liền đứng dậy bế Mộc Trạch Tê đi về phía giường. Mộc Trạch Tê nhìn thấy chiếc giường liền biết anh muốn làm gì, chân bắt đầu run rẩy, cô không muốn, la hét bên vai Nghiêm Kỷ.

 Nghiêm Kỷ mặc cho cô làm loạn, nới lỏng tay, giả vờ buông tay để hù dọa cô.

Tay lắc lư dọa Mộc Trạch Tê ôm chặt lấy Nghiêm Kỷ, anh rất cao, nếu rơi xuống thì có thể sẽ bị tàn tật. Mộc Trạch Tê lại khóc lóc trách bản thân không biết phản kháng một chút nào.

Nghiêm Kỷ bật cười, bàn tay vỗ cặp mông nảy nở của cô một cái “bốp”, anh thích nhất dáng vẻ biết thức thời của cô.

Mộc Trạch Tê lại bị đè xuống giường, ngón tay dài của Nghiêm Kỷ kéo dây váy cô xuống. Bộ ngực sữa trắng đến mê người lắc lư lộ ra. Nghiêm Kỷ hôn gương mặt nhỏ nhắn, liếm đôi môi ướt, men theo cần cổ hôn tới nơi mềm mại của cô.

Cảm giác trơn trượt từ làn da truyền tới khoang miệng, Nghiêm Kỷ càng hôn dương vật càng căng cứng. Anh gặm nhẹ xương quai xanh của cô, ngậm lấy đầu vú, chiếc lưỡi dài đảo qua đảo lại, cái liếm láp vừa ấm áp lại ướt át.

Hôn đến mức toàn thân Mộc Trạch Tê mềm nhũn, hàng mi cong không ngừng run rẩy, ngửa đầu thở dốc. Cô rầu rĩ nói: “Nghiêm Kỷ, nếu tớ báo cảnh sát, cậu sẽ không sợ thật sao?”

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào bộ ngực mềm mại, không nỡ ngẩng đầu, anh bật cười. Ánh mắt đen láy lấp lánh ánh sáng khiến Mộc Trạch Tê không thể nhìn rõ suy nghĩ của anh.

Nghiêm Kỷ nhéo gương mặt nhỏ của cô: “Cậu báo đi, tôi sẽ không ngăn cậu, thậm chí tôi cũng có thể báo cảnh sát giúp cậu.”

 Mộc Trạch Tê sửng sốt, đúng là không sợ trời không sợ đất.

 Nghiêm Kỷ tiếp tục nói: “Có thể cậu sẽ bị kết tội mưu hại người khác, bị nhốt lại mấy ngày, sau đó sẽ hỏi đến nhà họ Nghiêm. Nếu tôi nói cậu là người phụ nữ của tôi, rất có thể cậu sẽ bị đưa đến trước mặt tôi, còn bắt tôi ký nhận xem cậu có bị thương hay không.”

Ở thành phố Z, nhà họ Nghiêm chính là luật pháp.

 Cả người Mộc Trạch Tê run rẩy, hít một hơi, đôi mắt kia lập tức được phủ một lớp sương mù. Cô đã sớm biết chuyện này, nhưng khi thật sự nhận ra quyền lực của nhà họ Nghiêm càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Với quyền thế của nhà họ Nghiêm thì không có bất cứ thứ gì có thể cản đường Nghiêm Kỷ, nếu cô báo cảnh sát mới là chuyện cười trên đời này. Đến lúc đó không chỉ toàn thành phố biết, bản thân còn bị đóng gói đưa đến miệng Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê cũng không muốn cho gia đình biết, mặt cô chưa dày đến mức đấy.

 Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ kìm nén không khóc của Mộc Trạch Tê liền nghĩ tới cô lúc trước. Cho dù lúc trước cô luôn nhằm vào Lâm Thi Vũ, làm ra nhiều thứ hư hỏng còn không thừa nhận, lúc anh ghét bỏ không muốn lại gần cô, cô cũng có dáng vẻ như vậy.

Có lúc bản thân mệt mỏi, qua loa, lạnh nhạt với cô, cô cũng có dáng vẻ như vậy.

Dè dặt, đáng thương, lại mang theo sự nhẫn nhịn.

Mỗi lần nhìn tầng sương nhẫn nhịn trong mắt cô, trong lòng anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Anh không thích những âm mưu của cô, nhưng nếu không quan tâm sẽ cảm thấy bực bội một cách kỳ lạ, luôn không nhịn được muốn nhìn cô nhiều hơn.

Bây giờ Nghiêm Kỷ đã hiểu rồi, đó là sự thương tiếc của anh dành cho cô. Thương tiếc sao? Nghiêm Kỷ hiểu rất rõ từ này sẽ không bao giờ tồn tại trên người mình.

Nhưng Mộc Trạch Tề có thể thu hút được sự thương tiếc của anh dành cho cô. Cô lại khá mưu mô, hiểu được lúc nào nên tỏ ra yếu đuối, ngoan ngoãn, đó đều là thủ đoạn phụ nữ hay dùng, nhưng chính bản thân anh lại bị trêu chọc đến ngứa ngáy trong lòng, trêu chọc đến can tâm tình nguyện.

 Nghiêm Kỷ cúi đầu hôn cô: “Khóc cái gì?”

Rất yếu ớt, không chịu nổi khi bị làm, chưa được mấy cái đã mềm nhũn như muốn tan chảy, làm mạnh hơn một chút sẽ liền khóc lóc. Còn chưa hung dữ cô đã tỏ vẻ nín khóc đáng thương. Anh bỗng không biết nên đối xử với cô như thế nào mới tốt.

Mộc Trạch Tê khụt khịt chiếc mũi hồng, cứng họng nói: “Cậu đã làm đến mức này, lại còn đe dọa, tớ không được khóc sao? Tớ không chịu, cậu… cậu cũng không dừng lại, như vậy tớ không được khóc ư?”

Nghiêm Kỷ bật cười, dùng tay đẩy hai chân cô ra, khảy nhẹ khiến cô ướt át: “Phía trên nước mắt lưng tròng, phía dưới cũng phải ẩm ướt mới được.”

 Nghiêm Kỷ giữ lấy thân thể Mộc Trạch Tê để nhìn cho rõ anh làm cô như thế nào.

 “Cắm vào rút ra mấy cái thì huyệt nhỏ lại run rẩy.” Nghiêm Kỷ vừa nói ngón tay vừa ra vào tạo nên tiếng nhóp nhép: “Cắm vào liền gắt gao quấn lấy, mỗi lần đều kẹp chặt khiến dương vật tôi đau đớn, lại phải giúp cậu nới lỏng nó ra. Nới lỏng xong lại mút chặt hơn, ước gì có thể rút cạn tinh dịch trong dương vật của tôi. Có phải huyệt nhỏ dâm đãng này muốn tinh dịch bắn vào tận trong tử cung không?”

Nghiêm Kỷ dần hiện nguyên hình, khuôn mặt tuấn tú đó đã vô thức nói ra những lời hư hỏng. Không phải để kích động sự xấu hổ của Mộc Trạch Tê, gương mặt anh bình thản, bình thường như lúc hỏi hôm nay ăn gì vậy.

“Không có!” Mộc Trạch Tê nghe thấy lời nói khiến người ta xấu hổ này lại không nhịn được. Cô vừa xấu hổ vừa bực bội, lập tức kẹp chặt chân.

 Nhưng Mộc Trạch Tê có kẹp thế nào cũng không ngăn được, nơi riêng tư đã bị Nghiêm Kỷ dùng kĩ thuật âu yếm, kích thích tạo nên từng đợt khoái cảm.

Đến bản thân cô cũng cảm nhận được âm đế đang ngày càng trướng to hơn, bụng dưới nóng rực, trong huyệt đạo trướng to co rút từng đợt, rất trống rỗng, muốn có thứ gì đó cắm vào, dịch mật càng chảy nhiều hơn.

Sau khi Nghiêm Kỷ nói những lời không còn đường lui nữa, Mộc Trạch Tê cũng hiểu, mình đã bị Nghiêm Kỷ nắm trong lòng bàn tay. Anh cũng đã nói rõ không chỉ làm một lần, sau này cũng vậy. Nên chuyện này giữa cô và Nghiêm Kỷ không thể lay chuyển nữa. Cô không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.

Mộc Trạch Tê dùng tay dụi mắt, dụi đi giọt nước mắt còn đọng lại. Cô đã quyết định rồi, bản thân quá yếu đuối, quá nhỏ bé, không quyền không thế, không thể phản kháng.

 Nghiêm Kỷ nhìn hàng lông mày từ từ giãn ra của Mộc Trạch Tê, tuy vẻ mặt thê lương nhưng ánh mắt rất có hồn. Cơ thể cô mềm nhũn, nhưng trái tim vẫn rất cứng rắn. Không biết cô lại có ý đồ gì đây, thật cứng đầu.

Nghiêm Kỷ lấy côn thịt cứng rắn dữ dằn ra, vén váy Mộc Trạch Tê lên. Anh nắm lấy côn thịt của mình, dùng thân vỗ bạch bạch vào huyệt nhỏ trắng nõn nà như chiếc bánh màn thầu nhỏ.

 Mộc Trạch Tê không chịu được, trong lòng hoảng loạn, mặt đỏ ửng, hô hấp nặng nề, không dám nhúc nhích.

Nghiêm Kỷ mút đôi môi mềm của cô, hôn lên trán cô, nghiêm túc nói: “Trước kia không phải Tê Tê thích anh Nghiêm nhất sao, cả ngày chạy theo gọi anh Nghiêm, anh Nghiêm, bây giờ ở cùng với anh Nghiêm, để anh Nghiêm làm không phải là điều hiển nhiên sao.”

 Mộc Trạch Tê nhỏ tiếng phản bác: “Cái lý lẽ chính đáng chết tiệt của cậu…”

Cô đứng ở thể yếu nhưng vẫn quật cường, Nghiêm Kỷ thản nhiên cười. Bàn tay dài nắm lấy dương vật, dùng đầu dương vật chà xát âm đế, dùng dịch mật của huyệt nhỏ làm chất bôi trơn, hướng tới huyệt nhỏ. Anh không thật sự dùng sức, chỉ chọc nhẹ, quy đầu cứng ngắc không ngừng trơn trượt trên huyệt nhỏ, từ đầu đến cuối đều không tiến vào.

Điều này khiến cho Mộc Trạch Tê luôn lo sợ, sự bất an dục vọng xâm nhập nhưng không xâm nhập, giống như lúc tiêm, lau qua thuốc khử trùng, cảm giác sợ hãi khi chờ đợi kim tiêm đâm vào.

 “Hu hu~” Thật xấu xa, lúc nhỏ xấu xa, bây giờ vẫn xấu xa như thế.

Côn thịt dính dịch mật trơn trượt, đâm thẳng vào huyệt nhỏ chặt chẽ, ẩm ướt. Nghiêm Kỷ thỏa mãn thở ra, đầu tiên dùng một nửa côn thịt nhẹ nhàng ra vào, cọ xát khiến huyệt nhỏ tiết ra càng nhiều dịch mật hơn, sau đó lấy điểm G làm tâm điểm mạnh mẽ đâm vào.

Anh đẩy chân Mộc Trạch Tê lên ngực, tạo nên tư thế hình chữ M. Nghiêm Kỷ giữ nguyên tư thế như vậy thẳng lưng bắt đầu ra vào, đưa côn thịt cắm vào bên trong huyệt nhỏ, thoả thích thao Mộc Trạch Tê.

Cho dù là phần đầu hay phần thân đều nhắm vào điểm nhạy cảm, cọ xát nơi cao trào. Lúc trước đã lên đỉnh trên xe rất nhiều lần nên bên trong huyệt cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần ngón tay ra vào cũng khiến Mộc Trạch Tê mất hồn.

 Bây giờ bị côn thịt thô to hung hăng ra vào, đều nhắm đến những điểm cực kỳ nhạy cảm mà đâm, mỗi lần lút cán thì huyệt nhỏ lại run rẩy phun dịch.

Cả người Mộc Trạch Tê run rẩy, cao trào không bị gián đoạn, dâm dịch tuôn ra như suối.

 Loại khoái cảm này oanh tạc khiến thân thể Mộc Trạch Tê như vỡ thành từng mảnh. Mộc Trạch Tê không chịu được cầu xin: “Ư…ưm…a… đừng làm nữa… tớ không chịu được nữa rồi!”

Cô ngửa đầu, cơ thể bị đâm lút cán kích thích, nước bọt chảy dọc vành môi. Kiểu làm tình như vậy, dùng cao trào không thể khống chế xé rách lý trí và tâm hồn người ta.

Thật sự quá khủng khiếp… Mộc Trạch Tê không chịu được.

 Cổ họng Nghiêm Kỷ phát ra tiếng rên thỏa mãn, khoái cảm như dòng điện cao áp chạy dọc sống lưng lên đỉnh đầu.

 Mị thịt ướt át co rút liên tục, khiến côn thịt bị kẹp chặt vừa đau vừa sướng. Nghiêm Kỷ hô hấp nặng nề, cơ thể căng cứng, bắn tinh dịch ra.

“Muốn, muốn ra rồi!” Mộc Trạch Tề nắm áo Nghiêm Kỷ, cả người căng thẳng, cô khóc lớn.

 Nghiêm Kỷ không chịu được cảnh cô khóc lóc thảm thiết, buông chân cô xuống, lấy chân cô quấn lên eo mình, đưa cô lên đỉnh. Anh vừa hôn vừa dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi, không làm Tê Tê như vậy nữa. Bắn ra, bắn cho Tê Tê được không nào?”

Mộc Trạch Tê khóc đến thở hổn hển, nghe thấy nhưng chỉ có thể ưm ưm gật đầu. Nguồn nhiệt nóng bỏng xâm nhập vào cơ thể, cơ thể Mộc Trạch Tê lên cao trào, run rẩy dữ dội.

 Mộc Trạch Tê nằm gọn trong lòng Nghiêm Kỷ nức nở: “Tớ đói rồi… Tớ muốn ăn cơm… khi nãy tớ vẫn chưa ăn no…”

 Nghiêm Kỷ cực kỳ vui vẻ, cảm thấy bản thân đã khiến cô chịu thiệt thòi, ôm cô tới phòng tắm: “Được, ăn, muốn ăn gì cũng được.”
Chương kế tiếp