Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Lên Người Nam Chính!

Chương 74: Lật người cưỡi một hồi muốn chồng khóc, không ngờ lại bị chồng làm khóc H
Lúc Mộc Trạch Tê nhìn thấy Nghiêm Kỷ khóc, cả người liền ngây ngẩn. Cô không ngờ Nghiêm Kỷ sẽ khóc.

Mộc Trạch Tê làm tổ trong ngực Nghiêm Kỷ, càng ôm chặt hơn, cất giọng mềm mại gọi: “Chồng, Nghiêm Kỷ.”

Sau đó cô muốn ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Kỷ, vừa mới ngẩng đầu thì đã bị Nghiêm Kỷ dùng tay áp sát đầu cô vào lồng ngực anh.

Chiếc mũi cao thẳng của Mộc Trạch Tê đập vào vòm ngực rắn chắc của Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê suy nghĩ, chắc chắn là Nghiêm Kỷ không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của anh. Cô ôm lấy eo anh, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ thể hiện sự an ủi.

“Mộc Trạch Tê, anh thật sự rất sợ mất em. Em có thể oán trách anh đánh anh, nhưng em không thể rời khỏi anh, anh sẽ điên mất.”

Nghiêm Kỷ nói bằng giọng trầm thấp, Mộc Trạch Tê có thể thấy được lúc anh nói ra những lời này lồng ngực truyền đến cảm giác rung động.

Mộc Trạch Tê ừ một tiếng, cô biết.

“Lúc trước anh sợ em cảm thấy anh phiền, sau đó vứt bỏ anh giống như hoa anh túc. Sau đó anh lại nghĩ, em thấy phiền cũng tốt, anh có thể đi rồi. Từ trước tới nay không dám đối mặt với tình cảm của em, bởi vì anh sợ đến lúc đó sẽ bị tổn thương.”

Nghiêm Kỷ xin lỗi cô, vì không cho cô đủ cảm giác an toàn.

Mộc Trạch Tê vốn còn đang mất mát thêm đau thương thì đột nhiên nghe được câu này, cắn răng phẫn hận nói: “Hiện tại ngẫm lại, anh cứ ghét bỏ em thử xem. Nhẹ thì em thổi gió bên gối, nắm chặt tiền tài, chiếm một nửa cổ phần của anh. Nặng thì, có khả năng sẽ đâm chết anh.”

Nghiêm Kỷ……

Nghiêm Kỷ cười đến run run cả người.

Mộc Trạch Tê có thể cảm giác được lồng ngực anh đang rung động mãnh liệt.

Mộc Trạch Tê không biết có gì buồn cười, cô hỏi: “Có gì buồn cười sao?”

Sau đó suỵt một tiếng: “Anh nhỏ giọng thôi! Đánh thức con bây giờ.”

Nghiêm Kỷ nhích người ra một chút, để hai người có thể nhìn thẳng nhau, anh hôn một cái vào trán Mộc Trạch Tê.

“Em không giống như ký ức trong mộng của anh. Em bây giờ sắc bén, quyến rũ."

Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc, xem ra Nghiêm Kỷ cũng đã nằm mơ.

Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ khóc đến đuôi mắt cũng đỏ lên, giống như đánh phấn vào đuôi mắt đào hoa hẹp dài ấy.

Cô muốn trêu đùa anh, giữ chặt mặt anh, dùng đầu ngón tay cọ xát đuôi mắt ửng hồng.

“Trong giấc mơ của em, anh cũng không giống như bây giờ, trong mơ anh rất  hung hăng, còn lâu mới giống bây giờ vì em mà rơi nước mắt.”

Nghiêm Kỷ……

Anh giơ tay lau đi, không cho Mộc Trạch Tê nhìn.

“Ha ha ha ha ha ha” nhìn Nghiêm Kỷ bình thường vẫn luôn nghiêm nghị bây giờ lại đang khóc, trong lòng Mộc Trạch Tê sảng khoái, vui đến mức cười ra tiếng.

Nghiêm Kỷ bỏ qua lòng tự trọng đàn ông của bản thân, cùng cười với cô.

Hai người ôm nhau một lúc lâu.

Thật ra Nghiêm Kỷ muốn làm chút gì đó, hai người đã mấy tháng không gặp.

Nhưng anh cũng muốn hưởng thụ thời gian vuốt ve an ủi chỉ có hai người với Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê bỗng nhiên cảm giác không đúng, thiếu một người. Cô vỗ Nghiêm Kỷ: "Anh mau bế con trai lại đi, đừng để nó lăn xuống giường!”

Mộc Trạch Tê nói xong còn nâng người lên nhìn Tiểu Nghiêm Hạp, thấy thằng bé đang mút tay nhỏ nắm chặt, ngủ say sưa.

“Không sao đâu, nó ngủ ngoan lắm.”

Cơ thể nho nhỏ của Tiểu Nghiêm Hạp bây giờ đã rất linh hoạt rồi, không giống trước kia chỉ biết quay trái phải trước sau nữa. Cuối cùng Nghiêm Kỷ đưa ra kết luận, chắc là do thằng bé có một người mẹ thích làm nũng.

Thời gian này Nghiêm Kỷ đều mang theo con trai không rời nửa bước, con trai đã khá quen, chắc hẳn là không có vấn đề gì.

Mộc Trạch Tê gật gật đầu: “Vậy được rồi, em vẫn nên ôm chồng thì hơn.”

Nghiêm Kỷ lập tức bị dỗ vui vẻ.

Trong nhà mặc dù có máy sưởi, nhưng vẫn có cảm giác hơi lạnh.

Nhưng khi ôm Nghiêm Kỷ, thật sự rất ấm áp. Mộc Trạch Tê ôm lấy eo Nghiêm Kỷ, chôn chặt trong lòng ngực anh sưởi ấm.

Có một chuyện, từ lúc đầu ôm anh cô đã cảm giác được rồi.

Nghiêm Kỷ có cơ bụng, nhưng bây giờ những cơ bắp giống đó hình như càng thêm sắc nét, cứng rắn, hình dáng càng thêm rõ ràng, vừa chạm qua đã thấy cộm tay, giống như đã từng được huấn luyện.

Phụ nữ luôn có một niềm đam mê yêu thích với cơ bắp của đàn ông. Mộc Trạch Tê theo bản năng sờ sờ, cảm nhận.

Nghiêm Kỷ hừ một tiếng, bắt lấy tay nhỏ đang sờ loạn của Mộc Trạch Tê: “Có phải em xem trọng sự nhẫn nại của anh quá không? Em nói em buồn ngủ, nên anh mới nhẫn nhịn.”

Mộc Trạch Tê kinh ngạc nói, “Nghiêm Kỷ, anh cứng hơn ngày xưa rồi."

Nghiêm Kỷ……

Anh nâng mặt Mộc Trạch Tê lên, xoa miệng cô, cắn răng nói: "Ý của em là ngày xưa anh không đủ cứng? Trước kia em không nói như vậy."

Nghe câu này Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, mơ hồ giải thích: “Anh nghĩ đi đâu vậy! Em nói cơ bắp!”

Nghiêm Kỷ sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Mộc Trạch Tê.

Cả nhà họ Mộc đều đang ở nhà họ Nghiêm, mỗi ngày nhà họ Nghiêm đều náo nhiệt như đang đón Tết. Càng náo nhiệt Nghiêm Kỷ lại càng nhớ Mộc Trạch Tê.

Đúng lúc Mộc Kiến Hiền vẫn luôn duy trì huấn luyện, anh nhàn rỗi không có việc gì, lại có quá nhiều tinh lực không phát tiết ra được.

Nhóm cha chú cùng và hai người đàn ông trẻ tuổi liền cùng nhau tập luyện.

Nghiêm Kỷ không định nói cho Mộc Trạch Tê biết, nhà họ Mộc đã trở lại.

Anh khụ một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh vẫn luôn nhớ em, lại không có việc gì làm, cho nên mới rèn luyện luyện thân thể, vì thế cũng cường tráng hơn một chút.”

Anh thấy Mộc Trạch Tê rất có hứng thú, liền vén áo sơ mi của mình lên, dụ dỗ: "Anh là chồng em, thân thể của anh em muốn sờ cứ sờ thoải mái."

Bởi vì Nghiêm Kỷ cũng không có quần áo khác, mà anh cũng không thói quen mặc đồ của người khác, cho nên anh thường mặc áo sơ mi màu đen.

Vừa vén áo lên đã tạo thành một sư tương phản giữa đen và trắng.

Cơ bắp sắc nét cùng đường cong rõ ràng, mắt Mộc Trạch Tê dán chặt vào từng đường nét của anh, tim bùm bụp nhảy loạn.

Nghiêm Kỷ cười, cầm tay Mộc Trạch Tê chạm vào cơ bụng của mình, từ từ cọ xát.

Anh dịu dàng nói: “Sờ thích không?”

Một tay Mộc Trạch Tê bưng kín mũi, xong rồi, Nghiêm Kỷ hiện tại còn học được cách dụ dỗ.

Chồng của mình, đương nhiên là sờ rất thích rồi. Tay Mộc Trạch Tê còn đang sờ, cả người ngây ra nhưng mi mắt lại cong cong, cười thành tiếng.

Nhìn dáng vẻ Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ đã sớm không chịu đựng nổi, liền đè lên giường.

Thứ phía dưới eo còn cứng rắn hơn so với cơ bắp, thẳng tắp chọt vào giữa hai đùi của Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ nhẫn nại hôn môi Mộc Trạch Tê, thở gấp: “Anh không nhịn được, em quyến rũ anh khắp nơi, anh làm chồng em làm sao chịu được hả?”

Mộc Trạch Tê cũng không phản kháng, cô cũng rất nhớ Nghiêm Kỷ.

Cô giơ tay vuốt khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Kỷ, mắt híp lại: “Em muốn ở trên.”

“Ở trên?”

Tiểu Nghiêm Hạp đang ngủ trong nôi.

Hai người ôm hôn một hồi, chỉ còn quần áo phía trên, thân dưới đã cởi sạch sẽ, hai đôi chân thon dài quấn quýt lấy nhau.

Mộc Trạch Tê trở người ngồi lên trên, Nghiêm Kỷ nằm đó, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy bầu vú mềm mại của cô, vừa trắng vừa to.

Yết hầu của anh lăn lộn lên xuống.

Mộc Trạch Tê đưa huyệt nhỏ đã bị Nghiêm Kỷ làm ướt nhẹp cọ vào côn thịt, vừa nóng vừa cứng, cọ xát khiến hoa tâm dâng lên từng đợt khoái cảm.

Ma sát rất thoải mái, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta không chịu nổi, càng đói khát thèm thuồng.

Nghiêm Kỷ thật sự không chịu nổi nữa, giọng nói khàn khàn: "Cắm vào có được không, cọ nữa anh sẽ không chịu nổi mất."

Mộc Trạch Tê cảm thấy cũng ổn rồi, khó lắm Nghiêm Kỷ mới để cô chủ động một lần, nếu cứ cọ tiếp thì Nghiêm Kỷ sẽ không chịu nổi, cuối cùng lại đè cô xuống rồi mạnh mẽ tiến vào mất.

Mộc Trạch Tê nâng eo lên, đỡ lấy côn thịt của Nghiêm Kỷ tuốt vài cái, Nghiêm Kỷ khẽ thở gấp, tinh dịch không kìm nén được chảy ra từ lỗ nhỏ trên đầu côn thịt.

Mộc Trạch Tê nhắm ngay hoa tâm, chậm rãi ngồi xuống, cô cảm nhận được côn thịt quen thuộc kia đang đẩy từng tầng lớp vách thịt bên trong cơ thể ra, đi vào chỗ sâu.

Cuối cùng côn thịt cứng rắn cũng được cắm vào trong huyệt nhỏ, Nghiêm Kỷ vô cùng thoải mái. Không đợi anh thúc giục, vòng eo kia đã bắt đầu chuyển động.

Mộc Trạch Tê vừa rên nhẹ vừa dần dần vặn vẹo eo.

Cô cảm nhận được rất rõ cự vật kia đang to lên trong cơ thể của mình, ma sát vào vách tường nhạy cảm.

Sướng quá...

Mộc Trạch Tê ngước cần cổ đã nhuốm màu hồng của tình dục lên, nhỏ giọng rên rỉ ưm a, cô run lên một cái, cứ như vậy phun ra khắp người.

Nghiêm Kỷ bị kẹp chặt vừa sướng vừa khó chịu, côn thịt càng cứng hơn.

Mộc Trạch Tê thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Cô chỉ nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu chuyển động vòng eo.

Nghiêm Kỷ rất thỏa mãn, trong mắt đều là sắc dục, ngắm nhìn tư thế quyến rũ của Mộc Trạch Tê khi đung đưa eo.

Mộc Trạch Tê đung đưa lên xuống một lát, lại chống tay lên trên ngực của Nghiêm Kỷ.

Lúc thì cô cử động eo kẹp chặt lấy côn thịt, chạm vào vách tường bên trong, khiến mị thịt hút chặt vào; lúc thì nâng eo lên cưỡi, khống chế độ sâu, cắm vào lúc sâu lúc nông.

Thỉnh thoảng cô lại để côn thịt đi vào tận sâu bên trong mình.

Cứ như vậy chín nông một sâu, Nghiêm Kỷ sướng đến mức cơ thể căng chặt, thở dốc.

Anh nằm thở gấp vì khoái cảm, eo siết chặt cứng ngắc, muốn cắm sâu vào hơn nữa, muốn giữ chặt hơn nữa.

Sự chủ động của Mộc Trạch Tê quá ít, anh vẫn nên hưởng thụ trước.

Hai tay anh nắm lấy eo cô, thêm lực cho cô, để động tác của cô dễ dàng hơn.

Hai người đều rất hưởng thụ khoái cảm tình dục lâu ngày không có này.

Mộc Trạch Tê tự chuyển động đến sung sướng, nhìn Nghiêm Kỷ sướng đến nhíu mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài và chóp mũi đỏ lên.

Mộc Trạch Tê lập tức nhận ra tại sao đàn ông lại muốn bắt nạt phụ nữ trên giường như vậy.

Cô đưa tay trêu đùa hạt đậu trên ngực Nghiêm Kỷ, nhìn chúng dần dần dựng thẳng, sau đó ngắt nhéo.

Đầu ngực của đàn ông tuy không nhạy cảm như phụ nữ nhưng cũng không phải không có cảm giác.

Nghiêm Kỷ bị trêu đùa như vậy, cả người căng thẳng, yết hầu tràn ra tiếng rên rỉ, mang theo chút run rẩy.

Mộc Trạch Tê càng hưng phấn, cô cúi thấp người xuống một chút, bên eo không ngừng di chuyển bạch bạch, đôi vú nặng trĩu đè trên ngực Nghiêm Kỷ.

"Nghiêm Kỷ… anh khóc một chút đi có được không?"

Nghiêm Kỷ sững sờ. Mộc Trạch Tê thức tỉnh cái gì rồi?

Mộc Trạch Tê dừng lại, cô hôn lên môi mỏng của Nghiêm Kỷ một cái: "Lúc ở trên giường nhìn thấy anh khóc rất đáng yêu."

Ha ha.

Bản thân tự di chuyển, cao trào sướng mấy lần sẽ xuất hiện ảo giác.

Nghiêm Kỷ đột nhiên thẳng eo đâm lên phía trên một cái. Khác với khi Mộc Trạch Tê chậm rãi cọ xát, lúc này côn thịt to lớn kia nhanh chóng đâm vào chỗ sâu nhất.

Mộc Trạch Tê bị đâm đến run lên, cơ thể lập tức mềm nhũn, nuốt côn thịt vào nơi sâu nhất.

Cô ưm a rên rỉ, ngã lên trên người Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ ôm lấy eo cô, hôn lên gò má của cô: "Vậy thì xem thử xem ai sẽ là người khóc."

Nghiêm Kỷ tiếp tục thẳng eo cắm vào, anh chỉ nhẹ nhàng sử dụng sức lực chủ yếu của người chồng đã khiến Mộc Trạch Tê mất hồn.

Cô rên rỉ ưm a, không thể nào ngồi thẳng người dậy,  lại tiết ra một lượng lớn mật dịch.

Giữa hai đùi của cô đã ướt nhẹp, mật dịch chảy dọc xuống theo bộ phận sinh dục đang không ngừng kết hợp của hai người, đâm một cái thì chảy ra một chút, cho đến khi chảy xuống eo của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ đã nhịn rất lâu, khát vọng bắn tinh rất mãnh liệt, chỉ bị kẹp thêm mấy cái thì anh đã không kìm nén nổi nữa.

Anh đỡ Mộc Trạch Tê đứng lên, nhìn bầu ngực đẹp đẽ của cô đung đưa lúc bị đâm, tiếp tục cắm vào.

"Ưm ưm a a…" Mộc Trạch Tê giống như đang ngồi trên lưng chú ngựa bị mất khống chế, bị làm đến điên loạn, dường như cô sợ bị văng ra ngoài nên chỉ có thể kẹp chặt huyệt nhỏ, không ngừng run rẩy.

Nghiêm Kỷ bị kẹp đến tê dại cả sống lưng, sung sướng mất hồn.

Sau khi Nghiêm Kỷ đâm mấy chục lần vừa nhanh vừa sâu xong thì hai người đều run lên một cái, cùng đạt đến cao trào mất hồn.

Nghiêm Kỷ không rút côn thịt ra, cứ cắm vào trong như vậy, thở dốc nghỉ ngơi.

Qua hồi lâu.

Mộc Trạch Tê dần dần lấy lại tinh thần, Nghiêm Kỷ bắn rất nhiều, cô cảm thấy bên trong tử cung đang căng ra.

Cơ thể của cô còn đang run rẩy vì dư âm sau cao trào, cô chậm rãi nâng vòng eo đã mềm nhũn lên, rút côn thịt đã bắn mà còn cứng đờ từ trong huyệt nhỏ ra ngoài.

Không có côn thịt bịt lại nên chất lỏng bên trong bị anh bắn ra hoặc tự cô tiết ra do kích tình lập tức chảy ra ngoài.

Đúng lúc chảy xuống trên cơ bụng của Nghiêm Kỷ, vương vãi khắp nơi.

Một màn này quá dâm đãng rồi.

Nghiêm Kỷ lật người đổi vị trí trên dưới của mình với Mộc Trạch Tê.

Bàn tay anh nắm lấy hai bàn chân run rẩy của cô rồi nâng cao lên, côn thịt lại lần nữa mở ra huyệt nhỏ đỏ ửng do vừa bị ma sát, cắm vào chỗ sâu nhất.

Mộc Trạch Tê bị đâm giật cả mình, hai bàn chân bị kìm lại càng run rẩy mạnh hơn, rên rỉ ưm a: "Ưm… không phải đã nói cho em ở trên à?"

Nghiêm Kỷ thở hổn hển, điên cuồng cắm vào: "Tê Tê không còn sức nữa, để chồng làm cho, Tê Tê nằm yên hưởng thụ là được rồi."

Nghiêm Kỷ cúi người kìm chặt Mộc Trạch Tê, môi lưỡi giao hòa một cách dịu dàng với cô.

Dưới eo cô là côn thịt đang mạnh mẽ cắm vào chỗ sâu, để mị thịt vừa mới co rút sau cao trào quấn quýt lấy nó, rồi đâm thẳng vào tử cung để miệng nhỏ đó hút vào.

 

Như vậy khiến cho Mộc Trạch Tê cảm nhận được rõ ràng côn thịt đang ra vào trong mình. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, vừa sâu vừa mạnh, lập tức khiến Mộc Trạch Tê bị cắm đến mất hồn.

Bên trên là nụ hôn dịu dàng nhưng bên dưới là những lần đâm vào mãnh liệt. Hai người kết hợp tạo ra khoái cảm ngập trời.

Mộc Trạch Tê sướng đến mất hồn, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại khoái cảm xung đột giữa nụ hôn trên môi và những lần cắm rút trong cơ thể mang đến.

Chỗ kết hợp của hai người rất lầy lội, tinh dịch và dâm thủy rót đầy bị tràn ra ngoài, cùng với việc côn thịt không ngừng đâm chọc khiến dịch thể cũ bị ép ra ngoài, sau đó lại thêm dịch thể mới vào.

Củi khô bốc lửa, gần như cháy cả một đêm…
Chương kế tiếp