Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 46
Liễu Chẩm Thanh nhìn xuyên qua khe hở của chiếc hộp, chỉ có thể thấy bóng lưng người kia nhờ ánh trăng sáng. Người đó vẫn đang mặc y phục dạ hành, vì vậy y không tài nào phân biệt được liệu đó có phải là người quen không.

Y chỉ có thể liên tục điều chỉnh góc độ, muốn thấy rõ khuôn mặt hắn.

Kết quả là vừa điều chỉnh, eo lại càng ngồi càng thẳng, thân thể người bên dưới cũng càng thêm cứng ngắc.

Nhưng vẫn không nhìn được, Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định. Y không kiềm được mà nhấc nửa người dưới lên, rướn cổ ngó qua mặt trên của chiếc hộp.

Ai ngờ đối phương hơi quay đầu, Liễu Chẩm Thanh sợ đến mức rụt cổ lại, ngồi thụp cả người xuống.

Đột nhiên, Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được chỗ y ngồi như có thứ gì đó chọc phải, chẳng lẽ là nút buộc thắt lưng của Hoắc Phong Liệt?

Y đang định né ra, lập tức cảm nhận được Nhị Cẩu bất thình lình hít một hơi.

Một giây sau, Liễu Chẩm Thanh bị một lực đẩy văng ra, cả người đều đứng thẳng dậy, y còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã vụt đến trước mặt, mà người đứng cạnh giá sách đang nghiêm túc tìm sách, chỉ cảm giác có một cơn gió mạnh phía sau lưng. Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy một đôi mắt cực kỳ “hung ác dữ tợn” hiện lên trong màn đêm, còn chưa kịp nhìn kỹ, cổ đã chợt đau rồi ngất đi.

Liễu Chẩm Thanh bị tình huống này làm cho xanh mặt: "Nhị Cẩu, đệ làm cái gì vậy? Chẳng phải nên xem hắn đang làm cái gì, sau đó mới đi theo dõi hắn sao?"

Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời bèn đi đến bên cạnh, Hoắc Phong Liệt vẫn quay lưng lại, nhưng như vậy cũng tiện cho Liễu Chẩm Thanh nhìn vị “khách” đang được hắn đỡ lấy.

Nhờ có ánh trăng thoáng qua, nhất thời y càng thêm kinh ngạc, vậy mà lại là Đỗ Đông Phong? Là tiểu ca nha dịch kia?

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt cũng đã tìm lý do xong.

"Đệ… Đệ thấy từ thân hình đến tiếng bước chân đều giống hắn, nếu là người quen biết thì không cần theo dõi nữa, với lại dẫn theo ca đi theo dõi cùng lại không ổn lắm, vậy nên bắt hắn lại trước cũng khá thích hợp." Trong đêm tối, giọng nói khàn khàn của Hoắc Phong Liệt nghe không rõ lắm.

Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ một lát, y chỉ nghĩ rằng dựa vào võ công của Hoắc Phong Liệt, việc dẫn y đi theo dõi một người nào đó không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng về mặt võ thuật, y tin chắc nịch vào phán đoán của Hoắc Phong Liệt: “Ừm, đệ nói rất có lý, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Đệ đưa người về phòng trước rồi đến đón ca.” Giọng điệu của Hoắc Phong Liệt có chút vội vàng: "Sẽ nhanh thôi.”

“Được, đệ đi đi, ta xem sổ sách ở đây một lát.” Liễu Chẩm Thanh đến gần giá sách, cầm lấy giấy bút mà Đỗ Đông Phong để lại, trái lại cũng thuận tiện để y ghi chép.

Chẳng mấy chốc Hoắc Phong Liệt đã chạy trở về, đợi Liễu Chẩm Thanh đọc hết sổ sách sẽ đưa y về phòng.

Mà Liễu Chẩm Thanh đã có thể xác định rằng thuế ngân xuất nhập được ghi chép không khớp với thực tế. Tuy bọn chúng đã cố che giấu trong sổ sách, nhưng điều đó không làm khó được Liễu tướng đã từng một mình đảm nhận công việc Hộ bộ.

Nhưng vấn đề rắc rối là những sổ sách này là sổ đăng ký lại, sổ gốc và bản sao giao nộp cho triều đình đều không có ở đây. Cho dù nộp phần sổ sách này lên cũng chỉ có thể xem như là tình nghi, không thể làm chứng cứ, cuối cùng sẽ không giải quyết được gì chỉ vì một đống số liệu lộn xộn.

Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm: "Vậy nên những người này mới có thể thoải mái để sổ sách ở đây. Xem ra chúng ta phải xác định các quan viên có liên quan, sau đó lấy chứng cứ từ trong tay mỗi người mới được."

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn tên các quận huyện do Liễu Chẩm Thanh viết trên giấy.

"Yên tâm đi, ta chỉ hoài nghi mà thôi. Thật tứ thì chắc không nhiều lắm đâu, đúng là có một số nơi có những khoản nợ không đòi được, sổ sách mới có thể khác thường." Liễu Chẩm Thanh vỗ vai Hoắc Phong Liệt nói: "Đi thôi."

Liễu Chẩm Thanh đưa tay ra, trước đây Hoắc Phong Liệt đều trực tiếp ôm người bay lên, nhưng lần này, hắn lại do dự một lúc, sau đó ôm eo Liễu Chẩm Thanh bằng một tay, dùng cái cách giảm tiếp xúc này đưa y bay ra ngoài.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không quen với cách ôm chênh vênh như thế, y đưa thẳng tay ra ôm lấy cơ thể đối phương. Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được cơ thể Hoắc Phong Liệt cứng đờ bèn nhìn hắn một cách kỳ lạ, mãi đến khi y trở lại mặt đất rồi mới hỏi: "Đệ sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?"

Hoắc Phong Liệt lại điềm nhiên phủ nhận, khiến cho Liễu Chẩm Thanh còn tưởng mình đã nghĩ nhiều.

Khi bước vào phòng, y đã thấy Đỗ Đông Phong bị trói gô, mắt và miệng đều bị bịt kín. Hắn đã tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ có thể cố quay đầu lại.

Liễu Chẩm Thanh bước đến trước mặt Đỗ Đông Phong, ra hiệu cho Hoắc Phong Liệt bóp cổ hắn.

Hoắc Phong Liệt vừa ra tay, Đỗ Đông Phong lập tức cảm thấy tính mạng bị đe dọa, cơ thể chợt gồng lên.

Liễu Chẩm Thanh bóp mũi, thay đổi giọng nói: "Tiểu tử, ta sẽ để ngươi nói chuyện, nhưng nếu ngươi định hét lên thì chớ trách bọn ta độc ác. Ngươi hiểu chưa?"

Đỗ Đông Phong do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Hoắc Phong Liệt cởi miếng vải bịt miệng ra, Đỗ Đông Phong hít một hơi: "Các người là ai, tại sao lại bắt ta?"

Có vẻ như hắn không thấy rõ là do Hoắc Phong Liệt ra tay.

"Bắt ngươi không phải việc nên làm sao? Ai bảo ngươi tìm cái không nên tìm chứ?"

Đỗ Đông Phong lập tức nói: "Ngài hiểu lầm rồi, tiểu nhân là nha dịch của nơi này, chỉ là tình cờ đi tuần tra."

"Người đi tuần tra sẽ mặc y phục dạ hành, mang theo giấy bút, cố ý lục lọi sổ sách liên quan đến thuế ngân sao?"

Đỗ Đông Phong lập tức hiểu rằng hai người này đã nhìn chằm chằm hắn từ lâu.

“Hai vị, tiểu nhân chỉ tò mò, muốn thử xem có thể moi được bí mật gì để kiếm chút bạc lẻ không thôi.”Liễu Chẩm Thanh thấy hắn gặp nguy chẳng hoảng loạn, y lại cảm thấy rất thú vị.

"Tiểu tử, nếu ngươi muốn moi bí mật thì bây giờ là thời cơ thích hợp nhất để khai thác những thứ liên quan đến khoa cử, không phải thuế ngân. Nếu ngươi còn không chịu nói thật, bọn ta cũng không ngại đến nhà ngươi, tìm người nhà của ngươi hỏi cho rõ ràng.”

Quả nhiên lời đe dọa này đã chọc vào điểm yếu của Đỗ Đông Phong.

"Các người, các người rốt cuộc là thuộc hạ của ai?"

Liễu Chẩm Thanh nhàn nhã ngồi trên ghế, thuận tay chơi đùa với những món đồ chơi nhỏ đặt bên cạnh. Tất cả những thứ đó đều là do Hoắc Phong Liệt mua cho.

"Đây là lời bọn ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi là thuộc hạ của ai?"

"Ta không phải thuộc hạ của ai cả, chẳng qua là một người dân bình thường nghi ngờ các quan viên của châu Thông Mậu tham ô thuế ngân thôi, không liên quan gì đến gia đình ta. Họ đều là những người bình thường, không biết gì cả. Nếu như các người là thuộc hạ của Diêu thứ sử, vậy thì cứ giết ta đi, đừng làm phiền người nhà ta!"

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, y trợn mắt lắc đầu: “Đúng là bọn ta do Diêu đại nhân phái tới, vì gần đây tổ điều tra đã tới đây, Diêu đại nhân lo lắng nên phái bọn ta đi theo dõi, đề phòng lỡ đâu. Nhưng Diêu đại nhân cũng nói rằng ở tầng thấp nhất của nơi này có người của ngài ấy, nếu người đó không phải ngươi, vậy thì thật đáng tiếc. Ra tay đi.”

Hoắc Phong Liệt ra tay với tốc độ không nhanh không chậm, cho Đỗ Đông Phong đủ thời gian để cầu xin tha thứ, nhưng hắn chỉ gắng gượng dùng hai tay bị trói chạm vào một chỗ nào đó trên ngực, sau đó ngẩng cao đầu: "Kẻ thua làm giặc, cha, con không thể làm tròn đạo hiếu, chỉ cầu ông trời có mắt, trừng trị bọn quan tham chó má hiếp đáp bách tính! Trả lại sự thanh tịnh cho Đại Chu!"

Ngay sau đó, Đỗ Đông Phong bị đập cho bất tỉnh.

“Xem ra thật sự là hiểu lầm.” Liễu Chẩm Thanh vuốt cằm.

“Ca tin hắn?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày.

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười: "Đương nhiên ta không tin tưởng hoàn toàn. Tuy đúng là có những người có lý tưởng cao cả tồn tại, nhưng chỉ bằng việc hắn không đọc tại chỗ mà định sao chép và lấy đi những cuốn sổ sách đó đã cho thấy sau lưng hắn còn có kẻ khác. Nhưng hắn là một người thà chết cũng không tiết lộ sự thật, cho nên lời nói của hắn cũng nửa thật nửa giả,. Mà ít nhất hắn cũng muốn điều tra chân tướng tham ô thuế ngân như chúng ta. Đoán chừng Diêu thứ sử kia chính là người đứng sau chuyện này, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác với hắn, nhưng có để hắn biết thân phận của chúng ta hay không..."

Hoắc Phong Liệt cứ để cho Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ, tay hắn đã bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên người Đỗ Đông Phong.

“Làm gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh nghi ngờ hỏi.

"Trước khi hắn chết còn sờ gì đó trên ngực, tất nhiên là một vật quan trọng."

Liễu Chẩm Thanh hứng thú ngay, y đến gần: "Đúng nhỉ, liệu có phải là vật hé lộ thân phận? Tín vật? Hay là chứng cứ?"

Hoắc Phong Liệt lục một hồi, rút ra một sợi dây màu đỏ tinh xảo từ trên cổ Đỗ Đông Phong, dọc theo sợi dây đó là một miếng ngọc bội màu xanh biếc.

Hai người không khỏi ngây người trong chốc lát, gần như đều hít một hơi thật sâu.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh với ánh mắt mờ mịt khó hiểu, y thì nhìn Đỗ Đông Phong đang bất tỉnh với dấu chấm hỏi trên mặt.

Tại sao?

Tại sao ngọc bội của y lại xuất hiện trong tay tiểu tử này?

Đó là một viên ngọc bích có chất lượng vô cùng cao được chạm khắc thành hình lá liễu, Liễu Chẩm Thanh thường đeo nó ở bên hông khi y vẫn còn là thế tử Hầu phủ. Nhưng do kiểu dáng phổ thông nên cũng khá thường thấy, chỉ là ngọc bội của Liễu Chẩm Thanh đều có ký hiệu đặc biệt. Đó là các chữ số Ả Rập, mà vừa khéo có số “5” được khắc mờ mờ trên mặt ngọc bội này.

Vậy nên dù Hoắc Phong Liệt không hiểu ý nghĩa của nó, hắn cũng biết đây thực sự là ngọc bội của Liễu Chẩm Thanh.

Nói tới lại buồn cười, thực ra cái này không chỉ là một miếng ngọc. Trước đây Liễu Chẩm Thanh có được một miếng ngọc tốt hoàn chỉnh, vốn định yêu cầu thợ khắc ngọc khắc ra một hình cây liễu nhỏ cho gia gia của y, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên chỉ còn lại một miếng hình lá liễu, y bèn dứt khoát xâu nó lại làm ngọc bội đeo ở bên hông. Vì y cảm thấy rất thú vị nên đã khắc các chữ số Ả Rập lên đó, tổng cộng là mười lăm miếng.

Mà những miếng ngọc bội này về cơ bản chỉ có hai kết cục, một là lấy đi cầm đồ khi đột nhiên cần tiền mà không có tiền, hai là tặng cho người khác.

Đúng vậy, khi Liễu Chẩm Thanh còn trẻ, tài danh của y làm chấn động khắp khắp thiên hạ, khôi ngô tuấn tú khắp bốn phương, rõ là người phóng túng phong lưu, hồng nhan tri kỷ không hề ít. Bình thường toàn là thiếp có lòng mà chàng chẳng có ý, chỉ xem người ta là bạn bè, thong dong bày ra vẻ quý công tử lịch sự mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh sợ nhất là dáng vẻ đau lòng buồn bã và đôi mắt rưng rưng của nữ tử, thấy đối phương muốn giữ lại chút nhớ nhung, cách tốt nhất là tặng ngọc bội. Đại Chu không chuyện tặng ngọc bội làm tín vật đính ước nên tặng nó cũng không áp lực lắm.

Lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh tặng ngọc bội cho một cô nương, cô nương đó đã nín khóc mỉm cười, còn Lê Tinh Nhược thì trợn mắt gọi y là tra nam phong lưu, không coi tấm chân tình của người ta ra gì. Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy vô cùng oan uổng, y trời sinh đã đối xử tốt với nữ tử cũng là sai sao?

Tóm lại, vì miếng ngọc bội này y đã gieo không ít thương nhớ, cuối cùng cả mười lăm miếng ngọc bội đều không còn. Sau này y chỉ đeo miếng ngọc bội hình rubik đơn giản do Hoắc Phong Liệt tặng bên người.

“Ca.” Giọng điệu của Hoắc Phong Liệt đột nhiên trở nên âm trầm: "Là ca tặng sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười gượng: "Không… Không có ấn tượng gì cả?"

“Ca còn tặng cho nam tử?” Giọng điệu của Hoắc Phong Liệt càng lạnh hơn.

"Tuyệt đối không có." Liễu Chẩm Thanh cũng cảm thấy khó hiểu: "Dựa theo tuổi tác... không lẽ là tỷ tỷ của hắn? Ta không nhớ ta từng đến đây hay chưa? Hình như... cũng không quen cô nương nào họ Đỗ cả? Để ta nghĩ lại..."

Hoắc Phong Liệt thấy dường như Liễu Chẩm Thanh đang đếm nhẩm từng cô nương mà y không nhớ rõ, sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.

"Có lẽ nó được mua sau khi ta cầm đồ? Hoặc cũng có thể là nó được người khác tặng lại." Liễu Chẩm Thanh thực sự rất nhức đầu, sao lại dính líu tới y chứ?

“Vậy hỏi lại đi!” Hoắc Phong Liệt dứt khoát đánh thức Đỗ Đông Phong, Liễu Chẩm Thanh sợ đến giật nảy mình, y cứ cảm thấy lúc này Nhị Cẩu rất quyết liệt.

Sau khi Đỗ Đông Phong tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm giác được ngọc bội trượt khỏi tay, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Ngọc bội của ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Không phải muốn giết ta sao? Tại sao lấy ngọc bội của ta! Đồ của người sắp chết cũng muốn cướp à? Trả lại cho ta!"

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt sắc bén ra hiệu cho y hỏi. Liễu Chẩm Thanh nuốt nước miếng, phối hợp hỏi: "Miếng ngọc bội này khá đặc biệt, biết đâu sẽ có chút manh mối."

"Nói bậy, đây là miếng ngọc bội do người trong lòng tặng cho ta, không liên quan đến chuyện khác!"

Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng, y có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Hoắc Phong Liệt bên kia truyền đến.

Liễu Chẩm Thanh không vòng vo nữa mà nói luôn: "Liễu Chẩm Thanh? Thì ra là bè đảng còn sót lại của y?!"

Giọng điệu của Liễu Chẩm Thanh thay đổi, lúc này Đỗ Đông Phong hiểu rằng lai lịch của đối phương không hề nhỏ, vậy mà lại có thể nhận ra miếng ngọc bội này. Hắn giãy dụa điên cuồng: "Hừ, các ngươi mà cũng xứng nhắc đến tên của ngài ấy!"

Liễu Chẩm Thanh có chút kinh ngạc, ý bảo vệ trong câu này rất rõ ràng, chẳng lẽ hắn là bè đảng còn sót lại của mình năm đó thật?

Lúc này đột nhiên Hoắc Phong Liệt lên tiếng: "Người trong lòng?"

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, y lo lắng hắn sẽ để lộ ra, với lại hỏi như này là câu hỏi kiểu gì thế? Đây rõ ràng là cái cớ của Đỗ Đông Phong.

Nhưng lúc này giọng nói lạnh lùng đầy sát khí của Hoắc Phong Liệt lại giống sát thủ trong bóng đêm hơn, khác hơn so với thường ngày, hơn nữa bây giờ cảm xúc của Đỗ Đông Phong đang bị kích động nên hoàn toàn không nghe ra, hắn trả lời luôn: "Đúng vậy, Liễu đại nhân là người trong lòng của ta, không được à? Ta cũng không phải bè đảng còn sót lại gì cả, ta chỉ là ngưỡng mộ ngài ấy mà thôi. Đó là ngọc bội ngài ấy đưa cho ta, không liên quan đến chuyện các ngươi muốn điều tra. Ngươi muốn giết ta thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được, nhưng phải trả ngọc bội lại cho ta, nếu không ta có làm quỷ cũng không buông tha cho ngươi!"

Khi Liễu Chẩm Thanh nghe đến đây thì biểu cảm của y có thể nói là vô cùng đặc sắc, nhất thời câm nín.

Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt dùng tay chém xuống một nhát, Tiểu Đỗ đáng thương lại ngất đi.

“Người trong lòng?” Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh rồi hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Ờm..."

"Là ca tự tặng cho hắn?"

"Cái này..."

"Ha."

Hoắc Phong Liệt rõ ràng chẳng mấy vui vẻ, không hiểu sao điều này khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hình như y đã sai, muốn nhanh chóng chạy lại dỗ dành hắn, nhưng thật ra y vẫn đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Ta thề ta chưa bao giờ tặng nó cho hắn, thậm chí ta còn không biết hắn nữa mà. Bây giờ hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, năm đó chắc chắn không lớn hơn đệ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi." Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói.

Biểu cảm của Hoắc Phong Liệt vẫn như cũ, nhưng tay càng nắm chặt miếng ngọc bội hơn.

Đột nhiên một giọng nói rầu rĩ có chút tủi thân vang lên: "Ca chưa bao giờ tặng ta."

Liễu Chẩm Thanh nhất thời dở khóc dở cười, hóa ra đứa nhỏ này nóng nảy là vì ghen tỵ khi hồi bé không được đối xử như thế à.

"Ôi chao, trời ơi là trời, hồi nhỏ ta không thương đệ à? Đệ muốn cái gì, ta cũng tặng đệ đấy thôi? Ta nhớ rõ ta từng hỏi đệ có muốn hay không, đệ nói không cần mà. Nếu đệ muốn, ta sẽ đưa hết mười lăm miếng ngọc bội cho đệ." Liễu Chẩm Thanh chỉ thiếu mỗi bước thề độc.

“Muốn với tặng không giống nhau mà.” Hoắc Phong Liệt quay đầu, nói tiếp với vẻ rầu rĩ: “Hơn nữa lại còn giống với những người khác.”

Liễu Chẩm Thanh nắm lấy cánh tay của Hoắc Phong Liệt, không hiểu sao lại cuống cuồng giải thích: "Hai cái này sao mà giống nhau được? Khi đó, đứa trẻ mà ta yêu thương nhất chính là đệ, ta thương đệ như đệ đệ ruột của mình. Nhưng mà ta thực sự chưa từng tặng cho nam nhân, đệ nghĩ ta là Liễu Tiêu Trúc chắc? Ta không hề thích nam tử, càng đừng nói thương hương tiếc ngọc với nam tử, sao có thể vô duyên vô cớ tặng ngọc bội cho người ta được, một đứa bé trai cũng không có luôn ấy chứ."

Hoắc Phong Liệt lập tức ngẩn người, biểu cảm liên tục thay đổi, giống như trải qua mấy lần dao động, cuối cùng chỉ có thể ngầm thừa nhận cách nói này: "Vậy ngọc bội của hắn từ đâu tới?"

Thấy Hoắc Phong Liệt đã dịu đi, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa thở phảo một hơi, không hiểu sao y lại cảm thấy có gì đó không ổn?

Thật kỳ lạ, tại sao y lại muốn dỗ dành Nhị Cẩu như vậy, giống như đang dỗ... dỗ cô bạn gái đang tức giận của mình. Mặc dù y chưa từng có bạn gái, nhưng cũng từng thấy Hoắc Phi Hàn dỗ Lê Tinh Nhược như thế này.

Điều này... sự kỳ lạ thoáng qua nội tâm của Liễu Chẩm Thanh đã bị gián đoạn bởi câu hỏi của Hoắc Phong Liệt.

"Có cần tra hỏi nữa không?"

Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu ép hỏi thì chắc chắn không hỏi ra được gì, cứ giả bộ như một người cùng chí hướng, thả hắn đi, theo dõi xem hắn sẽ làm gì tiếp theo là được. Ta với hắn không quen biết, hơn nữa khi đó ta cũng không có thuộc hạ nhỏ tuổi như vậy. Không chừng người đứng sau lưng hắn lại là người quen." Y vừa nói, vừa định đeo lại ngọc bội.

"Ca còn muốn đưa cho hắn?"

“Là trả lại, trả lại, không thì sao chiếm được lòng tin của hắn.” Liễu Chẩm Thanh đau đầu, đứa nhỏ này làm sao vậy? Tại sao hắn bỗng trở nên ngây thơ như vậy chứ. "Lát nữa đệ muốn cái gì, cứ đi tiệm ngọc chọn đi, ta mua cho đệ? Nhầm, ta không có tiền, vẫn là đệ trả tiền."

Liễu Chẩm Thanh đeo lại ngọc bội cho Đỗ Đông Phong, y ngẩng đầu lên đã thấy dáng vẻ uất nghẹn vì bị qua loa lấy lệ của Hoắc Phong Liệt, trông có vẻ lạnh lùng và u ám. Liễu Chẩm Thanh chỉ đành bất lực nói: "Ta thực sự không có tiền, đệ biết mà."

...

Trong hoàng cung, cung điện của thái hậu.

Làn khói nhẹ khẽ bay lên từ lư hương, lượn lờ trôi vào phía sau bức bình phong. Trên chiếc giường nhỏ của quý phi, một phụ nhân xinh đẹp đang nằm nghiêng nhắm mắt nghỉ ngơi, tay cầm một miếng ngọc bội hình lá liễu, trên miếng ngọc bội có thể thấp thoáng nhìn thấy con số “1”.

Đột nhiên sợi dây xỏ miếng ngọc bội tuột khỏi tay, phụ nhân giật mình tỉnh giấc. Bà định đưa tay ra nhặt thì lại được một bàn tay đẹp như một viên ngọc cao cấp đỡ lấy. Hương thơm thoang thoảng tỏa ra trên người mới đến cũng lan ra khắp cả căn phòng.

“Muội muội?” Thái hậu Dao Hoa nhìn nữ tử xinh đẹp như thần nữ bước ra từ tranh vẽ trước mặt, bà lúng túng nói: “Muội tới rồi sao?”

“Tỷ tỷ, người hoài niệm y, cũng phải cẩn thận một chút.” Thái phi Giản Sương đỡ thái hậu đứng dậy, trả lại ngọc bội cho bà: "Tỷ suýt đã ngủ mất rồi, lỡ bị nô tỳ nào nhìn thấy, truyền chuyện này ra ngoài, sau này thái hậu nương nương như tỷ sao còn chỗ đứng trong cung? Hơn nữa còn khó giải thích với hoàng thượng bên kia."

“Miếng ngọc bội này cũng thường thấy, người khác không phân biệt được đâu.” Thái hậu cười nhạt, bà lại đeo bội lên cổ rồi giấu dưới vạt áo: "Vừa rồi ta nằm mơ, còn mơ thấy chuyện về miếng ngọc bội này.”

"Ồ? Tỷ cũng nằm mơ thấy người kia sao?" Nghe vậy, thái phi liền cười như không cười.

"Ta không thấy người kia, có lẽ là nghe được chuyện Hoắc tướng quân đi xuống phía Nam, cho nên mới nằm mơ thấy Hoắc tướng quân khi còn bé. Khi đó hắn luôn đi theo người kia." Thái hậu sờ miếng ngọc bội trước ngực, cười nói: "Khi người đó tặng ngọc bội cho ta, Hoắc tướng quân đã ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nó. Khuôn mặt non nớt của hắn không giấu được cảm xúc, vẻ mặt chẳng mấy vui. Người đó bèn hỏi có phải Hoắc tướng quân cũng muốn một cái hay không, nhưng hắn kiên quyết lắc đầu nói không cần, rõ ràng là... hắn rất muốn có nó."

“Trẻ con ấy mà, cái gì chẳng muốn có.” Thái phi cười nhẹ, đang nói thì bỗng nhiên ho khan, thái hậu vội vàng gọi cung nhân dập tắt lư hương rồi mở cửa sổ cho thông gió. "Sức khỏe của muội không tốt, không thích hợp ở nơi kín như vậy, lần sau trước khi tới thì nhớ cho người báo cho ta, ta sẽ cho thông gió trước."

Ánh mắt thái phi trở nên hiền hòa: "Vẫn là tỷ tỷ đối xử với muội tốt nhất."
Chương kế tiếp