Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 31
Thật ra khởi đầu của mọi việc thật sự là ngoài ý muốn, dù sao thì hiện tại tính mạng của y cũng đang nằm trong tay Hoắc Phong Liệt, y không muốn khơi dậy bất kỳ sự hoài nghi nào của hắn, đương nhiên sẽ chọn làm ít sai ít.

Ba người trò chuyện đã mệt mỏi, Liễu Chẩm Thanh dựa vào đình hóng mát phơi nắng, Hoắc Vân Từ cầm trường thương xuống thác nước luyện thân pháp. Mà Hoắc Vân Khiêm ngồi bên cạnh y xem sách châm cứu huyệt vị.

Thấy Hoắc Vân Khiêm bắt đầu nhìn theo sách, thử châm huyệt vị trên tay mình, Liễu Chẩm Thanh không khỏi buồn cười.

......

Năm đó, mấy người họ cũng bắt đầu học tập ở độ tuổi này, y là người mới học, Lê Tinh Nhược đã nhập môn từ trước, khi sư phụ dạy họ, ngoại trừ tự châm cho mình thì còn phải tìm thêm người để luyện tập.

Con chuột bạch ngoan ngoãn nhất - Hoắc Phi Hàn đã bị Lê Tinh Nhược chộp lấy. Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể dựa vào nhan sắc và miệng lưỡi của mình để lừa những người trong Thái Học phối hợp với y. Nhưng kỹ thuật của Liễu Chẩm Thanh lại không tốt, sau khi các đồng môn bị châm một lần thì điên cuồng chạy trốn, chỉ có Nhị Cẩu đến thăm sẵn sàng phối hợp.

Liễu Chẩm Thanh nhớ rõ có vài lần y đã châm đến mức đứa bé ấy khóc, thế mà lúc y ngẩng đầu nhìn, Nhị Cẩu vẫn nén nước mắt, ngoan ngoãn nói không sao. Mãi đến một lần hắn bị Liễu Chẩm Thanh châm đến mức miệng sùi bọt mép, y mới bị dọa sợ mà không dám châm nữa, sau đó còn bị sư phụ trách phạt một trận.

Chắc khi đó sư phụ đã xác định đúng là mình bị lừa. Nếu không phải y bảo thợ thủ công chế tạo một bộ “dụng cụ y học” phiên bản cổ đại để trấn an thần y, có lẽ y đã chọc ông lão tức tới nỗi nghẹn ứ tận ngực, cứ nhớ tới y là mắng rồi.

......

“Hoắc phu nhân dạy ngươi sớm vậy sao?” Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi.

Sắc mặt Hoắc Vân Khiêm có chút không được tự nhiên, đôi mắt đen nhánh loé lên: “Không phải… Ta thấy chán nên mới xem một chút mà thôi.”

Liễu Chẩm Thanh hơi bất ngờ: “Thấy chán mới xem mà đã giỏi thế, lực tay và vị trí ngươi châm đều chính xác.”

“Sao thúc… thúc lại biết được?” Hoắc Vân Khiêm kinh ngạc nói.

“À… Bệnh lâu ngày tự thành thầy thuốc, lúc trước ta thấy nhiều rồi.” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngươi rất có thiên phú, nếu nghiêm túc học tập, chẳng phải sẽ thành trò giỏi hơn thầy? Đến lúc đó Hoắc gia các ngươi sẽ có hai thần y.”

Hoắc Vân Khiêm sững sờ, hai mắt mở to, gương mặt phiếm hồng, vẻ mặt rất quái dị: “Liễu thế thúc nghĩ vậy à?”

Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu.

Hoắc Vân Khiêm hơi ngại ngùng nói: “Không phải mọi người đều cho rằng ta nên… cưỡi ngựa cầm thương ra chiến trường giống cha và nhị thúc à, đây mới là chuyện mà con trai của Hoắc gia phải làm.”

Nghe hắn nói như thế, Liễu Chẩm Thanh không nhịn được nhếch miệng: “Vậy sao? Ngươi phải học võ, học binh pháp làm tướng quân, vậy còn tỷ tỷ ngươi thì sao?”

“Ta... Bọn họ đều cảm thấy không thể lãng phí y thuật của mẫu thân, thấy rằng nên để cho ta học. Nhưng ta không có hứng thú, ta khác với đệ đệ, đệ ấy thấy mẫu thân và sư phụ của mẫu thân trị bệnh cứu người thì si mê, lúc nằm mơ cũng nói muốn cứu người chết thành người sống, đọc những sách y phức tạp kia cũng không thấy chán. Ta không có sự kiên nhẫn này, ta muốn luyện võ công, ra chiến trường, dẫn binh đánh giặc. Trong lịch sử của Hoắc gia ta không phải không có nữ tướng, chẳng qua hơi ít thôi.” Hoắc Vân Từ thu lại thương Hồng Anh, chạy tới đây uống trà, vừa uống vừa nói.

“Với lại đệ đệ rất lợi hại, tự học cũng có thể bắt mạch, mà ta đã học xong thức thứ nhất trong thương pháp của Hoắc gia, còn có thể thường xuyên so chiêu với nhị thúc nữa!”

Liễu Chẩm Thanh cười nhìn hai người: “Đúng là quân tử khiêm tốn, hành y khắp thiên hạ, còn tiểu cô nương tuy nhỏ bé nhưng lại có mộng tướng quân nhỉ.”

Hoắc Vân Từ kiêu ngạo ngửa mặt lên nói: “Đúng vậy! Nhưng đệ đệ không dám tranh thủ, còn thường bị kêu đi học võ với ta, đệ ấy chỉ học mấy chiêu cũng mất sức, chẳng bằng cứ học y cho tốt, dù sao Hoắc gia vẫn còn có ta.”

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu cười khẽ, mặc dù hiện nay tư tưởng ở Đại Chu đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng việc nam tử kế thừa gia nghiệp vẫn ăn sâu bén rễ.

Cha hai đứa bé không còn, ông bà cũng đã qua đời từ sớm, đương nhiên những người lớn sẽ căn dặn và mong chờ vào chúng theo kiểu khác nhau, càng hy vọng chúng có thể kéo dài vinh quang đời đời làm tướng quân của Hoắc gia.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Vân Khiêm hơi rầu rĩ và Hoắc Vân Từ đang gắng gượng giả bộ không quan tâm, y nói: “Ta nghĩ chắc là Hoắc phu nhân và Hoắc tướng quân chưa bao giờ nói thế với các ngươi nhỉ.”

Hai người sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Sao thúc… thúc biết được?”

“Đoán thôi, sách này chắc là Hoắc phu nhân cho Hoắc thiếu gia, mà có vẻ thương pháp của Hoắc tiểu thư là do Hoắc tướng quân dạy bảo. Họ đã làm vậy thì chứng tỏ sẽ không bắt buộc các ngươi phải làm như những gì trưởng bối khác nói.”

Hai đứa bé mở to mắt: “Nhưng họ cũng không nói gì mà.”

“Có lẽ bọn họ đang đợi các ngươi tự quyết định, dù sao các ngươi còn nhỏ, tương lai sẽ trở thành ai cũng rất khó nói. Nhưng chắc là họ sẽ tôn trọng quyết định của các ngươi, nếu lần sau có cơ hội thì cứ nói thử đi.” Liễu Chẩm Thanh cười khuyên.

Năm long phượng thai vừa mới sinh, chính Liễu Chẩm Thanh là người ở bên cạnh Lê Tinh Nhược. Khi đó hai huynh đệ Hoắc gia đều ở chiến trường phía Tây, chiến sự nguy cấp, chỉ có Nhị Cẩu có thể dành thời gian trở về một chuyến. Cho nên từ đầu tới cuối Hoắc Phi Hàn cũng chưa được gặp hai đứa con của mình.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh biết, nếu Hoắc Phi Hàn còn sống, nhất định hắn cũng sẽ nói với chúng như vậy.

“Đời người ngắn ngủi, cứ chọn thứ các ngươi thích là được, mà ta cũng cảm thấy các ngươi rất có thiên phú trong lĩnh vực bản thân yêu thích.”

Hai đứa trẻ nghe Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn hơi sửng sốt. Liễu Chẩm Thanh là trưởng bối duy nhất nghe được lý tưởng của chúng mà sẵn lòng đồng ý, lại còn khen ngợi chúng. Dù sao thì chỉ cần những trưởng bối khác trong tộc nhìn ra chút manh mối là sẽ răn dạy chúng, tố cáo với mẫu thân và nhị thúc, còn dặn Điền bá phải trông coi chúng. Người ngoài thì càng khỏi phải nói, điều bọn chúng phải làm là nam kế nghiệp cha, nữ thừa nghiệp mẹ. Mà người như Liễu Chẩm Thanh, đúng là mới thấy lần đầu.

Hai đứa trẻ đồng thanh hỏi: “Thật...sao?”

“Sao lại không? Không phải còn có nhị thúc của các ngươi à? Có ngài ấy ở đây, không tới lượt các ngươi gánh vác Hoắc gia đâu. Hơn nữa, nhị thúc của các ngươi sẽ còn thành thân sinh con nữa, quyết định cuộc đời của các ngươi sẽ không dễ dàng làm rung chuyển truyền thừa của Hoắc gia như vậy. Thế nên đừng có nghĩ nghiêm trọng thế.”

Chúng lắc đầu nói: “Trông cậy vào nhị thúc thì chẳng bằng trông cậy vào họ hàng xa khác.”

Khí chất chó độc thân của Nhị Cẩu còn khiến lũ trẻ tuyệt vọng thế cơ à?

Liễu Chẩm Thanh trêu: “Vậy cứ chờ các ngươi có con là được rồi.”

Mặt hai đứa đỏ bừng ngay, tuy Liễu Chẩm Thanh hay nói chuyện cợt nhả, nhưng y thật sự đã khiến chúng vui lên nhiều.

Nhưng ngay sau đó, Hoắc Vân Khiêm lại nghĩ đến vấn đề khác, hắn nhịn không được hỏi Liễu Chẩm Thanh: “Mà cứ coi như mẫu thân và nhị thúc không phản đối thì cũng còn những người khác... Biết đâu đến lúc đó, mẫu thân và nhị thúc cũng nghe theo ý của họ.”

Hoắc Vân Từ nhanh chóng gật đầu phụ họa, sau đó ngước nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh co giật. Nhị Cẩu thế nào thì y không rõ lắm, nhưng chắc chắn hai đứa này chưa hiểu tính tình của mẫu thân chúng nó.

Nếu Lê Tinh Nhược là người biết nghe theo lời người khác thì sao lúc trước nàng dám đổi hôn ước, đổi rồi còn không thành thân luôn, khăng khăng theo học sư phụ đến lúc xuất sư, đợi đến lúc hoàn toàn “quá lứa” mới bằng lòng gả vào Hoắc gia. Trưởng bối hai bên khuyên thế nào cũng không được, còn Hoắc Phi Hàn lại nuông chiều nàng. Về sau, vất vả lắm hai người mới thành thân, kết quả nàng đòi hưởng thụ thế giới hai người với Hoắc Phi Hàn trước, không muốn sinh con sớm. Trưởng bối Hoắc gia chờ mòn mỏi mà không làm gì được. Cho nên vốn là nàng sẽ không chịu nghe lời ai.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh hiểu ra một vấn đề, có lẽ trưởng bối Hoắc gia cố ý không cho chúng biết về mấy sự tích vinh quang của mẫu thân chúng, chỉ sợ chúng mà biết những “gương xấu” kia thì sẽ càng khó quản.

Liễu Chẩm Thanh nín cười: “Ta có một cách.”

Mắt hai đứa bé lập tức sáng long lanh.

“Không cần để cho họ biết, dù sao không lâu nữa các ngươi cũng phải đi Thái Học. Trường đó học nội trú, các ngươi ở đó thì thích gì học nấy, lo gì phải trực tiếp xung đột với trưởng bối khác.”

Trong nháy mắt, hai đứa như được khai sáng, dáng vẻ kinh ngạc như muốn hỏi “còn có thể làm vậy à”, nói...nói dối các trưởng bối, được thật sao?

Liễu Chẩm Thanh cũng không dám dạy hư trẻ em, nhanh chóng nói bổ sung: “Nhưng không thể giấu diếm mẫu thân và nhị thúc của các ngươi.”

Hai đứa trẻ nghe lọt tai lời khuyên của trưởng bối nên ngoan ngoãn gật đầu.

Hoắc Vân Khiêm như được tiếp thêm động lực, chợt cầm sách lên. Hoắc Vân Từ thì lại cầm lấy thương Hồng Anh.

Liễu Chẩm Thanh cũng không lo lắng cho Hoắc Vân Khiêm, ngược lại, y nhìn về phía Hoắc Vân Từ, nói: “Chiến trường rất nguy hiểm, có thể ngươi không sợ, nhưng nơi đó còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với người xấu ở Sòng bạc Long Hưng nữa.”

Hoắc Vân Từ chống thương Hồng Anh xuống đất, khí phách nói: “Người Hoắc gia không sợ chết nơi chiến trường, hy sinh vì nước là vinh dự của chúng ta.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi: “Đừng hy sinh là tốt nhất, có thể dẫn binh còn sống trở về mới là một tướng giỏi.”

Hoắc Vân Từ sững sờ, cứ cảm thấy Liễu Chẩm Thanh lúc nói lời này rất khác, y có vẻ rầu rĩ, vì thế nàng không nhịn được vờ đùa trước mặt Liễu Chẩm Thanh, xoay thương trong tay: “Vậy ta sẽ là tướng giỏi nhất!”

Kết quả một giây sau đã nghe thấy Hoắc Vân Khiêm hô ngạc nhiên một tiếng.

Hai người theo tiếng nhìn sang, thấy sách trong tay hắn bị cán của thương Hồng Anh hất văng thật cao, bay thẳng lên đầu cành cây liễu cách đó không xa.

Lúc này, mặt hai đứa trẻ đổi sắc, chúng nhanh chóng chạy đi, chẳng qua lúc đứng trước sườn núi giả, cả hai đều do dự phút chốc, nhưng cuối cùng vẫn bước lên.

Hoắc Vân Khiêm sốt ruột đứng dưới tàng cây, góc độ nơi đó rất xảo quyệt, bị các cành khác chặn hết, muốn dùng đồ ném hoặc khều sách đều với không tới. Hoắc Vân Khiêm đang định leo lên thì đã bị Hoắc Vân Từ ngăn lại: “Không được, đệ sợ độ cao! Để ta!”

Hoắc Vân Từ định dùng khinh công nhảy lên, nhưng công pháp của nàng còn chưa luyện tốt, căn bản là không với tới, chỉ có thể lựa chọn leo cây. Nhưng tiểu cô nương này vội quá nên nhiều lần suýt thì trượt xuống, Liễu Chẩm Thanh thấy mà sợ hết hồn, Hoắc Vân Khiêm bên cạnh cũng rất sốt ruột.

“Ngươi xuống đây đi, lỡ bị rơi xuống nước thì sao. Lạnh như vậy sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của nữ tử.” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng kéo nàng xuống dưới.

“Nhưng mà…” Hoắc Vân Từ nôn nóng nói: “Ta trèo được, chỉ là....chỉ là không quen trèo cái cây này thôi.”

Rõ là cái uy của Hoắc Phong Liệt vẫn khiến chúng có bóng ma tâm lý với nơi này, bằng không với thân thủ kia của Hoắc Vân Từ, chắc chắn sẽ không tới nỗi phạm sai lầm liên tiếp như vậy. Chúng đều muốn nhanh chóng giải quyết rồi che giấu, không dám để người khác trông thấy.

“Yên tâm, ta leo cây giỏi lắm!”

“Thúc trông gầy còm thế, sao có thể...” Hoắc Vân Từ tỏ vẻ không tin.

Liễu Chẩm Thanh không giải thích, chỉ thành thạo leo lên. Y leo được nửa cái cây, đúng thật cái cụm “giỏi leo cây” không phải là nói khoác.

“Ôi, lợi hại ghê.” Hoắc Vân Từ kinh ngạc, nếu không biết thì còn nghĩ y biết khinh công ấy chứ.

Liễu Chẩm Thanh không muốn được cô nhóc này khen là lợi hại, dù sao cái lợi hại này cũng là do năm xưa bị mẫu thân của hai đứa đuổi đánh nhiều nên mới luyện thành.

Thường thường sẽ thấy Liễu Chẩm Thanh trèo lên cây nói “muội giỏi thì lên mà đánh ta”, sau đó Lê Tinh Nhược đuổi đến dưới tàng cây, chống nạnh uy hiếp “huynh giỏi thì ngủ trên đấy luôn đi”, sau đó Hoắc Phi Hàn sẽ khó xử mà khuyên can.

Liễu Chẩm Thanh vừa nhớ lại đã không nhịn được nở nụ cười. Đột nhiên y hắt xì một cái, có hai đứa trẻ phía dưới nhắc nhở, y mới nhanh chóng lấy sách tranh. Đang định xuống, chợt Liễu Chẩm Thanh nghe thấy tiếng hô từ ngoài đình viện truyền đến, nhất thời khiếp sợ, cho rằng mình lại bị bắt quả tang ngay tại trận.

Kết quả...

Liễu Chẩm Thanh nhìn vài người sắc mặt khó coi bao vây mình, ho khan một cái: “Ta không cố ý. Ta sẽ xin lỗi Hoắc tướng quân, hoặc là bồi thường gì đó?”

Ba người kia bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Liễu Chẩm Thanh, mà hai đứa nhỏ nhìn cây liễu với bộ mặt như khóc tang.

Cuối cùng, bốn người lớn ngồi trong đình nghỉ mát, bốn mắt nhìn nhau.

“Hay là ta cứ bắt huynh lại nhỉ.” Hạ Lan nói thẳng.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh giật giật: “Huynh đang nói đùa với ta à?”

“Cái cây này sắp bị huynh giày vò chết tới nơi rồi. Huynh không thấy Điền bá vừa tới để dọn dẹp à? Mặt mũi đã trắng bệch rồi, còn lôi hai đứa nhỏ ra răn dạy nữa chứ.” Hạ Lan nói.

“Khụ, đừng dọa Liễu công tử. Chiến Uyên đâu có ngang ngược như vậy. Mặc dù huynh ấy thật sự thích gốc cây kia, nhưng cây cũng chỉ là cây mà thôi.” Bạch Tố lúng túng nói.

Liễu Chẩm Thanh lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tần Dư kết luận dựa trên chuyện trong quá khứ: “Cùng lắm thì tự chặt tay để xin lỗi.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức ôm chặt lấy tay mình, hoảng sợ nhìn Tần Dư.

“Người ta bận trước bận sau vì ngươi, còn bảo vệ ngươi mà không tiếc mạo hiểm bị Hoàng Thượng trách phạt, thế mà ngươi lại làm hư gốc cây bảo bối của người ta, chẳng lẽ không nên làm như vậy à?” Tần Dư nói như điều hiển nhiên.

Liễu Chẩm Thanh: … Sao y nghe lời này mà cũng cảm thấy bản thân không còn là người nữa vậy nhỉ.

“Đúng rồi, hai ngày này Chiến Uyên bận đến mức chân không chạm đất, sáng sớm hôm nay còn phải đến thiên lao thẩm vấn Vinh Thế Minh nữa.” Hạ Lan nói.

Bạch Tố không biết chi tiết cụ thể, tò mò hỏi: “Không phải việc thẩm vấn là việc của hai huynh à?” Cẩm Y Vệ và Đông xưởng đã hợp tác giám sát vụ gian lận thi cử.

“Bọn ta cũng không ngờ Chiến Uyên sẽ đến, vốn dĩ hắn chỉ cần chờ kết quả thẩm vấn của bọn ta, ai ngờ lúc bọn ta đến thì hắn vừa mới rời đi, cũng nhờ phó tướng Mạc Vũ ở lại nói cho bọn ta biết.”

“Hơn nữa hiệu suất của Chiến Uyên cực kỳ cao, bọn ta làm một ngày vẫn chẳng có tiến triển gì, vậy mà hắn chỉ cần một canh giờ đã xong, cái gì cũng điều tra rõ ràng.” Hạ Lan tấm tắc khen.

“Điều tra rõ ràng?” Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt hỏi.

Hạ Lan nhanh chóng kể lại chân tướng, bởi vì nói với Liễu Chẩm Thanh nên hắn lấy y làm chủ thể luôn.

“Vinh Thế Minh sắp xếp ám sát huynh hai lần, Khương Tử Nhi cũng biết chuyện. Mục đích của gã là hợp tác chặt chẽ với Lễ Bộ thị lang để có thể dễ dàng sắp xếp gian lận thi cử. Bởi vì sợ Hoàng Thượng anh minh sẽ nhìn ra gì đó, lại thêm bản thân Lễ Bộ thị lang cũng đang do dự, không đành lòng từ bỏ lợi ích khi hợp tác với hoàng thươn. Ông ta không dám bảo Khương Tử Nhi trực tiếp từ hôn với huynh để ở bên cạnh Vinh Thế Minh nên dứt khoát ám sát huynh luôn. Nếu thế, hôn ước sẽ tự động kết thúc, việc bọn họ đến với nhau cũng không còn quá đột ngột. Hơn nữa, những lời đồn liên quan đến huynh và Chiến Uyên gây xôn xao lúc trước cũng là do Vinh Thế Minh cố ý sắp đặt. Mà chắc là trước khi mất trí nhớ, huynh cảm thấy mình rất quang minh chính đại nên không giải thích gì. Thật ra nếu không có người thúc đẩy, những chuyện huynh làm sẽ không ồn ào đến mức cả thành đều biết. Mà trong lúc tra hỏi, có thể chứng minh Lễ Bộ thị lang và Trưởng công chúa đều là người biết và tham dự vào việc gian lận thi cử.”

Liễu Chẩm Thanh nghe xong cũng chẳng bất ngờ, không khác nhiều so với dự đoán của y.

“Huynh không giận à?” Bạch Tố nghe thôi cũng đã nhíu mày, thấy Liễu Chẩm Thanh không có phản ứng gì bèn hỏi y.

“Ta mất trí nhớ mà.” Liễu Chẩm Thanh trả lời bằng đáp án vạn năng: “Vậy sao Liễu gia lại liên quan tới chuyện này?”

Hạ Lan nhún vai nói: “Cái này ta cũng không biết, còn chưa điều tra ra được, nhưng...”

Hạ Lan còn chưa mở miệng, Tần Dư đã đạp chân hắn ở dưới bàn, ý bảo dừng lại.

Đúng rồi, lúc trước bọn hắn hỏi thăm Mạc Vũ xem nên giải quyết thế nào với người Liễu gia, xem có cần chăm sóc đặc biệt không. Mạc Vũ nói ngoại trừ lão gia tử, những người khác nên chịu khổ gì thì cứ chịu, tướng quân cũng không quan tâm.

Ý của Mạc Vũ đương nhiên là ý Hoắc Phong Liệt. Hai người cũng không nghi ngờ, dù sao đó cũng là người của Liễu gia, Hoắc Phong Liệt không thích mới là bình thường, giúp Liễu Chẩm Thanh coi như là báo ân, chẳng qua vấn đề này không tiện nói với y cho lắm.

“Cái gì?” Liễu Chẩm Thanh nghi ngờ hỏi.

Hạ Lan ho khan một cái, nói: “Lúc bọn ta rời đi, Vinh Thế Minh còn đang kêu gào, chẳng nhìn ra hình người được nữa, Chiến Uyên nghiêm hình bức cung Vinh Thế Minh, cho Khương Tử Nhi chứng kiến toàn bộ quá trình. Khi nàng ta được người dìu ra ngoài thì đã sợ ngây người. Nghe nói ngay cả người chuyên môn phụ trách thẩm vấn cũng bị dọa đến run lẩy bẩy.”

Hạ Lan nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về phía lối vào của đình viện, cười xấu xa nói: “Cho nên, chút nữa huynh tự cầu phúc cho mình đi.”

Liễu Chẩm Thanh đang nghe chuyện thì chợt nghe được một câu như thế, sống lưng của y lập tức căng chặt. Y cứng ngắc quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa, Hoắc Phong Liệt đang đi tới, hơn nữa hắn còn liếc sang nhóm người bọn họ đang ngồi trong đình viện.

Liễu Chẩm Thanh không chắc hắn có đang nhìn mình không, nhưng vẫn theo bản năng đứng lên, nuốt nước miếng, ngượng ngùng nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hình như Hoắc Phong Liệt dừng lại một chút, rồi lại lập tức tăng tốc đi về phía này.

Nhưng khi đi được một nửa, dường như hắn đã phát hiện điều gì nên nhìn về phía gốc cây kia.

Liễu Chẩm Thanh lập tức ngừng thở.

Mặc dù vừa rồi ba người kia còn đang nói đùa, nhưng đến lúc này, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi, nhìn như đang ung dung ngồi, nhưng thật ra ai cũng căng thẳng, luôn chú ý động tĩnh của Hoắc Phong Liệt.

Bởi vì bọn hắn đều biết là cảm xúc của Hoắc Phong Liệt không thể dao động quá lớn. Bọn hắn vẫn nhớ như in – năm đó, khi có người bẻ gãy cành liễu, đôi mắt của Hoắc Phong Liệt trực tiếp đỏ lên. Hắn đánh một chưởng qua, người kia đã bị đánh cho rơi xuống nước, suýt đã không nhúc nhích được gì rồi làm mồi cho cá.

Cho nên vừa rồi cũng không phải họ nói quá lên để dọa Liễu Chẩm Thanh, chẳng qua là ngại nói quá chân thực sẽ khiến đại tướng quân thoạt nhìn có vẻ ấu trĩ quá. Thế mà hắn lại điên cuồng vì một cái cây, ngay cả bọn hắn cũng không hiểu, chỉ biết là Hoắc Phong Liệt thích ngồi dưới tàng cây mà thôi.

Nhưng mà có thể làm gì bây giờ, bọn hắn chỉ có thể chuẩn bị thật tốt.

Dù sao nếu Hoắc Phong Liệt thật sự tức giận, Hạ Lan và Tần Dư hợp sức cũng không khống chế được hắn.

Chỉ hy vọng thảm trạng hiện tại của cây liễu... Sẽ không quá…

Nhìn cây liễu đã trụi một nửa, sao càng nghĩ càng tuyệt vọng vậy trời!

Hoắc Phong Liệt đang dừng bước lại lập tức đi tới phía bọn hắn, giống như… giống như một người bình thường.

Ba người vẫn không dám thật sự thả lỏng, chỉ sợ đôi mắt đỏ của Hoắc Phong Liệt sẽ xuất hiện, sau đó hắn sẽ một chưởng đập chết Liễu Chẩm Thanh.

Vậy mà đến khi Hoắc Phong Liệt đi vào trong đình, đứng trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

Cặp mắt kia vẫn đen nhánh, sạch sẽ thuần túy đến mức có thể phản chiếu bóng hình Liễu Chẩm Thanh đứng trước mặt hắn.

Mà ba vị huynh đệ tốt quan sát theo trực giác, có phải tâm trạng của người này… đang vui hay không?

Ba người: ????
Chương kế tiếp