Sau Khi Chia Tay, Tôi Kết Hôn Với Kẻ Thù Của Bạn Trai Cũ

Chương 66: Ngoại truyện 5
Sau khi Cố Thanh Viêm từ bệnh viện trở về nhà, mọi người đều đến thăm. Tên của bảo bảo là được mọi người cùng đặt, Cố Hựu Sâm muốn đặt nhũ danh cho con trai mình.

Trong khi đó, Cố Hành, người bình thường theo chủ nghĩa duy vật, đột nhiên bắt đầu tìm hiểu về ngũ hành cho cháu trai cùng với ông ngoại của bảo bảo - Đàm Hải Trạch. Sau đó, ông ấy kết luận rằng con trai của họ thiếu hỏa, vì vậy họ đặt chữ "炎" (Viêm) vào tên của bảo bảo.

Đứa bé ngủ trong giường cũi, như một thiên thần. Bảo bảo mới được bốn ngày tuổi, có lẽ đó chỉ là ảo giác của Ninh Thanh Thanh, cô luôn cảm thấy bảo bảo của mình đã lớn hơn một chút. Ban đầu, màu da của bảo bảo rất đỏ nhưng về sau, màu đỏ dần biến mất trở nên trắng trẻo.

Khi nhìn thấy khóe mắt dài của bảo bảo, Kiều Hiểu Miện rất phấn khích: "Đây không phải là đôi mắt hẹp của nam chính trong truyện tranh mà chúng ta từng đọc trước đây à?"

Ninh Thanh Thanh nhìn kỹ, cô vẫn chưa thể liên tưởng được bảo bảo ngọt ngào, dễ thương trước mắt với anh chàng đẹp trai trong truyện tranh.

Chu Lăng Hàng trở thành chuyên gia xem tướng, anh ta nhận xét: "Viêm Viêm nhà cậu có đôi mắt sâu góc cạnh, mũi cao, môi mỏng, đẹp trai giống như tôi!"

Nghe được điều đó, Kiều Hiểu Miện không nhịn được mà đá anh ta một cái: "Mặt dày như anh sao?"

Chu Lăng Hàng chỉ vào mặt mình nói: "Ồ,! Em không nhìn thấy anh đẹp trai sao?"

Tuy nhiên, Cố Hựu Sâm ngay lập tức ôm lấy con trai, nói: "Thanh Viêm sắp tỉnh dậy rồi, để tránh con tôi học ngu giống cậu, tôi nghĩ cậu nên tránh xa chút."

"A, Sâm ca của tôi, chúng ta có phải là bạn thân từ nhỏ đến lớn không vậy?"

Chu Lăng Hàng nói: "Hãy chờ xem, tôi sẽ sinh một cô con gái, khiến con trai của cậu sau này khóc lóc đòi cưới đấy!"

Cố Hựu Sâm nhếch môi nói: "Tôi sẽ chờ xem."

Trong khi đang nói chuyện, bảo bảo trong lòng Cố Hựu Sâm đã tỉnh dậy.

Sau khi khóc vài tiếng, bảo bảo nhìn quanh rồi bỗng nhiên một tiếng "pụt"

"Đmm" Chu Lăng Hàng cảm thán

"Viêm Viêm nhà cậu vừa đánh rắm đúng không? Thật là to!"

Kiều Hiểu Miện không thể chịu đựng được nữa, lấy đồ ăn nhét vào miệng Chu Lăng Hàng.

Cố Hựu Sâm cũng nhận ra bảo bảo trong lòng đã đánh rắm, có vẻ như còn ị ra phân nữa…

Hắn nhanh chóng đặt bảo bảo vào giường cũi, sau đó đi lấy tã cho bé.

Quả nhiên đúng, bảo bảo đã tiểu, tã của bé rất nặng.

Dì Nguyệt nhanh chóng lấy nước, Cố Hựu Sâm ôm bảo bảo đi tắm, một tay đỡ lưng bảo bảo, tay kia đỡ gáy của bé.

Em bé trước mặt hắn vô cùng nhỏ bé mềm mại. Khi tắm, bé giống như rất hưng phấn, không khóc nữa, trông thoải mái.

Chu Lăng Hàng ngạc nhiên hỏi: "Sâm ca, cậu học ở đâu mà chăm em bé giỏi thế?"

Ninh Thanh Thanh quay đầu nhìn anh ta, ý vị thâm thường nói: "Có người đi trước, sau này anh biết nên lấy ai để học tập."

Chu Lăng Hàng nói: "...Tôi sẽ cố gắng."

Trẻ con rất thật thà, sau khi đi vệ sinh, bụng sẽ trống rỗng, bảo bảo cảm thấy đói. Vì vậy, sau khi tắm, bé cảm thấy thoải mái, bắt đầu ăn.

Ninh Thanh Thanh sinh con tự nhiên nhưng cơ thể cô vẫn yếu, vậy nên Cố Hựu Sâm để y tá ôm bảo bảo, còn hắn thì dẫn cô đến phòng ngủ, sau đó đặt bảo bảo vào lòng cô.

Bảo bảo mới 4 ngày tuổi nhưng biết ăn rất tốt, bảo bảo bắt đầu nổ lực hút sữa, khuôn mặt căng tròn, đôi mắt lim dim, cảm thấy rất mãn nguyện.

Bảo bảo mút da của Ninh Thanh Thanh, khiến nó hơi bị trầy xước, mặc dù da cô đã được chăm sóc đặc biệt trước khi sinh nhưng bé rất mạnh mẽ, trong ngày đầu tiên đã làm da cô bị trầy.

Sau đó, Cố Hựu Sâm đã bôi một ít dầu ô liu lên da cô để nó từ từ phục hồi, hiện tại đã khá hơn rất nhiều.

Ninh Thanh Thanh nhìn con trai mình, cảm thấy cơn đau không còn nữa.

Vì cô có một bảo bảo nhỏ, xinh xắn, mềm mại và đẹp trai, mỗi khi cô ôm bé trong lòng, Ninh Thanh Thanh cảm thấy như được ai đó toàn tâm toàn ý yêu thương.

Bảo bảo là con của cô và Cố Hựu Sâm, khiến cô cảm thấy rất kỳ diệu.

Khi bảo bảo đang vui vẻ bú sữa trong lòng của cô, Cố Hựu Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Đôi mắt hai người đều chứa đựng ấm áp và mềm mại.

Ai nuôi con sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm nhưng khi nhìn người khác nuôi con, luôn cảm thấy rằng con của họ lớn rất nhanh.

Khi Cố Thanh Viêm được 6 tháng tuổi, Ninh Thanh Thanh bắt đầu đi làm. Tuy nhiên, công việc của cô không quá nặng nề, do đó mỗi ngày cô có thể tan làm đúng giờ.

Mặc dù bảo bảo chỉ mới 6 tháng tuổi, chưa biết bò nhưng bảo bảo đã có thể nằm nghiêng, nỗ lực ngước đầu lên.

Trước đây Lê Lam thường dành nhiều thời gian để vẽ các bức tranh về mèo nhưng giờ đây bà ấy đã chuyển sang vẽ cháu trai của mình.

Trong phòng của bảo bảo, có một bức tranh với hình ảnh bảo bảo đang nằm trên giường và cố gắng ngẩng đầu.

Vì nỗ lực, đôi môi nhỏ của bảo bảo nhăn nhít lại, đôi tay nhỏ cố gắng chống đỡ cơ thể, đôi mắt đen sáng lấp lánh như muốn nói: "Cháu đã giữ đầu được rồi, cháu giỏi quá đi!"

Tuy nhiên, một chút nước bọt ở góc miệng đã làm cho hình tượng anh hùng của bé bị sụp đổ.

Trong khi đó, ở trong phòng Cố Hựu Sâm đang đàn bản nhạc "March of Turkey".

Bảo bảo cảm nhận được giai điệu quen thuộc, bắt đầu nhảy theo. Dù hai tay và đôi chân ngắn ngủi nhưng bé vẫn liên tục vẫy theo đúng nhịp điệu.

Ninh Thanh Thanh ở bên cạnh vỗ tay đánh nhịp cho con trai của mình. Bảo bảo được truyền cảm hứng, nhảy càng mạnh hơn, cười tít mắt.

Vì thế, mỗi khi đến giờ này, Ninh Thanh Thanh sẽ nhẹ nhàng xoa bóp, vận động tay chân cho bé.

Bảo bảo đã một tuổi, bò trên sàn khá khéo léo rồi. Nhà có trải thảm, đôi khi bảo bảo còn vịnh vào tường đi thật chậm, thậm chí còn tức giận vì đi chậm. Tuy nhiên, hiện tại bảo bảo đã có thể đi đến mọi nơi trong nhà ngoại trừ ban công.

Vào ngày sinh nhật một tuổi, Cố Hựu Sâm và Ninh Thanh Thanh mời bạn bè đến chơi. Vì có nhiều người, bảo bảo - người thường hay ngủ, hôm nay lại vô cùng hào hứng. Sau khi ăn cơm, Cố Hựu Sâm đặt bảo bảo lên giường để bé ngủ trưa.

Tuy nhiên, bảo bảo tò mò khi nghe tiếng động bên ngoài, bắt đầu càu nhàu với Cố Hựu Sâm. Hiện tại bảo bảo chỉ biết gọi "ba mẹ" nhưng sau khi Cố Hựu Sâm để bảo bảo xuống giường, bảo bảo ngay lập tức ôm lấy tay Cố Hựu Sâm, vui vẻ gọi: "ba, ba..."

Chu Lăng Hàng đứng ở cửa, ban đầu chỉ muốn xem bảo bảo ngủ trưa như thế nào. Nhưng khi nghe thấy tiếng đứa bé dễ thương như vậy, anh ta cảm thấy hồn bay phách lạc. Sau khi Cố Thanh Viêm thấy anh ta, càng trở nên phấn khích hơn, cậu bé chỉ về phía cửa, nói với Cố Hựu Sâm: "Ba, ba, ba..."

Khi bảo bảo gọi ba lần cuối cùng, bảo bảo đã kéo dài âm cuối cùng. Cố Hựu Sâm vỗ nhẹ đầu con trai, cảm thấy có chút thất vọng với bản thân mình. Hắn thừa nhận mình đã bị con trai đánh bại.

Ban đầu, hắn nghĩ mình sẽ dạy con trai một cách nghiêm khắc nhưng với đứa trẻ đáng yêu như vậy thì làm sao có thể nghiêm khắc được chứ!

Khi hắn chuẩn bị ôm bé lên, bảo bảo dường như hiểu ý định của hắn, tự ngồi dậy.

Cố Hựu Sâm nhéo trán, muốn cúi xuống ôm bé. Khi thấy hắn đến, bảo bảo liền nằm ngửa, lăn ra, dơ cao bốn chân.

Chu Lăng Hàng bật cười, nói: "Sâm ca, con trai cậu học được cách ăn vạ rồi ạ?"

Nhưng thực tế, cậu bé chỉ là một diễn viên tài năng thôi.

Hắn phát hiện ra, mỗi khi hắn ngồi dậy, bảo bảo cũng sẽ ngồi dậy theo hắn.

Để chứng minh cho giả thiết của mình, hắn cho bảo bảo học cách đánh bò qua núi trong phim võ hiệp, khua tay múa chân với tiểu bảo bảo.

Vào lúc Cố Hựu Sâm "hành động", bảo bảo mở miệng to, nghiêng đầu lùi lại, lúc ngã xuống còn biết nhắm mắt.

Chu Lăng Hàng cười không ngừng, nhanh chóng lấy ra điện thoại: "Sâm ca, nhanh lên, làm lại lần nữa đi!"

Hắn hiếm khi có tính đùa giỡn, đợi bảo bảo ngồi dậy, hắn lặp lại hành động.

Vì thế, Cố Thanh Viêm một lần nữa cuống hiến niềm vui cho mọi người.

Chu Lăng Hàng đưa điện thoại cho Cố Hựu Sâm: "Sâm ca, nhanh giúp tôi quay lại, tôi cũng muốn làm nữa!"

Cố Hựu Sâm nhìn người bạn thân của mình đang hào hứng, không nhẫn tâm hất nước lạnh vào người anh ta.

Chu Lăng Hàng chọn hành động kinh điển của Bạch Nương Tử, tự nghĩ là khi một người đàn ông thực hiện động tác này thì sức mạnh sẽ lớn hơn.

Tuy nhiên, bảo bảo mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, mép miệng còn nghiêng lệch một chút.

"A, A, Viêm Viêm, con quên cha nuôi mua rất nhiều đồ chơi cho con rồi à?"

Chu Lăng Hàng giả vờ tội nghiệp: "Đến đây, hợp tác với cha nuôi nào, xem xem cha nuôi của con hay cha ruột của con, ai mạnh hơn"

Nhưng khi những nghe lời, bảo bảo chỉ cười khanh khánh, không hề ngã xuống như anh ta nghĩ.

Chu Lăng Hàng suy sụp: "Vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp."

Cố Hựu Sâm nghe xong, hắn trả điện thoại lại cho Chu Lăng Hàng rồi lặp lại động tác giống y chang anh ta nhưng khi Cố Hựu Sâm vừa đập một cái vào không khí, thì bảo bảo đã ngã ngửa ra sau, mắt nhắm chặt. Chu Lăng Hàng khóc trong đau đớn.

Cố Hựu Sâm nhìn anh ta, nói: "Kungfu hoa quyền túc chiến, còn phải tập thêm mấy năm nữa!"

Âm thanh ồn ào đã thu hút sự chú ý của Đàm Tây Châu, cậu lại gần: "Cháu em chưa ngủ sao?"

Chu Lăng Hàng thấy có người đến, liền kéo chặt Đàm Tây Châu, nói: "Xem kỹ năng của em như thế nào?"

Anh ta còn yêu cầu Cố Hựu Sâm biểu diễn thêm một lần nữa, sau đó đưa điện thoại cho Đàm Tây Châu: "Đến lúc ông đây biểu diễn rồi đấy!"

Đàm Tây Châu vẫn là một thiếu niên 17-18 tuổi, tự nhiên cũng quan tâm đến những chuyện như vậy. Trước khi đánh ra một chưởng cậu thậm chí còn khua tay múa chân một lúc.

Bảo bảo trên giường nhìn chú nhỏ đánh quyền, ban đầu rất phấn khích nhưng sau đó lại ngáp một cái thật to.

Đàm Tây Châu, người đang biểu diễn đến nổi phát nổ, cuối cùng cũng đẩy ra cú đấm đó. bảo bảo đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, ngay lập tức ngã xuống, sau đó nằm bò trên giường không hề chuyển động.

Chu Lăng Hàng tròn mắt, nói: "Đm…"

Đàm Tây Châu tự hào nói: "Xem đây, khi Tây Châu hành động, không ai có thể cạnh tranh được!"

Sau khi nói xong, cậu rất vui mừng tiến gần ôm cháu trai của mình. Bảo bảo cười vui vẻ, lập tức lật người lại, ngáp một cái, hai mắt bắt đầu nhắm lại.

Bảo bảo rõ ràng không muốn ngủ cho lắm, sau hai giây bé lại cố gắng mở mắt nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Sau vài lần mở mắt, bảo bảo đã ngủ thiếp đi.

Mọi người nhẹ nhàng rời khỏi phòng rồi đóng cửa. Chu Lăng Hàng khép miệng lại, anh ta chạy đến phòng khách rồi nhìn xuống đôi bàn tay của mình, lẩm bẩm: "Tuyệt kỹ Võ Đang Phái của tôi không có tác dụng? Tôi sẽ tập "Dịch Cân Kinh"?"

Cố Hựu Sâm trả lời anh ta: "Tập "Cửu Âm Chân Kinh" đi"

Đàm Tây Châu nghe vậy liền bổ sung thêm: "Chu ca, anh có thể tập "Tuyệt Thế Bích Nhật Kiếm" nữa"

Chu Lăng Hàng đáp: "Được, lần sau tôi sẽ cho các người nhìn thấy sức mạnh của tôi!"

Lần sau anh ta sẽ lấy lại mặt mũi của mình trước mặt bảo bảo và những người khác!
Chương kế tiếp