Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 170
"Nói hươu nói vượn, mau xuống đi.” Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng vì nụ hôn vừa rồi mà giọng y trở nên khàn khàn.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập tức thay đổi, đột nhiên hắn kéo lấy tay Liễu Chẩm Thanh ấn vào một chỗ nào đó.

Đại não của Liễu Chẩm Thanh lập tức đình trệ, lòng bàn tay như bị bỏng, y không thể hiểu được tại sao cún nhỏ ngoan ngoãn mình nuôi dưỡng lại có thể lưu manh như bây giờ. Đây có còn là Nhị Cẩu nữa không? Chẳng lẽ thiếu niên này nghẹn lâu đến mức điên rồi sao?

Mà sau khi ấn một cái, Hoắc Phong Liệt khẽ thở dài.

Âm thanh đó suýt khiến Liễu Chẩm Thanh chết cứng ngay tại chỗ.

"Nhìn đi, đệ không hề nói hươu nói vượn." Trong mắt Hoắc Phong Liệt hiện lên vẻ đáng sợ, nhưng ngữ khí lại rất oan ức: "Thanh ca chẳng bao giờ tin đệ."

Liễu Chẩm Thanh không còn gì để nói, bởi vì y rất sợ nên không biết phải tiếp nhận như thế nào.

Hoắc Phong Liệt cắn răng, duy trì sợi dây lý trí cuối cùng, cúi đầu ghé vào tai y, không làm gì quá mức mà chỉ nhỏ giọng nói: "Thanh ca, lần này không kịp rồi, vậy nên bỏ qua nhé."

Liễu Chẩm Thanh: Đệ cũng biết thế cơ à!!!!

“Lần sau…”

Liễu Chẩm Thanh: Cái gì! Còn muốn lần sau, mau cút cho ông đây!

"Lần sau gặp mặt, đệ sẽ không nhịn nữa, đệ sẽ làm tất cả những phần tiếp đó với Thanh ca."

Liễu Chẩm Thanh: Chờ đã! Ông đây không thể thích đệ được, còn muốn tiếp tục, tiếp tục cái đầu đệ ấy! Quả nhiên, thiếu niên bị dục vọng làm cho mê muội không hề bình thường! Chắc đệ ấy mắc chứng hoang tưởng rồi!

Dù cho Liễu Chẩm Thanh có la hét trong đầu ra sao, y cũng không nói ra khỏi miệng được câu nào, bởi vì Hoắc Phong Liệt ở quá gần, hơi thở còn lưu lại khiến y vô thức sợ hãi. Dù sao thì mấy lần vừa rồi đã khiến y sợ hãi, sợ mở miệng ra là lại bị hôn.

Hoắc Phong Liệt thực sự không có thời gian để làm nữa, nhưng sau khi nói xong, hắn lại nhẹ nhàng để lại một dấu răng trên vành tai của y.

"Thanh ca, chờ đệ!"

Khi Lê Tinh Nhược gọi Liễu Chẩm Thanh ra khỏi xe ngựa, y vẫn đang chết lặng xoa vành tai của mình.

Hoắc Phong Liệt đã bị đại ca răn dạy, giục đi về đội ngũ để lên đường, bắt buộc phải đàng hoàng lên.

Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Lê Tinh Nhược, Liễu Chẩm Thanh buồn bực không thôi, cũng không biết bây giờ con cún đấy phản ứng thế nào, dù sao thì đệ ấy làm xong chuyện xấu, kích thích người ta rồi bỏ chạy cũng giống như đập nồi dìm thuyền, khốn nạn đến mức khiến Liễu Chẩm Thanh không thể nhận ra nữa.

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể hờn dỗi, bình tĩnh nói lời tạm biệt với Lê Tinh Nhược và Hoắc Phi Hàn lần cuối.

Nhưng hai người đột nhiên nhìn chằm chằm y không nói lời nào, Liễu Chẩm Thanh hơi sửng sốt, thấy ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào eo mình, vừa cúi đầu xuống, y lập tức đỏ bừng mặt.

Hóa ra khi y bị ép hôn, Hoắc Phong Liệt đã nhân cơ hội thay ngọc bội cho y, bây giờ khối Rubik bằng ngọc đang được treo ngay ngắn trên thắt lưng y.

“Đây là quà từ biệt của Nhị Cẩu.” Liễu Chẩm Thanh lạnh nhạt nói: “Đừng phí thời gian nữa, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.”

Hai người nhìn nhau, từng người ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, dặn dò y phải bảo trọng, tránh gây chuyện với người khác.

Đại quân khởi hành, đoàn người dần dần rời khỏi tầm nhìn, Liễu Chẩm Thanh không thể thấy được Hoắc Phong Liệt giữa hàng ngàn người.

Có tiếng nức nở vang lên ở bên cạnh, khi y quay lại, hóa ra là Điền bá.

Liễu Chẩm Thanh bước tới để an ủi ông, Điền bá đang định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn xuống khối Rubik ngọc bích, ông bỗng ho dữ dội.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng giúp ông thuận khí: “Sao vậy?"

"Ngài, tiểu hầu gia, ngài là… ngài đây là…"

Liễu Chẩm Thanh nhìn ông, cũng chỉ vào khối Rubik Ngọc bích với vẻ khó hiểu: "Phong Liệt tặng đó."

"Đương nhiên ta biết, đây là gia quy của Hoắc gia, đây là ngọc bội mà Nhị thiếu gia sở hữu khi còn bé, là để tặng cho..." Điền bá ngẩn người một lúc, nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh, đôi môi run rẩy, dường như rất khó nói.

Mà lúc này y đã ngơ cả người, đương nhiên y hiểu những gì Điền bá vừa nói, vậy thì thứ Nhị Cẩu tặng cho y là...

Điền bá vỗ đùi, run rẩy một lúc lâu mới có thể chấp nhận sự thật: “Thì ra… thì ra… A! Tiểu hầu gia, nếu đã như vậy, ngài nhất định phải đợi thiếu gia trở về, cũng không thể… không thể trêu ghẹo người khác, dù sao… sính lễ cũng đã nhận rồi.”

Nói xong, Điền bá thở dài rồi rời đi.

Liễu Chẩm Thanh tái mặt, sững người tại chỗ, thực sự cạn lời.

Nhị Cẩu đúng là không để lại đường lui cho y mà, nếu sau này hắn thích người khác, trở về cùng người đó thì sao? Miếng ngọc đã được điêu khắc thành khối Rubik mất rồi!

Liễu Chẩm Thanh cầm khối Rubik bằng ngọc lên, nhìn chằm chằm vào nó, nhớ lại chuyện vừa rồi, y chỉ có thể mím môi cắn răng thở dài.

Ta đã tạo nghiệt gì không biết!

Mà lúc này hai má Hoắc Phong Liệt cũng có chút nóng, hắn cũng bị hành động của chính mình doạ sợ, giống như thật sự bị một con quỷ bốc đồng khống chế, khi đội ngũ di chuyển, hắn lén bỏ đuôi tóc vừa được buộc lại bằng chỉ đỏ vào y phục, dán lên nơi có trái tim.

Nhìn lên bầu trời phía xa xa, hắn thấp giọng nói: "Thanh ca, huynh nhất định phải chờ đệ."

Hai năm sau, Hầu phủ.

Liễu Chẩm Thanh đang nghe sư phụ giảng bài, bên cạnh y là một cậu nhóc môi hồng răng trắng, là đồ đệ mà y bắt buộc phải thu nhận. Y vừa ngủ thiếp đi đã bị giọng nói của Hàn Diệp đánh thức.

"Sư tổ, sư phụ lại lén ngủ kìa!"

Liễu Chẩm Thanh giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, giơ tay đón cuốn sách y học mà sư phụ ném tới.

Y quay đầu lại, cạn lời trừng Hàn Diệp, nhưng hắn lại khinh thường ghét bỏ nhìn y. Liễu Chẩm Thanh bực mình, không lên triều lại phải ở nhà đi học, sớm biết vậy y đã tiến cử làm quan với Thái Tử điện hạ rồi.

Đang phiền não, Liễu Chẩm Thanh chợt nghe thấy Bạch Du và Liễu Kiều đã trở về, y lập tức kích động nói: "Sư phụ, người dạy Diệp nhi trước đi, đồ đệ còn có việc phải làm." Nói xong y liền chạy đi, khối Rubik ngọc bích trên hông cũng lắc lư theo, tiện thể y còn véo khuôn mặt tròn trịa của Hàn Diệp để trả đũa.

Đi vào hậu viện, chợt nghe thấy Bạch Du và Liễu Kiều nói chuyện từ xa, nhưng bọn hắn lại đang xảy ra tranh chấp, đúng là hiếm thấy.

"Ngươi, ngươi đúng là khiến ta tức chết mà, cái tên đầu gỗ này, ngươi ra tay trong tình huống này để làm chi? Đánh mệnh quan triều đình là tội gì, ngươi có biết không? Với lại, hắn có thể chịu được một đấm của ngươi chắc? Ngươi đúng là…”

Mà dường như Liễu Kiều cũng không hiểu vì sao Bạch Du lại tức giận: “Ngươi gặp chuyện, ta giúp ngươi, ngươi lại không vui sao?"

"Ta…" Bạch Du nghẹn lời.

Tuy thân phận của hai người khác nhau, lại là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, một văn một võ, nhưng quan hệ lại rất tốt.

Hai năm trước, Bạch Du làm quan trong triều một thời gian, nhưng thực sự không thích việc triều chính nên cuối cùng đã từ chức. Trong khoảng thời gian đó, Liễu Chẩm Thanh phải đi theo ông nội về phía Nam thăm cô cô và biểu đệ Nguyên Cận, vì vậy Bạch Du đã đồng hành cùng họ, nghĩ lại suốt chặng đường, hiển nhiên họ luôn được Liễu Kiều bảo vệ cho nên quan hệ cũng không tệ.

Một người chất phác, một người dịu dàng, hiếm khi thấy có tranh chấp, thế nên tình huống kỳ lạ lúc này khiến Liễu Chẩm Thanh tò mò.

"Không phải các ngươi đi nha môn trình chứng cớ rồi sao? Xong việc rồi à?" Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ lo lắng hiếm thấy của Bạch Du và vẻ mặt bất thường của Liễu Kiều bèn hỏi.

Thấy y đi ra, Bạch Du nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đã xong rồi ạ."

Liễu Chẩm Thanh cười nói: "Vậy sao lại cãi nhau? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Kết quả là hai người cùng trả lời, nhưng đáp án lại hoàn toàn khác nhau.

Bạch Du hoảng sợ: “Không có gì!"

Liễu Kiều nói thẳng: "Quý đại nhân bắt nạt hắn."

Liễu Kiều không bao giờ nói dối Liễu Chẩm Thanh, vì vậy y bất ngờ nhìn Bạch Du, nhưng khuôn mặt của Bạch Du lập tức đỏ bừng.

Thực ra cái tên Quý Thanh Lâm cũng khá quen thuộc với bọn hắn. Năm đó khi y đi du lịch, Quý Thanh Lâm vừa mới gia nhập lục bộ, Thái tử muốn điều tra vụ thuế ngân, bèn phái hắn đi xem thử trước, cũng vừa khéo có Liễu Chẩm Thanh tình cờ đi ngang qua giúp một tay, thực ra là để y chỉ dạy bọn hậu bối một chút.

Vì vậy trên đoạn đường đầu tiên, Quý Thanh Lâm cũng đồng hành cùng bọn họ. Quý Thanh Lâm là người nhạy bén và tinh tế, thể hiện xuất sắc trong vụ án thuế ngân, giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Khi Liễu Chẩm Thanh dẫn đội ngũ tới chỗ Tống Tinh Mạc để thăm viếng bạn bè, bọn họ đã tách ra mỗi người một ngả. Liễu Chẩm Thanh đã khen ngợi hắn hết lời trong bức thư gửi cho Thái Tử, sau khi trở về kinh thành, Quý Thanh Lâm đã giành được một chức vụ trọng yếu như Phủ Doãn kinh thành.

Trên đường đi, mối quan hệ giữa Quý Thanh Lâm và Bạch Du dần dần đi từ quen biết đến bạn tốt thấu hiểu nhau, cuối cùng thì khá là mập mờ, Liễu Chẩm Thanh đã nhìn ra điều đó.

Y nhớ có một lần, khi Bạch Du đang giúp Quý Thanh Lâm điều tra vụ án thuế ngân, hắn đã gặp một thư sinh địa phương giỏi về hội họa. Cả hai có cùng sở thích và kết bạn với nhau, mà Quý Thanh Lâm vốn bận rộn chỉ biết được khi tình cờ thấy bọn hắn cùng vẽ tranh. Lúc đó, Liễu Kiều đã nói trên người hắn có sát khí.

Đêm đó, Liễu Chẩm Thanh uống quá nhiều rượu, khi y tỉnh dậy vào ban đêm, nhìn thấy Quý Thanh Lâm đang nắm chặt tay Bạch Du trong sân, hai người cứ kéo qua kéo lại, y lại không muốn quấy rầy, cũng chỉ có thể nghẹn mà chờ bọn hắn nói xong. Kết quả hai người chưa nói gì, Bạch Du đã đỏ mặt, tức giận rút tay ra rồi chạy đi, như vậy mới không khiến y nghẹn chết. Kể từ sau đó mới bắt đầu kỳ lạ, mãi đến khi bọn hắn bị tách ra.

Không lâu sau khi hắn trở lại thủ đô, Liễu Chẩm Thanh đã gặp một vụ án thú vị, cũng giúp phá án, giao bằng chứng cho Quý Thanh Lâm để hắn gửi nó đi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn phản ứng của Bạch Du, hơi nheo mắt lại, hứng thú nói: “Bắt nạt như thế nào?”

"Không phải, không… Đừng nói…" Bạch Du vội vàng ngăn cản Liễu Kiều.

Nhưng Liễu Kiều cũng được Liễu Chẩm Thanh dạy cho ít bướng bỉnh, hắn cảm thấy mình không làm gì sai, người sai là Bạch Du, phải lên tiếng để chủ nhân phân xử.

"Bọn họ cãi nhau, Quý đại nhân đã kéo hắn lại không cho đi, thậm chí còn cắn vào miệng hắn nữa! Thật ác độc!" Liễu Kiều tự tin nói: "Thấy thế ta bèn ra tay luôn."

Liễu Chẩm Thanh nghe xong phải cố lắm mới không bật cười thành tiếng, biết dạy Kiều Kiều thế nào đây.

Nhưng Bạch Du đã bùng nổ, mặt càng lúc càng đỏ, hắn trực tiếp đánh Liễu Kiều một cái: “Ngươi… Ngươi…"

Liễu Kiều càng bất mãn nhìn Bạch Du: “Ta sai ở đâu chứ?"

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười đến mức ho khan, vội vàng nói: "Kiều Kiều nói đúng mà."

Bạch Du giật mình, vừa thẹn vừa nghi ngờ nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Khê Đình huynh, sao huynh…. cái đó không phải… mà là…"

“Sao lại không phải, Kiều Kiều đánh đúng lắm, ai dám bắt nạt chúng ta đều phải bị đánh!” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói.

Liễu Kiều lập tức đắc ý ngẩng đầu lên, được khen rồi.

Bạch Du khóc không ra nước mắt, cũng không biết nên giải thích như thế nào: “Cái đó không phải là… Khê Đình huynh, huynh cũng…"

"Cho dù hắn muốn làm gì, nhưng nếu ngươi chống cự thì tức là ngươi không muốn. Kiều Kiều, lần sau Quý Thanh Lâm không được phép đến gần Vọng Thư, nếu hắn dám đến gần thì cứ đánh."

Liễu Kiều lập tức gật đầu.

Bạch Du đang sốt ruột, nhưng sao hắn có thể là đối thủ của Liễu Chẩm Thanh chứ? Thấy y nói như vậy, Liễu Kiều đồng ý, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu, nói: “Không… Không phải bắt nạt… ta… ta… ta cam lòng, là sẵn lòng bị vậy, Khê Đình huynh đừng để cho Liễu Kiều làm bậy, hắn chịu không nổi đâu, vừa rồi còn chảy máu mũi, huynh cũng biết Liễu Kiều mạnh thế nào mà, quá nguy hiểm."

Liễu Chẩm Thanh thấy Bạch Du chịu thua, lập tức phá lên cười, sắc mặt Liễu Kiều trắng bệch. Liễu Chẩm Thanh cười xong, Liễu Kiều bèn nói: "Vậy ngươi có muốn đánh hắn không?"

Liễu Chẩm Thanh vỗ bả vai Liễu Kiều, nói: “Không được đánh đâu, bọn họ là đôi tình nhân nhỏ liếc mắt đưa tình, cho dù bị bắt nạt tới khóc thì cũng là vui thầm trong lòng, kiểu trường hợp như vậy thì đừng có xen vào, tránh để hai đương sự giận lây.”

"Cái gì mà… Tình nhân, à không… không phải…" Bạch Du rất khó nói, thật muốn đào lỗ chui xuống đất. Hắn đâu có suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không phải mà. Nhưng đối mặt với người thẳng tính như Liễu Kiều, hắn không thể giải thích nổi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, định đổ cho Quý Thanh Lâm hết, đang yên đang lành mà…

Chẳng qua là người bạn quen trong lúc đang điều tra vụ thuế ngân đã gửi thư cho hắn, nói muốn tới tham gia khoa cử, hy vọng có thể gặp mặt để ôn chuyện. Hắn chỉ buột miệng nhắc đến, nói nên chiêu đãi cho tài tử, kết quả chẳng biết Quý Thanh Lâm bị làm sao, đột nhiên nhăn mặt, nói sẽ đề nghị với điện hạ về việc sắp xếp chăm sóc cho thí sinh ở xa. Bạch Du cảm thấy mình chiêu đãi thêm cũng chẳng sao, chỉ là phản bác lại một chút, ai ngờ hắn lại… lại…

Bạch Du càng nghĩ, má càng đỏ hơn, tim đập loạn xạ, hắn không thể bình tĩnh lại được. Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Liễu Chẩm Thanh, Bạch Du không thể nhịn nổi nữa, hờn dỗi vội vàng rời đi.

Đối với lời dạy dỗ của Liễu Chẩm Thanh, Liễu Kiều đều ghi nhớ rất kỹ, tôn sùng như thánh chỉ, vì vậy sau đó… Trong một số tình huống, nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh bị bắt nạt, Liễu Kiều đều nghe lời chủ nhân, không nhúng tay vào!

Chương kế tiếp