Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 50
Bạch Tố ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện một người tự xưng là Nguyên Đỗ, càng không rõ vì sao người này lại chạy tới trước mặt hắn tự nói ra thân phận.

Bạch Tố không dễ dàng tin tưởng điều đó, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Cho tới khi Đỗ Đông Phong lấy ra một lá thư, Bạch Tố mới cảm thấy choáng váng.

Hắn cảm giác như đầu mình sắp nổ tung: “Đây là chữ viết của huynh trưởng, khi huynh ấy còn nhậm chức ở đây đã từng qua lại với các ngươi sao?”

“Đúng vậy, tám năm trước nhà ta từng được Bạch đại nhân chiếu cố, thưa Nhị công tử. Nếu công tử tin lá thư này, muốn biết được chân tướng, vậy xin công tử hãy đi theo ta một chuyến, cha ta muốn được gặp mặt công tử. Thời khắc cuối đời của Bạch đại nhân thế nào, công tử cũng nên được biết.”

Lời này khiến Bạch Tố gật đầu không chút do dự, hắn muốn biết trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đỗ Đông Phong lặng lẽ dẫn Bạch Tố rời đi, Tần Dư và Hạ Lan đã đuổi theo phía sau.

Trên nóc nhà, Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Chẩm Thanh, khiến người đang ngây ngẩn lấy lại tinh thần.

“Thanh ca?”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, thở dài nói: “Hóa ra là nhóc quỷ kia, lúc trước ta từng nhìn thấy hắn, không ngờ đã lớn như vậy rồi, thời gian đúng là trôi nhanh quá.”

Hoắc Phong Liệt thấy sắc mặt y vẫn bình thường mới nói: “Ca đã nhớ ra tại sao lại tặng ngọc bội rồi khiến người ta phải mến mộ chưa?”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ nhìn Hoắc Phong Liệt: “Ta thật sự không tặng mà, có điều lúc đó đúng là ta vẫn hay đeo ngọc bội lá liễu, sau này mới đeo cái đệ tặng.”

Lời nói thản nhiên của Liễu Chẩm Thanh khiến tim Hoắc Phong Liệt đập loạn nhịp, tai đỏ bừng lên. Hắn giả vờ điềm tĩnh ho khan, đưa tay ôm Liễu Chẩm Thanh, bay đến nhà của Đỗ Đông Phong.

Khi tới nơi, hai người nhìn thấy Nguyên Đỗ ốm yếu đang quỳ gối với Bạch Tố ở trong viện.

Tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh rất phức tạp, y cảm thán: “Đúng là ông ấy.”

Trước đây Hoắc Phong Liệt đã từng tới, cũng gặp phụ thân của Đỗ Đông Phong, có điều hắn không nhận ra người này. Một là do ngoại hình của ông thay đổi theo thời gian, hai là vì lúc tiếng tăm của Nguyên Đỗ đang nổi thì Hoắc Phong Liệt vừa lúc tới tuổi vào quân doanh, vậy nên hắn hầu như không ở kinh thành.

Hạ Lan cũng thế, khi hắn vào kinh thành thì Nguyên Đỗ đã không còn ở đó nữa, chỉ có thể quay sang hỏi Tần Dư đang ẩn nấp ở bên cạnh. Tần Dư gật đầu, trước đây hắn từng là người hầu trong cung, tất nhiên sẽ biết.

Bạch Tố cũng nhận ra được, thấy ông thật sự vẫn còn sống bèn không giấu được kinh ngạc.

Bạch Tố nhanh chóng nâng người dậy: “Nguyên đại nhân, xin hãy nhanh đứng lên đi, vãn bối không nhận nổi đâu!”

“Nhận nổi, nhận nổi mà, nếu không phải lúc trước có Bạch đại nhân che chở, lão phu đã chết từ lâu, làm sao có thể cùng người nhà sống đến bây giờ.” Nguyên Đỗ nói xong, đôi mắt không khỏi đỏ lên: “Hiện tại có thể gặp được người nhà của Bạch đại nhân, thật sự là phúc của lão phu.”

Ánh mắt Bạch Tố như run lên: “Vậy… Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Đông Phong nhanh chóng đỡ phụ thân ngồi xuống, cũng mời Bạch Tố ngồi, sau đó Nguyên Đỗ mới bắt đầu kể lại sự thật năm đó.

“Năm đó, thuế của châu Thông Mậu xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, có người gửi tâm thư ấn dấu tay của hàng nghìn người tới kinh thành để đánh trống kiện cáo, ầm ĩ rất lớn. Triều đình muốn xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng nên đã phái người xuống phía nam để điều tra vụ án, mà năm đó ta cứ khăng khăng cho rằng mình đúng, ngoan cố không chịu thay đổi…”

Bạch Tố vội nói: “Nguyên đại nhân đừng nói như vậy, danh tiếng của Nguyên đại nhân đến tận bây giờ vẫn còn vang xa, đều truyền rằng ngài không sợ cường quyền, liêm minh công chính, vì dân kêu oan, có thể nói là hình tượng quan thanh liêm trong lòng mọi người.”

Nguyên Đỗ cười khổ, lắc đầu nói: “Hiện tại nghĩ lại, có nhiều lúc ta quá cố chấp bảo thủ. Ta của khi đó giận triều đình lại do dự vì chuyện như vậy, ngay cả Liễu tướng gia cũng không chịu ra tay, ra vẻ muốn ém nhẹm chuyện này lại. Vậy nên ta chủ động nhận lệnh, thề phải tra bằng được đám sâu mọt kia, để cho đám quan tham không còn chỗ trốn, cũng để cho quan viên trong triều tự biết xấu hổ. Nhưng rốt cuộc ta đã sai.”

Bạch Tố do dự nói: “Nghe đồn… Không, không phải nghe đồn, sau này điều tra, có chứng cứ cho thấy năm đó ngài vừa rời kinh thì Liễu Chẩm Thanh đã phái người ám sát, thậm chí còn muốn giết sạch cả nhà ngài… Rốt cuộc chuyện này là sao, lẽ nào là ca ca ta đã lén cứu mọi người?”

Không trách Bạch Tố sẽ nghĩ như vậy, dù sao thì sau đó, ca ca của hắn muốn thu thập chứng cứ phạm tội của Liễu Chẩm Thanh, kết quả lại bị “bè đảng còn sót lại” của y “giết người diệt khẩu”.

Nhưng nghĩ đến tính cách của ca ca, nhớ đến những gì đã xảy ra ở châu Diêm Khâu, Bạch Tố có một cảm giác khó nói thành lời.

Trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, chỉ có thể nhìn sang Nguyên Đỗ.

Kết quả lại thấy ông lắc đầu, buồn bã nói: “Không ngờ ngay cả nhị công tử cũng hiểu lầm như vậy, người đời đều đã đổ oan cho y rồi.”

Bạch Tố bật cười: “Đổ oan… Ai? Liễu Chẩm Thanh sao?”

“Đương nhiên!” Đỗ Đông Phong ở bên cạnh đột nhiên kích động nói lớn: “Người đời đều không biết Liễu tướng gia tốt tới mức nào. Năm đó, nếu không phải Liễu tướng gia đuổi tới kịp lúc thì cả nhà ta đã chết hết rồi!”

Bạch Tố kinh ngạc nhìn Đỗ Đông Phong, nhất thời nghẹn lời.

“Nhị công tử, ngài thử nghĩ lại xem, huynh trưởng của ngài năm đó chính là phụ tá đắc lực của Liễu tướng gia, nếu không phải là ý của Liễu tướng gia thì Bạch đại công tử sẽ chịu ra tay ư?” Nguyên Đỗ thờ dài nói: “Năm đó, khi ta vừa rời khỏi kinh thành đã bị người theo dõi, là người do Liễu tướng gia phái tới giả vờ muốn chặn giết ta, dùng thuốc để ta giả chết. Ta tận mắt nhìn thấy những sát thủ đó kéo tới, lục soát đoàn xe của ta, chờ đến khi những người đó rời đi thì người của Liễu tướng gia mới lén giấu ta tới một chỗ, chờ cho đến khi người nhà của ta được đưa tới.”

Nguyên Đỗ nói tới đây thì không nhịn được phải rơi lệ.

Đỗ Đông Phong nói: “Khi đó phụ thân vừa rời khỏi, ban đêm có một đám người áo đen vào trong nhà định giết chết bọn ta. Đại ca liều mạng phản kháng nên đã bị giết đầu tiên, những người khác đều bị bắt lại. Ta chất vấn bọn chúng tại sao lại muốn giết bọn ta, chúng lại nói lẽ ra phụ thân không nên ra mặt nhúng tay, bị như vậy là do bọn ta tự chuốc lấy.”

Đỗ Đông Phong nói xong thì nhìn mẫu thân, đệ đệ và muội muội ở cách đó không xa, bọn họ vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi đó, nghẹn ngào mà ôm lấy nhau.

“Khi đó bọn ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, là Liễu tướng gia đột ngột dẫn người xuất hiện giết chết bọn áo đen, vì cứu ta mà Liễu tướng gia còn trúng một đao của đạo tặc!”

Đỗ Đông Pong nói xong bèn lấy miếng ngọc bội đang đeo ở trên cổ ra, Bạch Tố cũng từng nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đeo nên nhận ra ngay.

“Lúc ấy, miếng ngọc bội này bị đao cắt đứt dây, được ta nhặt lại. Ta mãi mãi không quên được cảnh tượng kia, y chắn ở trước mặt ta, y chính là người tốt nhất trên đời này.”

Bạch Tố khiếp sợ nhìn bọn họ, điều này khác xa so với những gì hắn biết.

Lúc này, ánh mắt của Hoắc Phong Liệt đang ở trên nóc nhà không khỏi run lên, hắn quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, khi đó hắn không ở bên cạnh y.

“Ca chắn đao cho hắn?”

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt mấy cái: “Hình như có chuyện như vậy thật.” Lại nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Phong không tốt, vội vàng nói: “Chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

Quãng thời gian kia, y phải chịu quá nhiều vết thương, bị trầy xước một chút cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Đỗ Đông Phong tiếp tục nói: “Sau đó, nhân lúc ban đêm, Liễu tướng gia lén đưa cả nhà ta rời đi, châm lửa thiêu cháy cả phủ, ngụy trang thành nhà ta đã chết sạch. Sau khi gặp lại phụ thân, Bạch đại nhân xuất hiện, hộ tống nhà ta xuống phía nam, cho cả nhà ta thân phận mới, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Bạch Tố vô thức hỏi: “Tại sao? Cần gì phải làm thế?”

Nguyên Đỗ cay đắng nói: “Bởi vì án thuế ngân năm đó không thể đụng vào, ta đã chót nhận, dân chúng đều đã biết. Chỉ cần ta không chết thì nhất định phải điều tra, nhưng nếu dám điều tra thì cả nhà phải chết. Đây cũng là cách duy nhất mà Liễu tướng gia nghĩ ra được để bảo toàn tính mạng cho cả nhà ta.”

“Tại sao không thể điều tra chứ? Vụ án đó đã làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng mà!”

“Dân chúng phẫn nộ thì đã sao, dân chúng chỉ có thể nhìn thấy cuộc sống của chính mình, căn bản không thể nhìn thấy được nguy cơ nước mất nhà tan ở ngay trước mắt, đó là cục diện mà ngay cả ta cũng không thể hóa giải.” Nguyên Đỗ cắn răng nói: “Năm đó, khi Bạch đại nhân tới đón ta còn tự cúi đầu nhận lỗi thay cho Liễu tướng gia. Nghe ngài ấy giải thích nguyên nhân, ta mới cảm thấy xấu hổ và tức giận.”

“Bởi vì người đứng sau những quan viên của vụ án thuế năm đó chính là các quan đại thần ở kinh thành. Nội các, thượng thư, cựu thần của hai triều, ai cũng quyền cao chức trọng. Hoàng Thượng khi ấy căn cơ còn chưa vững vàng, ba vị Vương gia lại như hổ rình mồi. Chỉ cần Hoàng Thượng đi điều tra án thuế thì đồng nghĩa với việc ra tay với các cựu thần đã trợ giúp ổn định triều đình.”

Bạch Tố nghe thế bèn thay đổi sắc mặt, Nguyên Đỗ hỏi: “Nếu làm như vậy, ngài đoán bọn họ sẽ làm như thế nào?”

Nháy mắt, Bạch Tố cảm thấy lạnh sống lưng. Năm đó tân đế chẳng có tí quyền lên tiếng nào, mà đám đại thần này vẫn luôn quan sát thế cục xoay vần.

Nguyên Đỗ lạnh lẽo nói: “Bọn họ chỉ biết phế bỏ tân đế, chuyển phe sang một trong Tam Vương, ai không đụng tới lợi ích của bọn họ thì đi theo người đó, vậy thì thế cân bằng mà Liễu tướng gia đã vất vả duy trì sẽ bị phá vỡ. Năm đó có rất nhiều chuyện đều bấp bênh, giống như đi trên băng mỏng, sai một bước là rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà chỉ vì sự thúc đẩy của ta đã đẩy tính mạng hoàng đế lên đầu sóng ngọn gió.”

“Ta tự cho mình là đúng, nghĩ ai cũng say, chỉ có mình ta tỉnh, tự cho là vị quan tốt luôn suy nghĩ vì Hoàng Thượng, cống hiến hết mình vì Đại Chu. Ai ngờ bản thân suýt đã rút dây động rừng. Nếu thật sự bởi vì ta mà khiến cho những kẻ đó phản chiến, phá vỡ thế cân bằng giữa Tam Vương lúc ấy thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến loạn, Đại Chu tất sẽ sinh linh đồ thán, ta có chết cũng không hết tội.”

Nguyên Đỗ kích động đến nỗi không nhịn được ho khan, Đỗ Đông Phong vội vàng vỗ lưng thuận khí cho ông.

Bạch Tố bị những lời này của ông làm cho khiếp sợ, ngơ cả người: “Y… Y không phải là đại gian thần quyền khuynh thiên hạ sao, không phải là kẻ coi khinh tân đế, lưng đeo bêu danh ư?”

“Y tuyệt đối không phải người như vậy.” Đỗ Đông Phong lại lên tiếng bảo vệ với đôi mắt đỏ hoe: “Mặc dù… Mặc dù có rất nhiều điều ta cũng không hiểu, nhưng ta biết người có thể chắn đao giúp một đứa trẻ như ta không thể là người xấu được! Dù sao… Việc cứu cả nhà ta chỉ làm nặng gánh cho y, chứ nào còn ích lợi gì nữa? Rõ ràng y có thể để những kẻ đó giết bọn ta, đó cũng là một cách để giải quyết tình cảnh khó khăn lúc đó mà, không phải sao?”

Bạch Tố không tiếp tục phản bác, chỉ ngơ ngác nhìn đôi cha con này.

Nguyên Đỗ thở dài, sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Nhị công tử, những chuyện khác ta không dám nói, dù sao một tên đầu gỗ như ta cũng không hiểu được cái gì. Nhưng ít nhất chuyện của nhà ta thì đúng là như vậy, sau đó, tin ta chết bị truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng Liễu tướng gia là người ra tay, mà y cũng không giải thích. Mặt khác, Hoàng Thượng cũng phải giải thích được về vụ thuế ngân cho dân chúng, vậy nên Liễu tướng gia đã đề nghị để Bạch đại nhân tiếp nhận việc điều tra, thật ra là để thu xếp cho bọn ta, tiện thể kéo dài thời gian để ngầm điều tra. Sau này nếu Hoàng Thượng có lên nắm quyền thì sẽ điều tra sâu hơn, còn Liễu tướng gia ở lại trong kinh là để cho đám đại thần kia được yên tâm, bề ngoài thì chuyện này không giải quyết được gì. Tới tận đây ta mới hiểu, Liễu tướng gia làm tất cả những điều này đều là giương cung mà không bắn. Sự nhẫn nại và kiên định của y khiến cho một cựu thần như ta đều hổ thẹn không bằng.”

Mắt Bạch Tố lóe lên, trong đầu thoáng qua những lần từng nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh. Hắn chỉ cảm thấy y là người quyền cao chức trọng, gương mặt tươi cười chứa đầy thâm ý khiến người ta không dám nhìn trộm.

Đỗ Đông Phong nói: “Thật ra Bạch đại nhân từng nói với bọn ta, Liễu tướng gia đã hứa trong tương lai sẽ khôi phục lại thân phận giúp nhà ta, để nhà ta được về quê cũ, nhưng…” Nói tới đây, Đỗ Đông Phong đấm một quyền lên mặt bàn.

Nhưng sau đó Tam Vương lần lượt bị tiêu diệt, cục diện được ổn định, Liễu Chẩm Thanh lại chết. Tin đồn lạm quyền trong quá khứ của y cũng không được làm sáng tỏ, ngược lại, những bằng chứng phạm tội lại tuôn ra không dứt, xem Liễu Chẩm Thanh như tội nhân mà đóng đinh lên cột ngọc khắc rồng.

“Liễu tướng gia tốt như vậy, tại sao phải nhận kết cục như thế? Ông trời thật không công bằng!”

Trên nóc nhà, Liễu Chẩm Thanh cũng không có bao nhiêu cảm giác đối với những lời bảo vệ y, nhưng nét mặt của Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh rất đáng sợ, nắm đấm vang lên răng rắc.

Liễu Chẩm Thanh bị sát khí mà hắn tỏa ra dọa sợ, vừa quay đầu lại thì chỉ thấy đôi mắt đỏ sậm của hắn,. Tuy không rõ tại sao, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy không ổn, vậy nên y nhẹ nhàng huých vai với Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt ngây ra, như mới bừng tỉnh mà nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy y nghiêng đầu cười nhìn mình, đưa tay lên gãi cằm mình như đùa cún.

Sau đó y dựa cả người vào hắn, tỏ vẻ bản thân ngồi xổm mệt tới mức không còn sức nữa.

Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt không khỏi dịu dàng hơn, hắn duỗi tay ra ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, để y lười biếng dựa vào mình.

Bạch Tố ở phía dưới đã không biết nên nói gì, dù sao nhiều năm qua hắn luôn coi Liễu Chẩm Thanh là gian thần lạm quyền, sau này còn có rất nhiều chứng cứ xuất hiện, và cả huynh trưởng của hắn…

Ánh mắt của Bạch Tố chợt lóe, hắn vội vàng truy hỏi: “Vậy chuyện của huynh trưởng nhà ta là sao? Không phải huynh ấy bị…”

Nghe đến đây, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng lấy lại được hứng thú, y cũng muốn biết sau khi y rời đi, rốt cuộc Bạch Du đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù khi đó Bạch Du là cấp dưới của y, nhưng mấy đời Bạch gia đều làm thái phó, đế sư, gia cảnh trong sạch, có muốn thanh lý y thì cũng nên bảo vệ Bạch Du mới đúng, sao hắn lại chết được?

Dù sao Liễu Chẩm Thanh dám khẳng định, khi đó y hoàn toàn không có cái gọi là “dư đảng” gì cả.

Nguyên Đỗ nói: “Những gì ta biết hoàn toàn trái ngược với lời đồn, chỉ xem nhị công tử có chịu tin hay không. Năm đó tin Liễu tướng gia mất truyền tới, ngay sau đó, triều đình muốn tính sổ những tội danh của ngài ấy. Ta rất khiếp sợ, lập tức liên hệ Bạch đại nhân. Bạch đại nhân nói cục diện có chút không đúng nên dặn bọn ta tạm thời không được để lộ thân phận, sau đó bắt đầu thu thập chứng cứ để minh oan cho Liễu tướng gia. Ta cũng từng hỗ trợ sửa sang lại chứng cứ. Sau khi xử lý xong, Bạch đại nhân lên đường trở về kinh, ngờ đâu còn chưa tới ba ngày đã nhận được tin ngài ấy chết. Nhị công tử, ngài nói xem, Bạch đại nhân quay về kinh là vì Liễu tướng gia, sao có thể bị dư đảng của Liễu tướng gia giết người diệt khẩu được chứ? Rõ ràng bọn ta đã tìm được chứng cứ chứng minh Liễu tướng gia là trung thần, không hiểu sao lại thành chứng cứ phạm tội của y! Tất cả những việc này…”

Nguyên Đỗ không nói được gì nữa, cảm giác như trong đêm tối có vô số cánh tay đang che miệng của ông lại, loại cảm giác vô hình này khiến ông không thể phản kháng mà chỉ có thể run rẩy sợ hãi.

Sau khi nghe Nguyên Đỗ thuật lại chuyện năm đó, Bạch Tố rụng rời cả người, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Trực giác của Bạch Tố nói rằng những điều Nguyên Đỗ nói chính là sự thật, bởi vì điều đó mới phù hợp với tính cách của huynh trưởng hắn. Bạch Du - Bạch Vọng Thư tôn sùng Liễu tướng gia như vậy, sao có thể quay đầu đá ngược lại y một cước chứ?

Trên nóc nhà, Liễu Chẩm Thanh cũng nghe hiểu, y chỉ im lặng thở dài. Với trí thông minh của Bạch Du, không có chuyện hắn không rõ tình huống kỳ quặc khi ấy. Lẽ ra hắn nên thuận theo tình thế để bảo vệ bản thân mới đúng, cố tình nhảy vào vực sâu làm gì. Bạch Du đi theo y bao nhiêu năm, hắn cũng dạy Bạch Du bằng đó năm, phải khéo đưa đẩy, đối nhân xử thế ra sao, khi nào nên làm tiểu nhân thì đừng ra vẻ quân tử, lúc nên gian xảo thì đừng chính trực quá làm gì. Rõ là học rất giỏi, thế mà lại tuột xích ngay giây phút mấu chốt để mà mất mạng. Y đã chết rồi, cứ cố chấp như vậy để làm chi? Xem ra Bạch Du vẫn chưa học được đến nơi đến chốn.

Hy vọng người còn lại đừng ngốc giống như Bạch Du, thay vì chết ở nơi nào đó thì hãy cố sống cho thật tốt.

Hốc mắt Bạch Tố dần ươn ướt: “Có người muốn Liễu Chẩm Thanh trở thành tội nhân mãi mãi, ca ca nắm giữ chân tướng, có được chứng cứ mà lại muốn minh oan đã trở thành cái gai trong mắt bọn chúng. Là ai? Rốt cuộc là ai đã hại chết ca ca ta?”

Nguyên Đỗ nói: “Ta không biết. Tám năm trước có quá nhiều biến động về nhân sự trong triều, có người từ chức, người chết bệnh nhiều không đếm xuể. Những kẻ mà ta hoài nghi đều đã qua đời, không thể đối chứng.”

Suy nghĩ của Bạch Tố bị ảnh hưởng, hắn gấp gáp nói: “Tại sao các ngài lại không nói rõ chân tướng! Nguyên đại nhân vốn là người vô tội, hoàn toàn có thể…”

“Bởi vì có người điều tra bọn ta.” Đỗ Đông Phong nói: “Năm đó, khi tin Bạch đại nhân chết bị truyền ra không lâu, có người bí mật chạy tới châu Thông Mậu để điều tra bọn ta, chỉ vì chứng cứ năm đó nhắc đến bọn ta nhưng lại không dám chắc là bọn ta còn sống. Thân phận mà Bạch đại nhân tạo cho bọn ta quá hoàn hảo, cũng chưa từng để chúng ta tiếp xúc với người ngoài. Bọn chúng tra xét mãi mà không phát hiện ra bọn ta nên đành rời đi.”

Nguyên Đỗ gật đầu nói: “Bọn ta không biết tại sao lại như vậy, nhưng thấy có người không muốn Liễu tướng gia được sửa lại án sai, bọn ta cũng lực bất tòng tâm, không dám mạo hiểm, chỉ đánh kéo dài cho tới hiện tại.”

Bạch Tố khó hiểu: “Nhưng… Nhưng tám năm trước, không phải ngài đã nói rất nhiều quan lại đều bị thay đổi hay sao. Hiện tại Hoàng Thượng đã nắm quyền, không còn ai có thể uy hiếp tới các ngài, không phải sao?”

Lời này của hắn khiến cha con của Nguyên Đỗ rơi vào im lặng.

Trong viện im lặng hồi lâu, Nguyên Đỗ mới nói: “Năm đó, trước khi Bạch đại nhân rời đi đã dặn dò bọn ta một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Bạch đại nhân nói, nếu ngài ấy thất bại trong việc minh oan, Liễu tướng gia vẫn là tội nhân thì bọn ta có thể trở về kinh, nhưng tuyệt đối không được nói ra chân tướng, chỉ được nói là đã trốn thoát được khi bị đuổi giết, không được phép giải oan hay biện giải thay cho Liễu tướng gia, cho tới khi nào thanh danh của ngài ấy tự được khôi phục mới thôi. Nhưng nói dễ hơn làm, dù sao ở trong mắt dân chúng, Liễu tướng gia chính là kẻ một tay che trời, dung túng cho quan tham.” Nguyên Đỗ nói tới đây, cơ thể gầy gò của ông gần như đã run rẩy.

Ông oán hận nói: “Bọn ta đã rất hổ thẹn với Liễu tướng gia rồi, sao có thể làm vậy được. Bắt ta nói dối thì ta thà mãi mãi làm ông già dân thường tên Nguyên Đỗ chứ không muốn làm quan!”

Đỗ Đông Phong lạnh lùng nói: “Đúng, bọn ta không thèm!”

Bạch Tố bị sốc. Đúng vậy, chuyện ở châu Diêm Khâu lúc trước cũng thế. Trong mắt dân chúng, tuy vùng ấy có ít người chết nhất, nhưng chuyện Liễu tướng gia dung túng cho đám quan lại tham ô tiền cứu trợ thiên tai là thật, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của họ.

Mà cả nhà Nguyên đại nhân cũng biết bản thân không thể sửa được tư tưởng của người đời, vậy nên bọn họ chỉ dành dùng cách ngốc nhất để giữ vững lương tâm của mình.

Chương kế tiếp