Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 45
Sở Trần gửi tin nhắn, nói đơn giản lại tình hình lúc đó, sau đó là một trận quở mắng.

/Anh tìm quân đoàn ở đâu ra vậy? Sao chả ra thể thống gì thế? Có phải anh bị lừa rồi không, gặp phải bọn giả mạo đạo tặc vũ trụ? Chẳng có chút đe dọa gì cả, có mỗi vậy mà cũng dám nhận đơn hàng à? Anh tốn bao nhiêu tiền vậy? Có phải rất rẻ không? Tôi nói anh này, tốt xấu gì chúng ta cũng là nhân vật số một số hai ở Vọng Thành, đừng có kẹt sỉ như vậy có được không hả?/

Hoắc Lăng: /?/

Lúc Hoắc Lăng nhận được tin nhắn này thì vẫn còn đang ở sân đáp phi thuyền.

Từ khi Văn Gia Ngọc gửi tin nhắn cho anh ta, nói rằng sẽ chúc mừng sinh nhật anh ta, sẽ về Vọng Thành một chuyến, nhưng không nói rõ ngày tháng cho anh ta biết, cũng không trả lời lại tin nhắn, Hoắc Lăng đã bắt đầu ngây ngốc đợi ở đây.

... Anh ta muốn Văn Gia Ngọc vừa bước xuống phi thuyền là có thể nhìn thấy anh ta.

Sau khi nhận được tin nhắn, suýt chút nữa thì Hoắc Lăng lật đổ cả bàn trong phòng nghỉ ngơi.

Chuyện gì vậy?

Hoắc Lăng click mở thông tin ra xem.

... Đâu có sai đâu.

Người anh ta tìm là Quân đoàn Phần Diệm trong truyền thuyết, người nghe thấy đã sợ vỡ mật mà.

Thực lực của quân đoàn này luôn đứng hàng đầu, đến cả quân đội liên minh cũng phải nể mặt, thời gian trước điên cuồng lấy cả mấy hành tinh tài nguyên, anh ta tốn rất nhiều công sức mới liên lạc được.

Sao có thể là ‘chẳng ra thể thống gì’ như Sở Trần nói cơ chứ?

Hơn nữa Sở Trần còn không biết ngại mà nói anh ta kẹt sỉ à???

Cậu ta có biết phí xuất hiện của Quân đoàn Phần Diệm là bao nhiêu không???

Hoắc Lăng chậm rãi gõ mấy dấu hỏi chấm.

Sau đó liền nhận được một video mà Sở Trần gửi tới.

Hoắc Lăng xem thật kĩ, chiến hạm trên màn hình đúng thật là kí hiệu ngọn lửa của Quân đoàn Phần Diệm.

Không có quân đoàn nào có gan giả danh Phần Diệm cả.

Quân đoàn này làm việc vênh váo, nhận đơn còn tùy vào tâm trạng, nên cũng đắc tội không ít người, cho dù kẻ địch không đánh thắng được Phần Diệm, thi thoảng gặp mặt cũng sẽ không nhịn lòng được mà muốn quấy rầy, nhìn thấy chiến hạm thì sẽ tấn công.

Trước đây người ngoài không biết tình huống của Phần Diệm nên đã có rất nhiều quân đoàn mạo danh, nhưng còn chưa kịp bị Phần Diệm giải quyết đã trực tiếp bị kẻ địch của Phần Diệm đánh sập rồi.

Hoắc Lăng nghĩ tới đây bèn trả lời Sở Trần: /... Quân đoàn của bọn họ thật sự rất lợi hại, không thể nào có chuyện như vậy được. Tôi tốn rất nhiều tiền mới mời được bọn họ ra tay đấy./

Sở Trần: /Anh cũng coi video rồi đấy. Trả tiền! Trả tiền!/

Hoắc Lăng: /.../

Hoắc Lăng cau mày, xem lại video mấy lần, cũng cảm thấy thái độ của người đàn ông này kì lạ.

Anh ta mở tinh võng, đang định liên lạc với Quân đoàn Phần Diệm, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy giao diện chính trên tinh võng của mình đang bị tấn công dồn dập.

Một giao diện màu đen nhảy ra, chiếm cả màn hình tinh võng.

Chuyện gì vậy!

Sắc mặt Hoắc Lăng lập tức sầm xuống.

...

Lúc Sở Trần đi ra khỏi nhà họ Sở đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ sau.

Cậu nhìn người nhà họ Sở đánh nhau tới mức mất lý trí, đến cả Sở Nguy Vân cũng tham gia vào cuộc chiến, liền biết rằng mọi người sẽ không bình tĩnh lại được trong thời gian ngắn.

... Giống như lần trước Sở Nguy Vân muốn cưới Du Nhiễm vậy.

Xem trò một lúc, Sở Trần liền cảm thấy có chút nhàm chán.

Nhất là khi vốn dĩ là một màn kịch lớn... Quân đoàn tới đòi nợ, nhà họ Sở đau khổ bỏ tiền ra, tình cảnh bi thảm, nhưng mà giờ chẳng đòi được cái gì, khiến Sở Trần rất không vừa lòng.

Có điều...

Quân đoàn Phần Diệm?

Sở Trần cứ cảm thấy hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.

Cậu suy nghĩ thật kĩ, mở vòng tay thông minh ra tra. (App truyện T Y T)

Trong thế giới Tinh Tế, bởi vì mỗi hệ tinh hà đều có khoảng cách xa xôi, qua lại rất phiền phức, năng lực giám sát quản lí của quốc gia tệ, cho nên trật tự Tinh Tế vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều người đều bí quá hóa liều, xây dựng quân đoàn làm đạo tặc vũ trụ để kiếm tiền.

Tìm kiếm trên tinh võng, quân đoàn có chữ ‘Phần’, không có một trăm thì cũng phải tám chục.

... Chắc có lẽ là trước đó cậu nghĩ nhiều rồi.

Sở Trần nhún vai.

Vừa nghe thấy chữ ‘Phần”, Sở Trần vô thức nhớ tới Phần trong Lệ Phần, còn nghĩ rằng nếu như quân đoàn tệ hại này thực sự là của Lệ Phần, cậu chắc chắn phải cười nhạo Lệ Phần một trận.

... Quân đoàn mà đến cả tiền cũng không đòi được, nhìn thấy nhà họ Sở cãi nhau còn mềm lòng không cần lãi, thì chắc chắn không làm được việc lớn gì đâu!

Đúng là gà mà.

Sở Trần than thở trong lòng.

Thời gian không còn sớm nữa, trong lòng Sở Trần vẫn còn nhớ cuộc hẹn với Lệ Nhiên, liền chào Sở Nguy Vân một tiếng, cũng mặc kệ Sở Nguy Vân có nghe thấy hay không mà thẳng bước rời đi.

Ngồi xe bay về tới nhà, Sở Trần mở cửa ra.

Trong phòng khách mở đèn, nhưng Lệ Nhiên lại không có ở đây.

“Chồng ơi!”

Sở Trần vừa đi vào cửa, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cậu thay giày xong rồi gọi một tiếng, mở cửa từng căn phòng để tìm chồng với tâm trạng đầy mong đợi, cuối cùng thành công tìm thấy được Lệ Nhiên ở phòng sách.

Ngay lúc nhìn thấy, Sở Trần liền thấy thỏa mãn.

Cậu đi tới, ôm lấy eo Lệ Nhiên vô cùng tự nhiên.

Lệ Nhiên sững sờ.

Anh quét mắt nhìn màn hình ẩn trước mắt, vô thức ấn tắt hình ảnh đi, đồng thời vươn tay ra ôm lấy Sở Trần.

Đối mặt với Sở Trần nhiệt tình như lửa, Lệ Nhiên chỉ lạnh nhạt hỏi một câu vô nghĩa: “Về rồi à.”

“Ừm.”

Sở Trần rất thích chia sẻ, đã thế thực sự không có ai để kể lể, liền giữ tư thế ôm Lệ Nhiên, kể chuyện xảy ra ngày hôm nay ở nhà họ Sở, cuối cùng bực bội nói: “Đều tại Hoắc Lăng không ra làm sao, tìm cái gì mà Quân đoàn Phần Diệm, rất có vấn đề, cảm thấy cứ như trò đùa không bằng.”

Lệ Nhiên hơi sững sờ, cúi đầu nhìn Sở Trần: “Quân đoàn Phần Diệm?”

“Anh từng nghe nói à?” Sở Trần nằm bò trên chân Lệ Nhiên ngẩng đầu lên.

Hai người một cao một thấp, cùng nhìn về phía đối phương.

Lệ Nhiên hơi cụp mắt xuống, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Sở Trần, ánh mắt lướt trên bờ môi mềm mại của Sở Trần, rất nhanh đã chuyển sang bên cạnh: “... Ừ, từng nghe tới, nghe nói là cũng được.”

“Em cảm thấy không được chút nào hết.”

Sở Trần khẽ hừ một tiếng, không ngừng oán giận: “Bọn họ lại vì người nhà họ Sở tự mình cãi nhau mà nói không cần lãi nữa? Tận 6,7 chục triệu chứ ít à! Để nhà họ Sở đánh nhau cả tiếng đồng hồ! Không cần thì cũng thôi đi, cũng phải lấy 60 triệu tiền gốc chứ, thế mà đến cả 60 triệu cũng chẳng đòi đã lái chiến hạm chạy mất rồi? Anh nghĩ xem, anh nghĩ kĩ thử xem.”

“Anh biết khi đó em có tâm trạng gì không?”

Sở Trần mở vòng tay thông minh ra, không hề giấu diễm chút nào mà đưa giao diện cuộc nói chuyện của mình với Hoắc Lăng cho Lệ Nhiên xem: “Anh coi cuộc nói chuyện của em với Hoắc Lăng này, em đã bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Hoắc Lăng đang lừa em hay không rồi.”

Lệ Nhiên lướt mắt nhìn giao diện: “...”

Anh thực sự không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng.

Sở Trần kể lể với Lệ Nhiên một trận, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cậu lập tức kéo lấy tay Lệ Nhiên, bụng ngón tay mềm mại không ngừng sờ soạng sàm sỡ mu bàn tay của Lệ Nhiên, mặt thì cười hì hì nói: “Chồng à, lời mà em nói với anh trước khi em đi, anh vẫn chưa quên đấy chứ?”

Chuyển chủ đề thì lại nhanh lắm.

Lệ Nhiên nhớ tới lời Sở Trần nói trước đó, vành tai vô thức hơi đỏ lên.

Trên mặt thì giả vờ như thờ ơ đáp một tiếng: “... Nhớ.”

“Vậy bây giờ anh vẫn còn đang ở phòng sách không chịu đi, là vì vẫn còn công việc phải xử lý à?” Sở Trần lại gối đầu lên chân Lệ Nhiên.

“Đúng, vẫn còn một chút.”

“Ồ, vậy em không làm phiền anh nữa, em đi tắm rửa trước đây.” Sở Trần không tiếp tục quấn quýt lấy anh nữa. Cậu đứng dậy, chạm một cái lên môi Lệ Nhiên, nói bằng giọng ái muội bên tai anh: “Đợi lát nữa gặp nhau trên giường nhé.”

Lệ Nhiên: “...”

Đợi sau khi Sở Trần đi rồi, Lệ Nhiên không nói thêm gì.

Bàn tay mãi nắm lấy tay vịn xe lăn hơi thả lỏng, lúc này Lệ Nhiên mới mặt trầm như nước, nâng tay lên gõ nhẹ mặt bàn, giọng điệu trở nên vô cùng lạnh nhạt, kèm theo đó còn có mưa gió sắp đến: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Mọi người trong quân đoàn nhìn nhau.

Mấy tiếng khe khẽ mà Lệ Nhiên phát ra như cầm cái chày gõ vào lòng bọn họ.

Mọi người không dám thở mạnh.

... Từ lúc Sở Trần đi vào phòng sách, Lệ Nhiên tắt giao diện đi, tất cả mọi người của quân đoàn đều nén hơi thở, nghe cuộc nói chuyện giữa Sở Trần và Lệ Nhiên.

Khi Sở Trần bắt đầu kể tội Phần Diệm, những người ở đây đều cảm thấy trái tim như ngừng đập.

Thậm chí muốn trực tiếp tìm dây thừng treo cổ chết luôn trong quân hạm.

Bọn họ thực sự không ngờ rằng, tuy rằng người đặt đơn là Hoắc Lăng, nhưng Hoắc Lăng lại bị Sở Trần sai khiến nên mới tới tìm bọn họ.

Kẻ đứng sau màn cả chuyện này không phải là Hoắc Lăng, mà là Sở Trần!

... Rõ ràng khi đó lúc nhìn thấy Sở Trần ở nhà họ Sở, Sở Trần còn một mặt lo lắng, suy nghĩ cho nhà họ Sở cơ mà, hóa ra đều là giả vờ sao?

Đỉnh.

Không hổ là anh dâu!

Không vào giới giải trí đóng phim thì đúng là quá phí!

Đáp lại là một khoảng im lặng dài đằng đẵng khiến Lệ Nhiên cất tiếng cười khẩy.

“Sếp à, chuyện là thế này.”

Em gái tóc ngắn vội vàng nhúc nhích, căng da đầu cất lời, nói lại tình hình khi đó: “Đây là sai lầm của bọn em, bởi vì anh Sở Trần là là chồng của anh nên bọn em không sử dụng quyền hạn để tra thông tin của anh dâu, bởi vậy đột nhiên nhìn thấy anh dâu ở nhà họ Sở, bọn em đều tưởng rằng quan hệ của anh ấy với nhà họ Sở không tệ...”

Khuôn mặt Lệ Nhiên lạnh nhạt.

Anh nhớ lại tính cách của Sở Trần, biết rằng khi thuộc hạ nhìn thấy Sở Trần, đại khái Sở Trần sẽ thể hiện ra dáng tình cảm dạt dào với nhà họ Sở.

Đến cả anh, cũng thi thoảng sẽ bị Sở Trần lừa.

Có thể lừa được mấy người này cũng không có gì là kì lạ.

Mà trước đây, người của quân đoàn chỉ tra tư liệu đơn giản liên quan tới Sở Trần ba lần.

Một lần là tên trai bao ở quán bar.

Một lần là Sư Hạo Ngôn.

Một lần là tư liệu kĩ càng tỉ mỉ về nhà họ Sở.

Anh không ra lệnh, không ai dám động vào nội dung liên quan tới Sở Trần.

Bởi vì đó là người anh cưới.

Lệ Nhiên hờ hững nói: “Lần sau đừng mắc phải nữa. Vĩnh viễn nhớ rằng, Sở Trần chỉ là người nhà họ Lệ thôi.”

“... Vâng ạ.”

Giọng nói chỉnh tề nhất quán vang lên, xem lẫn với tiếng thở phào nho nhỏ của mọi người.

Lệ Nhiên dừng lại: “Huấn luyện gấp hai lần, nghĩ lại xem vì sao lại không cần lãi.”

Trong những tiếng kêu rên, Lệ Nhiên tắt giao diện đi, điều khiển xe lăn đi ra khỏi phòng sách.

Khi nâng tay lên lần nữa, Lệ Nhiên phát hiện lòng bàn tay mình đổ mồ hôi.

Ở bên kia.

Tại bãi đỗ phi thuyền.

Hoắc Lăng đang ngồi nghiêm chỉnh, tốc độ tay cực kì nhanh, điên cuồng đối đầu với kẻ địch không ngừng ném lựu đạn qua, từng hàng số hiệu trước mắt lướt qua như nước chảy, đổi thành người bên cạnh, chắc chắn sẽ hoa hết cả mắt, không biết nên đối phó như thế nào.

Đột nhiên, tốc độ tấn công trở nên chậm đi, giao diện của Hoắc Lăng nhảy ra một hàng chữ lớn: /Xin lỗi, chúng tôi tấn công sai người rồi. Cuộc tấn công sẽ kết thúc vào ba giây sai, xin ngài thông cảm. 3, 2, 1... /

/Kết thúc tấn công./

Hoắc Lăng: “...”

Hoắc Lăng: “???”

Một ngụm máu xông lên tận họng Hoắc Lăng.

Anh ta vô thức đuổi theo tấn công, nhưng kẻ địch vứt lại đạn khói rồi rất nhanh biến mất không thấy.

... Kĩ thuật của người này mạnh hơn Hoắc Lăng.

Bà mẹ nó.

Hoắc Lăng đập mạnh lên mặt bàn.

Cái gì mà tấn công nhầm người???

Trong cuộc tấn công không ngừng dài tới hai tiếng này, chỉ cần bên Hoắc Lăng phạm phải chút sai sót nào, không thể phòng bị thành công thì tin tức tinh võng sẽ bị phá, tất cả tư liệu của anh ta đều sẽ bị nhìn thấy không sót lại gì, nhược điểm đều lộ hết trong tay đối phương.

Vậy mà cuối cùng đối phương lại như thế này?

Trò đùa của mấy người đấy à!!

Sắc mặt Hoắc Lăng âm trầm, cử động ngón tay cứng đờ, cuối cùng cũng nhẹ lòng, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại hận anh ta như vậy.

Hình như gần đây anh ta cũng không chọc phải người nào cả.

Nếu như thật sự có người muốn tấn công anh ta như vậy, lại có năng lực như thế này, vậy thì Hoắc Lăng chỉ có thể nghĩ tới Sư Hạo Ngôn ở hệ tinh hà H-310 xa xôi.

Cũng phải.

Sư Hạo Ngôn thích Văn Gia Ngọc, Văn Gia Ngọc lại cố ý ngồi phi thuyền thời gian dài như vậy để tới tổ chức sinh nhật cho anh ta, vậy có nghĩa rằng trong lòng Văn Gia Ngọc, Hoắc Lăng rất quan trọng.

Điều này chắc chắn khiến Sư Hạo Ngôn đố kị tới đỏ cả mắt.

Sư Hạo Ngôn sẽ tìm người tấn công anh ta, đó là lẽ đương nhiên.

Hoắc Lăng cười khẩy một tiếng.

Thật đáng tiếc.

Anh ta cũng không phải người dễ chọc gì, sao có thể dễ dàng bị tấn công như vậy được.

Hoắc Lăng lập tức liên hệ với Quân đoàn Phần Diệm.

Lúc này, người trong quân đoàn vẫn chưa hoàn hồn lại được từ chuyện của Sở Trần.

Em gái tóc ngắn hỏi: “Tấn công bên chỗ Hoắc Lăng dừng lại chưa?”

Một người khác đáp lại: “Đã dừng lại rồi, anh ta định đuổi theo nhưng đã bị tôi tránh được rồi.”

“Thế thì được.” Em gái tóc ngắn nói sâu xa: “Các cậu đều không muốn huấn luyện thêm đúng không? Đừng có để Hoắc Lăng biết là chúng ta làm.”

“Đã rõ.”

Đột nhiên, âm nhắc nhở một đơn hàng mới vang lên trong không gian, người đàn ông tóc bạc phụ trách nhận đơn lập tức nhấp mấy cái, mở giao diện ra xem...

Người đàn ông tóc bạc: “Đm!”

“Làm sao vậy?”

Người đàn ông tóc bạc khụ một tiếng: “Hoắc Lăng lại đặt hàng rồi, nói rằng chúng ta làm không tốt chuyện đòi nợ cho lắm nhưng vẫn bằng lòng tin tưởng chúng ta, chuẩn bị cho chúng ta một cơ hội nữa, để chúng ta tra xem người tấn công tinh võng của anh ta lúc nãy là ai.”

“Nhanh, xem xem Hoắc Lăng còn có thù với ai nữa! Đậu, là cái tên Sư Hạo Ngôn kia!”

“... Thế này không hay lắm đâu?”

“Cậu ngốc đấy à? Cậu nghĩ tới anh dâu có tính cách gì trước đã! Lại coi thử có phải sếp rất thích anh dâu không! Chúng ta hành động theo bước chân của anh dâu, sẽ có vấn đề gì chắc? Cậu lại nghĩ cho kĩ xem cái tên Sư Hạo Ngôn đã từng làm gì với anh dâu di! Khi đó nếu không phải tên trai dâu kia không dám ra tay thì anh dâu đã... Chỉ là đổ tội thôi mà, còn không được gán lên người hắn chắc?”

“? Cậu nói đúng.”



Chuyện bên lề.

Sư Hạo Ngôn: Gần đây cứ cảm thấy mí mắt phải đang giật.

...

Quân đoàn này toàn thắng dựa vào võ lực, IQ không được ổn cho lắm.


TYT & Lavender team
Chương kế tiếp