Sau Khi Chia Tay, Tôi Kết Hôn Với Kẻ Thù Của Bạn Trai Cũ

Chương 78: Toàn văn hoàn
Gió lạnh thổi qua, Ninh Thanh Thanh nghe thấy câu trả lời trong trái tim mình. Cho nên cô nói với Cố Hựu Sâm: "Em đồng ý."

Cố Hựu Sâm bất ngờ ngơ ngác một chút, mới nở nụ cười thật tươi. Hắn đã quên mất sự ổn định thường ngày của mình, giống như một đứa trẻ được nhận được viên kẹo ngọt nhất.

Hắn nghĩ nếu không có Ninh Thanh Thanh bên cạnh, hắn có thể sẽ làm một vài chuyện ngu ngốc.

Hai người cười ngô nghê với nhau vài giây, chợt Cố Hựu Sâm nhớ ra, cầm lấy chiếc bánh từ tay Ninh Thanh Thanh.

Hắn nhìn vào đầu ngón tay đỏ hồng do bị dây đeo bánh cấn chặt, muốn nắm lấy nhưng lại kiềm chế.

Hai người có vẻ hơi ngượng ngùng, Cố Hựu Sâm nói trước: "Thanh Thanh, chúng ta đi tìm một nơi để ăn bánh trước nhé."

Ninh Thanh Thanh gật đầu, Cố Hựu Sâm dẫn cô đi bằng taxi đến một quán cà phê. Cố Hựu Sâm đã từng nghe Chu Lăng Hàng nói về quán cà phê này, anh ta nói rằng môi trường ở đây rất tốt, có không gian riêng tư, đặc biệt phù hợp cho những cặp đôi.

Lúc đó hắn còn chê bai nhưng không nghĩ một ngày sẽ có cơ hội sử dụng.

Hai người đi vào phòng, Cố Hựu Sâm đặt bánh xuống, đẩy menu tới cho Ninh Thanh Thanh. Giọng nói của hắn vẫn có chút không tự nhiên: "Thanh Thanh, em muốn uống gì?"

Ninh Thanh Thanh cúi đầu xem menu, cô chọn nước ép xoài tươi, vì buổi tối không thích hợp để uống cà phê.

Khi cô nhìn lên, cô phát hiện Cố Hựu Sâm đang nhìn mình. Lúc đó, cô nhớ lại khung cảnh lần đầu gặp hắn, ánh mắt của hắn cũng giống như thế này.

Cố Hựu Sâm không nghĩ Ninh Thanh Thanh lại chọn nhanh như vậy. Hắn vội vã thu hồi tầm mắt nhưng sau đó, hắn mới ý thức được mình đã có một "thân phận" mới.

Ninh Thanh Thanh nhìn thấy tai Cố Hựu Sâm đang đỏ lên, lần đầu tiên cô thấy hắn ngượng ngùng. Cô vẫn chưa ăn bánh nhưng cảm giác ngọt ngào đã lan tỏa đến tận đáy lòng.

Hai người trông giống như hai học sinh tiểu học mới yêu nhau, ngồi ngay ngắn đợi cho nước được đem lên, sau đó mở bánh và đốt nến.

Ninh Thanh Thanh mở túi lấy vương miện sinh nhật, đưa cho Cố Hựu Sâm: "Đeo nó lên đi."

Mặc dù sinh nhật năm ngoái của Cố Hựu Sâm, thứ này cũng có nhưng hắn chưa bao giờ đeo. Hắn đành đầu hàng nhìn vào những ngón tay trắng nõn của cô gái nói: "Thanh Thanh, anh chưa bao giờ đeo nó, em đeo giúp anh đi."

Ninh Thanh Thanh không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, mở phần đỉnh của vương miện, cúi xuống gần Cố Hựu Sâm, nhẹ nhàng đeo nó lên đầu hắn. Hơi thở của cô gái xâm nhập vào khứu giác, Cố Hựu Sâm thở dốc theo bản năng, khi cô rời đi, hắn mới trở lại bình thường.

Ninh Thanh Thanh đã tắt đèn. Ánh nến lấp lánh, chiếu rọi vào đôi mắt sâu thẳm của chàng trai.

Sự lạnh lùng ban đầu được thay thế bởi ánh sáng ấm áp. Ninh Thanh Thanh nhận ra kể từ khi gặp nhau ở Thanh Đường trấn, Cố Hựu Sâm luôn ấm áp với cô.

Cô thường thấy hắn ở sân trường, trên bục phát biểu trong các buổi lễ nhưng cô lại thấy như hai người hoàn toàn xa lạ. Cô có cảm giác mình đã đoán được điều gì đó.

Tuy nhiên, Ninh Thanh Thanh vẫn quay lại chỗ ngồi, cô hơi ngượng ngùng, nói với giọng nhẹ nhàng: "Cố Hựu Sâm, em muốn hát bài hát sinh nhật!"

Sau đó, cô bắt đầu hát: "Chúc mừng sinh nhật..."

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Hựu Sâm nghe Ninh Thanh Thanh hát nhưng lần này cô chỉ hát cho mình hắn, lời chúc cũng chỉ dành cho hắn.

Cảm xúc tràn trề trong lòng hắn, khi Ninh Thanh Thanh hát xong, cô yêu cầu hắn nhắm mắt để cầu nguyện, Cố Hựu Sâm nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng: "Mong mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi tuổi mới đều có ngày hôm nay."

Hắn mở mắt và thổi tắt 17 ngọn nến.

Khi Ninh Thanh Thanh bật đèn, cô nghe Cố Hựu Sâm nói: "Thanh Thanh, điều ước trước đây của anh hôm nay đã thành hiện thực."

Ánh sáng xuất hiện, phản chiếu biểu cảm của cô.

Cố Hựu Sâm nhìn cô, hơi ngượng ngùng, hắn nói: "Lần đầu tiên anh đến thị trấn Thanh Đường, lúc chân bị thương, anh không phải nhờ em giúp đỡ, mà anh muốn có thông tin liên lạc của em."

Ninh Thanh Thanh chăm chú nhìn hắn, cô bất ngờ khi biết Cố Hựu Sâm đã thích mình từ rất sớm.

Cố Hựu Sâm tiếp tục nói: "Anh không làm như vậy với những cô gái khác. Anh không chủ động, không thích, thậm chí luôn từ chối. Vì thế, đây là lần đầu tiên anh chủ động, nếu anh làm không tốt, em cứ nói với anh."

Ninh Thanh Thanh đang đứng ở nơi công tắc đèn, khi nghe những lời nói của Cố Hựu Sâm, cô cảm thấy hơi thở của mình như đang bị lửa thiêu đốt. Nhưng sau đó, cô cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào giống như từng hơi thở của hắn đều thấm vào tâm hồn cô.

Ninh Thanh Thanh ngồi xuống, nhận chiếc bánh ga tô.

Cô nghĩ một chút, sau đó mới nghiêm túc nói ra những suy nghĩ của mình: "Đôi khi em có thể chậm hiểu, không biết cách tự động viên bản thân và có chút nhát gan. Nếu em đứng im tại chỗ không thể đi được, anh có thể giúp em bằng cách nắm tay em không? Vì em không phải không muốn đi, mà là thiếu can đảm..."

Sau khi nghe lời nói của Ninh Thanh Thanh, Cố Hựu Sâm cảm thấy rất đau lòng.

Hắn nắm chặt tay cô, chân thành nói với cô: "Thanh Thanh, từ khi trở thành bạn trai của em, anh sẽ không bao giờ để em phải đợi lâu như vậy nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh em và không bao giờ buông tay."

Hắn nhẹ nhàng chạm ngón tay vào tay của Ninh Thanh Thanh.

Hai người cảm thấy ngượng ngùng, tình cảm thăng hoa hơn.

Khi Cố Hựu Sâm chuẩn bị thực hiện lời hứa của mình, nhân viên phục vụ lại đến, báo rằng ông chủ vừa mới nướng xong bánh macaron, tặng miễn phí cho họ.

Hai người rút tay lại, cố gắng trở nên bình thường.

Ninh Thanh Thanh mua một chiếc bánh kích thước 6 inch, cả hai chưa ăn bữa tối, nên nhanh chóng ăn hết chiếc bánh.

Sau đó, vì đường từ đó tới trường khá xa nên Cố Hựu Sâm đưa Ninh Thanh Thanh về trường bằng taxi.

Cả hai đều không muốn lên taxi sớm, vì thế khi Cố Hựu Sâm đề nghị đi dạo để tiêu thực, Ninh Thanh Thanh lập tức đồng ý.

Họ đi bên nhau, lần nữa vô tình chạm tay nhau, mặc dù xe cộ qua lại xung quanh nhưng họ chỉ chú ý đến nhau.

Khi đến một giao lộ, Cố Hựu Sâm đột nhiên dừng bước. Ninh Thanh Thanh hỏi hắn: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Hựu Sâm nói: "Anh muốn nắm tay em." Giọng nói của hắn rất trầm tĩnh nhưng hai tai đỏ hồng của hắn đã cho thấy hắn đang rất ngại ngùng.

Ninh Thanh Thanh cũng đỏ mặt nhưng vẫn đưa tay của mình cho hắn nắm. Cố Hựu Sâm nắm tay Ninh Thanh Thanh, cảm nhận sự ngọt ngào và dịu êm mà hắn chưa bao giờ được trải nghiệm trước đó.

Họ đi mãi không có đích đến, khi nhận ra đã muộn, họ mới quyết định cùng nhau lên taxi. Cố Hựu Sâm vẫn nắm tay Ninh Thanh Thanh để chứng tỏ mình không bao giờ bỏ tay của người kia ra.

Trong xe, hai người ngồi cách nhau nửa mét, đôi tay nắm chặt của họ đặt ở giữa.

Tài xế thậm chí còn nghi ngờ hai người có phải là đôi tình nhân hay không nhưng khi anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta phát hiện ra cả hai đều đang cười thầm. Tài xế cảm thấy mình vừa bị một mùi ngọt ngào bao trùm toàn bộ.

Sau khi đến trường, Ninh Thanh Thanh lo lắng tòa nhà ký túc xá đã khóa cửa.

Vì thế, dù có nhiều điều muốn nói với Cố Hựu Sâm, cô chỉ có thể vẫy tay nhanh chóng nói lời tạm biệt với hắn: "Cố Hựu Sâm, em lên nhé!"

Cố Hựu Sâm đồng ý, hắn mở mắt tập trung nhìn vào Ninh Thanh Thanh. Dù đã nói vậy nhưng tay hắn vẫn chưa từng rời khỏi cô.

Ninh Thanh Thanh nhìn xuống tay hắn, cảm thấy tim đập nhanh, cô rất ngượng ngùng.

Lúc này, bảo vệ ở cửa hỏi: "Cửa sắp khóa rồi, cháu có vào không?"

Ninh Thanh Thanh vội vàng rút tay của mình và chạy vào cổng trường như một chú thỏ. Cố Hựu Sâm vẫn đứng im tại chỗ, cảm thấy niềm hạnh phúc ngọt ngào khi được đáp lại tình cảm từ người mình yêu.

Sau khi trở về ký túc xá, Ninh Thanh Thanh vội vàng vào phòng trước. Khi cô vào phòng, toàn bộ tòa nhà đều đã tắt đèn. (đọc truyện trên app góp phần duy trì hổ trợ các team dịch trên tyt)

Cô tắm rửa rồi nằm xuống giường nhưng không thể ngủ được vì cảnh tượng tối nay vẫn đang luẩn quẩn trong tâm trí cô.

Cuối cùng, cô cũng chìm vào giấc ngủ và mơ một giấc mơ, trong đó cô xuyên qua thời gian và không gian. Khi mở mắt, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc. Khi đang chuẩn bị ngồi dậy, một cánh tay từ bên cạnh bất ngờ vòng qua. Một người đàn ông ôm cô vào trong lòng, hỏi: "Thanh Thanh, thức rồi à?"

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn do vừa mới thức dậy.

Ninh Thanh Thanh nhìn thấy Cố Hựu Sâm đang ở trước mặt.

Phong thái trưởng thành và kín đáo đã thay thế cho sự trẻ trung của hắn trước đây. Tuy nhiên, hơi thở trong suốt trên người hắn vẫn giống như ngày xưa.

Khi Cố Hựu Sâm thấy cô đang nhìn chăm chăm vào mình, hắn nở nụ cười, sau đó cúi đầu hôn vào má Ninh Thanh Thanh. hỏi: "Vợ đang nghĩ gì vậy?"

"Em hình như đã mơ một giấc mơ rất chân thật..." Ninh Thanh Thanh hơi mơ màng trả lời.

Cố Hựu Sâm xoa đầu cô, hắn hỏi: "Ừm, mơ gì vậy?"

Thay vì trả lời trực tiếp, Ninh Thanh Thanh hỏi: "Hựu Sâm, anh nghĩ thế giới có tồn tại những không gian và thời gian song song không?"

Cố Hựu Sâm hơi ngạc nhiên, chuẩn bị trả lời thì Ninh Thanh Thanh lại nói tiếp: "Em vẫn cảm thấy có một thế giới song song, nơi đó em cũng sống cuộc sống hạnh phúc như thế này..."

Khi Cố Hựu Sâm nghe được điều này, hắn liếc mắt một chút rồi hỏi: "Thanh Thanh, vậy ở không gian thời gian đó, em đã kết hôn với ai?"

Ninh Thanh Thanh hoàn toàn không nghĩ phản ứng đầu tiên của Cố Hựu Sâm lại là như vậy. Cô vội vàng tìm lại ký ức trong giấc mơ nhưng thực tế là cả giấc mơ đều bị một lớp sương mù che khuất.

Tuy nhiên, khi đối mặt với đôi mắt nguy hiểm của Cố Hựu Sâm, cô chỉ có thể nói với nhu cầu sinh tồn cao: "À, chắc chắn là anh rồi, sao có thể là người khác?”

Cố Hựu Sâm cười: “Phải không, vừa lúc, để anh giúp người ở không gian kia thực hiện nghĩa vụ làm chồng”

Nói xong, hắn liền hôn xuống.

Hôm nay là cuối tuần, cô dự định đi mua sắm cùng với Kiều Hiểu Miện. Kể từ khi hai người có con, họ hiếm khi có thời gian đi đâu cả.

Tuy nhiên, sáng nay, người đàn ông giống như đã chịu kích thích, phá lệ ra sức làm luộm. Vì thế, cô chỉ ra ngoài mua sắm được nửa tiếng, ngồi trong cửa hàng đợi Kiều Hiểu Miện thử quần áo.

Cô ngồi trên ghế sofa, đưa ra những bình phẩm như một tổng giám đốc.

Sau đó, cả hai đi uống trà sữa cùng nhau, Kiều Hiểu Miện cười hỏi: "Chồng cậu trước đây không phải biết kiềm chế lắm sao?"

Ninh Thanh Thanh vô cùng bất lực, kể lại chuyện không gian và thời gian song song của mình: "Ai biết anh ấy lại ghen đến thế chứ!"

Kiều Hiểu Miện vừa khóc vừa cười, tiết lộ Chu Lăng Hàng cũng thường xuyên như vậy. Cô ấy kể lại rằng khi cô ấy 19 tuổi, vì không hài lòng với kết quả kỳ thi đại học nên đã đi du lịch để giải tỏa và gặp được Chu Lăng Hàng. Sau đó, cô ấy không biết phải làm gì nên...

"Lúc đó tớ để lại một địa chỉ và tên giả, không ngờ anh ấy cũng làm vậy. Sau đó, trước khi cậu và Cố Hựu Sâm kết hôn, tớ đã gặp lại anh ấy, sự thật mới được phơi bày."

"Nhưng Chu Lăng Hàng bây giờ vẫn thường xuyên nói về chuyện đó. Anh ấy nói nếu không phải anh ấy, tớ sẽ kết hôn với người khác. Nhưng tớ còn chưa nói, nếu không phải tớ thì anh ấy cũng sẽ kết hôn với người khác!”

Kết quả anh ấy nói rằng, tại quán rượu anh ấy đã yêu tớ từ cái nhìn đầu tiên, anh ấy đặt một cái tên giả vì tên thật của anh ấy khi còn ở Đế Thành rất bị mất mặt, anh ấy chỉ đạt được điểm trung bình trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Lúc đó anh ấy quyết định đi giải khuây, sau đó sẽ trở lại học. Nhưng anh ấy không ngờ rằng, sau khi tìm kiếm địa chỉ và tên của tớ, anh ấy lại không tìm thấy tớ, tớ cũng không đi tìm anh ấy!”

Ninh Thanh Thanh cười: "Dù sao đó cũng là duyên phận nhưng khi nghe cậu nói như vậy, sau đám cưới của tớ, anh ấy đã bắt đầu theo đuổi cậu, ban đầu cậu cũng đồng ý nhưng sau đó cậu cứ kéo dài thời gian không đồng ý, cho đến sau Tết mới đồng ý, có phải vì muốn trừng phạt anh ấy vì vụ tên giả không?"

Kiều Hiểu Miện gật đầu: "Tất nhiên! Anh ấy đã nói với chồng cậu là nếu anh ấy không tìm được người yêu trước cuối năm, anh ấy sẽ đổi tên thành Cố Lăng Hàng. Tớ giúp anh ấy hoàn thành điều đó!"

Ninh Thanh Thanh cười khóc không ra tiếng.

Trên thế gian, mọi thứ đều có duyên phận, giống như cô và Cố Hựu Sâm.

Hay như Kiều Hiểu Miện và Chu Lăng Hàng, không biết khi bắt đầu là đúng hay sai nhưng họ đã trở thành một cặp oan gia đầy vui vẻ.