Sau Khi Chia Tay, Tôi Kết Hôn Với Kẻ Thù Của Bạn Trai Cũ

Chương 74: Ngoại truyện - Thế giới song song 6
Lúc này, Cố Hựu Sâm đã gửi một tin nhắn mới:

"Anh họ của anh vừa đi du lịch mua được rất nhiều sô cô la, cha mẹ anh không thích ăn, anh ăn không hết nên anh muốn gửi cho em. Anh sẽ đến cổng trường gặp em."

Ninh Thanh Thanh liền nói không cần nhưng Cố Hựu Sâm không trả lời, rõ ràng đã xuất phát.

Vì thế, Ninh Thanh Thanh lấy bưu kiện xong thì đứng đợi ở cổng trường đợi hắn, không lâu sau, cô nhìn thấy hắn chạy tới với một chiếc túi trong tay.

Hắn cũng nhìn thấy cô, đi về phía cô, đưa túi trong tay cho cô: "Tất cả đều có vị sữa, không có sô cô la đen, em ăn sẽ không thấy đắng."

Ninh Thanh Thanh thấy có quá nhiều, nhanh chóng từ chối nhưng Cố Hựu Sâm đã nhét túi vào tay cô.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi đen đỗ ngay cổng trường, là xe của Thẩm gia đến đón Thẩm Chi Khiên.

Hôm nay, trường tiểu học của Thẩm Chi Ngữ tan trường sớm, vì vậy tài xế đến đón cô ta trước rồi đến đây đón Thẩm Chi Khiên.

Lúc này, Thẩm Chi Ngữ ngồi trong xe, cô ta nhìn thấy Ninh Thanh Thanh và Cố Hựu Sâm.

Con người có bản năng khao khát cái đẹp, Thẩm Chi Ngữ hứng thú với cái đẹp, cô ta phát hiện trong số các học sinh, chàng trai kia là Cố Hựu Sâm.

Cô ta lập tức mở to mắt, dáng vẻ giống anh trai khi thấy kẻ địch.

Lúc này, Thẩm Chi Khiên từ trường đi ra, hai người bạn của anh cũng đi chung.

Anh nhìn thấy Ninh Thanh Thanh, sau đó nhìn về phía Cố Hựu Sâm đang nói chuyện với Ninh Thanh Thanh.

Đồng tử anh co rút lại, gần như không suy nghĩ mà đi về phía hai người.

Trong lòng anh bỗng nhiên trỗi dậy một cơn giận dữ không rõ nguyên nhân.

Vương Khôn, người đứng bên cạnh anh, còn rất hào hứng hỏi: "Khiên ca, sao vậy? Cậu bắt đầu tấn công rồi sao?"

Tuy nhiên, anh giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi đến phía hai người Ninh Thanh Thanh.

Hai người kia nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn anh.

Anh nhìn thẳng vào mắt Ninh Thanh Thanh, bỗng dưng dừng lại.

Chỉ mới 16-17 tuổi, mặc dù bên ngoài hời hợt nhưng khi đối diện với cô gái mình thích, anh vẫn cảm thấy ngại ngùng, đặc biệt là khi mình đang đùng đùng sát khí đi tới, không biết có doạ Ninh Thanh Thanh hay không?

Nhưng cơn giận dữ của anh bỗng nhiên bùng phát lên khi anh thấy Cố Hựu Sâm tặng Ninh Thanh Thanh một túi sô cô la.

Tại sao Cố Hựu Sâm lại xuất hiện ở đây? Không phải hắn đang ở nước ngoài ư?

Sao lại trở về, còn cố tình đoạt cô gái anh thích nữa!

Lửa giận trong lòng Thẩm Chi Khiên không thể nào dập tắt, đặc biệt là khi đứng trước mặt Cố Hựu Sâm, anh là người thậm chí biết tên của Ninh Thanh Thanh từ người khác, còn thấp hơn Cố Hựu Sâm một cái đầu!

Nhưng quen biết trước thì làm sao? Anh đã tìm hiểu rồi, trước đây Ninh Thanh Thanh học trường ở miền Nam và mới chuyển đến, nên Cố Hựu Sâm chỉ đơn giản là quen biết cô trước vài ngày thôi.

Thẩm Chi Khiên đang suy nghĩ về cách bắt chuyện để không quá lỗ mãng và không bị Cố Hựu Sâm cười nhạo nhưng Ninh Thanh Thanh đã lên tiếng trước.

Cô nhận ra Thẩm Chi Khiên, cười nói: "Đàn anh, anh đến tìm Cố Hựu Sâm phải không?"

Thẩm Chi Khiên không nghĩ Ninh Thanh Thanh sẽ tự mình bắt chuyện với anh, chưa kịp vui mừng thì đã nghe người ta nhắc đến Cố Hựu Sâm.

Anh chỉ là một "Đàn anh" không tên không họ, còn Cố Hựu Sâm lại có tên và họ!

Anh muốn phủ nhận nhưng suy nghĩ kỹ, anh gật đầu với Ninh Thanh Thanh, sau đó nói với Cố Hựu Sâm: "Cô giáo chủ nhiệm muốn cậu đến văn phòng một chuyến."

Cố Hựu Sâm khẽ gật đầu nhưng hắn lại không hề di chuyển.

Sao hắn có thể không nhận ra suy nghĩ của Thẩm Chi Khiên chứ? Ha ha, một người luôn có ác ý với hắn, anh sẽ giúp giáo viên chuyển lời với hắn sao?

Thế nên hắn quay đầu, nói với Ninh Thanh Thanh: "Đi ăn thôi."

Ninh Thanh Thanh thắc mắc: "Anh không đến gặp cô giáo chủ nhiệm sao?"

Cố Hựu Sâm cúi đầu lại gần tai Ninh Thanh Thanh nói: "Cậu ta nói tin giả để lừa anh đấy."

Ninh Thanh Thanh ngạc nhiên: "À?"

Cô nhìn lên thì phát hiện Cố Hựu Sâm đang rất gần cô.

Cố Hựu Sâm cũng nhận ra điều đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên, gật đầu khẳng định với cô.

Ninh Thanh Thanh hiểu ra, đây là trò đùa giữa các chàng trai nhưng cô không nghĩ rằng đàn anh đã giúp mình cũng sẽ chơi trò này.

Do đó, cô cũng không hỏi Cố Hựu Sâm tại sao mà chỉ ngoan ngoãn theo hắn ra khỏi cổng trường học.

Thẩm Chi Khiên bị phớt lờ hoàn toàn, anh cảm thấy thù cũ hận mới cùng lúc bùng phát, khiến anh gần như không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

Anh đuổi theo hai bước, gọi Cố Hựu Sâm lại: "Sau khi kết thúc kỳ thi, thứ sáu gặp nhau ở sân bóng."

Đây gần như là cách thức thường được các chàng trai thương lượng với nhau: hẹn gặp nhau trên sân bóng, quyết đấu giữa hai bên.

Cố Hựu Sâm và Ninh Thanh Thanh đi cạnh nhau. Khi nghe điều đó, hắn không quay đầu lại, chỉ giơ tay phía sau tạo ra một cử chỉ "OK"

"Đ*m, cậu ta đang làm gì thế?"

"Làm sao mà cậu ta quen biết Ninh Thanh Thanh? Trông như họ quen nhau lâu rồi!"

"Đừng lo lắng, Khiên ca, sau tiết thể dục hôm nay tôi đã tìm người đặc biệt xác nhận, Ninh Thanh Thanh vẫn chưa có bạn trai và chưa thích ai cả. cô ấy đã trực tiếp nói với bạn cùng phòng như thế."

"Vì vậy, Khiên ca, chúng ta vẫn có cơ hội!"

Vương Khôn và Trần Lễ cùng nhau an ủi Thẩm Chi Khiên.

Ánh mắt của Thẩm Chi Khiên vẫn còn đang bùng cháy, anh nhìn theo hướng của hai người Cố Hựu Sâm, sau đó mới thu hồi ánh mắt.

Hai ngày tiếp theo sẽ là kỳ thi thử, vì thế khi Cố Hựu Sâm mời Ninh Thanh Thanh đi ăn cùng, cô vẫn đang thắc mắc tại sao hắn lại mời cô.

Cố Hựu Sâm giải thích: "Ngày mai là kỳ thi rồi, Thanh Thanh có thắc mắc gì thì hỏi anh nhé."

Đây là lần đầu tiên Ninh Thanh Thanh nghe thấy Cố Hựu Sâm gọi cô bằng tên.

"À, để em nghĩ xem." Cô cảm thấy tai mình hơi ấm, vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, cô uống một ngụm trà, sau đó mở hộp socola mà Cố Hựu Sâm tặng.

Cô biết thương hiệu này, trước đây cha mẹ cô đã mua cho cô, mỗi hộp giá trên trăm tệ. Cô vừa đưa cho Cố Hựu Sâm một viên socola, vừa cho một viên vào trong miệng của mình.

Hương vị ngọt ngào, Ninh Thanh Thanh đang suy nghĩ về những kiến thức yếu kém của mình, cô bất ngờ nhìn lên, phát hiện Cố Hựu Sâm đang nhìn cô, ánh mắt của hắn rất sâu.

Cô thở mạnh một hơi, vội vàng tránh ánh mắt của hắn nhưng trái tim cô vẫn không thể ngừng đập nhanh.

A, sao anh lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc như thế?

Dù cả hai đã quen nhau được hơn một năm rồi nhưng đối với Ninh Thanh Thanh, lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng và ngại ngùng như vậy.

Cô nhanh chóng hỏi: "Em thường làm sai bài đọc môn Tiếng Anh, anh có cách nào để khắc phục không?"

Cố Hựu Sâm suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta lấy một bài tập làm ví dụ..."

Hắn nói, càng làm cho Ninh Thanh Thanh bối rối, hắn ngồi bên cạnh cô, chỉ cho cô những kỹ năng.

Không khí giữa hai người dần trở nên bình thường hơn rất nhiều, cho đến khi người phục vụ đến hỏi hai người đã chọn món chưa?

Ninh Thanh Thanh nói với Cố Hựu Sâm: "Anh mời em ăn sô cô la, thì bữa ăn em sẽ mời."

Cố Hựu Sâm thấy cô nghiêm túc, hắn biết giá cả quán ở cửa trường học không đắt lắm, nên hắn gật đầu đồng ý.

Ninh Thanh Thanh chọn món ngon nhất ở đây, hầu như tất cả đều là những món đắt tiền, cô mới nhớ hỏi Cố Hựu Sâm có ăn cay hay không, có mức độ không.

Cố Hựu Sâm thường không ăn cay, vì miền Bắc khô hạn, Lê Lam cần bảo vệ làn da nên không ăn nhưng hắn nghĩ cay cũng không có vấn đề gì, nên hắn lắc đầu nói không mức độ.

Tuy nhiên, khi món ăn đến, hắn mới nhận ra hắn đã đánh giá quá cao khả năng ăn cay của mình.

Ninh Thanh Thanh rõ ràng không có bất kỳ áp lực nào với mức độ cay này, trong khi Cố Hựu Sâm thấy miệng của mình như đang bị đốt cháy, chỉ có thể gọi thêm hai cốc nước me chua.

Hắn cố gắng ăn xong mà không để cô biết, Cố Hựu Sâm nghĩ hắn cần phải yêu cầu đầu bếp nhà mình mỗi ngày làm ít nhất một món cay, hắn phải bắt đầu tập luyện từ bây giờ.

Ngày hôm sau hắn phải làm bài kiểm tra ngữ văn. Hắn chỉ viết được một câu trong bài luận liền không thể tiếp tục nữa, chỉ có thể nộp bài sớm rồi đến nhà vệ sinh.

May mắn là những môn sau Cố Hựu Sâm vẫn hoàn thành bài kiểm tra một cách suôn sẻ.

Hai ngày sau là cuối tuần, trường cho học sinh lớp 12 trở xuống nghỉ, trong khi giáo viên làm thêm hai ngày để chấm bài kiểm tra và nhập điểm.

Sáng thứ hai, Ninh Thanh Thanh nghe nói bảng xếp hạng đã được đăng trên bảng tin phía dưới mỗi lớp học. Trước đó ở thị trấn Thanh Đường, cô luôn đứng trong ba người đầu tiên của lớp, lúc đó cô không có áp lực về việc xếp hạng nhưng bây giờ khác rồi.

Những học sinh xuất sắc ở đây rất nhiều, khi cô nghe thấy tin này, cô liền không muốn ăn sáng nữa.

Lúc này, lớp trưởng đến gọi cô, nói giáo viên chủ nhiệm cần cô đến văn phòng để điền đầy đủ thông tin vào hồ sơ. Ninh Thanh Thanh đi đến văn phòng với tâm trạng lo lắng, ngay khi bước vào, cô nhìn thấy Cố Hựu Sâm.

Hắn cũng đến để đăng ký gì đó, hắn lấy một mẫu biểu từ giáo viên chủ nhiệm, rồi ngồi bên cạnh điền vào.

Khi gặp Ninh Thanh Thanh, Cố Hựu Sâm chỉ cúi đầu chào cô.

Bàn làm việc của hai giáo viên chủ nhiệm rất gần nhau, vì vậy khi Ninh Thanh Thanh đến gần, cô thấy bảng điểm của Cố Hựu Sâm trên bàn giáo viên chủ nhiệm của hắn. Cô sơ ý nhìn qua.

Có thể vì Thị trấn Thanh Đường có phong cảnh đẹp, nên ít người bị cận. Hiện tại, với tầm nhìn tốt, chỉ bằng một cái liếc mắt, Ninh Thanh Thanh nhìn thấy hai tên ở hàng đầu của lớp 11A2:

Hạng nhất: Thẩm Chi Khiên.

Hạng hai: Cố Hựu Sâm.

Cố Hựu Sâm phát hiện cô đang nhìn vào danh sách xếp hạng tổng điểm.

Hắn nín lặng, có vẻ muốn giải thích gì đó.

Nhưng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa nói: "Thẩm Chi Khiên, em đến đây mang bài kiểm tra ngữ văn đi phát cho các bạn đi."

Ngay sau khi nhìn thấy cái tên này, Ninh Thanh Thanh đã suy nghĩ về chữ "Khiên" Cô nghĩ, chữ này hiếm gặp lắm, nếu không phải trong lịch sử có Trương Khiên đi Tây Bắc, cô chắc chắn sẽ không biết chữ này.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói của chủ nhân cái tên vừa.

Cô quay đầu, nhìn về phía cửa, bất ngờ phát hiện ra là đàn anh kia.

Anh bước nhanh đến gần, rõ ràng anh cũng bất ngờ khi nhìn thấy cô, sau đó anh nhếch môi cười với cô.

Anh đến gần Ninh Thanh Thanh, lấy bài kiểm tra ngữ văn của cô, ngón tay vô tình lướt qua bảng điểm trên bàn.

Bảng điểm anh vô tình nhìn qua, rơi xuống chân của Ninh Thanh Thanh.

Ninh Thanh Thanh nhanh chóng nhặt lên.

Thẩm Chi Khiên cười nói với cô: "Cảm ơn em."

Ninh Thanh Thanh lắc đầu nói: "Không cần phải cảm ơn đâu, không có gì."

Cô có giọng nói mềm mại, giống như đang đặc biệt nói chuyện với ai đó.

Cố Hựu Sâm nghe thấy, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy ghen tỵ và lo lắng.

Tuy nhiên, Ninh Thanh Thanh không biết rằng hắn đang giấu giếm chuyện gì, cô quay sang hỏi giáo viên chủ nhiệm về vấn đề tài liệu và hồ sơ.

Cố Hựu Sâm ở phía sau cô, đột nhiên nói: "Thanh Thanh, lần sau anh sẽ hạng nhất, anh hứa với em."
Chương kế tiếp