Sau Khi Trở Thành Nhân Viên Chăm Sóc Động Vật Ở Vườn Bách Thú

Chương 1

1.

Từ nhỏ đến lớn, tôi là một người cực kỳ xui xẻo.

Cho dù cố gắng như thế nào cũng đều vô ích, lúc cần tìm đồ thì không thể tìm thấy, trời mưa gió quật hư cả cây dù đang che, ngay cả đi trên đường cũng có thể bị ngã xuống đất được.

Vất vả lắm mới được một người khám phá ra sắc đẹp ẩn dấu của mình, không ngờ chỉ ba tháng sau người ta thấy tôi không vừa mắt, dứt khoát sa thải luôn.

Tôi: “...”

Hồ sơ lý lịch đưa ra ngoài như đá chìm xuống đáy biển, dần dần hình thành thói quen, sau đó tôi thấy trên mạng có người đoán mệnh khá giỏi, bèn tính một quẻ.

“Cô lại tới xem bói à?” Người đoán mệnh là người quen cũ của tôi, cũng đã quen việc tôi đến đây thường xuyên rồi.

Tôi: “... Là thế này, tôi lại bị sa thải, không biết tôi nên đi chỗ nào để tìm công việc đây?”

Người kia ra vẻ đồng tình, sau đó tính cho tôi một quẻ.

“Ế.” Cô ấy nói: “Quẻ lần này không giống như lần trước, nó nói cô đã đi tới chỗ có ánh sáng, có thể gặp được quý nhân, cuộc sống từ này về sau như được đi trên mây.”

Cả người tôi run lên: “Thật hay giả đó?”

Mặc dù tôi bị vận xui ám nhiều năm qua, nhưng tôi vẫn có thói quen giữ vé số mỗi ngày, tôi nghĩ— Lỡ như có một ngày mình lội ngược dòng thì sao?

“Thật mà.” Cô ấy nói một cách chắc chắn: “Tôi tính thấy cơ duyên của cô ở phía nam, cô đi về phía nam tìm công việc đi.”

Tôi đưa mắt nhìn bản đồ.

Phía nam toàn là núi, nếu bàn về chỗ công việc, chỉ có mỗi vườn bách thú mới mở một năm ở Nam Thành.

Vườn bách thú thì vườn bách thú, đúng lúc chuyên ngành đại học của tôi có liên quan đến cái này.

Quá trình phỏng vấn vô cùng thuận lợi, người phỏng vấn cũng rất nhiệt tình, trực tiếp đánh dấu cho tôi vượt qua.

Anh ta nói: “Thấy lý lịch của cô tôi cảm thấy cực kỳ tốt, cô chính là nhân tài hiếm có, vườn bách thú quyết định sẽ cho cô ở lại làm!”

“Thật không?” Tôi cảm thấy hoang mang, sau đó cảm ơn người phỏng vấn: “Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!”

Vì thế, sau khi trải qua khoảng thời gian huấn luyện đơn giản, tôi chính thức trở thành nhân viên chăm sóc động vật ở vườn bách thú.

— Và có thể nghe hiểu lời động vật nói.

Nhân viên ở vườn bách thú Nam Thành không nhiều, có lẽ là bởi vì mở chưa bao lâu, nhưng lượng khách không nhỏ, rốt cuộc ở đây cũng có nhiều loại động vật khác nhau.

Ngày đầu tiên tôi đi làm, khi nghe thấy tiếng ông hổ tủi thân nói “Tôi đói ch.ế.t mất”, khiến tôi suýt chút nữa sặc nước miếng.

Xung quanh không có ai, ông hổ ngao ngao kêu qua lồng sắt với tôi, nhìn khung cảnh này kiểu gì cũng thấy dọa người.

Nhưng trời sinh, tôi là người phản ứng chậm chạp, vẻ mặt không có gì dao động, sợ hãi và lo lắng không thể hiện lên trên mặt.

Cảm xúc hoảng hốt còn chưa dâng lên, sau khi nhìn chằm chằm ông hổ một lúc lâu, cuối cùng xác nhận rằng đó không phải là ảo giác của tôi, ông ấy thực sự nói ‘Tôi đói quá!’

…. Nhưng không phải mới cho ăn ư?

Vì thế lúc tan làm, tôi căng da đầu đề xuất với quản lý: “Quản lý, tôi cảm thấy… Hình như thức ăn có hơi thiếu nên Phi Phi ăn chưa no.”

Phi Phi chính là tên của ông hổ, tuổi chưa lớn lắm, tôi đoán chắc có lẽ giờ đang là thời kỳ phát triển vì vậy mới ăn không đủ no.

Quản lý ngạc nhiên: “Thật hả?”

Sau đó, quản lý cầm điện thoại gọi cho ai đó: “Ông chủ, nhân viên mới nói hình như Phi Phi ăn không no.”

Tôi: “...”

Sao lại gọi cho ông chủ rồi? Lại còn chỉ vì một câu nghi vấn của một người mới vào, chắc tôi sẽ không chọc cho ông chủ không vui đó chứ?

Trước mắt tôi tối sầm lại, chưa kịp thể hiện sự đau khổ, quản lý đã liên tục gật đầu rồi đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nhận điện thoại trong lo sợ: “Chào ông chủ…”

Nói thật, từ khi nhận chức đến giờ, tôi chưa từng gặp ông chủ bao giờ, các đồng nghiệp chỉ nói là anh ấy đang đi công tác.

Đầu bên kia là giọng nam trẻ tuổi, rất dễ nghe: “Chào cô, Tiểu Ôn có đúng không? Cô nói Phi Phi ăn chưa no hả?”

“Đúng vậy.” Tôi do dự một chút: “Mỗi lần tôi đi qua nó sẽ kêu lên với tôi… Nhưng tôi cảm thấy không phải nó muốn ăn tôi mà là do… Đói bụng.”

“Cô nghe được sao?”

Tôi không nghe ra chỗ kỳ lạ, chỉ thành thật nói: “Vâng.”

“Không cần phải xen vào.” Giọng điệu ấm áp vẫn văng vẳng bên tai.

Tiếp theo là những lời lạnh lùng: “Lượng thức ăn vừa đủ, là nó cố ý biểu diễn cho cô xem đó.”

Tôi: “Hả?”

Ông chủ nói lời ít ý nhiều: “Do con heo nhập vào.”

Tôi: “????”

Nói xong, ông chủ cổ vũ tôi hai câu, ý là cảm động chuyện tôi để ý đến tâm tình của động vật, hy vọng tôi cố gắng làm việc, tháng này sẽ cho thêm tiền thưởng, vân vân và mây mây— Rồi anh ấy lễ phép tạm biệt.

“Ở lâu rồi sẽ quen thôi.” Quản lý vỗ bả vai của tôi: “Không phải chỉ có mỗi Phi Phi biết diễn đâu.”

Tôi: “...”

Tôi vừa thay quần áo vừa nghi ngờ, sau đó lặng lẽ đi vòng ra sau tường ông hổ nghe ngóng.

Quả nhiên, ông hổ Phi Phi đang lầm bầm lầu bầu.

“Mình gọi lâu như thế… Sao vẫn chưa có ai đến cho mình ăn?”

“Không phải nhân viên mới kia rất mềm lòng ư? Rõ ràng Lệ Lệ nói chiêu này dùng cực kỳ hay, Lệ Lệ là đồ dối trá!”

“Hu hu hu, chắc chắn là do ông chủ thối tha kia làm, Phi Phi muốn ăn nữa…”

Giây tiếp theo là tiếng lăn qua lộn lại.

Tôi: “...”

Lệ Lệ là sư tử ở cách vách.

Nhưng có phải đàn động vật này có hơi kỳ lạ không?

Tôi vẫn đang chìm đắm trong hoảng sợ thì bỗng nhiên điện thoại vang lên thông báo kết bạn.

Ảnh đại diện là mặt cười trào phúng, phía dưới còn viết mấy chữ: Vườn bách thú Nam Thành, kèm theo dòng: Tin chưa?

Tôi: “?”

Tôi nhanh chóng nhấn chấp nhận, sau đó gửi liên tục ba mặt cười: “Ông chủ dự liệu như thần.”

Ông chủ gửi lại một cái mặt cười: “Làm cho tốt 🙂.”

Tôi: “...”

Tôi sửa tên ghi chú thành ông chủ, kết quả bởi vì chữ đầu là L*, nên danh sách bạn bè bị kéo xuống mãi.

*Ông chủ: 老板(Lǎobǎn)

Nghĩ một chút, tôi đổi thành: AAA ông chủ.

Như vậy là có thể cố định ở trên top được rồi.

2.

Trải qua một quãng thời gian ở chung, tôi đã quen thuộc đa số động vật ở trong vườn bách thú.

… Cũng hiểu khá rõ lối suy nghĩ của bọn chúng.

Ví dụ như nhóm khỉ, lúc đầu tôi cho rằng chúng nó là những đứa khá nhiệt tình, thấy tôi sẽ đi lên bao vây, cho đến khi tôi nghe thấy—

“Ha ha ha, nhân viên độc thân kia lại đến nữa kìa!”

“Để tao nhìn xem, để tao đi ra nhìn nào, ồ, cô ấy vẫn còn độc thân nha!”

“Không thể nào, không phải nhân viên ở trong vườn bách thú của chúng ta đều đã kết hôn ư?”

“Cô ấy mới tới mà!”

“Nhân viên mới nhìn cũng ổn áp, sao lại không có giống đực nào đến bên cạnh vậy?”

“Ha ha ha, Tiểu Ôn độc thân, Tiểu Ôn độc thân!”

Tôi- người bị một đám khỉ con vậy quanh: “...”

Người không bằng khỉ có lẽ là vì vậy.

Ví dụ tiếp, con hạc màu trắng xinh đẹp khỏe mạnh kia bình thường toàn ra vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng, thật ra ngày nào cũng giảng giải đạo lý nhân sinh cho tôi nghe.

“Đồng chí Tiểu Ôn, sức khỏe là vốn của tiền bạc.” Hạc trắng chải lông một cách thật ưu nhã, giọng điệu trìu mến: “Cô nên học tập cách làm việc và nghỉ ngơi của tôi.”

Tôi: “.... Anh Hạc này, mỗi tối anh đi ngủ lúc bảy giờ, mà giờ đó thì thần thiếp ngủ không được…”

Đôi lúc, nó hứng lên sẽ bình phẩm mấy du khách tới tham quan: “Sao con người này cứ thích nhìn chằm chằm cô lâu như thế hả? Không phải anh ta đã có bạn gái rồi ư?” Hạc trắng dần sải cánh, nói: “Đồng chí Tiểu Ôn, cô đừng để cái loại này lừa, kẻ đứng núi này trông núi nọ, sớm muộn gì cũng phản bội cô thôi.”

Tôi: “... Vâng, anh Hạc.”

Nó còn cực kỳ quan tâm tới chuyện của vườn bách thú, mỗi khi Phi Phi và Lệ Lệ cất tiếng khóc hu hu lên gào đói, sẽ dùng ngôn từ sắc bén đáp trả: “Đồng chí Tiểu Ôn, không được quá chiều chuộng con nít, đóa hoa không trải qua sự màu giũa sẽ không thể trưởng thành được.”

Tôi: “Tôi tuyệt đối không chiều bọn nó.”

Hạc trắng tỏ vẻ hài lòng, nhưng nhớ đến cái gì đó, giọng nói nghiêm khắc lại cất lên: “Tôi nghe nói, Tiểu Khổng ở bên cạnh mời cô đến xem nó xòe đuôi, coi đó là thù lao nếu cô đi tìm bạn gái cho nó— Đây là hối lộ tham ô, hành vi bất chính! Nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước!”

Tôi vội vàng nói theo: “... Tiểu Khổng chưa tới kỳ động dục, đó chẳng qua là nói chơi thôi, anh Hạc yên tâm, tôi sẽ phê bình nó ngay!”

Còn có ông hổ Phi Phi.

Tính cách của nó ngây thơ hoạt bát, mặc dù tôi không cho thêm thức ăn nhưng nó cũng không mang thù, ngày nào cũng vui vẻ xướng ca.

Có khi nói chuyện với chú chim nhỏ đậu trên đầu.

Có khi hỏi tôi: “Chị nhân viên ơi, khi nào ông chủ về ạ?”

Tôi cảm thấy nó rất đáng yêu, vì thế cười cười, nói: “Để tôi hỏi giúp cậu…”

Kết quả giây tiếp theo nó đã hu hu kêu lên, vui mừng nói: “Tốt nhất là đừng quay trở về, ha ha ha!”

Tôi: “...”

Ông chủ, là do anh sai trước nha.

Thỉnh thoảng, ông chủ sẽ nhắn tin cho tôi vài câu, toàn hỏi những chuyện như tình huống làm việc thế nào, gần đây tâm tình của đám nhóc động vật ra sao, có kiến nghị cải tiến gì cho vườn bách thú không— Cuối cùng sẽ tổng kết bằng một câu: Tăng tiền thưởng.

Tôi vừa thấy sợ hãi vừa cảm động đến mức hai mắt lưng tròng.

Từ khi đến vườn bách thú Nam Thành, tôi cảm thấy bản thân không còn xui xẻo nữa, chắc chắn ông chủ chính là quý nhân của tôi!

Tôi đã chuẩn bị cho ông chủ một phần quà, là một chiếc đồng hồ.

Dù không đắt đỏ lắm nhưng quan trọng là tấm lòng của người tặng.

Từ đó cho tới nay ông chủ đã đi công tác được hơn một tháng, không biết là do chuyện gì mà lại đi lâu như thế.

Lúc giao ban tôi có hơi tò mò nên đi hỏi quản lý một câu, quản lý nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ, sau đó che miệng cười: “Tiểu Ôn, em vẫn chưa gặp ông chủ có đúng không?”

Bỗng dưng tôi thấy hơi căng thẳng: “Dạ…”

“Nhanh thôi.” Quản lý nói: “Gần đây ông chủ đang bàn chuyện hợp tác với Hoa Dương, hôm qua đã xong xuôi hết cả rồi.”

Hoa Dương?

Không phải là công ty giải trí lớn nhất cả nước hay sao? Vườn bách thú có thể hợp tác được với công ty giải trí ư?

Tôi thấy hơi mơ màng: “Chị Thái, ông chủ là minh tinh ạ?”

Quản lý bật cười: “Không phải đâu Tiểu Ôn, đài truyền hình của Hoa Dương sắp cho ra chương trình mới, địa điểm đầu tiên chính là vườn bách thú của chúng ta.”

Nghe đến đó, tôi không tài nào tưởng tượng nổi.

“Bởi vì vườn bách thú của chúng ta mới mở, cần phải tuyên truyền nhiều hơn nên việc hợp tác với Hoa Dương là cách tốt nhất.” Quản lý cười tủm tỉm: “Nhưng đó là do ông chủ nói, chị cũng không hiểu nhiều lắm.”

Tôi: “... Ông chủ… Thật là lợi hại…”

Đây có thể là cách có thể tùy tiện sử dụng ư? Trời ơi bug gì kỳ vậy?

Quản lý vỗ vai tôi: “Ông chủ còn cố ý nhắc đến em đấy.”

Tôi: “Hả?”

“Tiểu Ôn, em khiêm tốn thật đấy, chẳng chịu nói gì cho bọn chị biết.” Quản lý nói: “Nếu không phải ông chủ nói từng đi xem sân khấu của em, thì bọn chị cũng không ngờ em lại có quãng thời gian dài hợp tác với minh tinh.”

Tôi: “?”

Ông chủ từng xem sân khấu của tôi?? Chuyện khi nào thế? Không phải tôi chỉ mới gia nhập có ba tháng hay sao? Có khiêu vũ một hai lần gì đó… Hoặc là ở chỗ hội chợ Manga Anime phi chính thức, lúc ấy tôi mặc bộ đồ thực tập sinh, thế mà cũng có người biết?

Quản lý vẫn hồn nhiên cười nói: “Bọn chị còn hỏi ông chủ video khiêu vũ của em nữa đó…”

Tôi: “...”

Cả người choáng váng, cảm thấy đây là ngày xui xẻo đầu tiên sau khi nhận chức, có thể nói là vũ trụ đã tan vỡ.

“Nhưng ông chủ nói anh ấy không có video, chỉ đi xem tại hiện trường.” Giọng quản lý có sự chuyển biến, vẻ mặt như tiếc nuối: “Tiểu Ôn đẹp như này, vóc dáng lại tốt, chắc chắn khiêu vũ rất đẹp. Đúng lúc năm nay có họp thường niên, bọn chị vẫn còn thiếu một tiết mục…”

Suýt chút nữa tôi bị sặc ch.ế.t: “Chị Thái, hay là chuyện này nói sau đi, tôi phải đi về nhà…”

Lúc này quản lý mới chịu buông tha.

Tránh được một kiếp nạn, cất chân đi về nhà, nhìn chằm chằm nụ cười châm biếm trên màn hình điện thoại cả ngày trời, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng.

Lịch sử đen tối bị người ta biết đến khiến tôi đứng ngồi không yên, nhưng ông chủ lại lựa chọn im lặng làm tôi thấy vô cùng cảm động.

Nhìn vẻ mặt của chị Thái, tất nhiên chị ấy không biết tôi là nghệ sĩ hơi nước lớn đến mức nào, dù có lật tung các trang mạng cũng chẳng tìm thấy bất cứ tấm hình nào.

Cho nên, trước kia ông chủ có quen biết tôi ư?

Phàm là người biết lịch sử đen tối của tôi sẽ không dễ dàng tuyển tôi vào làm như anh ấy, lại còn trả mức lương hậu hĩnh nữa chứ.

Tôi nghĩ: Ông chủ đúng là người tốt.

… Nếu có thể xóa bỏ đoạn ký ức từng xem tôi khiêu vũ đi thì càng tốt hơn.

====

Chương kế tiếp