Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 168
Đông Cung, Nguyên Giác nhìn Hoắc Phong Liệt vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt, buông bút nói: "Không phải là sư phụ chưa tới thôi sao, sao phải hồn bay phách lạc như vậy?"

Hoắc Phong Liệt im lặng không trả lời.

Nguyên Giác hóng hớt tiến đến trước mặt hắn rồi nói: "Đến bây giờ vẫn chưa làm lành?”

Hoắc Phong Liệt khựng một chút rồi lắc đầu.

Mấy ngày liên tiếp Liễu Chẩm Thanh luôn trốn ở nhà không chịu ra ngoài, cho dù phải tới Đông Cung giảng bài cho Nguyên Giác, y cũng phải xin nghỉ phép vì Hoắc Phong Liệt thường chạy tới làm thư đồng vào những lúc nghỉ ngơi. Liễu Chẩm Thanh giống như chim sợ cành cong, cho dù là Hoắc Phi Hàn hay Lê Tinh Nhược mời cũng vô dụng, dù thế nào cũng cố gắng tránh đụng mặt Hoắc Phong Liệt.

Nguyên Giác vuốt cằm nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục nhẫn nhịn chứ, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện kích động như vậy."

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt trầm xuống, lộ ra vẻ uể oải.

Nguyên Giác nhìn huynh đệ như vậy cũng không dễ chịu gì, đành nói: "Võ công của ngươi cao như vậy, lén lút ngắm người ta cũng được mà."

Hoắc Phong Liệt lắc đầu, chắc chắn nếu làm như vậy, Thanh ca sẽ càng không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Nguyên Giác thấy vậy lại thử dò hỏi: "Hay là... bỏ cuộc? Tiếp tục làm huynh đệ?"

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt kiên định, tiếp tục lắc đầu.

Nguyên Giác lẩm bẩm nói: "Không chịu từ bỏ, sư phụ lại không chấp nhận ngươi, thật sự là khó xử. Nói thật, sư phụ ngươi phong lưu thành danh bên ngoài, người thích y nhiều như vậy, ta còn chưa từng nghe nói y từ chối ai tàn nhẫn như thế."

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lập tức trở nên khó coi, hình như tất cả mọi người đều bị từ chối một cách dịu dàng, ngay cả Vương gia ngoại quốc muốn ép cưới Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh cũng chưa từng nói nặng lời với đối phương, chỉ có hắn, giống như bị chán ghét đến vô cùng, bị tránh như tránh như rắn rết.

Thanh ca thật sự không thể tiếp nhận hắn sao?

Hai người đang nói đến đây thì thái tử tiến vào, ý định ban đầu là đến xem hai người học hành thế nào, kết quả lại thấy hai người đang nói chuyện phiếm.

Nguyên Giác vừa thấy phụ vương đến thì hấp tấp vội vàng ngồi thẳng dậy, làm bộ chăm chỉ, còn lắc Hoắc Phong Liệt để nhắc nhở, nhưng thần kinh Hoắc Phong Liệt cứ như không phản ứng kịp, chỉ ngoan ngoãn hành lễ.

Thái tử thấy vậy chỉ buồn cười lắc đầu, cũng không dạy dỗ bọn họ mà dịu dàng ngồi xuống, hỏi: "Phong Liệt làm sao vậy?"

Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ chủ động thổ lộ tâm sự của mình với người xung quanh, cơ bản đều là do bạn bè tự nhìn ra, hắn mới tiếp tục nói một hai câu. Cho nên đối mặt với sự quan tâm của thái tử, hắn chỉ cứng nhắc nói không sao.

Thái tử khẽ quan sát Hoắc Phong Liệt một lúc, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Chẳng lẽ là bày tỏ với Khê Đình, bị người ta từ chối?”

Một lời trúng đích, Nguyên Giác sợ tới mức làm rớt cả cuốn sách trong tay: “Phụ vương, sao người lại biết?”

"Rất rõ ràng, tuy rằng Khê Đình thích nhàn nhã nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ xin nghỉ nhiều ngày như vậy, thêm cả tâm trạng hiện tại của Phong Liệt kìa, chỉ cần nhìn là biết.” Thái tử vừa cười vừa phân tích.

Nguyên Giác bội phục nhìn thái tử, không chỉ sớm nhìn ra Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh mà còn hiểu rõ tình hình hiện tại như lòng bàn tay.

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, cũng không hề hoảng loạn, lại càng không phủ nhận, chỉ thành thật gật đầu.

Nhìn dáng vẻ mù mịt thất thần của thiếu niên, thái tử liền nói: "Người thích Khê Đình rất nhiều, có thể khiến y tránh né như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy.”

Bị Thái tử nói thế, cảm xúc của Hoắc Phong Liệt rõ ràng lại càng thêm phiền muộn, nỗi mất mát to lớn và tuyệt vọng gần như bao trùm lấy hắn, khiến cho một nam tử hán tràn đầy khí thế mang vóc dáng trưởng thành trở lại thành một cậu thiếu niên non nớt trong nháy mắt.

Nguyên Giác nhanh chóng đưa ra ám chỉ với thái tử, đừng có kích thích thiếu niên thất tình nữa.

Thế nhưng Thái tử lại tiếp tục nói: “Từ đây cũng có thể chỉ rõ, ngươi ở trong lòng Khê Đình khác với tất cả mọi người.”

Cả người Hoắc Phong Liệt chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.

Nguyên Giác cũng ngốc luôn: “Phụ vương, ý của người, chẳng lẽ sư phụ cũng…”

“Hiện tại có lẽ Khê Đình không thích Phong Liệt, chỉ xem Phong Liệt là đệ đệ.”

Nguyên Giác ủ rũ nói: "Phụ vương, ý người là…”

Thái tử cười nói: "Ở trong lòng Khê Đình, ngươi là đứa nhỏ y chăm sóc từ nhỏ đến lớn, có thể nói cho dù bây giờ ngoại hình ngươi có như thế nào, đã trưởng thành rồi thì ở trong mắt y không có gì khác biệt so với đứa bé mà y nhìn thấy khi mới chào đời, cho nên bất luận ngươi có quấn lấy y như thế nào, có tìm mọi cách theo đuổi, bày tỏ tình yêu cũng đều vô dụng, y chỉ cảm thấy khó xử và không thoải mái mà thôi."

Thái tử phân tích khốn cảnh hiện tại mà Hoắc Phong Liệt phải đối mặt, trong lòng Hoắc Phong Liệt cũng biết Thanh ca chưa bao giờ coi hắn như một nam nhân trưởng thành.

Cho nên hắn mới muốn chờ đợi, nhưng hắn cũng hiểu tuổi tác của hai người chênh lệch, mình không còn nhiều thời gian, cho nên đêm hôm đó mới bốc đồng như thế.

Thấy ánh mắt Hoắc Phong Liệt ngày càng âm trầm, chứa đựng buồn bã tuyệt vọng, Thái tử cười nói: “Nếu y không thể, vậy thì hãy tìm cách thay đổi hiện trạng đi.”

“Loại tình huống này còn có biện pháp?” Nguyên giác kinh ngạc.

“Tất nhiên có.”

Đôi mắt Hoắc Phong Liệt nháy mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Thái tử.

Thái tử chậm rãi nói: "Rời khỏi kinh thành, rời khỏi y."

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Nguyên Giác lập tức nói: "Phụ vương, Phong Liệt vốn đã không được thích, giờ lại rời đi, chẳng phải càng không có cơ hội sao?"

Thái tử xoa đầu Nguyên Giác, nói: “Nếu không rời đi, hắn vĩnh viễn chỉ là một đứa nhóc trong mắt Khê Đình, có một số việc không phá thì không xây được, chia cách lâu rồi, quan hệ của hai người tự nhiên sẽ thay đổi. Đánh cược khi gặp lại, Phong Liệt đã thay đổi nhiều, khiến Khê Đình không thể coi nó là đứa nhóc lúc trước nữa, như vậy quan hệ của hai người mới có thể thay đổi.”

Thái tử nói xong bèn nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: "Nhưng tất cả đều có nguy hiểm, giống như Giác Nhi nói, có thể càng không có cơ hội, cũng có thể chẳng thay đổi gì. Phong Liệt, hết thảy phải xem ngươi lựa chọn thế nào.”

Một lúc lâu sau, Hoắc Phong Liệt lĩnh một phong chỉ ý từ chỗ Thái tử mang về phủ tướng quân, trên dưới phủ Tướng quân lập tức gà bay chó sủa, ngay cả Hoắc Phi Hàn cũng bị gọi từ quân doanh trở về, hắn kinh hãi nhìn đệ đệ quỳ gối ở từ đường.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Phong Liệt, nghe giọng nói ồn ào của những gia quyến chung quanh, rốt cuộc Hoắc Phi Hàn thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nếu ý chỉ Thái tử hạ thì cứ quyết định như vậy đi. Ba ngày sau, Phong Liệt theo chúng ta cùng xuất chinh."

Hoắc Phi Hàn xoay người giải thích với Điền bá. Điền bá lo lắng, tình hình phía Tây không đáng để hai huynh đệ Hoắc gia cùng xuất chinh, nói câu không dễ nghe, ít nhất cũng nên để lại một người, nếu tất cả đều ra đi, phủ Tướng quân sẽ không còn ai.

“Rốt cuộc là tại sao!” Điền bá kéo râu của mình nói: "Đại gia, nếu không khuyên được, hay là báo cho Đại phu nhân trở về cùng khuyên? Không… Không đúng, nhị thiếu gia nhất định nghe lời tiểu hầu gia nhất, để ta đi tìm tiểu Hầu gia, Thái tử Hạ điện hạ cũng thương tiểu Hầu gia, chỉ cần tiểu Hầu gia cầu tình, Thái tử nhất định sẽ thu hồi ý chỉ, để nhị thiếu gia ở lại.”

Hoắc Phi Hàn nhanh chóng giữ chặt Điền bá, cho dù hắn không nhạy cảm về phương diện này, cũng không biết dụng ý cụ thể, nhưng Hoắc Phi Hàn cũng biết đệ đệ mình ra quyết định này hơn phân nửa là vì Liễu Chẩm Thanh. Hơn nữa xem bộ dáng của đệ đệ thì chính là không chừa lại đường lui, nếu không thì hắn sẽ không nói năng gì với bọn họ mà đã tiếp chỉ.

Có điều lúc này Liễu Chẩm Thanh cũng nghe được tin tức, bởi vì bây giờ Lê Tinh Nhược đang ở phủ của y để thương lượng với sư phụ chuyện lên kinh thành, kết quả người của phủ Tướng quân vội vã chạy đến báo tin.

Hai người vừa nghe xong đã lập tức choáng váng, Liễu Chẩm Thanh lập tức đứng lên, sắc mặt xanh mét.

Mấy ngày nay, cho dù là ngày hay đêm, tâm trạng y luôn mất bình tĩnh, đầu óc cứ lơ đãng là nghĩ tới chuyện trong rừng đào, sau đó trở nên phiền muộn nóng nảy. Y không muốn nghe bất kỳ tin tức gì liên quan đến Hoắc Phong Liệt, kết quả không ngờ tin đầu tiên nghe được lại chấn động suýt bay cả linh hồn.

“Hắn làm gì vậy? Ra chiến trường? Chẳng lẽ muốn làm võ tướng thì không thể từ từ đi lên được à? Trực tiếp lĩnh chức là sao? Hoắc đại ca còn chưa ra trận đâu, thiên hạ thái bình, nam tử lại nhiều như vậy, cần gì đến phiên một đứa trẻ như hắn xông lên chiến trường!”

Lê Tinh Nhược cũng sửng sốt, đứng dậy nói: “Có muốn cùng ta trở về hỏi không?"

Liễu Chẩm Thanh vừa định đáp ứng, lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt đã sầm xuống: "Ta đi gặp điện hạ!”

Nói xong liền vọt tới Đông cung, mà Thái tử vừa hay không có ở đây, Liễu Chẩm Thanh chỉ túm được Nguyên Giác.

Nguyên Giác vừa thấy bộ dáng của y là đã hiểu, trên mặt tràn đầy vẻ giấu giếm: "Ta... ta không biết gì hết."

Liễu Chẩm Thanh cười lạnh nói: "Gần đây tiểu điện hạ làm mấy bài văn, vi thần còn chưa kịp đưa cho Thái tử điện hạ…”

Nguyên Giác nháy mắt uất ức nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ có thể nói: “Thầy khó xử ta để làm gì.”

“Nói cho ta rốt cuộc sao lại thế này! Tại sao Thái tử điện hạ đột nhiên…”

“Là Phong Liệt tự mình cầu.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, y còn cho rằng là Thái tử điện hạ muốn dẫn dắt Hoắc Phong Liệt nhanh chóng trở thành võ tướng… Hiện tại phản ứng lại, y suýt tức tới nỗi bật cười, vốn dĩ là y tránh mặt Hoắc Phong Liệt, bây giờ hắn bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận nên muốn tránh y sao?

“Giận ta? Rốt cuộc ai mới là người nên tức giận đây?” Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm.

Nguyên Giác nhỏ giọng: “Hắn nào dám chọc sư phụ giận.”

Liễu Chẩm Thanh liếc qua.

Nguyên Giác khụ khụ: “Hắn vì người mà buồn rầu, phụ vương bèn đề xuất cho hắn một ý tưởng, hắn vì muốn có được cơ hội nên mới…”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nháy mắt tỉnh táo lại, hiểu rõ dụng ý của Hoắc Phong Liệt.

Khóe miệng y run rẩy: "Đồ ngốc này cho rằng rời đi là có thể có khởi đầu mới? Nghĩ cái gì vậy chứ?" Nói xong bèn xoay người rời khỏi Đông Cung.

Lúc trước hỏi Hoắc Phong Liệt muốn theo văn hay võ, hắn nói không biết, nhưng bây giờ, chỉ vì muốn có một cơ hội mà hắn liền lựa chọn theo đuổi võ học. Bất cẩn như vậy, quả thật là hỏng não rồi.

Liễu Thẩm Thanh hung hăng xông tới phủ tướng quân, không hẹn cùng Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược hội họp, theo chỉ dẫn của Điền bá xông tới chỗ Hoắc Phong Liệt. Nhưng vừa mới bước vào sân lớn, Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy cửa sổ phòng chính mở rộng, có thể nhìn thấy bình phong chắn trước giường ngủ.

Chuyện xảy ra vào trưa ngày ấy nháy mắt xuyên qua tâm trí Liễu Chẩm Thanh.

Y dừng bước, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Điền bá thấy khó hiểu bèn nhắc nhở, vừa lúc Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược nghe nói y tới đây thì cũng tới.

Nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh, họ vừa định mở miệng, y đột nhiên xoay người, dáng vẻ muốn rời khỏi sân.

“Chẩm Thanh?” Hoắc Phi Hàn gọi.

Liễu Chẩm Thanh dừng bước ngẩng đầu, mất tự nhiên cười khan nói: "Trước đó mới nghe thì hơi ngạc nhiên, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ một chút, nếu đã lựa chọn trở thành võ tướng thì sớm muộn gì cũng phải ra chiến trường, dù sao vẫn tốt hơn chỉ học lý thuyết suông ở thư viện. Dù sao cũng là đi theo huynh, huynh tự tay dắt hắn qua từng chiến trận lớn nhỏ cũng tốt, không có lý do gì phải ngăn cản.”

Thật ra Hoắc Phi Hàn cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn vốn không muốn nói để Liễu Chẩm Thanh tới khuyên Hoắc Phong Liệt, tuy rằng hắn biết chỉ cần y mở miệng, Hoắc Phong Liệt sẽ nghe, nhưng quan hệ của hai người nên phát triển như thế nào đây.

Sau khi phân tích với Lê Tinh Nhược một hồi, hắn cũng đã rõ ràng đạo lý không phá thì không thể xây lại, đây là Hoắc Phong Liệt muốn tranh thủ hy vọng cho chính mình, bọn họ không thể phản đối.

Nhưng nhìn Liễu Chẩm Thanh rũ mắt, khó nén bộ dạng uể oải thì cũng hiểu được y luyến tiếc, Hoắc Phi Hàn tiến lên nói: "Không lâu quá đâu, nhiều nhất hai năm, ta sẽ để đệ ấy trở về."

Liễu Chẩm Thanh gắng gượng nhếch khóe môi, không nói gì mà trực tiếp rời phủ Tướng quân.

Hắn biết Thái tử đề xuất biện pháp cho Hoắc Phong Liệt không chỉ để trợ giúp Hoắc Phong Liệt, thật ra còn có ý khác, mà cũng vì y nghĩ tới đó nên mới cảm thấy không nên khuyên can. Chỉ cần tách ra, có thể y sẽ thuận lợi thành thân khi vắng mặt Hoắc Phong Liệt, hoặc hắn rời đi lâu rồi quên mất tình cảm với y, cho nên nhìn từ bất cứ góc độ nào đối với Hoắc Phong Liệt cũng đều là lựa chọn tốt.

Nhưng y… Vì sao không nỡ buông tay như vậy, thậm chí ngay giây phút nghe được cũng cảm thấy tâm trạng không tốt, làm y gần như mất khống chế địn ngăn cản.

Y nghĩ, có lẽ là do bốn người họ luôn ở bên nhau, nếu Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược rời đi, y vẫn còn Nhị Cẩu, nhưng nếu Nhị Cẩu cũng rời đi, thì sợi dây liên kết chặt chẽ nhất giữa y và thế giới này sẽ bị cắt đứt.

Chương kế tiếp