Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 33
Chuyện liên quan đến “Liễu Chẩm Thanh”, mọi người không tiện nhiều lời, cho nên chủ đề vẫn xoay quanh việc gian lận khoa cử.

Không lâu sau, ba người đứng dậy cáo từ, lại phát hiện Hoắc Phong Liệt không nhúc nhích, không hề có ý định đứng dậy tiễn họ.

“Ngươi không tiễn bọn ta à?” Hạ Lan nhịn không được lanh mồm hỏi.

Hoắc Phong Liệt nói: “Các ngươi mới tới đây lần đầu chắc?”

Ba người thật sự đã thân đến mức có thể tự do ra vào phủ tướng quân, nhưng họ có lời muốn hỏi mà.

Bạch Tố đành phải dùng ánh mắt ám chỉ, thấy Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày, hắn đành đứng lên nói: “Liễu công tử chờ một lát.”

Liễu Chẩm Thanh đang chờ bọn họ đi để còn về nghỉ, nghe thế đành phải tiếp tục ngồi đó.

Chỉ đến khi bốn người rời khỏi đình viện, Hạ Lan mới không nhịn được kéo Hoắc Phong Liệt đang bước nhanh về phía trước như đang muốn tiễn họ đi nhanh, nói:: “Chiến Uyên, nếu không phải bọn ta đã biết ngươi nhiều năm, hôm nay ta cũng sẽ nghi là kẻ khác đang giả mạo ngươi đấy, ngươi làm sao vậy?”

Hoắc Phong Liệt bị kéo bèn quay đầu lại tỏ vẻ khó hiểu, dáng vẻ không rõ vấn đề là gì.

“Cây.” Tần Dư sửa sang lại tay áo, lời ít ý nhiều nói.

“Huynh đệ à, cái cây bảo bối của ngươi đã bị y hủy hoại đó.” Hạ Lan nói: “Sao ngươi chẳng có phản ứng gì vậy?”

Bạch Tố cũng tò mò nhìn hắn.

Hoắc Phong Liệt bị chất vấn, lộ ra vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Cây thôi mà.”

Ba người không nhịn được nhìn chằm chằm Hoắc Phong Liệt, lời này mà hắn cũng dám thốt ra à? Trước kia là ai mất khống chế, suýt đã đánh tàn phế công tử nhà người ta hả.

“Nói như vậy... Những việc từ trước tới nay đều không liên quan đến cây mà là liên quan đến người? Chẳng lẽ bọn ta hiểu lầm à?” Bạch Tố hỏi.

Mặt Hoắc Phong Liệt không cảm xúc, hắn gật đầu.

“Vậy bọn ta... cũng có thể leo cây chơi?” Hạ Lan trợn tròn mắt, thăm dò hỏi.

Hoắc Phong Liệt không nói một câu, chỉ nhìn Hạ Lan bằng ánh mắt u ám .

Hạ Lan lập tức tỏ vẻ bị tổn thương, hắn tựa lên vai Tần Dư, tủi thân nói: “Ngươi thay đổi rồi, Chiến Uyên. Liễu Tiêu Trúc trèo cây thì ngươi cho, ta trèo thì không được?! Ta không còn là huynh đệ tốt nhất của ngươi à?”

Tần Dư không nhịn được đẩy Hạ Lan ra: “Từ trước tới nay ngươi đều không phải.” Nhưng thái độ của Hoắc Phong Liệt đối với Liễu Tiêu Trúc đúng là rất kỳ quái.

Không chỉ Tần Dư chú ý tới, ngay cả Bạch Tố hiểu Hoắc Phong Liệt nhất cũng phải sửng sốt một hồi lâu. Ngoại trừ vài người bạn bọn họ quen biết từ thời niên thiếu, hầu như Hoắc Phong Liệt không còn kết giao với ai nữa. Hắn cứ như đã không còn hứng thú với thế giới này chứ đừng nói tới việc đối xử đặc biệt với ai.

Nếu chỉ dựa vào ân tình thì có vẻ hơi quá rồi.

Hoắc Phong Liệt nghe Hạ Lan chất vấn thì chỉ trả lời qua loa: “Liễu công tử là khách.”

Không ai tin, có bao giờ hắn quan tâm đạo đãi khách đâu.

Hiển nhiên Hoắc Phong Liệt không muốn mất thời gian với bọn họ, hắn tỏ vẻ đã tiễn xong rồi rời đi ngay lập tức.

Để lại ba người ở cửa ngơ ngác nhìn nhau.

“Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.” Hạ Lan nhìn cửa phủ tướng quân, lắc đầu nói.

Tần Dư: “Có lẽ Chiến Uyên vừa ý Liễu Tiêu Trúc.”

Tần Dư không làm người ta kinh ngạc đến chết thì không lấy tiền, lời này của hắn doạ Hạ Lan đến mức nhảy dựng lên: “Đùa đấy à, hai năm qua hắn coi thường y, nếu không nhờ tình huống ngoài ý muốn, sao Liễu Tiêu Trúc có thể vào phủ tướng quân?”

“Y ở trong nội viện của Chiến Uyên, còn bẻ cành liễu của hắn.” Tần Dư măttj không cảm xúc, tàn khốc nói.

“Thế nhưng... Thế nhưng, không phải Chiến Uyên đã có người trong lòng à?” Hạ Lan lặng lẽ nhỏ giọng nói: “Bởi vì người đó đã hy sinh nơi sa trường nên hắn không còn động lòng với ai nữa, luôn cự tuyệt người khác, ngay cả Hoàng Thượng ban hôn cũng không chịu.” Bởi vậy, bọn họ không dám nhắc đến chuyện người trong lòng trước mặt Hoắc Phong Liệt.

Tần Dư ghét bỏ cười một tiếng: “Hoá ra Cẩm y vệ đều phá án dựa vào lời đồn vô căn cứ, ta hiểu rồi.”

Hạ Lan nghẹn: “Cái miệng này của ngươi... Sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi im miệng! Ngự Chu, huynh nói đi!”

Bạch Tố là người quen Hoắc Phong Liệt đầu tiên trong ba người, nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng, không trả lời.

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã về đình viện, đứng nhìn Liễu Chẩm Thanh đang yên tĩnh ngồi trong đình uống trà từ phía xa. Hắn ngây người, chuyển ánh mắt hướng sang cây liễu, đứng ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới tiến lên.

Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt làm như vậy thì hiểu lầm ý của hắn, y căng thẳng chỉ vào cái cây, nói: “Hoắc Tướng quân, cái này... Thật sự không cần ta bồi thường à? Có phải là chủng loại quý nào không?”

“Không cần, đó không phải chủng loại quý giá gì, chỉ là ta… thích đứng ở đó mà thôi.” Hoắc Phong Liệt rũ mắt ngồi xuống, giọng điệu bình thản.

Liễu Chẩm Thanh gượng cười: “Hoắc Tướng quân thật phong nhã.”

Hoắc Phong Liệt không trả lời, hắn chỉ yên lặng rót trà cho Liễu Chẩm Thanh.

“Hôm nay, Vân Từ và Vân Khiêm có làm phiền ngươi không?”

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói: “Hai đứa bé đều rất ngoan ngoãn đáng yêu, bọn ta trò chuyện rất vui.”

Liễu Chẩm Thanh không ngờ tới đời này y có thể nhìn thấy dáng vẻ khi lớn lên của đôi long phượng thai, còn có thể tâm sự với chúng như một trưởng bối. Nói thật, đây là điều y hài lòng nhất kể từ lúc trở về đây.

Thấy khoé miệng Liễu Chẩm Thanh hơi cong lên, Hoắc Phong Liệt thở phào một hơi.

“Ngươi ở quen chưa? Ta đã sắp xếp gã sai vặt hầu ngươi đến phòng giam của Liễu lão gia, để hắn và quản gia của Liễu phủ cùng chăm sóc Liễu lão gia. Nếu ngươi muốn người thân cận chăm sóc, ta có thể nghĩ cách đưa ông lão ra.”

Liễu Chẩm Thanh sững sờ, cảm thấy Hoắc Phong Liệt đối xử với y cũng quá... thân mật, tạm chứa chấp y thì còn nghe được, nhưng muốn đưa người đang bị giam ra chỉ để y ở đây được thoải mái thì quá mức rồi. Liễu Chẩm Thanh đâu dám kiêu ngạo như thế, trong lòng y có nghi ngờ, chỉ đành nói: “Nơi này rất tốt, không cần làm phiền tướng quân nữa, chỉ cần họ không bị ngược đãi trong nhà giam là được. Ta tin họ không dính líu đến việc khoa cử, đợi điều tra rõ ràng là có thể thả ra đúng không.”

Liễu Chẩm Thanh thăm dò, thật ra y có rất nhiều nghi vấn với chuyện này. Liễu gia không đời nào làm thế, trừ phi có kẻ hồ đồ dám lợi dụng vận chuyển đường sông của Liễu gia vì tiền tài. Cứ cho là Liễu gia bị liên lụy, nhưng tội không đáng chết.

“Ngươi yên tâm, ba người bọn họ không sao, còn việc bao giờ được thả thì ta cũng không rõ.” Hoắc Phong Liệt lập tức nói ra toàn bộ thông tin hắn biết.

Liễu Chẩm Thanh nghe xong thì không khỏi sợ hãi: “Hành thích?! Vận chuyển đường sông!”

Nguyên Giác buộc tội Liễu gia gian lận khoa cử, chẳng lẽ là muốn giảm tội danh để bảo vệ Liễu gia.

Không… Không đúng, nếu họ có quan hệ với phản tặc, Nguyên Giác tuyệt đối không nhân từ nương tay.

Là vì muốn bắt người nhưng không khiến phản tặc hoài nghi, cũng giống như vụ hành thích trước đó, chỉ điều tra qua loa mười ngày là cho qua, cốt để khiến kẻ địch mất cảnh giác, tránh rút dây động rừng.

Suy nghĩ của Liễu Chẩm Thanh đã biến chuyển trăm vạn lần, y nhìn Hoắc Phong Liệt, trực tiếp mở miệng: “Đúng là vận chuyển đường sông có vấn đề, nhưng gia gia của ta và phần lớn người của Liễu gia đều không biết chuyện.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nghe Liễu Chẩm Thanh kể lại quá trình phát hiện vận chuyển đường sông có vấn đề. Đột nhiên hắn hơi đổi sắc mặt, nói: “Vậy ngươi rời kinh thành là để điều tra vụ vận chuyển đường sông?”

Liễu Chẩm Thanh nghe xong bèn lập tức im lặng, đây là trọng điểm à? Sao lại đi liên tưởng đến chuyện này?

“Ta chỉ muốn rời kinh thành để về định cư nơi quê nhà ở phương nam mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh ba hoa.

“Vì sao?” Hoắc Phong Liệt nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh, có vẻ không tin.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh run lên, y nhìn Hoắc Phong Liệt bằng ánh mắt là lạ, trong lòng có hơi ngại ngùng. Người không biết còn tưởng Hoắc Phong Liệt không nỡ để y đi đó.

Chắc hắn nghi ngờ y có liên quan đến phản tặc, dù sao Hoắc Phong Liệt cũng không thể thật sự giúp đỡ người dính líu đến phản tặc, điều này trái với gia huấn của Hoắc gia.

“Nơi đó vốn là quê của ta, dù sao danh tiếng của ta ở kinh thành cũng kém, lại thêm mất trí nhớ, đương nhiên ta muốn làm lại cuộc đời ở nơi khác.” Liễu Chẩm Thanh đáp rất tự nhiên.

“Vậy sao? Làm lại cuộc đời?” Hoắc Phong Liệt thấp giọng lặp lại, vẻ mặt có chút thấp thỏm lúc nãy dần bị thu bớt.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng tâm phiền ý loạn, phản tặc... Hiện tại y chỉ muốn phun ra một búng máu, dính vào loại chuyện này, y còn đi được chắc?

Vốn y chỉ cần lấy một thân phận giả rồi rời Liễu gia, tìm một nơi non xanh nước biếc, dân cư chất phác, tránh xa tranh chấp, sống những tháng ngày yên ả với chút tiền dành dụm là được. Liễu Chẩm Thanh tin là với năng lực của mình, Liễu gia và quan phủ sẽ không thể tìm ra y. Nhưng nếu bây giờ thành đồng lõa của phản tặc đang bị truy nã, vậy quả thực con đường phía trước của y quá tăm tối.

“Hoắc Tướng quân, ta muốn hỏi, nếu... nếu Liễu gia thật sự có người liên quan.....”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.

Liễu Chẩm Thanh ngẩn người, y cố nén nghi vấn trong lòng, nói: “Cảm ơn Tướng quân, vậy hoàng thượng sẽ xử lý những người không biết chuyện như thế nào?”

Nghiêm túc mà nói thì y không có quan hệ gì với Liễu gia, nhưng cũng không phải không có người đối tốt với y. Con người chứ nào phải cỏ cây, Liễu Chẩm Thanh vẫn mong bọn họ được bình an mạnh khỏe.

Hoắc Phong Liệt không đáp.

Liễu Chẩm Thanh đã biết câu trả lời. Người bình thường còn có thể cứu được, nhưng người Liễu gia rất khó thoát tội chết. Y cũng may thật, còn được Nhị Cẩu ra tay cứu giúp.

Liễu Chẩm Thanh không còn tâm trạng nói thêm gì nữa, mọi việc chỉ có thể dựa vào số của Liễu gia: “Tướng quân, tại hạ hơi mệt, xin phép về trước.”

Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh đứng dậy rời đi, thầm nghĩ nếu kết quả điều tra cuối cùng là vô tri bị lợi dụng, vậy còn có đường sống. Nhưng nếu thật sự có người chủ động tham dự vào đó, dù có tâm tư phản loạn hay chỉ mưu lợi thì số mệnh Liễu gia cũng coi như đã tận. Nếu Liễu Chẩm Thanh còn là Liễu thừa tướng quyền thế ngập trời thì còn có thể bất chấp, nhưng hiện tại y chỉ là một người bình thường, không có tư cách yêu cầu Hoắc Phong Liệt trợ giúp. Tối đa là có thể mượn danh Hoắc Phong Liệt để tìm một thân phận tự do rồi rời kinh thành.

Đi nửa đường, Liễu Chẩm Thanh luôn cảm giác có người đang nhìn mình. Nhưng khi y quay lại, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt không biết đã đứng lên từ khi nào, cứ nhìn về phía y như đang dùng mắt để tiễn đưa. Bởi vì khoảng cách xa, Liễu Chẩm Thanh không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy dáng đứng.

Dường như Nhị Cẩu không còn ngẩng đầu ưỡn ngực, bả vai hắn trùng xuống, đầu cũng hơi cúi, một mình hắn đứng ở đó, nhìn qua có chút lẻ loi.

Liễu Chẩm Thanh thấy hơi quái dị, nhưng y vẫn khách sáo gật đầu, sau đó quay đầu đi về Tuyết Nhứ viện.

Ngày kế tiếp, đôi long phượng thai lại đến tìm y. Sau chuyện cùng chung hoạn nạn ngày hôm qua, chúng có vẻ thân thiết với Liễu Chẩm Thanh hơn. Có chúng làm bạn, Liễu Chẩm Thanh cũng nguôi ngoai phần nào. Y hỏi thăm mới biết Hoàng Thượng đã triệu Hoắc Phong Liệt vào cung từ sớm, xem ra mọi việc đã có tiến triển.

Trong đại điện, Nguyên Giác trực tiếp đưa Hổ Phù cho Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt nhận lấy rồi xem kỹ. “Bệ hạ muốn ta dẫn bình xuôi nam?”

“Không, ta muốn ngươi cải trang vi hành, Hổ Phù này để ngươi điều binh trong thời điểm then chốt.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày: “Nếu vì điều tra khoa cử thì không cần dùng quân đội, bệ hạ muốn ta bắt phản tặc?”

“Chiến Uyên, ngươi không ở kinh thành nhiều, cũng không để ý tới chuyện triều đình, có lẽ không biết tình hình của những nơi “giàu có sung túc” ở phía Nam..” Nguyên Giác cười lạnh nói: “Tiền thuế, cứu trợ thiên tai, quân lương và xây dựng nhiều nơi đều có vấn đề. Bao nhiên tiền của bỗng nhiên biến mất. Lúc đầu ta cũng chỉ nghĩ đó là tham nhũng bình thường, định giải quyết từng việc một, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mà sau lễ Tịch Điền, ta phát hiện có điều không đúng. Phản tặc Tam vương lưu lại đã phế từ lâu, là ai ở phía sau lợi dụng mạng lưới quan hệ và tiền tài khổng lồ để giúp bọn họ, đây mới là trọng điểm, phía sau việc này còn có một bàn cờ lớn. Không cần biết là ai đang đánh cờ sinh tử với ta, tiền cược của ván cờ này là ngôi hoàng đế của ta!”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, chẳng lẽ cái chết của “người đó” cũng chỉ đổi được tám, chín năm bình yên thôi sao?

Nguyên Giác xoay nhẫn ngọc, cố kiềm chế cơn giận: “Chiến Uyên, gần đây ta tính toán sổ sách, nếu ta tiếp tục để bọn họ tùy ý, thứ xảy ra vấn đề đầu tiên là quân lương. Sang năm chỉ sợ ta không nuôi nổi quân Hoắc gia các ngươi, mà không có quân Hoắc gia bảo vệ giang sơn, ta sẽ bị trói chân trói tay. Ta hiểu là nếu không có tiền, các ngươi sẽ bị đói, bị lạnh thế nào.”

Năm đó khi hai người cùng nhau trốn về thì đã được quân Hoắc gia hộ tống, đãi ngộ tốt nhất cũng kém xa hồi còn làm con tin. Nguyên Giác từng trải qua cảnh khốn khổ, đương nhiên sẽ không cắt giảm quân lương khi hòa bình. Thế nhưng quần thần của hắn lại tìm đủ lý do nói không có tiền.

Bây giờ nghĩ lại, những phản đồ kia đang dùng tiền của Đại Chu để nuôi những kẻ mưu đồ phản loạn.

“Thích khách, phản tặc phương nam, nội gián trong triều, ta sẽ không bỏ qua một ai. Chiến Uyên, tình huống ở phương nam có thể còn nghiêm trọng hơn những tin tức ta nắm được. Nơi đó rắc rối khó gỡ, đã sớm ăn sâu bén rễ, cần quyền lực rất lớn mới có thể làm rung chuyển. Quyền lực lớn như vậy, đưa cho ai ta cũng không yên lòng. Ta không tin người khác, chỉ tin ngươi. Ngươi cải trang đi điều tra, tới công khai được thì tới, không được thì… Hoắc Phong Liệt nghe lệnh, binh lực ở các châu phủ vùng duyên hải phương nam tùy ngươi điều khiển, gặp địch giết địch, gặp giặc giết giặc, trả lại cho phương nam một bầu trời quang đãng. Tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc cách.”

Hoàng đế nói rất hùng hồn.

Hoắc Phong Liệt lập tức lĩnh mệnh.

“Bệ hạ, Liễu gia?”

Nguyên Giác đang chìm đắm trong đại sự, không ngờ Hoắc Phong Liệt còn quan tâm việc nhỏ nhặt như Liễu gia, hắn có hơi bất ngờ nhìn sang.

“Hạ Tông đã nghĩ cách thẩm vấn, người Liễu gia ở kinh thành đều không biết gì, tội chết có thể miễn, nhưng vụ vận chuyển đường sông kia vẫn phải điều tra. Để tránh bại lộ, bọn họ vẫn phải bị giam, đừng để việc ngươi đưa tiểu công tử kia đi rùm beng lên.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, đang định cáo lui.

Đột nhiên, Nguyên Giác mở miệng nói: “Những tin tức điều tra được, ta sẽ phái người giao cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ nhận ra có rất nhiều điều có thể liên quan đến vấn đề năm đó y lưu lại.”

Hoắc Phong Liệt dừng bước chân, nghe thấy Nguyên Giác chậm rãi nói: “Đừng để bị ảnh hưởng.”

Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Nguyên Giác phía trên bậc thang: “Bệ hạ cảm thấy y thật sự đã làm những chuyện đó?”

Ánh mắt Nguyên Giác lóe lên: “Năm đó ta không thể khống chế quyền lực, tất cả đều nghe theo y. Ta cũng không rõ sao y lại làm những chuyện đó, ta tin tưởng y, nhưng không thể coi những việc y đã làm như không tồn tại.” Nguyên Giác hít sâu một hơi, vẻ mặt đau thương: “Dù sao người cũng đã mất, nói thêm cũng không làm được gì, có lẽ lần này xuôi nam, ngươi có thể hiểu rõ thêm chút.”

Hoắc Phong Liệt khom mình hành lễ, quay người rời đi.

Đợi đến lúc Hoắc Phong Liệt rời đi, thái giám tâm phúc tiến lên đổi trà.

Nguyên Giác trầm giọng nói: “Ta sắp xếp như vậy, ngươi thấy thế nào?”

“Bệ hạ, nô tài nào dám có ý kiến gì, nhưng phương nam nhiều vấn đề như vậy, lại không thể để người khác biết bệ hạ đang điều tra, phỏng chừng chỉ có Trấn quốc Đại tướng quân mới xử lý được, nhưng… trao quyền lực lớn như vậy cho tướng quân, e rằng sẽ có rất nhiều người nói tướng quân công cao chấn chủ.”

“À, ngươi không hiểu, tất cả mọi người đều không hiểu. Một nhân tài có năng lực công cao lấn chủ nhưng lại không muốn sống nữa mới là người ta thấy yên tâm nhất.” Vẻ mặt của Nguyên Giác hơi thay đổi. Lần gặp mặt này, dường như ánh mắt huynh đệ tốt của hắn có chút khác biệt.

Không lâu sau khi Hoắc Phong Liệt rời đi, Hoàng Thượng “nổi trận lôi đình”, muốn tra rõ việc gian lận khoa cử.

Diễn xong, bên ngoài đã chỉ định tổ điều tra xuôi nam. Dựa theo đề cử của Hoắc Phong Liệt trước đó, Hạ Lan cũng nằm trong danh sách, Đông Xưởng cũng đề cử Tần Dư đi cùng.

Mà sau khi Hoắc Phong Liệt trở về, hắn lập tức đi tìm Liễu Chẩm Thanh nói việc này.

Liễu Chẩm Thanh chau mày: “Lấy lý do điều tra gian lận khoa cử để đến phương nam tra phản tặc.” Y lập tức phản ứng lại, cả kinh nói: “Ngươi trực tiếp nói chân tướng với ta không sao chứ? Đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?”

Hoắc Phong Liệt: “Việc liên quan đến ngươi, để ngươi biết rõ tình huống cũng tương đối có lợi cho chúng ta.”

Liễu Chẩm Thanh sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng. Có vẻ Liễu gia đã bảo vệ được tính mạng, vậy việc này đã không còn liên quan đến mình. Y cảm thấy có thể bảo Hoắc Phong Liệt đưa y ra khỏi kinh thành trước khi đi, như vậy sau này y có thể yên tâm mai danh ẩn tích.

Liễu Chẩm Thanh chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, Hoắc Phong Liệt đã tuyên bố: “Bởi vì cần điều tra vận chuyển đường sông của Liễu gia, nên ngươi sẽ đồng hành cùng ta.”

Liễu Chẩm Thanh: “Cái gì!”

“Hơn nữa, một mình ngươi ở lại kinh thành không an toàn.”

Liễu Chẩm Thanh: Không không không, ta có thể trốn đi.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của Hoắc Phong Liệt, y không có cách nào nói ra lời “không có lương tâm” này, dù sao người ta cũng giúp Liễu gia mà.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa lắc lư đi tới cửa thành bị ngăn lại.

“Phu nhân, kinh thành đang giới nghiêm, phải kiểm tra thân phận cẩn thận.” Hạ nhân đánh xe ngựa nói.

Một tấm lệnh bài đen nhánh nhanh chóng được quăng ra, phía trên có một chữ “Hoắc”.

“Phiền phức vậy, lại có chuyện gì?” Một giọng nữ không kiên nhẫn truyền ra.

“Hình như là gian lận khoa cử......”

“Hứ, vô dụng, một kỳ thi cũng lo không xong.”
Chương kế tiếp