Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 99
Vừa tỉnh giấc, bởi vì đang say rượu lại còn ngâm mình trong nước nóng, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên lại biến mất.

Tối qua do men say, Liễu Chẩm Thanh cũng lười nghĩ nhiều, cứ hưởng thụ cái ôm từ cơ thể cường tráng của Hoắc Phong Liệt và sự kiên nhẫn dịu dàng của hắn, đương nhiên y cũng biết tình cảnh của đối phương.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ đến đây, không khỏi xòe tay ra nhìn, dường như còn lưu lại cảm xúc của đêm qua.

Sau khi tỉnh lại đúng thật là phải giật mình, dường như đến bây giờ tay y vẫn cảm thấy tê mỏi.

Liễu Chẩm Thanh cười thỏa mãn, có thể phát triển thêm một bước cũng đều nhờ y lanh trí.

Đêm qua, lúc suy nghĩ đang hỗn loạn, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nảy ra một ý tưởng. Để ngăn y nhìn trộm hình xăm, một tay của Hoắc Phong Liệt luôn giữ đầu y lại, một tay khác thì bận rộn, y bèn thừa cơ lặng lẽ thả tay vào trong nước.

Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt vốn đang lúng túng kiềm chế nhận ra thì đã quá muộn. Cho dù toàn thân run rẩy, muốn đẩy người ra, muốn gạt tay ra, muốn ngăn chặn toàn bộ nhân tố có khả năng gây mất khống chế, hắn lại bi ai phát hiện, chỉ có thể miễn cưỡng dùng một tay túm lấy hai cái tay đang làm loạn kia.

Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh không vừa lòng, quở trách bảo hắn không được ngăn y lại. Sau cùng, dù không cần nhìn cũng biết, Hoắc Phong Liệt bị ức hiếp quá đáng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời để Liễu Chẩm Thanh phá vỡ lớp ngăn cách.

Phản ứng ngây ngô non nớt của Hoắc Phong Liệt khiến Liễu Chẩm Thanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cứ như y đang ức hiếp hắn vậy.

Lúc Hoắc Phong Liệt không nhịn được nữa, hắn gần như không ngừng gọi hai tiếng "Thanh ca" bên tai y, còn cắn vai y một cái, chẳng qua cuối cùng y lại ngất đi, không biết chuyện sau đó ra sao.

Dù sao đây cũng là một bước tiến lớn, coi như hai người hoàn toàn không còn “trong sáng”, để xem thằng nhóc này định làm gì.

Trong lúc lăn lộn với Hoắc Phong Liệt, có vẻ Liễu Chẩm Thanh đã tìm thấy niềm vui thú gì đó, vô cùng thỏa thuê đắc ý.

Sau khi tỉnh dậy, y nhìn thời gian, vừa đúng lúc đến giờ châm cứu của Hoắc Phong Liệt, y bèn ngậm bánh bao đi qua đó.

Vừa bước vào đã thấy Hoắc Phong Liệt cởi trần ngồi ngay ngắn trên ghế, Hàn Diệp đứng bên cạnh vừa châm kim lên đầu mình, vừa châm cho Hoắc Phong Liệt.

"Ngươi đang làm gì đây?" Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi.

Hàn Diệp bất mãn nhìn Liễu Chẩm Thanh: "Say rượu."

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: "Chỉ ba chén thôi mà."

Hàn Diệp lập tức khó chịu: "Bình thường ta không uống rượu!"

Liễu Chẩm Thanh vội vàng dỗ dành: "Đúng đúng đúng, ngươi chưa luyện được."

Hàn Diệp hừ lạnh.

Liễu Chẩm Thanh nói xong thì đi đến trước mặt Hoắc Phong Liệt, hắn ngẩng đầu nhìn y một cái, nhưng lại nhanh chóng dời mắt.

Liễu Chẩm Thanh cười thầm, cố ý chọn vị trí ngay trước mặt Hoắc Phong Liệt rồi ngồi xuống, khiến hắn lập tức lúng túng.

Đột nhiên Hàn Diệp ơ một tiếng: "Bị dị ứng à? Sao vai với cổ ngươi lại có nhiều vết đỏ như vậy?"

Hoắc Phong Liệt cứng đờ người, Liễu Chẩm Thanh ngước mắt nhìn qua, lập tức phản ứng lại, y khẽ cong khóe miệng, nói: "Không phải."

Hàn Diệp kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh "Ngươi chẩn đoán được."

Liễu Chẩm Thanh nhìn đồ đệ của mình, thầm nghĩ chẳng lẽ đồ đệ của y học y đến ngu người luôn rồi, nhìn cái thứ này mà còn không hiểu, còn bày ra cái biểu cảm "Đến ta còn chưa nhìn ra được, tên gà mờ như ngươi sao có thể biết".

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, sau đó nhướng mày nói lời ám muội: "Có thể chứ, bởi vì do ta làm ra đêm qua."

Hoắc Phong Liệt lập tức hít mạnh một hơi, tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt.

Hàn Diệp đang định châm thêm một châm nữa cho mình để đầu óc tỉnh táo hơn, kết quả vừa nghe thấy câu này, suýt là đã châm lệch.

"Ngươi... Các ngươi!" Hàn Diệp nghẹn lời.

"Sao lại kinh ngạc như vậy, ngươi cũng già đầu rồi." Liễu Chẩm Thanh cũng nói thẳng, thậm chí trong giọng nói còn hàm chứa ý cười, rõ ràng đang cố ý trêu đùa bạn nhỏ.

Hàn Diệp hận không thể châm điếc bản thân, mà lúc này Hoắc Phong Liệt cũng thấy chấn động.

Hắn không hiểu... Thật sự không hiểu Thanh ca có ý gì?

Không phải đêm qua uống nhiều nên mới nhất thời nổi hứng? Không phải nên giấu kín ư?

Vì sao Thanh ca lại làm như vậy? Cố ý?

Thực sự không sợ hắn không nhẫn nhịn nữa... mà cưỡng bách y thật sao!

Nhưng đối với hắn, mọi chuyện xảy ra đêm qua như một giấc mơ, hắn đột nhiên hèn mọn phát hiện rằng, Thanh ca có thể trêu đùa hắn như thế này cũng tốt, cho dù y muốn lợi dụng hắn chỉ vì cô đơn lạnh lẽo, hắn cũng bằng lòng.

Nhưng Hàn Diệp lại không bằng lòng, hét to một tiếng đuổi Liễu Chẩm Thanh- không đứng đắn, chỉ biết đùa giỡn người khác- mau chóng cút ra ngoài.

Rảnh không có việc gì làm, y tỉnh táo lại bèn đi dạo một vòng, đột nhiên thấy Tống Tinh Mạc cuống quýt ôm quần áo chạy qua, cực kỳ giống một tên lưu manh làm sai chuyện, ngủ sai người.

Liễu Chẩm Thanh gọi một tiếng, ánh mắt Tống Tinh Mạc lập tức sáng lên, hắn chạy qua rồi nói: "Đêm qua... Đêm qua ta làm sao thế?"

Liễu Chẩm Thanh:...

"Ngươi ném ta vào bồn tắm của Hoắc Phong Liệt."

Tống Tinh Mạc ngạc nhiên sờ cằm: "Có ấn tượng, sau đó thì sao?"

Khéo miệng Liễu Chẩm Thanh khẽ cong lên, y đang định khoe khoang sự sung sướng tối qua.

Tống Tinh Mạc quá hiểu cái tính ất ơ của huynh đệ tốt, lập tức ngắt lời y: "Ta hỏi là sau đó ta làm sao?"

Sự hào hứng muốn chia sẻ của Liễu Chẩm Thanh bị cắt ngang, y bèn nói thẳng: "Sao ta biết được, không phải ngươi chạy đi cùng Dịch Xuyên à?"

Tống Tinh Mạc tức thì bày ra biểu cảm một lời khó nói hết.

"Kỳ lạ, nhìn ngươi như này, chẳng lẽ đêm qua ngươi không kiềm chế được mà làm loạn với người khác rồi à, không phải ngươi muốn thủ thân như ngọc vì Dịch Xuyên sao?" Liễu Chẩm Thanh tò mò.

Tống Tinh Mạc lộ vẻ mặt đưa đám, nói: "Thì là Dịch Xuyên đấy."

"Cái gì?! " Liễu Chẩm Thanh kinh hãi nói: "Chẳng lẽ sau khi ngươi say, mà không đúng, một tay của ngươi không dùng được, Dịch Xuyên lại không uống say, võ công của hắn còn cao hơn ngươi..." Liễu Chẩm Thanh nói đến đây, đột nhiên ồ lên một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi bị hắn... ta có nên nói chúc mừng không?"

Nhìn bề ngoài thì dường như Tống Tinh Mạc nằm trên...

"Không phải, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì cả, ta chỉ nhớ hình như ta hôn hắn một cái. Thôi xong, thôi xong rồi. Đợi lát nữa, có lẽ không lâu lắm đâu, ngươi phải đi nhặt xác cho ta rồi." Tống Tinh Mạc nói với vẻ mặt như đưa đám. Bình thường thì cãi nhau ầm ĩ, cả vú lấp miệng em còn được, nhưng Tống Tinh Mạc chưa từng thật sự xuống tay.

Chỉ hôn thôi mà?

Liễu Chẩm Thanh nhìn Tống Tinh Mạc mà không nói gì, đến khi giọng nói của Dịch Xuyên vang lên.

"Các ngươi làm gì ở đây?"

Tống Tinh Mạc lập tức trốn ra sau Liễu Chẩm Thanh, dè dặt nhìn Dịch Xuyên.

"Nên đi chữa tay rồi." Dịch Xuyên không kiên nhẫn, tiến lên nói với Tống Tinh Mạc.

"Ngươi..." Tống Tinh Mạc thấy Dịch Xuyên vẫn như thường, không khỏi nghi ngờ không biết cái hôn đó có phải là mơ không. "Cái đó... Ta tỉnh dậy ở phòng của ngươi, đêm qua chúng ta ngủ cùng nhau à?"

Sự ghét bỏ trên khuôn mặt Dịch Xuyên càng hiện rõ: "Ngươi uống say, sống chết cũng không chịu quay về, khăng khăng đòi ngủ ở chỗ ta."

"Vậy mà ngươi cũng đồng ý?" Tống Tinh Mạc kinh ngạc.

Dịch Xuyên híp mắt: "Bởi vì nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ dùng cái tay bị thương kia để đánh nhau với ta."

Tống Tinh Mạc:...

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn Tống Tinh Mạc, sao y nhìn phản ứng của Dịch Xuyên, giống như... chưa hôn? Dù sao Dịch Xuyên cũng rất ghét chuyện nam nam.

Tống Tinh Mạc cũng nghĩ đến điều này, không nhịn được hỏi: "Ngoại trừ chuyện này, đêm qua ta còn làm gì nữa không?"

Dịch Xuyên bình tĩnh đáp: "Không, nhanh lên, mau đi chữa tay đi."

Trong mắt Tống Tinh Mạc tràn đầy dấu hỏi, hắn chỉ có thể vừa mặc quần áo vừa đuổi theo, nhưng hắn không hề nhìn thấy Dịch Xuyên quay đầu đi, ánh mắt lóe lên.

Dịch Xuyên tự an ủi, chẳng qua bị một tên say rượu mặt dày cưỡng hôn mà thôi, bị hôn đến mức chân mềm nhũn rồi có phản ứng cũng chỉ là vì hắn chưa từng bị người ta hôn, chưa có kinh nghiệm thôi, không có gì to tát.

Dịch Xuyên cúi đầu xoa tay, dường như vẫn còn cảm nhận được cảm giác xuyên qua mái tóc xoăn tự nhiên của Tống Tinh Mạc trong lúc giãy dụa, cùng với cảm giác khi chạm vào chiếc khuyên tai lạnh như băng. Giây tiếp theo, hắn đã bị bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Tinh Mạc bắt lấy rồi ấn xuống, nếu như không phải mải mê để ý tay của Tống Tinh Mạc, còn lâu hắn mới bị đè lại dễ dàng như vậy.

Cuối cùng Tống Tinh Mạc tự ngất xỉu, nếu không phải mặt của hắn lúc ngủ quá giống nữ nhân, thực sự Dịch Xuyên sẽ đấm cho một phát.

Bởi vì Dịch Xuyên kêu Tống Tinh Mạc đi chữa trị, Liễu Chẩm Thanh nghĩ Hoắc Phong Liệt cũng sắp kết thúc trị liệu rồi, bèn đi cùng bọn hắn.

Kết quả vừa mới đến đình viện, y đã thấy một bóng người chợt xuất hiện, lại là một tên ăn mặc lộn xộn, chẳng lẽ bây giờ lại lưu hành kiểu mặc áo lót chạy loạn như thế sao?

Thấy bóng người tiến vào trong phòng, Liễu Chẩm Thanh nhận ra đó là Hạ Lan.

Vừa đi đến cửa đã thấy Hạ Lan túm lấy cánh tay Hoắc Phong Liệt truy hỏi: "Ngươi thật sự không biết vì sao Tần Dư rời đi một mình? Không phải cái gì hắn cũng nói với ngươi sao?"

Nhìn Hạ Lan sốt ruột đến mức nổi nóng, Hoắc Phong Liệt chỉ đành đáp: "Đêm qua ngươi ở cùng hắn?"

Hạ Lan nghẹn lại, thậm chí có thể nói một canh giờ trước khi hắn ngủ thiếp đi, Tần Dư vẫn còn nằm trong lòng hắn.

Hoắc Phong Liệt thấy hắn không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Hắn không để lại lời gì sao?"

Hạ Lan nhanh chóng nói: "Chỉ có một tờ giấy, nói là trở về kinh thành, nhưng rõ ràng hắn đã đồng ý với ta tạm thời sẽ không quay về."

Hoắc Phong Liệt hơi ngạc nhiên: "Hắn đồng ý sao?"

Lúc này Hạ Lan mới sững người, dần nhớ lại. Đúng rồi, Tần Dư chưa từng đồng ý, mà đêm qua hắn chủ động, Hạ Lan mới cho rằng quan hệ giữa cả hai đã thay đổi.

Hắn không tin Tần Dư không nghe hiểu ẩn ý trong lời của hắn, hắn chỉ không muốn quay về kinh thành để rồi lại bị cuốn vào trong các mối quan hệ phức tạp. Hạ Lan muốn nhân lúc không có nhiều lo lắng như vậy, cả hai có thể ở chung với nhau một khoảng thời gian, rồi tiến thêm một bước...

Nhưng Tần Dư vẫn bỏ đi, không thèm đếm xỉa đến đề nghị của hắn, một mình quay về kinh thành, đây là... từ chối nguyện vọng của hắn? Quả nhiên ở trong lòng Tần Dư, hắn thật sự... không quan trọng chút nào.

Hạ Lan lại cắn răng, nói: "Hắn rời đi một mình có liên quan đến bí mật hắn nói với ngươi trước đây không?"

Hoắc Phong Liệt nhìn dáng vẻ do dự của Hạ Lan, cất lời: "Nếu như ngươi muốn biết thì quay lại hỏi hắn đi."

Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt "Đều là huynh đệ với nhau, ngươi không giúp ta được chút nào sao?"

Hoắc Phong Liệt lại nói: "Bởi vì là huynh đệ, cho nên ta chỉ nói đến đây thôi."

Hạ Lan không muốn phí lời với Hoắc Phong Liệt nữa, trực tiếp nổi giận: "Hừ, ông đây không đi chữa bệnh với ngươi nữa, ông đây muốn quay về kinh thành báo cáo công việc."

Nói xong, hắn lập tức quay người chạy đi.

Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài cùng Hoắc Phong Liệt, nhìn Hạ Lan đang đi xa: "Để hắn quay về chưa chắc đã tốt, phía sau hắn còn có Cẩm Y Vệ, có thể sẽ dấy lên xung đột, đến lúc đó lại lâm vào thế khó xử."

Hoắc Phong Liệt lại đáp: "Không để hắn quay về, nhỡ có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ trách đệ mất, với lại... dù đường đi có gian nan đến đâu, chỉ cần bọn họ tự mình đi thì vẫn có thể đi tiếp được, bọn họ không cần đệ lựa chọn giúp."

"Là vậy à?" Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt: "Đệ không lo lắng à?"

Hoắc Phong Liệt lắc đầu, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Sớm rời khỏi đệ cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng trong tương lai, bọn đệ cũng sẽ đứng ở phía đối lập."

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Hoắc Phong Liệt, trước giờ hắn không lạm dụng quyền hành, trung thành với Nguyên Giác, chỉ cần hai người kia cũng không phản bội hoàng đế, lẽ ra phải nói họ sẽ không bao giờ đứng ở phía đối lập với Hoắc Phong Liệt mới đúng.

"Sao đột nhiên lại nói như vậy?" Liễu Chẩm Thanh lo lắng hỏi hắn.

Hoắc Phong Liệt không nói thêm nữa, quay đầu lại nói: "Đệ đi xem đường về mà triều đình sắp xếp lần nữa xem có vấn đề gì không."

Liễu Chẩm Thanh chợt giữ chặt Hoắc Phong Liệt, cơ thể hắn khẽ run lên.

Y cười, quả nhiên Nhị Cẩu đang giả vờ bình tĩnh, tìm cớ để chạy trốn.

Liễu Chẩm Thanh nói: "Vẫn chưa ăn sáng mà, ăn rồi hẵng đi."

Y không đợi Hoắc Phong Liệt phân bua đã kéo hắn đi phòng bếp, kéo ghế ngồi phía trước rồi nhìn hắn ăn.

Hoắc Phong Liệt vừa mới chịu đựng áp lực cắn một miếng bánh bao thì đã nghe Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói: "Đêm qua đệ cảm thấy thế nào?"

Hoắc Phong Liệt hô khẽ một tiếng, suýt đã bị nghẹn bánh bao đến chết, vội vàng nuốt xuống, không biết nên nói gì.

"Hỏi đệ đó, đêm qua thoải mái không?"

Hoắc Phong Liệt không chịu được nữa, như thể không nuốt nổi mà vỗ ngực mình, thấy Liễu Chẩm Thanh bưng canh lên bèn lập tức cầm lấy uống.

Y nhìn hắn uống canh, tiếp tục nói: "Dù sao ta cũng rất thoải mái, tay Nhị Cẩu rất lớn, còn có vết chai do luyện kiếm mà ra..."

"Phụt!"

Một ngụm canh bị phun ra.

"Đó là lần đầu tiên ta làm cho người khác, nếu như làm không tốt, đệ phải nói để ta cải thiện tốt hơn đấy."

Hoắc Phong Liệt đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Y bình tĩnh nói: "Loại chuyện này, ta là người duy nhất đúng chứ."

Hoắc Phong Liệt như không thể chống đỡ được nữa: "Thanh... Thanh ca?"

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục lấn tới, duỗi tay giúp Hoắc Phong Liệt đang ngẩn ngơ lau nước canh dính bên môi, còn nhẹ nhàng vuốt môi hắn một cái, cuối cùng đưa ngón trỏ vào miệng mình để làm sạch. Hoắc Phong Liệt nhìn toàn bộ động tác của y mà chấn động.

Liễu Chẩm Thanh cười tít mắt, lấy tay chống đầu, cố ý quơ ngón tay trước mặt Hoắc Phong Liệt: "Đêm qua thực sự khiến tay ta mỏi chết đi được, nhưng mà vẫn chưa thành thạo, lần sau... hẳn là sẽ biểu hiện tốt hơn chút nữa."

Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn nhướng mày, nhìn chằm chằm Hoắc Phong Liệt như đã thăng thiên, đợi xem phản ứng của hắn.

Nhưng không may mắn lắm, chỉ trong chốc lát, Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên cũng đến đây ăn sáng.

Đợi bọn hắn tiến đến chào hỏi, Hoắc Phong Liệt lập tức chớp lấy thời cơ lao ra ngoài như một cơn gió.

"Gặp quan viên thì đi nhanh như vậy làm gì?" Tống Tinh Mạc sờ cằm nhìn Liễu Chẩm Thanh: "Ngươi bắt nạt người ta hả?"

Liễu Chẩm Thanh vươn vai, bày ra dáng vẻ thoải mái tinh thần, nói: "Đâu có."

Nói xong, y đang định đi thì bị Tống Tinh Mạc gọi lại: "Đúng rồi, Dịch Xuyên có việc cần nói."

Liễu Chẩm Thanh nhìn sang Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên cất lời: "Buổi sáng ta nhận được tin tức từ nhà lao, có một số cư dân hải đảo đã nói ra một manh mối để lấy công chuộc tội, qua tay của ta trước, sau đó sẽ giao cho quan viên từ kinh thành đến. Tin tức này có liên quan đến những kẻ từ bên ngoài lên đảo.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức lấy lại tinh thần, căng thẳng nhìn Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên nói tiếp: "Bọn họ nói nhìn thấy một nam tử có võ công cao cường, trên người có ký hiệu của quý tộc nước Nam Thục.”

Liễu Chẩm Thanh biết rất rõ về nước Nam Thục, đó là một trong ba nước Tây Nam từng bị Hoắc Phong Liệt đánh cho tan tác.

Tống Tinh Mạc khẽ cười: "Chẳng bao lâu, phát hiện này sẽ truyền đến tai hoàng đế. Phỏng chừng sẽ yêu cầu một lời giải thích từ nước Tây Thục, chỉ là không ngờ phản tặc còn dính líu đến ngoại tộc."

Nào là kẻ có liên lụy tới kinh thành và Đông Xưởng, nào là ngoại tộc.

Liễu Chẩm Thanh dần thấy bất an, đang suy nghĩ thì thấy Hàn Diệp đi tới.

Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên nhanh chóng gọi Hàn Diệp đi ăn cơm cùng.

Hàn Diệp hỏi Liễu Chẩm Thanh định khi nào mới tới Y cốc.

Mà Y cốc nằm ở vùng ranh giới giữa nước Nam Thục và Đại Chu.

Hiển nhiên Liễu Chẩm Thanh đang đợi Hoắc Phong Liệt quyết định thời gian.

Mãi cho đến giữa trưa Hoắc Phong Liệt mới quay lại, vừa về đã nói với Liễu Chẩm Thanh: "Hoàng thượng gửi mật chỉ cho đệ."

Y kinh ngạc: "Không phải mấy quan viên triều đình kia đã đến đây được mấy ngày rồi sao?"

“Sáng nay mật chỉ mới được gửi đến." Vừa nói, Hoắc Phong Liệt vừa đưa mật chỉ cho Liễu Chẩm Thanh.

Y mở ra, vừa nhìn đã nhíu mày, lại có thể trùng hợp như vậy?

Trên mật chỉ nói phát hiện nước Tây Thục rục rịch ngóc đầu dậy, cảm giác có chút vấn đề, hy vọng Hoắc Phong Liệt lập tức đến thành Nam Phong thay hoàng thượng tuần tra một lượt. Bên hoàng thượng đã truyền lời cho thành chủ thành Nam Phong để hắn đón tiếp Hoắc Phong Liệt.

Mà thành Nam Phong chỉ cách nước Tây Thục một khu rừng rậm.
Chương kế tiếp