Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: Omega thật giả 1 - Em là vợ mới cưới của anh...
Sở Vân Thanh và Ân Tranh sống với nhau cả đời viên mãn.

Tuy rằng đôi khi cũng sẽ có tranh cãi và không hợp ý kiến, cũng sẽ có giận dỗi bỏ nhà đi trốn, nhưng hai người đều tương đối lý trí, sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, cùng nhau tìm ra vấn đề giữa hai người rồi giải quyết nó, mài giũa tính cách.

Bọn họ không vì người kia mà thay đổi nguyên tắc và quan niệm của bản thân, mà là hiểu và tôn trọng đối phương, ủng hộ đối phương hết khả năng của mình.

Lúc Sở Vân Thanh năm mươi tuổi xuất đầu, dựa vào cống hiến xuất sắc trong lĩnh vực vật lý mà nhận được giải thưởng vật lý cao nhất trên thế giới, hưởng thụ danh dự trong lẫn ngoài nước.

Nhưng anh cũng không phải người cuồng khoa học.

Vào năm sáu mươi lăm tuổi, anh và Ân Tranh cùng lui về nghỉ hưu, mua một căn biệt thự hai tầng ở ven biển, ngày thường trồng hoa, chọc chim, nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống lúc về già, cho đến khi khu biệt thự mở quảng trường nhỏ, Ân Tranh mê mẩn disco người già…

Sở Vân Thanh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình thi nhảy với một đám ông bà già trong âm nhạc điên cuồng, còn suýt chút nữa đã động tay động chân vì để tranh giành giải nhất.

Ân Tranh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn giơ cờ màu nhỏ vỗ tay cổ vũ cho anh, khiến anh tức giận đến nổi sau khi trở về nấu rau cần cho Ân Tranh hai ngày, Ân Tranh ăn đến nổi nửa đêm bò dậy trộm cắn anh, cắn xong còn nói da già rồi, ăn không ngon.

Cũng đúng là già rồi thật.

Thoáng chốc đã qua mấy mươi năm.

Ngày Ân Tranh mừng sinh nhật tám mươi tuổi, Sở Vân Thanh đứng trong vườn tưới hoa, Ân Tranh nằm trên ghế dựa phía sau anh ngủ gà ngủ gật.

Vườn hoa biệt thự hướng ra biển, xa xa gió biển mát lạnh thổi tới, ánh mặt trời đầu giờ chiều lười biếng chiếu xuống những đóa hoa muôn màu muôn vẻ, xuyên qua hơi nước mọc thành cầu vồng mờ nhạt.

Sở Vân Thanh nghe giọng nói già nua nghẹn ngào của Ân Tranh vang lên sau lưng: “Anh Sở, hôm nay là sinh nhật em... Em có thể ăn bánh kem không? Một miếng nhỏ thôi... Đã lâu rồi không ăn, em cảm thấy sau này... không ăn được nữa...”

“... Được.”

Sở Vân Thanh buông thùng nước nước, chậm rãi đi đến cạnh ghế nằm, cúi đầu nhìn Ân Tranh, nắm lấy tay cậu: “Anh đặt bánh kem cho em rồi... Nhưng dường như em không đợi được.”

Ân Tranh chậm rãi mở mắt ra.

Tròng mắt cậu đã vẩn đục, ánh sáng trong mắt dần dần tan rã.

Cậu mỉm cười, đưa tay kia đến Sở Vân Thanh.

Sở Vân Thanh nửa quỳ, ôm cậu vào lòng.

Hai thân thể già nua lưng còng dựa sát vào nhau.

Ân Tranh nhẹ giọng nói: “Anh Sở, em phải đi rồi, em không nỡ anh...”

Sở Vân Thanh nắm chặt tay Ân Tranh.

Bàn tay kia không muốn xa rời vuốt ve anh, nhưng vẫn từng chút từng chút mất đi sức sống, già nua yếu ớt buông thõng xuống, tựa như chạc cây khô đã mục nát trãi qua một đêm tuyết lớn cuối cùng lìa cành.

Sở Vân Thanh lẳng lặng ôm Ân Tranh, ánh mặt trời ấm áp rơi đầy trên lưng anh, nhưng anh lại cảm thấy cơ thể mình lạnh ngắt. Ân Tranh chết rồi, không còn người yêu anh nữa, cũng không còn người anh yêu nữa.

Sở Vân Thanh ngồi trong vườn hoa rất lâu.

Cho đến khi trời tối, thân thể Ân Tranh đã không còn độ ấm, anh mới tập tễnh đứng lên, gọi điện thoại cho nhà tang lễ.

Sở Vân Thanh bình tĩnh tổ chức đám tang cho người yêu, đối mặt với những lời quan tâm của bạn bè đều gắng gượng mỉm cười.

Anh đã lập di chúc xong, giống với Ân Tranh, quyên tất cả di sản cho công trình Hy Vọng và nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Tất cả mọi người biết anh muốn làm cái gì, nhưng không ai định ngăn cản cả.

Tình yêu hoạn nạn có nhau như vậy, ai là người ở lại đều đau khổ như nhau.

Vào một chạng vạng yên tĩnh, Sở Vân Thanh ôm hoa đi đến trước một ngôi mộ mới lập, nuốt một viên thuốc nho nhỏ.

Sức lực trong thân thể chậm rãi xói mòn, hoàng hôn chiếu lên gương mặt anh.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh nhìn thấy phía trước bia mộ đột nhiên xuất hiện dòng ghi chú quen thuộc.

[Nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh Ân Tranh, tiến độ hoàn thành 7%. Xin hãy lựa chọn có đến thế giới tiếp theo, tiếp tục nhiệm vụ hay không.

[Có/ Không.]

Sở Vân Thanh ngẩn ra, trong lòng có vô số suy đoán còn chưa kịp định hình thì đã bị vui mừng bất ngờ bao phủ.

Anh nói thầm một tiếng có, sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Cùng lúc đó.

Một viện nghiên cứu trôi nổi ngoài không gian đột nhiên vang lên tiếng ‘Tít ——’ dài, một khoang ngủ hình kén tằm chậm rãi mở ra, thanh niên điển trai sáng sủa ngồi dậy, nhân viên công tác đeo mắt kính bên cạnh lập tức đưa qua một lọ thuốc dinh dưỡng.

“Giáo sư Ân, tiến sĩ Sở đã thay thế thành công số liệu ác tính lấy được nguyên tác bàn tay vàng, đã xong bản vá nhận thức, bản vá tinh thần lực đầu tiên đã dung hợp vào đầu tiến sĩ Sở một cách hoàn mỹ, thí nghiệm của chúng ta đã đạt được thành công bước đầu.”

Nam mắt kính nhanh chóng thao tác xung quanh màn hình ảo, báo cáo với thanh niên trong khoang.

“Hiện giờ tinh thần lực của tiến sĩ Sở đã hồi phục với tiến độ là 7%, anh ấy đã lựa chọn đi vào bản vá tiếp theo. Giáo sư Ân, tinh thần lực của anh chịu quá tải tin tức nhiều lắm rồi, chúng tôi đề nghị anh bỏ khóa ký ức ngoài hiện thực, tốt nhất là khóa ký ức bản vá lại luôn, để tránh tinh thần lực quá tải...”

“Đây cũng là muốn tốt cho anh và tiến sĩ Sở.”

Thanh niên ngửa đầu uống thuốc dinh dưỡng, nhìn thoáng qua một khoang ngủ đóng chặt khác bên cạnh.

Người đàn ông bên trong khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.

Đáy mắt thanh niên hiện lên vẻ dịu dàng.

Cậu nằm trở về khoang ngủ, nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp du dương vang lên: “Khoá ký ức, bắt đầu thả xuống.”

“Vâng.”

...

Lúc Sở Vân Thanh có lại ý thức, lại vô cùng đau trứng cảm nhận được cảm giác nóng rực quen thuộc đang len lỏi trong cơ thể.

Sở Vân Thanh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, ngón tay chạm vào da thịt lạnh lẽo, anh cố gắng mở mắt ra, giơ tay lên đẩy thân thể đang dựa vào mình ra.

Nhưng lúc tầm nhìn quay cuồng trở nên rõ ràng thì đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Ân Tranh.

Ân Tranh còn đang nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời trong vắt: "Sở Vân Thanh, tin tức tố của anh là mùi rượu hửm? Hình như hơi nhạt... Nhưng mà không sao, em muốn hỏi cái này, anh định khi nào thì đánh dấu em?”

“... Ân Tranh?”

Động tác đẩy người ra của Sở Vân Thanh dừng lại.

Yêu nhau mấy chục năm, gần như chỉ cần liếc mắt Sở Vân Thanh đã có thể nhìn ra đây không phải người có khuôn mặt giống như Ân Tranh, mà chính là Ân Tranh.

Anh nhớ lại dòng ghi chú trên bia mộ, có một vài phỏng đoán.

“Ân Tranh là ai?”

Vẻ mặt thanh niên cứng đờ, nhưng lập tức miễn cưỡng cười rộ lên: “Em không phải ai kia, Sở Vân Thanh... Em là Diệp Khanh, Diệp Khanh của nhà họ Diệp. Là vợ mới cưới của anh...”

Ánh mắt vốn có hơi tối tăm khi nhìn thấy vẻ kiềm chế trên mặt Sở Vân Thanh thì đột nhiên không hiểu sao run lên, một cảm giác xúc động dâng lên.

Diệp Khanh không nhịn được bước lên hai bước, nắm ngược lại bàn tay Sở Vân Thanh.

Ở một nơi nào đó trong lòng cậu đột nhiên tràn đầy tình cảm không thể khống chế, vì thế lời thăm dò thản nhiên đến khi bật ra lại bỗng thay đổi: “Sở Vân Thanh, có thể anh bị tin tức tố của em dẫn động dục rồi, anh có thể... Có thể muốn em...”

Diệp Khanh ngẩn ngơ, mím môi, dường như khó mà tin được lời vừa rồi là bản thân mình nói ra.

Nhưng cậu không đổi ý.

Mà kỳ lạ bổ sung thêm nửa câu: “Có thể... Cũng chỉ có thể muốn em...”

“Được.”

Sở Vân Thanh nắm cổ tay thanh niên: “Là em nói đấy.”

Quần áo bị xé rách.

Lớp lớp cánh hoa hồng trên giường bị đẩy rơi xuống.

Đèn thủy tinh trên tủ đầu giường bên cạnh bị quẹt rơi xuống đất, tiếng vỡ che giấu đi những thanh âm khác.

Ước chừng qua một ngày một đêm.

Sở Vân Thanh mang người đã hôn mê trong lòng thả vào bồn tắm, vừa tắm rửa sạch sẽ vừa sửa sang lại nội dung cốt truyện và ký ức trong đầu.

Thế giới tiểu thuyết lần này là tinh tế, ABO, giả tưởng.

Tinh tế nghe thì có quy mô rất lớn, nhưng Sở Vân Thanh nhìn lướt qua sơ lượt là đã có thể nhìn ra vô số lỗ hổng và vấn đề. Nhưng những thứ đó đều không quan trọng, bởi vì mục đích tác giả viết quyển tiểu thuyết này chính là vì yêu đương.

Vai chính trong câu chuyện tên là Tô Ôn Thư, sinh ra trong khu dân nghèo nhưng lại là một thiếu niên Beta có thiên phú xuất chúng.

Vào năm cậu ta mười tám tuổi, năng lực thao tác cơ giáp đã đạt tới tiêu chuẩn cấp A, thi đậu vào học viện quân sự Liên Bang với thành tích thi đầu vào đứng thứ ba.

Mà người đứng hạng nhất là con trai độc nhất nhà nguyên soái Phong Hoán, đứng thứ hai chính là Sở Vân Thanh.

Tô Ôn Thư diện mạo xuất chúng, tính cách ôn hòa, rất nhanh đã hấp dẫn rất nhiều Beta theo đuổi, ngay cả vài Alpha cũng tình nguyện từ bỏ cạnh tranh Omega số lượng thưa thớt quý giá, cưới Tô Ôn Thư nam Beta không thể bị đánh dấu, cũng không thể sinh con.

Trong quyển tiểu thuyết này, giả thiết của tác giả tương đối phổ biến, Beta chính là đàn ông và phụ nữ bình thường, Alpha là kẻ mạnh thực lực toàn diện rất cao, phần lớn bọn họ vào quân đội làm chính trị, lên chiến trường đánh nhau với Đế quốc và Trùng tộc. Trừ cái này ra thì là Omega có số lượng ít ỏi và quý giá.

Omega là một danh từ quý hiếm và yếu đuối.

Liên Bang có lập riêng học viện dành cho Omega, xã hội và pháp luật cũng bật đèn xanh cho Omega rất nhiều, bảo vệ rất nghiêm. Đại đa số Alpha đều kết hợp với Omega, tin tức tố của bọn họ có thể hấp dẫn lẫn nhau, cũng có thể giảm bớt thời kỳ động dục của đối phương, sau khi tiến hành đánh dấu còn có thể xác định trung thành.

Đây là xã hội có hình thức tình yêu rộng rãi nhất.

Mà Beta bởi vì không có tin tức tố, cho nên phần lớn kết hợp với Beta, ngẫu nhiên có người sẽ yêu Alpha hoặc là Omega, nhưng bởi vì không thể đánh dấu và khống chế thời kỳ động dục của đối phương, cuối cùng cũng không tránh khỏi chia tay trong đau khổ.

Tuy rằng bề ngoài vai chính Tô Ôn Thư là một Beta, nhưng trên thực tế, lại là một Omega giả trang thành Beta.

Trong một lần diễn tập của học viện quân sự Liên Bang, Tô Ôn Thư bị độc của một loài thực vật ở tinh cầu huấn luyện kích thích dẫn dụ vào thời kỳ động dục sớm. Thuốc ức chế mang theo trong người cũng bị đánh rơi, nếu như không giải tỏa sẽ chết, rơi vào đường cùng, Tô Ôn Thư cầu xin Phong Hoán cùng lều trại đánh dấu cậu bước đầu.

Phong Hoán chính là một vai chính khác.

Sau chuyện này, Phong Hoán bá đạo coi Tô Ôn Thư là Omega của mình, bắt đầu theo đuổi ráo riết. Tô Ôn Thư không muốn công khai thân phận của mình, cho nên Phong Hoán cũng giúp cậu ta giấu giếm khắp nơi, và còn không ngừng giúp cậu ta vượt qua những lần động dục tiếp theo.

Nhưng giấy không thể gói được lửa.

Trong một lần trên đường Tô Ôn Thư đang đi dạo phố thì đột nhiên động dục, tin tức tố toả ra khắp nơi khiến toàn bộ Alpha trên phố phát điên.

Phong Hoán mang theo Tô Ôn Thư xông ra ngoài, cuối cùng quân đội đuổi tới, hai người bọn họ bị bắt.

Bởi vì Phong Hoán giấu giếm thân phận cho Tô Ôn Thư và có hành vi cưỡng ép nên bị thưa ra toà án.

Sau khi Tô Ôn Thư tỉnh lại từ cơn hôn mê, đang định đi cứu Phong Hoán thì đột nhiên được cho biết vậy mà mình lại là đứa con duy nhất của nhà họ Diệp giàu có.

Đúng vậy, đọc đến đây đã biết rõ ràng tác giả tiểu thuyết đã kết hợp cốt truyện cơ bản của ABO và một phần Trái Tim Mùa Thu.

Nhà họ Diệp giàu có là một trong ba gia tộc quân sự chính trị hiển hách nhất. Tướng quân Diệp và người yêu của ông ta sinh đứa con trai độc nhất là lúc đang ở trên chiến trường đánh nhau với Đế quốc.

Lúc ấy tình hình chiến đấu căng thẳng, điều kiện chữa bệnh ở tiền tuyến rất kém, người yêu của Tướng quân Diệp vì vậy mà qua đời vì khó sinh. Chờ đến khi tướng quân Diệp chạy tới căn phòng sinh tồi tàn thì chỉ còn thấy một đứa trẻ.

Mà đứa trẻ kia chính là Diệp Khanh, con trai độc nhất nhà họ Diệp.

Lúc Diệp Khanh mười hai tuổi phân hóa giới tính, trở thành Omega, được nhà họ Diệp coi như hòn ngọc quý nâng niu trên tay.

Nhưng trên thực tế, thật ra Diệp Khanh là một Beta. Có điều Beta nhà họ Diệp cũng cần phải nhập ngũ theo căn dặn của tổ tiên, nhưng tướng quân Diệp không muốn để đứa con trai duy nhất của mình chết trên chiến trường giống như người yêu của ông, cho nên mua thuốc mô phỏng tin tức tố ở chợ đen, ngụy trang Diệp Khanh thành một Omega ốm yếu, lấy cớ này trốn nhập ngũ.

Diệp Khanh lớn lên không sầu không lo, không ý thức được giới tính thật của mình.

Tuy rằng sức khỏe yếu không thể ra ngoài thường xuyên, nhưng Diệp Khanh vẫn thật sự rất hạnh phúc như cũ.

Mà hạnh phúc này kết thúc vào năm cậu hai mươi tuổi.

Lúc tướng quân Diệp nhìn thấy Tô Ôn Thư có khuôn mặt rất giống với người yêu, thì trong lòng lập tức nghi ngờ.

Mà sau khi Tô Ôn Thư xảy ra chuyện, ông ta lấy được mẫu gien của Tô Ôn Thư đầu tiên, đem đối chiếu với gien của ông ta thì được kết quả khớp 99%.

Tô Ôn Thư mới là con trai ông ta.

Còn Diệp Khanh thì lại không có quan hệ huyết thống gì với ông ta cả.

Đứa con trai Omega duy nhất chân chính lưu lạc bên ngoài, khi còn bé ở khu dân nghèo ăn đủ cực khổ, lớn lên lại ưu tú như thế, thậm chí có thể đấu tay đôi với Alpha mà không rơi vào thế yếu.

Tướng quân Diệp vừa chua xót, lại vừa vui mừng. Rất tự nhiên ông ta và Tô Ôn Thư nhận lại nhau.

Cha mẹ nuôi của Tô Ôn Thư chết sớm, đột nhiên xuất hiện cha ruột tràn đầy áy náy vô cùng quan tâm mình, làm Tô Ôn Thư cảm nhận được một phần tình thương khác của ba, cậu ta không kháng cự việc nhận tổ quy tông, cũng nhận ra không thể giấu giếm thân phận nữa nên đơn giản trực tiếp công khai, cũng đính hôn với Phong Hoán luôn.

Nhà họ Diệp rình rang nhận con trai độc nhất về.

Tô Ôn Thư được nhà họ Diệp và phủ nguyên soái ủng hộ, phát động phong trào bảo vệ Omega, giải phóng nhóm Omega bị nuôi nhốt trong lồng, cho bọn họ cơ hội xuất hiện trên chiến trường lẫn trong quân đội, chứng minh Omega cũng không thua kém Alpha.

Mà hôn lễ của cậu ta và Phong Hoán cũng rất long trọng, khiến mọi người chú ý.

Từ đầu tới cuối chỉ có một Beta là cậu Diệp Khanh Diệp, sau khi Tô Ôn Thư đồng ý trở về nhà họ Diệp, đã bị mọi người lãng quên từ lâu.

Tướng quân Diệp có hỏi Tô Ôn Thư xử lí cậu như thế nào, Tô Ôn Thư không có ấn tượng tốt với Diệp Khanh đã chiếm lấy ba mình nhiều năm như vậy, thuận miệng nói một câu: “Gả ra ngoài đi.”

“Gả cho nhà ai bây giờ?”

Tướng quân Diệp phát sầu.

Tô Ôn Thư nhớ lại tình báo trong đầu, nói: “Gả cho nhà họ Sở đi. Sở Vân Thanh nhà họ Sở rất có tiềm năng, đáng để mượn sức. Anh ta là một Alpha rất ưu tú, nhưng tính cách không tốt lắm, có hơi kỳ lạ, nhưng mà Diệp Khanh cũng coi như người nhà họ Diệp, cũng xem như anh trai con, Sở Vân Thanh là bạn tốt của con, sẽ không thật sự đối xử tệ với anh ta.”

Cứ như vậy, Diệp Khanh bị đưa cho Sở Vân Thanh.

Trước đó Diệp Khanh chỉ nhìn thấy Sở Vân Thanh một lần ở xa xa, thậm chí còn chưa nói qua một câu. - đọc tốt hơn trên app TYT

Nhưng cậu biết sớm muộn gì mình cũng sẽ gả cho một Alpha nào đó, cũng không thấy quá phản cảm, đương nhiên, cũng không thích thú gì.

Chẳng qua, không ai biết kỳ lạ của Sở Vân Thanh trong lời Tô Ôn Thư thật ra là có chướng ngại công năng tính dục, và tin tức tố mất cân đối.

Tô Ôn Thư đoán được, nhưng cậu ta cho rằng chỉ là râu ria nên không có nói với Diệp Khanh.

Mà không biết là cố ý hay là quên mất, tướng quân Diệp cũng không có nói với Tô Ôn Thư và Sở Vân Thanh chuyện Diệp Khanh là Beta.

Vì thế có thể nghĩ sau đó Diệp Khanh thế nào.

Đêm tân hôn, lúc cậu dò hỏi Sở Vân Thanh có đánh dấu cậu hay không, Sở Vân Thanh lại cho rằng cậu đang mỉa mai chê cười mình, nên đã đánh Diệp Khanh một trận tơi bời rồi nhốt vào tầng hầm.

Ở trong tầng hầm, bởi vì Diệp Khanh không được tiêm thuốc mô phỏng tin tức tố một thời gian dài, cuối cùng phát hiện ra mình không phải Omega, mà là Beta.

Không lâu sau đó Sở Vân Thanh cũng phát hiện ra chuyện này, cho rằng mình bị lừa, trong cơn giận dữ đã đánh gãy tay chân Diệp Khanh rồi kéo lê tới trước mặt Tô Ôn Thư hỏi cho ra lẽ.

Tô Ôn Thư chân thành xin lỗi, đồng ý bồi thường cho Sở Vân Thanh một khoản tài nguyên lớn, hơn nữa đồng ý cho Sở Vân Thanh và Diệp Khanh ly hôn.

Vì không để gièm pha lung tung, nhà họ Diệp cho Diệp Khanh uống thuốc khiến tinh thần hỗn loạn.

Sau khi Tô Ôn Thư biết được chỉ trích nhà họ Diệp máu lạnh, nhưng không ngăn cản họ tiêm thuốc cho Diệp Khanh. Sau khi biết Diệp Khanh điên rồi, cậu ta chỉ bi thương mà nói câu: “Chắc mẹ Tô sẽ hận mình lắm đây.”

Cuối cùng Diệp Khanh biết được ngọn nguồn câu chuyện, cậu hận nhà họ Diệp, hận Tô Ôn Thư, cũng hận Sở Vân Thanh.

Nhưng ngoài ý muốn là cậu không bị điên, vì thế cầu xin sự giúp đỡ của bạn tốt ngày xưa, giả ngây giả dại, trên đường bị đưa đến viện điều dưỡng thì chạy trốn, rời khỏi Thủ Đô Tinh, gia nhập nhóm hải tặc vũ trụ.

Vài năm sau, Tô Ôn Thư một lần nữa gặp lại Diệp Khanh trên chiến trường, bởi vì cậu ta mang thai, thực lực sụt giảm nên suýt chút nữa đã bị nhóm hải tặc giết chết.

Phong Hoán vô cùng tức giận tiêu diệt toàn bộ băng nhóm hải tặc, trong đó cũng bao gồm chiến hạm nhóm hải tặc do Diệp Khanh chỉ huy.

Rất rõ ràng, Diệp Khanh, cũng chính là Ân Tranh, lại là vai ác trong tiểu thuyết của tác giả.

Mà cốt truyện phát triển đến bây giờ vừa lúc Tô Ôn Thư mới trở về nhà họ Diệp, Diệp Khanh bị một tờ giấy hôn thú qua loa gả cho Sở Vân Thanh.

Cảnh lúc nãy anh vừa tỉnh lại nhìn thấy chính là khi Diệp Khanh hỏi Sở Vân Thanh có đánh dấu cậu hay không.

Ở trong cốt truyện thì Diệp Khanh tương đối e dè, cũng không động tay động chân với nguyên chủ, vừa mới nói xong đã bị nguyên chủ nổi trận lôi đình đánh một trận rồi ném vào tầng hầm.

Nguyên chủ có chướng ngại sinh lý, cũng không làm gì Diệp Khanh, hơn nữa cũng không động dục.

Tuy rằng Sở Vân Thanh nghi ngờ cốt truyện vặn vẹo của thế giới này nhưng vẫn chưa kịp điều tra, có điều lần này thì khác.

Từ lúc bắt đầu cảm nhận được lửa nóng thiêu đốt thì anh đã nhận ra vận mệnh sắp đặt dục niệm không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, mà là bị độc tố điều khiển.

Giống loại độc ở thế giới trước y như đúc .

Sở Vân Thanh tin rằng nếu không phải bị loại độc kỳ lạ kia điều khiển, cho dù là anh đến cũng tuyệt đối không thể nào ngủ với Diệp Khanh, dù sao thì tin tức tố quá nhạt, chướng ngại chức năng sinh dục không phải nói khỏi là khỏi ngay được.

Nếu loại độc kỳ lạ kia không phải trong cơ thể nguyên chủ, vậy có lẽ là do Sở Vân Thanh mang đến.

Sở Vân Thanh không biết cuối cùng đó là loại độc gì, cũng không biết vì sao mình biết giải loại độc này, càng không biết vì sao mình mang theo loại độc này, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều phát tác một lần.

Rõ ràng là có vấn đề nhưng không biết phải làm sao khiến sắc mặt Sở Vân Thanh có hơi khó coi.

Mặt khác, cốt truyện nguyên tác đã thay đổi, tuyệt đối không chỉ là vì độc tố trên người anh.

Vừa rồi sau khi Diệp Khanh nghe anh nói ra hai chữ ‘Ân Tranh’, rõ ràng vẻ mặt đột ngột từ bình thản biến thành một loại nhiệt tình quen thuộc.

Điều này căn bản không có trong cốt truyện.

Nhưng tuy rằng Diệp Khanh là Ân Tranh, lại dường như không có ký ức thuộc về Ân Tranh.

Còn có theo như cách nói trên dòng ghi chú ‘Tiếp tục nhiệm vụ, bước vào thế giới tiếp theo’...

Sở Vân Thanh nằm trong bồn tắm lau rửa thân thể quen thuộc dưới tay, tạm thời đè xuống những suy nghĩ kia, sau đó anh lập tức nghĩ tới một vấn đề quan trọng suýt chút nữa đã bị xem nhẹ…

Thân thể anh bây giờ... Giống như có chướng ngại sinh lý sao?

Sở Vân Thanh: “...”

Ừm, tốt quá.

Vẫn phải đăng Viagra mẫu mới không có tác dụng phụ lên nhật báo thôi.



App TYT & Lynn
Chương kế tiếp