Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 55: THI ĐẤU

Ngày hôm sau, buổi sáng khi hai đứa nhỏ thức dậy thường là baba sẽ đến giúp chúng mặc quần áo.

Hôm nay, Lệ Lăng Phong đẩy cửa vào.

Lệ Toái Toái ngồi bên giường, ngạc nhiên nhìn cha mình mặc quân phục, hỏi: “Baba đâu?”

Lệ Lăng Phong từng bước đi tới, trả lời: “Hôm nay, thân thể baba không thoải mái, cần ở nhà nghỉ ngơi.”

Lệ Toái Toái kinh ngạc hỏi: “Baba bị làm sao vậy?”

Lệ Lăng Phong đi tới mặc áo khoác cho Lệ Trầm, sau đó đi tới chỉnh lại cổ đồng phục của Lệ Toái Toái, thấp giọng nói: “Tối qua ba các con, tập luyện quá sức, nên hôm nay cần phải nghỉ ngơi.”

Lệ Toái Toái chớp mắt khó hiểu: “Nhưng không phải hôm qua baba bị đau chân nên về phòng ngủ sớm sao?”

“Ừ.” Lệ Lăng Phong nhìn con gái, bình tĩnh nói: “Chân của ba các con bây giờ càng đau.”

“...?”

Không hiểu gì cả???

Lệ Trầm từ trên giường bên cạnh ngồi dậy, cậu bé nhìn cha mình, đứa trẻ ngày thường luôn là trầm mặc ít lời giờ nhìn giống như có điều muốn nói lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lệ Lăng Phong ngoái đầu nhìn lại con trai mình: “Nói đi.”

Lệ Trầm bị gọi tên, đầu tiên là sửng sốt, do dự một lát, cuối cùng lên tiếng: “Baba tập chạy vất vả như vậy ạ?”

Lệ Lăng Phong nhớ lại người đã bật khóc trên giường tối qua, nhướng mày, không rõ ý gì: “Ừm!”

Thật là vất vả.

Lệ Trầm mím môi, đứa nhỏ ngồi ở giường như là suy nghĩ gì đó.

Giọng của Lệ Lăng Phong truyền đến, gọi tên của cậu bé: “Lệ Trầm.”

Lệ Trầm vội vàng ngẩng đầu nhìn cha mình.

Thân hình cao lớn của Lệ Lăng Phong đứng trước giường, quân phục thẳng tắp khiến anh nhìn có chút nghiêm túc và thâm trầm. Thật ra, từ sau khi anh trở về mối quan hệ với bọn trẻ cũng không thân thiết lắm, anh kiệm lời ít lời, thậm chí còn không giỏi nói những lời dễ nghe.

“Một số người đứng lên và dựa vào chân của họ.” Anh nhẹ giọng nói: “Nhưng một số người dựa vào chính mình.”

Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn Lệ Lăng Phong.

Đây là một nguyên soái lạnh lùng và tàn nhẫn trong miệng người khác, nhưng người này chưa bao giờ khiển trách hay khắt khe với với đứa con trai bị tật cả.

Ánh mắt Lệ Lăng Phong bình tĩnh, nhưng giọng nói lại rất mạnh mẽ: “Mặc kệ một người có đứng thẳng hay không, mấu chốt để xác định không phải là thân thể mà là tinh thần. Đừng nghĩ đến việc buông bỏ bản thân nữa, biết không?”

Bàn tay bên hông của Lệ Trầm vô thức nắm chặt.

Thì ra là….

Cha dù ít nói nhưng thật ra cũng rất quan tâm đến mình!

Đó là lý do tại sao ông ấy nói với mình điều này!

Lệ Lăng Phong quay người cầm lấy giày con trai, ngồi xổm xuống giúp con mình mang vào, thấp giọng nói: “Baba con nghe được lời này sẽ rất buồn!”

“...”

Hóa ra nãy giờ là đang quan tâm đến lão bà của cha.

***

Sau khi Lệ Lăng Phong đưa hai đứa nhỏ đi học, lần đầu tiên không đến quân bộ mà trở về nhà.

Ngôi nhà rất yên tĩnh.

Chỉ có Vượng Tài đen tuyền đang nằm một cục ngủ trước cửa, nhìn như đồ xua đuổi tà ma.

Lệ Lăng Phong đi ngang qua liếc nhìn một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, đi thẳng vào nhà thì phát hiện người ngủ trong phòng ngủ chính đã tỉnh.

Có quần áo rải rác trên mặt đất.

Giản Thành Hi ngồi dưới sàn nhà dựa vào ở thành giường, thân hình mảnh khảnh mặc áo ngủ màu trắng, đôi chân trắng nõn đang đắp thảm mỏng, đang đọc sách..

Lệ Lăng Phong bước vào và nói: “Em đang đọc sách gì vậy?”

Giản Thành Hi giọng điệu ủy ủy khuất khuất, quay đầu lại nhìn đối phương, có chút oán khí: “Sao tướng quân lại quay về?”

Lệ Lăng Phong nói: “Em còn chưa tỉnh, tôi muốn về gặp em!”

Giản Thành Hi ngoan ngoãn gật đầu: “ồ……”

Không ngờ người nhìn cứ như tảng băng di động thật ra lại khá dịu dàng và ôn nhu, nếu cẩn thận suy nghĩ thì người này ngoại trừ việc có chút bá đạo trên giường thì vẫn luôn dễ nói chuyện.

Lệ Lăng Phong nhìn xuống người đang ngồi trên thảm, nhíu mày: “Không đứng dậy?”

Không đề cập đến điều này cũng không sao.

Giản Thành Hi trên mặt mang theo chút ủy khuất, có thể là cảm thấy mất mặt, nhưng cuối cùng vẫn là ấp úng nói: “Không đứng dậy được.”

Lệ Lăng Phong hoài nghi chính mình nghe lầm: “Cái gì?”

Giản Thành Hi mặt từ từ đỏ lên, tựa hồ nhớ tới cái gì, hít một hơi thật sâu, gần như bấp chấp nói ra: “Tôi… tôi nói chân mình không còn miếng sức nào, không đứng dậy nổi!”

Lệ Lăng Phong khựng lại.

Đêm qua, vốn dĩ nói sẽ tháo vòng chân ra đổi thành vận động trên giường vốn là chỉ để hù dọa em ấy.

Nhưng Giản Thành Hi kiều quá, ngày thường huấn luyện tướng sĩ, nếu ai dám không nghe lời, thậm chí không tập trung huấn luyện, anh có rất nhiều biện pháp giáo huấn, nhưng đổi thành cậu vợ nhỏ mong manh yếu đuối toàn bộ những biện pháp đó liền không dùng được.

(*kiều: ám chỉ người da giòn hay thân thể mỏng manh, yếu đuối…)

Cuối cùng vẫn là hoạt động trên trên giường.

Lệ Lăng Phong ngồi xổm xuống, bàn tay thô ráp nắm lấy mắt cá chân của Giản Thành Hi, nhìn thoáng qua nói:: “Hôm qua em vận động quá nhiều, mắt cá chân và đầu gối sưng lên hết rồi. Sau này phải tiết chế lại nếu không sẽ ảnh hưởng đến khớp xương.”

Giản Thành Hi lên án nói: “Đùi trong cũng đau nữa!”

Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Cái đó thì không sao.”

“...... hừmmmm”

Lệ Lăng Phong véo cổ chân Giản Thành Hi, khiến cậu đau hít hà

Người đàn ông dứt khoát đứng dậy, đi đến tủ lấy ra một chai dầu thuốc, đổ vào lòng tay rồi xoa xoa lên mắt cá chân, lực đạo không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Giản Thành Hi đau đến nước mắt hốc mắt đảo quanh: “Nhẹ một chút.”

Lệ Lăng Phong không ngẩng đầu lên: “Biết đau, còn dám tùy tiện mạnh miệng.”

Giản Thành Hi yếu ớt nói: “Nhưng nếu không phải như vậy thì tôi cũng không biết phải làm gì. Con trai mình còn nhỏ như vậy, cuộc đời còn chưa bắt đầu, nếu từ bỏ việc chữa trị thì sao?”

Càng nói, cậu càng thấy buồn.

Giản Thành Hi nghĩ đến con trai liền đau lòng, hốc mắt đỏ hoe: “Đến lúc đó người khác người khác sẽ nghĩ gì về nó, nếu...”

Lệ Lăng Phong ngẩng đầu hỏi: “Nếu cái gì.”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi nói: “Nếu sau này chúng ta thật sự có đứa thứ ba, một đứa con trai khỏe mạnh hơn, anh có phải…”

Cậu chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

Lệ Lăng Phong kiên định nhìn cậu: “Sẽ không có khả năng đó.”

Sẽ không có cái gọi là tương lai, càng không có đứa con thứ ba.

Giản Thành Hi nhìn người đàn ông trước mặt hơi sững sờ, đối phương đang ngồi xổm trên mặt đất, nhưng thân hình cao lớn và đôi chân thon thả của đối phương , ngay cả động tác như vậy cũng trông gợi cảm và đẹp trai không thể tả.

Giọng nói của Lệ Lăng Phong trầm thấp và mạnh mẽ: “Tôi thích tất cả những bé con mà em sinh ra.”

Trong phòng chìm vào im lặng.

Giản Thành Hi cảm giác như nghe được tiếng tim đập của mình.

Từ nhỏ đến nay cậu chưa từng được ai kiên quyết lựa chọn, kỳ thực trong lòng cậu cũng không phải là người có cảm giác an toàn.

Giản Thành Hi thăm dò hỏi: “Anh sẽ thích hết sao?”

Lệ Lăng Phong gật gật đầu, nâng mí mắt nhìn cậu một cái, giống như mang theo chút uy hiếp nhưng giọng nói lại chậm rãi: “Ngoại trừ em cùng người khác sinh ra!”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“......”

Sao anh thù dai quá vậy!!!!

***

Vào ngày hội thể thao.

Cổng vào trường đông đúc người qua lại, đủ các loại phi thuyền sang trọng khiến người nhìn choáng váng.

Có hai khóm hoa nhỏ màu đỏ xinh xắn được treo trước cổng trường mẫu giáo, những bông hoa nhỏ màu đỏ đặc biệt nổi bật trong gió, quả là một khung cảnh độc đáo.

Giản Thành Hi bước ra phi thuyền, từ xa đã nhìn thấy con mình.

Lệ Toái Toái hôm nay ăn mặc đồ thể dục, áo trắng và quần đùi, trên đầu thắt hai bím tóc trông rất hoạt bát.

Alice chạy theo phía sau nói: “Toái Toái, đây đồ thể dục của nam mà!”

Lệ Toái Toái nghe bạn cùng bàn nhắc mãi, có chút bất mãn nói: “Toái Toái cảm thấy mặc rất đẹp.”

Alice mặc một chiếc váy hoa màu xanh da trời, lo lắng nói: “Nhưng điều này là trái quy định...”

Lại tới nữa lại tới nữa.

Lúc này, Bình Bình chạy tới, giống như cuối cùng cũng bắt được nhược điểm, cười ra tiếng nói: “Lớp trưởng, cậu xem Lệ Toái Toái, cậu ấy lén mặc đồ thể dục của con trai. Nhanh lên trừ điểm của cậu ấy đi!”

Alice sững sờ

Giản Thành Hi ở ngay phía sau cũng có chút căng thẳng, lo lắng con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Lệ Toái Toái khẽ khịt mũi và chậm rãi nói: “Toái Toái không lén mặc!”

Bình Bình tự tin nói: “Cậu có mặc, lớp trưởng mau trừ điểm Toái Toái đi!”

Giọng nói Lệ Toái Toái non nớt nhưng hợp lý hợp tình nói: “Toái Toái là quang minh chính đại mặc, không có lén mặc, đúng không lớp trưởng?”

Alice sững sờ một lát, đầu óc thuần khiết do dự một lát, sau đó gật đầu: “Hình như là...”

Bình Bình: “……”

Giản Thành Hi ở phía sau xem dở khóc dở cười.

Con nít cãi nhau cãi nhau tuy rằng không đâu vào đâu hơi vô nghĩa, nhưng là logic riêng của chúng.

Cô giáo Lý đi tới nói: “Giản tiên sinh, đây là số báo danh của anh, và hạng mục anh đăng ký là thi chạy đường dài dành cho phụ huynh học sinh.”

Giản Thành Hi gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Cô giáo Lý thấy xung quanh không có ai nên có lòng lại nói nhỏ với Giản Thành Hi: “Giản tiên sinh, tôi khuyên ngài một câu, Thiên Không Thành không thể so với Thành Ngầm, nơi này rất nhiều phụ huynh và con trẻ đều là cơ thể hoàn thiện có sức mạnh tương đối tốt, tôi lo ngài….”

Giản Thành Hi hiểu được lo lắng của cô, mỉm cười: “Không sao, chủ yếu là tinh thần tham gia thôi!”

Cậu chỉ muốn để con mình hiểu.

Có thể xuất phát điểm của mỗi người là khác nhau.

Có người sinh ra để chạy nhanh hơn một chút, có người có thể chạy chậm hơn rất nhiều, nhưng không sao cả, cho dù những người xung quanh có nghĩ thế nào thì ai cũng sẽ về đích.

Nỗi sợ hãi không phải là thất bại.

Mà là không dám thử.

Giản Thành Hi tự biết bản thân mình là một người tương đối nhát gan nhưng mà cậu cũng hiểu rõ mình phải tiên phong dẫn đầu.

Cô Lý thật sự có chút khâm phục, mỉm cười nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đưa ngài đến địa điểm thi đấu.”

Giản Thành Hi gật gật đầu nói: “Làm phiền.”

Giản Thành Hi đi đến cạnh Lệ Trầm và Lệ Toái Toái nói: “Baba phải ra sân trước khi nào thi đấu xong ba quay lại.”

Lệ Toái Toái ngẩng đầu hỏi ba mình: “Baba, cha có đến không?”

Giản Thành Hi nhớ đến vị nguyên soái luôn bận rộn đến chân không chạm đất kia, nếu trước đó cậu không nói mình không thể ngủ một mình vì sợ thì có lẽ đối phương cũng không nhất định về nhà.

Buổi đại hội thể thao này, cũng vậy. Anh ấy không đưa ra câu trả lời chính xác.

Giản Thành Hi an ủi sờ sờ đầu đứa nhỏ, nói: “Cha có thể không đến, công việc cha tương đối bận.”

Lệ Toái Toái nắm tay Giản Thành Hi nói: “Nếu Toái Toái và caca lấy được thứ hạng tốt, cha sẽ đến sao?”

Giản Thành Hi ngây cả người.

Cậu không ngờ đứa nhỏ lại suy nghĩ như vậy.

Cậu luôn cho rằng việc lo cơm ăn áo mặc cho con và giáo dục chúng không đi sai đường là bổn phận của mình nhưng lại quên mất rằng điều quan trọng nhất chính trên chặng đường trưởng thành của con cái là sự đồng hành của cha mẹ.

Trái tim Giản Thành Hi mềm nhũn, cậu ngồi xổm xuống nghiêm túc nhìn Lệ Trầm và Toái Toái: “Cho dù thành tích cùng thứ tự không tốt, cha cũng tới xem.”

Lệ Toái Toái chớp chớp mắt: “Thật sao?”

Giản Thành Hi gật gật đầu nói: “Bởi vì công việc của cha rất bận nên hôm nay mới không có cùng nhau tới đây, chờ cha bận xong xong nhất định sẽ đến.”

Lệ Toái Toái trên mặt xuất hiện tươi cười tới: “Dạ!”

Kỷ Thừa Hi trong lòng có chút tình cảm, anh ngập ngừng hỏi đứa trẻ: “Con có nhớ cha con với anh trai con không?” “

Giản Thành Hi nhìn trong lòng có chút thương cảm, thử dò hỏi đứa nhỏ: “Toái Toái và caca là nhớ cha sao?”

Cho nên mới hy vọng cha mình tới xem thi đấu.

Không ngờ trong lòng bọn trẻ lại có cảm giác bất an như vậy, trong lòng cậu có chút chua xót không giải thích được.

Nào biết ——Lệ Toái Toái lắc lắc đầu nói: “Không phải.”

Giản Thành Hi sửng sốt, dò hỏi: “Vậy thì sao?”

Lệ Toái Toái mắt tròn xoe nhìn Giản Thành Hi nói: “Bởi vì nếu cha không tới, lúc nữa baba thi đấu thua rồi khóc thì sẽ không có dỗ dành ba nha!”

“......”

Được lắm! Con gái!!!!!

***

Giản Thành Hi đi vào địa điểm chính của đại hội thể thao dành cho phụ huynh học sinh.

Phải nói rằng ngôi trường này xứng đáng là ngôi trường lớn nhất và sang trọng nhất trong toàn bộ thủ đô đế quốc, và địa điểm tổ chức lớn bằng mười sân bóng đá, nó còn được chia thành nhiều khu vực.

Giản Thành Hi tiến vào khu vực đường chạy.

Đi cùng với cậu còn có các phụ huynh khác cùng lớp mẫu giáo.

Khi cậu đang đi, một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước tới và nói: “Xin chào, cậu cũng đến đây để tham dự đại hội thể thao dành cho tụi nhỏ phải không?”

Giản Thành Hi lễ phép nói: “Đúng vậy!”

Người đàn ông cười tủm tỉm nói: “Cậu... Tinh Linh tộc?”

Giản Thành Hi thành thật trả lời nói: “Tôi là bán Tinh linh.” Giọng nói của cậu không nhẹ cũng không nặng, nhưng cũng đủ lan rộng khắp đám đông, mọi người theo bản năng đưa mắt nhìn về phía cậu, mang theo một chút đánh giá.

Bán Tinh linh.

Ý nghĩa tàn thứ phẩm, xuất thân từ vùng đất man rợ Thành Ngầm.

Người nọ không dấu vết kéo ra chút khoảng cách, mỉm cười nói: “Không ngờ bán Tinh Linh lại đến tham gia cuộc thi chạy, cậu không có cánh đúng không? Thật sự khá can đảm!”

Giản Thành Hi nghe ra lời nói châm biếm, đưa mắt nhìn người nọ, cong cong môi: “Ngài có thể đến tham gia vì sao tôi lại không thể?”

Người nọ nghẹn lời.

Hắn là người khá sĩ diện.

Người đàn ông mở miệng, có chút tự hào giới thiệu: “Tôi là một Thú nhân, Thú Nhân thuần khiết, huyết mạch truyền thừa là từ hổ.

Giản Thành Hi xem thân hình người nọ cao to, mặc đồ thể dục đều sắp bứt rato gấp đôi so với mình, thật là dã man hổ.

Cậu không khỏi nghĩ tới tướng quân của mình, huyết thống của Lệ Lăng Phong chính là Báo Tuyết, tuy cao lớn nhưng là loại thân hình cường tráng, cân đối vòng tay ôm cậu rất vừa..

Giản Thành Hi nói người hổ nam: “Quy tắc của cuộc thi không quy định rằng tôi không được đến tham gia.!”

Người hổ nam cười cười: “Dù sao thua cũng đừng khóc nhè là được!”

Giản Thành Hi không hề nản lòng chút nào.

Đường đua của toàn bộ cuộc thi rất dài, cậu đăng ký tham gia cuộc chạy đường dài 8.000 mét, trong lớp có người từ tất cả các chủng tộc, bao gồm cả những tộc Người Khổng Lồ cao lớn, Người Lùn nhỏ nhưng nhanh nhẹn, Thiên sứ với đôi cánh đặc trưng, Thú Nhân với đủ chủng loại.

Một nhóm người đều bộc lộ ưu thế của chủng tộc mình.

Có mỗi Giản Thành Hi là một bán Tinh Linh bình thường, không có cánh chỉ có thể dựa vào hai chân.

Trọng tài nói: “Mọi người đến lấy số báo danh!”

Mọi người lần lượt nhận được số thứ tự của mình.

Giản Thành Hi là số 8, xem như tương đối gần.

Khi một nhóm người đi đến đường đua, toàn bộ nhà thi đấu đã chật kín học sinh, đặc biệt là các em học sinh lớp mẫu giáo đều đang xem trực tiếp trên màn hình lớn.

Giọng nói của bọn nhỏ từ xa la lên:

“Cố lên, cha!”

“Mẹ, cố lên!”

“Baba phải giành giải nhất!!”

Người lớn trên đường đua cũng có chút hưng phấn, giữa tiếng hò hét của lũ trẻ, một người háo hức muốn thử, ngay cả người hổ nam bên cạnh Giản Thành Hi cũng hét lên với con mình ở phía trên: “Bình Bình, lần này ba nhất định sẽ về đích đầu tiên.” !”

Bình Bình cũng hét lên vui vẻ: “Cố lên, ba!”

Đứa nhỏ rất tự hào.

Bình Bình ngồi trên ghế, nhìn Lệ Toái Toái và Lệ Trầm, có chút khoa trương nói: “Ba tớ là thuộc loai hổ, ông ấy rất thích chơi thể thao chạy rất nhanh.”

Lệ Toái Toái mặc kệ bạn ấy.

Bình Bình có chút bất mãn khi Toái Toái không ra vẻ, dù sao ngày thường bé cũng không chiếm được tiện nghi nào từ Lệ Toái Toái: “Ba của cậu không được đúng không?”

Lệ Toái Toái ghé mắt nhìn bạn học mình một cái.

Ánh mắt mang theo chút lạnh lùng, trong chốc lát Bình Bình mất đi tự tin, tuy thích khoe khoang nhưng cô bé thực sự sợ người bạn học thích trêu chọc người khác này.

Vậy mà—Đúng lúc này, loa phóng thanh toàn trường vang lên: “Xin chào các vị phụ huynh và học sinh, hoan nghênh đến tham gia đại hội thể thao lần này. Tôi là hiệu trưởng của trường. Hôm nay là ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường, những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện nên trường chúng ta nhận định vận động thể thao là điều cốt lõi vì vậy chúng tôi đã liên hệ với quân đội hy vọng có thể giúp các bạn nhỏ cùng gia trưởng của mình vận động tập thể.”

Mọi người chăm chú lắng nghe.

Hiệu trưởng tiếp tục: “Câu trả lời là cạnh tranh công bằng dẫn đến môi trường vận động thể thao tốt hơn. Vì thế nhà trường đã quyết định thay đổi hình thức thi đấu của đại hội thể thao lần này, tất cả những người tham gia đều đeo vòng tay hạn chế sử dụng năng lực chủng tộc mà dùng sức lực của bản thân thi đấu.

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên:

“Là sao?”

“Không thể sử dụng năng lực của chủng tộc?”

“Là tôi nghe nhầm đúng không?”

Hiệu trưởng nhà trường dường như đã lường trước được phản ứng của mọi người, nói: “Mọi người phải tin rằng bỏ qua các khả năng chủng tộc, đó mới là một cuộc thi thực sự. Chúng ta cũng phải làm gương tốt cho con em chúng ta, đây là một bước đi mới nhằm đánh thức tinh thần thể thao của toàn dân, đại hội thể thao lần này được phát sóng trực tiếp trên toàn bộ tinh cầu Slanter. Mong mọi người nỗ lực hết mình.”

Hình thức thi đấu này chưa từng có trước đây.

Mọi người trên đường đua đều choáng váng cho đến khi nhìn thấy trọng tài lấy vòng đeo cổ tay.

Người hổ nam bên cạnh Giản Thành Hi là người kích động nhất, phản bác: “Tại sao không thể sử dụng năng lực chủng tộc? Tôi không phục!”

Trọng tài vô cảm nói: “Đây là chỉ đạo của quân đội, chỉ có như vậy mới có là thi đấu thực sự. Dù sao có bản lĩnh, cũng sẽ không sợ không thắng.”

Người Hổ nam đỏ mặt: “Tôi… tôi không sợ thua.”

Giản Thành Hi nghe xong cũng không thể tin được.

Trước khi đến, cậu đã nghĩ rằng mình có thể bị một nhóm người này cho hít khói ngay khi bắt đầu, nhưng cậu không ngờ rằng cuộc thi cấm sử dụng năng lực chủng tộc, này chính là cạnh tranh công bằng bằng thực lực sao?

Sau khi trọng tài đeo vòng tay cho mọi người, ông lùi sang một bên: “Trận đấu - bắt đầu!!”

Một tiếng huýt sáo xuyên thủng bầu trời.

Mọi người chạy ra ngoài.

Bị cấm sử dụng năng lực chủng tộc, Thiên sứ không thể bay được nữa, Thú nhân không thể hóa hình, Người Lùn không thể chạy quá ba mét một nhóm người dường như mất hết hào quang.

Sau một thời gian, nhiều người đã mệt mỏi.

Tiếng thở hổn hển hết đợt này đến đợt khác.

Ban đầu, một số người không quen chạy đường dài lúc đầu chạy nhanh, Giản Thành Hi tuột lại phía sau nhưng khi chạy được 5.000 mét, nhiều người dần dần không thể chạy được nữa.

“Thật sự không được nữa rồi.”

“Sao lại mệt như thế?”

“Trước kia dùng cánh cũng đâu có mệt vậy!”

“Khi tôi ở dạng thú, khoảng cách này không đáng để vào mắt!”

Chỉ có bước chân của Giản Thành Hi nhẹ nhàng, bản thân cậu cũng không thể tin được mặt mình không đỏ, không thở gấp, trong suốt nửa tháng, Lệ Lăng Phong ép cậu phải đeo vòng chân tăng trọng lượng. Mười ngày đầu tiên mới đi có mấy bước đã mệt thở không ra hơi, sau này có thể chậm rãi di chuyển được về sau mới từ từ tăng tốc.

Hiện tại cậu không có vòng chân tăng trọng lượng nên bước đi của cậu đặc biệt nhẹ nhàng.

Ngay cả khi những người khác mệt đến chết, cậu lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào!

Người hổ nam ngạc nhiên nhìn Giản Thành Hi đang chạy sau mình, ngạc nhiên: “Cậu…”

Giản Thành Hi nhìn người nọ.

Người hổ nam thậm chí có chút không dám tin tưởng: “Cậu sao có thể…”

Giản Thành Hi trên mặt mang theo nụ cười nhìn về phía đối phương, chậm rãi mở miệng nói: “Xem ra một hồi người khóc không phải là tôi nhaa!”

“……”

Chương kế tiếp