Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 29: Mâu thuẫn dữ dội giữa nữ chính chính trực và nữ phụ trà xanh, nam chính đứng về phía ai
Lúc Nghiêm Kỷ hỏi Mộc Trạch Tê muốn chơi trò gì, Mộc Trạch Tê dừng một chút, cô nỉ non dứt khoát nói: "Đu quay ngựa."

Nghiêm Kỷ đã nhận ra cảm xúc không biết vì sao sa sút của Mộc Trạch Tê, nắm chặt tay cô.

Khi hai người trở về từ khu trò chơi thì đã rất muộn.

Hai người cùng ăn cơm, ở trong phòng riêng, Mộc Trạch Tê bị Nghiêm Kỷ đè đến ngạt thở, bàn tay lưu luyến xoa nắn thân thể cô.

Mộc Trạch Tê yếu ớt nói đau bụng mới tạm thời thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê tới kỳ kinh nguyệt nên không làm chuyện kia, nhưng vẫn hôn hôn sờ sờ.

Mộc Trạch Tê mấp máy bờ môi sưng đỏ, vuốt lại quần áo nhăn nhúm trên người, cô biết mình không thể ở cùng Nghiêm Kỷ được.

Vì ngày mai đi học nên Mộc Trạch Tê quyết định về nhà mình.

Nếu ngày mai đi học, Mộc Trạch Tê lại xuống khỏi xe Nghiêm Kỷ, có thể cô sẽ lên diễn đàn của trường học lần nữa mất.

Ngoại trừ việc danh tiếng của cô bị ảnh hưởng, đến lúc đó cũng không tiện vạch rõ giới hạn với Nghiêm Kỷ.

Sau khi Mộc Trạch Tê về đến nhà thì bình tĩnh lại.

Cô ngồi yên, chờ đợi tin nhắn của La Nam Nam nhưng không thấy trả lời.

Nam Nam chưa tỉnh lại... Trong lòng Mộc Trạch Tê bất an, cuống lên.

Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi phịch lên giường nhớ lại con số kia, dự trữ sức mạnh để chuẩn bị cho ngày mai.

Nghiêm Kỷ tới tập đoàn nhà họ Nghiêm ra mặt giúp bố xử lý vài công việc.

Anh vừa làm việc vừa nhìn camera trong điện thoại, nhìn thấy Mộc Trạch Tê ngủ trước, trong lòng hơi ghen tuông. Cô không nhắn tin cho anh, cô không cần anh sao?

Hôm nay là buổi kiểm tra thể dục cuối kỳ.

Mộc Trạch Tê nhìn đường chạy bằng nhựa rộng rãi, vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị kịch bản máu me kia. Cô đá chân kéo duỗi chuẩn bị chạy.

Cô xoay eo làm nóng người, liếc mắt nhìn trộm Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với Lâm Thi Vũ.

Cảm xúc của Lâm Thi Vũ sa sút, cô gái như thế mới mấy hôm ngắn ngủi đã gầy không ra hình người.

Lâm Kim Tiêu không chết nhưng trở thành người thực vật, bây giờ đang nằm trong bệnh viện. Lâm Thi Vũ và mẹ cô ấy đang rơi vào cảnh trong nước sôi lửa bỏng, đám người nhà họ Lâm đang nhìn chằm chằm mẹ con bọn họ.

Lâm Thi Vũ có tinh thần mạnh mẽ, cho dù tình cảnh khó khăn cũng vẫn lạc quan không chịu thua cuộc. Giờ phút này tinh thần lạc quan kia không còn, sắc mặt cô ấy trắng xanh, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng.

Trong tình tiết tiếp theo, cô sẽ đâm một dao mạnh mẽ lên thể xác và tinh thần của Lâm Thi Vũ.

Nghiêm Kỷ phát hiện ra ánh mắt rình coi của Mộc Trạch Tê, quay mặt nhìn cô nói bằng khẩu ngữ: "Kỳ kinh nguyệt chạy chậm thôi, đạt tiêu chuẩn là được."

Tiếp theo, Nghiêm Kỷ đi về điểm đích, giúp thầy giáo tính toán đồng hồ bấm giây, ghi lại thành tích.

Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ chạy gần nhau vừa chạy vừa nói, Nghiêm Kỷ chợt cảm thấy không ổn. Anh cảm thấy trước khi về đích thì Mộc Trạch Tê sẽ giở trò.

Phát súng lệnh vang lên.

Hai bóng người xông lên chạy rất nhanh. Lần này kịch bản rất nguy hiểm, nhưng Mộc Trạch Tê không sợ. Cô đến gần đường chạy của Lâm Thi Vũ, tìm đúng thời điểm duỗi chân ra. Lâm Thi Vũ bị vấp lảo đảo một phen.

Cho dù Mộc Trạch Tê ngã xuống trước làm đệm cho Lâm Thi Vũ để cô ấy giảm tổn thương nhưng Lâm Thi Vũ vẫn ngã mạnh xuống đất.

Nghe thấy xương cổ chân của Lâm Thi Vũ răng rắc một tiếng, đầu gối tróc da, bị thương nặng đến mức mất cả lớp thịt.

Trong phút chốc, đám người xung quanh trở nên xôn xao thi nhau vây quanh. Mà Nghiêm Kỷ ở vạch đích giúp thầy giáo ghi chép cũng nhíu mày.

Mộc Trạch Tê làm gì thế?

Sau đó, Mộc Trạch Tê không thừa nhận mình cố ý gạt chân Lâm Thi Vũ, còn dựa vào lý lẽ nói vốn dĩ có thể cướp đường chạy. Sắc mặt Lâm Thi Vũ trắng bệch, không dám tin nhìn Mộc Trạch Tê.

Nhiều lần Lâm Thi Vũ muốn mở miệng phản bác nhưng vì quá mệt mỏi, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, mấp máy môi mấy lần cũng không có sức nói nên lời.

Cuối cùng thầy giáo cũng cho rằng như thế, thành tích thể dục của hai người bị hủy bỏ, cần thi lại.

Lâm Thi Vũ kìm nén ấm ức, cầm điện thoại chạy vào không gian bí mật dưới khán đài bãi tập, Mộc Trạch Tê vội vàng đi theo. Nghiêm Kỷ cần ghi lại thành tích nên ở phía trước chờ đợi, tạm thời không đi được.

Tiếng khóc nức nở kìm nén vang lên, mơ hồ còn nghe được tiếng trò chuyện.

Mộc Trạch Tê chậm rãi đi vào, sắc mặt không hề dao động giống như kẻ sát nhân vô tình chuẩn bị giết chết trái tim người khác.

Lúc trước có La Nam Nam giúp đỡ, Mộc Trạch Tê và Lâm Thi Vũ cãi nhau một phen cũng bỏ qua.

La Nam Nam có thể giúp cô bị thương nhẹ vượt qua cốt truyện, vậy cô cũng có thể khiến Lâm Thi Vũ nhanh chóng vượt qua cốt truyện, tránh khỏi sự hành hạ của tất cả mọi người.

Cô biết được cốt truyện từ La Nam Nam, lý do mẹ của Lâm Thi Vũ đột nhiên đến thăm nhà họ Lâm là vì bố dượng của Lâm Thi Vũ là Vương Bình ngộ sát, bị phán vào tù.

Hai năm trước, Vương Bình, bố dượng của Lâm Thi Vũ vì bảo vệ Lâm Tú Lan suýt chút nữa bị hãm hiếp mà sơ suất khiến một người đàn ông tàn tật.

Sau đó người kia vì biến chứng bệnh tật nên mất ở bệnh viện, người nhà của gã lại đổ mọi sai lầm lên cả nhà Lâm Thi Vũ.

Gia đình của gã ta là kẻ đứng đầu mang danh tiếng xấu trong thôn, có quan hệ lại đổ thêm tiền bạc khiến Vương Bình bị định tội cố ý giết người, không phán tử hình nhưng bị ngồi tù.

Lâm Thi Vũ và Lâm Tú Lan không bỏ qua vụ án xử sai, vẫn bôn ba khiếu nại, nhưng vì sức yếu, lại thêm người khác cố ý dẫn dắt bôi nhọ nên hai mẹ con bị đe dọa giết chết nhiều lần.

Trong thời điểm này, Lâm Thi Vũ bị đón về nhà họ Lâm.

Vương Bình chỉ ngồi tù, cả nhà người chết vẫn oán hận. Gần đây, bọn họ còn mua chuộc một tù nhân có gia cảnh nghèo khó vừa muốn chết.

Vương Bình ở trong tù bị đánh đến bị thương nặng, bây giờ đang nằm trong phòng ICU, không có tiền chữa trị, bất cứ lúc nào cũng có thể chết vì từ bỏ chữa trị.

Lâm Tú Lan đang đánh cược đến nhà họ Lâm xin giúp đỡ, hi vọng có thể vay được tiền chữa trị giữ mạng Vương Bình. Đúng lúc Lâm Kim Tiêu bị tai nạn xe cộ, người nhà họ Lâm cho rằng bà ấy đến cướp gia sản, dẫn đến một đống chuyện phiền toái.

Cho dù Lâm Thi Vũ cố gắng kìm nén nhưng Mộc Trạch Tê cũng nghe thấy Lâm Thi Vũ khóc với Lâm Tú Lan qua điện thoại.

Trong thế giới của Lâm Thi Vũ, chuyện này rất khó khăn. Cô ấy không thể hòa nhập với nhà họ Lâm, nhà mình tan nát, đó là trời sập. Mộc Trạch Tê cảm thấy giải quyết chuyện này vô cùng đơn giản, chỉ cần tạm thời buông xuống sự "Kiêu ngạo".

"Lâm Thi Vũ." Mộc Trạch Tê đứng trước mặt Lâm Thi Vũ, giọng nói nhẹ nhàng lại rõ ràng: "Với tình cảnh khó khăn hiện tại của cậu, chỉ còn cách là mẹ cậu đi quyến rũ bố ruột của cậu thì mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng."

"Cái gì?" Lâm Thi Vũ không muốn yếu đuối trước mặt người khác, cô lau nước mắt, ngước mắt nhìn.

"Cậu đã nghe thấy rồi."

Vừa rồi, Mộc Trạch Tê gạt chân mình, bây giờ lại nói lời sỉ nhục như thế. Lâm Thi Vũ mạnh mẽ đứng lên, tức giận quát: "Mộc Trạch Tê, cậu đang nói gì hả!"

Mấy ngày nay Lâm Thi Vũ luôn mắc kẹt trong những lời độc ác rằng mẹ bị vu oan, bị bôi nhọ. Những người nhà họ Lâm kia có thể dùng lời độc ác nhất khó nghe nhất để nhục nhã mẹ con cô ấy vì tài sản.

Bọn họ còn đẩy Lâm Tú Lan ăn nói khép nép cầu xin mượn tiền xuống tầng, khiến Lâm Tú Lan bị thương.

Một câu nói này chính là sự xúc phạm chà đạp lên sự trong sạch của mẹ Lâm Thi Vũ, đạp lên ngòi nổ của Lâm Thi Vũ, khiến Lâm Thi Vũ bùng nổ.

Mộc Trạch Tê đi tới gần phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Tạm thời bỏ đi tấm lòng chính trực, thanh cao của cậu đi! Nhân lúc bố ruột giàu có của cậu nằm viện là lúc cần quan tâm chăm sóc nhất, để mẹ cậu tới chăm sóc, bảo sao làm vậy. Tranh thủ nắm lấy bố ruột của cậu trong tay.”

Lâm Kim Tiêu có nhiều phụ nữ nhưng không thật lòng với ai, bọn họ đều ham muốn tiền tài của ông ta, Lâm Kim Tiêu cũng biết điều này. Nhưng với cái đức hạnh lăng nhăng kia của ông ta, vợ trong nhà càng không quan tâm tới ông ta, chỉ muốn ông ta nhanh chết để chia tài sản.

Con cái vô dụng đều muốn hút máu ông ta.

Lâm Kim Tiêu có tiền, y tá kiểu gì đều mời được, trông có vẻ không thiếu người chăm sóc, nhưng tâm lý bây giờ rất yếu đuối. Ông ta hiểu rất rõ cả nhà mình là loại người gì, bây giờ cũng không có nơi nương tựa.

Trong kịch bản La Nam Nam viết, Lâm Tú Lan là người phụ nữ có địa vị đặc biệt trong lòng Lâm Kim Tiêu.

Năm đó mấy gia tộc bắt tay nhau làm dự án xây dựng bí mật kia mất tới mười mấy năm.

Quanh năm Lâm Kim Tiêu hoạt động trong sơn thôn, vừa gặp đã yêu Lâm Tú Lan, vui mừng vì có được người đẹp, ngày mùa còn giúp nhà Lâm Tú Lan làm việc đồng áng, tay chân nhanh nhẹn chăm chỉ.

Năm đó mẹ Lâm Tú Lan của Lâm Thi Vũ chưa chắc không biết Lâm Kim Tiêu có gia thế, nhưng Lâm Kim Tiêu nói vợ cả đã bệnh chết, hơn nữa không chịu nổi cái miệng nhõng nhẽo dụ dỗ phụ nữ kia của Lâm Kim Tiêu nên mới ở bên nhau.

Sau khi biết Lâm Kim Tiêu có người phụ nữ khác bên ngoài, mà phụ nữ bên cạnh Lâm Kim Tiêu nhiều còn ham mới lạ, Lâm Tú Lan nhìn thấu người đàn ông này không phải là người để bà chung sống cả đời. Không muốn làm người bị bao nuôi nên nhẫn tâm cắt đứt quan hệ.

Lâm Tú Lan là người phụ nữ từng có địa vị trong lòng Lâm Kim Tiêu. Bà ấy là một người cần mẫn tháo vát, giản dị thành thật, dịu dàng và ngoan ngoãn vâng lời chồng. Ông ta rất hưởng thụ sự dịu dàng và săn sóc của Lâm Tú Lan.

Vì vậy lúc đó cho dù Lâm Tú Lan mang thai cũng muốn cắt đứt quan hệ, Lâm Kim Tiêu còn đau khổ cầu xin bà ấy ở lại.

Lúc đầu là dỗ dành, sau đó là tẩy não, đủ loại khóc lóc uy hiếp.

Nhưng Lâm Tú Lan thà bị mọi người trong thôn chế giễu bà là người thứ ba, còn lớn bụng bị vứt bỏ, bảo là giày rách cũng kiên quyết không muốn quay đầu.

Lúc đó Lâm Kim Tiêu vô cùng đào hoa vẫn không từ bỏ được Lâm Tú Lan.

Khi thấy bà ấy không muốn quay đầu bèn gây chuyện, kích thích Lâm Tú Lan, nói Lâm Thi Vũ không phải con mình. Lâm Tú Lan thì không thích trao đổi với ông ta, thậm chí còn không cho ông ta nhìn con, tự mình nuôi con gái.

Lúc đó thanh danh của Lâm Tú Lan ở xã Thập Lý Bát đều bị Lâm Kim Tiêu bôi xấu, còn dẫn theo đứa bé sống cuộc sống khó khăn. Sau này lại thật lòng yêu Vương Bình, hai người kết hôn.

Lúc Lâm Kim Tiêu nghe xong thì tối sầm mặt lại.

Sự lạnh nhạt của Lâm Kim Tiêu đối với Lâm Thi Vũ ngoại trừ vì lợi ích riêng của mình và thiếu thốn tình cảm thì còn oán hận bố dượng của Lâm Thi Vũ mà trước đây Lâm Tú Lan đòi cưới.

Thứ mà đàn ông không ăn được mới là thơm nhất. Có lẽ người phụ nữ khác đi chăm sóc Lâm Kim Tiêu thì ông ta sẽ cảnh giác. Nhưng trong lòng Lâm Kim Tiêu thì Lâm Tú Lan luôn có địa vị và sự đáng tin cậy khó hiểu

Lâm Thi Vũ biết chuyện trong quá khứ của bố mẹ, nhớ tới lúc trước mẹ từng sống khổ sở thì luôn không có cảm giác thân thiết với người bố ruột Lâm Kim Tiêu này.

Lâm Thi Vũ cảm thấy thủ đoạn như vậy không khác những kẻ trong mắt đầy mưu mô và lợi ích ở nhà họ Lâm kia.

Lâm Thi Vũ vẫn luôn phân rõ rạch ròi với nhà họ Lâm kinh tởm đó. Cô ấy tuyệt đối sẽ không làm người như vậy.

Mộc Trạch Tê nói tiếp: “Bây giờ chỗ dựa của mẹ con hai người là bố ruột cậu, hiện tại tình huống nhà họ Lâm như muốn ăn thịt người, chỉ có dựa dẫm bố ruột cậu thì hai người mới bình an. Bớt một đứa con gái thì bớt một phần chia tài sản. Trước mặt tài sản to lớn, lòng người đều dơ bẩn. Cậu cũng biết tác phong nhà họ Lâm ra sao, hai mẹ con các cậu khó tránh khỏi việc chết ngoài ý muốn không để lại dấu vết, bố cậu thì ở trong tù, cuối cùng còn không có ai truy cứu cho hai người.”

Những câu nói này đều giẫm vào trong lòng Lâm Thi Vũ, cô ấy cũng hiểu rõ, nhưng cô ấy nhìn thấy dáng vẻ bố dượng luôn xin lỗi mẹ con các cô ấy… trong lòng đã thầm thừa nhận người bố này.

Lâm Thi Vũ bật khóc: “Cho dù như vậy, mẹ tớ cũng sẽ không làm chuyện dơ bẩn như làm người thứ ba dụ dỗ người ta! Bố ruột tớ không xứng, mẹ tớ và bố tớ rất yêu thương nhau.”

Sự bất an cho tới nay khiến cho cảm xúc Mộc Trạch Tê cũng bùng nổ, giọng nói không khỏi cao lên: “Sợ cái gì? Sợ một kẻ tàn phế? Mẹ câu sẽ mãi mãi chung tình với bố cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là bảo vệ cái mạng của bố cậu đã.”

“Bây giờ bố cậu bị đánh trọng thương trong tù, cần một số tiền lớn chữa trị, cần sức người và thế lực vững chắc để chứng minh ông ấy không giết người. Cậu dựa vào đâu để làm được những điều này hả? Dựa vào một thân kiên cường chính trực của cậu sao? Hay dựa vào thân phận cô chủ nhà giàu tài sản mười tỷ nhưng mỗi ngày làm công kiếm tiền của cậu?”

“Tớ biết cậu có sự kiên trì và cố chấp của mình, nhưng cậu chờ được còn bố cậu chờ được không? Giữa lúc nước sôi lửa bỏng mà cậu còn bướng bỉnh. Cậu như vậy không phải tự mình vươn lên mà là ngu ngốc đó. Muốn tiền thì lấy từ nhà họ Lâm, dỗ dành bố ruột cậu, một câu nói của ông ta có thể cải thiện cuộc sống của hai mẹ con cậu. Từ đó lừa tiền người bố ruột kia cứu bố cậu. Động não đi nữ chính à.”

Lâm Tú Lan nghe được hết cuộc tranh chấp của hai đứa trẻ trong điện thoại, giọng nói nghẹn ngào ngăn cản truyền ra từ trong cuộc gọi chưa cúp, lúc này Lâm Thi Vũ mới phát hiện bèn vội vàng cúp máy.

Mẹ là ranh giới cuối cùng và lớn nhất trong lòng Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ nghẹn ngào: “Mộc Trạch Tê, tớ có thể chịu đựng cậu chĩa mũi nhọn vào tớ, nhưng cậu không thể sỉ nhục mẹ tớ. Những lời vừa rồi của cậu chính là đang đâm một dao vào lòng mẹ tớ, cậu dựa vào đâu mà xen vào việc nhà của người khác chứ?”

Bởi vì con mẹ nó thế giới này vây quanh vai chính các cậu, sau khi các cậu trải qua đau khổ khó khăn đều sẽ nhìn thấy cầu vồng, nữ phụ độc ác như tôi chính là sự khó khăn mà các cậu sẽ trải qua đấy.

Lúc Nghiêm Kỷ vứt bỏ công việc chạy tới, từ xa đã nghe được lời nói bất đắc dĩ gần như muốn hét lên của Mộc Trạch Tê.

Giờ phút này đôi mắt của Mộc Trạch Tê sáng một cách đáng sợ, cô nhìn Lâm Thi Vũ, nói thẳng: “Bởi vì tôi không muốn dây dưa với các người nữa. Tại sao tôi phải đau khổ giãy dụa lãng phí trong cuộc sống của vai chính các người chứ? Ai mà chẳng phải vai chính trong cuộc đời của mình?”

Lâm Thi Vũ không hiểu Mộc Trạch Tê đang nói cái gì.

Trong khoảnh khắc ấy, Nghiêm Kỷ bỗng nhiên xâu chuỗi được những sự giằng xé và mờ mịt cho tới nay trong lòng Mộc Trạch Tê.
Chương kế tiếp