Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức

007

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

…………………………………………

Bởi vì dung hợp với trứng cá vua non nên có một khoảng thời gian Lục Ngôn không tiếp cận với tin tức thế giới bên ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã nhận ra chút khác thường.

Trên cánh cửa kim loại phòng trộm làm bằng sắt thế mà lại xuất hiện mấy dấu bàn tay hằn sâu, tựa như từng có ai đó đập mạnh vào cửa.

Lục Ngôn nhìn thoáng qua, đây không giống tay người, nó giống chi trước của một con ếch xanh cỡ lớn hơn.

Mùi máu tươi nồng nặc quẩn quanh chóp mũi, không xua đi được.

Do mất điện nên hành lang tối đen như mực.

Lục Ngôn chạm tay vào điện thoại di động.

[ Có điều này tôi muốn nhắc nhở cậu. ] Hệ thống đột ngột lên tiếng: [ Mặc dù tạm thời trong tầm mắt cậu không có vật ô nhiễm, nhưng những người biến dị này có tính hướng sáng. Nếu không muốn bị bao vây thì tôi kiến nghị cậu đừng sử dụng bất kỳ nguồn sáng gì. Cậu đã nhìn được trong đêm tối, vậy cũng nên học cách chấp nhận rằng bản thân có chỗ khác biệt với nhân loại đi. ]

Ban đêm thiếu sáng, nguyên lý tầm nhìn ban đêm là mặt ngoài của màng tinh thể lỏng chuyển sang màu xanh lam và phản xạ ánh sáng hồng ngoại, biến nó thành ánh sáng khả kiến, nhờ đó mà thấy rõ ràng thế giới bên ngoài.

Đôi mắt của Lục Ngôn hiện giờ giống hệt động vật họ mèo, phản xạ ra chùm ánh sáng đỏ.

Thế nhưng trong tầm nhìn của anh, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành màu xanh lục.

Cửa phòng hàng xóm rộng mở, cạnh cửa bên trong dày đặc những vết cào đáng sợ, minh chứng cho việc có người từng giãy giụa hấp hối trước khi chết.

Trên nền hành lang vương ít chất lỏng sền sệt. Lục Ngôn nhẹ nhàng di chân lên. Đây là máu đã khô, khi giẫm lên cảm giác như cọ vào nước đường.

Những vết máu này rõ ràng hình thành do túm và kéo. Lúc đi ngang qua cửa nhà, anh tạm dừng trong chốc lát, sau khi phát hiện không mở được cửa thì tiến về phía hành lang. Vết máu cũng biến mất ở ngã rẽ.

Do ảnh hưởng từ nghề nghiệp, thời gian về nhà của Lục Ngôn luôn không đồng nhất với hàng xóm, nhưng anh nhớ rõ nhà hàng xóm có bốn người. Một người già, một cặp vợ chồng và con nhỏ.

Anh nhìn vết máu này, yên lặng một lát, sau đó nắm chặt dao trong tay, bước vào nhà.

Quấy rầy.

Mùi máu tươi trong phòng nồng nặc hơn bên ngoài rất nhiều. Xét từ lượng máu này thì số người bị hại chắc chắn không chỉ dừng ở một.

Lục Ngôn lần theo vết máu tiến vào phòng khách, trong lúc lơ đễnh chợt giẫm lên nửa cánh tay đã đứt lìa.

Anh cúi đầu quan sát. Cánh tay này chắc hẳn thuộc về phái nữ, chỗ miệng vết thương có dấu vết cắn xé rõ ràng. Ngoài ra không thấy rõ xương cốt trong phòng, đoán chừng vật ô nhiễm này thuộc dạng ăn người không nhả xương.

Phòng khách là hiện trường vụ án, vị trí bắt nguồn của vết máu lại là căn phòng cho trẻ em ở sâu trong hành lang.

Căn phòng này được trang trí hết sức ấm cúng, góc tường chất đầy đồ chơi Lego, có thể thấy đứa nhỏ ở nhà rất được cưng chiều.

Dù vật ô nhiễm đã rời đi nhưng khắp căn phòng vẫn ngập đầy mùi cá ẩm ướt, ghế dựa đổ xuống, trên mặt đất còn có mấy đoạn dây thừng đứt.

[ Rất rõ ràng, người biến dị trong hộ gia đình này chính là đứa trẻ, cha mẹ nó lại không muốn đưa con đến cơ sở thu dung, vì vậy mới trói trong phòng nuôi, chờ vắc-xin phòng bệnh. Ban đầu đứa trẻ biến dị còn chịu nghe lời cha mẹ, về sau thì chỉ là quái vật muốn ăn thịt người thôi. Cuối cùng, ngày quái vật thoát khỏi dây thừng đã tới. ]

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ.

[ Mặt khác… Cậu có muốn ngẩng mặt xem trên đỉnh đầu không? Hình như nó bò từ hành lang tới đây. ]

Một giọt nước dãi tanh hôi nhỏ xuống bên chân Lục Ngôn.

Thì ra mùi cá nồng nặc trong phòng không phải do đây là nơi người biến dị bị nhốt về lâu về dài, mà do vật ô nhiễm đang ở ngay cạnh anh.

Lục Ngôn ngẩng đầu. Một đứa trẻ đang bám trên tầng trần như con thằn lằn. Tay và đầu của nó lớn hơn kích thước bình thường, lớp màng dính nhớp vững vàng bám chặt lên trần nhà. Có lẽ vì ăn quá no nên bụng nó gồ lên, không khác gì phụ nữ mang thai mười tháng.

Vật ô nhiễm nở nụ cười quái dị. Nó ngoác miệng, để lộ hai hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi dài ngoằng bắn ra như đi săn, tưa lưỡi cũng dựng lên hệt những móc câu nhọn hoắt.

Lục Ngôn từng giải phẫu ếch người một lần, anh tự tin rằng mình hiểu biết đôi chút về loại vật ô nhiễm này.

Mặc dù người ếch xanh hành động nhanh, sức lực lớn, thế nhưng phương pháp tấn công chỉ có hai – lao tới hoặc phóng lưỡi. Dịch dạ dày có tính ăn mòn mạnh chúng phun ra được cũng không nhiều.

Khắc phục xong cảm giác tởm lợm muốn nôn, dựa vào trạng thái cơ thể của anh hiện tại mà nói thì cũng không khó đối chiến.

Lục Ngôn chỉ cân nhắc một lát, sau đó không hề trốn tránh, duỗi tay túm chặt lấy chiếc lưỡi này.

Bỏ qua gai ngược phủ kín trên lưỡi thì xúc cảm của chiếc lưỡi này rất trơn trượt, hệt như một miếng gan heo mẫm mầm.

Vẻ kinh ngạc xuất hiện thấy rõ trên mặt vật ô nhiễm, nhưng vốn dĩ đôi mắt của nó cũng đã lồi đủ rồi nên trông qua chẳng khác nhau mấy.

Tay Lục Ngôn sử dụng chút lực, túm nó từ trên trần nhà xuống.

Vật ô nhiễm rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn. Thật nhiễu dân.

Tìm lợi tránh hại là thiên tính của động vật.

Nó muốn chạy, chẳng qua sức lực của Lục Ngôn lại mạnh đến ghê người, khiến nó không thể động đậy.

Vật ô nhiễm rúc vào góc tường, rít vang từng tiếng giãy giụa, hết sức hoảng sợ nhìn Lục Ngôn một tay túm lấy lưỡi nó, một tay cầm dao phẫu thuật, cười tươi đi về phía nó.

“Tuy rằng tôi không phải bác sĩ khoa nhi…” Lục Ngôn nói: “Nhưng dưới tình huống khẩn cấp thì xin thứ lỗi. Tốt xấu gì tôi cũng là bác sĩ đã nhận bằng chính quy mà.”

Dao cắt mở bụng người ếch xanh. Nó hấp hối giãy giụa một lúc, cuối cùng nằm liệt trên mặt đất, bất động.

Lục Ngôn mổ ra ít phần cơ thể và đầu người chưa tiêu hóa xong trong bụng nó.

[ Loại vật ô nhiễm chưa hoàn thành biến dị này đã không còn khả năng đảo ngược sinh trưởng biến trở về người. Về phần giải quyết ô nhiễm thế nào thì chắc không cần tôi nhiều lời, cậu có thể thấy ngay đây… ]

Mạch máu trên cánh tay Lục Ngôn nổi lên một cục, đó là cá vua non sống lại.

Từng chiếc vảy cá xuất hiện trên cánh tay vốn trơn nhẵn của Lục Ngôn, bao trùm ngoài làn da như lớp áo giáp.

Những chiếc vảy này vểnh lên, từng sợi mỏng màu trắng thăm dò tiến ra từ khe hở vảy, liên tiếp hướng về người ếch trên mặt đất, sau đó bắt đầu ‘ăn cơm’.

Những sợi tơ trắng này chậm rãi bị nhuộm thành màu đỏ như hút máu. Lục Ngôn vươn tay sờ lên sợi tơ thử, bị đau đến rùng mình.

Không phải đau tay, mà là những sợi tơ đó đau. Chẳng khác gì bị người ta dùng tay không động vào dây thần kinh não.

Khó trách vừa rồi cá vua không ra. Nếu người ếch xanh không chết hẳn thì chỉ cần giãy giụa một chút thôi cũng đủ khiến Lục Ngôn đau đến chết đi sống lại rồi.

Đoán chừng do quan hệ cộng sinh nên khi cá vua ‘ăn cơm’, Lục Ngôn cũng cảm giác như chính mình được ăn cơm, dạ dày ấm áp, rất thoải mái. Anh híp mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên một cách lạ thường như say rượu.

Hệ thống yên ắng kỳ dị: [ Tôi cho rằng người bình thường thấy cảnh này ít nhất cũng phải bị đả kích tinh thần. ]

Nó đã chuẩn bị tốt công tác cố vấn tinh thần, kết quả Lục Ngôn lại chẳng cho nó mặt mũi.

Lục Ngôn trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: “Ở trong mắt mi có phải nhân loại yếu ớt lắm hay không? Mặc dù dựa theo lý luận của mi thì chúng ta là sinh vật cấp thấp vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, nhưng suốt hàng triệu năm tiến hóa từ vượn đến người, nhân loại chưa bao giờ từ bỏ khả năng tự lực.”

Bữa ăn này kéo dài chừng nửa phút.

[ Giá trị ngưỡng linh lực +10. Chúc mừng, cậu được cường hóa. ]

Hệ thống lạnh lùng cười một tiếng, khẽ nói: [ Kẻ phản bội kia dự báo không tồi. Nếu ký chủ của cá vua là vật ô nhiễm, cắn nuốt toàn bộ vật ô nhiễm trong thành phố K thì quả thực có thể vượt qua giới hạn kia… Đáng tiếc nó gặp tôi. ]

Giọng nó quá nhỏ, huống chi hiện tại bên tai Lục Ngôn còn thường vang lên tiếng sóng vỗ, vậy nên anh không hề nghe rõ.

Sợi tơ trắng nõn nà lui về trong cơ thể Lục Ngôn, tựa hồ chưa từng xuất hiện.

*

Có lẽ trước đó tiểu khu đã được dọn dẹp một lần nên mãi tới khi rời khỏi, Lục Ngôn vẫn chưa đụng phải vật ô nhiễm thứ hai.

Ngoài cổng ra tiểu khu vẫn còn dây phong tỏa, lại không thấy bóng dáng người canh gác, chỉ có phòng bảo vệ dính máu thoáng ám chỉ đã xảy ra chuyện gì đó ở nơi này.

Theo lý phải cắt điện toàn thành phố mới đúng, thế nhưng đèn đuốc phía công viên Khúc Giang lại sáng chói đến đau mắt.

[ Đó là nơi trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm tiến thành thu vật ô nhiễm. Cậu cảm thấy hứng thú có thể tới đó xem. ]

Lục Ngôn không hứng thú lắm, anh dời tầm mắt đi.

Ban đêm ở thành phố K yên tĩnh quá độ.

Chỉ khi đi ngang qua con đường nhỏ nào đó, Lục Ngôn mới nghe thấy vài tiếng thở dốc nặng nề, kết hợp với tiếng nhấm nuốt.

Mỗi lúc như vậy, Lục Ngôn đều sẽ lần theo tiếng động tiến vào ngõ nhỏ.

Không phải anh tới chia rẽ chúng nó, anh tới gia nhập cùng chúng nó.

……

……

Lục Ngôn xoa bụng mình. Anh là người luôn trung thành với nguyên tắc chỉ ăn no 80% mỗi ngày. Đã lâu rồi không cảm thấy no căng đến muốn nôn như vậy.

Buổi tối hôm nay, giá trị ngưỡng linh lực của anh tăng được 70, cộng thêm lần dung hợp với cá vua cho 100 nữa thì hiện tại anh là một Thiên Khải Giả có giá trị ngưỡng linh lực 170.

Trị số này không cao. Ít nhất dựa vào tiêu chuẩn phán định của viện nghiên cứu thì đây mới chỉ là Thiên Khải Giả bậc 1 ở tầng chót mà thôi.

Thế nhưng thành phố K chính là sân nhà của Lục Ngôn, có nguồn máu đàn áp nên anh gần như bất khả chiến bại tại đây. Huống hồ độ mạnh yếu của Thiên Khải Giả cũng không phụ thuộc hoàn toàn vào giá trị ngưỡng linh lực.

“No rồi. Nên về nhà thôi, ngày mai tới tiếp.”

Thật ra anh vẫn rất muốn gặp thêm nhiều ca bệnh ô nhiễm chưa biến dị hoàn toàn nữa. Dựa theo lý luận của hệ thống thì đoán chừng có thể chữa trị đôi chút. Chẳng qua đây hiển nhiên không phải loại chuyện ép buộc được, anh cũng đâu thể cầm loa tới từng nhà hỏi.

Lục Ngôn đi ở ven đường, một trận gió đông hiu quạnh thổi tới, di động trong túi khẽ rung lên.

Là tính năng gửi airdrop của Iphone.

Bên trên nhảy ra tin nhắn từ một người lạ: [ Này người anh em, sao anh lại ở ngoài thế? Mấy bảo vệ ở tiểu khu của chúng ta bị cảm nhiễm, vẫn chưa có người tới thu đâu. Mẹ nó chứ, anh thế này chẳng phải đang tìm cái chết sao? ]

Thì ra là một người anh em nhiệt tình.

Điện thoại tiếp tục rung lên: [ Anh mau chặn ánh sáng đi! Những vật ô nhiễm đó nhạy sáng lắm! Anh không xem tin tức sao?!! Rốt cuộc anh lên phố kiểu gì đấy? ]

[ Cái đệt!!! Chúng nó tới!!! Anh chạy đi mau!! ]

Tin nhắn vừa tới, ánh sáng bỗng lóe lên tại tầng 13 tòa nhà sau lưng Lục Ngôn. Một cô gái vóc người nhỏ xinh đứng bên cửa sổ, căng thẳng vỗ vỗ cửa tạo tạp âm rồi chạy vụt đi như làn khói.

Một lát sau, điện thoại Lục Ngôn nhận được tin nhắn mới: [ Tòa nhà này của nhà tôi, tôi đến phòng khác trốn. Chỉ có thể giúp anh tới đây thôi. ]

Hệ thống nói: [ Mặc dù tôi không có thiện cảm gì với sinh vật nhân loại này. Nhỏ yếu, ích kỷ, đáng thương. Nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng nhân loại luôn làm ra vài hành động khiến tôi khó hiểu, trong phút chốc bỗng cảm thấy các người thật đáng yêu. ]

Cuối phố chấn động.

Một con cá thủ lĩnh cao gần 3 mét nhảy về phía này. Cơ thể nó vẫn giữ nguyên hình người, vóc dáng cứng cáp, thế nhưng nó lại có một chiếc đầu cá khổng lồ, xem chủng loại hình như là cá nheo. Môi cá của nó lúc đóng lúc mở, bốn chiếc râu chuyển động trong gió.

[ Ôi chu choa, chúc mừng nhá, cậu gặp BOSS nhỏ đầu tiên trong phó bản kinh nghiệm này rồi. Cá người có giá trị ô nhiễm 400. Cá này lúc trước là một thánh ăn nổi tiếng, sau khi biến dị cũng ăn được rất nhiều. Ba ngày ăn 60 cá thể, phát triển tới mức béo như hiện tại. Không chỉ ăn người mà nó còn ăn cả đồng loại. Tính công kích mạnh hơn hẳn các cá người tương tự. ]

[ Có điều tin tốt là những trứng cá nó phun ra tuy hơi ghê tởm nhưng lại không gây ra ô nhiễm cho cậu. Mặt khác, đầu nó lớn như vậy không phải không có lý do. Loài người các cậu có câu ‘Cảm tình sâu, một ngụm buồn; Cảm tình mỏng, nhấp một hớp’, cá người này ắt hẳn phải có tình cảm rất sâu nặng với cậu lắm đây… Nhược điểm của nó là mang, tóm lại, hãy cẩn thận. ]

Chỉ số thông minh của cá người cũng không cao, nó vốn đang nhằm về phía Lục Ngôn, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng trên tòa nhà, nó lại nhanh chóng bị hấp dẫn, bước từng bước nặng nề về phía tòa nhà trong tiểu khu.

Dọc đường Lục Ngôn chỉ gặp ếch xanh, chưa từng giải phẫu cá người lớn như vậy.

Cộng thêm việc anh tự nhận rằng thời điểm đối mặt với vật ô nhiễm, xác suất sống sót của mình vẫn cao hơn chút, vậy nên đã bật đèn pin điện thoại lên.

Cá người chợt quay đầu sang. Có vẻ nó cảm thấy mình bị khiêu khích nên lập tức xông thẳng về phía Lục Ngôn bằng một loại tốc độ khó mà tin nổi.

‘Ăn cơm’ suốt đêm giúp sức bền cơ thể của Lục Ngôn được đề cao rõ ràng, gần như chỉ trong chớp mắt anh đã phản ứng kịp, nhanh chóng lui lại, né thế công của cá người.

Chẳng qua kích thước của cá người này hơi khủng.

Cánh tay Lục Ngôn bị chòm râu quẹt qua, râu cá nom vẻ yếu ớt không xương thế mà còn sắc bén hơn cả đao thương.

Quần áo anh bị cắt, máu tươi thấm ra.

Cá người đột nhiên ngẩn ngơ, đứng yên không nhúc nhích.

Hệ thống: [ Xong đời. Máu của cậu, máu của cậu… Tôi nên sớm nghĩ tới mới đúng! Đệttttttt!! ]

Hệ thống luôn quái đản, đây là lần đầu tiên Lục Ngôn nghe thấy tiếng nó hoảng loạn như vậy.

[ Đừng đánh! Hiện tại, mau, lập tức! Chạy thẳng về phía trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm! Không muốn bị bao vây thì chạy mau lên!!! ]

……

……

Tại công viên Khúc Giang.

Khu Khúc Giang không hổ là nguồn bệnh ô nhiễm ở thành phố K. Tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cả độ nguy hiểm và giá trị ô nhiễm đều vượt xa các khu vực khác.

Từng vật ô nhiễm bề ngoài dị hợm nối đuôi nhau ngã xuống mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, liên tục xông tới nơi này.

Nước sông Khúc Giang sắp bị máu nhuộm đỏ.

Trán Lâm Tư Nam đổ mồ hôi. Số lượng Thiên Khải Giả được điều tới xử lý vật ô nhiễm ở nơi này đã lên tới 16, hơn hẳn những vùng khác.

Thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm, một số vật ô nhiễm ở đây thậm chí còn tiến hóa ra chút trí tuệ.

Hai giờ sáng, những vật ô nhiễm bỗng như bị ấn công tắc tạm dừng, đứng khựng tại chỗ, bất động.

Dù không biết lý do tại sao nhưng Lâm Tư Nam chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Vừa xử lý được hai phút, đám vật ô nhiễm trước mặt bỗng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cùng quay đầu về một phía.

Trên mặt chúng nó bỗng xuất hiện… sự cuồng nhiệt với các mức độ khác nhau.

Giống như linh cẩu bị đói nhiều ngày ngửi thấy mùi thịt thối.

Không biết con nào kêu ra tiếng ếch đầu tiên.

Giây tiếp theo, không còn vật ô nhiễm nào tiếp tục lao về phía công viên Khúc Giang đèn đuốc sáng trưng nữa. Chúng nó đã ùn ùn lao về cùng một hướng!

“Chuyện gì xảy ra thế này?” Nhân viên kiểm tra bên cạnh tỏ ra khiếp sợ.

Lâm Tư Nam ngẩn ngơ một lát, nghĩ tới một khả năng, sắc mặt chợt trở nên khó coi.

“Tình huống này tôi từng nghe qua một lần…”

“Tại viện nghiên cứu số 1, thể thực nghiệm số 0 thức tỉnh thiên phú hệ Chữa Lành, nghe nói là ‘Thiên Khải’ xếp hạng đầu trong danh sách thiên phú. Ngày hôm đó viện nghiên cứu cũng bị vật ô nhiễm vây quanh.”

“Vì để bảo vệ số 0, viện nghiên cứu không thể không nhốt số 0 vào khoang sự sống.”

Mặc dù nhân viên kiểm tra là Thiên Khải Giả nhưng do thuộc hệ Phụ Trợ nên giá trị ngưỡng linh lực không cao, chỉ có thể thường trú tại thành phố K. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy chuyện này, mờ mịt hỏi: “Còn có thiên phú hệ Chữa Lành ư? Sao tôi chưa từng nghe nhỉ?”

Đó không phải lời nói nhảm. Khắp thế giới hiện tại chỉ có ba người.

Một người bị nhốt trong khoang sự sống không dám thả ra, một người được chăm dưỡng như tổ tông tại tổng bộ. Người còn lại thì ở nước ngoài.

Lâm Tư Nam cất súng đi, mở tai nghe ra, trong mắt hằn lên tơ máu, gào rống: “Bạch Thu Thực! Ngưng xem diễn trên tường đi! Hình như có người ở thành phố K thức tỉnh thiên phú hệ Chữa Lành rồi! Mẹ kiếp nhà nó, tới chậm thì chờ mà nhặt xác!!!”

Chương kế tiếp