Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 35
Phủ tướng quân.

Lê Tinh Nhược nghe được từ miệng Điền bá những chuyện mà nàng không thể tưởng tượng được, sau đó nàng lại kéo hai đứa con ra hỏi kỹ càng quá trình quen biết của bọn chúng với Liễu Chẩm Thanh.

Hết chuyện này đến chuyện khác, sau khi nghe xong mọi việc, Lê Tinh Nhược cười như điên một lúc lâu, cười đến mức ứa nước mắt. Cuối cùng lại chạy đi đếm xem Hoắc Phong Liệt đã cầm bao nhiêu thuốc viên chữa bệnh của hắn đi.

Điền bá không biết Lê Tinh Nhược đang suy nghĩ điều gì, chỉ có thể lo lắng hỏi: “Có phải không cầm đủ thuốc viên không?”

Lê Tinh Nhược đếm xong bèn thử nhẩm tính: “Vốn dĩ là đủ, nhưng nếu ở bên cạnh y thì chắc sẽ không đủ.”

Trên mặt Điền bá đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn hỏi: “Lần này Nhị gia sẽ ngoan ngoãn trị liệu chứ? Trước kia mỗi lần phu nhân nhắc tới, chẳng phải tướng quân đều từ chối hay sao?”

Lê Tinh Nhược cười chế nhạo: “Yên tâm đi, lần này hắn không nỡ chết.”

Lê Tinh Nhược nói xong thì đi đến phật đường.

Trong phật đường rất yên lặng, có bàn thờ phật, có lư hương, nến, bài vị. Có thể thấy rất rõ ánh sáng mặt trời chiếu hắt lên bài vị trên bàn thờ.

Ở đây vốn chỉ nên có bài vị của một mình Hoắc Phi Hàn.

Nhưng bên cạnh Hoắc Phi Hàn lại còn có một bài vị khác, bài vị bị một tấm lụa trắng bao phủ, nhìn không thấy phía trên viết cái gì. Tấm lụa kia có độc, cho dù có người xâm nhập cũng không dám đụng vào, chỉ mình Lê Tinh Nhược có thể.

Nàng tiến lên xốc tấm lụa trắng, phía trên đúng là ghi tên “Liễu Chẩm Thanh”.

Lê Tinh Nhược nhìn thấy lại tức, chỉ vào bài vị của Liễu Chẩm Thanh mà mắng: “Huynh đúng là một tên lừa đảo! Quay về cũng không biết tới gặp mặt ta một lần.”

“Hàn ca, chàng nói xem ta nên đánh y một trận hay đánh hai trận thì mới ổn?”

“Hừ, hay cứ đánh ba trận đi.”

“Tức chết bà đây rồi, bây giờ cũng không đánh được người, bà đây nguyền rủa huynh! Nguyền rủa huynh… sớm ngày bị Nhị Cẩu đè!”

“Không đúng, vậy không phải lời cho Nhị Cẩu à? Hàn ca, chàng nói xem có phải đệ đệ của chàng thiếu dạy dỗ không, ngay cả ta cũng dám gạt? Bây giờ có chuyện gì cũng muốn gạt không cho ai biết hay sao? Cái tên nhóc này!”

“Ta đã nói là không cần chuẩn bị bài vị mà, ha ha.”



“Sư muội, muội cũng chuẩn bị cho ta một bài vị đi, phải dùng chất liệu gỗ giống như của lão đại đấy, có ở cùng lão đại thì còn chơi cùng nhau được.”

“Huynh điên rồi hả? Có muốn ta đánh huynh một trận không?”

“Muội biết rõ sức khỏe của ta nhất, nói không chừng ngày đó sẽ đến nhanh thôi.”

“Nói cái khỉ gì đấy, rút lui sớm một chút, tĩnh dưỡng cho tốt đi. Huynh đã làm rất nhiều điều cho Nguyên Giác và Đại Chu rồi, có ta và sư phụ, chẳng lẽ còn khiến huynh gặp chuyện không may được sao?”

“Ừm, cũng đúng, vậy ta sẽ cố sống qua ba mươi tuổi.”

“Phải sống tới một trăm tuổi cho bà đây!”



“Hắt xì!” Liễu Chẩm Thanh hắt hơi một cái rõ to, y lấy tay lau mũi, tiếp tục cầm xẻng đào đất.

Hì hục đào một hồi lâu, càng đào càng thấy không đúng. Lạ ghê, y nhớ khi đó cũng đâu có đào sâu, sao mãi mà chưa thấy?

Liễu Chẩm Thanh dừng một chút, sau đó chuyển sang một phía khác tiếp tục đào trong sự hoài nghi.

Hoắc Phong Liệt nhìn một hồi, bước lên cầm lấy cái xẻng trong tay Liễu Chẩm Thanh, cũng không hỏi y muốn tìm cái gì mà nói: “Để ta làm.”

Liễu Chẩm Thanh đã rất mệt mỏi nên không dè dặt, tê liệt ngồi ở một bên nghỉ ngơi, vẻ mặt hoang mang nói: “Lần đó ta bị sơn tặc bắt cóc, trên người mang theo rất nhiều tiền bạc của cải, để tiện chạy trốn nên mới chôn ở đây.”

Động tác đào đất của Hoắc Phong Liệt hơi khựng lại.

“Kỳ lạ, ta nhớ rõ chính là nơi này mà. Lẽ nào lúc ấy ta mất máu nhiều quá, đầu óc mơ hồ nên nhớ lộn chỗ? Dù sao chỗ này cũng là núi hoang, còn từng bị đốt, cơ bản sẽ không có ai đến mới đúng, sao lại không tìm thấy nhỉ?”

Hoắc Phong Liệt tiếp tục đào đất, nhưng giọng điệu đã hơi cứng lại: “Có thể là nhớ lầm.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng “keng keng” vang lên, hình như đụng phải vật cứng gì đó.

Liễu Chẩm Thanh ở ngay bên cạnh, chắc chắn Hoắc Phong Liệt không thể che giấu, vì vậy y lập tức nhìn thấy một tảng đá được chôn trong hố.

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi thật sâu, rõ ràng không phải tự nhiên mà có, mà là bị người cố ý thay thế.

Sau khi phản ứng lại, Liễu Chẩm Thanh gào lên thảm thiết như một con khủng long bạo chúa: “Mẹ bà nó! Là ai đã làm!”

Đường đường là Đại tướng quân nhưng Hoắc Phong Liệt cũng bị tiếng gào làm cho run lên trong nháy mắt, trán bắt đầu chảy mồ hôi.

Liễu Chẩm Thanh đẩy Hoắc Phong Liệt sang để lôi tảng đá ra, nhưng ngoại trừ tảng đá thì không còn manh mối nào sót lại.

Tiền vốn cưới vợ của y cứ như vậy không cánh mà bay!

Tiền! Vốn! Cưới! Vợ!

Đó là vốn liếng khởi đầu để y cao chạy xa bay, mở ra một cuộc đời mới!

Đây là còn chưa chạy đã đánh gãy một chân của y!

Hoắc Phong Liệt nhìn dáng vẻ kích động của Liễu Chẩm Thanh, như thể nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng ẩn hiện trong mắt y.

Hoắc Phong Liệt chột dạ: “Tiền bạc, chỗ ta cũng có.”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn khuất nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt áy náy: “Bảo đảm đủ!”

Liễu Chẩm Thanh: Vậy thì cũng có ích gì đâu!

Chạy trốn khỏi Hoắc Phong Liệt, bỏ lại mớ hỗn độn của Liễu gia cũng đã coi như thiếu đạo đức lắm rồi, lẽ nào y còn muốn cuỗm sạch tiền chạy trốn nữa sao, vậy thì thành cái gì đây?

Y bây giờ không muốn nghĩ gì cả, chỉ nguyền rủa cái tên đã lấy trộm tiền cưới vợ của y.

Nguyền rủa hắn đời này cũng không cưới được vợ.

Lần này, Liễu Chẩm Thanh vốn còn rất vui vẻ trên đường nay đã hoàn toàn im lặng khi quay về xe ngựa. Nhìn y giống như đã đánh mất ánh sáng của cuộc đời mình, ỉu xìu dựa vào vách xe, ngay cả Hoắc Phong Liệt chui vào trong xe ngựa để nhìn y, y cũng không thèm quan tâm đến, rõ ràng đã bị đả kích nặng nề.

Vốn Hoắc Phong Liệt muốn bù đắp sai lầm mà thuộc hạ của mình gây ra nên đang định đưa túi tiền cho Liễu Chẩm Thanh, nhưng thấy y đau lòng như vậy, hắn giống như hiểu điều gì đó nên không nhắc lại việc này nữa.

Khi đến thành trấn tiếp theo đã là buổi tối, hai người vào trong khách điếm, mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy Hoắc Phong Liệt ở trong phòng mới hoàn hồn lại.

“Hoắc tướng quân, huynh ngủ cùng phòng với ta sao?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh không tự chủ được mở to mắt, y nhìn xung quanh, phát hiện tuy cùng một phòng nhưng ở giữa có đặt một cái bàn, hai bên trái phải là bình phong và giường, có thể xem như phòng đôi, bố trí như vậy cũng rất hợp lý.

Liễu Chẩm Thanh chọn đại một chiếc giường, đặt tay nải xuống, nghĩ thầm: Nghĩ sao vậy chứ? Ở chung một gian phòng với người từng theo đuổi hắn? Nếu đây là nguyên thân, chỉ sợ qua đêm nay là trong sạch của Nhị Cẩu sẽ khó lòng giữ được. Quả nhiên đứa nhỏ này chẳng có kiến thức gì ở mặt này cả, giống như trước đây, vẫn chậm chạp khi đối diện với chuyện tình cảm như vậy.

Liễu Chẩm Thanh vừa cất đồ xong, xoay người lại đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đứng ở phía sau, im hơi lặng tiếng như bóng ma khiến y sợ tới mức ngã ngửa ra sau. Nếu không phải Hoắc Phong Liệt kéo lại thì y đã ngã nhào xuống giường rồi.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói: “Huynh làm gì vậy?”

Hoắc Phong Liệt giữ chặt Liễu Chẩm Thanh, hắn thả tay y ra, thấp giọng nói: “Gọi ngươi đi ăn cơm.”

Liễu Chẩm Thanh nhất thời không biết nói gì, cứ kêu lên một tiếng không phải được rồi sao, y cũng đâu có điếc: “Huynh đi đứng không có một tiếng động, thật sự rất dọa người.”

Hoắc Phong Liệt vừa nói lần sau sẽ chú ý, vừa đảo mắt nhìn xung quanh để đảm bảo cửa sổ trong phòng chỉ có mỗi cái ở giữa, lúc này mới bước qua bình phong, đi vòng ra ngoài phòng chờ người.

Chờ đến lúc xuống lầu một của khách điếm để ăn cơm, Hoắc Phong Liệt để Liễu Chẩm Thanh gọi món, y thấy đồ ăn ngon, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Tiểu nhị trong điếm nhìn thấy bọn họ trông không giống người dân bình thường bèn nhiệt tình đề cử: “Hai vị khách quan có muốn gọi rượu không, rượu của chúng tôi là ngon nhất trong thành đó.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì rất hứng thú, nhưng nhìn Hoắc Phong Liệt ở đối diện, y lại nghĩ tới tới chuyện tối hôm qua, sợ hãi phất tay: “Không cần không cần, bọn ta uống trà là được, đúng không, Hoắc… Hoắc huynh.”

Hoắc Phong Liệt liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh, lắc đầu tỏ ý không cần.

Chờ tới khi tiểu nhị tiếc nuối lui ra, Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Hoắc huynh, ta gọi như vậy được chứ?” Sau khi ra ngoài cải trang vi hành, tất nhiên không thể gọi là tướng quân, rất dễ bại lộ.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh gượng gạo cười nói: “Đúng rồi, hôm qua ta không say rượu mà làm bậy chứ?”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu uống trà: “Ta cũng không rõ lắm.”

Hắn nói như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh yên tâm, quả nhiên tửu lượng của Nhị Cẩu vẫn như cũ, chắc là uống say giống y.

Với cái cơ thể yếu ớt hiện tại, để phòng ngừa chuyện chẳng may, trước khi rời đi vẫn đừng chạm vào rượu, miễn cho bản thân bị lộ.

Không sai, Liễu Chẩm Thanh vẫn muốn chạy trốn, tuy trên người chẳng có mấy lượng bạc, nhưng người còn sống, chả lẽ lại không cố gắng kiếm được?

Có điều, để không tăng thêm khó khăn trên con đường cao chạy xa bay, suốt dọc đường y vẫn nên ăn nhờ uống đậu của Hoắc Phong Liệt thì hơn, đợi tới Giang Nam rồi lại chạy cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, Liễu Chẩm Thanh cũng lấy lại tinh thần, vui vẻ dùng bữa, phát hiện bên cạnh bàn có để một cái đĩa trống, từng miếng thịt cá không xương dần dần được chất lên.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, đang định tự mình gắp xương cá ra thì nhìn thấy Hoắc Phong Liệt ở đối diện đẩy đĩa đến trước mặt y.

Liễu Chẩm Thanh bất ngờ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt nói: “Ngươi ăn đi.”

“Hả?”

“Ta ăn không nhiều, ngươi ăn đi, đừng lãng phí.” Hoắc Phong Liệt nói với giọng điệu bình thản như đang nói một chuyện rất bình thường.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh giật giật, nhưng y cũng không cảm thấy thịt cá mà Nhị Cẩu gỡ không thể cho người thường ăn. Y chỉ cảm thấy Nhị Cẩu thật đáng thương, thói quen xấu này vẫn chưa sửa lại được sao?

“Vậy ta không khách sáo nữa, có điều huynh không ăn nhiều nhưng cũng nên nếm thử một chút. Thói quen có thể sửa mà.” Liễu Chẩm Thanh mặt dày, không chút khách khí gắp vài miếng ăn, còn không quên khuyên bảo hắn.

Hoắc Phong Liệt liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Không cần sửa, ta thích ăn cá có xương.”

Liễu Chẩm Thanh càng thêm đồng cảm nhìn Hoắc Phong Liệt.

Sau khi ăn xong, y vốn định gọi nước nóng đưa tới phòng để tắm rửa, nhưng tiểu nhị trong điếm lại đề cử suối nước nóng của khách điếm. Bởi vì chạy cả ngày đường, ngồi trong xe ngựa cũng ngồi tới eo lưng đều đau, vừa nghe thấy có suối nước nóng, Liễu Chẩm Thanh đã thích thú. Y trở về phòng, vội vàng cầm theo quần áo để thay sau khi tắm rồi chuẩn bị lao đến suối nước nóng. Thấy Hoắc Phong Liệt vẫn đứng yên không nhúc nhích, y còn mời hắn: “Hoắc huynh, có muốn cùng đi tắm không?”

Trông Hoắc Phong Liệt hơi mất tự nhiên, ánh mắt hiện lên tia do dự.

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu, tuy có thể ngủ chung một phòng nhưng không thể tắm chung, quả nhiên trong lòng đứa nhỏ này vẫn để ý.

Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Hoắc huynh, lẽ nào huynh sợ ta…”

“Liễu công tử nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt nghiêm túc, hắn xoay người cầm quần áo định đi cùng.

Khi tới phòng thay đồ đã có rất nhiều người, đều là những nam nhân trung niên đang cởi quần áo, có người cởi sạch, cũng có người quấn khăn tắm, men theo cửa trúc bên cạnh đi tới suối nước nóng.

Liễu Chẩm Thanh thành thạo cởi hết đồ ra, dùng khăn tắm quấn ở bên hông.

Y vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Phong Liệt chỉ mới cởi áo, không biết có phải cảm nhận được hơi nóng của suối nước nóng hay không mà tai của Hoắc Phong Liệt đã hơi đỏ lên.

Liễu Chẩm Thanh cũng không vội đi ngâm suối nước nóng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn thân thể sau khi lớn của Nhị Cẩu.

Thân thể cao lớn vạm vỡ với hình tam giác ngược hoàn hảo, nhất định không thiếu cơ bụng, cơ thể không những cứng cáp mà còn có đường nét cơ bắp, mọi đường cong đều đúng chỗ, không có một chút mỡ thừa, đường cong duyên dáng như một con báo, mỗi một tấc thịt đều ẩn chứa lực lượng, tràn ngập sức hấp dẫn nam tính.

Chỉ mới cởi áo đã khiến cho những nam nhân ở xung quanh phải lên tiếng khen ngợi.

Liễu Chẩm Thanh cũng không để tâm lắm đến dáng người của Nhị Cẩu, dù sao trước kia cũng nhìn Hoắc Phi Hàn tới chán chê, cũng từng sờ thử không biết bao nhiêu lần, đã hoàn toàn miễn dịch đối với dáng người kiểu này. Nhưng trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu vết sẹo, Liễu Chẩm Thanh nhất thời cảm thấy hơi chói mắt.

Cho dù là Hoắc Phi Hàn khi còn sống cũng không có nhiều sẹo như vậy.

Đứa nhỏ này mấy năm nay đã phải chịu bao nhiêu vết thương, có vài chỗ còn ở gần nội tạng, nghĩ cũng biết là nguy hiểm chí mạng.

Đại khái là tầm mắt của Liễu Chẫm Thanh quá mức mãnh liệt nên bàn tay đang cởi quần áo của Hoắc Phong Liệt cũng cứng ngắc, cuối cùng dừng lại ở đai lưng.

Nhận ra sự xấu hổ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh chỉ vô tội ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy sự mất tự nhiên hiếm có của Hoắc Phong Liệt, dường như đang có ý nhắc nhở kẻ đang nhìn hắn nãy giờ là y.

Liễu Chẩm Thanh:...

Được rồi, nếu còn nhìn tiếp thì có thể cái cớ mất trí nhớ của bản thân sẽ khó lòng biện giải.

“Hoắc huynh, ta vào trước đây.” Liễu Chẩm Thanh cười gượng một tiếng rồi xoay người đi đến cửa trúc.

Mà trong nháy mắt khi Liễu Chẩm Thanh xoay người, Hoắc Phong Liệt đã nhanh chóng cởi quần áo.

Liễu Chẩm Thanh chợt dừng bước, nhếch mép cười xấu xa, sao y có thể thành thật như vậy được. Thật ra y đang tò mò, nếu hình thể khi trưởng thành của Nhị Cẩu đã cao lớn như vậy, không biết “cái kia” sẽ thế nào. Đều là nam nhân, y còn là ca ca, tất nhiên cũng có tâm hiếu thắng.

Vậy nên khi sắp tới cửa trúc, Liễu Chẩm Thanh lén quay đầu lại, nhưng không bì nổi tốc độ của Hoắc Phong Liệt.

Khi đó, Hoắc Phong Liệt đã quấn khăn, quay lưng về phía y.

Liễu Chẩm Thanh căn bản không nhìn thấy được, nhưng y thấy đối diện Hoắc Phong Liệt còn có mấy vị đại thúc. Vốn họ còn đang trò chuyện vui vẻ, kết quả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoắc Phong Liệt mà nuốt nước bọt, sau đó giống như bị kích thích mà đồng thời cầm lấy khăn tắm, yên lặng che lại cái của mình.

Liễu Chẩm Thanh tò mò nhướng mày, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã xoay người lại, tất nhiên đã bắt quả tang y đang nhìn lén.

Hoắc Phong Liệt cứng đờ nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh lúng túng cười, xoay người chạy nhanh đến chỗ suối nước nóng, đi xuống ngâm.

Sau khi Hoắc Phong Liệt tiến vào cũng không lời nào, nghiêm mặt lội xuống chỗ cách y hai cánh tay.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mình nên biện giải cho bản thân. Lúc y quay đầu lại định nói mình không có ý đồ quấy rối gì với hắn, chợt thấy cơ thể Hoắc Phong Liệt căng lên, hắn hơi dịch người sang bên cạnh.

Liễu Chẩm Thanh: … Hí hí.

Làm sao đây? Nhị Cẩu thú vị quá đi mất, tự nhiên muốn đùa giỡn một chút ghê.

Liễu Chẩm Thanh cố nén cười, cố ý bước sang một bên, nhưng một lúc sau, mặc dù không nhìn thấy Hoắc Phong Liệt di chuyển nhưng y vẫn có thể nhận ra khoảng cách giữa hai người lại xa hơn.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, bước một bước lớn đến gần, có thể thấy được quai hàm của Hoắc Phong Liệt đang nghiến chặt.

Y vừa di chuyển, hắn cũng di chuyển theo.

Cuối cùng, Hoắc Phong Liệt đã vô thức ngồi ở góc của suối nước nóng, nếu di chuyển tiếp thì quá lộ liễu.

Liễu Chẩm Thanh lại dịch mông ngồi xuống bên cạnh Hoắc Phong Liệt, cánh tay của hai người chạm vào nhau, tất nhiên y cũng cảm nhận được bắp tay căng cứng của Nhị Cẩu.

“Ôi, Hoắc huynh, sao huynh cứ luôn chạy tới bên cạnh vậy, ta đang muốn nói chuyện với huynh mà.” Liễu Chẩm Thanh nhịn cười đến sắp điên, nhìn thấy gương mặt vốn lạnh lùng với người bên ngoài của Hoắc Phong Liệt dần nứt ra, Liễu Chẩm Thanh càng thêm trắng trợn nghiêng sang một góc, ghé thẳng vào tai người bên cạnh mà nói: “Hoắc huynh, huynh đang làm gì vậy? Lẽ nào là… Sợ ta? Nhưng mà ta chỉ là một tiểu công tử tay trói gà không chặt, huynh dùng một ngón tay cũng có thể ném ta đi, phải là ta sợ huynh mới đúng.”

Có lẽ do hơi thở của Liễu Chẩm Thanh kích thích đến vành tai đã đỏ bừng từ lâu của Hoắc Phong Liệt, hắn đột nhiên quay đầu nhìn sang y. Khoảng cách quá gần, suýt chút nữa khiến hai người va mũi vào nhau, Liễu Chẩm Thanh còn chưa phản ứng lại thì Hoắc Phong Liệt đã ngửa đầu ra sau để giữ khoảng cách an toàn.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng là đang tức giận, hệt như bị bắt nạt lại không thể phản kháng, chọc cho Liễu Chẩm Thanh suýt cười thành tiếng. Đây chính là Hoắc đại tướng quân cao quý lạnh lùng trước đây sao? Sao chỉ mới cởi quần áo thôi đã lúng túng tay chân thế này?

Tuy vậy y vẫn biết lúc nào thì nên dừng, không thể làm quá, nếu không sẽ rất khó giải thích rõ.

Liễu Chẩm Thanh hắng giọng, ngồi ngay ngắn lại, trịnh trọng nói: “Hoắc huynh, ta chỉ nói giỡn với huynh thôi. Ta biết nhất định huynh vẫn còn cố kỵ, nhưng huynh phải tin tưởng ta, ta vốn không thích nam nhân, chuyện này huynh có thể đi điều tra. Sau này bị quỷ ám mà thích huynh cũng là vì ân cứu mạng khiến ta mê muội. Hiện tại bị mất trí nhớ , coi như ta đã tỉnh táo lại, ta không còn ý đồ gì với huynh đâu.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, dường như hắn không biết nên phản ứng như thế nào.

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục giải thích: “Hơn nữa hồi nãy ta nhìn huynh cũng không có ý gì đâu, chỉ là vì ta thấy trên người huynh có…”

Liễu Chẩm Thanh vừa nói vừa nhìn về phía lồng ngực đã ngập một nửa trong suối nước nóng, muốn nói về vết sẹo trên đó.

Nhưng mà giây tiếp theo, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt ngưng lại, trên mặt y tràn đầy nghi hoặc, duỗi tay ra: “Huynh đây là…”

Đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe, nước văng vào mặt và mắt của Liễu Chẩm Thanh. Khi y mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã lóe lên màu trắng, chợt thấy Hoắc Phong Liệt không chỉ quấn một chiếc khăn ở dưới mà còn quấn luôn thân trên.

Cái kiểu ăn mặc kín kẽ giống như nữ nhân này, chắc chỉ có hắn mới làm ra hành động quái dị như vậy ở trong suối nước nóng.

Liễu Chẩm Thanh khiếp sợ, hắn vậy mà mang vào hai chiếc khăn tắm, nhất định là cố ý chuẩn bị.

Đây là lo sợ y sẽ nhìn lén cơ thể của hắn sao?

Chờ chút, khi nãy y cũng không ngờ tới bản thân không chỉ muốn xem mà còn định sờ thử.

Thật sự là có lý cũng khó mà nói rõ mà.

Liễu Chẩm Thanh phiền muộn nhìn Hoắc Phong Liệt: “Hoắc huynh, ta thật sự không phải là đoạn tụ.”

Y vốn nghĩ sẽ không được đáp trả, nhưng lại nghe thấy Hoắc Phong Liệt thấp giọng đáp một câu: “Ta biết.”

Đáp đơn giản và thẳng thừng như vậy, cơ bản là không có tác dụng an ủi gì sất, quá giả dối rồi đó.

Liễu Chẩm Thanh cũng không biết nên nói gì, chỉ trách bản thân nhiều chuyện.

Liễu Chẩm Thanh chủ động ngồi cách xa hơn một chút, từ từ ngâm mình rồi kỳ cọ, cả buổi cũng không nhìn thấy Hoắc Phong Liệt cởi khăn tắm ra. Đến khi Liễu Chẩm Thanh bước ra ngoài trước, Hoắc Phong Liệt đợi một lúc lâu mới bước ra. Lần này, Liễu Chẩm Thanh học khôn, chủ động nhìn đi chỗ khác.

Nhưng khi nằm ở trên giường, trong đầu Liễu Chẩm Thanh cứ nghĩ tới một màn kia.

Chẳng lẽ y bị hơi nước trong suối nước nóng xông cho hoa mắt rồi hả?

Nếu không, sao y lại nhìn thấy hình xăm màu xanh biếc dần hiện ra trên người Hoắc Phong Liệt.

Rõ ràng không phải tình huống bình thường, khi đó y nhìn thấy diện tích hình xăm còn rất lớn, nhưng không được đầy đủ nên không biết đó là cái gì.

Chuyện này, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ hơi tò mò nhưng không có gan để hỏi, nếu y hỏi thì sẽ càng không nói rõ được. Cũng may sau đó Hoắc Phong Liệt đã khôi phục lại thái độ như bình thường, hai người ở cùng cũng rất hòa thuận tự nhiên.

Nhờ thời tiết tốt nên bọn y chạy liên tục năm ngày đường, chỉ dừng lại buổi tối để nghỉ ngơi chỉnh đốn, cuối cùng cũng sắp tiếp cận đầu mối quan trọng đầu tiên là khu vực vận chuyển đường sông của Liễu gia. Đây cũng là một trong những nhiệm vụ mà Nguyên Giác giao cho Hoắc Phong Liệt - nơi cứu trợ thiên tai xảy ra vấn đề, châu Diêm Khâu (quận có ruộng muối).

Liễu Chẩm Thanh rất quen thuộc với nơi này, các châu, quận thuộc quyền quản lý của Đại Chu thường hay xuất hiện thiên tai lũ lụt lớn. Mười một quận, sáu mươi lăm huyện của đất nước, năm nào cũng có chỗ cần cứu trợ thiên tai. Khi Liễu Chẩm Thanh đang nhậm chức đã hay bị những nơi này làm cho đau đầu không dứt, ngay cả đêm cũng không ngủ được.

Chắc lần này vẫn như trước, có người trộm biển thủ tiền cứu trợ thiên tai.

Xe ngựa vừa đi qua quán trà đầu tiên trước thôn, ông chủ tốt bụng hỏi có phải hai người định đi tiếp về phía trước không.

Liễu Chẩm Thanh nhiệt tình hỏi thăm tin tức.

“Ta khuyên hai vị vẫn nên chọn đường khác thì hơn.”

“Tại sao?”

“Quan lộ phía trước đi ngang qua núi Phi Long, hiện tại thổ phỉ hoành hành, trên đó đều là sơn tặc. Ta thấy hai vị chỉ có một chiếc xe ngựa và một con ngựa thôi, không có hộ vệ, như vậy không an toàn. Nếu bị sơn tặc chặn lại, mất tiền là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.”

Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi: “Quan địa phương ở nơi này không diệt trừ bọn thổ phỉ hay sao?”

“Diệt trừ?” Ông chủ giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười: “Chỗ chúng tôi hàng năm đều gặp thiên tai, đâu còn thời gian để diệt trừ chứ. Hơn nữa ngọn núi kia rất dễ đi lạc, dễ thủ khó công, các quan đã nhiều lần xử lý nhưng đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Huống hồ còn có…”

Ông chủ nói tới đây, như thể đang sợ hãi kiêng kỵ điều gì đó nên lập tức ngậm miệng: “Tóm lại là hai vị nên đi đường vòng đi. Tránh hai thành trì phía trước là được.”

Ông chủ nói xong thì tiếp tục đi làm việc, nhưng con trai ông chủ lại đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn bọn họ. Chắc là ít khi nhìn thấy khách có thân phận như bọn họ, vậy nên mắt nó sáng lấp lánh, hỏi có phải bọn họ là quý nhân quan to hay không.

Liễu Chẩm Thanh lấy trái cây đùa giỡn với đứa bé, thấy nó cầm một cái khúc gỗ nhỏ hình thù giống một cái khung kỳ lạ nên mới nhìn kỹ hơn.

Chờ đến khi đứa bé bị ông chủ kéo đi, Liễu Chẩm Thanh quay sang hỏi Hoắc Phong Liệt: “Hoắc huynh, chúng ta làm gì tiếp đây? Có sơn tặc.”

Hoắc Phong Liệt cau mày trầm tư, ngẩng đầu liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi thấy thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh lười biếng không muốn nghĩ: “Sao ta biết được, ta nghe theo huynh mà, dù sao ta cũng không biết võ công, dù có gặp phải cũng là Hoắc huynh phí sức để bảo vệ cho ta mới đúng.”

Hoắc Phong Liệt nói: “Chuyện này thì ngươi cứ yên tâm.”

Nói như vậy chẳng khác nào muốn đi tiếp. Cũng đúng, dù sao đích đến của bọn y cũng là thành trì phía trước, không có đường lui.

Kết quả vừa chui vào xe ngựa, Hoắc Phong Liệt đã lấy từ trong bọc đồ ra một bộ áo giáp mềm đưa cho Liễu Chẩm Thanh mặc.

Liễu Chẩm Thanh không thích mặc mấy thứ này vì chúng rất nặng, nhưng nghĩ tới đao kiếm vô tình nên y vẫn đồng ý mặc vào.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi nửa ngày cũng không có người chặn đường cướp bóc, ngay lúc Liễu Chẩm Thanh cảm thấy thất vọng thì chợt nghe thấy một tiếng vó ngựa khiến lòng người hoảng sợ, cùng với khẩu hiệu quen thuộc.

“Chặn đường! Cướp đây!”

Liễu Chẩm Thanh vén rèm xe ngựa lên nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Có năm sáu nam nhân, không ai trong số bọn họ có vóc dáng cường tráng, tư thế cầm đao cũng không đúng tiêu chuẩn, thế thì… Hoắc Phong Liệt chỉ cần một hơi là có thể đánh được cả mười người như vậy.

Quay đầu lại nhìn Hoắc Phong Liệt ngồi trên ngựa, hắn ung dung nhìn Liễu Chẩm Thanh, sau đó dẫn dắt tầm mắt y nhìn sang bụi cỏ hai bên đường.

Còn mai phục nữa sao?

Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Có mấy người?”

“Tổng cộng tám người.”

Liễu Chẩm Thanh tiếc nuối lắc đầu, trong khi đó, Hoắc Phong Liệt vẫn bình tĩnh, thản nhiên tiếp tục cưỡi trên con ngựa đen đi về phía trước.

Liễu Chẩm Thanh cũng chui ra khỏi xe ngựa, ra hiệu cho người đánh xe đang lo lắng trốn vào trong xe.

Đối với hành động của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt cũng không ngăn cản, bởi vì đối phương không có vũ khí tầm xa.

Chỉ có đầu lĩnh bọn sơn tặc vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhìn thấy tổng cộng chỉ có ba người, hơn nữa quần áo mặc trên người còn không tầm thường thì lập tức nhếch miệng cười toe toét.

Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu hét lên lời thoại thường dùng: “Núi này là của ta…”

Nhưng hắn ta vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy tên công tử mặt mày thanh tú đứng ở bên xe ngựa cướp lời, lớn tiếng nói: “Đường này là ta mở, phong cảnh để ta nhìn, các ngươi khiến ta phiền mắt, phải phạt tiền. Nếu dám nói một chữ không, vậy đánh các ngươi tới khi khóc thì thôi.”

Hoắc Phong Liệt:......

Bọn sơn tặc cũng ngẩn người, hình như mấy lời này phải để bọn hắn nói mới đúng chứ?

Cmn là ai đang cướp ai đây!
Chương kế tiếp