Sau Khi Thua Trò Chơi Tôi Đến Gõ Cửa Phòng Sếp

Chương 16: Tạ Hành và Chu Uyển cãi nhau
Tạ Hành trả lời: "Anh không có ý định đồng ý với yêu cầu của em."

Chu Uyển cảm thấy khó chịu: "Anh đang nghĩ gì vậy? Anh có biết rằng khi nãy em đã cảm thấy rất xấu hổ và không thể nói được gì không?"

Tạ Hành: "Vậy tại sao em không suy nghĩ trước khi nói?"

Chu Uyển: "Em nói cái gì! Chuyện đó không phải do anh ép em à!"

Tạ Hành: "Tôi ép em? Tôi ép em cái gì cơ?"

Chu Uyển không nghĩ ra nhưng cơ bản là cô không muốn thừa nhận.

Tạ Hành: "Nói không được chứ gì?"

Chu Uyển: "Anh thật sự rất phiền đấy!"

Cả hai người bọn họ đều kiêu ngạo và khó bảo, nhưng sau nhiều năm sống chung, đây là lần đầu tiên bọ họ cãi nhau.

Dù có bất cứ cảm xúc hay trải nghiệm gì, họ đều đang mơ hồ và không biết phải làm thế nào.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Chu Uyển cảm thấy phiền lòng về mối quan hệ này, cô tức giận nói: "Anh bớt giả vờ đi Tạ Hành, em biết rõ anh nghĩ gì. Ba năm trước, em đã nghe anh và anh trai của em nói chuyện rồi. Anh nói em là một con nhóc chưa lớn, anh không có bất kì tình cảm nào với em? Nực cười thật đấy? Trước đó một ngày chúng ta cùng đi ngắm hoa lê, sau còn ở trên giường hành động suốt một ngày một đêm.”

Tạ Hành dừng một chút, hắn không thể nhớ đã từng có một đoạn đối thoại như vậy với Chu Tư.

Cách hắn trầm mặc khiến Chu Uyển như đã có đáp án rõ ràng: “Anh đừng nghĩ sẽ chối, em nghe được rõ ràng không sót một chữ.”

Tạ Hành muốn nói gì đó, nhưng Chu Uyển ngắt lời: "Tạ Hành! Em biết anh chỉ là muốn chơi đùa một chút, hiện giờ không thể rời khỏi em sao?"

Tạ Hành trầm mặc trong giây lát, sau đó đi ngang qua trước mặt Chu Uyển.

Tạ Hành là người có khí chất từ lúc sinh ra, trông bộ dạng của hắn lúc này như muốn ăn thịt người.

Chu Uyển theo bản năng đã lùi ra sau một bước khi Tạ Hành đứng trước mặt cô và nói: "Đúng vậy, tôi không thể!"

Một cơn gió nhẹ mang theo hơi thở lạnh xâm nhập, Chu Uyển bất ngờ một chút nhưng nhanh chóng bình tĩnh, nói: "Anh nói xạo đấy à!"

Tạ Hành nói: "Chu Uyển! Cách sống của em rất hỗn loạn, ai cũng có thể làm điều này với em à? "

Chu Uyển nói: "Chẳng lẽ không phải thế sao?"

Có thể làm Tạ hành mất đi lý trí, e rằng chỉ có mỗi Chu Uyển. Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không gầm gừ nổi giận, thay vào đó là gương mặt bình thản y như việc đang họp hội đồng quản trị ở công ty

Hắn là người trầm ổn.

Tạ hành bất đắc dĩ duỗi tay nắm chặt cằm của Chu Uyển, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Chơi đùa sao? Đến tột cùng là ai chơi ai hả? Em vừa về nước thì chúng ta đã gặp mặt, chẳng lẽ không phải do em lôi kéo anh cùng chơi trò bạn trai sao?”

Chu Uyển: “Không phải em đã nói xin lỗi rồi sao! Anh cũng cưỡng hôn em còn gì!”

Tạ hành: “Lần đó ở khách sạn, em tính như thế nào?”

Chu Uyển: “Khách sạn cái gì cơ?”

Tạ hành tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Đêm đó ở khách sạn, là em kéo tôi đi.”

Chu Uyển mở to mắt: “Rõ ràng là anh kéo em đi!”

Tạ hành hít sâu một hơi, lười tranh luận cùng Chu Uyển: “Được, vậy lần thứ hai thì sao? Là ai mặc áo ren tới tìm tôi?”

Chu Uyển: “……”

Là cô!

Tạ Hành tiếp tục phóng đại sự việc: "Lần thứ ba, em gửi tin nhắn cho tôi và nói muốn cùng tôi làm chuyện đó, tin nhắn đó tôi vẫn còn giữ, em đừng hòng chối."

Chu Uyển nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của Tạ Hành, cô hơi nhón chân lên cắn nhẹ vào môi hắn một cái.

Tạ Hành cũng không trốn tránh, cũng không thèm so đo với Chu Uyển, hắn chỉ duỗi tay ra đỡ lấy eo cô, tiếp tục cùng cô dây dưa.

Sau đó, hai người không hiểu thế nào đang tranh cãi với nhau lại biến thành bộ dạng thâm tình ngọt ngào như vậy, còn hôn nhau đến mức không muốn buông ra.

Cuối cùng, Chu Uyển mơ hồ tiếp tục chất vấn Tạ Hành: “Nói tiếp đi chứ!”

Tạ Hành cười, trả lời: "Còn có lần thứ tư là tôi tìm em, nhưng khi gọi điện thì biết em đang đi phơi nắng ở Maldives, nên tôi đã bay đến đó để gặp em."

Chu Uyển hỏi: "Cho nên anh cảm thấy anh rất tuyệt vời phải không?"

Tạ Hành trả lời: "Tôi không nghĩ mình tuyệt vời, tôi chỉ là thấy vui vẻ thôi."

Chu Uyển: "Vui vẻ như thế nào?"

Tạ Hành: "Vui vẻ khi tìm thấy em, em cũng rất hoan nghênh tôi."

Lúc ở Maldives, hai người bọn họ thật sự rất vui vẻ, cùng nhau tắm nắng, ở trên boong tàu, ở khách sạn, gần gũi với nhau.

Tạ Hành không muốn chiếm ưu thế, hắn chỉ thật thà nói ra một sự thật. Tình cảm của hai người xuất phát từ sự rung động thuở đầu, nằm ngoài dự tính của Tạ Hành.

Họ không phải là thanh mai trúc mã, và mối tình giữa họ cũng không phải tự nhiên. Cả hai đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong mối quan hệ của mình.

Dù hơn tuổi và khác nhau tính cách, Tạ Hành luôn coi Chu Uyển như em gái của mình.

Tạ Hành nhớ rõ ngày đó Chu Uyển nói rằng muốn đi du học, hắn cùng Chu Tư đang bàn chuyện đó. Chu Uyển lại buồn ngủ, bộ dáng mơ màng đi từ trên lầu xuống, cô dụi dụi mắt hỏi: “Anh à, trưa nay ăn gì thế, em đói bụng quá.”

Ngày đó Chu Uyển mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình in hình nhân vật hoạt hình, tóc dài xõa xuống, cô nhìn về phía Tạ hành chớp mắt một cái: “Anh! Nhà có khách sao anh không nói với em trước!”

Vừa dứt lời, tim cô đập thình thịch mà chạy nhanh lên lầu.

Chu Tư lắc đầu bất đắc dĩ, giới thiệu Chu Uyển với Tạ Hành: “Em ấy là người không lo nghĩ, trước đó hai ngày còn đánh một cậu con trai đến mức chảy máu đầu.”

Tạ Hành tò mò, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Chu Tư: “Nó bảo là muốn giúp một cô gái.”

Lần sau gặp lại chính là đêm Chu Uyển về nước.

Tạ Hành không có ý định trêu đùa Chu Uyển, hắn không dám chọc giận cô nàng tiểu thư quyền quý này. Tuy nhiên, vì tính cách làm ăn sòng phẳng của mình, hắn không thể bị lợi dụng.

Có lẽ đêm đó, hắn đã quá cuồng nhiệt diễn vai bạn trai của Chu Uyển. Nếu Tạ Hành kiềm chế được ý chí của mình, có lẽ hắn cũng không đến mức để bị cô lừa đi khách sạn.

Nhưng từ khi còn nhỏ, Tạ Hành đã có tinh thần tự lực cao, không quan trọng là việc học hành hay công việc, mà quan trọng là nỗ lực hết mình. Vì vậy, đôi khi hắn phải đánh đổi bằng thời gian và sức lực để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Những người trong độ tuổi đôi mươi đang tận hưởng tuổi trẻ và tình yêu, Tạ Hành cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Đối với hắn, việc thư giãn giải trí chỉ đơn giản là đi du lịch hoặc vận động, nếu không có bạn bè đi cùng, những nơi như quán bar, hắn cũng sẽ không bao giờ đến.

Nếu đối với Chu Uyển mà nói, liệu hắn có phải nụ hôn đầu tiên của cô không?

Tạ Hành trả lời: "Em cho rằng tôi có thể tùy tiện cùng người khác hôn môi à?"

Chu Uyển rõ ràng không kịp chuẩn bị, thậm chí cảm thấy bối rối: "Tạ Hành, anh nói dối cũng phải có căn cứ chứ!"

Tạ Hành không nói gì, trầm mặc nhìn Chu Uyển. Hắn có phong thái trang trọng và ổn định, phảng phất hơi hướng là người đàn ông chính trực, khiến người khác không thể phản bác.

Vì vậy, Chu Uyển bắt đầu phản kháng, rõ ràng đêm đó cô đã bị Tạ Hành lôi cuốn đến mất trí, không thể nhận ra đó là lần đầu tiên của hắn!
Chương kế tiếp