Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 57: Một người ăn cơm quả nhiên không ngon bằng nhiều người ăn
Chế tạo một loại nước hoa phổ thông cũng không khó, khó ở chỗ lấy tinh dầu. Ở cổ đại không có thiết bị lấy tinh dầu, Tô Cẩn cũng không thể chế tạo được những dụng cụ này trong thời gian ngắn, cho nên nàng áp dụng phương pháp chiết xuất tinh dầu thủ công.

Qua mười ngày lặp đi lặp lại, cuối cùng Tô Cẩn cũng rút được một bình tinh dầu làm nàng khá hài lòng.

Mặc dù tinh dầu lấy ra không tinh khiết bằng thiết bị ở hiện đại dẫn đến việc thời gian lưu hương của nước hoa cũng không dài.

Nhưng trong điều kiện hiện tại, có thể điều chế được một hương thơm nước hoa dễ chịu đã rất tốt rồi.

Hơn nữa nàng còn bỏ vào bên trong một chút thảo dược có công dụng dưỡng nhan, có thẻ thoải mái dùng làm nước chăm sóc da.

Thời gian gần đây nàng dùng bạch chỉ và mật ong thoa lên mặt, làn da ố vàng đã được cải thiện không ít, chất lượng da cũng trở nên bóng loáng tinh tế hơn.

Cộng với nước hoa chăm sóc da này, hiệu quả chắc sẽ càng tốt hơn.

Tô Cẩn nhỏ mấy giọt nước nước hoa vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vỗ lên mặt và cổ, thanh thanh nhẹ nhẹ, rất dễ chịu, Mùi thơm nhàn nhạt của hoa như thấm vào ruột gan, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.

"Cô cô, ngài thơm quá!" Lữ Thịnh và Lữ Hân nhào vào trong ngực Tô Cẩn, cọ lung tung một lúc trong ngực nàng.

Tô Cẩn vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ: "Thịnh, Hân Nhi, mùi trên người cô cô dễ ngửi sao?"

"Vô cùng dễ ngửi." Lữ Hân ghé khuôn mặt nhỏ vào cần cổ của nàng, không muốn rời đi.

Đôi mắt Lữ Thịnh đỏ ngầu: "Cô cô, mùi hương trên người ngài dễ ngửi giống như mùi hương trên người mẫu thân con vậy."

Không ngờ mùi nước hoa này sẽ khiến bé nhớ đến mẫu thân ruột của mình, nàng nhớ đến chuyện bé mới ba tuổi đã không còn mẫu thân, thật sự đáng thương.

Tô Cẩn sinh lòng thương tiếc, nâng bé lên ôm vào lòng: "Thịnh, nếu con thích mùi này thì lần sau cô cô có thể điều chế riêng cho con một bình, con có thể để ở trong phòng, ngày nào cũng có thể ngửi được."

"Nhưng con thích mùi hương trên người cô cô thôi." Lữ Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự mong chờ: "Cô cô, ngài làm mẫu thân ruột của chúng con có được không?"

Lữ Hân nghe vậy cũng ngẩng đầu nhỏ lên, hai mắt mong đợi nhìn nàng: "Cô cô, Hân Nhi cũng rất muốn ngài làm mẫu thân của Hân Nhi."

Nụ cười của Tô Cẩn cứng ở khóe miệng, nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa bé, đột nhiên nàng không biết nên từ chối như thế nào, nàng sợ mình không cẩn thận làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của hai đứa nhỏ.

Ngay lúc Tô Cẩn đang trong tình cảnh khó xử, giọng nói trầm thấp của Lữ Mặc Ngôn vang lên ở nhà bên cạnh: "Thịnh, không được nghịch, mang muội muội về nhà."

Sắc mặt Lữ Thịnh tái nhợt, rời khỏi cái ôm của Tô Cẩn, kéo muội muội cẩn thận đi từng bước về nhà.

Sự mất mác trong mắt và vẻ mặt buồn bã của hai đứa nhỏ đánh thẳng vào lòng Tô Cẩn, nàng cảm giác trong lòng căng thẳng, buồn phiền đến phát hoảng.

Nàng nhìn nam nhân sát vách, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hắn phức tạp, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói đã xoay người rời đi.

Từ hôm Tô Cẩn nghiêm túc nói rằng không cho phép hắn đến nhà mình, rốt cuộc hắn cũng không bước vào sân nhà nàng nửa bước.

Ngược lại hai đứa bé nhà hắn sẽ đến nhà Tô Cẩn ăn chực mỗi ngày, hắn cũng sẽ đưa con mồi đã được xử lí sạch sẽ đánh được trên núi cho Lữ Thịnh mang qua để nàng nấu.

Hai người cũng sẽ thỉnh thoảng nói mấy câu qua tường, nhưng thái độ của hắn vẫn luôn lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác như gần như xa.

Tô Cẩn không biết có phải hắn đang giận dỗi với mình không, hay là hắn thật sự muốn giữ khoảng cách với nàng. Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, có lẽ đây mới là phương thích bọn họ ở chung.

Tô Hoa Quế đã dùng xong thuốc của ba đợt trị liệu, Tô Cẩn đến nhà kiểm tra cho bà ấy.

"Cẩn Nhi, thế nào? Thân thể của ta có chuyển biến tốt không?" Tô Hoa Quế khẩn trương nhìn nàng, Tô Đại Tráng và Tô Thúy Lan cũng như vậy.

Tô Cẩn mừng rỡ gật đầu: "Ừm! Bệnh của nhị cô về cơ bản đã khỏi hẳn, con lại mở thêm cho nhị cô một đơn thuốc điều trị nữa, có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai rồi."

"Thật sao?" Tô Hoa Quế kích động nắm chặt tay nàng: "Cẩn Nhi, ta... ta thật sự có thể mang thai được sao?"

"Nhị cô yên tâm, tỉ lệ thành công đến tám phần. Nhưng bình thường nhị cô cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bổ sung nhiều dinh dưỡng, duy trì tâm trạng vui vẻ, như vậy tỉ lệ mang thai sẽ lớn hơn."

"Ôi, tất cả nhị cô đều nghe theo con."

Tô Cẩn lại mở một đơn thuốc nữa rồi đưa cho Tô Đại Tráng: "Cô phu, phương thuốc này chắc ở chỗ Tô đại phu đều có, ngài có thể đến chỗ của hắn để bốc thuốc."

"Được, được, ta đi lấy thuốc." Tô Đại Tráng cầm đơn thuốc, vui vẻ nhanh nhẹn ra cửa.

Lúc Tô Cẩn rời đi, Tô Hoa Quế mạnh mẽ đưa cho nàng hai cái xương sườn.

Tô Cẩn đên chỗ đất trồng nhà mình nhổ hai cây củ cải, buổi tối nấu một nồi canh củ cải xương sườn.

Nàng vốn cho rằng hai đứa nhỏ sát vách ngửi thấy mùi thơm của canh sườn nhất định sẽ đến ăn cơm, nhưng nàng ngồi ở trong sân đợi trái đợi phải một lúc cũng không thấy hai đứa nhỏ đến, thế nên nàng ló đầu qua tường sát vách nhìn, chỉ thấy phụ tử ba người đang ngồi ở trên bàn cơm gặm màn thầu.

"Thịnh, Hân Nhi, cô cô nấu canh củ cải xương sườn, rất thơm, các con ăn cùng với cô cô nha!"

Hai đứa bé ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn phụ thân nhà mình một chút, sau đó lắc đầu, tiếp tục gặm màn thầu.

Tô Cẩn nhìn dáng vẻ hai người, chắc chắn là Lữ Mặc Ngôn không cho hai đứa nhỏ qua ăn cơm, cho nên hai đứa trẻ mới không dám tới.

Không biết nam nhân này làm sao, hắn giữ khoảng cách với nàng còn chưa tính, hiện tại ngay cả hài tử cũng không cho đến gần nàng, hắn muốn phân rõ giới hạn với nàng sao?

Nếu như vậy nàng cũng không muốn đi nịnh nọt làm hắn vui lòng.

Bọn họ không ăn thì tự nàng ăn.

Tô Cẩn nhảy xuống ghế, quay lại bàn ăn cơm, múc thêm một bát canh củ cải xương sườn uống mấy ngụm.

Canh sườn vốn thơm ngon ngào ngọt đột nhiên uống vào lại không còn thơm như cũ, củ cải và xương sườn ăn vào cũng không còn vị, giống như đang ăn sáp nến vậy.

Quả nhiên một người ăn không ngon bằng nhiều người ăn.

Tô Cẩn miễn cưỡng ăn mấy miếng rồi không ăn nữa.

Hôm sau là đầy tháng của Tiểu Lộ Sinh, từ sáng sớm Tô Trường Sinh đã đến mời Tô Cẩn buổi tối đến nhà y ăn tiệc đầy tháng.

Tô Cẩn cũng không tiện đi tay không, nàng tự mình làm một cái túi thơm, bên trong bỏ chút hoa khô và thảo dược lành tính khử ẩm, trẻ nhỏ đeo bên người có thể giảm nguy cơ mắc bệnh mẩn ngứa.

Túi thơm kia nhìn có vẻ hơi đơn giản nên nàng thêu thêm một con vịt nhỏ phía trên. Nguyên chủ giỏi thêu thùa, Tô Cẩn cũng chỉ khâu lại vết thương cho người bệnh, bình thường may may vá vá vẫn được, thêu thùa thật không phải thế mạnh của nàng.

Mặc dù con vịt nhỏ thêu ra không đến mức sống động như thật nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy đó là một con vịt nhỏ.

Sau khi mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, Tô Cẩn đi đến nhà Tô Trường Sinh. Nàng vốn cho rằng Tô Trường Sinh sẽ mời thêm khách khác, nhưng không ngờ ngoài Tô Trường Trạch ra, cũng chỉ có thêm một mình nàng.

Lúc nàng đến, thịt rượu đúng lúc được bày lên bàn.

"Tô Cẩn, muội đến rồi, ta còn đang định đi gọi muội đấy!"

Hai phu thê tươi cười chào đón nàng, Tô Trường Trạch cũng cười nhạt nhìn nàng.

"Ta không nghĩ là sẽ tổ chức sớm như vậy nên đến hơi trễ." Tô Cẩn cười gật đầu với Tô Trường Trạch một cái chào hỏi, sau đó lập tức lấy túi thơm kia để lên người hài nhi quấn tã đang nằm trong ngực Lý thị: "Tẩu tử, hài tử đầy tháng ta cũng không thể chuẩn bị lễ vật gì được, đây là túi thơm do chính tay ta làm, bên trong có bỏ chút thảo dược chống ẩm, hài tử đeo trên người có thể ngừa bệnh mẩn ngửa. Ta không biết thêu thùa, hoa văn bên trên có hơi xấu, hi vọng hai người không ghét bỏ."

Lý thị vui cười hớn hở nói: "Làm sao có thể chứ? Túi thơm muội tự thêu quý giá hơn bất cứ lễ vật gì, ta nhất định sẽ cho hài tử đeo mỗi ngày, để bé nhớ kĩ ân nhân cứu mạng là muội, chờ sau khi hài tử trưởng thành để bé báo đáp ân cứu mạng của muội."

Tô Cẩn xấu hổ: "Tẩu tử quá lời rồi."

Chương kế tiếp