Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 40
Một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống, đến khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh rồi, cái chân vừa chạm đất suýt chút nữa trẹo luôn.

“Chiến Uyên, Liễu công tử, hai người ở đây à?” Hạ Lan kinh ngạc nhìn hai người vừa mới xuất hiện.

Hoắc Phong Liệt đi vi hành và quan sát dân tình thay Thiên tử, sẽ tụ họp với tổ điều tra sau nên phải hành động một mình.

Mà Hạ Lan và Tần Dư là người do Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng phái đến, đương nhiên là gióng trống khua chiêng ầm ĩ, trực tiếp tiến thẳng xuống phía Nam với đội điều tra.

Hai bên đều không ngờ là sẽ gặp nhau ở đây, mà tình cờ là tên thủ lĩnh vừa bị đá gãy tay đang đau đến hôn mê bất tỉnh, bốn người bèn trao đổi tin tức với nhau.

Hoắc Phong Liệt giải thích tình hình khi tới đây và tiến độ điều tra. Cả quá trình ấy, biểu hiện của Liễu Chẩm Thanh không có gì khác thường, dù y biết Hoắc Phong Liệt đang che giấu một phần câu chuyện.

Liễu Chẩm Thanh thầm thấy rất ngạc nhiên. Rõ là chuyện hoàng thượng giao cho Hoắc Phong Liệt điều tra vụ phản tặc là chỉ thị bí mật, hay nói cách khác, Nguyên Giác không hề muốn cho bất kỳ kẻ nào ở kinh thành biết hắn đang có ý điều tra. Cho nên Hoắc Phong Liệt mới nói với hai huynh đệ kia là bọn họ trùng hợp phát hiện ra chuyện bất thường nên mới đến đây.

Liễu Chẩm Thanh biết không phải là Hoắc Phong Liệt không tin hai người kia, hắn chỉ đang tuân chỉ mà thôi, nhưng sao hắn lại… che giấu cho cả y?

Bởi vì bọn họ đang hành động cùng nhau? Hay vẫn là bởi chuyện Liễu gia có quan hệ mật thiết với phản tặc?

“Ta chưa nói ngươi đấy, đã cùng đi về hướng Nam, sao không đợi chúng ta đi chung? Cách có một ngày thôi mà.” Hạ Lan oán giận nói. “Bọn ta điều tra cùng đám quan văn rất nhàm chán, thuyền bọn họ đi chậm rì rì, được nửa đường thì bọn ta bèn chạy lên đây, không ngờ còn đến trước các ngươi một ngày. Sau đó hôm nay mới phát hiện, mấy thứ này không qua kiểm tra của Cẩm Y Vệ bọn ta mà đã phát triển như vậy rồi, có hợp lý không hả? Không điều tra thì không biết, tra ra rồi thì đúng là dọa người. Lá gan của những kẻ này không nhỏ đâu.”

Hạ Lan nói đến đây bèn nhướng mày cười xấu xa với Tần Dư, hắn ngả ngớn dùng khuỷu tay chọc chọc bánh bao trước ngực Tần Dư: “Bọn ta muốn lén điều tra nên đã đánh cược, ai thua thì phải cải trang thành nữ nhân để lẻn vào, kết quả là phải hy sinh Tần mỹ nhân đây rồi.”

Động tác của Hạ Lan vô cùng lưu manh, Liễu Chẩm Thanh đứng đối diện hắn, cảm thấy người này đúng là rất gợi đòn.

Đột nhiên nghe “chát” một tiếng, Tần Dư quả là không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh gọn cho kẻ kia một cái tát.

Không nhẹ không nặng, vừa đủ dạy cho hắn một bài học.

Hạ Lan ôm mặt, mắt thấy vẻ mặt âm trầm của Tần Dư thì không dám đánh lại, chỉ nhìn hai người đối diện mà tiếp tục cợt nhả: “Lão Tần phụ trách đột nhập vào trong thám thính tin tức, ta đi xung quanh một vòng, phát hiện ra sự việc không lệch với thông tin của các ngươi là bao. Sau đó ta đến đây tìm lão Tần, vốn định lén bắt tên thủ lĩnh đi, bây giờ nếu gặp được ngươi, vậy cứ nghe ngươi sắp xếp vậy.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, Hạ Lan phụ trách tên thủ lĩnh, dường như Tần Dư không chịu được dáng vẻ cải trang của mình nữa nên đã đi thay y phục.

Cẩm Y Vệ chẳng thiếu cách dọa người, sau khi nghiêm hình đe dọa một trận, tên thủ lĩnh chỉ có thể cắn răng nghe lời, đưa bọn họ đến trước căn phòng mà cha gã từng ở. Không lâu sau, bọn họ đã tìm được chứng cứ đầu tiên ở dưới bức bình phong. Lúc ấy sắc mặt tên thủ lĩnh kia rất khó coi, có lẽ gã trăm triệu lần không ngờ thứ cha của mình luôn tâm tâm niệm niệm lại ở ngay trước mắt gã.

Trên đường quay lại sảnh chính, bọn họ lại tìm được chứng cứ thứ hai, cái còn lại thì ở trong sơn động.

Hạ Lan nói: “Ta đã từng tới đó, nhiều người lắm, không thể ra tay được. Hoặc là cứ chờ tới cái “thời gian nghỉ ngơi” mà các ngươi đã nói ấy, nếu không thì dù võ công có cao đến đâu cũng sẽ bị phát hiện ngay thôi.”

Vậy nên mọi người dẫn theo tên thủ lĩnh về nơi ở của Ngô thái thú.

Tất cả để tiểu cô nương sang phòng bên cạnh ở, tiện giao cô nương lúc nãy muốn tự sát cho nàng ta chăm sóc.

Ngô thái thú thấy bọn họ tìm được hai chứng cứ, còn đưa cả tên thủ lĩnh đến thì kích động đến nỗi chạy tới đá gã mấy cái, cứ như muốn trút hết hai năm bị tra tấn và dọa sợ lên gã vậy.

Chờ Ngô thái thú bình tĩnh rồi, Hoắc Phong Liệt mới giới thiệu sơ lược về thân phận của Hạ Lan và Tần Dư. Đã nghe được tiếng tăm của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, đương nhiên là Ngô thái thú vô cùng nể phục.

Mà hai người này còn khó tin tưởng người khác hơn cả Hoắc Phong Liệt, gặp người lạ là nhìn người ta như đang thẩm vấn tù nhân, huống hồ đó còn là người làm chứng.

Tần Dư vừa mở miệng đã thốt ra một câu nghi ngờ trắng trợn, kết hợp với giọng điệu âm u khiến người ta không rét mà run: “Nếu ta nhớ không nhầm, Ngô thái thú cũng từng tham ô mà.”

“Hả, còn có chuyện này sao? Bây giờ Ngô thái thú thành tâm hối cải rồi, cũng dám mạo hiểm kêu oan vì bách tính ư?” Hạ Lan kẻ xướng người họa với Tần Dư, cợt nhả nói.

Hoắc Phong Liệt hàng năm dẫn binh ngoài chiến trường, không quan tâm đến chuyện triều đình nên không hiểu rõ bằng hai người kia.

“Có chuyện gì?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Tần Dư: “Liên quan đến Liễu Chẩm Thanh đấy, ngươi muốn nghe không?”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt khẽ đổi.

Không đợi Hoắc Phong Liệt mở miệng, Ngô thái thú đã tự lên tiếng: “Ta biết tác phong của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng rồi, để ta tự khai. Chín năm trước khi điều tra án tham ô cứu nạn thiên tai, ta đúng là một trong những phạm nhân. Nhưng lúc ấy là mẫu thân hồ đồ của ta lén nhận tiền tham ô sau lưng ta, ta cũng không hề biết. Tổng cộng hai nghìn hai lượng, đến khi phía trên tra ra thì ta mới biết. Mẫu thân ta quá độ sợ hãi nên qua đời, mà ta cũng phải hứng chịu cái tội danh ấy.”

Ngô thái thú nói đến đây, vẻ mặt vô cùng buồn rầu: “Buồn cười nhất là trước đó, ta đã tố cáo đám tham quan đó cùng mấy đồng liêu, nhưng căn bản Liễu tướng gia không thèm để ý, để mặc cho bọn chúng tham ô. Đến tận khi bách tính quá bi phẫn, Hoàng thượng hạ lệnh điều tra, y mới đến đây bắt mấy tham quan lớn nhất cho có lệ, để lại tất cả những tham quan nhận hối lộ không quá năm nghìn hai như ta và Uông thứ sử, cho bọn ta tiếp tục để xử lý tình hình thiên tai, cho nên ta mới ngoài ý muốn giữ được cái mạng này.”

“Sao y không một lưới bắt hết các ngươi luôn?” Hạ Lan tò mò hỏi.

“Ai mà biết ý của đại gian thần là như thế nào?” Ngô thái thú cười khổ: “Chắc là muốn chờ bọn ta hiếu kính? Dù sao ta cũng không đi, nói không chừng sau này Uông thứ sử được thăng chức nhanh là nhờ nịnh bợ y đấy.”

“Không phải, khi ông ta được thăng chức, Liễu Chẩm Thanh đã chết rồi.” Tần Dư nói thẳng.

Ngô thái thú sửng sốt: “Ta cũng không biết, dù sao thì tội danh của ta là như thế đấy. Ta một lòng muốn ở lại Đại Chu làm quan tốt, chỉ tiếc là gặp phải hai kiếp nạn như vậy.”

Thà chịu cực khổ chứ không lạc lối, quan viên như Ngô thái thú thật sự rất đáng quý.

Chỉ là… không được thông minh cho lắm, nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn không nghĩ thông suốt.

Liễu Chẩm Thanh thầm phàn nàn trong lòng. Có điều, trong một thế hệ có thể có được bao nhiêu quan viên thông minh đây? Cứ làm được việc là tốt rồi.

Gần đến thời gian nghỉ ngơi của lò nung kia, mấy người bọn họ quyết định chia ra hành động.

Tần Dư và Liễu Chẩm Thanh ở lại chờ, Hoắc Phong Liệt và Hạ Lan đi nghe ngóng tình hình.

Có lẽ vì quá nhàm chán nên Tần Dư định đi thẩm vấn tên thủ lĩnh, nhưng đúng lúc này lại xảy ra chuyện.

Ban nãy khi bọn họ nói chuyện phiếm thì không để ý tới tên thủ lĩnh sống dở chết dở kia, không ngờ gã đã giãy giụa tháo được dây thừng. Tần Dư đến gần, gã bèn quằn quại lăn tới bên Ngô thái thú, dùng một tay khống chế cổ ông từ phía sau, lạnh lùng nói. “Đừng đến gần, nếu không ta sẽ giết chết ông ta.”

“Ngươi bình tĩnh, ngươi nghĩ là ngươi cứ thế chạy trốn được à? Cho dù không có Ngô thái thú, bọn ta cũng có chứng cứ rồi, ngươi không có đường lui đâu.” Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói: “Chẳng thà ngươi nghĩ cách lấy công chuộc tội đi, biết đâu lấy công chuộc tội, còn có thể giữ mạng cho ngươi đấy.”

Tần Dư đứng bên cạnh chỉ lạnh lùng quan sát, nhưng tay đã bắt đầu đưa ra sau lưng.

“Bớt lừa gạt ta đi, triều đình mà phát hiện những việc ta đã làm thì ta còn cơ hội sống ư? Đường sống duy nhất bây giờ chính là các ngươi cùng chết.” Tên thủ lĩnh điên cuồng nói.

Có lẽ Liễu Chẩm Thanh đang nhìn gã như kẻ ngốc, thế nên gã mới lập tức nổi giận.

“Ngươi cho là bọn họ có thể sống mà rời khỏi sơn động ư? Chính tay ta đã tìm cao nhân bài trí cơ quan ở đó. Sao bọn ta có thể bất cẩn để người ngoài tùy tiện xâm nhập, phát hiện chuyện bọn ta đang làm chứ? Ha ha ha! Chiến thần Hoắc tướng quân, Cẩm Y Vệ, rồi cả chứng cứ, tất cả sẽ bị thiêu hủy trong sơn động thôi.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh và Tần Dư đều thay đổi. Hai người liếc nhìn nhau, chợt nghe tên thủ lĩnh nói: “Các ngươi đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết Ngô thái thú. Bây giờ đến lượt các ngươi cầu xin ta rồi đấy.”

Tên thủ lĩnh nói xong bèn há miệng như muốn gọi người. Ngay khoảnh khắc gã há miệng, ánh sáng bạc chợt lóe lên.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Ngô thái thú và tên thủ lĩnh, nhuyễn kiếm của Tần Dư đã lạnh lùng đâm xuyên qua thân thể hai người bọn họ.

Từ góc đâm đó là trúng bả vai của Ngô thái thú, còn của tên thủ lĩnh là ngực.

Đợi Tần Dư rút kiếm, tên thủ lĩnh đã mất sức mà buông Ngô thái thú ra, gã kinh ngạc nhìn Tần Dư. “Ngươi… thế mà dám… ra tay!”

Chỉ có thể nói là gã xui xẻo mà thôi. Nếu người ở đây là Hoắc Phong Liệt hay Hạ Lan thì còn có thể do dự, nhưng là người ở Đông Xưởng thì nào dễ bị uy hiếp thế.

Mạng của tên thủ lĩnh này không cần giữ cũng được, Uông thứ sử mới là thủ phạm chính.

Tần Dư lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh đã ngã xuống, hắn vẩy sạch máu trên kiếm rồi nói với Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi ở lại đây, ta đi tìm bọn họ.”

Liễu Chẩm Thanh lại kéo Tần Dư, giọng điệu chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy. “Không, ngươi dẫn ta đi cùng. Ta am hiểu cơ quan.”

Tần Dư hơi cau mày, cũng không nói lời vô nghĩa nữa. Hắn để Ngô thái thú bị thương lại, dẫn theo Liễu Chẩm Thanh về hướng sơn động.

Từ xa đã thấy hai tên thủ vệ ngất xỉu ở cửa động, hẳn là kiệt tác của hai người kia.

Nhưng vừa đến gần cửa sơn động, bọn họ đã cảm nhận được mặt đất khẽ rung chuyển, tiếng đá lăn rầm rầm cùng với ánh lửa lóe lên, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.

Tần Dư nhanh chóng chạy đến trước cửa động, lúc này hắn mới nhận ra, tốc độ của Liễu Chẩm Thanh thế mà không thua gì hắn, không phải vì y có võ công, mà là bởi y đang liều mạng chạy.

Bọn họ đến gần cửa động nhưng không thấy hai người kia, chỉ thấy các loại dụng cụ trong lò nung vương vãi và một cái hố sâu không thấy đáy trên mặt đất. Trong hố có ánh lửa thấp thoáng, không biết bên dưới là cái gì.

Tần Dư đang muốn đến gần xem xét thì bất chợt nhận ra, dường như cả cái hang đang ngày càng rung lên dữ dội, còn có đá vụn rơi xuống như thể sơn động có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã hoảng lắm rồi, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Y nhìn quanh một vòng, đột nhiên chỉ vào tảng đá bên cạnh nói. “Tần đại nhân, hòn đá kia, mau cản lại, đừng để nó chuyển động.”

Giọng điệu ra lệnh của Liễu Chẩm Thanh quá mức nghiêm túc, Tần Dư nhìn sang theo phản xạ, quả nhiên thấy một tảng đá kỳ lạ trên vách núi đang di chuyển.

“Keng” một tiếng, nhuyễn kiếm bay ra cắm vào vách núi, cản đường tảng đá. Quả nhiên hang động lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng lực lăn của nó quá lớn, Tần Dư không thể không nắm chặt chuôi kiếm chống cự.

Liễu Chẩm Thanh thấy vậy bèn tự chạy tới bên cái hố xem xét. Nháy mắt, y đã suýt bị khí nóng đẩy lùi. Bên dưới sâu như thế mà vẫn có cái lò nung lớn đến vậy, xem ra phải có đến vài tầng dùng để nấu chảy quan ngân.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng lập tức nhìn thấy hai người đang treo mình trên vách đá bên cạnh lò nung.

Là Hoắc Phong Liệt và Hạ Lan!

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng thở ra được một nửa, nhưng nửa hơi còn lại vẫn mắc nghẹn trong cuống họng.

Hoắc Phong Liệt đang cắm kiếm Thuần Quân vào vách núi, một tay bám chặt kiếm, tay kia giữ Hạ Lan, mà hình như một chân của Hạ Lan đã bị bỏng nặng.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng hô một tiếng, nhưng chính y cũng không nhận ra giọng nói của mình đã run lên.

Hoắc Phong Liệt nghe tiếng bèn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn sáng ngời, Hạ Lan lại vui mừng đến độ mở lớn hai mắt, hắn hô lên: “Bên cạnh có xích sắt, tìm chỗ cố định nó lại, ném một đầu qua đây!”

Liễu Chẩm Thanh quay lại tìm, lập tức có một sợi xích bay đến trước mặt y.

Hóa ra xích sắt sớm đã lăn tới bên cạnh chân Tần Dư khi có cơn dư chấn ban nãy, hắn nghe được động tĩnh bèn hiểu ngay tình hình, lập tức dùng chân hất một cái, ném một đầu xích cho y, đầu còn lại thì buộc vào người mình.

Liễu Chẩm Thanh cũng không chậm trễ, y nhặt đầu xích ấy ném xuống.

Ở bên kia, Hoắc Phong Liệt chớp thời cơ, quăng Hạ Lan đang bị thương đến. Hạ Lan dùng cả tay lẫn chân bám lấy xích, mượn lực rồi dùng khinh công bay lên.

Hạ Lan lên đến nơi, nhìn thấy Tần Dư thì sửng sốt không thôi, nhưng chưa kịp nói gì, xiềng xích trên người đã bị Liễu Chẩm Thanh giật xuống, nhanh chóng ném sang.

Hạ Lan muốn há miệng ngăn lại nhưng không kịp nữa.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh tập trung tinh thần nhìn Hoắc Phong Liệt ở phía xa, y kêu lên: “Hoắc huynh, mau lên đi.”

Bộ dạng gấp gáp đến nỗi gần như mặc kệ hết thảy mọi việc xung quanh thế kia, nếu nói y mất trí nhớ, không quan tâm đến Hoắc Phong Liệt thì Hạ Lan thật sự cảm thấy hơi nghi ngờ.

Mà khi Liễu Chẩm Thanh đang lo lắng chờ Nhị Cẩu khinh công tới bắt lấy xiềng xích, vách đá vốn đã bị nung nóng suốt một thời gian dài đột nhiên “rắc” một tiếng, nơi cắm kiếm Thuần Quân nứt ra, Hoắc Phong Liệt không còn nơi bám trụ, cứ thế rơi thẳng xuống.

Bên dưới chính là lò nung!

Trong nháy mắt đó, tất cả trí thông minh nhạy bén trong đầu Liễu Chẩm Thanh như bị đóng băng, không thể làm được gì. Đồng tử theo bản năng co lại, trái tim như bị bóp nghẹt đến ngừng đập.

Trước mắt y như hiện lên bộ dạng Hoắc Phi Hàn chết trận nơi sa trường.

Trong phút chốc, dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ Liễu Chẩm Thanh, ra sức chất vấn y.

Đó là đệ đệ duy nhất của lão đại, bọn y phải bảo vệ Nhị Cẩu.

Là tướng quân của Hoắc gia, chiến thần của Đại Chu, sao có thể gặp chuyện không may ở nơi này?

Sao có thể gặp chuyện không may khi đồng hành cùng y?

“Nhị Cẩu!”

Một tiếng gào bén nhọn đã thể hiện sự khủng hoảng của chủ nhân, bởi vì đối diện với tình huống ngoài ý muốn này, y thật sự không có cách nào.

Ngay giây tiếp theo, y thấy Hoắc Phong Liệt đột ngột xuất hiện trên không trung, hắn như đang đạp lên không khí mà bám chéo lên bức tường đối diện, sau đó mượn lực bật về phía trước.

“Liễu công tử đừng sốt ruột, khinh công của hắn còn tốt hơn bọn ta nhiều. Vừa rồi phải mang theo cả ta nên hơi bất tiện, chứ nếu chỉ còn mình hắn, không cần xiềng xích gì cũng có thể bay lên được.” Hạ Lan nhìn Liễu Chẩm Thanh như muốn nhảy xuống thì vội vàng giữ y lại.

Liễu Chẩm Thanh dần hoàn hồn, y khôi phục sự tỉnh táo, cũng khôi phục luôn trí thông minh.

Đúng vậy, tường thành cao như thế, hắn còn có thể ôm mình bay qua. Tuy chỗ này cũng cao đấy, nhưng sao phải lo hắn không tự cứu được?

Chờ đến khi y kịp phản ứng lại, da đầu vẫn run lên, nhưng gương mặt Liễu Chẩm Thanh đã không còn biểu cảm gì nữa. Hoắc Phong Liệt thản nhiên đứng trước mặt Liễu Chẩm Thanh, nhìn y không chớp mắt, sau đó hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Ta không sao.”

Đầu Liễu Chẩm Thanh hiện lên hai chữ: Thôi xong!

Nhưng khát vọng sống mãnh liệt khiến y không nhịn được bổ sung: “Không sao… không sao thì tốt rồi.” Có lẽ Nhị Cẩu không nghe thấy?

“Đúng rồi, huynh vừa gọi Chiến Uyên là gì thế? Nhị Cẩu? Có phải ta nghe nhầm không?” Hạ Lan nghi hoặc xen vào, buồn cười bảo: “Huynh dám lén đặt biệt danh cho Chiến Uyên? Lá gan không nhỏ nhỉ.”

Liễu Chẩm Thanh: … bà nó chứ!

“Đó là nhũ danh của ta.” Hoắc Phong Liệt bình thản đáp.

“Hả?” Đến lượt Hạ Lan kinh ngạc kêu lên. “Từ từ, nhũ danh? Nhị Cẩu, bọn ta cũng không biết ngươi có nhũ danh này, sao Liễu công tử lại biết?” Lại còn gọi ra nữa, này này này… Hắn không hiểu, chẳng lẽ phán đoán trước đây của lão Tần lại là sự thật?

Cổ họng Liễu Chẩm Thanh nghẹn lại, trong lòng đã thầm mắng bản thân không biết giữ bình tĩnh cả trăm nghìn lần.

“Trước đây từng nghe… Vân Từ và Vân Khiêm nhắc đến.”

Liệu hắn có tin mình không? Có lẽ sau khi về kinh sẽ bị vạch trần, nhưng khi đó mình đã cao chạy xa bay rồi, không cần phải lo.

Từ từ, này không phải thừa nhận y từng chọc ghẹo hắn hay sao?

Trời ạ, rốt cuộc là bây giờ vận may của y bị sao vậy? Làm chuyện xấu mà toàn bị vạch trần hết là sao?

Lòng Liễu Chẩm Thanh tràn đầy rối rắm thống khổ, nhưng nét mặt thì vẫn bình thản như cũ.

Vậy mà Hạ Lan lại tin ngay: “Hai cái đứa nhóc kia, phí công ngày thường ta đối xử với chúng không tệ, thế mà chúng nó lại không cho ta biết bí mật thú vị như vậy.”

Hạ Lan còn đang oán giận, chợt nghe Tần Dư nói: “Này, nói đủ chưa, cái này phải làm sao đây?”

Mọi người quay đầu nhìn, Tần Dư vẫn đang chống đỡ cơ quan.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Vô dụng thôi, loại cơ quan này không thể bị di chuyển. Chờ nơi này sụp xuống, bọn chúng sẽ phát hiện sớm thôi, chúng ta phải chạy thật nhanh.”

Tần Dư rút kiếm, quả nhiên sơn động lại rung chuyển, bốn người nhanh chóng rời đi.

Hoắc Phong Liệt vẫn trực tiếp ôm Liễu Chẩm Thanh khinh công, tuy y đang cứng đờ cả người nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, chẳng qua trong lòng bắt đầu sinh nghi.

Phản ứng của Hạ Lan mới là bình thường.

Còn Hoắc Phong Liệt lại chẳng thắc mắc gì.

Hai mắt Liễu Chẩm Thanh nheo lại, đột nhiên y nắm lấy cổ tay đang ôm mình của Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt chẳng để lộ phản ứng thừa thãi nào, chỉ vừa chạy vừa nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh cười cứng ngắc: “Hơi lo cho tình hình của huynh nên bắt mạch thử.”

Hoắc Phong Liệt nhẹ giọng nói: “Ta không sao, không cần lo lắng.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười thu tay về.

Bọn họ là người luyện võ, sẽ không dễ dàng để người khác nắm vào mệnh môn của mình. Cho dù biết đối phương vô hại hoặc là người quen, đột nhiên chạm vào cổ tay như vậy, phản ứng đầu tiên theo bản năng của bọn họ phải là giữ chặt đối phương mới đúng.

Trước kia Liễu Chẩm Thanh từng dùng Nhị Cẩu để luyện tập bắt mạch rất nhiều lần, cho nên hắn đã miễn nhiễm với y. Cho dù Hoắc Phong Liệt đang nửa mê nửa tỉnh, y có nắm lấy tay hắn, hắn cũng sẽ không phản ứng.

Tâm trạng Liễu Chẩm Thanh dần dần chìm xuống đáy vực, mà ánh mắt Hoắc Phong Liệt cũng dần trở nên tối tăm.
Chương kế tiếp