Sau Khi Thua Trò Chơi Tôi Đến Gõ Cửa Phòng Sếp

Chương 19: Toàn văn hoàn
Chu Uyển ngại ngùng đưa tay che mắt Tạ Hành.

Nhưng hắn không cho phép cô làm thế và bắt lấy tay cô để hôn nhẹ, sau đó hỏi một cách thân mật: "Vừa mới về? Cố tình tới đây để tìm tôi à?"

Tạ Hành biết cô đã đợi ở bên ngoài bao lâu, ngay cả rương hành lý của cô vẫn đang ở bên ngoài.

Cô lại cảm thấy ngượng ngùng. Tạ Hành không trêu đùa Chu Uyển thêm nữa, hắn hôn nhẹ lên tay cô, thân mật hỏi: "Bay lâu như vậy? Có phải mệt mỏi lắm không?"

Chu Uyển trả lời ngắn gọn: "Không mệt chút nào."

Sau một chuyến bay dài, đầy phiền muộn và nhàm chán, cô không thể kìm nén được sự háo hức khi nhìn thấy hắn. Tạ Hành tiếp tục dò hỏi: "Em ăn cơm tối chưa?"

Chu Uyển trả lời: "Em ăn trên máy bay rồi."

Tạ Hành hỏi tiếp: "Bây giờ em muốn ăn gì không? Tôi có thể nấu hoặc mang đến cho em."

Chu Uyển lắc đầu: "Em không đói."

Hiện tại cô chỉ muốn ôm hắn, muốn hôn hắn, vì vậy cô mới vội vàng đến đây gặp hắn. Chu Uyển ôm lấy cổ Tạ Hành. Hắn đáp lại bằng một nụ hôn ngắn, sau đó lùi lại một chút.

Chu Uyển không vui và nắm chặt cổ áo hắn: "Anh đang trốn cái gì đấy!"

Tạ Hành cười: "Tôi mới đi gặp đối tác, trên áo vẫn còn mùi rượu, em không chê à?"

Chu Uyển nghiêm túc: "Anh nói thật đi, có phải có mùi hương của người phụ nữ khác không hả? Nên khuya như vậy anh mới về nhà!”

Tạ Hành cười và xoa đầu cô: "Nói tầm bậy vừa thôi. Buổi tối tôi ăn cơm cùng lãnh đạo, chỉ uống một chén rượu thôi đã khiến tôi quên mất thời gian."

Chu Uyển hừ một tiếng. Dù Tạ Hành không giải thích thêm, cô vẫn một mực tin vào lời của hắn.

Sau đó, Tạ Hành quyết định ôm Chu Uyển lên phòng ngủ, hắn hỏi cô: "Em thật sự không đói sao? Tôi nghĩ em ngoài đói ra còn đang khát đấy."

Chu Uyển cảm thấy xấu hổ, đòi chặn miệng anh: "Anh thật phiền phức!"

Hai người cứ thế đi từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ đối mặt với nhau đến đối mặt với gương. Chu Uyển từ nhỏ đã lớn lên luôn tỏ ra ngây thơ, bây giờ lại bị Tạ Hành bắt bẻ tới mức đỏ mặt.

Chẳng qua đêm nay Tạ Hành tốn rất nhiều tâm tư, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Chu Uyển kêu hắn một tiếng “chồng”.

Thậm chí đến khi Chu Uyển đã gọi một tiếng “chồng” rồi, hắn vẫn không buông tha cho cô.

Cuối cùng, đêm đó đã trôi qua khá muộn và kết thúc khi bình minh đã ló dạng. Chỗ khác của Chu Uyển cảm thấy no, nhưng bản thân Chu Uyển lại cảm thấy rất đói. Cô đã tiêu hao rất nhiều sức lực, không biết có phải do mệt mỏi hay huyết áp thấp. Hai chân Chu Uyển nhũn ra, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.

Rạng sáng lúc bốn giờ, Tạ Hành vào nhà bếp chuẩn bị một chén thịt yến cho Chu Uyển. Thịt yến là đồ đông lạnh nên mùi vị sẽ hơi khác, hắn dựa theo khẩu vị của Chu uyển mà cho nhiều dấm hơn một chút.

Khi Chu Uyển tỉnh dậy, đã là buổi chiều. Tạ Hành không ở bên cạnh, cô ngồi một lúc cho tỉnh táo liền tự mặc quần áo và rửa mặt như thường lệ.

Căn biệt thự này luôn là nơi yêu thích của cô. Phòng ở trên nơi này không quá sang trọng, nhưng thiết kế mang tính thẩm mỹ và chi tiết, được xử lý vô cùng tinh tế.

Toàn bộ căn phòng trang trí bởi hệ thống trí tuệ nhân tạo, từ những thứ nhỏ nhất như máy quét rác tự động đến những thứ lớn hơn như việc điều tiết thời tiết và thay đổi tính năng của sân thượng pha lê.

Có thể nói đây là công nghệ tiên tiến, nhanh chóng và tiện lợi. Chu Uyển rất phấn khích khi đến đây, như khi đến một triển lãm khoa học kỹ thuật. Cô cảm thấy kinh ngạc và thích thú khi nhìn thấy các thiết bị này.

Trong nhà còn có một chú chó nhỏ sở hữu trí tuệ nhân tạo với bề ngoài bằng kim loại, rất đáng yêu. Nó có thể nói được, trả lời các câu hỏi và thậm chí chạy bộ cùng con người. Chu Uyển không biết tại sao Tạ Hành lại đặt tên cho chú chó này là "Tạ Tạ", mỗi khi đến đây, nó luôn vây quanh cô chơi đùa rất lâu.

Lần đầu tiên cô ngồi xuống đất và nói chuyện với chú chó nhỏ này: "Ba của em đã đưa phụ nữ khác vào nhà chưa?".

Tạ Tạ trả lời ngay lập tức: "Chị là người đầu tiên đến thăm nhà chúng ta đấy! Chị thật xinh đẹp!".

Chu Uyển cười rất tươi: "Có phải ba ba bảo em nói như vậy không?".

Chú chó trả lời: "Chị ơi, em không phải là một con chó máy bình thường đâu. Em rất thông minh đấy. Chị có muốn làm mami của em không?".

Chu Uyển mới không thèm: "Làm mẹ của em có được cái gì không?”

Tạ Tạ: “Nói cho chị biết bí mật, ba ba của em có rất nhiều tiền đấy."

Chu Uyển: “Em tưởng chị muốn ở với ba em là vì tiền à?”

Tạ Tạ chớp chớp mắt, kêu lên mấy tiếng khoe mẽ.

Chu Uyển nhỏ giọng hỏi: “Vậy em nói cho chị biết, ba ba của em hiện tại có bao nhiêu tiền?”

Lúc đó Tạ Hành đang đứng phía sau Chu Uyển và nghe được câu hỏi của cô. Mặc dù hắn chưa nói gì, nhưng trên khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười.

Chu Uyển tiếp tục hỏi Tạ Hành: "Trí tuệ nhân tạo phát triển đến giai đoạn cuối cùng, liệu nó có thể trở thành một mối đe dọa cho nhân loại như trong phim không?".

Tạ Hành trả lời: "Nếu em muốn biết ý kiến của tôi thì trước hết em phải trả tiền. Em muốn trả theo tháng hay theo năm?"

Chu Uyển nghiêm túc: "Suốt ngày nhắc đến chuyện tiền bạc, trong mắt anh chỉ có tiền thôi hả!”

Tạ Tạ ngay lúc này liền ngoan ngoãn ngồi trước cầu thang, vừa nhìn thấy Chu Uyển đã gọi: “Me! Mẹ ơi!”

Chu Uyển nghiêm khắc chạy đến sửa lại cho đúng: “Em đừng gọi chị là mẹ!”

Tạ Tạ: “Em nói cho chị một bí mật, chị sẽ làm mẹ của em, thế nào?”

Chu Uyển nhăn mày nói: “Cái gì?”

Tạ Tạ tiết lộ: "Ba của em vẫn còn thích một cô nữ sinh từ nhiều năm trước đấy."

Chu Uyển khinh thường: "Sao em không nói cô nữ sinh đó chính là chị luôn đi!"

Tạ Tạ trả lời: "Ơ chị biết rồi mà!"

Chu Uyển nói: "Em đừng bịa đặt giống ba em được không?"

Tạ Tạ muốn chứng minh bản bản thân là một chú chó thông minh, nó liền dẫn Chu Uyển vào thư phòng, cũng cho cô thấy về một bức ảnh mà họ chụp cùng nhau.

Chu Uyển không nghĩ đến việc cô và Tạ Hành có một bức hình chụp chung, cô tò mò mở ngăn kéo ra.

Bên trong quả thật có một tấm ảnh, chẳng qua lúc đó Chu Uyển còn rất nhỏ, khoảng bảy hoặc tám tuổi, và Tạ Hành khi đó khoảng 11-12 tuổi. Họ đứng dưới một cây hoa lê và Chu Uyển cười tươi như đóa hoa. Trên mặt Tạ Hành cũng mang theo ý cười.

Chu Uyển cầm tấm ảnh lên xem, cô thật sự không nhớ đã từng chụp bức ảnh này cùng Tạ Hành.

Tạ Tạ hào hứng nói: "Ba của em thường xem bức ảnh này và cười rất tươi. Em đã phân tích và kết luận rằng người phụ nữ trong bức ảnh là mẹ của em."

Khi Chu Uyển định cất bức ảnh đi, cô nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ được bọc trong lớp vải nhung mịn. Trong lòng cô ấy có dự cảm mãnh liệt, và khi cô mở ra, cô ấy bất ngờ nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.

Tạ Tạ vui mừng kêu lên: "Chiếc nhẫn kim cương này được ba của em thiết kế cách đây ba năm, và có tên của viết tắt của mẹ em. Ba ba muốn tặng nó cho mẹ!”

Chu Uyển nhìn kỹ vào chiếc nhẫn, thấy rõ tên viết tắt của cô trên đó.

Cô hỏi: "Đây là ba ba chỉ em nói mấy lời như vậy sao?"

Tạ Tạ trả lời: "Không cần ba ba chỉ, em là chú chó robot thông minh nhất trên thế giới!"

Chu Uyển nói: "Được rồi! Em nói đủ rồi đấy."

Tạ Tạ đứng trên đất lại kêu: "Ba yêu mẹ! Ba ba yêu mẹ!”

Chu Uyển nhắc lại lần nữa: "Được rồi! Nên em giữ im lặng đi."

Khi chuẩn bị để lại đồ vật, Chu Uyển nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ cách đó không xa: "Có nhìn đủ chưa?"

Cô nhìn lại, đối mặt với ánh mắt của Tạ Hành. Hắn đứng trong phòng thư, hai tay đặt ra sau lưng, tư thế vô cùng lười biếng, cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu.

Chu Uyển lén lút đặt đồ vật vào chỗ cũ, hỏi: "Khi em còn nhỏ, chúng ta chụp ảnh chung khi nào vậy? Em không nhớ gì cả."

Tạ Hành trả lời: "Chúng ta đã chụp rất nhiều lần, chỉ là em không có ấn tượng thôi."

Chu Uyển hỏi tiếp: "Còn chiếc nhẫn này? Là tặng em đúng không?"

Tạ Hành chậm rãi đi tới, hắn dùng ảo thuật biến ra một bó hoa hồng nhạt và đưa cho Chu Uyển.

Chu uyển mang vẻ mặt cảnh giác: “Anh làm gì vậy? Đừng nói là cầu hôn đấy?”

Tạ Hành mỉm cười đưa hoa cho Chu Uyển.

Rất lâu trước đây, Tạ Hành đã nghe nói qua: Tình yêu có thể bắt đầu từ một bó hoa tươi.

Thực tế không chỉ yêu đương, Tạ Hành đã suy nghĩ kỹ về việc kết hôn cả ba năm trước đó.

Hắn không bao giờ ép buộc Chu Uyển vì bất cứ điều gì, chỉ muốn cô thấy hạnh phúc.

Tạ Hành hỏi: "Nếu bây giờ tôi cầu hôn em, em có đồng ý không?"

Chu Uyển trả lời: "Không đồng ý."

Tạ Hành nói: "Đừng vội trả lời, em có thể từ từ suy nghĩ."

Chu Uyển đáp: "Nếu em vẫn chưa thể đưa cho anh câu trả lời, thì sao?"

Tạ Hành nói: "Không sao cả, tôi sẽ đợi đến khi em đưa ra quyết định của mình."

Chu Uyển nói: "Vậy thì anh phải đợi rất lâu, vì em không phải là người theo chủ nghĩa kết hôn."

Tạ Hành nói: "Không sao cả, dù sao tôi vẫn là chồng của em."

Chu Uyển phản ứng: "Anh thật vô liêm sỉ! Ai nói vậy hả?"

Tạ Hành nói: "Em quên đêm qua đã nói những gì với tôi rồi phải không? Hay muốn tôi giúp em nhớ lại?"

Chu Uyển: "Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu."

Tạ Hành: "Có thể không cần, nhưng em hãy xuống ăn cơm trước đã."

Chu Uyển: "Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn thịt yến tối qua."

Tạ Hành: "Dễ thôi, gọi chồng đi rồi tôi làm cho em."

Chu Uyển: "..."

Tạ Hành: "Đúng rồi ha, em còn thích ăn phô mai tan chảy và cacao mà."

Chu Uyển: "Chồng ơi! Anh là người chồng tốt nhất trên đời của em!"

Tạ Hành: "Cái gì? Tôi nghe không rõ lắm."

Chu Uyển: "Chồng ơi!"

Tạ Hành: "Dạ, vợ của anh!"

End.