Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 99: Huyết Nô 1 - Đây là thế giới ma cà rồng có tồn tại ...
Khi Lục Phượng Lâu hồi quang phản chiếu Sở Vân Thanh đang ở ngay bên giường.

Hai người đều đã lớn tuổi già lụ khụ, hoạt động khó khăn, nhưng Lục Phượng Lâu vẫn lười biếng còn Sở Vân Thanh vẫn dung túng.

Hắn ấn ngón tay cho Lục Phượng Lâu để thư giãn gân cốt, Lục Phượng Lâu dựa vào gối mềm nhìn hắn chăm chú, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, nhất thời không muốn rời mắt.

Hắn ấn thật lâu, Lục Phượng Lâu cũng nhìn thật lâu.

Khi những bông tuyết đầu tiên rơi ngoài cửa sổ Lục Phượng Lâu mới mở miệng nói: “Lão sư, tuyết rơi rồi.”

Một tiếng lão sư này hoàn toàn khác biệt với những tiếng gọi lưu luyến của ngày xưa. Động tác trên tay Sở Vân Thanh dừng lại, trong đầu chợt lóe lên vài mảnh ký ức quen thuộc.

Trong các mảnh ký ức cũng có một cậu thiếu niên, một thanh niên thấp giọng gọi hắn là Lão sư, ôm eo hắn khóc lóc và hôn hắn.

“Người ở thế giới này giống bản thân nhất.” Sở Vân Thanh buột miệng nói.

Vừa nói ra khỏi miệng hắn liền nhíu mày, không biết tại sao lại đột nhiên nói như vậy.

Lục Phượng Lâu cười nói: “Lão sư nhớ được bao nhiêu?”

Sở Vân Thanh lắc đầu.

Lục Phượng Lâu khẽ nhúc nhích ngón tay đan vào tay Sở Vân Thanh: “Lão sư, ngươi chỉ mới thấy được một phần ghê tởm và thấp kém của ta. Hiện tại ngươi thích ta, nhưng không có nghĩa là đến cuối cùng ngươi vẫn thích ta. Nhưng ta lại là người ti tiện, có rồi thì sẽ không buông tha. Lão sư bây giờ yêu ta nhưng sau này cũng đừng hận ta.”

Sở Vân Thanh vuốt ve gương mặt thanh niên mặt mày sắc bén diễm lệ trong mảnh ký ức kia, trầm mặc không nói.

Anh không có trí nhớ đầy đủ, không hiểu Ân Tranh nói về việc yêu và hận là ra sao, cũng không hiểu tại sao người này lại bi quan về mối quan hệ của hai người như vậy. Nhưng anh dám chắc nếu anh thật sự biết Ân Tranh thật sự thì sẽ không bao giờ chán ghét cậu hay hận cậu.

Hai người yên tĩnh dựa sát vào nhau, ngón tay trong lòng bàn tay anh từ từ yếu ớt rồi đột nhiên mất đi sức lực.

Cho dù đã chết nhiều lần nhưng lúc này đây Sở Vân Thanh vẫn thấy trống rỗng, phế phủ rối bời.

Lại là một đời bạch đầu giai lão nữa, làm sao có thể không phải là yêu?



“Nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh của Ân Tranh, hoàn thành 30%. Mời lựa chọn đi vào thế giới tiếp theo và tiếp tục nhiệm vụ. Có / Không.”

Trong bóng tối của ý thức hư vô những từ ngữ quen thuộc lại hiện ra.

Trong trạng thái mê man Sở Vân Thanh nhận thấy mức độ hoàn thành ở thế giới trước đã đạt 33%, sau thế giới này không tăng lên mà lại giảm xuống, biến thành 30%.

Lý do là gì? Để thay đổi số phận của Ân Tranh... có vẻ như những suy đoán trước đây của anh đã có sai sót.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều sức mạnh tinh thần của Sở Vân Thanh đã lên tiếng: “Có.”

...

Bên trong Viện nghiên cứu không gian, Văn Phàm nhìn chằm chằm chàng thanh niên ngủ say trong khoang, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Sau khoảng hai giây người thanh niên mới mở mắt.

Văn Phàm thở dài ra một hơi, vội vàng mở khoang ngủ bằng kính, cẩn thận gọi một tiếng qua lớp dung dịch dinh dưỡng trong suốt: “Giáo sư Ân?”

Đôi mắt Ân Tranh còn sót lại vài tia sáng mờ mịt, khi nghe thấy giọng nói của Văn Phàm những tia sáng kia liền trở nên ảm đạm, sắc mặt trở nên lạnh đi, giọng nói cũng lạnh lẽo: “Tiếp tục.”

Nói xong không để ý đến phản ứng của Văn Phàm đã nhắm mắt lại, nắp của khoang ngủ bằng kính cũng đóng lại.

Văn Phàm choáng váng tại chỗ, tự lẩm bẩm một mình: “Tại sao lại cảm thấy sức mạnh tinh thần của giáo sư Ân bị mất kiểm soát một lần thì tính khí càng tồi tệ hơn rồi... Không phải bảo là đi chữa bệnh và nghỉ tuần trăng mật vui vẻ sao ... Lạ thật. Thôi quên đi, không quản được nhiều như vậy, thế giới này không bị phá hủy, vẫn phải tiếp tục phát triển, phải đắp vào chỗ hở, lại phải làm thêm giờ!”

Giọng nói huyên thuyên lải nhải vang vọng trong viện nghiên cứu, anh chàng công cụ hình người Văn Phàm lại vùi đầu vào trước vô số màn hình lóe huỳnh quang trước mặt.

Nửa đêm.

Trong một trang viên ẩn mình ở lưng chừng núi.

Mùi thơm kỳ lạ quyến rũ tâm hồn thoang thoảng như có như không cuồn cuộn trong lỗ mũi, sức nóng truyền đến từ vùng bụng dưới.

Sở Vân Thanh quá quen thuộc với cảm giác này. Dục vọng khi vừa mới tới dường như yếu hơn và khó kiểm soát hơn sau mỗi lần. Anh dễ dàng kìm nén sự xúc động của bản năng, từ từ mở mắt.

Một mặt trăng máu khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt, đỏ thắm như nhỏ máu, kỳ lạ và bí ẩn.

Ánh trăng đỏ thẫm tràn vào từ cửa sổ nhô ra, mỏng manh ảm đạm, tạo nên một màu sắc như máu khó đoán cho căn phòng mang phong cách châu Âu thời Trung cổ này.

Bên cạnh khung sắt bên trên có một ngọn nến trắng dựng thẳng đã tắt, dường như mùi thơm tỏa ra từ ngọn nến đó.

Sở Vân Thanh ngồi ở trên thảm bên cạnh cây nến, dựa lưng vào chân giường, áo choàng tắm bằng lụa mở rộng, chắc là vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt.

Anh vịn giường bên cạnh đứng lên, đang định quan sát tình hình trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng xiềng xích va vào nhau vang lên sau lưng.

Có người khác trong căn phòng này.

Sở Vân Thanh lập tức quay đầu lại.

Phía sau là một chiếc giường lớn tối tăm, lúc nãy anh đang ngồi nên không để ý, bây giờ đứng dậy quay lại thì mới thấy bên kia giường có một cái lồng chim khổng lồ.

Lồng chim trang trí đơn giản, làm bằng sắt đen. Trong lồng phủ một tấm thảm nhung đỏ, những sợi xích đen đan xen vào nhau trên tấm thảm đỏ, sợi xích dày nhất buông xuống từ đỉnh lồng chim khóa vào một cần cổ trắng trẻo mảnh khảnh.

Cái cổ duyên dáng dường như không thể chịu nổi một lần xiết này thuộc về một thiếu niên.

Thiếu niên mặc bộ đồ bên trong màu trắng, quỳ trong lồng như đang ngủ say.

Ngay lúc Sở Vân Thanh nhìn qua thì mấy sợi xích lại rung lên, thiếu niên như bị đánh thức ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống hai bên má, lộ ra khuôn mặt tái nhợt lộng lẫy trong quầng sáng đỏ thẫm chiếu trên khuôn mặt.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt đen của cậu thiếu niên đột nhiên đổi sang màu đỏ tươi như một vầng trăng máu.

Sở Vân Thanh chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, vô thức tiến lên mấy bước, bên tai vang lên tiếng xiềng xích va đập kêu ầm ĩ, anh chợt giật mình bừng tỉnh, phát hiện mình đang đứng trước lồng chim.

Cửa lồng đã mở, cậu thiếu niên trong lồng đã đến trước mặt anh không biết từ lúc nào.

Hai cánh tay bị gắn xiềng xích ôm lấy cổ Sở Vân Thanh, thân thể mềm mại vuốt ve dây thắt lưng áo choàng tắm quanh eo anh.

Sở Vân Thanh: “Cậu...”

Anh chưa kịp nói gì thì đột nhiên cần cổ truyền đến cảm giác đau nhói.

Da bị cắn thủng, máu bị hút ra, cái răng nanh bài tiết ra nước bọt chứa độc tố kích dục nhanh chóng truyền vào cơ thể anh.

Thân thể Sở Vân Thanh lập tức nóng bỏng vô cùng.

Cảm giác tê dại như điện giật đan xen với cơn đau khó tả do vết cắn truyền vào, khoái cảm mạnh mẽ từ cần cổ bị cắn kích thích luồng nhiệt trong cơ thể anh.

Ngực Sở Vân Thanh phập phồng, anh chậm rãi đưa tay nắm lấy một sợi dây xích, ép cậu thiếu niên đang quấn lấy anh vào trong lồng.

Ánh trăng đỏ thẫm như một màn lụa mỏng, như làn sương mù.

Cửa lồng sắt màu đen đóng sầm lại, mắt cá chân trắng nõn mỏng manh bị dây xích treo lên, khó nhịn co quắp giãy gụa.

Khi hai chiếc răng nanh sắc nhọn bị kéo ra khỏi cần cổ một cách yếu ớt liền có một dòng máu chảy ra.

Máu đỏ chảy dài trên khuôn ngực rắn chắc của Sở Vân Thanh, hòa với mồ hôi nóng hổi.

Chăn nhung mềm đỏ sậm dúm dó dồn thành đống, cơn mê tình lắng xuống, thiếu niên ngủ thiếp đi, chân tay vẫn còn hơi co giật, xiềng xích quấn lấy quanh người lộn xộn.

Mưa tan mây tán.

Sở Vân Thanh lui ra khỏi lồng giam chật hẹp, lần theo ký ức của nguyên thân kéo ra một cái ngăn kéo, tìm chìa khóa mở mấy sợi xích trên người thiếu niên, ôm người đi tẩy rửa.

Những ngọn đèn bằng ga cũ kỹ được thắp sáng, ánh sáng rực rỡ.

Sở Vân Thanh đi tới trước cái gương trong phòng ngủ, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương. Ánh mắt anh quét qua khí chất lạnh lùng trên gương mặt không quá hợp với tính cách nguyên bản của mình, cuối cùng dời xuống, hơi nghiêng đầu, nhìn xuống một bên cổ.

Ở đó có một vết cắn vẫn còn máu, trông rất bắt mắt.

Đây là một thế giới ma cà rồng có tồn tại.

Giống như thế giới trước đó, thế giới này cũng phát triển từ một cuốn tiểu thuyết.

Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết gần tương đương với thời Victoria của Anh, nhưng có rất nhiều thiết lập không khoa học, tên nhân vật cũng đều là tiếng Trung.

Nhân vật chính tên là Lạc Miểu, một ma cà rồng rất mạnh, bị thương trong trận chiến với một thợ săn ma cà rồng rồi vô tình bị biến thành một đứa trẻ bốn năm tuổi.

Tần Nham là một bác sĩ của phòng khám chui đi ngang qua rãnh thoát nước nhìn thấy Lạc Miểu khi đã bị biến nhỏ liền nhặt cậu ta đem về nhà nuôi.

Ngoài Lạc Miểu trong phòng khám chui của Tần Nham còn nuôi hơn chục đứa trẻ nữa, tất cả đều là trẻ mồ côi.

Khi chúng còn nhỏ mỗi ngày Tần Nham sẽ cho ăn cháo bột một lần, khi lớn hơn thì cho ăn vụn bánh mỳ còn thô hơn cả mùn cưa. Những đứa trẻ này bị nuôi nấng thành những đứa trẻ gầy gò khuôn mặt vàng vọt, điểm khác biệt duy nhất của chúng so với những đứa trẻ lang thang ngoài đường phố có lẽ là có một mái nhà để che mưa che nắng.

Nhưng Lạc Miểu khác với chúng.

Tần Nham có vẻ rất thích Lạc Miểu, sau khi đưa cậu ta về liền dốc lòng nuôi nấng, dịu dàng quan tâm như một người cha thực sự yêu thương con.

Lạc Miểu cũng rất thích Tần Nham.

Cậu ta là một ma cà rồng nằm trong quan tài đã lâu, ngoại trừ liên quan đến chuyện săn mồi thì cậu ta chưa bao giờ thân thiết với con người. Trong mối quan hệ với Tần Nham cậu ta ngày càng tham lam sự ấm áp của con người, rồi dần yêu Tần Nham trong vô thức.

Trước khi Lạc Miểu lấy lại sức mạnh thì cậu ta không khác gì một con người, Tần Nham cũng không phát hiện ra. Còn Lạc Miểu vì sợ Tần Nham không thể chấp nhận thân phận của mình, cho nên chưa từng nói cho đối phương biết thân phận ma cà rồng của mình, nhưng vẫn có ý thức càng ngày càng thân thiết với Tần Nham hơn.

Vào sinh nhật lần thứ mười tám của Lạc Miểu, khi hai người dường như đã sắp phá nốt sự ngăn cách mập mờ cuối cùng giữa đôi bên thì Tần Nham bất ngờ nói với Lạc Miểu rằng anh ta sắp kết hôn.

Lạc Miểu hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Cậu ta đã tìm ra thân phận người bạn đời của Tần Nham, ban đêm thừa dịp Tần Nham ngủ say cậu ta đã chạy đến giết cô gái vô tội kia vì ghen tuông.

Nhưng không may là cậu ta lại tình cờ gặp phải một thợ săn ma cà rồng đang tuần tra trong thành phố khi đang giết người.

Lạc Miểu chưa hồi phục hoàn toàn sức mạnh nên không thể đánh bại mấy thợ săn ma cà rồng, phải vội vàng chạy trốn. Cậu ta bị thương nặng nhưng không bị bắt.

Để hồi phục vết thương mấy ngày đps Lạc Miểu không trở lại phòng khám chui.

Đợi đến khi cậu ta quay lại lần nữa thì thấy Tần Nham rất phờ phạc tiều tụy, vừa nhìn thấy cậu ta đã ôm chầm lấy mình như điên.

Tần Nham nói với Lạc Miểu rằng mấy ngày nay mình rất lo lắng, cho nên đã đi tìm cậu ta khắp thành phố. Anh ta phát hiện mình không còn có thể làm ngược lại điều trái tim mong muốn, rằng anh ta yêu Lạc Miểu sâu sắc, không còn có thể chịu đựng được mối quan hệ ba nuôi và con nuôi đơn thuần này. Trước đây anh ta một mực không dám nói cho Lạc Miểu biết vì cảm thấy mình càng ngày càng già, không xứng đôi với Lạc Miểu.

Để giải quyết mối lo ngại này anh ta đã bí mật lợi dụng tiến hành hơn chục đứa trẻ mình nuôi dưỡng để làm một cuộc thử nghiệm.

Thí nghiệm này được anh ta gọi là dự án ma cà rồng nhân tạo.

Anh ta hy vọng có thể biến đổi con người thành ma cà rồng và có được cuộc sống lâu dài, ngoại hình trẻ trung trên cơ sở giữ lại hầu hết các đặc tính của họ.

Bằng cách này thì anh ta không chỉ có thể lấy lại tuổi thanh xuân của mình, mà còn có thể biến Lạc Miểu trở thành bất tử như anh ta, hai người có thể ở bên nhau lâu dài.

Lạc Miểu nghe lời bộc bạch của Tần Nham thì rất cảm động, lập tức quyết định không giấu giếm nữa mà nói với Tần Nham rằng mình là một con ma cà rồng chân chính. Cho dù Tần Nham thí nghiệm thất bại thì chỉ cần chờ cậu ta khôi phục sức mạnh là có thể thông qua “sự bảo hộ” để khiến Tần Nham có được tuổi thọ dài lâu giống mình.

Tần Nham xoắn xuýt một hồi, sau đó cũng chấp nhận thân phận của Lạc Miểu, từ bỏ việc thí nghiệm, bắt đầu giúp Lạc Miểu tìm cách khôi phục sức mạnh.

Không bao lâu sau hành động của họ đã thu hút sự chú ý của Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng.

Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng tiến hành săn lùng họ. Lạc Miểu bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể sử dụng phần sức mạnh không đủ để chuyển hóa hàng loạt ma cà rồng cấp thấp làm vật hi sinh, chống lại Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng.

Trong một lần chuyển hóa vội vã Lạc Miểu đã phát hiện ra một người điên, chỉ cần cậu ta hút máu của người này thì sức mạnh sẽ tăng lên gấp bội.

Lạc Miểu rất cần sức mạnh, vì vậy liền hút hết máu trên cơ thể kẻ điên kia.

Nhưng kẻ điên bị hút hết máu mà không chết, lại vô tình được đánh thức trí nhớ, lấy lại sức mạnh của Thân vương ma cà rồng, gia nhập Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng với thân phận của một ma cà rồng.

Quyền lực của Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng bắt đầu lớn mạnh hơn, Lạc Miểu cũng suýt bị bắt vài lần.

Trong hoàn cảnh đó Tần Nham đã gia nhập Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng làm nội ứng và âm thầm trợ giúp Lạc Miểu gây ra một số vụ thảm án, nhưng chứng cứ lại hướng vào Thân vương ma cà rồng.

Do sự kích động của Tần Nham và sự không tin tưởng vốn có vào ma cà rồng của Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng nên họ bắt đầu nghi ngờ Thân vương ma cà rồng.

Chẳng bao lâu sau đó dưới sự tính toán của Tần Nham Thân vương ma cà rồng đã nổi điên, bị thợ săn ma cà rồng dùng cây thánh giá đâm xuyên qua tim và bị nhốt trong lăng mộ.

Lạc Miểu vào trong lăng dưới sự giúp đỡ của Tần Nham, móc ra trái tim của Thân vương ma cà rồng để ăn, hoàn toàn phục hồi sức mạnh và phát triển thêm một bước, thay thế tên điên, trở thành thân vương mới.

Sau khi lấy lại sức mạnh, để trả thù Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng cậu ta đã chuyển hóa con người ở hết thành phố này sang thành phố khác, kích động một đội quân ma cà rồng cấp thấp không có lý trí đi chinh phục đế quốc.

Một nửa đế quốc đã rơi vào tay giặc.

Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng không thể ngăn cản, chỉ có thể thương lượng với Lạc Miểu để chia đế quốc làm đôi, một nửa là nơi sinh sống của ma cà rồng và một nửa là nơi sinh sống của con người. Con người cung cấp máu cho ma cà rồng theo hạn, ma cà rồng cam đoan sẽ không tùy tiện tấn công con người.

Lạc Miểu đồng ý với điều kiện này và đăng cơ vào năm sau đó, trở thành Hoàng đế của đế quốc ma cà rồng mới.

Tần Nham là người yêu từng đồng sinh cộng tử với cậu ta được tiếp nhận “sự bảo hộ”, cùng lên ngôi vương tọa với cậu ta, sống hạnh phúc bên nhau trong một khoảng thời gian rất dài.

Đây vẫn là một cái kết được xưng tụng là hoàn hảo theo góc nhìn của nhân vật chính.

Đương nhiên, điều hoàn toàn nằm trong suy đoán của Sở Vân Thanh là thân phận của giáo sư Ân lần này chính là Thân vương ma cà rồng bị điên kia, tên là Quý Tửu Ninh.

Thực ra Quý Tửu Ninh và Lạc Miểu đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, vì cậu chính là một trong mười đứa trẻ khác ở phòng khám chui của Tần Nham.

Nhưng không giống như Lạc Miểu, Quý Tửu Ninh không có ký ức về việc mình là một ma cà rồng. Từ nhỏ cậu đã là một đứa trẻ lang thang, chịu đựng mọi khó khăn khổ sở, được Tần Nham đưa về phòng khám chui trong một lần đi ăn xin.

Tần Nham đã nuôi nấng cậu và những đứa trẻ khác như chăn heo nuôi chó, khi chúng được bảy, tám tuổi thì anh ta nhốt chúng dưới tầng hầm, bắt đầu tiến hành các thí nghiệm tàn ác về ma cà rồng nhân tạo.

Vào năm thứ mười ba của cuộc thí nghiệm này đám trẻ làm thí nghiệm này đã chết gần hết. Tất cả đều thất bại, không có ai thành công.

Người duy nhất còn sống là Quý Tửu Ninh, nhưng cậu cũng mất đi ý thức của con người, biến thành một con quái vật chỉ khát vọng máu tươi.

Thí nghiệm thất bại, nhưng Tần Nham không hề thất vọng.

Vì ngay từ đầu anh ta đã biết Lạc Miểu là ma cà rồng nên mới đưa về nuôi, quan tâm chăm sóc, thậm chí dụ dỗ Lạc Miểu phải lòng mình.

Nếu thí nghiệm về ma cà rồng nhân tạo thành công, cho phép anh ta giữ lại tuổi thọ và tuổi trẻ của một ma cà rồng trong cơ thể người thì đương nhiên anh ta sẽ rất vui, nhưng nếu thất bại thì anh ta cũng sẽ có Lạc Miểu như một lối thoát, đối phương sẽ cho anh ta “sự bảo hộ”. - đọc tốt hơn trên app TYT

Sau khi Lạc Miểu biết về cuộc thí nghiệm còn cố ý đến thăm Quý Tửu Ninh còn sống sót.

Phát hiện Quý Tửu Ninh dù đã trở thành quái vật nhưng vẫn rất đẹp trai nên sinh lòng ghen tuông và yêu cầu Tần Nham phải xử lý Quý Tửu Ninh ngay lập tức.

Tần Nham đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho cuộc thí nghiệm này, bây giờ công dã tràng khiến anh ta cảm thấy mình bị thua thiệt, vì vậy anh ta lựa chọn không giết Quý Tửu Ninh, mà bán ra chợ đen ngầm như một món hàng mới lạ.

Còn thân phận của Sở Vân Thanh chính là chủ nhân của khu chợ đen ngầm này, là một quý tộc tàn nhẫn ra vẻ đạo mạo.

Sở Vân Thanh cảm thấy Quý Tửu Ninh mới lạ nên không bán đấu giá mà mang về nhà, định mổ xẻ ra nghiên cứu, nếu cần thì có thể ôm lên giường chơi bời.

Nhưng anh đã đánh giá thấp lực sát thương của Quý Tửu Ninh.

Cho nên trong đêm nghiên cứu đầu tiên con dao của Sở Vân Thanh còn chưa rơi xuống người Quý Tửu Ninh mà đã bị cậu cắn chết trong lồng.

Ngày hôm sau thi thể của Sở Vân Thanh được tìm thấy, Quý Tửu Ninh bị đám người hầu quý tộc tức giận đánh chết, trong cơn đau dữ dội hô hấp và nhịp tim của cậu đã ngừng đập, những người hầu cho rằng cậu đã chết nên vứt xác cậu vào trong rừng hoang chôn đi.

Quý Tửu Ninh đã ngủ dưới lòng đất một thời gian dài.

Khi tỉnh lại cậu khôi phục được một phần tỉnh táo và có thể kìm nén sự điên cuồng của mình.

Thế là cậu đẩy đống đất ra, bò ra ngoài, nhưng không ngờ lại gặp phải Lạc Miểu ngay khi vừa đi ra.

Lạc Miểu lại cắn cậu và hút hết máu của cậu.

Nhưng máu đã bị hút hết lại khiến sức mạnh chôn vùi trong cơ thể Quý Tửu Ninh bộc phát.

Trí nhớ của cậu cũng hồi phục, biết rằng mình đã từng là một Thân vương ma cà rồng, nhưng ghét ma cà rồng đến mức tự mình phong ấn bản thân, muốn tự tử.

Nhưng hiển nhiên là cậu đã không thành công, thậm chí còn gặp rủi ro và biến thành một đứa trẻ, bị thí nghiệm của Tần Nham biến thành một con quái vật.

Quý Tửu Ninh đã nghe thấy những gì xảy ra ở thế giới bên ngoài và hành vi của Lạc Miểu, vì vậy mới bộc lộ danh tính và thể hiện sự chân thành của mình, chấp nhận những hạn chế và ràng buộc sức mạnh do những thợ săn ma cà rồng yêu cầu để gia nhập Hiệp hội Thợ săn ma cà rồng.

Ma cà rồng và thợ săn vốn dĩ trời sinh đối địch.

Những người thợ săn không thể thực sự tin tưởng cậu, họ tin rằng người không cùng chủng tộc ắt sẽ có suy nghĩ khác, song phương luôn tồn tại một hố sâu ngăn cách.

Và sau khi manh mối của những vụ thảm án đều chĩa về phía cậu thì những người thợ săn gần như lập tức xé rách quan hệ với cậu.

Sau đó, dưới sự tính toán của Tần Nham Quý Tửu Ninh đã vô tình ăn phải một loại máu lạ, đột nhiên khiến cậu không thể kiểm soát thú tính của mình và bắt đầu tấn công người khác.

Các thợ săn ma cà rồng liền dùng các biện pháp khống chế, dễ dàng phong ấn cậu bằng một cây Thập Tự Giá bằng bạc.

Quý Tửu Ninh biết rằng thực ra loại phong ấn này không thể giết chết một Thân vương ma cà rồng, nhưng cậu vẫn chết hoàn toàn và biến thành một đống tro tàn trong quan tài ngủ say mãi mãi, bởi vì Lạc Miểu cũng là một ma cà rồng cấp cao đã lẻn vào lăng mộ ăn mất trái tim của cậu.

Đây là kết cục cuối cùng của Quý Tửu Ninh.

Dù trải qua cả ngàn lần thử thách nhưng Sở Vân Thanh vẫn bị cuốn tiểu thuyết này làm cho chấn động. Anh hoàn toàn không thể lý giải nổi những gì nhân vật chính làm ra và cũng hoàn toàn không đồng ý nổi.

Sau khi xem xong cốt truyện Sở Vân Thanh liền nhìn về phía phòng ngủ đánh giá.

Lúc anh tới đây là lúc nguyên thân vừa mới đưa Quý Tửu Ninh về trang viên, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu lần đầu tiên.

Bởi vì anh xuất hiện và một số thay đổi của Ân Tranh nên Quý Tửu Ninh không cắn chết anh, chỉ hút một ít máu của anh. Thậm chí lúc động tình trong lồng anh còn cảm thấy dường như Quý Tửu Ninh đã lấy lại được sự tỉnh táo trong chốc lát.

Nhưng điều này không có nghĩa là Quý Tửu Ninh đã bình thường.

Sở Vân Thanh suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cạnh cái lồng, cất dao mổ và ống thuốc thử trên bàn, sau đó dựa theo ký ức của nguyên thân để mở một cái cửa phòng ngăn ra.

Gian phòng này thông với phòng ngủ, rộng bằng một nửa phòng ngủ, tường sơn màu đen xám, chứa đầy dụng cụ tra tấn mới và một số dụng cụ đặc thù vừa được chuẩn bị. Đây là căn phòng nguyên thân chuẩn bị để nghiên cứu Quý Tửu Ninh, còn chưa kịp phát huy tác dụng.

Sở Vân Thanh cầm cây nến nhìn một vòng xung quanh, rút ra mấy sợi dây da cứng cáp.

Anh tìm thấy băng vải và bông gòn, quấn quanh dây lưng vài vòng để đảm bảo không bị rách da.

Sau khi quấn xong anh trở lại phòng ngủ, cởi bỏ xiềng xích trên người Quý Tửu Ninh, thay thành thắt lưng và vòng cổ. Thắt lưng được thắt lại, Sở Vân Thanh mặc áo ngủ cho Quý Tửu Ninh, cuối cùng mới buộc dây xích dài vào.

Nếu cốt truyện thay đổi có thể khiến Quý Tửu Ninh tỉnh táo thì Sở Vân Thanh sẽ tháo xích ra sau khi Quý Tửu Ninh tỉnh lại, nhưng nếu không thể…

Anh cũng có một ít kinh nghiệm về việc thuần hóa.



App TYT & Lynn
Chương kế tiếp