Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 45: Dạy hư tiểu bạch hoa ngây thơ
Mặt Tô Uyển càng đỏ hơn, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm!"

Tô Cẩn che miệng cười trộm, đúng là nàng ta đã dùng, khó trách mới sáng sớm hai người đã ở chỗ này tình chàng ý thiếp, anh anh em em.

Thử hỏi có nam nhân nào từ chối được cái ôm ấp yêu thương của nữ nhân không, hơn nữa nữ nhân này lại là một tiểu mỹ nhân nữa.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Uyển, Tô Cẩn có cảm giác mình đang dạy hư một đóa tiểu bạch hoa ngây thơ vậy.

Nhưng trong lòng lại không có chút cảm giác tội lỗi nào, nàng làm như vậy cũng là vì muốn hỗ trợ nam nữ chủ ở bên nhau sớm hơn thôi, nàng dễ dàng lắm sao?

"Đúng rồi, ngươi biết hắn là ai không?"

Tô Uyển lắc đầu: "Hắn chỉ nói mình là một tiểu thương ở kinh thành đến U Châu mua bán, dọc đường đi qua đây bị lưu manh chặn giết."

"Ừm!" Tô Cẩn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao Lý Đình Hiên cũng là thái tử, thân phận đặc biệt, không thể tùy tiện nói thân phận của mình với một nữ tử mới quen một tối được.

Nàng cũng không có ý định vạch trần hắn ta.

Dù sao sớm muộn cũng có một ngày Lý Đình Hiên phái người đến đón Tô Uyển vào kinh thành, đến lúc đó nàng ta tất nhiên sẽ biết thân phận thật của hắn ta mà thôi.

Vì thân phân thấp nên lúc Tô Uyển nên lúc mới vào phủ thái tử nàng ta cũng chỉ có thể trở thành thiếp của Lý Đình Hiên, trải qua một thời gian mưa gió mới có thể trở thành thái tử phi.

Nhưng cũng may Lý Đình Hiên chân thành với nàng ta, có hắn ta che chở, cuối cùng hai người cũng từ người có tình với nhau thành thân thuộc.

Tô Cẩn nhìn về viện tử ở bên cách, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Tô Uyển nói Tô Lương đã đến tửu phường, nhưng không phải Tô đại phu nói bệnh tình của ông mới có chuyển biến tốt sao? Sao lại nóng lòng chạy đến tửu phương bắt đầu làm việc rồi?

Chẳng lẽ Dương thị giở trò quỷ?

"Tô Uyển, ta nghe nói phụ thân ta bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nặng, vì sao ông ấy lại gấp gáp đi tửu phường làm việc rồi?"

Tô Uyển nghe vậy thì thở dài một hơi: "Sau đêm hôm đó phụ thân đúng là bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng. Nhưng ông ấy không cho mẫu thân ta chăm sóc, còn nói không muốn nhìn thấy mẫu thân của ta. Hôm qua bệnh tình của ông ấy vừa khá hơn đã lập tức đến tửu phường, chúng ta có khuyên thế nào cũng không được. Mẫu thân ta trong lúc tức giận của trở về nhà ngoại tổ mẫu, ta lo mẫu thân ta nghĩ không thông nên để Tô Kha đi theo bà ấy về nhà ngoại tổ mẫu. Lúc đầu ta định đến tửu phường khuyên nhủ phụ thân, nhưng không ngờ lại gặp Lý công tử ở cửa thôn, chuyện lúc sau thì tỷ cũng biết rồi đấy."

Tô Cẩn nghe nàng ta nói vậy, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn.

Tô Lương không cho Dương thị chăm sóc ông cũng có nghĩa là ông không lập tức tha thứ cho Dương thị, cũng thấy được ông không nhu nhược đến mức không thể cứu chữa. Có lẽ ông cố kị Tô Vũ nên mới chịu đựng sự phản bội của Dương thị.

Ôi, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng!

Tô Uyển cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của nàng rồi nói: "Tỷ, thân thể phụ thân đã không còn nhanh nhẹn như cũ nữa rồi, ông ấy làm việc ở tửu phường ta rất không yên tâm, nhưng hiện tại ta cũng không thể phân thân để đi xem ông ấy được, hay là tỷ đi nhìn phụ thân một chút đi? Phụ thân vẫn luôn nhớ tỷ, nếu tỷ đi gặp ông ấy nhất định ông ấy sẽ rất vui. Nói không chừng phụ thân vui vẻ thì bệnh sẽ tốt lên đó."

Tô Cẩn thấy nàng ta còn quan tâm Tô Lương hơn cả mình thì có chút tự ti mặc cảm. Dù sao nguyên chủ mới là nữ nhi ruột thịt của Tô Lương, nàng chiếm thân thể của nguyên chủ thì cũng nên thay nàng ấy báo hiểu.

Thật ra trong lòng nàng cũng không trách Tô Lương, nàng chỉ cảm thấy không đáng thay ông, nàng sợ ông sẽ bị Dương thị làm tổn thương hết lần này đến lần khác.

Nhưng có một số việc nàng không thể điều khiển được, ông ấy và Dương thị, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, tốt xấu gì ông cũng phải nhận.

Việc nàng có thể làm thay nguyên chủ là báo hiếu, những chuyện khác nàng sẽ không quản, cũng sẽ không xen vào nữa.

"Ta đã biết, ta sẽ đi gặp ông ấy."

Tô Cẩn về nhà cầm bạc đi lên trấn, đến tiệm thuốc bốc mấy thang thuốc, sau đó mua thêm chút bánh ngọt rồi đến tửu phường.

Hương Mãn Viên không hổ là tửu phường nổi danh nhất ở thị trấn, còn chưa vào tửu phường đã ngửi được mùi rượu thơm từ xa.

Tô Cẩn không đi vào, nàng chỉ nhờ tiên sinh gác cổng của tửu phường giúp nàng gọi Tô Lương.

Tô Lương nhanh chóng đi ra, thấy nàng thì vô cùng kích động: "Cẩn Nhi, con... con đến gặp phụ thân."

Tô Cẩn thấy khuôn mặt tiều tụy của ông, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng nàng cũng không nói ra những lời quan tâm, nàng chỉ đưa thuốc và bánh ngọt ra trước mặt ông: "Đây là thuốc và bánh ngọt, ngài cầm đi!"

Tô Lương tự cảm thấy mình không có mặt mũi nào để nhận đồ của nàng nên từ chối: "Bệnh của phụ thân đã tốt rồi, không cần uống thuốc, thuốc này con mang về đi! Còn có bánh ngọt này nữa, con mang về ăn đi, ở nơi này của phụ thân có đồ ăn."

Tô Cẩn thấy ông không nhận đồ của mình, trong lòng hơi nóng nảy, nàng trực tiếp bỏ thuốc và bánh ngọt vào tay ông: "Thuốc này là con bốc vì ngài, con có cầm về cũng vô dụng. Nếu ngài không muốn dùng thì vứt đi. Còn về bánh ngọt này, nếu ngài không muốn ăn thì vứt đi cũng được."

Tô Lương thấy rõ nàng mạnh miệng nhưng mềm lòng, ông vui vẻ nhận đồ: "Đồ Cẩn Nhi mua cho phụ thân sao phụ thân lại vứt được chứ. Con yên tâm, nhất định phụ thân sẽ uống thuốc đúng giờ, những bánh ngọt này phụ thân cũng sẽ ăn."

Tô Cẩn thầm thở một hơi dài: "Vậy... Con về đây, ngài vào đi!"

"Cẩn Nhi, từ từ đã. Hôm qua phường chủ tửu phường mới cho phụ thân một vò rượu, hiện tại ta cũng không thể uống rượu, đúng lúc con mang về đi. Con ở đây đợi phụ thân một chút, phụ thân đi lấy cho con."

Tô Lương nói xong bước nhanh vào tửu phường, chẳng bao lâu sau đã bê vò rượu ra, ông trực tiếp bỏ vò rượu vào giỏ trúc sau lưng Tô Cẩn: "Được rồi, con về đi, trên đường đi cẩn thận."

Tô Cẩn nhìn khuôn mặt tiều tụy của ông, nàng cảm thấy hơi khó chịu, nàng nói: "Phụ thân, ngài phải giữ gìn thân thể, không có gì quan trọng hơn thân thể, lúc làm việc không nên quá cố sức."

Tô Lương lập tức rơi nước mắt, gật đầu: "Ừm! Phụ thân đã biết, Cẩn Nhi yên tâm, sau đợt này phụ thân sẽ về thôn thăm con."

"Ừm! Con đi đây."

Lúc Tô Cẩn rời đi, Tô Lương vẫn đứng yên tại chỗ nhìn nàng, mãi đến khi không nhìn thấy nàng nữa mới thôi.

Tô Cẩn cõng rượu trên lưng, trong lòng vui sướng hài lòng.

Nàng nghĩ lát nữa trở về nhất định phải đi tìm vị sát vách kia uống vài chén mới được, nhưng có rượu thì phải có thịt mới đã.

Thế là nàng chuyển hướng đến chợ, nhưng nàng không ngờ rằng mình lại gặp Lữ Mặc Ngôn ở nơi này.

Sao lần nào cũng gặp phải hắn vậy?

Cái nghiệt duyên đáng chết này!

Lữ Mặc Ngôn đang ngồi xổm trước một gian bán cá, chắc hắn đang chọn cá nên không nhìn thấy nàng.

Lần nào cũng là hắn dọa nàng, lần này nàng nhất định phải dọa được hắn. Tô Cẩn rón rén đi về phía sau hắn sau đó vỗ vai hắn một cái.

Lữ Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt không có chút giật mình nào. Tô Cẩn thấy hắn nhìn mình không ngoài ý muốn chút nào, càng không giật mình thì lập tức cảm thấy không thú vị chút nào.

"Sao ngươi thấy ta mà không bất ngờ chút nào vậy? Tốt xấu gì ngươi cũng cho ta một vẻ mặt ngạc nhiên đi chứ! Thật chán!"

"Mười dặm quanh trấn Thanh Thủy này, người dám vỗ bả vai ta trừ ngươi ra cũng không còn ai khác, ta có cái gì mà ngạc nhiên chứ." Môi mỏng của Lữ Mặc Ngôn nâng lên, trong mắt ẩn chứa ý cười: "Về phần ngạc nhiên, tối hôm qua chúng ta còn cùng một chỗ ăn với nhau đấy, mới qua một buổi tối mà thôi, ngươi cảm thấy ta có thể không kịp chờ đợi mà muốn gặp ngươi không?"

Tô Cẩn: "..."

Nàng không thể phản bác được.

Chương kế tiếp