Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 177
Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Hoắc Phong Liệt không thể hiểu và tin tưởng nổi, đến khi xung quanh vang lên tiếng bàn tán, đôi câu chúc mừng trong hoang mang, Hoắc Phong Liệt mới chợt đứng dậy, ngoái đầu nhìn về phía ca ca và tẩu tẩu – Hai người chỉ cười thật tươi nhìn hắn.

Dường như Hoắc Phong Liệt cảm nhận được điều gì, hồn hắn như lìa khỏi xác. Rồi đột nhiên hắn xông ra ngoài, lại gặp được Liễu Chẩm Thanh chạy ngược về từ trong bão cát, đang ở cửa chính phủ tướng quân.

Liễu Chẩm Thanh vừa đi vừa vỗ cát trên người, y vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt lao ra. Y không khỏi nở nụ cười khi thấy hắn dại ra nhìn thánh chỉ trong tay mình.

“Ta còn muốn về nhanh để tiếp chỉ với đệ, vậy mà Xưởng đốc lại cho đệ nhận trước.”

Lời này của y vừa nói ra, còn gì khó hiểu nữa đâu. Nhưng hắn… hắn vẫn không thể tin được. Hoắc Phong Liệt tiến lên, giơ thánh chỉ lên trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

"Bề trên...bề trên nói ban hôn cho... cho đệ và Thanh ca… là thật ư?" Giọng Hoắc Phong Liệt khàn khàn, mắt ngấn lệ. Hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh, nhìn kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt y. Hắn sợ tất cả đều chỉ là ảo ảnh, sợ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ, khiếp sợ và căm phẫn của y.

Có rất nhiều người dè dặt vây xem ở phía sau, dù sao đa số mọi người cũng không biết thánh chỉ này lại ngoài dự đoán như vậy.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại bước từng bước, nắm lấy bàn tay căng thẳng đến nổi gân xanh của Hoắc Phong Liệt, cười tươi nói: "Đương nhiên, sao thánh chỉ chính ta thỉnh cầu này có thể là giả được?”

Dường như biểu cảm của Hoắc Phong Liệt đã trống rỗng trong một khoảnh khắc. Chẳng đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, hắn đã ôm chặt lấy y: "Thanh ca, Thanh ca, huynh nói thật không? Đích thân huynh cầu thánh chỉ ban hôn, có đúng là huynh… huynh cần đệ? Huynh muốn đệ, có phải không?”

Vốn Liễu Chẩm Thanh đang cười, nghe Hoắc Phong Liệt nói chuyện hèn mọn như vậy, y cảm giác được trên cổ mình ươn ướt. Là Nhị Cẩu khóc, Liễu Chẩm Thanh xót xa trong lòng, y nghĩ mình đã trả lời quá chậm.

Cũng không thể trách y được. Trước kia đúng là y hơi rối rắm, hoặc có thể nói y cần một khoảng thời gian dài để từ từ làm yếu đi chướng ngại trong lòng mình.

Nhưng sự xuất hiện của Lý Cẩm Trữ đã cảnh tỉnh y. Khoảnh khắc Lý Cẩm Trữ đề nghị Hoắc Phong Liệt cưới quận chúa, mặc dù vẻ mặt của y chẳng hề thay đổi, nhưng vào lúc ấy, y muốn giết chết Lý Cẩm Trữ và quận chúa nào đó.

Dám mơ ước Nhị Cẩu của y, đùa gì vậy!

Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt khiến y giật mình tỉnh ngộ. Rốt cuộc, y không thể kiếm cớ cho mình được nữa.

Y thích Hoắc Phong Liệt, nhất định bởi vì thích nên mới có thể dung túng hắn bắt nạt mình hết lần này tới lần khác như vậy. Bởi vì thích nên y mới có thể đợi hai năm, chờ hắn lớn lên để quyết định.

Đợi đến khi y phản ứng lại, tình cảm vốn đã sâu đậm kia chợt biến chuyển, tất cả đều xảy ra như lẽ thường.

Y cần Nhị Cẩu nên sẽ không đưa hắn cho bất kỳ ai, ai của Tây Hằng tới cũng không đổi được.

Liễu Chẩm Thanh có bản tính phóng khoáng, nếu đã vượt qua khúc ngoặt này thì y sẽ đưa những gì tốt nhất cho Nhị Cẩu.

Chẳng qua cún con có hơi không nghe lời, mấy ngày trước đã làm càn còn chạy lung tung, đúng là chẳng khiến người ta bớt lo chút nào.

Nhưng cũng tốt, để y có một khoảng thời gian chuẩn bị tốt mọi thứ. Y vốn lớn hơn Nhị Cẩu, đương nhiên muốn sắp xếp chu toàn tất cả mọi việc.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ bả vai Hoắc Phong Liệt: "Ta có thứ này tặng cho đệ.”

Hoắc Phong Liệt vùi đầu cọ cọ cổ áo y, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đo đỏ.

Liễu Chẩm Thanh cười cười, y móc một cái hộp nhỏ từ trong ngực, bên trong có một cặp nhẫn cưới.

Khi còn bé, Hoắc Phong Liệt đã nghe Liễu Chẩm Thanh nói qua về ý nghĩa của nhẫn cưới. Bởi vì cách nói của y nên ca ca và tẩu tẩu của hắn cũng đeo một đôi.

Cho nên khi Liễu Chẩm Thanh lấy nhẫn ra, chợt ánh mắt Hoắc Phong Liệt thay đổi.

Y cười bảo: "Đệ có nguyện ý thành thân với ta không?”

Đêm đó, người nào đó còn nói không muốn thành thân, lúc nghe Liễu Chẩm Thanh chưa hỏi dứt câu đã hô to: "Đệ đồng ý, đệ đồng ý.”

Liễu Chẩm Thanh cười khúc khích, y nâng tay dạy Hoắc Phong Liệt trao nhẫn.

Mọi người đứng xem xung quanh đều choáng váng.

Lê Tinh Nhược rúc vào trong ngực Hoắc Phi Hàn nói: "Đệ đệ của chàng ghét cưới, ấy vậy mà lại nóng lòng chấp nhận. Đời này của ta không nhìn thấy trò cười của sư huynh rồi.”

“Cái này gọi là đợi đến mây tan trăng lại sáng, đệ ấy sợ không đồng ý nhanh thì kẻo Chẩm Thanh sẽ nói không muốn nữa." Hoắc Phi Hàn cũng cười hớn hở.

“Sao có thể, trừ khi sư huynh của ta không chấp nhận, chứ y đã nhận định thì chính là cả đời.”

“Nhưng Phong Liệt chẳng dám nghĩ như vậy, ha ha ha.”

“Sư huynh sẽ chứng minh…”

Đợi nhận xong thánh chỉ thứ hai, đã chẳng thấy tăm hơi Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh đâu. Đương nhiên hai người đã về tới sân viện đi làm xong việc đêm hôm đó chưa hoàn thành.

Nhìn Hoắc Phong Liệt còn ôm thánh chỉ cười ngây ngô, Liễu Chẩm Thanh buông lỏng dây đai áo, y giơ tay nâng cằm Hoắc Phong Liệt lên, quần áo mỏng manh thuận thế rơi xuống. Liễu Chẩm Thanh nghiêng về phía trước, đè hắn ngã xuống giường, hỏi: "Đệ muốn ôm thánh chỉ, hay là ôm ta?”

Nói đến việc chòng ghẹo, Liễu Chẩm Thanh cao hơn Hoắc Phong Liệt vô số cấp bậc, trước đó y chỉ bị động mà thôi. Hoắc Phong Liệt từng thấy Liễu Chẩm Thanh đùa giỡn người khác, nhưng hắn chưa bao giờ bị y chọc ghẹo như những người cùng trang lứa khác. Bất thình lình bị như vậy, lúc trước Hoắc Phong Liệt còn lưu manh bỗng chốc đờ người ra.

Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt, y lấy ra bình thuốc mỡ rồi ném lên giường. Mấy ngày nay y đã chuẩn bị sẵn, tất nhiên cũng xem qua một ít sách vở. Tuy rằng cả y và Phong Liệt đều tự nguyện nằm dưới, nhưng người lớn hơn như y không thể thua khí thế.

“Đêm đó không phải ta không muốn, mà ta chưa chuẩn bị tốt. Lỡ khiến đệ khổ sở, Thanh sẽ bồi thường cho đệ. Trước tiên… bắt đầu từ nơi này.”

Chỉ một câu nói cùng với động tác cúi đầu của Liễu Chẩm Thanh đã trực tiếp phá vỡ hoàn toàn lý trí của Hoắc Phong Liệt.

Dường như hắn đã bị hạnh phúc này đập choáng đầu, cho nên đêm thứ nhất, nửa đoạn đầu đều dưới sự khống chế của Liễu Chẩm Thanh. Tới phần sau, nếu không phải y đã kiệt sức thì cũng không tới lượt Hoắc Phong Liệt xoay người khống chế tình hình. Chỉ có điều, từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trời đã lên cao, Liễu Chẩm Thanh có hơi hối hận. Y hối hận lúc trước đã quá kiêu ngạo, ghẹo người đến u mê đầu óc nên đã tích lũy tác dụng phụ.

Liễu Chẩm Thanh thật sự bị ép khóc nhiều lần đến nỗi y muốn nổi giận, kết quả Nhị Cẩu chỉ nói một câu: "Là thật sao? Có đúng là Thanh ca sẽ thành thân với đệ không? Không phải đệ đang nằm mơ đấy chứ?”

Sau đó Liễu Chẩm Thanh tiếp tục nằm thẳng.

Nếu không có người tới nhắc nhở bọn họ ngày hôm sau phải đi đàm phán, còn có nhóm sứ thần còn chờ thương lượng ở đây, phỏng chừng Hoắc Phong Liệt sẽ không dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh mệt mỏi cũng không để ý thể diện, tùy ý để Hoắc Phong Liệt ôm y đi họp. Lúc ban đầu, những người khác từ khiếp sợ đến sau đó tập mãi thành thói quen.

Ngày hôm sau đi đàm phán, Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh đang buồn ngủ lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, hắn vẫn ôm y đến khi tới trước lều nơi diễn ra hòa đàm. Hắn vẫn lo lắng, thật ra hắn cũng chẳng muốn Lý Cẩm Trữ xuất hiện trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

Nhìn bộ dáng của Hoắc Phong Liệt, y mỉm cười bước xuống xe ngựa, nhìn lều hòa đàm nói: "Có lẽ sẽ như mong muốn của đệ.”

Hoắc Phong Liệt không hiểu, kết quả khi bước vào lều lại không thấy bóng dáng Lý Cẩm Trữ đâu.

Mà hòa đàm cũng dần dần trở lại thành hòa đàm bình thường, chỉ là nội dung hòa đàm không còn mục liên hôn, dường như ngày đó chỉ là ảo giác.

Đến khi rời đi, Hoắc Phong Liệt vẫn còn hơi hoang mang: “Chuyện gì vậy?”

Liễu Chẩm Thanh ngả vào lòng Hoắc Phong Liệt, y nhìn cột khói lẻ loi trên sa mạc qua cửa sổ xe ngựa, cười nói: "Thực ra rất đơn giản. Chắc chắc hắn ta đã nghe việc thánh chỉ ban hôn, nên có dây dưa cũng vô nghĩa thôi.”

“Hắn ta sẽ dễ dàng lùi bước như vậy ư?" Hoắc Phong Liệt không tin.

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười, lạnh lùng nói: "Không lui cũng phải lui.”

Trước khi y đến, Thái tử điện hạ đã ám chỉ sẽ không để y hy sinh lợi ích, cho nên ngay từ lúc ban đầu, y đã chuẩn bị tốt phương án. Thừa dịp lão hoàng đế sắp chết, Lý Cẩm Trữ dám làm như vậy là để làm khó Đại Chu một chút, đương nhiên cũng có ý thăm dò thực lực và điểm mấu chốt. Vậy họ chỉ cần để cho Lý Cẩm Trữ hiểu được rằng hắn ta sẽ không kiểm soát được vận mệnh của Đại Chu, mà Đại Chu có thể quấy rối Tây Hằng của bọn hắn bất cứ lúc nào là đủ.

Những năm gần đây Thái tử đã bố trí, sắp xếp rất nhiều ở Tây Hằng. Lần này Liễu Chẩm Thanh tới đã trực tiếp điều động ảnh vệ của Hoắc Phi Hàn đi liên hệ những người đó, lại bố trí quân Hoắc gia tạo thêm uy hiếp. Sau một hồi hành động, nước Tây Hằng quốc nhanh chóng xuất hiện mầm mống loạn trong giặc ngoài. Hắn ta thân là nhiếp chính vương, dù không muốn quản cũng không thể không đi quản, rồi đương nhiên sẽ phát hiện dấu vết, đây là cảnh cáo của Đại Chu.

Nếu thật sự cứng rắn, chưa chắc thủ đoạn của Lý Cẩm Trữ bì được với Liễu Chẩm Thanh, huống chi còn có Thái tử điều khiển từ xa, cái chết của lão hoàng đế sẽ không ảnh hưởng gì đến Đại Chu. Về sau khi Lý Cẩm Trữ nhận rõ sự thật này, hắn ta sẽ phải ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Hắn ta không thể chạm tới Liễu Chẩm Thanh, càng chẳng thể trêu Hoắc Phong Liệt.

Một thánh chỉ ban hôn đã trực tiếp từ chối tất cả đề nghị của Lý Cẩm Trữ. Đây chính là tôn nghiêm của nước lớn, không cần thông qua hôn nhân để đổi lấy hòa bình, đôi bên hợp tác cùng có lợi mới là hợp tác vĩnh hằng. Đây chính là câu trả lời của Đại Chu đang dần trở nên thịnh vượng dành cho hắn ta.

Hoắc Phong Liệt chậm rãi lắng nghe, hắn nhìn ánh trời chiều chiếu trên mặt Liễu Chẩm Thanh khiến y càng thêm mê người. Thấy hắn quay đầu nhìn, y bèn cười nói: "Đệ hiểu không?"

Hoắc Phong Liệt gật đầu: "Đệ còn nghe một chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Thanh ca… Trước khi tới, có phải huynh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thành thân với đệ bất cứ lúc nào không?”

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, hơi lộ vẻ xấu hổ.

Hoắc Phong Liệt ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, từ từ hôn lên mặt y: "Thanh ca. Sáng nay trước khi rời đi, đệ đã nhờ đại ca đại tẩu chuẩn bị, cũng nhờ Tần Dư và Hạ Lan đi xuống phía nam truyền tin tức. Tháng sau có ngày tốt, vậy chúng ta thành thân được không?

Trong lúc hoảng hốt, Liễu Chẩm Thanh đã bị người đè trên xe ngựa, nhận lấy những nụ hôn nồng nàn nhưng đứt quãng của Hoắc Phong Liệt.

Một tiếng “được” mau chóng bị nụ hôn kia chặn lại. Trong cơn hoảng hốt, Liễu Chẩm Thanh chỉ có một ý nghĩ, y hận hiệu quả thuốc mỡ kia quá tốt nên không cho mình có cơ hội bị thương, nên chẳng cho Nhị Cẩu lý do để kiêng dè.

Nhưng thật sự y không thể chống lại sự thâm tình của hắn, y vừa thẹn thùng vừa xấu hổ từ từ bụm miệng lại, gắng sức giữ sự yên tĩnh.

Xe ngựa trở về thành từ từ trở nên “bất ổn”, nhưng chẳng ai dám ngoái đầu lại nhìn hay lắng nghe. Chỉ biết là ngày này, hoàng hôn nơi sa mạc rộng lớn rực rỡ muôn màu, báo hiệu một tương lai nhiều năm yên ổn của phía Tây cùng một Đại Chu thịnh vượng.

Và... tất cả mọi người cuối cùng đều có một kết thúc có hậu.