Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 90
“Xuất binh.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Nếu đã xác định được bọn phản tặc ở bên kia thì không cần lo lắng hậu họa nữa. Nếu Triệu Hải Trình nói cho Thái thú thời hạn dời đi là năm ngày sau, cho dù có bẫy rập hay không, chúng ta xuất binh càng nhanh sẽ càng có lợi.”

Tất cả mọi người đều gật đầu nói phải.

Hoắc Phong Liệt và Tống Tinh Mạc đồng thời hỏi: “Vậy trên đảo có bao nhiêu người?”

Hạ Lan nói: “Nếu tính là có sức chiến đấu thì có khoảng dưới năm trăm người.”

Tống Tinh Mạc nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt rồi nói: “Bên phía ta có thể điều động được một nghìn người, là thuộc hạ mà ta tín nhiệm.”

“Có thể trừ những tên hải tặc đã ra khơi, lý do… Dịch Xuyên bị thương, Hải Vương nổi giận.” Liễu Chẩm Thanh ăn ý nói.

Tống Tinh Mạc cười với Liễu Chẩm Thanh ở phía đối diện.

“Trên bờ còn dư binh mã…” Tống Tinh Mạc nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt nói: “Ta sẽ đi đến châu gần nhất để điều binh. Một chuyến cả đi lẫn về nhanh nhất là ba ngày. Ta sẽ điều năm vạn binh mã đến, đủ để vây quanh cả tòa thành.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Phong Liệt đi điều binh, Tần huynh, Hạ huynh và Tống tướng quân chuẩn bị ra khơi. Buổi trưa hôm nay bắt đầu hành động, được chứ?”

Hoắc Phong Liệt và Tống Tinh Mạc ăn ý gật đầu, Tần Dư và Hạ Lan vừa định gật đầu, bỗng dưng phản ứng lại. Sao Liễu Chẩm Thanh lại là người ra lệnh, không tính Hoắc Phong Liệt, ngay cả Tống tướng quân dày dặn kinh nghiệm của bọn họ cũng phải nghe lệnh. Tuy trong lòng họ cực kỳ kinh ngạc, nhưng Liễu Chẩm Thanh phân tích bố trí cũng không sai nên có thể nghe theo.

Chờ cuộc thảo luận kết thúc, Tần Dư nghiêm mặt kéo Hoắc Phong Liệt lại.

Hoắc Phong Liệt đứng lại.

Hạ Lan không cam lòng nói: “Các ngươi muốn nói cái gì, sao ta không thể nghe được hả?”

Lúc hắn nói lời này, Hạ Lan nhìn chằm chằm Tần Dư. Sểnh ra là đi tìm Hoắc Phong Liệt, sợ hắn đã quên người lăn giường với mình đêm qua là ai!

Tần Dư vẫn trả lời lạnh nhạt: “Không thể.”

“Vân Độ, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hoắc Phong Liệt phối hợp nói.

“Ngươi! Các ngươi!” Hạ Lan thở phì phò, sắp nổi bão tới nơi, chợt nghe thấy Liễu Chẩm Thanh nói: “Vừa nãy Tần huynh còn chưa ăn gì. Hạ huynh, thôi ta với huynh đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn đem tới đi.”

Liễu Chẩm Thanh bước lên kéo người, Hạ Lan chỉ đành nhượng bộ.

Sau khi đi ra, Hạ Lan vẫn nhịn không được mà oán giận: “Ta với hắn đều cùng chung hoạn nạn, chuyện gì mà không thể nói với ta. Đúng là… đúng là vô lương tâm!”

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy Hạ Lan tức giận như vậy thì cười nói: “Huynh là huynh đệ của bọn họ, tốt xấu gì cũng phải tin chuyện bọn họ đang nói chuyện đứng đắn chứ.”

“Cho dù biết là chuyện đứng đắn…”

“Thời điểm quan trọng như lúc này, huynh đừng ghen bậy.”

Hạ Lan thề thốt phủ nhận ngay: “Ta không có, huynh đừng có nói lung tung.”

Bọn họ đi vào phòng bếp, Liễu Chẩm Thanh nhìn Hạ Lan cẩn thận lựa chọn những món thích hợp cho Tần Dư hiện đang không khỏe, y cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói đùa: “Nghe nói quan hệ của Cẩm Y Vệ các huynh và Đông Xưởng rất kém. Nếu làm huynh đệ kết nghĩa thì còn tốt, chứ nếu ở bên nhau thì chắc lão đại hai bên sẽ nói ra nói vào.”

“Hừ, cho dù bọn họ là lão đại, ta muốn ở bên ai thì ai cũng đừng hòng xen vào!” Hạ Lan nói chẳng chút do dự .

Liễu Chẩm Thanh lập tức cười xấu xa à một tiếng, ngay cả Hạ Lan cũng hơi xấu hổ khi phản ứng kịp.

Hai người quay về, Liễu Chẩm Thanh cũng không hỏi chuyện trên đảo nữa.

Y nghe Hạ Lan nói, người trên đảo, kể cả là phản tặc hay là dân đảo đều rất hận Liễu Chẩm Thanh. Ngay cả Hạ Lan cũng thấy vô cùng kỳ quái về điều này. Phản tặc hận là chuyện thường, dù sao cũng do Liễu Chẩm Thanh ép họ thành tình trạng này, nhưng dân trên đảo có quan hệ gì với Liễu Chẩm Thanh đâu? Căn cứ theo chuyện Liễu Chẩm Thanh làm, hẳn là họ phải cảm kích mới đúng chứ.

Mà khó nói lắm, chẳng phải còn có người nói Liễu Chẩm Thanh bắt tay với hải tặc để kiếm lời đấy thôi. Có lẽ người hận hải tặc sẽ tiện giận chó đánh mèo với y.

Liễu Chẩm Thanh nghe Hạ Lan phân tích, trong lòng luôn có cảm giác bất an.

Về phần người đã đánh ngất bọn họ rồi còn đưa bọn họ ra ngoài, chính là cao thủ đã đến biệt viện Hoắc gia báo tin cho bọn họ, quả là phức tạp. Trong bọn phản tặc có nội gián, hoặc là người không hề tự nguyện nhưng bắt buộc phải thông đồng làm bậy, Liễu Chẩm Thanh thiên về hướng thật sự có người giúp hơn. Hễ là một tên phản tặc thông minh thì sẽ bắt hai người đó rồi nghĩ cách lợi dụng sao cho tốt, chứ không phải thả bọn họ ra.

Nhưng sao người nọ lại biết Hạ Lan và Tần Dư, không chỉ thế mà còn biết mối quan hệ của bọn họ với Hoắc Phong Liệt nên mới sắp xếp hành động như vậy. Võ công hắn ta còn cao như thế, khiến Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghĩ đến một người. Nhưng lẽ ra “hắn” sẽ không trà trộn vào phe phản tặc mới phải, chẳng lẽ là… bởi vì nhiệm vụ kia.

Liễu Chẩm Thanh không cho rằng mình nghĩ nhiều, càng nghĩ y càng sốt ruột.

Hai người quay về sân mới thấy Hoắc Phong Liệt đang đứng ở ngoài viện trầm tư, Tần Dư thì ở trong phòng.

“Nói xong rồi hả?” Hạ Lan nhướng mày nói.

“Ừ. Các ngươi nhanh chóng nghỉ ngơi hồi phục, cách buổi trưa còn đúng ba canh giờ.” Hoắc Phong Liệt nói xong bèn bước lên kéo Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài.

Hạ Lan bưng đồ ăn đi vào, thấy Tần Dư nặng bầu tâm sự ngồi trước bàn, mặt ủ mày chau.

“Có vấn đề gì khó giải quyết à? Ta có thể giúp ngươi, ngươi không tin thực lực của ta sao?” Hạ Lan để đồ ăn lên rồi hỏi.

Tần Dư ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Lan một cái. Hắn đỡ đồ ăn, nói một tiếng cảm ơn, cũng không biết hắn cảm ơn vì lấy đồ ăn, hay là cảm ơn tấm lòng của Hạ Lan.

Thật sự Hạ Lan tức không chịu được, nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, nói bóng nói gió nhưng Tần Dư vẫn coi như gió thoảng bên tai, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Đợi khi ăn xong, rốt cuộc Tần Dư đã mất hết kiên nhẫn, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ta rất mệt. Toàn thân đau mỏi, mà giữa trưa sẽ hành động, bây giờ ta cần phải nghỉ ngơi.”

Lời này khiến Hạ Lan nghẹn họng, dù sao cũng do hắn nên Tần Dư mới mệt.

Hạ Lan ho khan vài tiếng: “Ta dùng nội lực giúp ngươi mát xa một chút, phối hợp với thuốc mỡ của thần y rất hiệu quả. Chờ sau khi mát xa xong thì ngủ, cũng không chậm trễ việc chính được.”

Nói xong, Hạ Lan bèn lấy thuốc mỡ hắn đã cất ra.

Tần Dư nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi lại nhìn về phía thuốc mỡ trong tay hắn.

Hạ Lan phản ứng lại ngay, khụ khụ, trước đó không lâu còn dùng thuốc này bôi giúp Tần Dư…

“Ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, trước khi làm chuyện chính ta sẽ giữ đúng mực. Thực sự cái này dùng để mát xa.”

Tần Dư nhìn sang hướng khác, hắn bước thẳng đến giường bên trong phòng, xem như đồng ý lời đề nghị kia.

Nhưng khi Hạ Lan điều chỉnh được tâm trạng xong, hắn cầm thuốc mỡ bước vào, dường như hơi thở đã ngưng lại.

Hắn chỉ thấy Tần Dư đứng cạnh giường cởi hết áo ra, để lộ tấm lưng gầy gò trắng trẻo.

Mà trên tấm lưng kia còn đầy đủ loại dấu vết hắn lưu lại, nhất là dấu tay hai bên eo nhỏ.

Hạ Lan bị kích thích đến nỗi đỏ mắt lên: “Ngươi…”

“Không phải muốn mát xa sao? Nhanh lên.”

Nói xong, Tần Dư trực tiếp nằm úp sấp lên giường, giống như căn bản không thèm để ý đến nam nhân ở phía sau cách đây không lâu còn bắt nạt mình cả đêm.

Rốt cuộc Hạ Lan cũng cảm giác được cái gì gọi là bê đá đập lên chân mình, hắn điều chỉnh lại hô hấp vài lần mới bước lên.

Hắn định ngồi cạnh giường, nhưng như vậy thì tay không dùng đủ sức.

“Cái đó, ta đi lên giường nhé, để tiện mát xa thôi.” Lúc Hạ Lan nói ra câu này rất là thật lòng.

Tần Dư giống như hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Hạ Lan nhảy lên giường, nửa quỳ lên người Tần Dư, không dám ngồi xuống, nhưng khi hắn vươn tay ra xoa bóp, lại cảm nhận được cơ thể dưới tay đang căng chặt.

Đôi mắt Hạ Lan chợt lóe, quả nhiên Tần Dư không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hiện tại đến lượt Hạ Lan hắn đây bình tĩnh.

Hạ Lan người này vừa bình tĩnh lại là sẽ cợt nhả, cũng không kìm chế bản thân, theo động tác một trước một sau, hắn dần dần ngồi xuống, từng chút một thử điểm mấu chốt của Tần Dư, đùa giỡn không ngừng.

Rốt cuộc Tần Dư cũng không chịu được nữa: “Hạ Vân Độ! Nếu ngươi không quản được nó, ta có thể thiến giúp ngươi!”

Hạ Lan lưu manh cong môi: “Hết cách, khi nó đối mặt với ngươi thì hình như không khống chế được. Loại tư thế này, ký ức bất đắc dĩ bị gợi lại, ngươi để ta đi lên thì chắc phải dự đoán được kết quả này, hay là ngươi cố ý đấy.”

Giọng điệu Tần Dư lạnh lùng: “Ta không ngờ lúc này mà ngươi còn có thể cầm thú. Không muốn mát xa thì lăn xuống.”

“Yên tâm, quần còn chưa cởi ra mà, không tính là cầm thú. Hơn nữa, giữa trưa sẽ hành động, ta có vô liêm sỉ như thế nào thì cũng sẽ không làm tăng thêm gánh nặng cho ngươi.” Hạ Lan không ngừng mát xa.

Trong lòng Tần Dư buồn cười, nói gì mà cứ như nếu ngươi cứ vô liêm sỉ thì ta sẽ đồng ý không bằng, Hạ Lan không khỏi quá tự mãn.

“Thì ra ngươi cũng biết mình vô liêm sỉ?”

“Là ngươi khiến ta vô liêm sỉ.”

Tần Dư lười nhiều lời, làm bộ không cảm nhận được cái gì. Dù sao dán sát vào nhau kiểu này đã xuất hiện nhiều lần trong đủ loại tình huống ở trên đảo, trong mắt hắn, Hạ Lan chính là một con ngựa giống không quản được nửa người dưới, hắn đã sớm tập mãi thành quen.

“Nếu không, ngươi nói cho ta bí mật nhỏ của ngươi và Chiến Uyên, ta sẽ không mặt dày nữa.”

Tần Dư hừ lạnh một tiếng.

Hạ Lan cũng không còn cách nào, hắn hiểu Tần Dư, cắn chết cũng sẽ không nói, nghiêm hình bức cung cũng thế.

Hạ Lan không khỏi tức giận: “Sớm biết như vậy, chẳng bằng tối qua hỏi lúc ngươi cái gì cũng phối hợp. Nghiêm hình bức cung không có tác dụng, loại bức cung này không chừng sẽ có tác dụng.” Hạ Lan nói xong còn cố ý di chuyển ngón tay.

Tần Dư lập tức nổi giận, quay đầu nhìn về phía Hạ Lan, đẩy hắn ra: “Lăn xuống đi, ta không cần!”

Hạ Lan trốn ra phía sau, nhìn đôi môi đỏ mọng của Tần Dư hé ra đóng lại, tuy rằng đang la mắng nhưng vẫn vô cùng mê người, hắn đột nhiên nói: “Miệng cứng như vậy, sao lúc hôn lên lại mềm thế? Chẳng lẽ là ta cảm nhận sai?”

Tần Dư sửng sốt, chỉ thấy Hạ Lan đột nhiên nhào lên, ôm lấy mình hôn một cái. Hôn đến khi Tần Dư không hít thở nổi, hắn mới giật mình cảm giác được mình bị Hạ Lan kéo tựa vào người hắn, mà hai tay Hạ Lan vẫn mát xa cho mình, như thể đang hưởng thụ tư thế này.

Tần Dư muốn đứng dậy, lại bị Hạ Lan giam giữ.

“Động đậy nữa là ta sẽ buông thả đấy.” Động tác của Hạ Lan đầy uy hiếp.

Sắc mặt Tần Dư chuyển từ xanh sang đỏ, quả nhiên hắn không nhúc nhích nữa.

“Để ta hôn thêm một cái nữa, giảm nóng.” Hạ Lan nhướng mày, được voi đòi tiên.

Mắt Tần Dư gần như trợn tròn lên không dám tin, tự nhủ có phải do mình quá nhượng bộ nên mới khiến người này không biết xấu hổ như vậy.

Kết quả Hạ Lan chỉ để một bàn tay lại mát xa, tay kia giữ gáy Tần Dư, sau một lúc chống cự, Hạ Lan vẫn được như ý nguyện, Tần Dư giãy dụa một lúc rồi cũng phải nhắm mắt lại.

Mát xa xong, Hạ Lan cũng không đùa giỡn lưu manh nữa, hắn ôm Tần Dư, hai người đều nặng nề đi ngủ, dự trữ thể lực cho chuyện “đứng đắn” khác.

Bên kia, Hoắc Phong Liệt kể lại chi tiết cho Liễu Chẩm Thanh.

“Hắn từng thấy tâm phúc của cha nuôi mình ra vào trên đảo.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ biến: “Hiện tại Đông Xưởng trung thành với ai?”

Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ đều nên trung thành với hoàng đế mới đúng chứ.

Hoắc Phong Liệt im lặng, bởi vì hắn cũng không biết đáp án, nếu trung thành với Hoàng thượng, vậy cục diện trước mắt rốt cuộc là gì? Nếu không trung thành với Hoàng thượng, vậy rốt cuộc Đông Xưởng đang làm gì? Hoạn quan tham gia vào chính sự, lại còn trung thành với người khác?

“Bất kể là tình huống gì, Đông Xưởng vẫn liên quan đến chuyện đó, coi như không biết đi, đừng nói cho Nguyên Giác.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.

Hoắc Phong Liệt kinh ngạc: “Vì sao?”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt một lúc, đột nhiên vươn tay sờ khuôn mặt kiên nghị của hắn.

Hoắc Phong Liệt không khỏi ngẩn người, nhìn Liễu Chẩm Thanh không biết nên làm gì.

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh có chút hoảng hốt, y đang lo lắng, cho dù có thể là một phần một vạn, người y lo nhất trong những người liên quan đến chuyện kia chính là Hoắc Phong Liệt. Y chỉ sợ Nguyên Giác muốn đối phó với Hoắc Phong Liệt, làm ra kết cục hai bên đều chết?!

Có lẽ là do suy nghĩ của y tối tăm, hơn nữa dựa theo lý mà nói, Nguyên Giác không có lý do để đối phó với Hoắc gia - người đã giúp hắn bảo vệ đất nước, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn lo lắng, dù chỉ có một chút khả năng, y đều không khoan dung, Nhị Cẩu không thể bị người khác làm hại.

Nhưng theo bản tính của Hoắc gia, Liễu Chẩm Thanh vẫn không nói thẳng, y chỉ có thể nói: “Cứ tạm thời không nói, dù sao huynh đệ của đệ cũng dính dáng vào đó, chúng ta từ từ điều tra rõ ràng, được chứ?”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh một lúc, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Tần Dư cũng muốn chuyện phía bên này kết thúc sẽ chạy về kinh thành điều tra.”

“Hắn tính đối phó với cha nuôi của hắn?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Hắn muốn xác định có phải cha nuôi của hắn không biết gì hay không, cũng muốn khuyên nhủ, nhưng đệ cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều, không quá đồng ý, nhưng lòng hắn đã quyết.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, nói: “Thay vì nói hắn trung thành với Đại Chu, ta cảm thấy hắn thật sự coi đệ là huynh đệ, hơn nữa trong lòng hắn cũng biết đúng sai.”

Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ, Hạ Lan, Bạch Tố đều là huynh đệ của hắn, nếu hắn bên phe Đông Xưởng thì đã là kẻ địch của chúng ta. Hắn đã đưa ra lựa chọn, chỉ cầu đệ một việc.”

“Nếu Đông Xưởng thất bại, hắn muốn đệ giữ lại một mạng cho cha nuôi của hắn?” Liễu Chẩm Thanh nói.

Hoắc Phong Liệt gật đầu: “Hắn nói sẽ dẫn cha nuôi biến mất.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nghĩ khi hắn rời đi, Hạ Lan sẽ như nào?

Nhưng nếu thật sự tới bước đó, dựa vào thân phận của hai người, thật sự quá khó khăn.

Nói xong chuyện của Tần Dư thì nhắc đến chuyện sắp xếp điều binh.

“Thanh ca, trên đường sẽ rất khó khăn vất vả, đệ chuẩn bị cho huynh một bộ yên ngựa nhé.”

Liễu Chẩm Thanh cả kinh: “Ai nói với đệ ta sẽ đi với đệ.”

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, nhíu mày nói: “Huynh không đi theo đệ sao? Huynh muốn rời bến với Tống tướng quân?”

Liễu Chẩm Thanh buồn cười: “Đệ gấp rút lên đường, bọn họ phải rời bến trong yên lặng để đợi thời cơ, sau đó có thể nguy hiểm phải chiến đấu, ta chỉ là một thư sinh yếu ớt, sao có thể ở lại cản trở. Chuyện cũng không phức tạp, không cần ta phải ra tay.”

“Nhưng mà ca ở đây một mình.” Hoắc Phong Liệt lập tức nói.

“Dịch Xuyên vẫn còn ở đây dưỡng thương mà, chắc chắn Tống Tinh Mạc sẽ sắp xếp thủ vệ, hơn nữa nhóm sát thủ bây giờ vẫn chưa biết chúng ta tới đây, ta cũng không phải là mục tiêu quan trọng của bọn họ, ở lại biệt viện rất an toàn.” Liễu Chẩm Thanh nói.

Hoắc Phong Liệt không cãi được, nhưng Liễu Chẩm Thanh không ở trước mắt hắn, hắn sẽ vô cùng bất an.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hoắc Phong Liệt lộ ra vẻ uất ức khó phát hiện, trái tim Liễu Chẩm Thanh tan chảy, y nhịn không được đùa: “Luyến tiếc ta? Hận không thể đặt ta ở bên cạnh đệ mỗi phút mỗi giây?”

Hoắc Phong Liệt cả kinh, lời này mập mờ khiến hắn không dám trả lời.

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh giữ chặt người Hoắc Phong Liệt, kéo vào trong phòng.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo đến cạnh giường.

Hoắc Phong Liệt bị Liễu Chẩm Thanh đẩy lên giường. Mắt thấy y vươn tay cởi áo mình, Hoắc Phong Liệt thật sự bị sự thất thường của Liễu Chẩm Thanh làm cho choáng váng.

“Thanh ca!” Hoắc Phong Liệt sợ hãi nắm hai tay Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nghiêm túc nói: “Sao?”

Hoắc Phong Liệt: Không phải hắn mới là người nên hỏi câu này sao?

Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh nhịn cười: “Làm sao thế? Phải đi ba ngày đấy?”

Hoắc Phong Liệt: Vậy… thì sao?

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Không châm cứu? Tắm thuốc có thể để sau, nhưng châm cứu không thể thiếu, lúc đó sẽ vẽ bản đồ huyệt vị cho đệ, dọc đường nhớ tìm đại phu châm cứu, việc này không thể đứt đoạn, biết không?” Không có thêm y làm gánh nặng, Hoắc Phong Liệt sẽ tiết kiệm thời gian hơn, khoảng thời gian dư ra này đủ để hắn đi tìm đại phu châm cứu.

Hoắc Phong Liệt nghe vậy, lúc này mới khôi phục lại sắc mặt, ngoan ngoãn cởi đồ để Liễu Chẩm Thanh châm cứu.

Nhưng chờ tới khi y châm cứu xong, Liễu Chẩm Thanh cũng không leo lên giường, không để hắn mặc quần áo.

Hoắc Phong Liệt cầm quần áo nhìn Liễu Chẩm Thanh, tuy rằng vẫn xụ mặt, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy tội nghiệp.

Liễu Chẩm Thanh nằm xuống, vỗ bên cạnh giường nói: “Nằm xuống ngủ một lúc đi, tối hôm qua chưa nghỉ ngơi tốt, dưỡng sức đi.”

“Đệ…”

“Ngủ cùng với ta một lúc, ngoan.” Liễu Chẩm Thanh nói xong liền nhắm mắt lại, quả nhiên không bao lâu sau Hoắc Phong Liệt cũng nằm xuống, nhưng đã mặc áo lót vào.

Hô hấp của Hoắc Phong Liệt vừa mới bình phục lại, Liễu Chẩm Thanh đã xoay người đè lên người hắn, Hoắc Phong Liệt trợn mắt nhìn.

Liễu Chẩm Thanh cười bảo: “Nhị Cẩu, tuy chính sự quan trọng, nhưng vẫn không thể không dặn dò một chút, sức khỏe của đệ quan trọng, đừng làm bậy, chọc ta tức giận.”

Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ biết rồi.”

“Lúc này mới đúng, nếu không nghe lời, ta sẽ… sẽ trừng phạt đệ.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi đến gần, mang theo một cảm giác áp bách khó nói được, khoảng cách giảm bớt đến khi chóp mũi chạm vào chóp mũi, y có thể cảm nhận được hô hấp của Hoắc Phong Liệt dừng lại, đồng tử khẽ run rẩy.

“Đệ… đệ đã biết.”

Khóe môi Liễu Chẩm Thanh cong lên, ánh mắt lại thong thả quét từ đôi mắt lo lắng tới đôi môi của hắn, động tác như vậy trong mắt Hoắc Phong Liệt khiến tim hắn đập như trống. Loại động tác ám chỉ này thật sự rất gạt người, cả người Hoắc Phong Liệt căng cứng siết chặt ngón tay, cơ thể như đầu gỗ không dám nhúc nhích tí nào trên giường.

Đột nhiên hắn nghe thấy Liễu Chẩm Thanh “a” một tiếng, cánh tay đang chống khẽ trượt.

Hoắc Phong Liệt cảm nhận được sự mềm mại chạm lên môi hắn không nặng không nhẹ, xúc cảm như tối qua, mang theo chất độc khiến người khác không biết làm sao đánh vào lòng Hoắc Phong Liệt. Trong nháy mắt đó, bàn tay đang siết chặt răng rắc một tiếng.

“Ây da, ngại quá, tay đau.” Liễu Chẩm Thanh vừa nói vừa quay về nằm, giả vờ như không có việc gì, giống như vừa rồi chưa hôn lên, chỉ chạm một chút, căn bản không có xảy ra chuyện táy máy tay chân.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh cong lên, y quay về chỗ cũ, im lặng nằm. Sắp chia xa rồi, không hôn một chút thì sao mà được. Nhị Cẩu không chủ động, vậy y chỉ có thể nghĩ cách.

Hoắc Phong Liệt nằm một bên cũng không dám quay đầu liếc mắt một cái, sợ bản thân không khống chế được.

Là cố ý… hay là vô tình? Phải… chắc là vô tình. Hoắc Phong Liệt thật sự cảm giác não mình đã bị cháy hỏng, lại không dám nghĩ nhiều.

Cũng chỉ có Liễu Chẩm Thanh gan lớn đi ngủ, sau khi ngủ vẫn coi Hoắc Phong Liệt là gối, ôm hắn thật chặt. Hoắc Phong Liệt không thể nghỉ ngơi, chỉ đành vừa để Liễu Chẩm Thanh tùy tiện ôm, vừa yên lặng nhìn, tình cảm khó nén thì cũng chỉ dám hôn tóc Thanh ca.

Tống Tinh Mạc ở cùng với Dịch Xuyên đang mê man một lúc, đến khi tới giờ, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, vạt áo lại bị giữ chặt.

Tống Tinh Mạc quay đầu lại, thấy Dịch Xuyên muốn đứng dậy: “Ta muốn đi cùng.”

“Làm sao vậy?” Tống Tinh Mạc buồn cười ấn người về.

“Ta còn đánh được.” Dịch Xuyên nhíu mày nói.

“Ta đã dán cáo thị ở toàn thành tìm danh y cho ngươi, nếu ngươi xuất hiện cùng với ta trên thuyền, đó chẳng phải để người ta vạch trần sao?” Tống Tinh Mạc nói, chỉ có gióng trống khua chiêng, bọn họ mới có thể tin Tống Tinh Mạc tức giận, nổi giận đi giết hải tặc.

“Nhưng mà ngươi…”

Tống Tinh Mạc giơ tay lên: “Cho dù một tay bị phế đi, võ công ta vẫn không phế, với lại cũng có những người khác ở đó, ta chỉ huy mà thôi. Ngươi nghỉ dưỡng sức cho khỏe, chờ ta hắng trận quay về.”

Thấy Dịch Xuyên còn muốn nói, Tống Tinh Mạc đột nhiên nở nụ cười, vuốt cằm nhìn kỹ Dịch Xuyên nói: “Dịch Xuyên, lo lắng như vậy cơ à. Ta biết rồi, tuy lúc bình thường ngươi nói ta là biến thái, nhưng có phải trong lòng vô cùng thích ta đúng không. Có phải sợ ta ở cùng những người tài giỏi khác sẽ coi trọng người ta đúng không?”

Khuôn mặt Dịch Xuyên lập tức vặn vẹo, hắn nắm lấy đoản đao nằm một bên chém sượt qua mặt Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc một tay đỡ lấy, tư thế múa đao xinh đẹp khiến Dịch Xuyên sửng sốt, giống như nhìn thấy phong thái ngày xưa Tống Tinh Mạc múa đao.

Tống Tinh Mạc ghim đao ở bên hông, ném một ánh mắt: “Đi đây, cố gắng dưỡng thương, nếu quay về mà vết thương còn nặng thêm, xem ta có đánh mông ngươi không.”

Buổi trưa, mọi người tụ họp, Liễu Chẩm Thanh vỗ nhẹ lên mũi của Trầm Giang Nguyệt, nhẹ giọng kề sát tai ngựa nói: “Nhớ kỹ lời ta, phải đưa Nhị Cẩu an toàn về bên cạnh ta.”

Trầm Giang Nguyệt khinh thường khịt mũi, lại được chủ nhân nhà mình vỗ vỗ.

Ba người khác đều đã rời đi, Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt dịu dàng, cuối cùng hóa thành một câu: “Chờ đệ.”

Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu, nhìn theo hắn rời đi.

Sau đó y chờ trong viện của Dịch Xuyên đợi tin tức, không lâu sau đã nghe thuyền của Tống Tinh Mạc đã rời đi, kế hoạch chính thức bắt đầu. Trên đường còn nhận được bức tranh lão Đinh đưa đến, bức tranh đó Liễu Chẩm Thanh lười mở ra, hận không thể thiêu hủy ngay tại chỗ.

Nhưng nghĩ đây chính là năm nghìn lượng hoàng kim, còn là Hoắc Phong Liệt mua, trực tiếp thiêu hủy thì không tốt, nhưng nếu không thiêu hủy, Liễu Chẩm Thanh nhớ đến ánh mắt của Hoắc Phong Liệt khi nhìn bức tranh này lại không khỏi chua xót.

Được rồi, y quyết định, chờ Nhị Cẩu quay về thì sẽ tiêu hủy ở trước mặt hắn, nếu hắn dám hó hé, vậy chờ xem.

Hai ngày sau, Dịch Xuyên gần như có thể xuống giường, nhưng hành động thì vẫn miễn cưỡng. Liễu Chẩm Thanh ở cùng hắn một lúc rồi chuẩn bị quay về, kết quả Dịch Xuyên đột nhiên giữ chặt y, sắc mặt khẽ biến, hắn kéo y vào buồng trong.

“Có sát khí, kẻ địch.” Dịch Xuyên tóm tắt, nhét người vào tủ quần áo trong phòng.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Dịch Xuyên đứng thẳng cũng không ổn, sao có thể để hắn mạo hiểm, y liền kéo người vào tủ quần áo chung: “Muốn trốn thì trốn cùng nhau, trước tiên cứ xem thử tình huống rồi nói sau.”

Một nhóm người nhanh chóng chạy vào trong, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Chương kế tiếp