Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 8: TÔI LÀ CHỒNG CỦA EM

Tạ Tịch Trạch tới rất đúng thời điểm, bà nội đang ở giai đoạn cần được chăm sóc nhất, hàng xóm trong làng dù có thân thiết tới đâu, đều chỉ là người ngoài, không phải lúc nào cũng chăm sóc cho bà được, huống hồ một người góa bụa, chẳng mấy chốc đã bước chân vào quan tài, không ai muốn rước phiền phức vào người cả.

Trương Văn nghe cậu nói như vậy bèn truyền lời cho Tống Liệt, cho dù Tống Liệt phản ứng thế nào, Tạ Tịch Trạch cũng chẳng quan tâm.

Cậu rửa sạch tay, sau đó nói với bà cụ: “Bà nội, con đi ra ngoài mua đồ, bà ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng ra bên ngoài phơi nắng.”

Nói xong, Tạ Tịch Trạch cầm tiền ra ngoài gọi xe, thôn Hoa Sen rất nhỏ, ngoại trừ có một cửa hàng nhỏ ngoài thôn, nơi này thật sự rất vắng vẻ, muốn mua nhu yếu phẩm hàng ngày phải ngồi xe lên thị trấn Ô Nam để mua, vừa đi vừa về, ngồi xe đường núi quả thực rất khó chịu. Thế nên cậu mang theo nhiều tiền để mua hết những thứ cần dùng.

Bây giờ chưa tới giữa trưa nên cậu muốn ra ngoài sớm một chút để còn về.

Bà nội tiễn cậu ra ngoài cửa, Tạ Tịch Trạch giục bà mau quay về, bà nội già rồi, lưng bị còng, trên người toàn là da bọc xương, đi chậm chạp, Tạ Tịch Trạch nhìn bà vào trong nhà mới an tâm đóng cổng đi ra, lúc đi đôi mắt có chút chua xót.

Chẳng còn bao lâu nữa là tới sinh nhật thứ 18 của cậu, cậu nhớ, sau khi sinh nhật mình không lâu thì bà nội qua đời, mặc dù đã trải qua cái chết một lần nhưng Tạ Tịch Trạch vẫn không thôi ám ảnh vì nó, cho nên cậu muốn dành nhiều thời gian cho bà nội, cậu muốn hiếu thảo với bà nội thay cha mẹ mình.

Đến khi lên thị trấn, đầu tiên Tạ Tịch Trạch đi mua cho bản thân hai bộ quần đùi ngắn, cùng với một đôi dép, giá cả những thứ này ở đây rất rẻ, nếu không phải cậu tới đây để sống, chẳng bao giờ Tạ Tịch Trạch biết được mười hai đồng tiền có thể mua được một bộ quần áo, mua hai bộ còn được giảm giá, đây là thứ rẻ nhất mà cậu từng mua, lúc cầm quần áo rời đi còn có cảm giác mình đã lợi dụng người khác vậy.

Tạ Tịch Trạch cười ngốc nghếch, số tiền còn dư lại, phải dùng để mua đồ cho bà nội, Tạ Tịch Trạch mang chiến lợi phẩm bao lớn bao nhỏ ngồi trên xe trở về thôn, người trên xe nói chuyện với cậu, biết đồ cậu mua đều cho bà nội thì khen cậu hiếu thuận.

Tạ Tịch Trạch cười, trong xe rất ít người, khác với lần đầu tiên cậu tới đây, bị đám người kia bắt nạt, họ nói chuyện rất thân thiện, còn hỏi cậu từ đâu về đây, khi biết cậu sống ở thành phố nhiều năm thì sôi nổi bày tỏ hâm mộ. Tạ Tịch Trạch không nhìn thấy ác ý trên gương mặt họ, đến nơi, có vài người còn giúp cậu xách đồ, lúc trở về, có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên ngoài, trong lòng Tạ Tịch Trạch hoảng hốt, đồ vật trên tay không cầm chặt thiếu chút nữa đã rơi.

Cậu biết sớm muộn gì Tống Liệt cũng tìm tới đây, nhưng không ngờ được, đối phương lại tới sớm như vậy, cậu vừa tới đây không bao lâu mà hắn đã tìm được nơi chính xác.

Có vài người hàng xóm đứng ở gần đó để hóng chuyện, họ hâm mộ bà cụ Quế Hoa, hôm qua cháu nội trắng trẻo sạch sẽ vừa về thăm, hôm nay lại có ông chủ lớn đánh xe tới.

“Tiểu tử, ông chủ lớn ở trong nhà là gì của cậu?”

Tạ Tịch Trạch lạnh mặt không nói gì, vài người thân cận với bà cụ Quế Hoa đi ra ngoài sân, trên tay mỗi người đều cầm một ít quà tặng, mỉm cười đi ra, nhìn thấy Tạ Tịch Trạch ở ngoài cửa liền nói: “Tiểu Trạch đã về rồi, mau vào nhà đi, bọn họ đều ở trong nhà đợi cậu đấy.”

Họ vừa đi được hai bước đã tụ ra ngoài cửa khoe khoang: “Ông chủ bên trong thật lợi hại, mua rất nhiều quà tặng đắt tiền, nuôi dưỡng Tiểu Trạch nhiều năm như vậy, sớm đã thành người một nhà rồi.”

Tạ Tịch Trạch vừa nghe, tối sầm mặt.

Cậu ôm bao lớn đi vào trong nhà, “Bà nội, con về rồi!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt cậu dán chặt vào người đàn ông ngồi kia, lúc cậu vừa bước vào trong nhà, Tống Liệt đã ngẩng đầu lên nhìn, mắt hai người chạm nhau đều giật mình.

Tạ Tịch Trạch tức giận, còn Tống Liệt thì lại kích động.

Bà cụ Quế Hoa không nhìn ra bầu không khí kỳ quái giữa hai người, cười rất vui vẻ, bà sợ cô độc, trong nhà lại có hai người trẻ tuổi cùng tới thăm, bà vui giống như một đứa trẻ, làm sao có thể phát hiện được ánh mắt bài xích của Tạ Tịch Trạch đối với Tống Liệt.

Hơn nữa bà cụ còn biết, từ lúc Tạ Ngôn qua đời, Tống Liệt đã thay Tạ Ngôn chăm sóc Tạ Tịch Trạc, thế nên bà càng cảm kích Tống Liệt, thái độ ấy so với Tạ Tịch Trạch còn muốn tốt hơn.

“Tiểu Trạch.” Tống Liệt đứng dậy đi về phía Tạ Tịch Trạch, đôi mắt màu nâu rũ xuống lóe lên một ánh sáng dịu dàng, đối với hắn tự ý trốn tránh đã biến mất, chỉ còn quan tâm vô hạn dành cho cậu, “Sao đổ nhiều mồ hôi vậy.”

Hắn dùng tay lau khô mồ hôi trên mặt Tạ Tịch Trạch, Tạ Tịch Trạch quay đầu tránh đi, không nóng không lạnh gọi một tiếng, “Tống tiên sinh.”

Hai tay đang dơ lên không trung của Tống Liệt cứng đờ, sự dịu dàng trong mắt tản đi, không thể tin nổi nhìn cậu, âm thanh khàn đục trở nên trầm thấp, “Tiểu Trạch, em gọi tôi là gì?”

Khóe miệng Tạ Tịch Trạch cong lên, đặt đồ vật trong tay xuống, sau đó rót một ly trà lạnh uống, uống xong tùy ý cười nói: “Hay là gọi bằng bố nuôi?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tạ Tịch Trạch đang cười, nhưng ánh mắt tỏ rõ xa cách cùng với Tống Liệt, giống như hắn chỉ là một người xa lạ.

Vẻ mặt Tống Liệt trở nên nghiêm túc, hắn nhìn cậu chằm chằm, đoán xem tại sao Tạ Tịch Trạch lại gây chuyện như thế.

“Tiểu Trạch.” Lần này giọng nói hắn mang theo nghiêm túc cùng với trách móc nặng nề, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, thái độ liền dịu xuống, hắn vươn tay, lợi dụng vóc dáng cao ráo, thân mật ôm lấy Tạ Tịch Trạch, sau đó cúi đầu nhìn xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu cậu, hắn xoa xoa bàn tay mình, “Tôi vừa mới xuống máy bay không lâu, nghe thấy tin, liền chạy tới đây tìm em, trên đường rất mệt, đừng giận nữa được không?” Hắn ngừng lại, rồi lại nói: “Công việc đã giao cho người khác rồi, sắp tới sẽ có rất nhiều thời gian chăm sóc em, nhưng lần sau không được bỏ đi như thế này nữa.”

Bà cụ Quế Hoa nghe thấy hai người nói chuyện, cứ tưởng Tạ Tịch Trạch đang nổi giận với Tống Liệt, bà đứng bên cạnh Tống Liệt, trách Tạ Tịch Trạch không được quậy phá, nói hắn là người tốt, đừng phụ lòng hắn như thế.

Trong lòng Tạ Tịch Trạch thở dài, đẩy Tống Liệt ra, ngồi lên ghế, câu híp mắt lại, ngẩng mặt lên cười, “Xin lỗi, là do đầu óc tôi bị ngã tới hồ đồ rồi, không nhớ rõ, trước đây xưng hô với Tống tiên sinh thế nào?”

Bà cụ Quế Hoa lại trách cậu, “Tiểu Tống chăm sóc con lâu như vậy rồi, còn cùng vai vế với tiểu Ngôn, đương nhiên con phải kính cậu ấy như người lớn tuổi rồi.”

Tạ Tịch Trạch ồ một tiếng, giả vờ mà mở miệng: “Vậy gọi chú Tống hay là bố nuôi đây?”

Làm trò trước mặt cụ già, Tống Liệt chẳng biết nói gì nữa, thờ ơ gật đầu, cũng không nói cậu phải gọi hắn là gì.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tống Liệt biết Tạ Tịch Trạch đang giận, hắn nhận hết.

Ông chủ lớn đến nhà họ Hứa, xe hơi đắt tiền dừng ở bên ngoài ngã tư, thu hút rất nhiều hàng xóm tới xem, người trong thôn đều quen biết nhau, nhưng một khi đóng kín cửa thì đều cắt đứt qua lại với nhau.

Ăn xong cơm tối, bà cụ Quế Hoa lau người xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, bà cụ làm việc và nghỉ ngơi rất sớm, chưa đến 8 giờ đã đi ngủ rồi, Tạ Tịch Trạch tắm nước lạnh, sau đó nhìn ghế gỗ trong phòng khách, suy nghĩ tối cậu sẽ ngủ ở đây.

Trong viện chỉ có hai gian phòng, Tống Liệt là khách, bà không muốn khách phải ngủ ở ghế, đã nói với Tạ Tịch Trạch mấy câu trước khi về phòng, để cậu ngủ ở phòng khách vài ngày, đến khi Tống Liệt đi thì về phòng.

Tạ Tịch Trạch vừa mới nằm được hai phút, cửa phòng mở ra, Tống Liệt đi ra ngoài.

Dáng người hắn cao lớn, vóc dáng 1m93 phải cúi đầu lúc qua cửa. Hắn đi tới trước mặt Tạ Tịch Trạch, vẻ mặt bình tĩnh đã thay đổi, hắn quỳ một gối xuống bên ghế gỗ, dùng tay nắm chặt tay Tạ Tịch Trạch, thái độ dịu đi vài phần, “Tiểu Trạch, không cần giận dỗi, cũng tôi về phòng ngủ.”

Tạ Tịch Trạch liền lấy bà cụ Quế Hoa ra làm cái cớ, “Bà nội không cho.”

Tống Liệt cười nhìn cậu, “Tôi cho phép, ghế gỗ quá cứng, em ngủ không ngon, cùng tôi về phòng, có được không?”

Tạ Tịch Trạch thu tay lại, hơi sợ hãi nhưng vẫn cố chấp: “Tống tiên sinh, tôi còn là…”

“Tiểu Trạch…” Tống Liệt kéo tay cậu, cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, không cho cậu tránh né, “Ban ngày tôi nói với bọn họ như vậy, là không muốn bọn họ nghĩ nhiều, em còn nhỏ tuổi, tôi không muốn bọn họ nhìn em không tốt.”

Giọng hắn chậm lại, ngữ khí dịu dàng nhưng lại nghiêm túc một cách kỳ dị, “Tiểu Trạch, tôi là chồng em.”

Tạ Tịch Trạch: “.......”

Tống Liệt cưng chiều nhìn cậu, giống như đang nhìn một đứa trẻ con giận dỗi, xong lại nói: “Em mất trí nhớ hay không không quan trọng, nhưng chuyện này là thật, chú muốn em biết, chú không phải Tống tiên sinh, hay bố nuôi nào cả, mà là chồng em, em hiểu không?”

Mí mắt Tạ Tịch Trạch run rẩy, không nói nên lời: “Tống tiên sinh đừng nói như vậy, tôi còn chưa tới tuổi thành niên đâu.”

Tống Liệt cười, khuôn mặt anh tuấn để lộ tâm trạng thoải mái, “Tuổi mụ của em là mười tám, tôi là người trưởng thành, mỗi lời nói ra đều chịu trách nhiệm tới cùng, sẽ không làm em uất ức.”

Chương kế tiếp