Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 95
Ba ngày sau Tống Tinh Mạc mới rảnh để đưa Dịch Xuyên trở lại biệt viện.

3 vạn thủy quân bị bắt hết, dựa theo mức độ tham dự mà sẽ bị định tội khác nhau, tất cả phản tặc đều bị bắt, trừ những kẻ đã tự sát. Tần Dư và Hạ Lan lo lắng sẽ xảy ra vấn đề nên tự mình giam giữ.

Quận Minh An dần khôi phục lại sự yên bình.

Chỉ còn biệt viện vẫn bị không khí bất an bao phủ.

Sau khi Tống Tinh Mạc trở về thì thấy Liễu Chẩm Thanh ngồi ở bậc thềm trước sân.

Hắn thấy quầng thâm dưới mắt của Liễu Chẩm Thanh là biết y không nghỉ ngơi tốt.

“Ngươi đừng để bản thân suy sụp, ta nghe Tần Dư nói Diêm Vương Khóc đã tới, chứng tỏ mạng của tên tiểu tử kia chưa hết.” Tống Tinh Mạc tiến lên nói.

Dịch Xuyên bên cạnh cũng mở miệng: “Phải, Diêm Vương Khóc rất lợi hại.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Ta biết, ta có nghỉ ngơi mà, chỉ là ngủ không được nhiều mà thôi.”

Tống Tinh Mạc cởi áo giáp, Dịch Xuyên giúp hắn mang áo về viện bên cạnh, Tống Tinh Mạc còn dặn Dịch Xuyên đi bôi thuốc, trên người hắn vẫn còn vết thương .

Sau đó, hắn ngồi xuống cùng Liễu Chẩm Thanh, nói: “Bên ngoài hết thảy đều thuận lợi, ngươi yên tâm.”

“Ba ngày qua, ta không hề lo lắng.” Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm nói.

Tống Tinh Mạc cười cười nhìn Liễu Chẩm Thanh. Đúng vậy, y không phải Liễu tướng gia ngày xưa, bây giờ y chỉ lo cho con chó nhỏ của y, những thứ khác không thể nào lọt vào trong mắt y được.

“Nói tới thì đây cũng là duyên phận, không ngờ Diêm Vương Khóc sẽ tới đây, đã nhiều năm ta chưa gặp lại tiểu thần y này. Kỳ lạ, sao hắn lại đột nhiên tới đây, tới tìm chúng ta sao?” Tống Tinh Mạc cảm thán.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: “Các ngươi biết nhau?”

Tống Tinh Mạc cười gật đầu nói: “Cái duyên phận kia cũng rất dài, lúc bọn ta biết nhau, hắn còn chưa có biệt hiệu là Diêm Vương Khóc. Hắn chính là đại phu đã cứu ta và hộ vệ kia của ngươi 9 năm trước. Nếu không phải gặp được hắn thì bọn ta đã mất xác ở kinh thành rồi.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh biến đổi vài lần, y ngạc nhiên nhìn Tống Tinh Mạc.

“Làm sao vậy?” Tống Tinh Mạc hỏi.

Liễu Chẩm Thanh do dự một hồi mới nói: “Thật ra…hắn là đồ đệ của ta.”

Một câu nói như sét đánh giữa trời quang, khiến Tống Tinh Mạc cứng ngắc.

“Diêm Vương Khóc là đồ đệ của ngươi? Là đồ đệ của cái tên có y thuật nát bét nhà ngươi?” Tống Tinh Mạc không thể tin nổi.

Liễu Chẩm Thanh cũng rất cảm khái, nếu không phải nhận ra hắn là Tiểu Diệp, y cũng không yên tâm mà lãng phí ba ngày quý giá này.

Tống Tinh Mạc vò đầu bứt tai, bắt lấy Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

Liễu Chẩm Thanh nói không nên lời: “Rất khó hiểu sao? Tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ của thần y, hắn lại xuất thân từ Y cốc, chúng ta có quan hệ cũng không đến nỗi khiến người ta khó tin như vậy.”

“Vậy sao đồ đệ và sư phụ của ngươi đều xuất sắc như vậy, chỉ có ngươi là gà mờ.” Tống Tinh Mạc bất bình nói.

Liễu Chẩm Thanh nghẹn họng, giải thích: “Này còn không phải là do quy củ của Y cốc sao?”

Thật ra vốn dĩ một đệ tử của y cốc cả đời chỉ có thể thu nhận hai đồ đệ một nam một nữ, cho nên việc tuyển chọn đồ đệ vô cùng nghiêm khắc.

Khi đó thần y vào kinh thành, vốn là được mời đến kiểm tra Lê Tinh Nhược, kết quả Liễu Chẩm Thanh đột nhiên xuất hiện làm mờ mắt thần y, khiến ông lão hiểu lầm y là thiên tài y học, cho đến lúc bái sư mới biết bản thân bị lọt bẫy, nhưng đã muộn màng.

Sau đó nhà Dược Vương lại sinh ra thần đồng Hàn Diệp có thiên phú trác tuyệt, vốn nên đến Y cốc học y, nhưng những người khác của cốc đều khiến Dược vương gia chướng mắt, chỉ có thần y mới có tư cách dạy dỗ Hàn Diệp, chứ không thì chẳng bằng nhà mình tự dạy.

“Cho nên người ta biết thần y có một đồ đệ gà mờ là ngươi, chẳng phải là trá hình cướp trước danh ngạch của người ta sao?” Tống Tinh Mạc nói.

Liễu Chẩm Thanh vô tội gật đầu: “Dược Vương đưa Hàn Diệp vào kinh để sư phụ nghĩ cách thu nhận thêm một đồ đệ, lúc đó sư phụ biết Hàn Diệp thì không ngừng tiếc nuối, nhưng truyền thừa của Y cốc không thể phá vỡ, mà khi đó ta cũng không chịu học y đàng hoàng, cho nên một ngày ta phải nhận lấy 800 cái liếc mắt xem thường. Vì vậy ta mới nghĩ ra một biện pháp điều hòa, ta nhận đồ đệ, cho hắn theo sư tổ học. Cũng xem như không phá lệ.”

"Cũng là một cách hay.” Tống Tinh Mạc gật đầu nói.

“Thằng nhóc này thiên phú cực cao, còn cao hơn cả sư muội, sư phụ có thể dạy dỗ một đồ tôn như vậy thì vô cùng vui vẻ.” Liễu Chẩm Thanh hồi tưởng.

“Còn sau đó?”

“Sau đó mỗi ngày bọn họ liếc mắt nhìn ta 1600 cái xem thường.” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói.

Tống Tinh Mạc bật cười, chỉ vào Liễu Chẩm Thanh: “Tiểu thiên tài người ta có sư phụ như ngươi, nói ra thì…coi thường ngươi cũng còn nhẹ.”

Liễu Chẩm Thanh sờ sờ gương mặt: “Cho nên thân phận của chúng ta chưa bao giờ nói ra ngoài, hơn nữa khi đó ta đã vào triều làm quan nên không ở chung nhiều. Hắn ở kinh thành một đoạn thời gian thì cùng sư phụ trở về Y cốc chuyên tâm học tập, sau đó thỉnh thoảng cùng sư phụ tới kinh thành, mỗi lần như vậy ta đều chuẩn bị cho hắn một đống quà, nhưng hắn không bao giờ cho ta sắc mặt tốt, là một thằng nhóc kiêu ngạo khó lấy lòng.”

Đột nhiên Tống Tinh Mạc nói: “Hắn rất để ý ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt không nói chuyện. Y biết, từ lúc Tống Tinh Mạc nói người cứu họ là Hàn Diệp, y đã hiểu.

Trên đời không có sự trùng hợp, lúc đó Hàn Diệp cùng lắm chỉ mới 14 15 tuổi, còn chưa được tính là đã xuất sư, lại một mình đến kinh thành, đến gần phần mộ của y cứu hai người đang bị Cẩm y vệ và Đông xưởng đuổi giết…

"Muốn nhận nhau không?” Tống Tinh Mạc hỏi.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, ánh mắt cuối cùng của Hàn Diệp, cả lời nói nữa, chỉ sợ là…

Đột nhiên cánh cửa phía sau mở ra.

Liễu Chẩm Thanh và Tống Tinh Mạc vội vàng đứng dậy, thấy Hàn Diệp lảo đảo bước ra, rõ là tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Hàn Diệp không cao lắm, tuy rằng đã hai mươi mấy tuổi nhưng nhìn chỉ như một thiếu niên, luôn nhướng mày lạnh lùng, không phải là người dễ chọc.

Hắn vừa mới đứng yên đã ngã về phía trước, Liễu Chẩm Thanh và Tống Tinh Mạc nhanh chóng tiến lên đỡ lấy.

“Hàn đại phu không sao chứ, có cần cái gì cứ việc nói?” Tống Tinh Mạc vội vàng nói.

“Mệt.” Hàn Diệp nhả ra một chữ, ngay sau đó quay đầu lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh: “Ta đã giúp hắn ổn định bệnh tình, còn phải điều trị thêm một khoảng thời gian nữa. Các ngươi phải đến Y cốc đi, phần điều trị sau này phải do sư tổ ra tay mới được.”

Liễu Chẩm Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cảm ơn, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Hàn Diệp lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh.

Làm Liễu Chẩm Thanh gượng gạo vô cùng.

Tống Tinh Mạc nhìn trái nhìn phải, lúng túng nói: “Không ngờ thật sự là Hàn đại phu, ngươi còn nhớ ta không? Trước kia ngươi có ơn cứu mạng đối với ta, đúng rồi, tại sao ngươi lại đến…”

“Sư tổ bảo ta tới.” Hàn Diệp nói thẳng.

Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày, chỉ có thể nhìn về phía Hàn Diệp. Y còn đang muốn mở miệng thì nghe Hàn Diệp chế nhạo: “Vẫn là tên gà mờ, nói với ngươi tám trăm lần cũng vô dụng, sớm học y thuật cho giỏi đi, bản thân muốn cứu người còn cần phải dựa vào người khác nữa à?”

Cả người Liễu Chẩm Thanh run lên, vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ: “Tiểu Diệp, sư phụ răn dạy ta thì thôi, nhưng ngươi không được răn dạy ta như thế, bối phận ở đâu hả.”

Hàn Dạ trực tiếp trợn trắng mắt, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười buông Hàn Diệp ra, ngồi xổm trước mặt hắn.

Hàn Diệp sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên, thanh âm gần như bất ổn: "Gì đấy?”

Liễu Chẩm Thanh tự vỗ lên bả vai mình.

Tống Tinh Mạc thấy Liễu Chẩm Thanh muốn cõng Hàn Diệp, dù sao thì Hàn Diệp đã hết đứng nổi, còn đang định nói để hắn cõng là được.

Nhưng lại nghe Hàn Diệp nói: “Ngươi vẫn nghĩ ta còn là đứa trẻ như trước kia hả? Cái thân thể hiện tại của ngươi gầy yếu như vậy cơ bản là không cõng nổi.”

“Cứ thử xem, trưởng bối cõng vãn bối, tất nhiên là được.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ giọng nói, xong lại vỗ bả vai mình.

Hình ảnh trước mắt giống như ký ức thường hiện lên trong đầu Hàn Diệp.

Sư tổ có hai đồ đệ, một người không có thiên phú cũng không thích học, còn một người có thiên phú nhưng tính tình nóng nảy, khiến ông không có cảm giác thoả mãn khi dạy, đến khi Hàn Diệp xuất hiện, ông đã dạy cho hắn mọi thứ. Lê sư cô thấy cuối cùng cũng có bạn đồng hành thảo luận y thuật cũng tận tình sai sử hắn. Tuy rằng hắn rất vui lòng học tập, nhưng tuổi nhỏ đã phải xa gia đình, nhiều khi thực sự mệt mỏi, hắn sẽ nằm lăn ra ngủ tại chỗ trên mặt đất của y quán. Buồn là cả sư tổ và sư cô của hắn chỉ say mê y thuật, không giỏi chăm sóc người khác.

Cho nên thường là nửa đêm Liễu Chẩm Thanh sẽ xuất hiện cõng hắn về phòng, còn oán giận sư tổ và sư cô không đáng tin cậy chút nào.

Nhưng hắn lại mạnh miệng đáp trả: “Ngươi lười biếng không chịu học thì đừng có dạy hư ta!”

Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ cười bảo hắn nói chuyện không biết lớn nhỏ.

Hắn không thích người sư phụ này bởi vì rất mất mặt, nhưng... sư phụ rất lợi hại, ít nhất bên ngoài đều nói y rất lợi hại, cũng thật lòng đối xử tốt với hắn. Cho nên hắn miễn cưỡng nhận người sư phụ này.

Cho đến khi… không còn sư phụ.

Bây giờ được nằm trên lưng sư phụ lần nữa.

Không có bờ lưng dày rộng ổn trọng như trong trí nhớ, nhưng hơi thở khiến người an tâm vẫn như cũ khiến hắn nằm an toàn, cảm giác muốn ngủ.

Nhưng mà bây giờ hắn không dám ngủ.

“Làm sao vẫn nhẹ như vậy? Năm nay cũng đã…23 rồi đi. Chuyên tâm học y rồi không biết chăm sóc cho bản thân à?”

“Ai cần ngươi lo, thân thể bây giờ của ngươi cũng chẳng ra gì?” Nghe giọng như đang giận dỗi.

Liễu Chẩm Thanh vô tội: “Nửa đường tiếp nhận thân thể này, không thể trách ta được. Đúng rồi, là sư phụ nói ta ở chỗ này? Nên ngươi mới đến tìm ta?”

“Ta mới không thèm tìm ngươi, ta chỉ tới tìm Hoắc tướng quân, dù sao cũng là bệnh nhân quan trọng của sư tổ, ta phải đến xem. May mà ta tới, chứ y thuật của ngươi tệ hại còn chưa nói, chăm sóc bệnh nhân cũng không tốt, đúng là càng ngày càng thụt lùi.” Hàn Diệp khó chịu nói.

Liễu Chẩm Thanh lại cười: “Đúng vậy, may mà ngươi đã tới rồi.”

Hàn Diệp nghẹn họng.

"Vậy sao năm đó muốn đến kinh thành?” Liễu Chẩm Thanh nhịn không được trêu chọc hắn.

Nhưng sau khi hỏi xong, sau lưng lại im lặng, Liễu Chẩm Thanh hơi hối hận vì đã nhắc đến đề tài này. May mà đã tới phòng rồi.

Mà Hàn Diệp yên lặng thật lâu mới thản nhiên trả lời: “Bởi vì ngươi không có con nối dõi, ta là đồ đệ duy nhất, dựa theo phong tục, một ngày làm thầy cả đời làm cha, theo lý ta phải mặc đồ vải gai đưa tang, giữ hiếu cho ngươi.. Ai bảo ta xui xẻo nhận ngươi làm sư phụ.”

Liễu Chẩm Thanh cười : “Phải, cảm ơn.”

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn: “Ta đâu làm được cái gì, ngươi cảm ơn làm gì?”

“Nhớ đến ta thì đã đủ rồi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn thả người xuống mép giường.

“Nghỉ ngơi đi.” Liễu Chẩm Thanh dịu dàng nhìn Hàn Diệp.

Hàn Diệp ngồi ở mép giường nhìn y rời đi, đột nhiên lại lên tiếng: “Sư phụ.”

“Hửm?” Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại.

Ánh mắt Hàn Diệp lấp lóe, nghèn nghẹn nói: "Hắn ngủ không ngon, đốt cho hắn ít hương an thần đi."

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Được.”

Ngủ không an ổn, ngay cả hương an thần cũng không thể kiềm chế được tính phòng ngự cường hãn và cảnh giác cao độ của Hoắc Phong Liệt.

“Làm sao bậy giờ? Vẫn còn cau mày.” Tống Tinh Mạc ở trong căn phòng có thắp hương an thần một hồi cũng thấy buồn ngủ.

Liễu Chẩm Thanh thở dài nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có chiêu khác.”

“Cái gì?” Tống Tinh Mạc tò mò hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cong môi cười: “Tất nhiên là ta phải ngủ cùng với Nhị Cẩu nhà chúng ta rồi.”

Tống Tinh Mạc:... Căn bản là muốn nhân cơ hội táy máy thì có.

Nhưng khi nhìn Liễu Chẩm Thanh bò lên giường, nằm bên cạnh Hoắc Phong Liệt, nhẹ nhàng gọi vài tiếng Nhị Cẩu rồi ôm lấy hắn, Hoắc Phong Liệt thật sự buông lỏng chân mày, Tống Tinh Mạc thật sự cạn lời.

Tống Tinh Mạc chắp tay cáo từ!

Cho nên, khi Hoắc Phong Liệt tỉnh dậy, chỉ thấy cảnh tượng hai người mặc áo lót trong ôm nhau nằm trên giường ngủ.

Lúc đó hắn cứ nghĩ mình nằm mơ.

Hoắc Phong Liệt ngơ ngác nhìn Liễu Chẩm Thanh một hồi, thậm chí nhịn không được dán vào người y, dùng gương mặt cảm nhận độ ấm của y, nhưng hắn vừa nhúc nhích thì Liễu Chẩm Thanh đã tỉnh. Y dụi dụi mắt, mất một lúc mới phản ứng lại, nháy mắt vui vẻ nói: “Nhị Cẩu, đệ tỉnh rồi!”

“Thanh ca, đệ…” Hoắc Phong Liệt biết mới đây sức khỏe của mình không tốt, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất ổn.

Không đợi Hoắc Phong Liệt dò hỏi, Liễu Chẩm Thanh đã nhào tới ôm lấy hắn.

Hoắc Phong Liệt thuận thế ôm y, cảm thụ được nhiệt độ và hơi thở quen thuộc, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều, may là hắn không nuốt lời, vẫn có thể tiếp tục bên cạnh Thanh ca.

Hai người ôm ôm ấp ấp, hoặc là nói Liễu Chẩm Thanh đơn phương ôm Hoắc Phong Liệt, hai người bỗng nghe được giọng nói kinh ngạc.

“Ngươi đang làm gì đó!”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại thì thấy Hàn Diệp đang kinh ngạc nhìn y, hiển nhiên lời này là nói với y.

Nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của Hàn Diệp, Liễu Chẩm Thanh hoài nghi sư phụ còn chưa nói gì với hắn.

Thật ra sư phụ có nói, nhưng Hàn Diệp không còn nghe lọt bất cứ điều gì từ khi biết được Liễu Chẩm Thanh sống lại.

Bây giờ, nhìn thấy sư phụ đã sống lại, người đã từng có biết bao mỹ nữ si tình vờn quanh, thỉnh thoảng còn chọc hắn, hỏi hắn muốn có sư mẫu như thế nào, bây giờ lại cùng cậu em chồng của sư cô bên nhau, còn mặc mỗi cái áo trong nằm ngủ chung trên một giường? Hắn chợt có một cảm giác kỳ dị quen thuộc.

Thật giống như là…là…cha tìm mẹ kế cho mình, mẹ kế lại là một nam nhân, còn bị hắn bắt gặp tại trận!

Liễu Chẩm Thanh cười gọi Hàn Diệp tới: “Tiểu Diệp, mau đến đây xem cho Phong Liệt. Đệ ấy tỉnh rồi, ta bắt mạch, cảm thấy trạng thái không tệ.”

Hàn Diệp thích ứng một hồi mới bước tới, nhận ra sư phụ chưa có ý định bước xuống giường, cứ thế nằm trên giường cùng một nam nhân chờ hắn đến bắt mạch!

Tuy rằng tuổi tác không chênh lệch mấy, nhưng cũng cũng coi như là đang ở trước mặt vãn bối, không tự thấy không thích hợp hả?

Liễu Chẩm Thanh - không biết xấu hổ - hoàn toàn không ý thức được vấn đề, mãi đến khi cảnh tượng này đã ảnh hưởng đến phán đoán của Hàn Diệp, hắn chỉ có thể gầm nhẹ: “Ngươi lập tức bước xuống, đi ra ngoài! Đừng có quấy rầy ta!”

Khi Liễu Chẩm Thanh bị đuổi ra ngoài thì thấy những người khác cũng tới, có lẽ là nghe được tiếng quát của Diêm Vương Khóc nên đều nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh, y lập tức lộ vẻ vô tội: “Ta chưa làm gì hết.”

Không lâu sau Hàn Diệp đã có kết luận, hết thảy đều thuận lợi. Dựa theo biện pháp trước kia sư phụ để lại, kiên trì châm cứu, tắm thuốc thêm mấy ngày thì có thể xuất phát đi tìm sư phụ.

Có Hàn Diệp đi theo nên Liễu Chẩm Thanh cũng hoàn toàn yên tâm, y phụ trách châm cứu và tắm thuốc. Lần đầu Hàn Diệp thấy sư phụ mình tích cực như vậy thì vô cùng nghi hoặc, trong một lần đột kích kiểm tra thì thấy sư phụ đang sờ mó thân thể Hoắc tướng quân, hắn xanh mặt ngay tại chỗ, nhanh chóng đuổi người đi để mình tự ra tay.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi xoa cằm hoài nghi Hàn Diệp quá cuồng sư phụ của hắn là mình đây, sau đó bị Tống Tinh Mạc châm biếm một trận.

“Ngươi có dám nói ngươi không cố ý nhân lúc cháy nhà mà hôi của, cố ý đùa giỡn người bệnh không? Ôi chao, thật tàn nhẫn, nhỡ mà làm Nhị Cẩu của ngươi nhịn đến sinh tật, xem ngươi có khóc rống lên không.” Tống Tinh Mạc nhướng mày nói.

“Đó là ta trừng phạt đệ ấy, ai bảo đệ ấy không màng tính mạng mà mạo hiểm.”

“Đúng vậy, không sai, hại ngươi suýt phải thủ tiết.”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày liếc nhìn Tống Tinh Mạc đang cười run cả người.

Tống Tinh Mạc cười xong thì quấn lấy đuôi tóc của mình, nói: “Đúng rồi, Triệu Hải Trình nói muốn gặp ngươi, ngươi có muốn gặp không?”
Chương kế tiếp