Sau Khi Cảm Hóa Vai Chính Thất Bại Thì Làm Gì?

Chương 85: Thiên Diện Phật
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Nụ cười của Bùi Cảnh cứng ngắc trên mặt, đối diện với con rắn hai đầu kia.

Rắn hai đầu khổng lồ uốn éo thân thể, há to mồm, rống lên một tiếng, nhào đến hòng cắn Bùi Cảnh. Lưỡi rắn đỏ tươi dính chất lỏng vàng đục, hôi thối lại kịch độc, nhỏ xuống ván gỗ, cả mảng lớn bị ăn mòn. Mắt rắn đục ngầu, răng độc dữ tợn.

Nó tấn công hung mãnh, Bùi Cảnh thầm mắng.

Đứng dậy nhảy ra, Bùi Cảnh có nỗi sợ hãi khắc sâu vào xương tuỷ với loài rắn, huống chi lúc này, sau lưng y còn có một đối thủ cường đại.

Lệnh bài vào thành quan trọng!

Bùi Cảnh cuộn kiếm khí, đâm vào mắt rắn, trêu cho rắn hai đầu giận tím mặt, thân thể ẩn dưới nước cuộn tròn ở cả toà lầu, co lại từng chút. Rắc rắc rắc, xà nhà gỗ lim đứt đoạn từng khúc, bàn vỡ nát, trên lầu đầy tiếng thét gào.

Lúc này Bùi Cảnh không rảnh để ý, quay lại muốn cướp lấy miếng lệnh bài vào thành kia.

“Đưa cho ta!”

Y vươn tay xuyên qua đám hồ điệp, tro tàn rải rác trên cánh bọn chúng, lạnh lẽo nhẹ nhàng như ánh trăng.

Hơi lạnh qua đi, là nhức nhối kịch liệt, đau đớn xuyên thẳng vào thần thức!

Cả toà lầu đang lắc lư, cái bóng khổng lồ đen nhánh che lấp ánh sáng, sát khí ác độc sắc bén ngay phía sau, như kim đâm lên lưng Bùi Cảnh!

“Sầm ——!”

Rắn hai đầu cúi xuống!

Tấm ván gỗ vỡ vụn. Đầu rắn tập kích hai bên, con ngươi vàng sậm dựng thẳng tràn đầy bạo liệt.

Bùi Cảnh nhịn đau, rốt cuộc tìm thấy lệnh bài vào lệnh, vầng trán nhỏ xuống giọt mồ hôi.

Đương lúc y cho rằng mình bị tấn công từ cả hai phía, chắc chắn phải có một trận chiến ác liệt.

Những con bướm ác vây quanh y bỗng như nhận được loại mệnh lệnh nào đó, hơi khựng lại, rồi vang lên một tiếng, sau đó tản đi khắp nơi — cánh hồ điệp như ánh bạc, chảy qua ánh trăng, như ảo như mộng. Lấm ta lấm tấm, rải giữa không trung, như trời đêm đầy sao đổ xuống.

Lệ khí trên thân hồ điệp tản đi.

Bùi Cảnh sửng sốt.

Ngơ ngác nhìn xem, ngay lúc con rắn hai đầu khổng lồ kia nhào đến, bướm đen quấn quanh thân y đồng loạt xông lên.

Chỉ trong nháy mắt, rắn khổng lồ viễn cổ thét lên một tiếng kinh thiên động địa, thân rắn dưới mặt nước oằn oại, trào dâng sóng lớn cuồng phong. Người phàm trên thuyền hoảng sợ la hét, mấy người Ngu Thanh Liên làm phép ổn định sóng gió lại.

Nhưng rắn hai đầu chưa tác quái được bao lâu, xác thịt đã bị gặm nuốt thành xương trắng, chỉ để lại khung xương lạnh lẽo, sau đó rơi tõm vào trong nước.

Bùi Cảnh không hiểu ra sao: “Đám bướm này bị gì vậy?”

Không phải tự tay giết rắn là y thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cảnh giác trong lòng càng sâu. Giết chết yêu quái sánh với tu sĩ Nguyên Anh chỉ trong vài nhịp thở, hồ điệp đã có sức mạnh này, cho nên vừa rồi không dùng hết sức khi đánh nhau với y? Vì sao, vì y đẹp quá à?

Tay nắm chặt kiếm Lăng Trần, Bùi Cảnh chỉ sợ đám bướm ác kia đột nhiên quay đầu xông lại phía y.

Chẳng qua y suy nghĩ nhiều, sau khi giết chết con rắn khổng lồ, những con bướm kia hoá thành bụi ánh sáng trong chốc lát, rơi xuống mặt sông bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Ánh lửa trên ngàn ngọn đèn hoa sen hơi lay động, những hạt bụi vỡ li ti như tuyết, lờ mờ dưới bóng đêm lộng lẫy tuyệt đẹp.

Hoa Túy Tam Thiên bị máu tươi tàn sát, không còn lại được bao người.

Sau khi gió yên sóng lặng, tất cả mọi người tái mặt nhìn cảnh tượng này.

Chủ lầu trên đài cao.

Bùi Cảnh bỏ lệnh bài vào thành vào trong tay áo, quăng nghi vấn ra sau đầu, tâm trạng cực kỳ tốt, cong môi cười một tiếng.

Quên đi, lệnh bài vào thành đã cầm đến tay, để ý nhiều thế làm gì?

Trong chớp mắt, lầu cao đổ sụp.

Bùi Cảnh nhảy xuống, tụ họp với bọn Ngu Thanh Liên.

Chân giẫm lên đèn hoa sen, Ngu Thanh Liên nhìn vẻ mặt của y cũng biết chuyện đã thành công nửa phần, thế là hỏi: “Lấy được lệnh bài vào thành rồi, huynh định lúc nào đi thành Thiên Yển?”

Bùi Cảnh suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Ngày mai lên đường luôn.”

Ngu Thanh Liên ranh mãnh cười một tiếng: “Vội thế, lúc đầu ta nói có phải không?”

Bùi Cảnh không biết nên trả lời thế nào.

Tịch Vô Đoan cũng xuống, nhưng lại quan tâm chuyện khác.

“Huynh giết Đế Phong chưa?”

Bùi Cảnh nói rất hiển nhiên: “Giết rồi. Lão còn uy hiếp ta trước khi chết, bảo là nếu hôm nay ta giết lão, sau này vào thành Thiên Yển, Thi Quỷ Môn chắc chắn nghiền xương ta thành tro, nhưng lão già này ngu chết, đến ta tên ta cũng không biết.”

Tịch Vô Đoan và Ngu Thanh Liên gật đầu.

Lập tức lại nghe Bùi Cảnh nói: “Ta thấy lão đáng thương, nên xưng danh cho lão biết.”

Tịch Vô Đoan: “…”

Ngu Thanh Liên: “…”

Đồng thời, Phượng Căng và Ngộ Sinh chạy tới nghe rõ ràng những gì y nói.

Bốn người cứng đờ tại chỗ, cùng nhau im lặng.

Còn chưa vào thành đã rước cho mình một mớ kẻ thù, quả nhiên là việc mà Bùi Ngự Chi làm được.

Chỉ là, lời khuyên răn bảo huynh đừng gây chuyện của Hư Hàm tiền bối bị chó ăn rồi?

Ngu Thanh Liên hỏi: “Đây là khiêm tốn mà huynh nói à?”

Phượng Căng cười: “Ta nói chứ, ngươi tốn công tốn sức cướp lệnh bài vào thành làm gì, không bằng cứ cầm kiếm xông thẳng vào. Dù sao kết quả cũng là một đống kẻ thù.”

Bùi Cảnh nói: “Nghĩ nhiều rồi, ta làm sao có thể vào đó với thân phận Bùi Ngự Chi.” Tên tuổi của y nổi tiếng như vậy, đi vào chắc chắn sẽ chọc đến một đống người.

Đèn đuốc, bóng nước, mặt mày thiếu niên điềm đạm, nước đỏ như máu, thây chất thành đống, tội ác hôi thối bị chôn vùi bởi ánh sao rơi đầy trời. Những người sống sót thoi thóp sững sờ nhìn bọn họ, ngũ tạng lục phủ quặn lại một chỗ.

Năm thiếu niên thiếu nữ kia, bộ dáng mỗi người đều lưu truyền thiên hạ cả thời gian dài.

Bọn họ nhìn thẳng, há miệng, lại không nói nên lời.

Hồ máu nở hoa xanh, xương trắng hoá bướm xanh.

Tim xá lợi Phật, mắt Phượng Hoàng, một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong.



Trở lại viện Kinh Thiên, Ngu Thanh Liên một mình nói với y: “Lần này đến thành Thiên Yển, huynh giúp ta làm một việc.”

Bùi Cảnh hiểu rõ: “Là liên quan đến Thanh Liên Phù Thế hử?”

Ngu Thanh Liên nghiêm túc gật đầu: “Ta hiểu được mấy chuyện về thành Thiên Yển từ đôi câu vài lời mà các trưởng lão để lại. Một cung ba giáo năm môn, quyền thế ngập trời ngoài thành. Mà chỗ liên quan đến Thanh Liên Phù Thế, là Truy Hồn Cung.”

Bùi Cảnh hỏi lại: “Một cung trong một cung năm giáo ngũ môn?”

Ngu Thanh Liên nói: “Ừ. Huynh cẩn thận chút.”

Bùi Cảnh bật cười: “Đương nhiên.”

Y trở về phòng, thẳng đường mòn tĩnh mịch hoang vắng, lại trông thấy Ngộ Sinh, tăng bào phấp phới trên cỏ giữa những con đom đóm.

Bùi Cảnh nhíu mày, y cảm thấy Ngộ Sinh lặng tiếng hơn không ít từ sau khi đến viện Kinh Thiên, không thường xuyên mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn như trước kia nữa.

Lần này, tựa như có tâm sự rất nặng.

Bùi Cảnh nói: “Ngộ Sinh, đệ có chuyện gì cần ta hỗ trợ à?”

Ngộ Sinh mím môi, rồi nói: “Ta suy nghĩ một chút, vẫn nên nói cho huynh.”

Bùi Cảnh linh cảm liên quan đến Thiên Diện Nữ, gật đầu.

Từng ngọn cây cọng cỏ trong viện Kinh Thiên đều có linh khí, đom đóm chia ra giữa bụi cỏ.

Ngộ Sinh nói: “Huynh vẽ hình dáng của chiếc mặt nạ kia cho ta xem, sau đó ta mới đến tìm sư phụ ta, hỏi đó là thứ gì.”

“Đến lúc sư phụ nhìn thấy, trầm mặc rất lâu, đứng dậy dẫn ta đến điện Vãng Sinh trong chùa Thích Già, trong điện Vãng Sinh là tượng Cửu Thiên Thần Phật. Mười ngàn năm trước, từ sau cuộc chiến giữa các thần, Phật Đà vỡ vụn đài sen, thiền thức tan mất trong nhân gian, nhập vào bụng một người phụ nữ có thai. Mỗi một thiền thức đại diện cho Phật tâm của một vị Phật Đà, mà thức Phật môn chúng ta tu luyện là tâm. Nói cách khác, tương đương với bọn họ chuyển thế trùng tu.”

“Trong điện Vãng Sinh, ta nhìn thấy một toà tượng Phật vỡ vụn. Phía sau tượng Phật là vầng sáng lớn, trên đó là từng khuôn mặt tươi cười chồng chất, nhìn từ xa chỉ cảm thấy vui vẻ bình an.”

“Sư phụ nói với ta, đây là Thiên Diện Phật.”

Bùi Cảnh thì thào: “Thiên Diện Nữ… Thiên Diện Phật…”

Ngộ Sinh nói: “Ban đầu không muốn báo cho huynh, bởi đây là việc riêng của chùa Thích Già, sợ thêm phiền phức cho huynh. Nhưng hôm nay, trong Hoa Túy Tam Thiên, ta phát hiện…” Chàng dừng một lát cũng không hình dung ra nổi, chỉ nói: “Thành Thiên Yển còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Chiếc mặt nạ đó xuất hiện ở Vân Tiêu, có lẽ tai hoạ tiềm tàng bên cạnh huynh, nói chuyện này cho huynh nghe cũng để huynh chuẩn bị.”

“Vị tiền bối Phật pháp Đại Thừa này thích trà trộn trong nhân gian nhất, hoá trang thành nam nữ già trẻ, trợ giúp người đời, thay đổi ngày khuôn mặt, cho nên mới có danh Thiên Diện Phật.”

“Mà chuyện làm sư phụ không ngờ tới là, năm trăm năm trước, thiền thức của Thiên Diện Phật rơi vào trong cơ thể của một bé gái. Gia đình bé gái giàu sang, đôi vợ chồng già kia già đến nỗi chỉ có được một mụn con gái, hết sức quý trọng, nuôi thành kiêu căng xấc láo dưới sự nuông chiều.”

Ngộ Sinh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Lúc sư phụ tìm đến nhà bé ấy đã là mười lăm năm sau. Mười lăm năm, tính nết một người đã thành hình, có lẽ nàng là vị Phật không giống Phật nhất. Vị tiểu thư nhà họ Tần này, lười biếng kiêu căng, thích chưng diện yêu tiền tài, thậm chí phách lối lại ương ngạnh bởi chiều chuộng hết mực. Sau khi sư phụ ta nói rõ ý đồ, nàng trực tiếp gọi người hầu đuổi sư phụ ta ra ngoài.”

Bùi Cảnh lặng thinh.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Đoạn Niệm tiền bối của chùa Thích Già gặp phải loại canh cửa không cho khách vào nhà này đi.

Ngộ Sinh nói: “Sư phụ muốn thuyết phục nàng quy y cửa phật, cha mẹ của vị tiểu thư kia suýt nữa tức nổ phổi, ai cũng cảm thấy ông điên rồi. Dù sao thì tính tình của vị tiểu thư nhà họ Tần cũng không hề có bóng dáng cửa Phật. Tiểu thư nhà họ Tần cũng cười không ngớt, nhưng nàng được nuông chiều mà lớn, rất hứng thú với những chuyện mới mẻ. Thế là cũng theo sư phụ ta đến chùa Thích Già, chẳng màng tới việc cha mẹ lấy cái chết ra uy hiếp.”

Bùi Cảnh nói: “Đây thật đúng là…” Tuỳ hứng làm càn.

“Sư phụ thức tỉnh thiền thức trong cơ thể nàng, ban cho nàng năng lực thay đổi ngàn khuôn mặt. Tần tiểu thư giật nảy người, sau đó bắt đầu chìm đắm trong đó, toàn hoá thành những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi. Việc làm mỗi ngày là đổi mặt ra đường đi một lần.”

Bùi Cảnh muốn cười, nhưng nghĩ tới ả xấu xí điên cuồng trong sơn mạch Vân Lam lại im bặt. Câu chuyện ẩn sau đó cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Ngộ Sinh nói: “Sư phụ thấy nàng như này không phải cách hay, thế là một mình đưa nàng ra ngoài, du ngoạn núi non nam bắc, để nàng nhìn thấy tất cả khổ sở tai ương của nhân gian. May mà tâm tính nàng vẫn lương thiện, ban đầu ngại khổ ngại mệt, lâu dần cũng quen. Thậm chí còn giác ngộ thiền thức ngay tại một khu rừng trong ngọn núi nhỏ.”

“Lần đầu tiên nàng cứu người, phấn khích đến độ thức trắng cả đêm, sau đó bắt đầu thử siêu độ thế nhân.”

“Sau khi tu hành đến Trúc Cơ kỳ, nàng không kiềm chế nổi, để lại một lá thư rồi ra ngoài rèn luyện.”

“Chỉ là kết quả của lần ra ngoài này lại là tượng Thiên Diện Phật trong điện Vãng Sinh tróc ra, nàng không trở về.”

Bùi Cảnh khẽ nói: “Người như nàng, theo thiện sẽ là thiện nhất, còn theo ác, chính là ác nhất.”

Ngộ Sinh thở dài: “Nàng bị nhốt trong ngọn núi để nàng lĩnh hội thiền thức trước kia. Dân làng ngu dốt, kết hôn cận huyết từ đời này sang đời khác, con cháu sinh ra đều là quái vật, nàng vốn muốn siêu độ những đứa bé dị dạng kia, lại bị ma tu Nguyên Anh lẫn vào thôn dân trong núi hãm hại.”

“Ma tu ngấp nghé Phật tâm của nàng lâu như vậy, dùng một tấm gương chiếu vào nàng lúc ấy đang hoá thành người già, thế là lập tức biến trở lại thành bộ dáng ban đầu. Các thôn dân hoảng hốt, ma tu vu oan cho nàng là yêu quái lòng dạ khó lường, kích động dân làng nhốt nàng vào hầm đất.”

“Nàng bị đập vỡ đan điền, chẳng khác phế nhân, chịu hết khổ cực trong hầm đất. Cuối cùng là, nhập ma. Chờ lúc chúng ta chạy tới, mặt của tất cả mọi người trong làng đã bị lột xuống, mà nàng thì chẳng thấy tăm hơi. Mãi đến không lâu sau đó, thành Thiên Yển, bỗng dưng xuất hiện một ma đầu.”

Nỗi đau mà Ngộ Sinh nhẹ giọng lướt qua, Bùi Cảnh biết, tuyệt đối không hề dễ dàng.

Bùi Cảnh nói: “Cảm ơn đệ, ta biết rồi.”

Ngộ Sinh mím môi, nhớ đến việc gì đó, khẽ nói: “Giờ ta mới biết, vì sao gặp nhau trong chùa hôm đó, đứa bé kia lại cho ta cảm giác kỳ lạ. Hoá ra đều là nhân quả.”

Bùi Cảnh không biết an ủi ra sao, chỉ lảng sang chuyện khác: “Nhưng chuyện gì đã xảy ra với tên đệ tử chùa Thích Già ôm mặt nạ bỏ trốn?”

Ngộ Sinh lắc đầu: “Đệ tử đó du lịch bên ngoài, đã không ở trong chùa mấy năm rồi. Hẳn là vận may run rủi tình cờ lấy được mặt nạ, sau đó bị cắn trả.”

Chàng lại thở dài.

Bùi Cảnh cũng xa xăm nhìn về phía dãy núi, xem ra phỏng đoán trước kia của y đã sai.

Phải ôm ấp mối hận thế nào mới có thể ép buộc một thiếu nữ hiền lành yếu ớt trở thành thế kia.

Huống hồ, nàng ta sinh ra để làm Phật.

Y không khỏi nhớ đến Trương Thanh Thư và Tây Vương Mẫu.

Một kẻ bị cha mình dìm chết tươi trong vạc, một kẻ bị tộc Thanh Điểu chia ăn hai đời.

Vậy Thiên Diện Phật thì sao… Có thể vặn vẹo đến mức ấy, rốt cuộc nàng ta đã phải đối mặt với những gì trong hầm tối.

Đồng thời, Bùi Cảnh không khỏi lẩm bẩm: “Cảnh ngộ của những người này sao mà giống nhau đến thế…”
Chương kế tiếp