Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức

009

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

…………………………………………….

Cơ sở thu dung và trung tâm phòng chống cách nhau 13km.

Thẩm Khinh Dương bị nhốt ở bên trong, do hoạt động bị hạn chế nên y đành phải học từ mới trong sách để giết thời gian.

Nếu bệnh ô nhiễm không xảy đến bất ngờ thì y vốn dự định sẽ tham gia thi tiếng Anh cấp bốn. Không biết họ có trả lại phí báo danh hay không.

Cơ sở thu dung về đêm rất náo động.

Mặc dù nơi này đảm bảo cơm ăn, song không thể cung cấp ‘cơm’ mà người biến dị muốn.

Thuốc đặc hiệu có khả năng làm chậm tốc độ bệnh biến, nhưng nó lại không thể giảm bớt cơn đói khát trong bụng bọn họ.

Đêm nào cũng có người biến dị mất tích, chẳng qua không lên báo nên không một ai quan tâm thôi.

Hàng xóm mới tới của Thẩm Khinh Dương là một cá người biến dị kỳ cuối giai đoạn hai. Nếu không gì thay đổi thì hẳn mấy ngày nữa sẽ bị kéo ra ngoài hỏa táng.

Hàng xóm gõ nhẹ tường sắt mỏng như giấy: “Đừng đọc từ mới nữa, tôi biết cậu cũng đói không ngủ được mà.”

Thẩm Khinh Dương đặt sách xuống, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Tuy bệnh này được chi trả phí chữa trị nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng ta sẽ không sống nổi. Cậu biết người bệnh ở tầng 2 không? Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, lúc tới kiểm tra phòng, quản lý ký túc phát hiện trên ga giường chỉ còn máu, thịt nát dính tới tận trần nhà. Thông báo ra bên ngoài là chết bệnh, chứ theo tôi đây phải là nửa đêm bị người ta ăn thịt mới đúng.”

“Nhưng hôm sau người biến dị ăn thịt người kia đã bị kéo ra ngoài xử lý.” Giọng Thẩm Khinh Dương nhẹ nhàng dìu dịu: “Chính nghĩa có thể đến trễ, nhưng chắc chắn sẽ không vắng họp.”

“Cái gì mà ‘người biến dị kia’, chẳng lẽ cậu không phải người biến dị ư? Chết tử tế chẳng bằng tiếp tục sống. Cậu nói xem, ai lại muốn chết chứ?” Giọng điệu hàng xóm hơi bực bội: “Tôi mới chuyển đến từ tầng 3. Nơi này chắc là phòng chăm sóc đặc biệt ICU nhỉ. Cậu ở đây bao lâu rồi thế?”

Thẩm Khinh Dương suy tư một lát: “Đa số kỳ cuối biến dị giai đoạn hai đều tới đây. Có điều tôi tới chưa lâu, chắc khoảng một tuần…”

“Hờ, không ngờ trật tự nơi này vẫn còn khá ổn đấy. Tầng 1, 2, 3 cứ tối đến là giết điên luôn, quản lý cũng chẳng quản nổi… Đúng rồi, người anh em ơi, tôi hơi đói.”

Thẩm Khinh Dương nhẹ giọng trả lời: “Trong phòng có táo và mì ăn liền. Được đưa tới mỗi ngày.”

Hàng xóm tặc lưỡi một tiếng rõ to. Lát sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng nhai nuốt.

Ngón tay Thẩm Khinh Dương vẫn đặt trên bìa sách tiếng Anh. Y cảm thấy có lẽ đêm nay sẽ không quá yên bình.

Rất rõ ràng, hàng xóm mới tới là một cái gai, bằng không cũng sẽ không bị nhóm quản lý ký túc sắp xếp đến ở ngay cạnh y.

Quả nhiên, qua nửa đêm, tiếng móng tay cào cọ tấm sắt mỏng vang lên.

Ngón tay nhọn hoắt đâm thủng tấm sắt, phát ra tiếng động lớn.

Theo lý thuyết, ngũ giác của người biến dị đều đã được cường hóa, chỉ một tiếng muỗi vo ve lúc nửa đêm thôi cũng đủ khiến cả tầng mất ngủ. Thế nhưng khi nghe thấy tạp âm lớn như vậy, mọi người đều không hề phản ứng.

Người biến dị tầng 4 cười khinh thường, trở mình kéo chăn che đầu, không hứng thú lắm.

Tường sắt rách ra, hàng xóm xé mở tấm sắt, lẩm bà lẩm bẩm: “Tôi thật sự xin lỗi cậu. Tôi biết như vậy không phải phép, nhưng tôi đói bụng lắm, không chịu nổi nữa. Bị tôi ăn cũng là chết, bị đưa đi hỏa táng cũng là chết, chẳng thà chết trong bụng tôi đi. Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại cảm ơn cậu…”

Lúc đang nói, hàng xóm đầu trọc chợt cảm giác giẫm phải thứ gì đó.

Gã ta cúi đầu, đập vào mắt là một chiếc xúc tu rất dài. Trên xúc tu mọc đầy bướu thịt, mỗi chiếc bướu đều khảm một con mắt, có ánh mắt thương hại, có ánh mắt lại mỉa mai châm biếm.

“Thật ư?” Thẩm Khinh Dương ngồi bên bàn, dịu dàng hỏi.

Hàng xóm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía người đằng trước.

Mặt Thẩm Khinh Dương vẫn giữ nguyên dạng, song từ eo xuống dưới, chân đã biến mất, thay vào đó chính là từng chiếc xúc tu bạch tuộc.

Những chiếc xúc tu này chất đầy căn phòng nhỏ hẹp, leo lên vách tường như rễ cây.

Không phải tầng 4 không có động tĩnh lạ thường.

Ban đêm ngày đầu tiên đã có. Nhóm quản lý ký túc tỉnh dậy, toàn bộ người biến dị ở tầng 4 đều chết hết, sót lại duy nhất Thẩm Khinh Dương.

Thẩm Khinh Dương nói rằng bản thân chỉ phòng vệ chính đáng. Xem trên camera theo dõi thì quả đúng là vậy.

Mặc dù bản thân đã trở thành người biến dị, thế nhưng Thẩm Khinh Dương chưa từng chủ động tấn công người khác, ngược lại còn hỗ trợ giữ gìn trật tự, chậm chạp không chuyển sang giai đoạn biến dị thứ ba. Điều này khiến cho thái độ của cấp trên đối với y rất không nhất quán.

Sang ngày thứ ba, nhóm quản lý ký túc đã không còn phiền não này nữa.

Bọn họ kết luận: Thêm vào bao nhiêu nữa cũng chẳng phải đối thủ của Thẩm Khinh Dương…

Nhờ có y, tầng 4 vốn hỗn loạn nhất giờ lại trở thành tầng ngăn nắp gọn gàng nhất trong cơ sở thu dung.

Xúc tu quấn quanh cơ thể hàng xóm, chẳng hề cho gã quá nhiều cơ hội giãy giụa.

Trên mặt Thẩm Khinh Dương vẫn là nụ cười ấm áp: “Nếu anh hiểu rõ chết tử tế chẳng bằng tiếp tục sống… thì sao vẫn muốn tới tìm cái chết đây?”

……

……

Tiếng nước nhớp nháp vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp. Thẩm Khinh Dương không ăn bằng miệng mà sử dụng những chiếc xúc tu kia.

Xúc tu này chui vào óc người biến dị. Rất nhanh sau đó, người biến dị cao gần 2 mét đã bị hút thành xác khô, chỉ còn bộ xương.

Quản lý ký túc mở đèn, lúc giữ chìa khóa mở cửa, tay cũng run lên.

Anh ta mở cửa phòng. Căn phòng mười mấy mét vuông nồng nặc mùi máu tươi.

Ban đầu không gian hoạt động của Thẩm Khinh Dương chỉ rộng khoảng 2,7 mét vuông, song về sau xúc tu của y ngày càng dài hơn, các quản lý ký túc không thể không đả thông thêm mấy căn phòng xung quanh, dành chỗ nghỉ chân cho y.

Thẩm Khinh Dương chỉ vào xác khô trên mặt đất, giải thích: “Anh ta chủ động tấn công tôi.”

Quản lý ký túc vội gật đầu lia lịa: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Đã đánh không thắng còn không hiểu chuyện nữa thì sẽ gặp nguy hiểm lớn khi sống trong cơ sở thu dung.

Quản lý ký túc nói: “Thật ra tối nay tôi tìm ngài là vì nhận được thông báo từ cấp trên…”

Vẻ mặt Thẩm Khinh Dương thoáng kinh ngạc. Ngay sau đó, y bình tĩnh nói: “Tôi hiểu rồi. Có thể cho tôi hai phút viết di thư không?”

“Không phải, không phải tới lò thiêu.” Lưng quản lý ký túc đã toát mồ hôi lạnh: “Là thế này… Bên trung tâm phòng chống gửi tin tới, nói muốn chúng tôi tìm hai người biến dị thuộc hai giai đoạn khác nhau đi thử nghiệm thuốc mới. Chúng tôi định đưa ngài đi… Mặc dù thử thuốc mới nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng với trạng thái này, thuốc đặc hiệu của cơ sở thu dung đã vô dụng với ngài… Chẳng bằng tới thử xem sao. Tất nhiên chủ yếu vẫn cần xem ý kiến của ngài.”

Thẩm Khinh Dương im lặng một lát, rồi nói: “Tôi không có ý kiến.”

Quản lý ký túc vội vàng lấy máy kiểm tra ra: “Được, vậy tôi làm hồ sơ cho ngài trước. Sau đó chúng ta sẽ lên xe đi tới trung tâm phòng chống.”

Dựa vào tiêu chuẩn tương quan quốc tế, độ bệnh biến vượt qua 100 sẽ không thuộc về phạm trù nhân loại nữa, mà là hoàn thành một lần tiến hóa.

Thẩm Khinh Dương đứng lên, lần đầu đứng dậy từ trên ghế.

Đầu của y chạm thẳng tới trần nhà, từng chiếc xúc tu đen nhánh quay cuồng kích động, sau đó tụm thành một cụm dưới nửa người.

Máy đo quét qua lập tức phát ra tiếng “tích tích” cảnh báo, thậm chí còn lóe ánh sáng đỏ.

Thẩm Khinh Dương, độ bệnh biến: 99,9

*

Lục Ngôn ngồi trước bục chẩn bệnh. Bên trái là Bạch Thu Thực, bên phải là Lâm Tư Nam.

Dẫu sao anh cũng sắp phải đối mặt trực tiếp với người biến dị. Chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành yếu ớt không có sức chiến đấu sẽ bị giết chết ngay lập tức. Vậy nên không thể thiếu lực lượng mạnh mẽ bảo vệ.

Lâm Tư Nam đưa một miếng sắt hình tròn cho anh: “Dán cái này lên da, có thể dùng dụng cụ kiểm tra đo lường quan sát trị số bệnh biến.”

Dựa theo cách nói của Lâm Tư Nam, thường xuyên tiếp xúc với vật ô nhiễm và sử dụng thiên phú quá độ đều sẽ khiến độ bệnh biến tăng lên. Quá trình này thường không thể tránh khỏi. Ví dụ như bốn con ngươi của Bạch Thu Thực, đã mọc rồi thì không cách nào moi ra được.

Người theo nghề y không thể tự chữa cho mình. Thế nên Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành luôn sử dụng thiên phú của mình một cách rất cẩn thận.

“Ta thật sự nuốt trôi được sao?” Lục Ngôn hỏi hệ thống.

Dù trên đường đi đã tiêu thực đôi chút, Lục Ngôn vẫn cảm thấy trướng bụng đến khó chịu.

[ Vấn đề không lớn. Cậu yên tâm, sau khi đạt cực hạn sẽ đột phá. Người ta rửa sạch sẽ đưa tới cho cậu, chẳng phải hơn hẳn việc cậu phải đến từng nhà tìm cá ướp muối lẻ loi sao? ]

Lục Ngôn cảm thấy nó nói có lý.

Đối tượng được đưa vào đầu tiên là một người biến dị giai đoạn đầu.

Nhìn qua có vẻ người này mới bị ô nhiễm, tính nguy hiểm không cao, chỉ xuất hiện ít dấu hiệu biến dị không đáng kể trên mặt. Ngay cả lớp màng cũng chưa dài ra.

Người biến dị bị trói gô trên ghế, vẻ mặt hoảng hốt sợ sệt như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt.

Lục Ngôn đứng dậy, chậm rãi tới gần anh ta, sau đó vươn tay.

Một lớp vảy cá tinh tế nửa trong suốt hiện lên, sợi tơ mảnh khảnh màu trắng ló ra, cắm rễ lên đỉnh đầu người biến dị.

Cảnh tượng này trông hơi kỳ dị.

Có điều hai vị ở đây đều là Thiên Khải Giả chiến đấu nhiều năm với vật ô nhiễm, đã sớm quen với một số trường hợp quái lạ rồi.

Từng quả trứng cá bị rút ra, hình như cá vua non cũng phát hiện nguy hiểm nên đã ẩn nấp trong cơ thể Lục Ngôn, yên tĩnh như đang ngủ đông.

Máy đo hiển thị rõ ràng độ bệnh biến của người biến dị đã giảm xuống. Từ 57 rút dần về, cuối cùng tới 0. Cơ thể người biến dị cần thêm mấy ngày nữa mới khôi phục như trước được, song hiển nhiên thần trí đã minh mẫn hơn hẳn.

“Ôi ôi ôi. . . Cảm ơn bác sĩ ạ!!!”

Trị số bệnh biến của Lục Ngôn không thay đổi mấy, chỉ tăng 0,07.

Độ chính xác của dụng cụ đo lường này cao hơn các loại máy đo điện tử bình thường rất nhiều.

Thấy được kết quả, trên mặt Lâm Tư Nam không giấu nổi sự vui mừng.

Điều này cho thấy Lục Ngôn quả thực có thể điều trị bệnh ô nhiễm, hơn nữa số liệu bản thân cũng khá ổn định.

Bạch Thu Thực điền vào bản ghi chép, đồng thời gửi số liệu liên quan về tổng bộ.

Lâm Tư Nam hỏi: “Bác sĩ Lục có muốn nghỉ ngơi chút không?”

Lục Ngôn no căng, vốn định gật đầu, hệ thống lại đột nhiên lên tiếng: [ Tôi kiến nghị cậu vẫn nên xem thử, chậm là sẽ không thấy nữa đâu. ]

“Xem cái gì?”

[ Từ người trở thành vật ô nhiễm được gọi là ‘tiến hóa’, thế nhưng tiến hóa có thành công, cũng có thất bại. Những thứ trước đó cậu gặp được dù là người biến dị hay vật ô nhiễm thì cũng đều là chủng tiến hóa bệnh biến thất bại. Chỉ riêng sau đây… lại thuộc về chủng tiến hóa hoàn mỹ. ]

“Chủng tiến hóa hoàn mỹ… khác gì chủng tiến hóa bệnh biến sao?”

[ Chắc chắn rồi, đại khái chính là so phượng hoàng với gà đấy. ]

Lục Ngôn thừa nhận, hoa chiêu này của hệ thống quả thực đã quyến rũ được anh.

Anh mỉm cười nói: “Tôi còn đủ khả năng, không cần phải vậy, giải quyết một lần cho xong luôn đi.”

Lâm Tư Nam nói vài câu với bộ đàm.

Một lát sau, bốn sĩ quan vạm vỡ nâng một chiếc lồng sắt đến.

Lồng sắt này được đưa tới từ vườn bách thú, bên ngoài giăng hàng rào lưới điện, đề phòng con mồi trong đó trốn thoát.

Hiện giờ lồng sắt lại đang nhốt một… con bạch tuộc?

Xúc tu màu đen lấp đầy lồng sắt cao 3 mét, đôi mắt trên xúc tu quan sát khắp nơi, trong mắt tràn ngập tò mò, còn chứa chút tà tính.

Bốn con ngươi ở mắt Bạch Thu Thực đảo loạn không khác gì kim chỉ nam. Anh ta nhíu mày: “Đây khác gì vật ô nhiễm đâu? Ai đưa tới?”

Vừa dứt lời, đám xúc tu kia lập tức tách ra, để lộ Thẩm Khinh Dương ở tận trong cùng.

Thẩm Khinh Dương nắm được lan can, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Bác sĩ Lục! Không ngờ còn được gặp lại anh!”

Lục Ngôn nhìn đăm đăm khuôn mặt y, cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Quả thực không ngờ.”

Anh còn tưởng anh giai quản lý bất động sản sẽ biến thành ếch người.

“Biết anh không sao là tôi yên tâm rồi. Mấy ngày nay tôi cứ lo cho anh mãi.”

Thẩm Khinh Dương hỏi: “Sao bác sĩ Lục lại tới đây vậy?”

Lục Ngôn đáp bằng lời giản dị ý sâu xa: “Chữa bệnh.”

Thẩm Khinh Dương nở nụ cười, mi mắt cong cong, hết sức nhu hòa: “Vậy xem ra tôi lại thành bệnh nhân của anh rồi.”

Mặc dù Thẩm Khinh Dương luôn tỏ vẻ rất đỗi dịu ngoan, ánh mắt Bạch Thu Thực vẫn tràn đầy sự cảnh giác.

Lục Ngôn bước tới gần lồng sắt một chút rồi dừng lại, vươn tay.

Dây nhỏ màu trắng lại lần nữa lan ra, nhưng khi tới gần Thẩm Khinh Dương, chúng bỗng hơi do dự.

Thái độ Thẩm Khinh Dương tràn ngập cổ vũ, thậm chí còn chủ động vươn một chiếc xúc tu ra, dán dán với dây nhỏ màu trắng của Lục Ngôn.

Thái độ Thẩm Khinh Dương tràn ngập cổ vũ, thậm chí còn chủ động vươn một chiếc xúc tu ra, dán dán với dây nhỏ màu trắng của Lục Ngôn

Artist: 芝士梨可可

Dĩ nhiên lúc duỗi xúc tu tới, chắc chắn y đã bị điện giật.

Thế nhưng nụ cười của Thẩm Khinh Dương không thay đổi quá nhiều. Có thể thấy hàng rào lưới điện kia chẳng hấn mấy với y.

Dây nhỏ quấn quanh xúc tu. Sau khi nhận ra đối phương không có ý phản kháng, cá vua lập tức trở nên phấn khởi thấy rõ.

Nó bắt đầu rút nguồn ô nhiễm trên người Thẩm Khinh Dương ra.

Hệ thống cung cấp tư liệu còn tỉ mỉ kỹ càng hơn.

[ Thẩm Khinh Dương – Chủng tiến hóa hoàn mỹ, vật ô nhiễm. Giá trị ô nhiễm: 6100 ── Nhìn xem, cùng là bệnh biến mà người ta mạnh hơn cậu nhiều. ]

[ Thiên phú bệnh biến: Ngụy Trang, Hấp Thu Sinh Mệnh. ]

[ Phương hướng bệnh biến: Khổng lồ hóa, Xúc tu hóa. ]

Nội tâm Lục Ngôn chấn động muôn vàn: “Cậu ta đã thành vật ô nhiễm?”

[ Đúng vậy, “Ngụy Trang” đã giúp y học được cách che mắt. ]

“Nhưng cậu ta vẫn còn tư duy và tính xã hội mà.”

[ Thế nên mới được gọi là chủng tiến hóa hoàn mỹ. ]

……

“Độ bệnh biến giảm xuống.” Lâm Tư Nam nhìn chằm chằm máy đo, thái độ căng thẳng nghiêm túc: “Có điều tốc độ tương đối chậm.”

Khoảng nửa tiếng trôi qua, độ bệnh biến của Thẩm Khinh Dương mới chỉ giảm tới 90.

Ngược lại, độ bệnh biến của Lục Ngôn đã tăng lên 2. Giá trị ngưỡng linh lực còn tăng vọt thêm 270. Hiện giờ tổng cộng là 440, sắp thoát khỏi tiêu chuẩn tầng chót.

“Dừng thực nghiệm.” Bạch Thu Thực nhanh chóng đưa ra quyết định: “Không cần trả người biến dị này về cơ sở thu dung, tạm cho ở lại trung tâm ô nhiễm đi.”

Lâm Tư Nam và Bạch Thu Thực là thực tập sinh cùng đợt, đã từng ở chung một ký túc xá. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Tư Nam luôn không lớn không nhỏ với anh ta.

Anh ta hiểu rất rõ về Bạch Thu Thực.

Lâm Tư Nam biết, Bạch Thu Thực đã nổi ý định giết chóc.

Dù rằng anh ta cũng không rõ tại sao.

Thẩm Khinh Dương dường như không buồn cho lắm: “Cảm ơn anh, ngài Lục. Biết anh không sao, tôi thật sự rất vui vẻ.”

Trung y có một thành ngữ, gọi là “Hư bất thụ bổ”. (虚不受补: Cơ thể yếu dẫn tới việc không cách nào ăn đồ hàm lượng dinh dưỡng cao hoặc thuốc có dược hiệu quá cao)

Lục Ngôn cảm thấy hiện tại sử dụng cụm từ này để hình dung anh quá ư là chuẩn xác.

Cả người mệt lả lười biếng, chỉ muốn ngủ một giấc.

Lục Ngôn gật đầu: “Được, ngày mai gặp.”

Nếu là người bệnh của mình thì tất nhiên mình cần phải chữa trị. Kể cả vật ô nhiễm cũng không khác.

Thẩm Khinh Dương sửng sốt, trên mặt lộ nụ cười nhạt, lại không đồng ý.

Y bị giam chung với lồng sắt vào một căn phòng tối đen kín mít trong trung tâm phòng chống.

Tường phòng đều được chế tạo từ chất liệu đặc thù, sẽ gây ảnh hưởng mạnh nhất tới trạng thái của vật ô nhiễm.

Nụ cười tươi trên mặt Thẩm Khinh Dương rốt cuộc cũng chậm rãi biến mất.

Xúc tu kích động không thôi trong lồng sắt, cuối cùng tụm lại với nhau thành một bó.

Hai chân lần nữa quay về dưới thân y.

Y thế này còn giống người hơn cả khi trước. Chẳng qua nếu có người dùng dụng cụ kiểm tra thử thì chắc chắn sẽ phát hiện độ bệnh biến của Thẩm Khinh Dương đã vượt quá con số 100.

Vừa tới cơ sở thu dung, ngày hôm sau y đã không còn là người.

Thẩm Khinh Dương kéo lưới điện ra. Điện cao thế làm lông tóc y dựng lên, cảm giác hơi tê dại, song lại rất thoải mái.

Y đi tới cửa phòng.

Cửa phòng được cài ba lớp mật mã. Người thường không thể nào phá nổi.

Vậy nên Thẩm Khinh Dương không sử dụng phương pháp của người thường.

Một chiếc xúc tu chui ra từ sau eo y, hung hãn quất mạnh lên vách tường trước mặt, tiếng sụp đổ vang ầm ầm.

Bức tường làm từ hợp kim đặc thù không khác gì một miếng đậu phụ, bị đập thành cái động lớn.

Tiếng hệ thống cảnh báo vang lên, Thẩm Khinh Dương lại chẳng hề quan tâm. Thậm chí y còn có tâm trạng đi vào phòng vệ sinh soi gương và sửa soạn lại trang phục của mình.

Cuối hành lang, Bạch Thu Thực tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu rõ ràng, ánh mắt tràn ngập đề phòng.

【 Thiên phú – Thành Lũy 】

Bức tường khí vô hình bao phủ nơi đây, phá hỏng tất cả đường lui của Thẩm Khinh Dương.

Thẩm Khinh Dương thở dài nói: “Mặc dù không ngại đánh với anh một trận, nhưng tôi lại không muốn bác sĩ Lục chứng kiến dáng vẻ hiện tại của mình cho lắm. Huống hồ giấc ngủ của bác sĩ Lục luôn không tốt, âm thanh quá lớn sẽ đánh thức anh ấy.”

Y mở vòi nước, giây lát đã hóa thành từng bướu thịt, chui vào trong.

…………………………………………….

❈Tác giả có lời muốn nói:

Q: Vì sao anh trai quản lý bất động sản mạnh như vậy?

A: Con đường tiến hóa của vật ô nhiễm không giống Thiên Khải Giả cho lắm.

Chương kế tiếp