Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 26: Câu lấy cái eo rắn chắc, bị đặt lên tường hoa làm đến mức run chân
Nghiêm Kỷ ôm lấy Mộc Trạch Tê, vỗ nhẹ lưng cô như đang dỗ dành trẻ con, an ủi cô.

Mộc Trạch Tê vùi đầu trong ngực Nghiêm Kỷ, hóa ra cái ôm mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái lại dịu dàng thoải mái như vậy, còn thêm cảm giác yên lòng đến thế.

Liệu bản thân có dần bị quen với cái ôm này không? Liệu mình có say đắm cái ôm này không? Lúc cái ôm này không thuộc về mình, cô sẽ không đau khổ không căm hận sao?

Câu trời lời là: Có, vừa đau khổ lại vừa căm hận.

Mộc Trạch Tê không có những phẩm chất cao thượng của “nhân vật chính”. Cô cũng chỉ là một người bình thường có ngưỡng mộ nhưng có ghen tị.

Những quyết tâm cô không ngừng đặt ra lại bị đánh tan từng cái một khi hai người dây dưa rung động, rồi chúng lại được lập nên một lần nữa, cô là một người bình thường với ý chí không đủ kiên định.

Cô sợ hãi tương lai lại dây dưa như bây giờ.

Nghiêm Kỷ chỉ lo dỗ dành cô, anh biết một khi nói tới tình cảm hay quan hệ của hai người, Mộc Trạch Tê đều rất bất an, kích động. Cô ép mình thoát khỏi quỹ đạo để rồi cuối cùng cô mờ mịt ngây ngốc, chỉ biết mục đích không biết đường đi.

Nghiêm Kỷ do một phút xúc động lại khiến cảm xúc của Mộc Trạch Tê tan vỡ. Trong mắt Nghiêm Kỷ thoáng lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, tính cách Mộc Trạch Tê rất yếu đuối, rốt cuộc là chuyện như thế nào lại khiến cô luôn kiên quyết đến vậy.

Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tê ra, hai người nhìn nhau, anh hôn trán cô, khẽ cười hỏi cô: “Lúc trước đã chịu uất ức sao?”

Suy nghĩ của Mộc Trạch Tê trống rỗng, cô “ừ” một tiếng theo bản năng. Sau khi nhận ra được anh nói gì, cô lại lắc đầu.

Lại đang suy nghĩ gì đây? Đôi mắt của Nghiêm Kỷ hơi híp lại, lúc này trăm ngàn lần đừng để cái đầu nhỏ bướng bỉnh của cô suy nghĩ, nếu không thì cô sẽ rất cứng đầu.

Phải làm cô đến mức cô không thể nghĩ được nữa.

Nghiêm Kỷ suy nghĩ rồi ôm cô tới bên cạnh một bức tường hoa leo đầy hoa bìm bịp, ấn cô lên tường. Ngón tay dài vén chiếc quần nhỏ lên, vươn tay vào trong vuốt ve huyệt nhỏ sâu kín ẩm ướt nơi đáy quần.

Anh cọ một chút chạm vào vách huyệt hơi ẩm ướt, mũi còn có thể gửi được mùi cỏ cây mang hơi nước thoang thoảng. Mộc Trạch Tê bị động tác này làm suy nghĩ trở nên rối loạn, cảm giác đau khổ kia cũng bị đánh nát bấy.

“Nghiêm Kỷ, cậu làm gì vậy!?” Mộc Trạch Tê kêu lên, bắt lấy cái tay đang càn quấy phía dưới.

Quần nhỏ bị lôi kéo liền mở toang, ngực lớn trắng đến lóa mắt cũng lộ hơn một nửa, kết hợp với váy nhỏ màu hoa hồng càng tăng thêm sức hút, giống như tuyết trắng với hoa hồng.

“Không phải cậu muốn đánh dã chiến đấy chứ?!” Mộc Trạch Tê ôm ngực mình lại.

“Dã chiến?” Nghiêm Kỷ không dừng lại động tác trên tay, anh nhìn Mộc Trạch Tê, nở nụ cười xấu xa: “Đây là sân nhà tôi, nếu như cậu muốn, lát nữa chúng ta cũng có thể thử.”

Bàn tay Nghiêm Kỷ lưu luyến trên lưng cô, cảm giác trơn nhẵn lạnh như băng. Anh nắm lấy hai bầu ngực trắng đến chói mắt, hơi nóng từ trong miệng phả trên đầu ngực nhỏ nhạy cảm, cảm giác tê tê nóng nóng khiến Mộc Trạch Tê không khỏi run khẽ.

Nghiêm Kỷ hỏi: “Lạnh không?”

Không lạnh nhưng Mộc Trạch Tê không tiếp nhận được chuyện làm cái đó ở một chỗ rộng rãi bên ngoài như thế này. Đôi tay nhỏ bé của cô từ chối Nghiêm Kỷ: “Đừng, đừng làm ở bên ngoài.”

Cặp mắt đào hoa nhỏ dài khẽ cong lên: “Không.”

Anh vừa nói vừa quỳ gối xuống, khóa bắp đùi của Mộc Trạch Tê lên vai mình, nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc quần lót nhỏ liền trượt xuống, treo trên bắp đùi.

“Đừng!” Mộc Trạch Tê như thể biết anh sắp làm gì, chân không tự chủ muốn rụt về.

Nghiêm Kỷ nắm chặt cẳng chân trắng nõn kia, coi nhẹ sự từ chối của cô: “Mở chân rộng ra một chút.” Anh vừa nói vừa rướn người lên, mở rộng hai chân Mộc Trạch Tê hơn.

Dấu vết triền miên đêm qua vẫn còn lưu lại, chỗ cửa huyệt còn hiện lên một chút vết đỏ. Một chân kéo căng, có gió lạnh thổi qua, cửa huyệt liền co rúm lại. Lúc đóng lúc mở giống như cái miệng nhỏ nhắn, như thể đang không ngừng mời gọi cái gì đó.

Ánh mắt của Nghiêm Kỷ ngày càng tối lại. Anh đưa gương mặt tuấn tú tới sát, thè chiếc lưỡi mềm ướt ra, liếm một chút xíu dọc theo khe hở. Đầu lưỡi quét tới quét lui qua âm đế và cửa huyệt.

Liếm một chút thì cửa huyệt chảy ra chút mật dịch, nước miếng trên đầu lưỡi hòa cùng mật dịch đục ngầu khiến huyệt nhỏ bị liếm tới mức trơn trượt lấp lánh ánh nước.

Mộc Trạch Tê chỉ mới bị liếm một chút đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chân hơi run rẩy.

 

“Bị liếm rất thoải mái đúng không.” Nghiêm Kỷ nghiêng đầu, trên môi mỏng còn lấp lánh ánh nước trong suốt, ngón cái ấn xoa cái âm đế kia: “Lúc nào cũng là tôi phục vụ cậu, bữa nào cậu dùng miệng nhỏ của cậu phục vụ tôi đi.”

Mộc Trạch Tê nhìn thấy ánh nước lấp loáng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ thêm một chút, ấp úng: “Tớ…”

“Vậy lần sau đi.” Nghiêm Kỷ tự mình quyết định. Vùi đầu vào lần nữa, đầu lưỡi lướt qua lướt lại trên âm đế. Nếu đầu lưỡi chui vào trêu chọc cửa huyệt thì ngón cái lại xoa nắn âm đế.

Khoái cảm song song khơi gợi tình dục trong cơ thể Mộc Trạch Tê khiến dâm thủy chảy ra dầm dề. Nghiêm Kỷ khống chế động tác, cảm nhận nhịp thở của cô, lúc phát hiện cô sắp cao trào liền đẩy nhanh tốc độ đầu lưỡi.

Bên chân bị kéo căng của cô căng tới mức không thể hơn được nữa, thiếu chút đứng không vững, đôi môi mềm khẽ thốt ra những tiếng rên rỉ dễ nghe.

Lúc Nghiêm Kỷ liên tục mút âm đế, Mộc Trạch Tê kêu một tiếng a quyến rũ, cả người run lên một cái, run lẩy bẩy lên cao trào.

Nghiêm Kỳ chỉ kéo một chân Mộc Trạch Tê lên như vậy. cô tập nhảy múa nên cơ thể mềm mại, đứng xoạc chân thẳng đứng cũng không thành vấn đề, có điều đôi chân vừa lên đỉnh có hơi mềm, Nghiêm Kỷ chỉ cần ôm chắc cô một chút là được.

Côn thịt cứng rắn được thả ra, cọ vào cửa huyệt ướt nhẹp, quen đường quen lối tiến vào trong huyệt nhỏ. Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tê đứng không vững nên cũng chỉ dám cắm chín nông một sâu.

Tư thế này cực kỳ dễ cắm vào nơi nhạy cảm thoải mái, vách huyệt ướt át mềm mại bọc lấy côn thịt, vừa vặn vừa mút. Chỗ hai người kết hợp va chạm khiến trong đầu họ cọ xát lộ ra tia lửa khoái cảm.

“Nghiêm Kỷ… Ưm~ Cậu nhẹ một chút, tớ hỏi cậu một chuyện.” Mộc Trạch Tê bị đâm tới mức chân nhũn ra, run rẩy uốn éo mông tránh né.

Cô biết hỏi chuyện này vào thời điểm hiện tại rất không đúng lúc nhưng vẫn trầm ngâm đặt câu hỏi: “Nếu có một chuyện cậu đã biết trước cuối cùng sẽ không có kết quả thì liệu cậu có chọn chuyện đó không?”

Nghiêm Kỷ đã rất quen với những lời nói vu vơ không rõ thỉnh thoảng của Mộc Trạch Tê, cũng suy nghĩ tại sao cô lại nói như vậy, điều cô muốn ẩn dụ là cái gì.

“Không có kết quả? Chứ không phải đó chưa là kết quả, còn chưa tới kết quả hay sao?”

Bàn tay của anh bấu lên cái mông nhỏ đang lúc lắc của Mộc Trạch Tê, thân dưới rút ra cắm vào càng sâu, đâm thẳng đến chỗ tử cung, như thể đâm côn thịt thật mạnh vào trong cô.

Anh muốn đâm cái người lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh này đến mức bất tỉnh.

Côn thịt nhanh chóng cắm chặt, mở rộng mị thịt đang vội vàng hút mút côn thịt. khiến huyệt nhỏ co rút phun nước, ướt nhẹp vặn xoắn người.

Mộc Trạch Tê ngây ra, một suy nghĩ nào đó lập tức lóe lên trong đầu. Còn chưa kịp bắt lấy đã bị Nghiêm Kỷ đột ngột đâm mạnh đến nhũn ra.

“Từ từ! Đợi đã… a…”

Nghiêm Kỷ thở dốc: “Không đợi được.”

“Đừng… a… ư ư ư ưm... a…”

Những tiếng kêu mờ ám vang len từ sâu trong vườn hoa tối tăm, biệt thự trống trải, không ai có thể phát hiện ra. Nghiêm Kỷ đâm mạnh từng cái làm Mộc Trạch Tê bị đâm đến mức phải xin tha.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây bìm bìm, vài tia ánh sáng vụn vặt chiếu lên làn da trắng như tuyết của Mộc Trạch Tê. Cái váy nhỏ trên người Mộc Trạch Tê như nụ hoa bị lột ra, mép váy như những cánh hoa hỗn độn mở tung ra. Cả người bị đè trên tường lên xuống từng nhịp.

Từng tia nắng rơi xuống bầu ngực cô, một lúc sau chiếu sáng đầu vú, lát sau lại chiếu sáng xương quai xanh gợi cảm. Nếu lực eo của Nghiêm Kỷ lớn hơn thì ánh nắng đó còn có thể chiếu sáng đôi lông mày khẽ nhíu lại và ánh mắt mê ly trên khuôn mặt nhỏ đang chìm đắm trong khoái cảm.

Cánh tay giữ chặt vòng eo nhỏ mềm mại, Nghiêm Kỷ mút đôi môi đang rên rỉ gọi lung tung của Mộc Trạch Tê, huyệt nhỏ lại lên cao trào, co rút giữ chặt lấy Nghiêm Kỷ.

Dâm thuỷ dính nhớp thuận theo sự đâm rút của côn thịt mà chảy ra ngoài, chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn run rẩy không ngừng được.

Sự cao trào liên tiếp làm Mộc Trạch Tê nhũn cả người, giọng nói cũng mềm nhũn như nước: “Nghiêm Kỷ… tớ không đứng nổi nữa!” Đôi chân gác trên vai Nghiêm Kỷ cũng bất giác căng cứng, sợ mình trượt ngã xuống.

Nghiêm Kỹ thả chân cô xuống gác quanh eo mình, bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, tạo điểm tựa cho cô rồi tiếp tục dùng hết sức đâm cô.

Mộc Trạch Tê gần như dựa hết lên người Nghiêm Kỷ, chịu từng cú đâm nhanh chóng. Huyệt nhỏ có thể cảm nhận được vật thể thô dài nóng bỏng, mỗi lần bị đâm mạnh một cái, huyệt nhỏ co rút lại run rẩy như thể đang hoan hô.

Quá nhiều rồi, khoái cảm tình dục quá nhiều. Mộc Trạch Tê ôm Nghiêm Kỷ, vô lực rên rỉ, lại lên cao trào lần nữa.

Cả người xụi lơ, chân cũng run rẩy, vẻ mặt rã rời nhưng vẫn bị ôm lên làm. Nghiêm Kỷ dỗ dành bảo cô đứng vững, quấn chặt chân còn lại, ôm lấy anh Nghiêm thì sẽ không bắn vào trong cô.

Mộc Trạch Tê đã quấn chân chặt quanh eo Nghiêm Kỷ, dù đã bị đâm đến run cả chân vẫn quấn chặt.

Nghiêm Ký vùi vào cổ cô, ngậm tai cô khen ngợi: “Tốt, tốt lắm.”

Nghiêm Kỷ sợ bắn vào trong Mộc Trạch Tê lại khóc lên, ban nãy đã bực mình giận dỗi rồi, vẫn nên chiều cô một chút. Nghiêm Kỷ đâm rút thêm mấy chục cái nữa, thân thể Mộc Trạch Tê co rút cao trào lần nữa, xoắn chặt đến mức Nghiêm Kỷ suýt nữa bắn vào trong.

Anh vội vàng rút côn thịt ra, côn thịt vừa rút ra, dịch mật cao trào đã phun ra.

Nghiêm Kỷ nhanh chóng cọ xát giữa hai chân non mịn của Mộc Trạch Tê, bắn tinh dịch màu trắng ra. Hai người nghỉ ngơi một lát, Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê còn đang thất thần về giường lớn trong phòng tiếp tục.

Điện thoại Nghiêm Kỷ để trên bàn vẫn đang đổ chuông.

Nghiêm Kỷ đang chìm trong tình dục nên mặc kệ, gác chân Mộc Trạch Tê lên tay mình, chỉ chăm chú đẩy eo.

Một lúc sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, sau đó nhanh chóng tắt máy như đang do dự.

Mộc Trạch Tê có trực giác của con gái, cảm thấy không ổn nên đẩy Nghiêm Kỷ đang hưng phấn ra, giục anh đi nghe máy.

Cuối cùng Nghiêm Kỷ còn thúc mấy lần nữa làm cô lên cao trào mới rút côn thịt ra đi nghe máy.

Nghiêm Kỷ gọi lại, là Lâm Thi Vũ,. Cô ấy khóc lóc thảm thiết trong điện thoại, nói năng lộn xộn, có vẻ là mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến nhà họ Lâm, hiện giờ nhà họ Lâm đang náo loạn cả lên.

Nghiêm Kỷ nhíu mày, nghe Lâm Thi Vũ nói xong thì đưa ra ý kiến cho cô ấy, đồng thời bảo cô ấy chờ một lát.

Nghiêm Kỷ cúp máy rồi nhận được tin Lý Thuần gửi đến: 【Mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến nhà họ Lâm. Lâm Kim Tiêu bị tai nạn xe, đang nằm trong ICU, sợ là không tỉnh lại được nên chuẩn bị lập di chúc rồi. Con cái nhà họ Lâm về hết, bây giờ nhà họ Lâm đang rất loạn.】

Nghiêm Kỷ nhíu chặt mày.

Những chuyện này không dễ xử lý, nếu muốn giải quyết chuyện bí mật xây dựng ở quê nhà Lâm Thi Vũ năm đó thì phần lớn tài sản nhà họ Lâm phải nằm trong tay Lâm Thi Vũ.

Không ngờ còn phải tham gia vào chuyện tranh giành tài sản phiền phức này.

Nghiêm Kỷ cảm thấy phiền toái.

Khi nghe thấy giọng Lâm Thi Vũ, trái tim xao động không yên của Mộc Trạch Tê bình tĩnh lại.

Vì chuyện có liên quan đến nhiệm vụ bí mật xây dựng ở nhà Lâm Thi Vũ năm đó nên Nghiêm Kỷ không nói thêm gì nhiều. Chỉ nói sơ qua tình hình một lần, còn bảo phải đến chỗ Lâm Thi Vũ.

Mộc Trạch Tê nghe xong liền biết là kịch bản đang diễn ra, cô cũng không nói gì thêm.

Nghiêm Kỷ im lặng.

Một khi liên quan đến chuyện giữa mình và Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tê thật sự không muốn hỏi.

Cũng không phải không thừa nhận quan hệ giữa hai người, cô không có tư cách gì đi hỏi mà cô không hỏi thì chắc anh cũng có thể hiểu được.

Nhưng ngay cả với tính tò mò giữa mọi người với nhau, cô cũng không hỏi tình hình cơ bản của Lâm Thi Vũ.

Không phải cô không tò mò mà là một kiểu né tránh im lặng.

Người cô tránh xa không chỉ có bản thân mình mà còn tất cả những chuyện giữa mình và Lâm Thi Vũ.

Vẻ mặt Nghiêm Kỷ không thấy rõ, hôn lên môi Mộc Trạch Tê một cái: “Tình hình rất phức tạp, tôi sẽ cố gắng về sớm. Cậu ngoan ngoãn ở nhà, có muốn gì thì nói với bác Trần hoặc thím Lý.”

Mộc Trạch Tê mím môi nói: “Tối nay tớ phải đến lớp múa.”

“Được. Để bác Trần đưa đón, chờ tôi trở về.”

“Ừm…”

“Có cần tôi tắm cho cậu không?”

Nếu để anh tắm chắc sẽ chậm trễ mất, Mộc Trạch Tê từ chối, nói lát nữa mình tự tắm, bảo anh mau đi đi.

Nghiêm Kỷ vào phòng tắm giải quyết dục vọng còn lại, sau đó nhanh chóng tắm rửa.

Sau khi dính lấy Mộc Trạch Tê hôn hít một lúc mới vội vàng ra ngoài.

Nghiêm Kỷ đi rồi, căn phòng trở nên trống trải, Mộc Trạch Tê nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của hai người, trong chăn còn chút nhiệt độ cơ thể Nghiêm Kỷ, nhưng cũng sắp lạnh rồi.

Trong lòng Mộc Trạch Tê mất mát và cay đắng mập mờ.

Giống như lúc nhỏ Mộc Trạch Tê đến công viên chơi, ngồi đu quay ngựa rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng luôn sầu lo có phải sắp hết thời gian rồi hay không.

Dù vẫn chưa thỏa mãn, đến giờ đu quay ngựa vẫn phải dừng lại.

Lúc đó Mộc Trạch Tê luôn hi vọng mình có một vòng đu quay ngựa của riêng mình thì tốt rồi, không phải lo lắng những điều này nữa.

Bây giờ Mộc Trạch Tê cũng có cảm giác đó.
Chương kế tiếp