Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 17 Đạo tặc.2

Triệu Ninh Trác: "Thích a. "

Nói xong Triệu Ninh Trác sửng sốt sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành.

Chỉ thấy hoắc Bắc Hành trên mặt vẫn đơn thuần như cũ, Triệu Ninh Trác thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là không nghĩ nhiều, cũng đúng, tâm lý đối phương hiện tại cũng chỉ là một thằng nhóc năm đến tám tuổi, làm sao hiểu được những chuyện tình cảm yêu đương kia.

Ai ngờ ngay sau đó, Hoắc Bắc Hành giơ tay cướp lại mũ trên đầu hắn.

Triệu Ninh Trác: ...

Sau đó, tên lửa vũ trụ cũng bị bóp chết

Triệu Ninh Trác: ...

Bá Vương!!!!

Hoắc Bắc Hành nhìn Triệu Ninh Trác cả người đều cảnh giác, một chút cũng không muốn cùng hắn chơi  nữa trên mặt viết rõ mau đi ra khỏi nhà tôi.

Sau đó đứng dậy đùng đùng đi vào phòng bếp.

Triệu Ninh Trác nhìn về phía An Nhất xin giúp đỡ.

Giáo viên An Nhất nói: "Không sao đâu, trẻ nhỏ, lát nữa sẽ tự quên. "

Rất nhanh Hoắc Bắc Hành bưng trà chiều cùng điểm tâm của bọn họ trở về, mang theo phần của Triệu Ninh Trác, nhìn ra là không có nhiều tức giận.

Hoắc Bắc Hành đặt khay xuống, sau đó bắt đầu chia điểm tâm, Hoắc Bắc Hành trước tiên đưa điểm tâm cho An Nhất, sau đó là mình, cuối cùng cho Triệu Ninh Trác.

Ba phần vừa vặn chia đều.

Chỉ là nhìn bánh bao trong tay, Triệu Ninh Trác lâm vào trầm tư.

Hoắc gia gia lớn như vậy, ăn điểm tâm đơn giản tới như vậy sao?

Bánh bao cũng coi như điểm tâm!

Triệu Ninh Trác quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành, phát hiện hai người không giống nhau, Hoắc Bắc Hành lấy điểm tâm, hắn cầm lương thực.

Triệu Ninh Trác lúc này đưa ra tuyên bố kháng nghị, mình không vì mình trời tru đất diệt, "Điểm tâm của tôi với cậu sao không giống nhau? "

Hoắc Bắc Hành cắn một miếng bánh kem: "Không có, đều giống nhau. "

Có kít!

Vậy tại sao tôi không có kem.

Triệu Ninh Trác: "Của cậu có kem? "

Hoắc Bắc Hành mở to hai mắt nói dối: "Không phải, tôi không ăn nó. "

Triệu Ninh Trác: "Vậy vì sao tôi cũng không được ăn. "

Hoắc Bắc Hành: "Vì sức khỏe của cậu đó. "

Triệu Ninh Trác duỗi cổ nhìn sang lớp kem phủ trên bánh ngọt của An Nhất, "Vậy cái kia là gì?. "

Hoắc Bắc Hành: "Kem tươi đó. "

Triệu Ninh Trác: "Tôi sao lại không có ?. "

Hoắc Bắc Hành: "Sợ cậu tiêu chảy đó." "

Triệu Ninh Trác: ...

Không muốn cho ăn thì nói thẳng!!

Triệu Ninh Trác thở phì phò ăn bánh bao, may mà hồng trà không có vấn đề gì.

Dùng qua trà chiều, cũng sắp đến giờ phát sóng 'Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?', An Nhất vốn định ngồi trên sô pha xem luôn ai ngờ điện thoại ở bên cạnh vang lên.

Là Đại mỹ nữ vũ trụ

Cố Linh Linh gọi tới, hẳn là trong phòng làm việc có chuyện.

An Nhất cầm di động đứng dậy định tới thư phòng, bước được một bước, quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành và Triệu Ninh Trác một cái.

Nhớ tới sự kiện trà chiều vừa rồi, Triệu Ninh Trác nói như thế nào cũng là khách.

An Nhất mở miệng dặn dò: "Hai người các anh nên ở hòa thuận với nhau đó!"

Hoắc Bắc Hành cười nói với An Nhất: "Biết rồi. "

Bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, như thể một chút nguy hại cũng không có.

Triệu Ninh Trác: ...

Thật mệt mỏi quá!

Hắn chỉ muốn về nhà.

Ai ngờ sau khi An Nhất đi rồi, Hoắc Bắc Hành cũng không làm khó hắn nữa, mà hỏi hắn có muốn xem phim không?

Triệu Ninh Trác thấy không có gì nguy hiểm, thả lỏng một chút: "Sao cũng được. "

Mặc dù bình thường hắn không xem phim truyền hình.

Hoắc Bắc Hành cầm điều khiển từ xa mở đến kênh chiếu phim.

Nhìn tên phim thể loại của MarySue, Triệu Ninh Trác nhảy dựng lên, "Đệch, ai muốn xem thứ này. "

Nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không có ý định đổi kênh, mắt tập trung nhìn trên TV, Triệu Ninh Trác vẻ mặt phức tạp, tại sao sau khi đối phương ngốc lại thích xem mấy thứ kì quái như vậy.

Cậu xem đi, dù sao tôi cũng không xem.

Nửa tiếng sau.

Triệu Ninh Trác cảm động che mặt: "Thật sự là quá cảm động. "

Hoắc Bắc Hành gật đầu đồng ý.

Triệu Ninh Trác phát biểu cảm nghĩ sau xem: "Tôi thương em trai của nam chính, yêu mà không được, hy vọng hắn có kết quả tốt. "

"Mới không cần kết quả tốt!"Hoắc Bắc Hành có không đồng ý: "Hắn muốn cướp vợ người khác. "

Triệu Ninh Trác phản bác lại: "Nhưng hắn không phải cướp không được sao, khi biết chuyện đó là sai thì liền không cướp nữa đó!"

Hoắc Bắc Hành khẳng định: "Nhưng hắn cũng là người xấu. "

Triệu Ninh Trác: "Rõ ràng là người tốt. "

"Người xấu!"

"Người tốt!"

"Người xấu!"

"Tốt... Á!! "

Triệu Ninh Trác còn chưa nói xong đã bị Hoắc Bắc Hành đánh một cái. Bốp!

Triệu Ninh Trác trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Hoắc Bắc Hành, cậu dám đánh tôi!

Sau đó, một người trổi dậy một người kiên cường chiến đấu.

10 phút sau...

Hoắc Bắc Hành lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Hắn là người tốt hay người xấu! "

Triệu Ninh Trác lui vào góc: "Người xấu. "

Hai người như nhau.

Hoắc Bắc Hành đối với câu trả lời của Triệu Ninh Trác rất hài lòng.

Triệu Ninh Trác lúc nãy đánh nhau không cẩn thận dập mũi lên bàn trà nên chảy nước mắt.

Nhìn bộ dáng đắc ý của Hoắc Bắc Hành, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

" Cậu đánh nhau, không sợ tôi méc mẹ cậu sao ?"

Hoắc Bắc Hành mặt mũi khinh thường, nói lại: "Tôi cũng không phải là con nít lên ba . "

Triệu Ninh Trác: "Vậy tôi sẽ nói cho bà xã cậu!"

Hoắc Bắc Hành cứng đờ tại chỗ.

Trong đầu đột nhiên nhớ ra, hôm qua ở trong phòng thay đồ An Nhất đã nói với anh.

Không được đánh nhau bậy bạ.

Anh đã đồng ý với bà xã rồi nhưng mà anh vừa mới đánh Triệu Ninh Trác, làm trái ước định.

Bã xã có thể vì mình không giữ lời hứa, nên sẽ không thích mình nữa, không sinh em bé cho mình luôn.

Hoắc Bắc Hành đột nhiên mất đi tình yêu trong cuộc sống không còn gì luyến tiếc, gương mặt đẹp trai đầy hoảng hốt.

"Đừng... Không cần..."

Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành mím môi, cực kỳ sợ hãi, "Đừng nói cho bà xã tôi biết, không cần! "

Mắt thấy đối phương cao 1m8 mét 9 hóa thân thành quỷ khóc nhè, Triệu Ninh Trác: ...

Triệu Ninh Trác căn bản không nghĩ tới, lúc năm tuổi bị đối phương chọc khóc, hai mươi năm sau hắn sẽ dùng phương thức như vậy trả lại.

Quả nhiên căn cứ vào định luật bảo toàn năng lượng, hắn khóc xong đến lượt Hoắc Bắc Hành khóc.

  ——

An Nhất lên thư phòng nghe điện thoại.

"An Nhất !!!!"

Trong đầu trong nháy mắt lóe lên một tia sáng, bên tai có tiếng ù ù giống như ti vi không có tín hiệu.

Ếch ếch tôi, tai sắp điếc luôn...

Tiếng của Cố Linh Linh cao giống như núi lửa phun trào, từ trong điện thoại phát ra.

"Cậu biết gì không?! Cậu biết gì không? "

An Nhất: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả. "

Đó là những gì đang xảy ra.

Cố Linh Linh không kìm nén được tâm tình kích động: "Cậu còn nhớ lúc trước sau khi chúng ta đến tham gia tuyển chọn sản phẩm, nhân viên nhỏ kia đưa cho chúng ta danh thiếp không? "

An Nhất: "Nhớ "

Mặc dù các tác phẩm thiết kế của họ không được chọn, nhưng phong cách thiết kế táo bạo và tinh thần không biết xấu hổ của họ, đã thành công thu hút sự chú ý của giám đốc sáng tạo và trợ lý chỉ tay hoa lan kia.

Vì vậy, trước khi họ ra về, bên kia đã đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp.

Cố Linh Linh vốn cho rằng chuyện một giám đốc sáng tạo của một thương hiệu lớn như đối phương đưa cho bọn họ danh thiếp là chuyện chân trước, chân sau liền quên mất. Dù sao một phòng làm việc nhỏ mới ra mắt, cho dù là phong cách thiết kế mới lạ một chút thì có thể như thế nào nhưng giới thiết kế tuyệt đối không thiếu thứ lớn mật, cho rằng là khách sáo, không nghĩ tới hôm nay trợ lý chỉ tay hoa lan lại gọi điện thoại cho ' Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng'.

Cố Linh Linh nói: "Gần đây một thương hiệu xa xỉ đã thuê một khu đất và dự định tổ chức một buổi trình diễn thời trang, mời người nổi tiếng và nhà sản xuất trong giới thời trang đi, vị giám đốc sáng tạo kia cũng được mời đi xem show, nói còn có thể dẫn thêm vài người theo và chúng ta đã được chọn!! "

Vẻ mặt An nhất diện cũng trở nên kích động: "Thật sao?! "

Loại chuyện tốt như bánh trên trời rơi xuống này cũng có lúc đập trúng lên đầu bọn họ.

Thông thường buổi trình diễn thời trang như thế này một là có thân phận trong giới, hai là người có địa vị hay tối thiểu cũng phải có giá trị thương mại mới có thể được mời đi xem.

Mà Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng hoàn hảo đều tránh được ba điều này.

Thật là trùng hợp🙂

Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo né được.

Cố Linh Linh: "Trợ lý nói sẽ gởi giấy mời cho chúng ta. "

Cầm giấy mời không chỉ có thể xem show, còn có thể đi tham quan hậu trường, 'Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng' nhất định sẽ được hưởng lợi không nhỏ sẽ học được những điều vô cùng có ích trong lai.

Đây là sự nỗ lực của họ đi trên con đường rộng mở, là một cơ hội học tập chỉ có thể chờ chứ không thể cầu.

Trong khi hàng ngàn người cố gắng tiến lên phía trước, cơ hội này đã cho trái tim của cô gái pha lê màu hồng.

Bàn tay cầm điện thoại của An Nhất run lên, cơ hội như vậy rơi xuống trước mặt ai cũng sẽ vừa mừng vừa bối rối.

Cố Linh Linh: "À, đúng rồi, trợ lý kia còn hỏi em gái ngọt ngào trong phòng làm việc của chúng ta khỏe không, nói thân là đồng loại phải quan tâm lần nhau, phòng làm việc của chúng ta lấy đâu ra điềm muội. "

An Nhất: ...

Là êm đó.

Cố Linh Linh: "Trước không nói cái này nữa, ngày mai phòng làm việc của chúng ta họp mặt một chút, bàn chuyện đi tham dự show. "

An Nhất tỏ vẻ OK, sau khi cúp điện thoại, khóe miệng mang theo ý cười, một bước ngã vật xuống sô pha.

Mọi thứ đang dần đi theo chiều hướng tốt hơn

Cậu hiểu rằng miễn là cậu vượt qua những khó khăn trước đó sau này mọi thứ sẽ ổn thôi. Vô thức nhớ lại khoảng thời gian đầu lúc biết mình bị kẻ giả mạo thay thế, giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn sợ hãi, nếu lúc đó cậu không chịu nổi đả kích tinh thần trở nên hồ đồ vậy hiện tại hết thảy đều không còn.

An Nhất ở trong thư phòng vui vẻ một hồi lâu, lúc này mới xuống lầu đi xem Hoắc Bắc Hành và Triệu Ninh Trác đang làm gì.

Ai ngờ trên sô pha trong phòng khách chỉ có một mình Hoắc Bắc Hành, bóng dáng triệu Ninh Trác sớm đã không còn.

An Nhất nghi hoặc: "Triệu tiên sinh đâu? "

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt chột dạ: "Cậu ấy về nhà. "

An Nhất: "Đi vội vàng như vậy, tôi còn tưởng anh ấy sẽ ở lại ăn cơm. "

Hoắc Bắc Hành không nhìn An Nhất, mím môi im lặng.

Nửa tiếng trước, mặc kệ Hoắc Bắc Hành nói như thế nào Triệu Ninh Trác đều phải đem chuyện này nói cho bà xã anh biết thế là Hoắc Bắc Hành liền hóa thân thành quái vật.

Triệu Ninh Trác còn cười ác ý nói: " Vợ cậu không cần cậu nữa. "

Sao mà được.

Bởi vậy Hoắc Bắc Hành thay đổi kế hoạch, bắt đầu đường cong cứu quốc, nếu không cách nào ngăn cản người khác cáo trạng với bà xã, vậy thì giải quyết người cáo trạng.

Vì thế Triệu Ninh Trác bị Hoắc Bắc Hành ném ra khỏi cửa, hơn nữa còn bảo tài xế nhanh chóng đưa cậu ta về nhà.

Triệu Ninh Trác🙂

Chơi được lắm !

Đáng đời vợ cậu không sinh con cho cậu!

Dù đã đuổi người đó đi nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn cảm thấy có lỗi và khó chịu sau khi nói dối An Nhất, lừa dối người khác không phải là điều tốt, Chu Thục phu nhân đã dạy anh rằng nếu gạt người khác thì sau này sẽ bị người khác gạt lại.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bà xã của mình biết mình nói dối rồi không thích mình nữa, không chịu sinh em bé cho mình thì làm sao bây giờ.

Trong lòng Hoắc Bắc Hành hoảng loạn bất an.

"Bà xã."

Nghe thấy đối phương đột nhiên gọi mình, An Nhất quay đầu, "Làm sao vậy? "

Hoắc Bắc Hành có chút rối rắm, thân thể cao lớn dựa sát vào bên cạnh anh, An Nhất cảm thấy có chút nóng, liền xích người sang một bên, cứ như thế anh tới tui lui, An Nhất thành công di chuyển từ sofa xuống đất.

An Nhất🙂

Hoắc đại ca lúc trước ngồi trên mặt đất hẳn là rất đau đi.

Hoắc Bắc Hành thấy vội vàng đưa tay kéo cậu "Bà xã, em không sao chứ. "

An Nhất : "Không sao đâu. "

Người lớn mà sẽ ổn thôi.

Hoắc Bắc Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có hoàn toàn yên tâm, ngược lại là sốt sắng nhìn An Nhất "Bà xã, em sẽ luôn thích tôi chứ?

An Nhất nhìn bộ dáng bất an của đối phương , "Làm sao vậy? "

Hoắc Bắc Hành: "Không có, tôi chỉ muốn em sẽ luôn thích tôi, được chứ? "

Đối phương đầu óc đơn giản, nói những lời này cũng chỉ là tìm kiếm cảm giác an toàn mà thôi.

An Nhất cũng không do dự, coi như là đang dỗ dành con nít, "Đương nhiên rồi,chúng ta đã kết hôn, tôi sẽ vẫn thích anh, ăn cái gì cũng chia cho anh một nửa, không chia cho người khác luôn"

Hoắc Bắc Hành ngẫm lại cũng đúng, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới có thể rớt xuống.

Hoắc Bắc Hành: "Bà xã, em thật tốt quá, sau này tôi nhất định sẽ hung hăng báo đáp em. "

An Nhất: "Làm thế nào để báo đáp? "

Hoắc Bắc Hành: "Cùng nhau sinh ra một đội bóng đá"

An Nhất: ...

Không, nói chung làm việc tốt không cầu báo đáp, ếch xanh nhỏ cũng không cầu hồi báo.

Sáng sớm hôm sau lúc ra khỏi cửa, vừa lúc Hoắc Bắc Hành ra ngoài học, tài xế đưa Hoắc Bắc hành đến hồ bơi trước, sau đó dựa theo địa chỉ An Nhất đưa đến công viên trung tâm thành phố.

Hôm nay nắng chói chang và gió đẹp, và bướm nhỏ đang bay dường như đang chúc mừng cậu.

Anh chàng đẹp trai, phòng làm việc của bạn thật may mắn.

Phòng làm việc của 'Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng' trải rộng khắp các nơi trong thành phố, cũng có thể nói do không có chỗ cố định, theo lý lẽ của trung nhị Lâm Cứu mà nói thì bọn họ ở đâu 'Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng' chính là ở đó.

An Nhất đi vào công viên không được mấy bước đã nhìn thấy Cố Linh Linh và Lâm Cứu đang chờ dưới tàng cây, nghe thấy tiếng bước chân, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía An Nhất.

Có tiếng gió thổi bên tai.

Chỉ thấy hai người họ tươi cười, dang rộng vòng tay về phía An Nhất.

"Nào."

An Nhất không chút do dự chạy về phía bọn họ.

Hai phút sau, một cặp mẹ con đi ngang qua, cô bé tò mò nhìn hiện tượng tổ tiên cách đó không xa.

"Mẹ, họ đang làm gì vậy?"

Người mẹ nhìn ba người phát ra tiếng vượn nguyên thủy: .....

Bà có thể nói rằng bà cũng không hiểu được không?

Có lẽ ba người nọ có tình yêu đặc biệt với nền văn minh cổ đại.

Chờ chúc mừng xong, ba người tổ chức một cuộc họp quan trọng dưới gốc cây liên quan đến lần đi xem show này, mỗi người một lời, đặt ra một vài mục tiêu nhỏ rồi giải tán, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.

Lâm Cứu: "Nếu điện thoại không liên lạc được thì sao? "

An Nhất: " Thì viết thư "

Cố Linh Linh: "Viết thư cũng không liên lạc được đâu. "

Lâm Cứu giơ tay lên, để tôi giải quyết câu này.

An Nhất: "Đồng chí cậu nói đi. "

Lâm Cứu đặt tay trước ngược "Chúng ta tâm ý tương thông"

Cố Linh Linh: ...

Đừng nói là tôi biết hai người.

An Nhất trên đường trở về ghé một cửa hàng nhỏ ven đường mua một que kem.

Trong lòng còn đang âm thầm vui vẻ vì phòng làm việc có được cơ hội, đang chờ đèn đỏ thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.

Đó không phải là nhóc ngốc so đo sao?

Chỉ thấy Hoắc Tiêu cầm một tờ giấy trong tay, mặt khó chịu, lông mày nhíu chặt cúi đầu nhìn di động, giống như đang ở trong tình thế rất gay go.

Hoắc Tiêu hít sâu một hơi, sau đó bấm số của cha mình.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Thanh âm trầm ổn lão luyện vang lên, "Có kết quả thi đấu rồi à, thứ mấy?"

Hoắc Tiêu có chút khó có thể mở miệng, nó vốn tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng, nhưng kết quả thua người thứ nhất một điểm, sai lầm như vậy nó chưa bao giờ cho phép xảy ra trên người mình, cảm thấy mất mặt, cũng không cách nào nói cho cha người luôn đặt nhiều kỳ vọng vào mình.

Hoắc Tiêu không có lộ ra biểu tình chán nãn, giọng điệu bình tĩnh: "Không, là giải nhì. "

Bên kia trầm mặc vài giây, "Lần sau phải cố gắng biết chưa? "

Hoắc Tiêu: "Vâng. "

Nó cũng không muốn chuyện này có thể tái diễn, nó còn có thể làm tốt hơn.

"Hoắc Tiêu, con cũng biết, trong gia tộc chưa bao giờ thiếu người cố gắng, cha hy vọng lần sau con không phạm sai lầm như vậy nữa."

Hoắc Tiêu đảm bảo: " Sẽ không. "

Nhưng mà câu gia tộc kia lại tạo cho Hoắc Tiêu một áp lực vô hình, nó thật sự rất muốn tạo dựng tên tuổi của mình trong Hoắc gia, một gia tộc toàn nhân tài, nó muốn đuổi kịp các trưởng bối, nhưng đôi khi nó cũng mệt mỏi.

Hoắc Tiêu cúp điện thoại, cầm lấy kết quả trong tay xem, thiếu một điểm là được tối đa.

Thật sự là...

"Thi thật không tệ a."

Đồng tử Hoắc Tiêu co rụt lại, mạnh mẽ nhìn về phía bên cạnh, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của An Nhất.

An Nhất cười như một tên điên biến thái: "Hi~ em họ. "

Hoắc Tiêu:...

Ai là anh em họ của anh.

Nói xong muốn đi, làm sao có thể ở chỗ này gặp anh ta .

Ai ngờ An Nhất lại đi theo nó.

Hoắc Tiêu bất mãn: "Anh đi theo làm gì? "

An Nhất: ???

Đây là hướng về nhà tôi mà.

Cậu vừa rồi chẳng qua là thấy người quen xuất phát từ lễ phép tới chào hỏi mà thôi, không nghĩ tới đối phương vẻ mặt u ám nhìn bài thi.

Hoắc Tiêu vừa dứt lời, dưới bụng liền truyền ra tiếng ùng ục, mặt thoáng chốc đỏ bừng, xoay người muốn đi.

Ai ngờ lại bị An Nhất kéo lại, "Chúng ta đi ăn đi. "

Vừa hay là buổi trưa, cậu cũng đang đói bụng.

Hoắc Tiêu: "Tại sao tôi phải đi với anh. "

An Nhất: "Tôi mời cậu"

Hoắc Tiêu muốn cự tuyệt, An Nhất lại không cho nó cơ hội mở miệng, chỉ chỉ đề thi, "Thành tích thi của nhóc không tệ, trưởng bối dẫn cậu đi ăn cơm xem như là phần thưởng,. "

Hoắc Tiêu sững sờ đứng ở nơi đó, nhất thời không thể tin được mình nghe được cái gì.

Mười lăm phút sau, hai người ngồi bên cửa sổ McDonald's.

Hoắc Tiêu:...

Hoắc Tiêu sắc mặt có chút khó coi: "Sao anh lại dẫn tôi đến chỗ như thế này?"

An Nhất nhìn bốn phía, gà rán hương vị thơm phức, cái gì mà chỗ này chỗ nọ, đây không phải rất tốt sao.

An Nhất: "Không tốt sao? "

Những đứa trẻ trong núi, nếu có thể ăn một miếng thức ăn nhanh như gà rán, sẽ rất vui, An Nhất cũng rất tò mò, cho nên sau khi bị trói đến thành phố lớn thì cậu thỉnh thoảng cũng đi ăn hamburger và gà rán.

Nó thực sự gây nghiện.

An Nhất đứng dậy đi về phía quầy lễ tân lấy đồ ăn, lúc trở về mặt Hoắc Tiêu vẫn thối như cũ.

Hoắc Tiêu rất có chí khí: "Tôi không ăn thực phẩm rác!"

An Nhất cúi đầu nhìn gà rán và coca trong tay: "Đây không phải là thực phẩm rác. "

Hoắc Tiêu: "Không tốt cho sức khỏe một chút nào cả! "

An Nhất lẩm bẩm: " Chỗ nào không tốt cho sức khỏe, toàn bộ là lúa mì, một chút cũng không!"

Hoắc Tiêu:...

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Hoắc Đại Ngốc: Sau này tôi sẽ hung hăng báo đáp anh.

Ếch xanh nhỏ: Làm thế nào để trả ơn.

Hoắc Đại Ngốc: Hung hăng làm.

Con ếch nhỏ: ???

Editor: Ngón tay hoa lan chỉ là như thế này nà bà con.

Chương kế tiếp