Sau Khi Trở Thành Nhân Viên Chăm Sóc Động Vật Ở Vườn Bách Thú

Chương 3

5.
Ngày quay, toàn bộ khách quý và nhân viên đều đến đúng chỗ của mình, tôi nghe thấy các đồng nghiệp đang vui sướng thảo luận xem minh tinh nào đẹp hơn, còn ánh mắt của tôi chỉ lặng lẽ chuyển qua nhìn ông chủ.

“Tiểu Ôn, cô cảm thấy thế nào?” Có đồng nghiệp hỏi tôi: “Có phải Hạ Tuế An rất đẹp trai hay không?”

Tôi ồ lên một tiếng, hơi chột dạ: “Cũng được.”

Tôi nhìn thoáng qua Hạ Tuế An, không thể không thừa nhận đỉnh lưu đúng là đỉnh lưu, gương mặt rất đẹp nhưng phong cách lại khác ông chủ hoàn toàn— Khuôn mặt Hạ Tuế An tuấn tú, nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, đôi mắt trong trẻo dịu dàng.

Nhưng để mà so sánh, tôi thấy vẻ ngoài của ông chủ có tính công kích hơn, sự sắc bén tỏa lên gương mặt.

“Dư Dạ Bạch cũng đẹp mà!” Một đồng nghiệp khác phản bác: “Tôi thích nhất là vẻ lạnh lùng ấy.”

“Tiểu Ôn, cô nói xem, Dư Dạ Bạch đẹp hơn hay là Hạ Tuệ An đẹp hơn?”

Tôi: “... Cái này… Bọn họ khác nhau mà, đâu thể so sánh được.”

Nói thì nói thế, có điều thật ra cá nhân tôi cho rằng ông chủ đẹp trai nhất, nhưng tôi không dám nói thẳng nên đành im lặng cho qua.

Tôi không nhịn được lại liếc ông chủ, hình như anh ấy cũng phát hiện ra, tầm mắt chuẩn xác đối diện với tầm mắt của tôi.

Tôi lập tức cúi đầu, giả bộ như không có chuyện gì.

Đúng lúc này di động tôi run lên.

AAA ông chủ: “Em căng thẳng lắm à?”

Tôi đoán là ông chủ đã nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của tôi— Nhưng cảm xúc này không hề liên quan đến việc ghi hình!

Cố gắng kìm nén sự quẫn bách, nói: “Có một chút ạ.”

Ông chủ không trả lời lại, sau đó, tôi cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống.

Vừa nghiêng đầu đã thấy ông chủ ngồi xuống, dưới vành nón là đôi mắt chăm chú nhìn tôi: “Tôi cho rằng em đã có kinh nghiệm về việc này rồi chứ.”

Quả nhiên anh ấy đã biết quãng thời gian làm nghệ sĩ ngắn ngủi của tôi.

Tôi xấu hổ đến mức hai tai đỏ lên, âm thanh cũng nhỏ dần: “Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm mất hình ảnh vườn bách thú của chúng ta.”

“Không đâu.” Anh ấy nhướng mi, chậm rãi cất lời: “Tiểu Ôn, tự tin lên, em là nhân viên tôi xem trọng nhất. Với lại, bọn họ không dám cắt lung tung đâu.”

“Không phải.” Tôi cảm thấy hơi uể oải: “Ông chủ, tôi là người xui xẻo, lúc đi đến trường không biết vấp đâu để bị ngã, còn…”

“Tôi cảm nhận là được, sau khi em tới nơi này, vườn bách thú của chúng ta trở nên tốt hơn nhiều đó.” Ông chủ không tỏ ý kiến: “Chẳng lẽ em đã chia may mắn cho người bên cạnh à?”

Anh ấy mỉm cười, giọng nói cực kỳ dễ nghe, như đang trêu chọc nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc.

Tôi phản bác theo bản năng: “Chi bằng nói là do ông chủ… Anh và vườn bách thú đã chia may mắn cho tôi thì đúng hơn.”

“Sao lại không nhỉ?” Hình như ánh mắt của ông chủ dịu dàng hơn, hơi cong môi lên, nụ cười khác so với bình thường, không mang theo bất cứ cảm xúc dư thừa nào, cổ vũ: “Yên tâm đi, có tôi ở bên cạnh cho dù em có ngã thì tôi cũng có thể đỡ em lên được.”

Sau khi chính thức bắt đầu quay, chờ các khách quý tập duyệt xong, tôi hít sâu một hơi, đi lên trước tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là nhân viên chăm sóc động vật của vườn bách thú Nam Thành, tên Ôn Vị Hi, cũng là người hướng dẫn cho mọi người trải nghiệm ở vườn bách thú Nam Thành, khoảng thời gian tiếp theo của chương trình mọi người giúp đỡ nhau.”

“Ồ.” Đôi mắt Tề Toàn sáng ngời: “Chào chị hướng dẫn viên!”

Tôi nở nụ cười ngượng ngùng.

Hạ Tuế An cũng chào hỏi, Du Dư Bạch lời ít ý nhiều: “Chào cô.”

Thư Di hơi mỉm cười, một nụ cười cực kỳ xinh đẹp: “Nhìn em có vẻ nhỏ tuổi hơn chị nhiều, chị gọi em là Tiểu Ôn lão sư được không?”

Vương Hành Xuyên chưa đợi tôi nói chuyện đã cười ha hả nói: “Vậy Tiểu Ôn lão sư, phải làm phiền cô rồi.”

Thái độ của các khách quý rất tốt, nhìn không phải là người khó ở chung, tôi nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu giới thiệu lưu trình cho bọn họ.

“Tiếp theo đây mỗi người quyết định bạn đồng hành cho mình.” Tôi đưa bức ảnh của các động vật cho bọn họ: “Trước khi mọi người chọn chúng ta sẽ đi tiếp xúc với con vật của mình nhé!”

Con vật đầu tiên được thăm chính là ông hổ.

Phi Phi đang nhìn phong cảnh thì phát hiện có người đi tới, lập tức nhảy cẫng lên vì vui sướng: “Chị Tiểu Ôn!”

Một con hổ to lớn vọt mạnh lên kêu gầm gừ khiến cho toàn bộ khách quý hoảng sợ, đồng thời lùi về sau hai bước.

Tôi vẫn bình thường: “Tên của nó là Phi Phi, mới thành niên cách đây không lâu, không sao đâu, tính cách của nó khá hoạt bát nên thích nhảy tới nhảy lui như vậy đấy.”

Phi Phi kích động: “Chị Tiểu Ôn, có người muốn chọn em ư?”

Tôi: “... Có ai muốn chọn Phi Phi làm bạn đồng hành không?”

Các khách quý nhìn nhau.

Mặc dù cái gọi là ‘bạn đồng hành’ không nhất thiết phải tiếp xúc thân mật nhưng sẽ không có ai to gan đi chọn con mãnh thú như hổ cả.

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Phi Phi, tôi căng da đầu bổ sung: “Thật ra, Phi Phi… Rất ngoan.”

Vì để phối hợp với tôi Phi Phi chạy vọt vào lồng sắt bên cạnh, kêu gầm gừ hai tiếng.

Tôi: “...”

Khách quý: “...”

Im lặng trong giây lát, khi tôi đã hoàn toàn từ bỏ, bỗng nhiên có con bướm bay qua đây.

Phi Phi bị dời lực chú ý, bắt đầu đuổi theo con bướm.

Nhưng ở trong mắt khách quý nó không phải đuổi theo bướm mà đang nhe răng trợn mắt, mãnh hổ rít gào, chỉ đợi giây sau xông ra khỏi lồng sắt để cắn người.

Tôi sợ khách quý bị dọa nên giao lưu với nó: “Phi Phi, để chị bắt bướm giúp em, em chờ chút đừng dọa bướm bay đi mất.”

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của khách quý, Phi Phi thật sự ngoan ngoãn lùi về sau, ngồi xổm xuống đất, cái đuôi phe phẩy y chang con mèo.

“Tiểu Ôn lão sư, con hổ này có thể nghe hiểu ý em sao?” Thư Di bày ra vẻ mặt khó có thể tưởng tượng được: “Mới nãy nó muốn bắt bướm ư?”

“Không phải chứ, còn có con hổ thông minh như thế ư? Hay là do huấn luyện ra?” Đôi mắt Tề Toàn trừng lên thành hình tròn: “Tiểu Ôn lão sư thật giỏi!”

“Không phải do huấn luyện đâu, động vật của vườn bách thú bọn tôi không phải là động vật diễn xiếc.” Nói xong, tôi lập tức phát hiện ra vấn đề: “Tôi mới nhậm chức không bao lâu nhưng biết rằng Phi Phi khá có tính người.”

Dứt lời, tôi dựa vào sự rèn luyện hai tháng nay, bắt con bướm xui xẻo kia, cẩn thận đặt trong tay: “Phi Phi, nào tới đây.”

Phi Phi vui vẻ đi tới, tôi tự nhiên đặt con bướm lên mũi nó sau đó viết chữ ‘Vương’ lên đầu của ông hổ.

“Nhờ hậu kỳ thêm chữ vào.” Làm xong hết tất cả, cuối cùng tôi mới nhận ra có chỗ không ổn: “Đây là hành vi nguy hiểm, mong mọi người thấy mãnh thú phải cách xa một mét không được tới gần, các bạn nhỏ không được bắt chước theo!”

Các khách quý nghe xong liền phì cười, Hạ Tuế An hỏi: “Nếu tôi chọn bạn đồng hành thế có được sờ đầu nó giống như Tiểu Ôn lão sư không?”

Dừng một chút, anh ấy nói thêm: “... Thật ra không cần sờ đầu đâu, chỉ dựa gần một chút là được.”

Tôi cười: “Được chứ.”

Tế Toàn: “Anh An to gan thật.”

Hạ Tuế An hơi xấu hổ: “Tôi sợ quỷ nhưng nếu là hổ thì vẫn được.”

Phi Phi cũng nghe thấy: “Chị Tiểu Ôn, có phải anh trai này chọn em rồi không?”

Tôi thấy nó vui sướng như thế, cũng không nhịn được vui theo: “Vậy Hạ tiên sinh quyết định chọn Phi Phi sao?”

Từng lựa chọn tiếp theo đều rất thuận lợi, Tề Toàn nhất kiến chung tình với anh hạc trắng, nhưng anh hạc lại tỏ vẻ không cần, tôi phải cúi đầu gối thương lượng với anh hạc hồi lâu, cuối cùng anh hạc mới ‘miễn cưỡng’ đồng ý phối hợp diễn xuất với tiểu cô nương. Thư Di chọn tuyết hồ, Tiểu Tuyết vẫn luôn muốn lên TV, xem như lần này đã được ý nguyện, Vương Hành Xuyên chọn gấu mèo, còn Dư Dạ Bạch nói chỉ thích động vật dưới nước nên muốn đi đến thủy tộc xem sao.

Cuối cùng, Dư Dạ Bạch chọn con cá heo mới sinh ra không lâu.

Mẹ của Tiểu Bạch tên Hoan Hoan, bố của Tiểu Bạch là Nhạc Nhạc, sau khi Tiểu Bạch thấy tôi tới cực kỳ vui vẻ, hỏi: “Chị Tiểu Ôn, hôm nay chị có muốn xuống nước chơi với em không?”

Nó đưa đầu tròn tròn ra cho tôi sờ nhưng tôi sợ tay mình không sạch nên chỉ vốc một nắm nước hất lên người nó: “Chị không xuống nước, nhưng có lẽ anh trai này sẽ bơi xuống chơi với em.”

Dư Dạ Bạch nổi tiếng là người bơi tốt, khi đó anh ấy thành danh với một bộ điện ảnh diễn dưới nước, nghe vậy anh ấy cũng ngồi xổm xuống, vẫy tay với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lại gần người Dư Dạ Bạch.

Dư Dạ Bạch: “Chào em.”

Tiểu Bạch cất vài tiếng, đáng yêu đến mức các khách quý phải ồ lên.

Tề Toàn cảm khái: “Tiểu Ôn lão sư, động vật ở chỗ vườn bách thú bọn chị thật sự quá thông minh! Cũng rất đáng yêu!”

Vương Hành Xuyên tán đồng: “Hơn nữa, hình như Tiểu Ôn lão sư không hề có chướng ngại khi giao lưu với bọn chúng, đúng là thần kỳ thật đấy!”

Một đường đi đến đây, nhìn thấy tôi nói chuyện với các con vật, mấy khách quý đều nở gương mặt ngạc nhiên, khen ngợi liên tục.

Một ngày kết thúc suôn sẻ, khi chính thức xong xuôi công việc tôi mới thở phào một hơi, xoa xoa cái cổ đau nhức rồi nhìn qua chỗ đội ngũ ghi hình.

Ông chủ vẫn còn đang ở đó, thậm chí còn mỉm cười với tôi.

Anh ấy giơ ngón tay cái lên, ánh mắt bình tĩnh, nhưng không biết từ đâu tôi lại có cảm giác rằng ông chủ đang đợi tôi qua đó.

Tháo tai nghe xuống, chuẩn bị đi về phía anh ấy bỗng dưng có thứ gì đó lóe lên, khi xoay người một cái, lòng bàn chân đã trượt đi.

Mặc dù thời cơ không đúng lắm nhưng trong lòng dâng lên ý nghĩ— Quả nhiên vẫn bị té, may không phải bị lúc quay chụp.

Khi tôi đang cảm thấy may mắn thì cánh tay được kéo lại.

Đối phương nhẹ nhàng đỡ tôi, cho đến khi tôi đứng vững mới buông tay ra rồi xoay vành nón.

“Không phải tôi nói có thể đỡ lấy em.” Ông chủ rũ mắt, như đang nói đùa: “Nhưng em muốn ngã cũng không thể ngã được.”

Động tác của ông chủ cực kỳ quy củ, cánh tay chạm vào lưng tôi đã rút ra từ bao giờ, lúc này chỉ đứng ở đó mặt mày còn mang theo nụ cười nhạt.

Tôi cứ thế đứng sững người, giương mắt nhìn anh ấy, trái tim đập mạnh chẳng khác nào trống đang vang liên hồi.

Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, mãnh liệt đến mức tia lý trí còn sót lại cũng không thể ngăn nổi.

Mày xong rồi, Ôn Vị Hi.

Thế mà mày lại sinh ra tình cảm không nên có.

6.
Tôi mơ màng đi về phòng trọ.

Suốt hai mươi hai năm qua, tôi chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái chứ đừng nói đến rung động.

Nói thật, quan hệ giữa tôi và ông chủ không phải quá thân thiết, tôi không biết ông chủ cũng không hiểu vì sao mình lại thích anh ấy.

Có lẽ là… Do ông chủ đẹp chăng?

Nhưng tôi biết trước đây mình chưa từng gặp anh ấy, nên có cảm giác hơi mạo phạm người ta.

Chắc không phải là do ông chủ nói sẽ tăng thêm tiền thưởng cho tôi đó chứ?

— Nhất định là thế.

Có lẽ là vì có người bung dù cho tôi trong cuộc đời xui xẻo tột cùng này.

Từ khi gặp ông chủ, dù mưa hay gió, dù nắng hay sương, tất cả đều trở nên thuận lợi hơn nhiều.

Anh ấy là bước ngoặt trong ngày tháng dài đằng đẵng, muốn không rung động cũng khó.

Sau khi khơi thông, tôi nhìn ảnh đại diện trên di động đến ngây ngốc,

Cho dù thích ông chủ thì sao đây? Không lẽ tôi còn đi nói cho anh ấy biết tâm tư của mình sao?

— Tôi không dám! Ông chủ là người tài giỏi như thế sao tôi có thể chạm tới được?

Sau khi mắng bản thân xong, tôi nhìn hộp quà trên bàn.

Trên giấy gói còn có vài trái tim nho nhỏ, càng nhìn càng thấy chột dạ, vì thế nhanh chóng đổi giấy gói quà khác.

Đúng, phải nhanh bỏ nó đi rồi ngủ sớm, tuyệt đối không được để ông chủ phát hiện ra chuyện này.

Năm tiếng sau.

Vào lúc hai giờ sáng, tôi click mở khung chat của người bói toán.

“Tôi hỏi cô một chuyện.” Ngước đôi mắt thâm quầng lên, gõ từng chữ một: “Là thế này, ví dụ… Tôi đang nói ví dụ nha, quý nhân của tôi cũng có thể giải quyết được nhân duyên dùm tôi được không?”

Không ngờ, người bói toán cũng là một con cú, hai giờ sáng mà vẫn chưa đi ngủ.

Người bói toán: “?”

Tôi: “Tôi chỉ hỏi thế thôi, hay cô tính cho tôi quẻ nhân duyên đi.”

Người bói toán: “Cô thích anh ta à?”

Tôi: “...”

Người bói toán: “Yên tâm đi, vừa nãy tôi đã tính rồi, lương duyên trời định, kim đồng ngọc nữ!”

Lòng tôi như tro tàn: “Được, tôi biết cô đang an ủi tôi rồi, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Gõ xong dòng chữ này tôi liền chuyển khoản cho cô ấy, quyết định vứt hết đống suy nghĩ linh tinh, bắt đầu đi ngủ.

====