Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 53
Bạch Tố nước mắt giàn giụa, vùng vẫy muốn chạm vào huynh trưởng của mình. Đó chính là ca ca mà hắn kính trọng nhất, người luôn giúp hắn sửa lỗi trong các bài văn; khi hắn bị phụ thân trách phạt, huynh trưởng sẽ cùng hắn chịu phạt. Lúc hắn chán nản, huynh trưởng sẽ luôn nghĩ cách dẫn hắn đi chơi; sẽ nhường tất cả những thứ hắn thích cho hắn; sẽ kể cho hắn nghe những câu chuyện thú vị trong triều; sẽ kể về những việc anh minh mà Liễu tướng gia và Hoắc đại nguyên soái đã làm. Hắn còn nói, cho dù thế cục bất ổn, nhưng có hai người kia ở đó thì sớm muộn gì thiên hạ cũng sẽ yên ổn. Đến lúc đó, huynh đệ hai người cùng ngao du sơn thủy, vẽ nên bức “Thiên Lý Giang Sơn Đồ”.

Ngờ đâu lần cuối gặp mặt cũng chỉ còn là một cái xác đã hoàn toàn thay đổi. Xa cách tám năm, nỗi đau chôn sâu trong lòng tưởng chừng như đã tan biến, huynh trưởng mà hắn tưởng chỉ có thể nhìn thấy trong mơ lại xuất hiện trước mắt.

Còn là... thi thể, không có gì đau đớn hơn điều này.

Đối mặt với lời buộc tội gần như điên cuồng của Trình Hi, Bạch Tố chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đau đến mức không phản ứng được nữa.

Nhưng Trình Hi lại nói với người nhà Bạch Du rằng gã cũng sống không dễ chịu gì.

"Năm đó Bạch Du mù quáng muốn giúp Liễu Chẩm Thanh tẩy trắng, cho nên bị giam giữ tra tấn, nếu không có ta, hắn đã sớm chết rồi. Đệ có biết ca ca của đệ bị tra tấn đến nửa điên không? Là ta không ghét bỏ hắn, dẫn hắn trở về chữa trị. Có lẽ hắn biết mình sai, sợ gây phiền phức cho gia đình nên mới cố ý giấu diếm, còn ỷ lại vào ta, toàn tâm toàn ý yêu ta. Tuy ta đã lấy vợ, nhưng ta không muốn phụ lòng hắn, vậy mới nuôi hắn ở bên ngoài."

"Không thể nào!" Bạch Tố đột nhiên hét lớn: "Cho dù ca ca ta gặp phải khó khăn lớn hơn nữa, chỉ cần huynh ấy vẫn còn tỉnh táo thì sẽ không bao giờ đồng ý làm ngoại thất cho kẻ khác!"

Nghe Bạch Tố phủ nhận, khuôn mặt khôi ngô của Trình Hi chợt vặn vẹo đáng sợ.

"Ta không nói dối, hắn biết mình nửa điên, biết hắn không xứng với ta, nhưng ta vẫn sẵn sàng đón nhận tình cảm nên hắn rất hạnh phúc, có gì mà không bằng lòng?"

Bạch Tố cười khổ: "Trình Hi, ngươi căn bản không hiểu ca ca ta. Nếu huynh ấy sẵn lòng, vậy dấu vết tự sát trên cổ là từ đâu mà có? Huynh ấy có tỉnh táo không?"

"Đó là bởi vì... Bởi vì hắn biết được chứng cứ tẩy trắng năm đó hắn tìm biến thành chứng cứ phạm tội của Liễu Chẩm Thanh, cho nên nhất thời không chấp nhận được."

"Vậy ca ca ta cũng sẽ nghĩ cách đi thu thập chứng cứ một lần nữa! Tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tính mạng. Liễu Chẩm Thanh là tín ngưỡng của huynh ấy, chỉ cần còn một hơi thở, huynh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ việc chứng minh trong sạch cho Liễu Chẩm Thanh, trừ phi còn có chuyện khác!" Bạch Tố không rõ mọi chuyện, nhưng hắn không tin sẽ đơn giản như vậy.

Trình Hi sửng sốt trước những câu nói này, gã như lâm vào trong ma chướng. Hai năm trước, rõ ràng Bạch Du đã dần dần chuyển biến tốt dưới sự chăm sóc cẩn thận của gã. Đọc sách vẽ tranh, sống cuộc sống thoải mái là được, gã cũng đối mặt với trái tim của chính mình, hòa ly với vợ, tập trung ở bên Bạch Du, cố gắng trở thành vị quan tốt như hắn mong đợi.

Nhưng Bạch Du quá thông minh, khi hắn đã tỉnh táo lại thì khó lòng ngăn được tin tức bên ngoài lọt vào tai hắn. Qua việc tích lũy thông tin, Bạch Du dần hiểu được chuyện lúc trước. Hắn sụp đổ, gần như phát điên, có ý đồ chạy trốn nhưng sao Trình Hi có thể thả hắn đi. Ai ngờ một hôm, gã xử lý xong sự vụ, đi từ phủ nha về nhà, chỉ còn thấy vết máu đã khô hơn nửa trên giường và một thân thể lạnh như băng.

Trình Hi giấu người trong hầm băng, ngày đêm làm bạn, cuối cùng dẫn đến bệnh ho lao quấn thân, tuổi thọ giảm sút. Nhưng thù còn chưa báo, gã sẽ không tha cho bất kỳ ai đã làm hại Bạch Du năm xưa.

Mà bây giờ thù lớn đã được báo.

Trình Hi bừng tỉnh, quay sang nhìn Bạch Du trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng kia.

"Vọng Thư, ta đã báo thù cho ngươi. Ta biết ngươi còn một nguyện vọng, chính là cùng ta bái đường thành thân. Thực ra ta biết, ngày ta lấy người khác, ngươi không giữ ta lại, nhưng trong lòng vừa khổ sở vừa hâm mộ nên mới khóc thầm. Thực ra lúc đó ta cũng do dự, nếu ngươi bằng lòng cầu xin ta ở lại, có thể ta sẽ không cưới nàng ấy, vậy thê tử của ta chỉ có ngươi thôi. Hôm nay ta mời đệ đệ ngươi tới chứng kiến, chúng ta chính thức bái đường, về sau ngươi chính là người của Trình gia ta. Sống chung chăn, chết chung huyệt."

Trình Hi nói rất tình cảm, gã cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Bạch Du rồi phủ khăn voan đỏ cho hắn.

Sau đó gã bắt đầu đỡ Bạch Du đối mặt với bầu trời bên ngoài, chậm rãi quỳ lên đệm hương bồ trên mặt đất.

"Trình Hi, ta không đồng ý, ta không đồng ý! Ngươi buông ca ca ta ra!" Bạch Tố liều mạng giãy giụa, sợi dây thừng đã nhuốm máu trên phần da hở ra, nhưng không có chút dấu hiệu nới lỏng.

Một lạy, hai lạy, lạy cuối cùng– phu thê giao bái.

Ngay lúc Trình Hi ôm Bạch Du quỳ xuống đối mặt với mình, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của gã.

Vẻ mặt vốn vui vẻ của Trình Hi cứng đờ, gã quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đang đứng ngoài cửa đại sảnh.

Nhưng Trình Hi không có chút bối rối nào, chỉ thản nhiên nói: "Ta không mời các ngươi."

Liễu Chẩm Thanh không trả lời nhưng lại ngơ ngác nhìn vào bóng dáng vô hồn kia.

Y vẫn cho rằng Bạch Du đã chết, cuối cùng đã được giải thoát, lại không biết... Hắn chưa bao giờ được giải thoát.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh trở nên lạnh lẽo, đáy mắt từ từ tích tựu sát khí.

"Trình Hi, ngươi hại Bạch Du đến bước này mà còn cảm thấy mình xứng thành thân với hắn?"

"Hại hắn? Thân là người Liễu gia, ngươi không xấu hổ khi nói lời này sao. Ban đầu ta còn muốn lấy máu của ngươi để tạ tội với Vọng Thư thay Liễu Chẩm Thanh, nhưng ta nghĩ Vọng Thư không muốn liên lụy người vô tội nên mới tha cho ngươi. Sao ngươi còn mặt mũi hỏi ta, ngươi không biết đường huynh ngươi đã làm gì à?"

"Ta không biết, nhưng ta đã nghe Diêu Thứ sử nói rõ chân tướng lúc trước. Thế nào? Dám làm không dám nhận?"

Liễu Chẩm Thanh cười khinh, lửa giận đã vọt lên đỉnh đầu.

Mà vì những lời nói của Liễu Chẩm Thanh, Trình Hi trợn tròn mắt, đột nhiên ho dữ dội.

Đúng lúc này Hoắc Phong Liệt trực tiếp xông về phía Trình Hi.

Cùng lúc đó, từ trên nóc nhà có hai người bay xuống chính sảnh, giải cứu Bạch Tố.

Nhưng vào lúc Hoắc Phong Liệt sắp tới gần, một thứ gì đó từ trong tay Trình Hi rơi xuống. Nháy mắt, một bức tường lửa từ dưới đất bùng lên, ngăn cản Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt nhanh chóng lui về phía sau, ngọn lửa cũng nhanh chóng lan tràn ra.

Ngay sau đó là tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp nơi.

Tần Dư và Hạ Lan vốn đã ở gần vụ nổ, còn chưa kịp tháo dây thừng thì đã bị ngọn lửa bao trùm.

Một sợi dây thừng từ trong tường lửa đúng lúc bay ra, Hoắc Phong Liệt lập tức bắt lấy kéo một cái, Tần Dư và Hạ Lan ôm cả ghế bay ra ngoài.

Nhưng họ vẫn bị thương do tác động của vụ nổ, cả ba người nặng nề ngã xuống sân.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng tiến lên đỡ Bạch Tố, hắn đã bị thương nhưng vẻ mặt vẫn hoảng hốt nhìn vào bên trong ngọn lửa.

"Mẹ nó, người này điên sao, vậy mà đặt thuốc nổ trong nhà?" Hạ Lan chửi mắng.

"Hôm nay gã vốn đã muốn chết rồi." Tần Dư đỡ cánh tay bị thương của mình ngồi dậy, không ngờ bọn họ vừa ra tay đã gặp phải chuyện như vậy, quả nhiên không thể nói lý lẽ với người điên.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua. Trong ngọn lửa, dường như chỉ có nơi họ quỳ bái đường là không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

"Ca ca..." Bạch Tố mở to hai mắt nhìn người nọ đỡ Bạch Du quỳ xuống đối mặt nhau, dường như gã muốn tiếp tục bái đường ở nơi chết chóc này.

Bạch Tố đột nhiên đứng lên định xông tới, nhưng Tần Dư và Hạ Lan đã kịp giữ lại.

"Mẹ nó ngươi cũng điên rồi, nơi đó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào! Đám cháy lớn như vậy. Ca ca ngươi đã chết từ lâu rồi!"

"Không biết còn có thuốc nổ hay không, Ngự Chu, đừng có ngốc!"

Nhưng không ai chú ý tới, Liễu Chẩm Thanh vừa rồi còn đỡ Bạch Tố đã không thấy đâu.

Y đi vào từ cửa hông, đi dọc theo những nơi đã phát nổ để vào sảnh chính.

Đang lúc Trình Hi si ngốc đỡ Bạch Du muốn bái lạy, một lực đã kéo Bạch Du lại.

Bạch Du cứ như vậy quỳ thẳng tắp, không thể khom người dập đầu.

Trình Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, dưới ngọn lửa. gã nhìn thấy một bóng người đứng phía sau Bạch Du như một vị ác thần đang khống chế tín đồ của mình. "Ngươi làm gì? Không sợ chết sao? Cút ngay!" Trình Hi giận dữ mắng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên xuất hiện.

Nhưng vừa dứt lời, gã đã bị Liễu Chẩm Thanh đá một cước vào ngực. Vốn dĩ gã đã bệnh nặng, dù y không phải người tập võ, một cước này cũng đủ khiến Trình Hi chật vật ngã xuống đất.

Nhưng một tay của gã vẫn nắm chặt cổ tay Bạch Du.

Một giây sau, một tia sáng lạnh lóe lên, cổ tay của Trình Hi bị lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua, gân tay bị thương, rốt cuộc không thể túm được người kia nữa.

Trình Hi gào thảm thiết khi Bạch Du bị cướp đi, gã trở nên điên cuồng.

Gã ngẩng đầu lên thì thấy Liễu Chẩm Thanh quăng khăn voan của Bạch Du ra, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.

Y nói khẽ: "Vọng Thư, xin lỗi, ta đến trễ. Ta sẽ đưa ngươi về nhà."

Không ai ở bên ngoài nghe thấy lời bọn họ nói do tiếng ồn của vụ nổ.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì vậy?" Trình Hi không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Ánh mắt dịu dàng của Liễu Chẩm Thanh trở nên lạnh lẽo thấu xương ngay khoảnh khắc nhìn về phía Trình Hi.

"Ngươi có biết tên Vọng Thư có ý nghĩa gì không? Là mặt trăng cao quý tốt đẹp, lúc hắn xin ta ban tên tự cho, đó là từ đầu tiên nảy ra trong đầu ta. Bởi vì ta cho rằng thiếu niên tốt đẹp này giống như mặt trăng vậy. Vì vậy, ta gọi hắn là Vọng Thư."

"Ngươi, ngươi là ai?” Trình Hi kinh hãi nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh không trả lời, trào phúng nói: "Đừng tưởng rằng ánh trăng tốt đẹp lơ đãng quét qua tảng đá thối nhà ngươi, ngươi đã vọng tưởng giữ ánh trăng lại mãi mãi, ngươi không xứng."

"Ngươi nói bậy, Vọng Thư yêu ta, sao ta lại không giữ được!" Trình Hi điên cuồng phản bác, dường như nhớ đến việc Bạch Du tự sát, gã định đưa tay ra với lấy.

Liễu Chẩm Thanh lại đỡ Bạch Du đứng lên, cách Trình Hi càng ngày càng xa. Trình Hi không thể chấp nhận được, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, gã không ngừng ho khan, nhưng gã vẫn muốn kéo Bạch Du về.

"Ta nói lại một lần nữa, ngươi không xứng." Liễu Chẩm Thanh liếc nhìn Trình Hi như đang nhìn người chết, đỡ Bạch Du xoay người rời đi.

"Muốn chết cùng huyệt? Mãi mãi không thể!"

"Không! Vọng Thư, trả Vọng Thư lại cho ta, đừng mang đi! Vọng Thư, Vọng Thư!" Trình Hi như được tiếp thêm sức mạnh, gã đứng dậy muốn đuổi theo, lại bị một người khác đá ra xa.

Cú đá này rất mạnh, Trình Hi trực tiếp va vào vách tường chính sảnh, làm mấy cuốn thư pháp và tranh vẽ rơi xuống đất, miệng gã hộc máu.

"Vọng Thư!"

Cùng với tiếng gào thét không cam lòng là tiếng vật nặng ngã lăn ra đất.

Còn Hoắc Phong Liệt đã che chở Liễu Chẩm Thanh, dẫn theo Bạch Du rời khỏi chính sảnh.

Cho dù chật vật không thôi, Liễu Chẩm Thanh vẫn mang Bạch Du đi tới trước mặt Bạch Tố.

Bạch Tố ôm Bạch Du khóc rống lên.

Liễu Chẩm Thanh lặng lẽ cởi bỏ bộ y phục màu đỏ chướng mắt, ném vào trong lửa, sau đó cởi áo ngoài của mình khoác lên cho Bạch Du, lặng lẽ đứng nhìn ở một bên.

Thật ra lúc trước y bảo Bạch Du xuôi nam là có ý định riêng.

Bởi vì khi đó là thời điểm mấu chốt nhất, y đã tính xong hết mọi chuyện. Tam Vương sắp ngã xuống, thân thể của y cũng đã đến cực hạn, không biết thời điểm quan trọng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không, y chỉ hy vọng người mình quan tâm sẽ không gặp nạn.

Người đi theo y đều không có thanh danh tốt, rời xa kinh thành thì coi như rời xa được tranh đấu hỗn loạn.

Cho nên hai người một văn một võ mà y tín nhiệm nhất đều được y sắp xếp rời khỏi kinh với lý do đi làm nhiệm vụ.

Nếu bản thân y còn sống sót, có thể bình yên lui về ở ẩn thì tất nhiên bọn họ sẽ có chốn về tốt. Còn nếu y chết thì ít nhất bọn họ vẫn có chỗ dung thân.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không thể ngờ được, con đường được lọc ra sau hàng ngàn lựa chọn lại trở thành con đường đến suối vàng.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy rất lạnh, thực sự rất lạnh, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, y ngã xuống.

Vẫn như trước, từ sau khi sống lại, dường như y chưa bao giờ ngã xuống bất cứ nơi nào lạnh lẽo, luôn có một vòng tay vững chắc ôm lấy y.

Ngày xưa sau lưng Liễu tướng gia không có ai, mà hiện tại phía sau y đã có.

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại lần nữa, tất cả vết bỏng trên người y đã được xử lý tốt, nhưng cơ thể vẫn có cảm giác nóng ran.

Không cần bắt mạch cũng biết, từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên tâm trạng của y dao động mãnh liệt thế. Hơn nữa lúc y ôm Bạch Du, hơi lạnh trên người hắn truyền qua người khiến y bị lạnh, hiện giờ còn chưa hạ sốt.

Liễu Chẩm Thanh không ngồi dậy, chỉ mở to hai mắt ngẩn người.

Lát sau, có tiếng màn giường bị vén lên.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn qua, quả nhiên vẫn là Hoắc Phong Liệt.

"Thanh ca, uống thuốc thôi."

Liễu Chẩm Thanh được đỡ dậy, y ngoan ngoãn uống thuốc, mơ hồ nhớ ra hình như Nhị Cẩu đã cho y uống thuốc và ăn nhiều lần: "Vết thương của đệ thế nào rồi?"

"Đệ không có gì đáng ngại."

Liễu Chẩm Thanh biết chắc chắn Hoắc Phong Liệt bị thương nhiều hơn, bởi vì sự tùy hứng của y mà hắn mới phải cùng liều, dấn thân vào nơi nguy hiểm như vậy.

"Cảm ơn đệ." Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.

"Đệ biết nhất định ca sẽ làm thế." Hoắc Phong Liệt thản nhiên nói: "Ca hôn mê đã hai ngày, Bạch đại ca đã được an táng, Ngự Chu cũng biết được chân tướng, tuy hắn rất đau lòng, nhưng cũng đã vượt qua. Hắn không đi với chúng ta nữa, hắn muốn đưa ca ca của mình về nhà, một ngày nữa sẽ lên thuyền."

"Ta muốn tiễn bọn họ lên thuyền." Liễu Chẩm Thanh nói.

Hoắc Phong Liệt gật đầu: "Được." Sau đó hắn giơ tay sờ trán Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói: "Chắc là sắp hạ sốt rồi."

Hoắc Phong Liệt dừng một chút, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Không hạ sốt thì đệ vẫn đưa ca đi, yên tâm."

Liễu Chẩm Thanh sững sờ nhìn Hoắc Phong Liệt, đột nhiên nói. "Cảm ơn."

"Dạ?"

"Ban đầu ta còn rất giận vì không thể rời đi được. Nhưng bây giờ... Ta rất vui vì đã ở lại. Ít nhất ta đã đưa được Vọng Thư về."

Hoắc Phong Liệt nghe vậy, động tác chợt cứng đờ, không nói thêm gì nữa.

Có lẽ là nghe nói Liễu Chẩm Thanh đã tỉnh lại, Bạch Tố cố ý tới một chuyến.

Nhìn Bạch Tố đã gầy đi rất nhiều chỉ trong vòng hai ngày, Liễu Chẩm Thanh lo lắng nói: "Bạch huynh đừng giày vò khiến bản thân bị bệnh."

Bạch Tố cười nhạo: "Huynh còn không biết xấu hổ nói ta." Sau đó, hắn ngại ngùng nắm tay Liễu Chẩm Thanh, nói: "Đa tạ huynh, Liễu huynh, đa tạ."

Liễu Chẩm Thanh vỗ về Bạch Tố nói: "Coi như là ta làm thay người nọ, nếu y ở đây, nhất định cũng sẽ làm như vậy."

Ánh mắt Bạch Tố chợt sáng lên, đột nhiên hắn nói: "Liễu huynh, đợi lúc trở về, ta sẽ báo cáo chuyện của ca ca, với cả ta cũng muốn giúp Liễu Chẩm Thanh lấy lại thanh danh. Đó là di nguyện chưa hoàn thành của ca ca, ta muốn làm thay huynh ấy."

Liễu Chẩm Thanh mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng đã bị Bạch Tố ngăn lại: "Ta biết Liễu huynh muốn nói là “rất khó”, muốn nói “không cần thiết”, muốn nói “đã không còn chứng cớ”, muốn nói “làm cũng vô ích”. Ta cũng không biết ý tứ của Hoàng Thượng ra sao, có lẽ sẽ đắc tội ngài ấy, đắc tội các quan, đắc tội người trong thiên hạ. Nhưng nếu không làm gì cả, ta sợ ca ca ta sẽ trách ta."

Bạch Tố kiên định nói: "Thế nhân nên biết Liễu Chẩm Thanh đã làm cái gì vì bọn họ."

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó, lông mày nhíu lại: "Bạch huynh dễ dàng tin vào những điều đó sao? Chân tướng năm đó, không ai dám nói mình biết toàn bộ."

"Ta tin tưởng ca ca là được rồi." Bạch Tố lại nói.

"Sao huynh lại giống ca ca huynh vậy..." Chẳng biết nên nói cái gì cho phải.

Bạch Tố cười xán lạn, trong veo giống như nụ cười của Bạch Du năm đó.

"Dù sao ta cũng sẽ cố gắng hết sức, có thể làm bao nhiêu thì làm. Chờ cho đến khi ta cảm thấy đủ, ta sẽ vẽ bức “Vạn Lý Giang Sơn Đồ”!"

Bạch Tố nói xong bèn dặn Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi cho tốt. Hắn vừa đi ra ngoài, Hoắc Phong Liệt đã tiến vào.

"Đệ có nghe không?" Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ hỏi.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

"Đệ tốt nhất nên để người của đệ trông coi, tiểu tử này tùy hứng giống như ca ca hắn."

Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói: "Ca cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không tin ca, giúp ca lấy lại thanh danh sao?"

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt nhìn Hoắc Phong Liệt, y ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Thật ra nghiêm khắc mà nói thì ta là đại gian thần, bởi vì khi đó ta không thể chỉ nhìn vào lợi ích của một người mà phải nhìn cho cả quốc gia. Ta đã bỏ qua sự đau khổ của người dân, ta trở nên như thể không còn là ta nữa. Ta không thể bào chữa cho bản thân mình, ta không phải người hoàn hảo. Khoảng thời gian đó rất đau đớn, nhưng dần dần ta đã tê liệt. Cho nên năm đó ta không cần có người thấu hiểu cho ta, hiện tại càng không muốn để ý tới, Nguyên Giác cũng sẽ không để ý."

"Ngài ấy là đồ đệ của ca, ngài ấy kính trọng ca, làm sao có thể không thèm để ý?" Hoắc Phong Liệt nhớ tới thái độ của Nguyên Giác mấy năm nay mỗi lần nhắc đến Liễu Chẩm Thanh, hắn không tin Nguyên Giác không thèm để ý.

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói: "Ngài ấy là một hoàng đế tốt, ngài ấy biết làm thế nào để có lợi cho quốc gia."

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, trong đầu đột ngột nhớ tới một câu nói của Diêu Thứ sử.

“Trình Hi là một vị quan tốt, nhưng không phải là một người tốt.”

Hoắc Phong Liệt thay đổi sắc mặt, hắn không hiểu những chuyện đó, còn muốn hỏi thêm, nhưng vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh lại rất mệt mỏi, dường như y không muốn nói nữa.

"Thanh ca..." Hoắc Phong Liệt khàn giọng gọi.

Liễu Chẩm Thanh lại ngẩng đầu lên, không biết là sốt hồ đồ hay là do bối rối: "Là ta làm chưa đủ tốt, nếu ta có thể làm tốt hơn nữa thì có lẽ cục diện lúc trước sẽ ổn hơn, người hận ta cũng sẽ ít đi. Vọng Thư, còn có... rất nhiều người sẽ không gặp chuyện. Do ta... chưa làm được nhiều, ta không..."

Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, y đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Cái ôm gần như nghẹt thở khiến Liễu Chẩm Thanh như đang muốn trốn trong mai rùa lập tức bình tĩnh lại.

Liễu Chẩm Thanh ngước mắt lên, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm, trong đôi mắt ấy còn có màu đỏ sậm mê hoặc người khác, cảm xúc nồng đậm hóa thành một luồng gió xuân thổi tới trước mặt.

"Thanh ca, ca đã làm rất tốt, quá tốt rồi. Không ai làm tốt hơn ca."

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên choáng váng.

Bộ não trống rỗng.

Hầu như không ai nói điều đó với y.

Đột nhiên nghe Nhị Cẩu nói như vậy, trái tim y bắt đầu run rẩy.

Liễu Chẩm Thanh ôm chặt lấy Hoắc Phong Liệt, vùi đầu trước ngực hắn, không nhịn được cười.

"Con cún ngốc nhà đệ thì biết cái gì?"

Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng vỗ về Liễu Chẩm Thanh, trong mắt tràn đầy sự thương xót, chỉ có thể hóa thành một nụ hôn lặng yên rơi xuống đỉnh đầu Liễu Chẩm Thanh, lại không để cho chủ nhân biết được.

Chương kế tiếp