Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 48
Trong lúc họ đang nói chuyện, đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra từ căn phòng thứ ba trong viện, mà chỗ đó vốn là phòng của Hạ Lan. Nhưng đêm qua cả hai đều không trở về, sao lại có tiếng động được?

Ba người nghe thấy tiếng động bèn chạy tới kiểm tra, chỉ thấy Hạ Lan bị cái gì đó đá bay ra khỏi phòng.

Hắn ngã kềnh trước mặt họ, kêu lên một tiếng “ui da” đau đớn. Nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ thấy một dấu chân lớn trên ngực hắn.

Ba người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tần Dư mặt hằm hằm vận nội công phi thẳng ra ngoài. Các lớp áo trên người hắn đều mở rộng, chỉ còn lớp áo lót là chưa bị cởi ra. Hắn cứ như vậy lao vọt ra, một chân đạp lên người Hạ Lan.

Hạ Lan đứng lên, nhanh chóng đối mặt với Tần Dư. Nhưng trước một Tần Dư đang bừng bừng lửa giận, Hạ Lan cơ bản không thể chống đỡ được, thế là hắn lại bị đạp thêm phát nữa. Lúc này, hắn chỉ có thể nhìn sang Hoắc Phong Liệt đứng bên cạnh để cầu xin sự giúp đỡ.

“Chiến Uyên, cứu mạng.”

Thế mà Hoắc Phong Liệt lại che chắn cho Liễu Chẩm Thanh lùi ra xa một chút, đến cả Bạch Tố cũng yên lặng lùi về phía sau. Tất cả cùng nhau thấy chết mà không cứu.

Cuối cùng, sau một trận khóc lóc thảm thiết cầu xin tha mạng, trận đánh đơn phương cuối cùng cũng kết thúc. Tần Dư lại hằm hằm trở về phòng Bạch Tố thay quần áo.

Hạ Lan nằm trên mặt đất, yên lặng xoa chân, oán hận nhìn ba người bàng quan nhìn mình ăn đòn.

“Các ngươi có còn là người không, sao thấy chết mà không cứu vậy?”

“Huynh nói thử xem huynh đã làm gì trước đi đã?” Bạch Tố day day ấn đường, bất đắc dĩ lên tiếng. Có vẻ hắn đã quen với điều này.

Liễu Chẩm Thanh tò mò: “Lần đầu ta thấy Tần huynh tức giận đến vậy đấy.” Tuy Tần Dư khá trầm tính và lạnh lùng, nhưng hắn đã đi cùng họ một thời gian, thỉnh thoảng cũng sẽ pha trò đôi chút. Ngày thường đa số chỉ cãi vui, chứ tất cả đều như người nhà vậy.

Hạ Lan tỏ vẻ oan uổng: “Ta chỉ đẩy hắn xuống giường thôi mà…”

Ba người: ???

“Cởi quần áo của hắn ra.”

Ba người: !!!

“Muốn ngắm hình xăm trên người hắn một chút.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày ghét bỏ. Liễu Chẩm Thanh lại tò mò không thôi. Hình xăm ư?

Bạch Tố thở dài: “Hình xăm trên người các huynh có gì khác nhau đâu? Không phải các huynh với Chiến Uyên đều có hình xăm đó từ thời thiếu niên sao?”

Nói vậy mới nhớ, quả thật Liễu Chẩm Thanh có thấy hình xăm trên người Hạ Lan dưới lớp áo quần lộn xộn vừa rồi.

“Của ta là diều hâu, của hắn là rắn, ta chỉ tò mò chút thôi mà. Nghe nói vảy rắn kia rất khác nên ta mới muốn ngắm kỹ.” Hạ Lan phủi tay: “Lại thất bại rồi.”

Bạch Tố không thèm nói với hắn nữa: “Ta cảm thấy huynh thật sự ngứa đòn quá thôi chứ chẳng có lý do khác đâu.”

Nhìn dáng vẻ không phục của Hạ Lan, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy thằng nhóc này không tỉnh ngộ chút nào, thậm chí có khi còn nghĩ là mình rất ham học hỏi cũng nên.

Tuy rằng không thể hiện ra quá nhiều, Liễu Chẩm Thanh cũng chưa từng hỏi qua, nhưng Tần Dư tới từ Đông Xưởng, mà ở Đông Xưởng toàn là thái giám, ai cũng nhạy cảm với việc đó. Có lẽ vì vậy nên việc để người khác nhìn thấy cơ thể là điều cấm kỵ, dù có là huynh đệ cũng không được, thế mà lại gặp phải thằng nhóc hỗn xược Hạ Lan này. Cũng không thể trách Tần Dư đánh hắn được.

Tuy nhiên, theo quan sát của Liễu Chẩm Thanh, võ công của Hạ Lan cao hơn Tần Dư, chắc là hắn cố tình để bị đánh do biết mình làm sai, đúng là một tên ngốc điển hình rảnh rỗi sinh nông nổi mà.

Hoắc Phong Liệt hỏi một vấn đề mấu chốt: “Tại sao các ngươi lại ngủ cùng nhau?”

Hạ Lan nói: “Rạng sáng bọn ta vừa trở về, sợ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nên ta kéo lão Tần tới chỗ ta ngủ tạm đó.”

Thật ra thằng nhóc này đang cố tình làm thế để được nhìn hình xăm kia. Liễu Chẩm Thanh không khỏi đoán như vậy.

Trò cười kết thúc rất nhanh. Một lúc sau, Tần Dư ra ngoài ăn sáng cùng mọi người, không thèm đoái hoài đến Hạ Lan. Hạ Lan cũng xin lỗi để xoa dịu không khí, dù sao thì da mặt hắn rất dày, chuyện gì xảy ra cũng không thành vấn đề.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới biết hình xăm của họ không giống nhau. Hình xăm của Hoắc Phong Liệt bình thường sẽ không hiện ra, chỉ dưới nhiệt độ nhất định mới xuất hiện, chẳng hạn như lần tắm suối nước nóng trước đó. Trong khi đó, hình xăm của Tần Dư và Hạ Lan luôn hiện rõ.

Hơn nữa, dù họ được cùng một người xăm hình cho, nhưng chính họ cũng không biết hình xăm trên người Hoắc Phong Liệt là gì, chỉ có thể lờ mờ thấy được diện tích của nó rất lớn, bao phủ toàn bộ phần thân trên.

Liễu Chẩm Thanh tò mò nhìn Hoắc Phong Liệt, nhưng hắn vẫn đánh trống lảng: “Không có gì đặc biệt đâu.”

Kiểu giấu đầu hở đuôi này, chắc chắn phải là cái gì đặc biệt rồi. Sự hiếu kỳ của Liễu Chẩm Thanh không hề thua Hạ Lan một chút nào. Y định sẽ nhìn trộm một chút, phải tranh thủ lần đi tắm tiếp theo của Nhị Cẩu để xem mới được.

Sau bữa ăn, mọi người chia nhau ra hành động, Liễu Chẩm Thanh và Bạch Tố đi tìm Trình Hi.

Trong thư phòng, một vài quan viên của địa phương và những người của tổ điều tra đang tập trung lại. Họ đều nhắm mắt làm ngơ khi Liễu Chẩm Thanh và Bạch Tố đi tới. Quan địa phương không biết họ nên chỉ cho rằng hai người là quan viên tới điều tra. Tổ điều tra đều biết Bạch Tố, cũng biết Liễu Chẩm Thanh, tuy thân phận của y hơi đặc thù nhưng ai cũng ngầm hiểu là y đi cùng Hoắc tướng quân, vậy nên bọn họ không dám nói gì thêm mà chỉ cúi đầu làm việc của mình.

Trình Hi là người phụ trách ở đây nên có thư phòng riêng. Hai người trực tiếp đi thẳng vào thư phòng của gã để tiện nói chuyện.

Vừa bước vào, họ đã thấy một nam nhân cao lớn đầu còn quấn băng vải rướm máu đang đứng bên cạnh bàn đọc sách. Gã cau mày, lạnh lùng xem xét tỉ mỉ tài liệu trong tay.

Nếu không phải do những tiếng ho khan, căn phòng này sẽ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Trên bàn đọc sách bày la liệt hồ sơ vụ án cùng những lời khai mới thu thập được. Nếu phải phân loại tội danh của từng người thì khối lượng công việc sẽ rất khổng lồ, đơn giản là do vụ gian lận thi cử lần này liên quan tới quá nửa số quan viên đương nhiệm.

Nghe thấy tiếng động, Trình Hi ngẩng đầu lên nhìn. Khuôn mặt mới nãy còn lạnh băng trong khoảnh khắc thấy Bạch Tố đã biến thành một đại ca ca dịu dàng như gió xuân.

“Chắc hôm nay hai vị kinh hãi lắm.”

“Trình đại nhân đừng nói vậy. Bọn ta tới để hỗ trợ, giờ có thể giúp đại nhân điều gì không?” Bạch Tố mỉm cười, tiến lên phía trước. Ánh mắt hắn vẫn lo lắng dán chặt lên vết thương của Trình Hi.

Trình Hi tính nói gì đó nhưng bỗng nhiên ho khan, Bạch Tố lập tức chạy tới dìu rồi rót trà cho gã.

Liễu Chẩm Thanh cẩn thận nghe tiếng ho khan kia, chỉ sợ gã sẽ ho ra máu, lại nhìn sang làn da của gã đã thấy không còn tí màu máu nào.

“Trình đại nhân, ngài thật sự không cần đại phu khám cho à?” Liễu Chẩm Thanh hỏi. Nhìn Trình Hi như đã không nghỉ ngơi điều độ suốt một thời gian dài, cộng thêm nhiều ưu sầu, còn bị nhiễm lạnh nữa. Nói khó nghe thì: Nếu không chữa trị cẩn thận, gã sẽ sống không được bao lâu nữa.

Bạch Tố cũng nhíu mày: “Hãy nghỉ ngơi một chút đi, vụ án này vốn không thuộc thẩm quyền của huynh, huynh không cần phải hy sinh đến mức này.”

Trình Hi xua tay nói: “Ta đã mắc bệnh từ lâu rồi, ta hiểu rõ sức khỏe của mình ra sao. Tranh thủ lúc còn ra sức được thì cứ làm thôi.”

Người nói những lời này đã coi sống chết nhẹ tựa lông hồng rồi.

Trình Hi mỉm cười nhìn Bạch Tố: “Ta đã hứa với Vọng Thư sẽ trở thành một vị quan tốt, ta không thể phụ lòng hắn được.”

Mắt Bạch Tố chợt lóe lên, cổ họng nghèn nghẹn.

Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày. “Quan tốt” như vậy thật sự hiếm gặp. Hơn nữa, có vẻ tình cảm của Trình Hi với Bạch Du vô cùng sâu nặng. Nếu không phải do hắn có thê thiếp, y thật sự sẽ tin những phân tích của Hoắc Phong Liệt về điểm này.

Bạch Tố đỡ Trình Hi ngồi xuống, nói: “Ta tới giúp huynh, yên tâm, sẽ không làm chậm tiến độ công việc của huynh đâu.” Hắn vốn là Trạng Nguyên, đối với hắn, xử lý mấy việc này hoàn toàn nằm trong khả năng, chẳng qua do trước đây hắn không muốn tiếp xúc với những vấn đề này thôi.

Thấy Bạch Tố như vậy, Trình Hi cũng không từ chối nữa. Gã cầm tách trà nóng trong tay, sững sờ nhìn Bạch Tố: “Lát nữa ta sẽ bảo hạ nhân mang chút điểm tâm của Thư Nhã Hiên tới đây. Vọng Thư rất thích ăn những món đó. Hắn từng nói khẩu vị của hai người giống nhau, vậy chắc đệ cũng sẽ thích thôi.”

Bạch Tố đang cầm bút thì khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Đa tạ, ta rất chờ mong.”

Liễu Chẩm Thanh nhân cơ hội tiến lên, nói: “Đưa ta danh sách các quan viên bị giam, ta sẽ sửa sang lại cho đại nhân.”

Bạch Tố đang định đưa cho Liễu Chẩm Thanh, đột nhiên Trình Hi dè dặt hỏi: “Đúng rồi, Liễu công tử đã từng tham gia khoa thi rồi à?”

“Cái này… không hẳn.” Liễu Chẩm Thanh lập tức lộ vẻ mặt xấu hổ.

Trình Hi cũng không có ý kỳ thị, gã chỉ cười hỏi: “Chẳng hay tên tự của Liễu công tử là gì?”

Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Ta tên Liễu Tiêu Trúc, tự là…”

Liễu Chẩm Thanh còn chưa nói xong, chén trà trong bàn tay gầy ốm của Trình Hi đã vỡ toang trên nền đất.

Liễu Chẩm Thanh nhìn sang, chỉ thấy Trình Hi khi nãy vẫn còn ôn hoà đã vô cùng khiếp sợ, sau đó vẻ mặt dần dần trở nên âm trầm.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh như có gì rơi cái bộp, y đã lờ mờ đoán ra được.

“Ồ, xin hỏi Liễu công tử có quan hệ như thế nào với phản thần Liễu Chẩm Thanh?”

Lời này vừa dứt, Bạch Tố cũng nhận ra vấn đề, ngại ngùng định ngăn cản gã.

“Xem ra Trình đại nhân đã biết rồi.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên lên tiếng.

“Khi tiếp nhận điều tra, ta cũng biết tin hoàng thương Liễu gia trong kinh thành cũng dính đến vụ án khoa cử này, cũng đã nghe đến tên của đích trưởng tôn. Thật không ngờ Liễu công tử không bị bắt giữ mà còn đồng hành cùng Hoắc tướng quân và Bạch công tử đây.” Địch ý trên mặt Trình Hi hiện rõ mồn một, ánh mắt bất thiện hướng về phía Bạch Tố.

“Trình đại nhân, Liễu gia đã sớm chia nhánh từ đời tổ tiên, Liễu huynh càng không quen biết người nọ, chúng ta không nên liên lụy người vô tội.” Bạch Tố kiên định nói.

Nhưng Trình Hi vẫn nhìn Liễu Chẩm Thanh với ánh mắt như phủ sương: “Xin lỗi, ta tin tưởng Hoắc tướng quân và Bạch công tử sẽ đối xử công bằng với công tử. Bọn họ đều là người ân oán phân minh, vô cùng phi thường. Ta thì không làm được như họ. Chỉ cần nghĩ tới Vọng Thư đã chết thảm vì người nọ như thế nào, ta không thể thông cảm được. Ta không muốn thấy bất kỳ điều gì liên quan đến y. Để tránh tại hạ lại mất bình tĩnh, mong Liễu công tử hãy rời khỏi đây.”

Đây là lần đầu Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được sự hận thù hằn sâu trong xương tủy như thế này từ khi sống lại. Mặt Liễu Chẩm Thanh dần dần trở nên vô cảm, y trầm mặc đối mặt với sự phẫn nộ của Trình Hi.

Tuy Trình Hi đã rất kiềm chế, nhưng gã đang nóng giận nên lại ho dữ hơn, lần này ho rất ghê, dáng vẻ như sắp bay mất nửa cái mạng.

Đã thế này, ở lại lâu cũng không phải phép cho lắm.

Liễu Chẩm Thanh chỉ xin lỗi một tiếng rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Bạch Tố muốn giữ y lại nhưng không biết nên nói gì. Liễu Chẩm Thanh chỉ khẽ cười với hắn: “Hãy chăm sóc Trình Hi cho tốt. Ngài ấy không sai, đó là chuyện thường tình thôi, tại ta có mắt không tròng. Ta không sao đâu, yên tâm.”

Nói xong, Liễu Chẩm Thanh xoay người rời đi.

Bạch Tố thở dài một hơi, quay đầu nhìn Trình Hi.

Trình Hi cũng nhìn Bạch Tố: “Ta biết ta không có tư cách nói gì với đệ, nhưng đệ là đệ đệ của Vọng Thư, đệ biết hắn đã phải trải qua điều gì đúng không? Mọi thứ bắt nguồn từ Liễu Chẩm Thanh, là do sai lầm của y, vậy mà đệ vẫn còn qua lại với người nhà của y được ư?”

Tuy Bạch Tố hiểu được thái độ của Trình Hi, nhưng nói thật thì hình tượng trước đó của gã quá hoàn hảo, mà gã của hiện tại đã khiến Bạch Tố hơi thất vọng.

Phía bên kia, Liễu Chẩm Thanh đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì, y càng đi càng chậm, đầu cũng cúi ngày càng thấp.

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh đụng phải thứ gì đó, y ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Phong Liệt xuất hiện ngay trước mặt, hắn đang nhìn mình đăm đăm.

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt: “Tại sao đệ lại ở đây?”

“Đỗ Đông Phong đang trực, đệ nhìn thấy ca từ trên cao.” Hoắc Phong Liệt lập tức lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Liễu Chẩm Thanh: “À, ở bên đó không điều tra được gì, ta đang định tới chỗ Tần Dư, chắc trong phòng thẩm vấn cũng có một danh sách.”

Liễu Chẩm Thanh rất giỏi diễn kịch, y tự nhủ chắc bản thân không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng ngay sau đó vẫn bị Hoắc Phong Liệt túm lấy cổ tay.

Liễu Chẩm Thanh giật mình trừng mắt nhìn Hoắc Phong Liệt. Nhưng hắn không nói gì mà trực tiếp kéo người về hướng tiểu viện.

“Làm gì đấy? Đệ muốn làm gì? Ta không quay lại đâu, từ từ…” Liễu Chẩm Thanh bị kéo lảo đảo cả người, còn chưa đứng vững đã bị Hoắc Phong Liệt ôm ngang lên.

Kiểu bế công chúa này, đúng là y phải xin thua luôn, nhưng Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ 囧: “Nhị cẩu? Đệ đang làm gì vậy?”

Khi ngẩng đầu, y có thể thấy khuôn mặt của Hoắc Phong Liệt trầm xuống như đang giận dỗi, lại giống như làm sai gì đó nên không dám đối mặt với mình.

Một Nhị Cẩu như vậy đã khiến Liễu Chẩm Thanh phải tạm thời ngậm miệng.

Hoắc Phong Liệt đá văng cửa phòng “Uỳnh” một tiếng, sau đó cẩn thận đặt Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường, cởi giày của y. Liễu Chẩm Thanh hơi hoang mang, chưa hiểu hắn có ý đồ gì.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Phong Liệt đã xoay người ôm theo một đống hộp cơ quan nhỏ, thậm chí còn giấu cả một khối rubik, bày la liệt trên giường.

Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Ca ở đây, đừng nhúc nhích, chờ đệ một lát.”

Liễu Chẩm Thanh lờ mờ nhận ra ý đồ của Hoắc Phong Liệt, không nói gì thêm.

Hoắc Phong Liệt đi nhanh về nhanh, không lâu sau, trên giường Liễu Chẩm Thanh lại có thêm một đống đồ ăn vặt, đều là những thứ y khen trên phố đi bộ hôm qua. Không những vậy, còn có cả sách truyện mới sưu tầm được, một bình rượu nhỏ, bên cạnh bàn trà còn đốt cả huân hương mà Liễu Chẩm Thanh yêu thích nhất.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt đang nghiêm túc bày biện, không khỏi cười nói: “Đệ làm gì vậy?”

Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Thanh ca, hôm nay ca nghỉ ngơi đi, đừng làm gì nữa, ở trên giường là được.”

Nói xong, Hoắc Phong Liệt còn giúp Liễu Chẩm Thanh hạ màn giường xuống, tạo một không gian nhỏ cho y.

Thật ra hắn làm thế vì trước kia y mà không vui thì sẽ hay làm vậy để giải lao, Nhị Cẩu vẫn còn nhớ rõ.

Liễu Chẩm Thanh vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ nói: “Còn việc quan trọng nữa đấy?”

“Cái đó… Không quan trọng chút nào.” Giọng Hoắc Phong Liệt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn Hoắc Phong Liệt đứng cạnh mép giường, đột nhiên cảm thấy người trước mặt không còn là một đứa trẻ nữa: Hắn thật sự đã cao lớn tới độ có thể giúp người khác ngăn được những cảm xúc tiêu cực.

“Đệ sẽ quan sát Đỗ Đông Phong thật kỹ.” Hoắc Phong Liệt nhẹ giọng nói: “Giữa trưa, đệ sẽ mang cá nướng của Vạn Triệu Lâu về cho ca.”

Vừa nói, hắn vừa xoa nhẹ lên đầu Liễu Chẩm Thanh: “Thanh ca, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Không hiểu sao Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy chua xót. Giọng điệu của Hoắc Phong Liệt tuy có chút lạnh lùng và gượng gạo, nhưng y cảm nhận được sự yêu thương trong đó.

Thật kỳ lạ, trước đây khi Hoắc Phong Liệt nói cảm thấy có lỗi với y, y chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ lại thấy thật cảm động.

Y thật sự được người khác đau lòng hộ.

“Được.”

Nhận được câu trả lời, Hoắc Phong Liệt rời đi, không quấy rầy Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi nữa.

Liễu Chẩm Thanh cũng hít một hơi thật sâu, thực sự thả lỏng bản thân. Y quấn chăn, nằm cuộn tròn trên giường, ăn đồ ăn vặt, chơi đồ chơi, chơi chán thì tìm sách để đọc.

Kết quả, Liễu Chẩm Thanh phát hiện ra một cuốn sách bất thường.

Bìa sách viết “U đình lục họa tập.”

Liễu Chẩm Thanh tò mò mở ra, thấy bức ảnh đầu tiên là hai nhân vật ngồi trên giường, mặt đối mặt, tay hai người đang cầm…

Ấy khoan? Y thấy cái gì đây? Hai người đàn ông!!!

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi thật sâu, theo bản năng dùng sức đóng sách lại.

Chuyện nam nam yêu nhau của Đại Chu khá thoáng, thậm chí họ còn có thể kết hôn, Liễu Chẩm Thanh cũng không cảm thấy quá lạ. Hơn nữa, do tướng mạo của mình, y cũng thường được nam giới thầm thương, vì vậy những thứ cơ bản y vẫn biết. Chẳng qua y không theo xu hướng ấy nên không tò mò xem xuân cung đồ bản nam bao giờ.

Hình ảnh vừa rồi thật sự đã khiến y sốc không hề nhẹ.

Lạ quá.

Tại sao trong chỗ sách lại có lẫn thứ này nhỉ?

Thật là vớ vẩn! Liễu Chẩm Thanh ném hết sách sang một bên, không định đọc thêm nữa.

Một nén nhang sau, Liễu Chẩm Thanh mặt đỏ tía tai hung hăng đóng sách lại.

Quá vớ vẩn! Sao có thể làm thế được? Nhất định là do cách miêu tả quá phóng đại! Quá phi thực tế!

Lại thêm một nén nhang nữa, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy linh hồn mình siêu thoát luôn rồi, kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu, cánh cửa tới thế giới mới cũng đã mở ra.

Đám đàn ông thích mình đều muốn làm điều này với mình! Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ một chút, nhưng cứ cảm thấy không tiếp thu được.

Đây là Nhị Cẩu tìm tới, không lẽ…

Đột nhiên, trong đầu Liễu Chẩm Thanh loé lên một số hình ảnh. Tắm suối nước nóng, xuân dược của Thiên Hữu Giáo, lúc hắn ngửi mùi trên cơ thể y… Hơn nữa, đống hình ảnh vừa rồi đã hoá thành vô số mảnh ghép ở trong đầu Liễu Chẩm Thanh, gần như sắp ngưng tụ thành một hình ảnh gì đó.

Đầu óc Liễu Chẩm Thanh trống rỗng, y cuộn mình vào chăn vì xấu hổ. Y vừa bất cẩn nghĩ đến một hình ảnh khó tin, quả thực là điên rồi!
Chương kế tiếp